Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 136: Ý quyết [Thượng]
Hành Yên Yên
04/11/2020
Chiến hỏa bắc địa nổ ra, trong thành Thanh Châu vẫn là một mảnh cảnh tượng phồn vinh giàu có.
Nếu không phải từng chính mắt thấy lưu dân trên đường tới đây, chỉ sợ nàng sẽ tuyệt đối không nghĩ tới khấu họa đã lan tới lộ giới phía tây Triều An rồi.
Trên đường tới Nghiêm phủ, Mạnh Đình Huy cùng Trầm Tri Thư đi sóng vai, ngoại trừ một ít âm thanh quát ngựa của nhóm thân binh đi theo phía sau, hắn cùng nàng dọc đường đi chưa từng nói một chữ, bóng đêm mờ mịt, càng nổi bật lên vẻ trầm lặng của người nam tử bên cạnh nàng, cơ hồ khiến nàng không cách nào đem hắn cùng với cái người phong lưu tươi cười rực rỡ của năm đó liên hệ với nhau.
Lúc trước chuyện Triều An chuyển vận tư quản lý vận lương thực thất trách, bị Trầm Tri Thư không tấu mà trảm đã náo loạn khắp triều đều nghe thấy, danh ngoan tuyệt của hắn nhất thời càng thêm truyền khắp toàn bộ Bắc tam lộ, bất luận là tướng binh quân tiền hay là văn quan Sử Tư, đều biết cái vị cận thần của Hoàng thượng tuổi còn trẻ đã ngồi trên vị trí Chuyển Vận Sử Triều An, cũng không phải là chỉ ngồi không.
Băng qua hơn phân nửa thành, Mạnh Đình Huy mới mở miệng: "Ta là từ Thành Phủ Lộ đi đường vòng tới Triều An, trên đường đi thấy toàn bộ phía tây Triều An đều là lưu dân.
Trầm Tri Thư thấp giọng đáp lời, "Tặc khấu hung ác, đã sớm ra khỏi địa giới của Kiến Khang Lộ, lúc này ở Triều An từ Khánh Châu phía nam, phàm là nơi sơn lâm hoang dã, đều có dấu vết của khấu quân để lại.
Mạnh Đình Huy nhíu mày, "Triều đình không phải đã từ chư lộ đông tây điều binh tới bắc tam lộ cùng nhau tiễu khấu rồi sao? Sao còn có thể bị rơi vào thế bị động như vậy?"
Trầm Tri Thư than một tiếng: "Lâm Hoài bên kia như thế nào ta không rõ lắm, cấm quân trọng binh vốn có của Triều An đều đã điều tới phương bắc kháng địch, trước mắt tấu thỉnh, Vĩnh Hưng nhị lộ từ phía tây tăng binh tới đây, nhưng không thể hiểu rõ tình hình của Triều An bằng đám tặc khấu địch quân kia, muốn trong chốc lát thanh trừ sạch sẽ, căn bản chỉ là nói suông mà thôi."
Hắn giục ngựa đi nhanh, lại nói: "Huống chi, điêu dân vùng giáng địa vốn rất khó khống chế, lần này vừa nghe nói hoàng từ của Trung Uyển tiền triều vẫn còn sống, khấu quân kia phát triển thế lực càng thêm nhanh chóng lớn mạnh không ngừng, từ Kiến Khang Lộ một đường kéo tới, đã không biết là lần thứ mấy rồi."
Nàng mí mắt trầm xuống, cũng không mở miệng nữa.
Cấm quân Đại Bình kiêu võ cỡ nào, mấy trận đại chiến ở bắc cảnh nhất thời liền khiến đại quân Bắc Tiễn dừng bước không dám tiến lên, nhưng đối với đám khấu quân lan tràn như ôn dịch tàn sát tứ phía kia lại là không có chút biện pháp nào, Địch Niệm thống quân bắc thượng, tọa trấn bên ngoài Kim Hạp Quan, dù có ba đầu sáu tay cũng không có cách thời khắc nào cũng trông chừng đám tắc khấu luôn ẩn nấp ở các thiên châu tiểu huyện của bắc tam lộ kia.
Giữa hai người lại tiếp tục im lặng, tiếp tục đi thêm thời gian một nén hương, mới tới Nghiêm phủ.
Hạ nhân Nghiêm phủ đương nhiên không ngờ tới đêm nay lại có một màn này, trừ bỏ Chuyển Vận Sử Trầm Tri Thư không nói, còn có thêm hai hàng sĩ binh giáp trụ sáng chói cưỡi ngựa ở phía sau, hộ tống một nữ tử trẻ tuổi đến tìm Nghiêm gia đại tiểu thư, lập tức không dám trì hoãn, nghênh đón vào tiền thính, rồi liền vội vã đi vào trong bẩm báo.
Mạnh Đình Huy xuất kinh chưa tới mười ngày, chiếu lệnh của triều đình hiển nhiên còn chưa tới, nhóm bách tính của bắc tam lộ càng không biết việc cùng đại quân Bắc Tiễn nghị hòa.
Nghiêm Phức Chi đi ra vừa thấy người đến là Mạnh Đình Huy, đứng lặng người nửa ngày mới phản ứng lại, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, liếc mắt nói: "Nghe nói lương giáp của Phùng Khánh lộ sớm đã đưa tới Triều An, Trầm đại nhân tối nay tới hẳn là để trả lại lương thực cho Nghiêm gia ta sao?"
"Không vội." Trầm Tri Thư mở miệng chậm rãi nói, "Chúng ta còn nhiều thời gian, thiếu nàng lương thực ta tất sẽ trả đủ."
Hắn xoay người đối với Mạnh Đình Huy, khẽ chau mày, "Mạnh đại nhân, tối nay tới đây đã là vượt phép, ta lưu Hoàng thị vệ ở lại Nghiêm phủ, thân binh còn lại sẽ theo ta trở về nha môn, thủ dụ của Hoàng thượng ta đã xem qua, sáng sớm ngày mai ta từ nha môn Sử Tư lại điều thêm năm trăm người, cùng với một nghìn thân binh điện tiền tư ngoài thành đưa đại nhân bắc thượng Đình Châu."
Mạnh Đình Huy nói: "Được."
Trầm Tri Thư rũ mắt: "Vậy hai người tối nay từ từ trò chuyện, ta không quấy rầy nữa." Nói xong, lại chuyển thân chậm rãi đi ra ngoài.
Nghiêm Phức Chi không thèm nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Đình Huy, hồ nghi nói: "Ngươi lần này tới Triều An là vì chuyện gì? Sao nghe hắn nói, lại giống như là chuyện vô cùng nguy hiểm vậy."
Mạnh Đình Huy theo nàng đi vào bên trong, miệng bình tĩnh nói: "Đi tới Kim Hạp Quan cùng Bắc Tiễn thương nghị việc hai quân ngừng chiến."
Nghiêm Phức Chi nhíu mày, ánh mắt có chút thay đổi, lại không nói gì, chỉ dẫn nàng trở về phòng.
Hương hoa trong hậu viện xông vào mũi, ánh trăng tĩnh lặng, hàng liễu bên cạnh ao mềm mại rũ xuống, nhẹ nhàng phiêu đãng.
Nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không muốn vào trong phòng, liền thuận thế ngồi trên băng đá trong sân, nói: "Lại đây ngồi trò chuyện với ta đi a!"
Nghiêm Phức Chi quay đầu, liêu váy ngồi đối diện nàng, giơ tay đuổi mấy tỳ nữ xuống.
Mạnh Đình Huy bất chợt cười cười, cúi người ghé vào trên mặt bàn đá, nhỏ giọng nói: "Vẫn là Triều An tốt nhất, ánh trăng nơi này dường như sáng hơn so với trong kinh." Nàng giương mắt nhìn Nghiêm Phức Chi, lại cười nói: "Nhớ lại lúc trước chúng ta ở nữ học, khoảng thời gian đó thật thoải mái, chuyện phiền lòng gì cũng không có."
Nghiêm Phức Chi đáy mắt lại lạnh nhạt, đưa tay lấy một quả bồ đào trên bàn, chậm rãi lột vỏ, "Trong triều không có người sao? Lại phái ngươi một cái văn nhược nữ tử đi tới Kim Hạp Quan."
Mạnh Đình Huy biết tính của nàng, chỉ mím môi cười cười, không có lên tiếng.
Nàng đem quả bồ đào đã lột xong vỏ thả vào chén mã não, cười lạnh nói: "Ta biết ngươi là một người luôn tranh cường háo thắng, cầu công cầu danh, nhưng ngươi cũng không xem xem chuyện lần này có bao nhiêu hung hiểm, còn một mực cậy mạnh tới đây, bên ngoài Kim Hạp Quan hai quân giằng co đã nhiều ngày, ngươi đi tới quân tiền Bắc Tiễn, sao biết bọn chúng có tính toán gì!"
Mạnh Đình Huy đưa ngón tay nhón lấy quả bồ đào nàng đã lột vỏ, cắn ở giữa đôi môi, để cho chất lỏng ngọt ngào mát lạnh kia tràn vào trong miệng, khẽ thở dài, "Bồ đào của Triều An ăn ngon thật."
Nghiêm Phức Chi phiết mắt nhìn nàng, tiếp tục lột vỏ bồ đào, không lên tiếng nữa.
Mạnh Đình Huy bỗng nhiên hỏi nàng: "Ta vừa rồi nghe ngươi cùng Trầm đại nhân nói chuyện, giống như là ba vạn thạch lương lúc trước là ngươi cho hắn mượn?"
Nghiêm Phức Chi gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Hắn không phải đã bái biểu tấu bẩm lên triều đình chuyện này rồi sao?"
Mạnh Đình Huy nhẹ nhàng khiêu mi: "Đúng là đã tấu bẩm, nhưng chính là tấu bẩm Nghiêm gia ngươi đem lương khao quân, chứ không phải nói là Nghiêm gia cho tào tư Triều An mượn."
Nghiêm Phức Chi động tác trên tay lập tức ngừng lại, không hiểu nói: "Sao có thể như thế được?"
"Đúng vậy mà." Mạnh Đình Huy đáy mắt hàm chứa ý cười, "Trước khi ta rời kinh mấy ngày, còn nghe nói Trung thư tể chấp tấu thỉnh Hoàng thượng ban quan trật* cho Nghiêm gia, để biểu dương hành động ưu quốc ưu dân của Nghiêm gia, cũng để nhóm thương gia đại hộ của bắc tam lộ lấy đó làm gương."
*trật: . bổng lộc; cấp bậc (quan lại)
Nghiêm Phức Chi khóe miệng khẽ giật giật, cho thấy là đang vô cùng tức giận, "Hay cho cái tên Trầm Tri Thư hắn, hẳn là cầm ba vạn thạch lương thực ta thật vất vả mới gom đủ cho hắn đi dùng làm cái này rồi."
Mạnh Đình Huy trấn an nói: "Ngươi tức giận cái gì? Hắn một lòng vì Nghiêm gia ngươi xây dựng thanh danh, cái này há chẳng phải là chuyện tốt sao? Hơn nữa, mới vừa rồi hắn cũng không nói sẽ không trả lại lương cho ngươi, ngươi gấp cái gì?"
Nghiêm Phức Chi rũ mắt nửa ngày, dần nguôi giận, mới nói: "Trước kia vì xoay sở lương cho hắn, ta đã bán lỗ vốn mấy cửa hàng phía tây Kỷ Châu, lại phái người tới chỗ mấy thương gia ngày thường có giao hảo tốt, từng người từng người để thu mua tư lương, cuối cùng mới góp được ba vạn thạch, hắn vì sao lại không hiểu nỗi khổ của ta?"
Mạnh Đình Huy hơi kinh ngạc nói: "Ngươi đem mấy cửa hàng ở phía tây châu huyện bán rồi sao?"
Nàng hừ lạnh nói: "Lúc này phía bắc Triều An đã thành cái dạng này, phía tây lại bị tặc khấu xâm nhập, đem cửa hàng sớm bán lỗ vốn, còn hơn là bị đám khấu quân thối tha kia chiếm đoạt!"
Mạnh Đình Huy khẽ than thở.
Bắc cảnh lần này chợt nổi lên chiến loạn, nhóm trọng thương đại giả có suy nghĩ giống như Nghiêm Phức Chi cũng không phải số ít. Lúc trước rất nhiều thương gia đều là nhìn trúng cơ hội làm ăn ở chợ giao thương nơi biên cảnh hai nước, mới tới các châu ven bắc tam lộ mở cửa hàng, ai biết tốt đẹp không được mấy năm, phương bắc lại gặp phải họa ngoại chiến nội loạn này.
Nghiêm Phức Chi lại nói: "Ta bình sinh hận nhất là kẻ động một chút lại chém giết, lần này các tướng sĩ Đại Bình ta ở biên cảnh chiến đấu anh dũng, Nghiêm gia ta bất qua chỉ xuất ra có ba vạn thạch lương, có đạo lý nào là đủ? Chỉ cần bách tính có thể lại dân sinh an ổn, dù cho cấp cho đại quân mười vạn tám vạn thạch lương, ta há lại luyến tiếc không nỡ sao?" nàng có chút căm giận: "Nhưng Trầm Tri Thư hắn lại không hiểu tâm tư của ta, lại đem cái này đi thay Nghiêm gia tranh công, đúng thật là đáng giận!"
Mạnh Đình Huy hơi rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Ngươi cùng Trầm đại nhân sợ rằng đã hiểu lầm nhau rồi, nhân sinh như bạch câu quá khích*, người hà tất phải tự làm khổ bản thân, gây khó dễ với hắn." Nàng cười cười, giống như lầm bẩm tự nói: "Thật không biết rằng, có thể khuynh tâm đi yêu, có thể yên tâm được yêu, là một việc không dễ dàng chút nào."
*Bạch câu quá khích: thời gian qua nhanh; thời gian như bóng câu qua khe cửa. (thời gian qua nhanh như bạch mã lướt nhanh qua khe cửa. NgườiViệt còn nói: "Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ")
Nếu không phải từng chính mắt thấy lưu dân trên đường tới đây, chỉ sợ nàng sẽ tuyệt đối không nghĩ tới khấu họa đã lan tới lộ giới phía tây Triều An rồi.
Trên đường tới Nghiêm phủ, Mạnh Đình Huy cùng Trầm Tri Thư đi sóng vai, ngoại trừ một ít âm thanh quát ngựa của nhóm thân binh đi theo phía sau, hắn cùng nàng dọc đường đi chưa từng nói một chữ, bóng đêm mờ mịt, càng nổi bật lên vẻ trầm lặng của người nam tử bên cạnh nàng, cơ hồ khiến nàng không cách nào đem hắn cùng với cái người phong lưu tươi cười rực rỡ của năm đó liên hệ với nhau.
Lúc trước chuyện Triều An chuyển vận tư quản lý vận lương thực thất trách, bị Trầm Tri Thư không tấu mà trảm đã náo loạn khắp triều đều nghe thấy, danh ngoan tuyệt của hắn nhất thời càng thêm truyền khắp toàn bộ Bắc tam lộ, bất luận là tướng binh quân tiền hay là văn quan Sử Tư, đều biết cái vị cận thần của Hoàng thượng tuổi còn trẻ đã ngồi trên vị trí Chuyển Vận Sử Triều An, cũng không phải là chỉ ngồi không.
Băng qua hơn phân nửa thành, Mạnh Đình Huy mới mở miệng: "Ta là từ Thành Phủ Lộ đi đường vòng tới Triều An, trên đường đi thấy toàn bộ phía tây Triều An đều là lưu dân.
Trầm Tri Thư thấp giọng đáp lời, "Tặc khấu hung ác, đã sớm ra khỏi địa giới của Kiến Khang Lộ, lúc này ở Triều An từ Khánh Châu phía nam, phàm là nơi sơn lâm hoang dã, đều có dấu vết của khấu quân để lại.
Mạnh Đình Huy nhíu mày, "Triều đình không phải đã từ chư lộ đông tây điều binh tới bắc tam lộ cùng nhau tiễu khấu rồi sao? Sao còn có thể bị rơi vào thế bị động như vậy?"
Trầm Tri Thư than một tiếng: "Lâm Hoài bên kia như thế nào ta không rõ lắm, cấm quân trọng binh vốn có của Triều An đều đã điều tới phương bắc kháng địch, trước mắt tấu thỉnh, Vĩnh Hưng nhị lộ từ phía tây tăng binh tới đây, nhưng không thể hiểu rõ tình hình của Triều An bằng đám tặc khấu địch quân kia, muốn trong chốc lát thanh trừ sạch sẽ, căn bản chỉ là nói suông mà thôi."
Hắn giục ngựa đi nhanh, lại nói: "Huống chi, điêu dân vùng giáng địa vốn rất khó khống chế, lần này vừa nghe nói hoàng từ của Trung Uyển tiền triều vẫn còn sống, khấu quân kia phát triển thế lực càng thêm nhanh chóng lớn mạnh không ngừng, từ Kiến Khang Lộ một đường kéo tới, đã không biết là lần thứ mấy rồi."
Nàng mí mắt trầm xuống, cũng không mở miệng nữa.
Cấm quân Đại Bình kiêu võ cỡ nào, mấy trận đại chiến ở bắc cảnh nhất thời liền khiến đại quân Bắc Tiễn dừng bước không dám tiến lên, nhưng đối với đám khấu quân lan tràn như ôn dịch tàn sát tứ phía kia lại là không có chút biện pháp nào, Địch Niệm thống quân bắc thượng, tọa trấn bên ngoài Kim Hạp Quan, dù có ba đầu sáu tay cũng không có cách thời khắc nào cũng trông chừng đám tắc khấu luôn ẩn nấp ở các thiên châu tiểu huyện của bắc tam lộ kia.
Giữa hai người lại tiếp tục im lặng, tiếp tục đi thêm thời gian một nén hương, mới tới Nghiêm phủ.
Hạ nhân Nghiêm phủ đương nhiên không ngờ tới đêm nay lại có một màn này, trừ bỏ Chuyển Vận Sử Trầm Tri Thư không nói, còn có thêm hai hàng sĩ binh giáp trụ sáng chói cưỡi ngựa ở phía sau, hộ tống một nữ tử trẻ tuổi đến tìm Nghiêm gia đại tiểu thư, lập tức không dám trì hoãn, nghênh đón vào tiền thính, rồi liền vội vã đi vào trong bẩm báo.
Mạnh Đình Huy xuất kinh chưa tới mười ngày, chiếu lệnh của triều đình hiển nhiên còn chưa tới, nhóm bách tính của bắc tam lộ càng không biết việc cùng đại quân Bắc Tiễn nghị hòa.
Nghiêm Phức Chi đi ra vừa thấy người đến là Mạnh Đình Huy, đứng lặng người nửa ngày mới phản ứng lại, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, liếc mắt nói: "Nghe nói lương giáp của Phùng Khánh lộ sớm đã đưa tới Triều An, Trầm đại nhân tối nay tới hẳn là để trả lại lương thực cho Nghiêm gia ta sao?"
"Không vội." Trầm Tri Thư mở miệng chậm rãi nói, "Chúng ta còn nhiều thời gian, thiếu nàng lương thực ta tất sẽ trả đủ."
Hắn xoay người đối với Mạnh Đình Huy, khẽ chau mày, "Mạnh đại nhân, tối nay tới đây đã là vượt phép, ta lưu Hoàng thị vệ ở lại Nghiêm phủ, thân binh còn lại sẽ theo ta trở về nha môn, thủ dụ của Hoàng thượng ta đã xem qua, sáng sớm ngày mai ta từ nha môn Sử Tư lại điều thêm năm trăm người, cùng với một nghìn thân binh điện tiền tư ngoài thành đưa đại nhân bắc thượng Đình Châu."
Mạnh Đình Huy nói: "Được."
Trầm Tri Thư rũ mắt: "Vậy hai người tối nay từ từ trò chuyện, ta không quấy rầy nữa." Nói xong, lại chuyển thân chậm rãi đi ra ngoài.
Nghiêm Phức Chi không thèm nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Đình Huy, hồ nghi nói: "Ngươi lần này tới Triều An là vì chuyện gì? Sao nghe hắn nói, lại giống như là chuyện vô cùng nguy hiểm vậy."
Mạnh Đình Huy theo nàng đi vào bên trong, miệng bình tĩnh nói: "Đi tới Kim Hạp Quan cùng Bắc Tiễn thương nghị việc hai quân ngừng chiến."
Nghiêm Phức Chi nhíu mày, ánh mắt có chút thay đổi, lại không nói gì, chỉ dẫn nàng trở về phòng.
Hương hoa trong hậu viện xông vào mũi, ánh trăng tĩnh lặng, hàng liễu bên cạnh ao mềm mại rũ xuống, nhẹ nhàng phiêu đãng.
Nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không muốn vào trong phòng, liền thuận thế ngồi trên băng đá trong sân, nói: "Lại đây ngồi trò chuyện với ta đi a!"
Nghiêm Phức Chi quay đầu, liêu váy ngồi đối diện nàng, giơ tay đuổi mấy tỳ nữ xuống.
Mạnh Đình Huy bất chợt cười cười, cúi người ghé vào trên mặt bàn đá, nhỏ giọng nói: "Vẫn là Triều An tốt nhất, ánh trăng nơi này dường như sáng hơn so với trong kinh." Nàng giương mắt nhìn Nghiêm Phức Chi, lại cười nói: "Nhớ lại lúc trước chúng ta ở nữ học, khoảng thời gian đó thật thoải mái, chuyện phiền lòng gì cũng không có."
Nghiêm Phức Chi đáy mắt lại lạnh nhạt, đưa tay lấy một quả bồ đào trên bàn, chậm rãi lột vỏ, "Trong triều không có người sao? Lại phái ngươi một cái văn nhược nữ tử đi tới Kim Hạp Quan."
Mạnh Đình Huy biết tính của nàng, chỉ mím môi cười cười, không có lên tiếng.
Nàng đem quả bồ đào đã lột xong vỏ thả vào chén mã não, cười lạnh nói: "Ta biết ngươi là một người luôn tranh cường háo thắng, cầu công cầu danh, nhưng ngươi cũng không xem xem chuyện lần này có bao nhiêu hung hiểm, còn một mực cậy mạnh tới đây, bên ngoài Kim Hạp Quan hai quân giằng co đã nhiều ngày, ngươi đi tới quân tiền Bắc Tiễn, sao biết bọn chúng có tính toán gì!"
Mạnh Đình Huy đưa ngón tay nhón lấy quả bồ đào nàng đã lột vỏ, cắn ở giữa đôi môi, để cho chất lỏng ngọt ngào mát lạnh kia tràn vào trong miệng, khẽ thở dài, "Bồ đào của Triều An ăn ngon thật."
Nghiêm Phức Chi phiết mắt nhìn nàng, tiếp tục lột vỏ bồ đào, không lên tiếng nữa.
Mạnh Đình Huy bỗng nhiên hỏi nàng: "Ta vừa rồi nghe ngươi cùng Trầm đại nhân nói chuyện, giống như là ba vạn thạch lương lúc trước là ngươi cho hắn mượn?"
Nghiêm Phức Chi gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Hắn không phải đã bái biểu tấu bẩm lên triều đình chuyện này rồi sao?"
Mạnh Đình Huy nhẹ nhàng khiêu mi: "Đúng là đã tấu bẩm, nhưng chính là tấu bẩm Nghiêm gia ngươi đem lương khao quân, chứ không phải nói là Nghiêm gia cho tào tư Triều An mượn."
Nghiêm Phức Chi động tác trên tay lập tức ngừng lại, không hiểu nói: "Sao có thể như thế được?"
"Đúng vậy mà." Mạnh Đình Huy đáy mắt hàm chứa ý cười, "Trước khi ta rời kinh mấy ngày, còn nghe nói Trung thư tể chấp tấu thỉnh Hoàng thượng ban quan trật* cho Nghiêm gia, để biểu dương hành động ưu quốc ưu dân của Nghiêm gia, cũng để nhóm thương gia đại hộ của bắc tam lộ lấy đó làm gương."
Nghiêm Phức Chi khóe miệng khẽ giật giật, cho thấy là đang vô cùng tức giận, "Hay cho cái tên Trầm Tri Thư hắn, hẳn là cầm ba vạn thạch lương thực ta thật vất vả mới gom đủ cho hắn đi dùng làm cái này rồi."
Mạnh Đình Huy trấn an nói: "Ngươi tức giận cái gì? Hắn một lòng vì Nghiêm gia ngươi xây dựng thanh danh, cái này há chẳng phải là chuyện tốt sao? Hơn nữa, mới vừa rồi hắn cũng không nói sẽ không trả lại lương cho ngươi, ngươi gấp cái gì?"
Nghiêm Phức Chi rũ mắt nửa ngày, dần nguôi giận, mới nói: "Trước kia vì xoay sở lương cho hắn, ta đã bán lỗ vốn mấy cửa hàng phía tây Kỷ Châu, lại phái người tới chỗ mấy thương gia ngày thường có giao hảo tốt, từng người từng người để thu mua tư lương, cuối cùng mới góp được ba vạn thạch, hắn vì sao lại không hiểu nỗi khổ của ta?"
Mạnh Đình Huy hơi kinh ngạc nói: "Ngươi đem mấy cửa hàng ở phía tây châu huyện bán rồi sao?"
Nàng hừ lạnh nói: "Lúc này phía bắc Triều An đã thành cái dạng này, phía tây lại bị tặc khấu xâm nhập, đem cửa hàng sớm bán lỗ vốn, còn hơn là bị đám khấu quân thối tha kia chiếm đoạt!"
Mạnh Đình Huy khẽ than thở.
Bắc cảnh lần này chợt nổi lên chiến loạn, nhóm trọng thương đại giả có suy nghĩ giống như Nghiêm Phức Chi cũng không phải số ít. Lúc trước rất nhiều thương gia đều là nhìn trúng cơ hội làm ăn ở chợ giao thương nơi biên cảnh hai nước, mới tới các châu ven bắc tam lộ mở cửa hàng, ai biết tốt đẹp không được mấy năm, phương bắc lại gặp phải họa ngoại chiến nội loạn này.
Nghiêm Phức Chi lại nói: "Ta bình sinh hận nhất là kẻ động một chút lại chém giết, lần này các tướng sĩ Đại Bình ta ở biên cảnh chiến đấu anh dũng, Nghiêm gia ta bất qua chỉ xuất ra có ba vạn thạch lương, có đạo lý nào là đủ? Chỉ cần bách tính có thể lại dân sinh an ổn, dù cho cấp cho đại quân mười vạn tám vạn thạch lương, ta há lại luyến tiếc không nỡ sao?" nàng có chút căm giận: "Nhưng Trầm Tri Thư hắn lại không hiểu tâm tư của ta, lại đem cái này đi thay Nghiêm gia tranh công, đúng thật là đáng giận!"
Mạnh Đình Huy hơi rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Ngươi cùng Trầm đại nhân sợ rằng đã hiểu lầm nhau rồi, nhân sinh như bạch câu quá khích*, người hà tất phải tự làm khổ bản thân, gây khó dễ với hắn." Nàng cười cười, giống như lầm bẩm tự nói: "Thật không biết rằng, có thể khuynh tâm đi yêu, có thể yên tâm được yêu, là một việc không dễ dàng chút nào."
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.