Chương 47: Long Môn Thương Hội
Đang cập nhật
28/11/2019
•Hải Trên đó sao...
Hải cũng ngẩn đầu nhìn lên trời ngơ ngơ hỏi.
•Ừm,...
Triệu Hàn Tiên gật đầu xác định.
•Cô đùa tôi chắc, nếu thật sự nhà cô ở trên đó thì chẳng lẽ cô ở thiên cung.
Hải khóe miệng co giật, cho là Triệu Hàn Tiên đang đùa mình.
•Thiên Cung, không phải. Nơi đó gọi là Thiên Không Thành.
Triệu Hàn Tiên đáp.
•Thiên Không Thành...
Hải ngạc nhiên hỏi lại.
•Đúng vậy, nó chính là nằm ở trên không kia. Chỉ là người đời không được biết đến nó.
Triệu Hàn Tiên mang đầy tâm tư, thuận miệng trả lời. Nói đoạn nàng bỏ quay vào trong phòng.
•Nếu thật sự nhà của cô ở Thiên Không Thành, vậy làm cách nào để đưa cô trở về đó...
Hải hướng nàng hỏi theo.
•Ngươi hiện tại không đủ khả năng để đến đó đâu...
Triệu Hàn Tiên hơi khựng lại, sau đó trả lời một câu rồi trực tiếp bước vào phòng, đóng cửa lại.
Hải nhìn theo cánh cửa đã khép chặt thầm thở dài. Giữa hắn và nàng có một chút khúc mắc mà ngay cả hắn cũng không biết phải giải quyết như thế nào.
•Haizzzz...
Hải khe khẽ thở dài, lắc đầu một cái rồi cũng không nghĩ đến nữa. Đoạn lê bước chân trở về phòng.
Sáng hôm sau dựa theo sắp xếp của Lý Tam Nương, Hải cùng với tên thầy pháp lên đường đi tới chỗ giao dịch. Nơi này là một thương hội lớn trong Hoàng Thành, Long Môn Thương Hội.
Long Môn Thương Hội là một trong những nơi giao dịch lớn nhất nhì trong Hoàng Thành. Có thể nói là muốn mua gì cũng có, bán gì cũng được. Bọn họ nắm giữ một phần sinh ý của cả Hoàng Thành. Đừng tưởng một phần là nhỏ, toàn bộ Hoàng Thành rộng lớn vô cùng. Chỉ là một phần thôi cũng đủ cho vào thu nhập khủng bố không cách nào tưởng tượng được.
Trụ sở chính của Long Môn Thương Hội được đặt ở khu vực trung tâm Hoàng Thành. Nơi tập trung của các quyền quý, thế lực có tầm cỡ. Bởi vì vậy mà sự xa hoa của nơi này phải nói là vô cùng lóa mắt. Cho dù là ai, chỉ cần bước chân vào khu vực này đều sẽ bị chấn động. Hải cũng vậy. Đi từ đầu đến bây giờ hắn đã chết lặng. Nơi này thật sự không có cách nào hình dung. Đem so với An Lạc Cư thật sự là như trời với đất, hồ với biển, hoàn toàn không thể so sánh. Khắp nơi đều có thể thấy những dinh thự xa hoa, lâu ngọc, đình vàng, mái ngói, rào cổng được trang hoàng xa xỉ... Trên đường đi rất dễ dàng bắt gặp những người ăn bận sang trọng, quần là áo lụa. Ngồi trên kiệu cao ba bốn người khiên. Nói chung là một nơi thuộc tầng lớp thượng lưu.
Trụ sở chính của Long Môn Thương Hội là một cửa hàng, rộng chừng mấy chục mẩu. Bề ngoài trang trí theo phong cách cổ xưa. Toát lên một vẻ huyền bí. Bên trong thiết kế rộng rãi với một gian nhà lớn, hai bên bày biện rất nhiều vật phẩm mà cửa hàng đang bán. Chính giữa có một quầy thu ngân. Chưởng quầy là một cô gái xinh đẹp. Cô ta không ngừng cười tươi tiếp đón khách ra vào. Khách đến rất đông, người ra kẻ vào không ngớt. Đa phần bọn họ đều giao dịch trực tiếp ở quầy, chỉ có số ít là được mời vào trong. Không nghĩ cũng biết bọn họ là khách vip.
Khi hai người Hải đi vào trong được một lúc thì có phục vụ ra đón tiếp bọn họ. Sau đó lại được dẫn vào trong, nơi thực hiện những giao tiếp quan trọng.
Bọn họ được phục vụ đưa đến một căn phòng. Sau khi thông báo một tiếng phục vụ liền xin phép rời đi. Chỉ để lại hai người Hải cùng với tên thầy pháp ở lại.
Đứng ngoài cửa, hai người chỉnh lại y phục một chút rồi mới mở cửa đi vào. Dẫn đầu là Hải, tên thầy pháp theo sau giống như tùy tùng.
Bên trong phòng cảnh vật bình thường. Là một gian phòng dùng để dành cho việc tiếp khách. Một bộ bàn ghế chễm chệ đặt chính giữa phòng. Ngồi ở trên là một ông lão thoạt độ lục tuần. Ông ta vừa ngồi vừa nhâm nhi tách trà trên tay. Sau khi phát hiện hai người Hải đi vào ông ta liền đem tách trà đặt xuống, đoạn cười nói.
•Hai vị đến rồi sao, mời ngồi.
Được ông ta thân thiện chào đón, hai người Hải cũng không làm mặt lạnh. Cười đáp một cái rồi ngồi xuống phía đối diện.
•Mời dùng trà..
Không đợi bọn họ nói câu gì, ông lão đã nhấc bình trà rót xuống hai tách. Mùi trà thượng hạng tỏa ra ngào ngạt.
•Đa tạ Trương lão bản...
Hai người không tiện từ chối. Khách sáo một câu rồi nhận lấy.
•Ta đã nghe Tam Nương nói các vị muốn giao dịch bảo vật có phải không.
Ông lão này là Trương Hữu Đức. Là ông chủ của Long Môn Thương Hội. Cũng là người quen của Lý Tam Nương. Vốn dĩ hai người Hải đến không có khả năng gặp được lão. Chỉ là bởi vì một câu nói của Lý Tam Nương nên bọn họ mới có thể gặp.
•Đúng vậy. Chúng ta muốn bán xác Giao Vương...
Hải gật đầu nói thẳng.
•Xác Giao Vương sao...
Trương Hữu Đức ánh mắt chớp động hỏi.
•Đúng vậy. Cái chúng ta muốn giao dịch chính là xác của đại Giao Vương ở Can Hồ...
Tên thầy pháp gật đầu đáp.
•Có phải là đầu yêu giao mấy chục năm trước quấy ra phong ba ở Can Hồ khiến cho không ai dám đến nữa có phải không...
Trương Hữu Đức nhớ lại hỏi.
•Đúng vậy, chính là nó. Những năm qua nó vẫn không rời khỏi đó. Không những vậy tu vi còn tăng một mảng lớn.
Tên thầy pháp gật đầu xác nhận.
•Vậy mà các người giết được nó...
Trương Hữu Đức hơi nghi hoặc hỏi. Ánh mắt có chút không tin tưởng.
•Không giấu Trương lão bản. Giao Vương này chính là do Thạch Thánh của chúng ta sau một lần ra ngoài mang về....
Tên thầy pháp không lạ với thái độ của Trương Hữu Đức. Nên chỉ tay về phía Hải giới thiệu.
•Ồ ! Có chuyện như vậy sao.
Trương Hữu Đức liền chuyển hướng nhìn sang Hải. Trong câu nói cất chứa ý hỏi. Hải nghe vậy lập tức đem chuyện đánh giết Giao Vương một mạch kể lại cho lão nghe. Sau khi nghe xong Trương Hữu Đức trầm trồ một câu. Cũng không biết có tin hay không, chỉ gật gù mấy cái rồi cũng không nói gì.
•Vậy hiện tại xác của Giao Vương ở đâu...
Trương Hữu Đức hỏi. Đối với cuộc giao dịch này đã có hướng thú. Dù sao xác của một yêu giao mấy trăm năm tu vi cũng không phải là hàng phổ thông. Rất không dễ kiếm.
•Chúng ta đã chuẩn bị sẵn, hiện tại để ở nhà trọ của Tam Nương.
Tên thầy pháp trả lời.
•Tốt, vậy ta sẽ cho người đến đó lấy, chúng ta xem hàng rồi tính tiếp.
Trương Hữu Đức gật đầu nói.
•Vậy thì đa tạ Trương lão bản...
Tên thầy pháp khách khí đáp. Đối với chuyện này cũng không có ý kiến. Về phần Hải là hoàn toàn không quan tâm đến, trực tiếp ném qua cho tên thầy pháp xử lý.
Hải cũng ngẩn đầu nhìn lên trời ngơ ngơ hỏi.
•Ừm,...
Triệu Hàn Tiên gật đầu xác định.
•Cô đùa tôi chắc, nếu thật sự nhà cô ở trên đó thì chẳng lẽ cô ở thiên cung.
Hải khóe miệng co giật, cho là Triệu Hàn Tiên đang đùa mình.
•Thiên Cung, không phải. Nơi đó gọi là Thiên Không Thành.
Triệu Hàn Tiên đáp.
•Thiên Không Thành...
Hải ngạc nhiên hỏi lại.
•Đúng vậy, nó chính là nằm ở trên không kia. Chỉ là người đời không được biết đến nó.
Triệu Hàn Tiên mang đầy tâm tư, thuận miệng trả lời. Nói đoạn nàng bỏ quay vào trong phòng.
•Nếu thật sự nhà của cô ở Thiên Không Thành, vậy làm cách nào để đưa cô trở về đó...
Hải hướng nàng hỏi theo.
•Ngươi hiện tại không đủ khả năng để đến đó đâu...
Triệu Hàn Tiên hơi khựng lại, sau đó trả lời một câu rồi trực tiếp bước vào phòng, đóng cửa lại.
Hải nhìn theo cánh cửa đã khép chặt thầm thở dài. Giữa hắn và nàng có một chút khúc mắc mà ngay cả hắn cũng không biết phải giải quyết như thế nào.
•Haizzzz...
Hải khe khẽ thở dài, lắc đầu một cái rồi cũng không nghĩ đến nữa. Đoạn lê bước chân trở về phòng.
Sáng hôm sau dựa theo sắp xếp của Lý Tam Nương, Hải cùng với tên thầy pháp lên đường đi tới chỗ giao dịch. Nơi này là một thương hội lớn trong Hoàng Thành, Long Môn Thương Hội.
Long Môn Thương Hội là một trong những nơi giao dịch lớn nhất nhì trong Hoàng Thành. Có thể nói là muốn mua gì cũng có, bán gì cũng được. Bọn họ nắm giữ một phần sinh ý của cả Hoàng Thành. Đừng tưởng một phần là nhỏ, toàn bộ Hoàng Thành rộng lớn vô cùng. Chỉ là một phần thôi cũng đủ cho vào thu nhập khủng bố không cách nào tưởng tượng được.
Trụ sở chính của Long Môn Thương Hội được đặt ở khu vực trung tâm Hoàng Thành. Nơi tập trung của các quyền quý, thế lực có tầm cỡ. Bởi vì vậy mà sự xa hoa của nơi này phải nói là vô cùng lóa mắt. Cho dù là ai, chỉ cần bước chân vào khu vực này đều sẽ bị chấn động. Hải cũng vậy. Đi từ đầu đến bây giờ hắn đã chết lặng. Nơi này thật sự không có cách nào hình dung. Đem so với An Lạc Cư thật sự là như trời với đất, hồ với biển, hoàn toàn không thể so sánh. Khắp nơi đều có thể thấy những dinh thự xa hoa, lâu ngọc, đình vàng, mái ngói, rào cổng được trang hoàng xa xỉ... Trên đường đi rất dễ dàng bắt gặp những người ăn bận sang trọng, quần là áo lụa. Ngồi trên kiệu cao ba bốn người khiên. Nói chung là một nơi thuộc tầng lớp thượng lưu.
Trụ sở chính của Long Môn Thương Hội là một cửa hàng, rộng chừng mấy chục mẩu. Bề ngoài trang trí theo phong cách cổ xưa. Toát lên một vẻ huyền bí. Bên trong thiết kế rộng rãi với một gian nhà lớn, hai bên bày biện rất nhiều vật phẩm mà cửa hàng đang bán. Chính giữa có một quầy thu ngân. Chưởng quầy là một cô gái xinh đẹp. Cô ta không ngừng cười tươi tiếp đón khách ra vào. Khách đến rất đông, người ra kẻ vào không ngớt. Đa phần bọn họ đều giao dịch trực tiếp ở quầy, chỉ có số ít là được mời vào trong. Không nghĩ cũng biết bọn họ là khách vip.
Khi hai người Hải đi vào trong được một lúc thì có phục vụ ra đón tiếp bọn họ. Sau đó lại được dẫn vào trong, nơi thực hiện những giao tiếp quan trọng.
Bọn họ được phục vụ đưa đến một căn phòng. Sau khi thông báo một tiếng phục vụ liền xin phép rời đi. Chỉ để lại hai người Hải cùng với tên thầy pháp ở lại.
Đứng ngoài cửa, hai người chỉnh lại y phục một chút rồi mới mở cửa đi vào. Dẫn đầu là Hải, tên thầy pháp theo sau giống như tùy tùng.
Bên trong phòng cảnh vật bình thường. Là một gian phòng dùng để dành cho việc tiếp khách. Một bộ bàn ghế chễm chệ đặt chính giữa phòng. Ngồi ở trên là một ông lão thoạt độ lục tuần. Ông ta vừa ngồi vừa nhâm nhi tách trà trên tay. Sau khi phát hiện hai người Hải đi vào ông ta liền đem tách trà đặt xuống, đoạn cười nói.
•Hai vị đến rồi sao, mời ngồi.
Được ông ta thân thiện chào đón, hai người Hải cũng không làm mặt lạnh. Cười đáp một cái rồi ngồi xuống phía đối diện.
•Mời dùng trà..
Không đợi bọn họ nói câu gì, ông lão đã nhấc bình trà rót xuống hai tách. Mùi trà thượng hạng tỏa ra ngào ngạt.
•Đa tạ Trương lão bản...
Hai người không tiện từ chối. Khách sáo một câu rồi nhận lấy.
•Ta đã nghe Tam Nương nói các vị muốn giao dịch bảo vật có phải không.
Ông lão này là Trương Hữu Đức. Là ông chủ của Long Môn Thương Hội. Cũng là người quen của Lý Tam Nương. Vốn dĩ hai người Hải đến không có khả năng gặp được lão. Chỉ là bởi vì một câu nói của Lý Tam Nương nên bọn họ mới có thể gặp.
•Đúng vậy. Chúng ta muốn bán xác Giao Vương...
Hải gật đầu nói thẳng.
•Xác Giao Vương sao...
Trương Hữu Đức ánh mắt chớp động hỏi.
•Đúng vậy. Cái chúng ta muốn giao dịch chính là xác của đại Giao Vương ở Can Hồ...
Tên thầy pháp gật đầu đáp.
•Có phải là đầu yêu giao mấy chục năm trước quấy ra phong ba ở Can Hồ khiến cho không ai dám đến nữa có phải không...
Trương Hữu Đức nhớ lại hỏi.
•Đúng vậy, chính là nó. Những năm qua nó vẫn không rời khỏi đó. Không những vậy tu vi còn tăng một mảng lớn.
Tên thầy pháp gật đầu xác nhận.
•Vậy mà các người giết được nó...
Trương Hữu Đức hơi nghi hoặc hỏi. Ánh mắt có chút không tin tưởng.
•Không giấu Trương lão bản. Giao Vương này chính là do Thạch Thánh của chúng ta sau một lần ra ngoài mang về....
Tên thầy pháp không lạ với thái độ của Trương Hữu Đức. Nên chỉ tay về phía Hải giới thiệu.
•Ồ ! Có chuyện như vậy sao.
Trương Hữu Đức liền chuyển hướng nhìn sang Hải. Trong câu nói cất chứa ý hỏi. Hải nghe vậy lập tức đem chuyện đánh giết Giao Vương một mạch kể lại cho lão nghe. Sau khi nghe xong Trương Hữu Đức trầm trồ một câu. Cũng không biết có tin hay không, chỉ gật gù mấy cái rồi cũng không nói gì.
•Vậy hiện tại xác của Giao Vương ở đâu...
Trương Hữu Đức hỏi. Đối với cuộc giao dịch này đã có hướng thú. Dù sao xác của một yêu giao mấy trăm năm tu vi cũng không phải là hàng phổ thông. Rất không dễ kiếm.
•Chúng ta đã chuẩn bị sẵn, hiện tại để ở nhà trọ của Tam Nương.
Tên thầy pháp trả lời.
•Tốt, vậy ta sẽ cho người đến đó lấy, chúng ta xem hàng rồi tính tiếp.
Trương Hữu Đức gật đầu nói.
•Vậy thì đa tạ Trương lão bản...
Tên thầy pháp khách khí đáp. Đối với chuyện này cũng không có ý kiến. Về phần Hải là hoàn toàn không quan tâm đến, trực tiếp ném qua cho tên thầy pháp xử lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.