Chương 79: Lão Tổ Long Tộc
Đang cập nhật
15/01/2020
Hải đạp Cân Đẩu Vân như lông hồng nhẹ nhàng đáp xuống sân lớn Long Thành.
Long Thành là nơi trú ngụ của Hoàng Thất Long Tộc. Thành cũng như tên, được xây dựng thành hình dáng mộc con đại long cuộn mình. Đầu rồng đặt chỗ trung tâm, gọi là Long Điện, nơi quan trọng bậc nhất của Long Tộc.
....
•Người đến là ai, cả gan dám xông vào Long Thành.
Một giọng nói uy nghiêm đầy giận dữ phát ra. Chỉ thấy một tráng niên nam tử đằng không bay tới. Y đáp xuống trước mặt Hải, chặn đường hắn.
Hải nhíu mày, nam tử này thoạt nhìn chưa đến ba mươi tuổi tuy nhiên khí thế phát ra lại rất mạnh. Ít nhất cũng đã hơn ba trăm năm tu vi. Y mặc long giáp, tay xách long kiếm, uy vũ vô cùng. Sau lưng y mấy trăm tốt binh lũ lượt từ trong thành chạy ra. Đem ba người Hải vây quanh.
•Mau gọi tộc trưởng các ngươi đi gặp ta.
Hải mặt không đổi giọng không lạc, bị mấy trăm người vây quanh thần thái vẫn lạnh nhạt.
•To gan, Long Hoàng là để cho ngươi muốn gặp là gặp sao. Dám xâm phạm Long Tộc, phạm vào tử tội. Người đâu giết hắn.
Tráng niên nam tử giận dữ quát to. Không hề có ý luyên thuyên lập tức phát động tấn công. Phàm những người dám xông vào Long Tộc đều nhận kết cục thê thảm.
•Hừ....
Hải hừ lạnh. Không để bọn chúng vào mắt. Một đoàn tà khí từ trong người hắn tức khắc xuất hiện, huyễn hóa thành một con đại hầu to lớn.
•Hống....
Đại hầu rống lớn, khí thế bàng bạc. Nó vung tay vỗ lên ngực phình phình, bộ dạng cực kỳ hung hãn. Đoạn nó tung người nhảy nhổm vào đám lính, với sức mạnh Thái Sơn, từng tên bị nó tát bay tứ tán. Từng tiếng hét thảm cứ liên tục vang lên. Mấy trăm tốt binh trong giây lát giảm xuống non nửa. Phần còn lại cũng sợ hãi không dám xông lên.
•Chớ có ngông cuồng.....
Tráng niên nam tử thấy tốt binh thất thủ, y lập tức tự mình xông lên. Miệng hô lớn, chân dẫm bát bộ đạp không bay đến. Long Hồn Kiếm xé gió chém đến.
•Gào....
Đại hầu gầm rú, nó vung tay vỗ tới. Bàn tay khổng lồ va chạm với nam tử.
•Ô !...
Nam tử chấn động bật thốt, bị đại hầu bức lùi trở lại. Y không ngờ sức mạnh của con đại hầu kia lại khủng khiếp như vậy, trong lúc nhất thời liền ăn thiệt thòi.
•Long Hồn Trảm....
Nam tử hét lớn, long kiếm phát sáng rực rỡ, tựa như Mặt Trời. Đoạn y vung kiếm chém xuống, rạch hư không tạo ra một đạo kiếm nhuận lao về phía đại hầu. Trong âm minh còn ẩn ẩn có tiếng long ngâm.
.... Uỳnh.....
Kiếm nhuận uy lực khủng khiếp, tuy đại hầu thực lực phi thường vẫn bị chém tan, hóa thành một đoàn tà khí lượn lờ.
•Chết đi....
Nam tử được thế xông lên, xách long kiếm lao thẳng vào Hải.
•Ngu ngốc...
Hải đối mặt với nam tử đang lao tới vẫn bình đạm như không. Ngược lại còn có chút xem thường.
Chỉ thấy khi nam tử sắp tới gần hắn, đột nhiên đoàn tà khí vừa nãy lại biến đổi. Trong tích tắc hóa thành đại thủ cực lớn, đem y chộp lấy.
•Cái gì...
Nam tử giật mình hốt hoảng, không kịp phản ứng liền bị nắm trong lòng bàn tay. Đoạn đại thủ vung mạnh. Y giống như quả bóng chày bị ném thẳng về phía Long Thành. Cú va đập cực mạnh làm tường thành đổ sụp một mảng lớn.
•To gan.....
Lúc này một âm thanh cực lớn chợt vang vọng trong thiên địa. Ba đạo khí tức cực kỳ cường hãng đột ngột giáng xuống. Long uy cuồn cuộn khiến bầu trời Long Thành biến đổi.
Trên hư không bỗng dưng trống rỗng xuất hiện ba lão già. Mỗi người đều mang khí thế khinh phong bạt hải. Là bậc cao nhân tu luyện lâu năm. Nhất là vị lão nhân ở giữa, ít nhất cũng phải có tới tám trăm năm tu vi. Bọn họ chính là những lão tổ của Long Tộc hiện vẫn còn sống. Bình thường không hề ra mặt, chỉ khi Long Tộc gặp phải đại địch mới ra tay chấn áp. Lần này một lần lại đi ra ba vị thật sự là trước nay hiếm thấy.
•Tiểu Bối vô tri, vào một chút bản lĩnh liền dám xông vào đại náo Long Tộc, thật không biết sống chết là gì.
Lão tổ đi giữa niên hiệu Long Khôi. Y thân mặc trường bào sờn cũ nát. Râu tóc bạc trắng.
•Ta không có ý mạo phạm, chỉ muốn gặp mặt tộc trưởng, ta có chuyện muốn nói với y.
Hải ngẩn đầu nhìn ba lão tổ, vẫn không có ý nhượng bộ. Hôm nay hắn nhất định phải gặp mặt Hãng Thiên.
•Long Tộc không phải là nơi ngươi muốn đến là đến, gặp ai thì gặp. Đối với những tên tiểu bối ngông cuồng như ngươi, phải bắt lại, đoạn tứ tri. Sau đó ném vào huyết trì chịu khổ suốt đời.
Vị lão tổ thứ hai tên gọi là Thi Ẩn. Lão tay cầm phất trần, giọng điệu lạnh nhạt kèm theo chút ý kinh thường.
•Ta không muốn đôi co với các người. Ra tay đi, nếu ta thua các người muốn xử lí ra sao thì tùy. Chỉ là nếu như các ngươi thua phải cho ta gặp tộc trưởng.
Hải bản tính ghét nhất lằng nhằng. Lập tức mở giọng thách thức.
•Đúng là ngựa non háu đá, ta bắt đầu thích ngươi rồi. Yên tâm, nếu ngươi thua ta chỉ bắt ngươi làm nô bộc suốt đời cho ta mà thôi....
Lão tổ Phùng Linh Chung đứng hàng thứ ba, y bản tính hiếu cường, cười ha hả nói. Một thân cởi trần cường tráng vô cùng, cho dù là trang thiếu niên cũng khó lòng sánh nổi. Tay y cầm bầu rượu nốc cạn một hơi, đoạn hùng hùng hổ hổ lao về phía Hải.
•Muốn đọ sức mạnh sao, ta chơi với ông.
Hải khẽ nói, chân đạp hư vô nhẹ nhàng lướt tới, giữa không trung cùng với Phùng Linh Chung lấy cứng chọi cứng.
•Ta là thể tu, muốn đấu lực lượng thân thể với ta đúng là ngu ngốc.
Phùng Linh Chung cười to, thế như bôn lôi đụng vỡ cả không gian.
•Thử xem rồi biết...
Hải nào chịu yếu thế, đạp không mấy cái xé rách không khí bay thẳng vào Phùng Linh Chung.
•Ầm....
Một tiếng vang lớn tựa như đại thạch đầu va đập vào nhau. Khí thế nghiền nát hư vô. Chỉ thấy cả hai bên đều bật lùi trở lại, nhất thời ngang tài ngang sức.
•Không ngờ lực lượng thân thể tiểu tử ngươi lại mạnh như vậy.
Phùng Linh Chung trợn mắt ngạc nhiên, mấy trăm năm qua từ khi y luyện thể đại thành chưa từng có ai có thể cùng y đọ sức đến ngang ngửa như vậy.
•Chưa hết đâu...
Hải không lùi mà tiến. Quyền đầu lập tức vung tới.
•Tới tốt....
Phùng Linh Chung cũng không e ngại, ngược lại còn có phần hào hứng. Trọng quyền nhanh chóng đánh ra.
Quyền hữu quyền.
..... Phanh....
•Hự....
Chỉ thấy Phùng Linh Chung kêu đau một tiếng, bị Hải dùng quyền đầu đẩy lùi ngược về sau.
•Ối cha, nhục thân tên này thật mạnh. Rất có thể đã cao hơn ta mấy bậc.
Phùng Linh Chung bất đắc dĩ lui về bên hai lão tổ. Y vẫy tay giật mình nói.
•Không thể nào...
•Đúng đó, không phải đệ đã là luyện thể đại thành sao...
Hai vị lão tổ khác cũng ngạc nhiên không kém.
•Không sai đâu, chí ít hắn cũng đã là thánh nhân thể hậu giai. Chỉ còn thiếu nữa bước nữa là trở thành tiên thể.
Phùng Linh Chung thấy họ không tin liền trợn mắt nói.
•Thảo nào hắn dám một mình xông vào đây. Quả thật có điểm tự tin.
Long Khôi gật gù.
•Bây giờ làm sao....
Phùng Linh Chung đầu óc chậm chạp. Y nhìn hai huynh trưởng khó khăn hỏi.
•Còn làm sao. Liên thủ bắt hắn....
Thi Ẩn lão tổ bực mình quát, đoạn xách phất trần dẫn đầu tiến lên. Hai người khác hơi chần chừ rồi cũng gật đầu với nhau, phối hợp ba phía vây công một mình Hải.
Long Thành là nơi trú ngụ của Hoàng Thất Long Tộc. Thành cũng như tên, được xây dựng thành hình dáng mộc con đại long cuộn mình. Đầu rồng đặt chỗ trung tâm, gọi là Long Điện, nơi quan trọng bậc nhất của Long Tộc.
....
•Người đến là ai, cả gan dám xông vào Long Thành.
Một giọng nói uy nghiêm đầy giận dữ phát ra. Chỉ thấy một tráng niên nam tử đằng không bay tới. Y đáp xuống trước mặt Hải, chặn đường hắn.
Hải nhíu mày, nam tử này thoạt nhìn chưa đến ba mươi tuổi tuy nhiên khí thế phát ra lại rất mạnh. Ít nhất cũng đã hơn ba trăm năm tu vi. Y mặc long giáp, tay xách long kiếm, uy vũ vô cùng. Sau lưng y mấy trăm tốt binh lũ lượt từ trong thành chạy ra. Đem ba người Hải vây quanh.
•Mau gọi tộc trưởng các ngươi đi gặp ta.
Hải mặt không đổi giọng không lạc, bị mấy trăm người vây quanh thần thái vẫn lạnh nhạt.
•To gan, Long Hoàng là để cho ngươi muốn gặp là gặp sao. Dám xâm phạm Long Tộc, phạm vào tử tội. Người đâu giết hắn.
Tráng niên nam tử giận dữ quát to. Không hề có ý luyên thuyên lập tức phát động tấn công. Phàm những người dám xông vào Long Tộc đều nhận kết cục thê thảm.
•Hừ....
Hải hừ lạnh. Không để bọn chúng vào mắt. Một đoàn tà khí từ trong người hắn tức khắc xuất hiện, huyễn hóa thành một con đại hầu to lớn.
•Hống....
Đại hầu rống lớn, khí thế bàng bạc. Nó vung tay vỗ lên ngực phình phình, bộ dạng cực kỳ hung hãn. Đoạn nó tung người nhảy nhổm vào đám lính, với sức mạnh Thái Sơn, từng tên bị nó tát bay tứ tán. Từng tiếng hét thảm cứ liên tục vang lên. Mấy trăm tốt binh trong giây lát giảm xuống non nửa. Phần còn lại cũng sợ hãi không dám xông lên.
•Chớ có ngông cuồng.....
Tráng niên nam tử thấy tốt binh thất thủ, y lập tức tự mình xông lên. Miệng hô lớn, chân dẫm bát bộ đạp không bay đến. Long Hồn Kiếm xé gió chém đến.
•Gào....
Đại hầu gầm rú, nó vung tay vỗ tới. Bàn tay khổng lồ va chạm với nam tử.
•Ô !...
Nam tử chấn động bật thốt, bị đại hầu bức lùi trở lại. Y không ngờ sức mạnh của con đại hầu kia lại khủng khiếp như vậy, trong lúc nhất thời liền ăn thiệt thòi.
•Long Hồn Trảm....
Nam tử hét lớn, long kiếm phát sáng rực rỡ, tựa như Mặt Trời. Đoạn y vung kiếm chém xuống, rạch hư không tạo ra một đạo kiếm nhuận lao về phía đại hầu. Trong âm minh còn ẩn ẩn có tiếng long ngâm.
.... Uỳnh.....
Kiếm nhuận uy lực khủng khiếp, tuy đại hầu thực lực phi thường vẫn bị chém tan, hóa thành một đoàn tà khí lượn lờ.
•Chết đi....
Nam tử được thế xông lên, xách long kiếm lao thẳng vào Hải.
•Ngu ngốc...
Hải đối mặt với nam tử đang lao tới vẫn bình đạm như không. Ngược lại còn có chút xem thường.
Chỉ thấy khi nam tử sắp tới gần hắn, đột nhiên đoàn tà khí vừa nãy lại biến đổi. Trong tích tắc hóa thành đại thủ cực lớn, đem y chộp lấy.
•Cái gì...
Nam tử giật mình hốt hoảng, không kịp phản ứng liền bị nắm trong lòng bàn tay. Đoạn đại thủ vung mạnh. Y giống như quả bóng chày bị ném thẳng về phía Long Thành. Cú va đập cực mạnh làm tường thành đổ sụp một mảng lớn.
•To gan.....
Lúc này một âm thanh cực lớn chợt vang vọng trong thiên địa. Ba đạo khí tức cực kỳ cường hãng đột ngột giáng xuống. Long uy cuồn cuộn khiến bầu trời Long Thành biến đổi.
Trên hư không bỗng dưng trống rỗng xuất hiện ba lão già. Mỗi người đều mang khí thế khinh phong bạt hải. Là bậc cao nhân tu luyện lâu năm. Nhất là vị lão nhân ở giữa, ít nhất cũng phải có tới tám trăm năm tu vi. Bọn họ chính là những lão tổ của Long Tộc hiện vẫn còn sống. Bình thường không hề ra mặt, chỉ khi Long Tộc gặp phải đại địch mới ra tay chấn áp. Lần này một lần lại đi ra ba vị thật sự là trước nay hiếm thấy.
•Tiểu Bối vô tri, vào một chút bản lĩnh liền dám xông vào đại náo Long Tộc, thật không biết sống chết là gì.
Lão tổ đi giữa niên hiệu Long Khôi. Y thân mặc trường bào sờn cũ nát. Râu tóc bạc trắng.
•Ta không có ý mạo phạm, chỉ muốn gặp mặt tộc trưởng, ta có chuyện muốn nói với y.
Hải ngẩn đầu nhìn ba lão tổ, vẫn không có ý nhượng bộ. Hôm nay hắn nhất định phải gặp mặt Hãng Thiên.
•Long Tộc không phải là nơi ngươi muốn đến là đến, gặp ai thì gặp. Đối với những tên tiểu bối ngông cuồng như ngươi, phải bắt lại, đoạn tứ tri. Sau đó ném vào huyết trì chịu khổ suốt đời.
Vị lão tổ thứ hai tên gọi là Thi Ẩn. Lão tay cầm phất trần, giọng điệu lạnh nhạt kèm theo chút ý kinh thường.
•Ta không muốn đôi co với các người. Ra tay đi, nếu ta thua các người muốn xử lí ra sao thì tùy. Chỉ là nếu như các ngươi thua phải cho ta gặp tộc trưởng.
Hải bản tính ghét nhất lằng nhằng. Lập tức mở giọng thách thức.
•Đúng là ngựa non háu đá, ta bắt đầu thích ngươi rồi. Yên tâm, nếu ngươi thua ta chỉ bắt ngươi làm nô bộc suốt đời cho ta mà thôi....
Lão tổ Phùng Linh Chung đứng hàng thứ ba, y bản tính hiếu cường, cười ha hả nói. Một thân cởi trần cường tráng vô cùng, cho dù là trang thiếu niên cũng khó lòng sánh nổi. Tay y cầm bầu rượu nốc cạn một hơi, đoạn hùng hùng hổ hổ lao về phía Hải.
•Muốn đọ sức mạnh sao, ta chơi với ông.
Hải khẽ nói, chân đạp hư vô nhẹ nhàng lướt tới, giữa không trung cùng với Phùng Linh Chung lấy cứng chọi cứng.
•Ta là thể tu, muốn đấu lực lượng thân thể với ta đúng là ngu ngốc.
Phùng Linh Chung cười to, thế như bôn lôi đụng vỡ cả không gian.
•Thử xem rồi biết...
Hải nào chịu yếu thế, đạp không mấy cái xé rách không khí bay thẳng vào Phùng Linh Chung.
•Ầm....
Một tiếng vang lớn tựa như đại thạch đầu va đập vào nhau. Khí thế nghiền nát hư vô. Chỉ thấy cả hai bên đều bật lùi trở lại, nhất thời ngang tài ngang sức.
•Không ngờ lực lượng thân thể tiểu tử ngươi lại mạnh như vậy.
Phùng Linh Chung trợn mắt ngạc nhiên, mấy trăm năm qua từ khi y luyện thể đại thành chưa từng có ai có thể cùng y đọ sức đến ngang ngửa như vậy.
•Chưa hết đâu...
Hải không lùi mà tiến. Quyền đầu lập tức vung tới.
•Tới tốt....
Phùng Linh Chung cũng không e ngại, ngược lại còn có phần hào hứng. Trọng quyền nhanh chóng đánh ra.
Quyền hữu quyền.
..... Phanh....
•Hự....
Chỉ thấy Phùng Linh Chung kêu đau một tiếng, bị Hải dùng quyền đầu đẩy lùi ngược về sau.
•Ối cha, nhục thân tên này thật mạnh. Rất có thể đã cao hơn ta mấy bậc.
Phùng Linh Chung bất đắc dĩ lui về bên hai lão tổ. Y vẫy tay giật mình nói.
•Không thể nào...
•Đúng đó, không phải đệ đã là luyện thể đại thành sao...
Hai vị lão tổ khác cũng ngạc nhiên không kém.
•Không sai đâu, chí ít hắn cũng đã là thánh nhân thể hậu giai. Chỉ còn thiếu nữa bước nữa là trở thành tiên thể.
Phùng Linh Chung thấy họ không tin liền trợn mắt nói.
•Thảo nào hắn dám một mình xông vào đây. Quả thật có điểm tự tin.
Long Khôi gật gù.
•Bây giờ làm sao....
Phùng Linh Chung đầu óc chậm chạp. Y nhìn hai huynh trưởng khó khăn hỏi.
•Còn làm sao. Liên thủ bắt hắn....
Thi Ẩn lão tổ bực mình quát, đoạn xách phất trần dẫn đầu tiến lên. Hai người khác hơi chần chừ rồi cũng gật đầu với nhau, phối hợp ba phía vây công một mình Hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.