Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 159: Tung mã dương cương bắc [Hạ]

Hành Yên Yên

04/11/2020

Khấu quân tiền triều đầu hàng phản chiến mặc dù khiến vạn dân kinh ngạc, nhưng còn lâu mới chấn động bằng thân thế của Mạnh Đình Huy được công bố thiên hạ cùng việc được sắc hậu phân phong.

Mà chuyện hoàng đế Đại Bình thân chinh, dắt Hoàng hậu cùng nhau suất quân bắc thượng lại càng khiến toàn thiên hạ vì vậy mà choáng váng.

Những cấm quân Đại Bình ở bắc cảnh sau khi nghe được tin tức đế hậu cùng xuất chinh thì vô cùng phấn chấn, càng thêm dũng cảm, liên tục áp chế đại quân Bắc Tiễn. Bắc Tiễn đại quân lúc trước bởi vì khấu quân bắc tam lộ phản chiến mà đã bị bất lợi rất lớn, lần này càng chiến đấu lại càng mất tinh thần, càng thêm không ngăn được khí thế ào ạt của mấy chục vạn đại quân đang khuynh binh áp cảnh.

Từ Thư Châu một đường bắc thượng, lúc đến Tuyên Phủ Tư của Phần Châu Kiến Khang Lộ, đã là cuối thu.

Gió bắc địa thổi đến thấu xương, quân kỳ phần phật uy vũ, tiếng mũi tên xé gió thét gào xuyên qua màn trời thẳng đến cửu thiên, bén nhọn chói tai.

Thân nàng phủ áo lông cừu dày màu tím, ánh mắt vẫn dõi theo mũi tên bay về hướng bia bắn phía xa, đợi nhìn thấy đầu mũi tên cắm phập vào bia, lúc này mới mím môi cười, nhanh chóng ghìm cương ngựa xoay người, nhìn về phía nam tử phía sau.

Thanh Vân ở dưới thân nàng hưng phấn ngẩng đầu rung bờm, vó trước bên chân trái hung hăng đạp vài cái lên mặt đất bên dưới.

Hắn ung dung phóng ngựa qua đây, môi mỏng hơi cong lên, "Mũi tên này có thể nói là bay rất xa."

Gió lạnh thổi khiến khuôn mặt hắn giống như che phủ một tầng khí lạnh, nhưng ánh mắt kia lại nóng bỏng phóng túng, thẳng đến khi nhìn thấy nàng từ từ rũ đầu xuống, thưởng thức cây cung trong tay.

Hắn trước đó từ kinh thành lĩnh quân suất chinh, chẳng những dẫn theo Thanh Vân của nàng, mà còn mang theo cung của nàng, hiển nhiên là không có ý định một khi tìm được nàng sẽ thả nàng trở về.

Những ngày trên đường bắc thượng này, chỉ cần vừa rảnh rỗi một chút, hắn liền muốn tìm chút phương thức cùng nàng tiêu khiển, luôn nói hắn với nàng mấy năm nay ở kinh thành bị gò bó nhiều thứ, hai người chưa từng có cơ hội hảo hảo ở chung với nhau, bây giờ thật vất vả mới có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ, không thể không thừa lúc rời xa kinh thành triều đường mà hảo hảo trải qua một cách thống khoái.

Nghe xong những lời này nàng liền trực tiếp phỉ nhổ hắn, hắn mỗi khi nói muốn tiêu khiển, chung quy là muốn tiểu khiển đến trên giường không thôi, chỉ có lúc phóng ngựa xuất doanh làm chút chuyện kỵ xạ này, hắn mới có thể đàng hoàng một chút.

Những chuyện quốc hận gia thù trước kia đều đã kết thúc, lòng của nàng cũng trở nên dần dần giãn ra, biết cả đời này chỉ cần có thể ở cùng với hắn, sẽ không còn phải sợ hãi, không còn phải ưu sầu nữa, bất luận là chuyện gì cũng đều sẽ tốt đẹp hơn.

Trước kia nàng luôn cảm thấy mình mãi mãi sẽ không khống chế được loại chuyện kỵ xạ này, ai ngờ lần này hắn hết lòng dạy nàng, mà nàng cũng vui vẻ nghe lời hắn, xạ thuật đúng là càng ngày càng thêm tiến bộ, đến nay đã có thể ở trên ngựa cầm cung xạ tiễn được rồi.

Hôm nay thấy nàng bắn trúng bia, hắn hiển nhiên tâm tình rất tốt, cưỡi ngựa tới gần bên cạnh nàng, giơ tay vén những lọn tóc mai bị gió thổi loạn của nàng, cười nói: "Trong quân mọi việc đều đơn sơ, thật ủy khuất nàng rồi. Đợi sau này hồi kinh..."

Nàng nghe hắn nói, nhàn nhạt cười.

Trên đường theo đại quân hành quân, chỉ có lúc đi ngang qua mấy thành lớn châu phủ mới có cơ hội mua một chút y vật dụng cụ cho nàng, mấy thứ này tất nhiên không thể so được với trong cung, nhưng nàng nào có để ý?



Hắn luôn nói sau này hồi kinh sẽ thế nào thế nào, giống như là đã nợ nàng rất nhiều rất nhiều thứ.

Nhưng nàng cuộc đời này thứ nàng muốn nào có phải là mấy thứ kim ngân phú quý kia, thứ nàng duy nhất muốn, bất quá chỉ có một mình hắn mà thôi. Bây giờ nàng đã có được tâm của hắn lại có được thân của hắn, còn có gì mà không đủ đây?

Hai người đang cười nói, có sĩ binh từ đằng xa giục ngựa đến, lúc đến gần liền xuống ngựa cao giọng bẩm: "Bệ hạ, Sài tướng quân mời bệ hạ hồi doanh, nói là Thương Châu bên kia đã đưa người tới."

Hắn thuận miệng trả lời: "Biết rồi." Sau đó quay đầu hướng nàng nói: "Trước tiên trở về doanh thôi."

Nàng ở bên cạnh hắn giục ngựa chạy chầm chậm, có chút hồ nghi nói: "Thương Châu bên kia đưa người nào tới?"

Hắn cười cười: "Nói tới cũng là người quen cũ của nàng."

Nàng càng thêm tò mò, "Là ai?"

Nhưng hắn lại cố ý thừa nước đục thả câu không nói, khơi gợi hứng thú của nàng.

Nàng buồn bực cầm cung kéo cương ngựa của hắn, giống như trả miếng mà hung hăng giật một cái, hắc tuấn hí lên, cáu kỉnh giật lùi về sau, làm hắn suýt nữa không khống chế được cương ngựa.

Sĩ binh tới thông bẩm ở phía sau nhìn thấy cảnh này lập tức cả người đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng hắn vẫn chỉ dùng sức thu cương lại, nghiêng mi nhìn nàng, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, "Ta đã sớm nói qua, con ngựa Thanh Vân này thật xứng với nàng."

Sắc mặt nàng có chút đỏ, gắt gao nhìn hắn không buông, biết lời này của hắn là châm chọc nàng đanh đá, thế là càng thêm xấu hổ, đành dứt khoát hung hăng quất một roi, giục ngựa nhanh chóng chạy về phía trước.

Hắn nhìn bóng lưng mạnh mẽ của nàng trên lưng ngựa, bật cười.

Thật là thích nhìn dáng vẻ mất thể diện không biết quy củ này của nàng, nàng là nữ tử xứng đôi với hắn nhất trên đời này, nàng là nữ tử duy nhất mà cuộc đời này hắn muốn cưới làm Hoàng hậu, nàng vốn là không nên có chút ngăn cách nào với hắn, hắn chính là muốn nàng không chút kiêng kỵ như vậy, cứ to gan lớn mật như vậy, mới thật thống khoái.

Nữ nhân của hắn thì nên cùng với hắn, đỉnh thiên lập địa, chấp thủ đồng hành, sánh vai mà tọa, tương thủ dĩ cộng.

Nàng một đường phóng ngựa chạy trở về doanh trại, mới vừa tới gần trướng trung quân, còn chưa kịp ghìm cương ngựa lại, phía trước liền xông ra một người nam tử trẻ tuổi, đối với nàng hét lớn: "Đại nhân!"



Nàng sửng sốt một chút, chăm chú nhìn qua, người đến lại là Hoàng Ba! Thế là hoảng hốt ghìm chặt Thanh Vân, rồi vội vội vàng vàng tung người xuống ngựa, trên khuôn mặt lộ vẻ vui mừng nói: "Ngươi sao lại tới đây?"

Trước đây khi rời khỏi Kim Hạp Quan, người nàng thấy có lỗi nhất chính là Hoàng Ba, rất sợ hắn bởi vì chuyện mình làm ra mà bị liên lụy, lần này thấy hắn bình an vô sự, thật là vô cùng cao hứng.

Hoàng Ba hiển nhiên là vô cùng kích động, đối diện nàng hồi lâu mà không nói ra lời, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: "Thuộc hạ, thuộc hạ trước đó thật sợ đời này sẽ không còn được gặp lại đại nhân nữa!" hắn dừng một chút, lại chợt vỗ đầu một cái, nói: "Đại nhân đã được sắc làm Hoàng hậu, thuộc hạ lại còn ở đây kêu loạn, thật là đáng chết!"

Nàng cười nói không sao, lại vặn hỏi hắn sao lại tới đây. Vậy mới biết sau khi nàng đi, Hoàng Ba quả thực bị xem là gian đồ bị giam trong doanh của Địch Niệm mấy ngày, đợi sau khi Hoàng thượng thân chinh liền có người đem hắn áp giải tới phương nam, muốn để cho Hoàng thượng tự mình định đoạt, ai ngờ lúc tới Thương Châu, lại đột nhiên nghe nói nàng đã được sắc hậu phân phong, lúc này mới hoang hoang mang mang quay đầu chuyển hướng tới Phần Châu.

Tự nhiên cũng từ kẻ gian đồ biến thành trung thần.

Hoàng Ba dứt lời hướng nàng cười hắc hắc xong, vẻ tươi cười bỗng nhiên biến đổi, rũ mắt cúi đầu, hướng phía sau nàng nhỏ giọng nói: "Bệ hạ."

Nàng quay đầu, chỉ tháy vẻ mặt hắn không mặn không nhạt đứng ở phía sau nàng, lập tức cắn môi khẽ cười, nói với Hoàng Ba: "Được rồi, người là cựu vệ ở đông cung của Hoàng thượng, lại mới từ bắc cảnh trở lại, còn không mau cùng Hoàng thượng nói một chút về tình hình bên kia? Dù sao đều là ngươi tận mắt nhìn thấy, tổng so với mấy quân báo trình lên kia càng tỉ mỉ xác thực hơn."

Hoàng Ba vội nói: "Đại quân Bắc Tiễn càng đánh càng không xong! Các tướng sĩ tiền tuyến vừa nghe nói Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cùng nhau suất quân bắc thượng, sĩ khí nhất thời tăng cao, Tống, Nhạc, Hàn ba vị tướng quân đã liên tiếp phá được bảy tòa trọng thành của Bắc Tiễn, Địch tướng quân áp trận ở phía sau, thu phục dân cố thành càng là công lao không thể bỏ qua."

Nàng vừa nghe vào trong tai lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Hoàng đế ngự giá thân chinh hiển nhiên là một đại thủ đoạn khích lệ sĩ khí, huống chi hắn đối với các tướng sĩ công thành hãm trận ở bắc cảnh không tiếc trạc phong, những cấm quân kia sao có thể không anh dũng kích chiến đây?

Đại quân Bắc Tiễn tuy là binh hùng tướng mạnh, nhưng bởi vì khấu quân phản chiến đối với sĩ khí của họ đả kích quá lớn, cứ thế dù không chiến cũng cảm thấy sẽ bại, lại thêm mấy vạn quân Đại Bình từ phía nam ồ ạt áp cảnh, sao có thể không liên tiếp chiến bại?

Hoàng Ba lại nói: "Đích tướng quân ở tiền tuyến đã buông lời, nói rằng muốn Hoàng thượng ngự giá chưa tới được biên cảnh, thì họ đã phá được đô thành Bắc Tiễn rồi, thượng tướng hạ binh trong quân đều coi đây là chí nguyện, đại quân Bắc Tiễn nghe xong lại càng thêm hoang mang, còn có lời đồn nói đại quân Bắc Tiễn lần này lại có ý cầu hòa."

Nàng nghe xong không khỏi quay đầu, lặng lẽ quan sát vẻ mặt của hắn.

Mấy ngày gần đây nhị phủ trong kinh thường có tấu chương gửi tới, nói bắc cảnh quá mức nguy hiểm, Hoàng thượng nếu có gì vạn nhất thì sẽ không có con cháu có thể kế thừa đại thống, luân phiên đốc thúc ngự giá thu binh trở về kinh, để chiến sự phương bắc lại cho Địch Niệm thống trù kinh lược.

Từ sau lần trước hắn bị thương, nàng lúc nào cũng lo lắng an nguy của hắn, dù sao các lão thần nhị phủ nói cũng có lý, nếu hắn ở quân tiền có gì ngoài ý muốn, thiên hạ giang sơn này phải giao phó cho ai?

Hắn suất quân lần này, đã bình định được di thần phản loạn tiền triều, đã vì bắc cảnh giảm đi bảy phần áp lực, nếu lần này Địch Niệm thật có thể suất quân lấy được đô thành Bắc Tiễn, thời kỳ bình định của quân đội Đại Bình sẽ tăng vọt không gì sánh được, mà hắn cũng có thể yên tâm thu binh hồi kinh, đem những chuyện còn lại để lại cho chư tướng dưới trướng Địch Niệm dọn dẹp sạch sẽ.

Nhưng không nghĩ tới chính là, Bắc Tiễn sẽ lại muốn cầu hòa?

Hắn đáy mắt đạm mạc, chắp tay nói: "Cho dù Bắc Tiễn lần này thật sự muốn cầu hòa, trẫm cũng muốn để Địch Niệm không san bằng đô thành của chúng là không được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook