Chương 127: Nhật Bạch Hung
Đang cập nhật
02/01/2021
Sáng ngày hôm sau đó, nhóm người của Hải rời khỏi nhà trọ đi đến Thất Thải
Tiêu Cục. Đội bảo tiêu của Trung Tứ Phong đã chuẩn bị sẵn sàng, đang đợi sẵn trước cửa. Bọn họ mang theo mười bốn người, trong đó có sáu người
bao gồm Trung Tứ Phong ăn mặc quần áo khác biệt với màu sắc không giống
nhau, tượng trưng cho màu sắc của cầu vồng.
Khi Hải đến, bọn họ liền củng cố đội hình tiếp đón. Khí giới nghiêm trang, chuẩn bị chu toàn. Hải không nói nhiều, chỉ gật đầu với họ rồi thôi. Trung Tứ Phong hiểu được ý của hắn, không cần hỏi bất cứ thứ gì liền quay lại gọi người sau lưng bắt đầu lên đường.
Bọn họ bộ hành trên đường, hướng về phía cổng thành nơi tiếp cận sa mạc Bạch Sát. Dọc đường có không ít ánh mắt nhìn theo. Tuy bảo tiêu đôi ở đây không phải xa lạ, nhưng vào thời điểm này mà lại xuất hành thì lại không giống lẽ thường. Thế nên âm thanh xì xào bàn tán là không thể thiếu.
• Thất Tinh Ủng Nguyệt lại có người muốn vào sa mạc, thật là muốn chết.
• ồh ! Đó không phải là Trung Tứ Phong của Thất Thải Tiêu Cục sao, người được bảo tiêu là ai nhỉ.
• Nghe nói tiêu cục của bọn họ đang trên đà giải tán, có lẽ bí quá hóa liều đây mà.
• Ngươi mau nhìn, những nữ nhân kia thật xinh đẹp....
• Như vậy lại muốn đi vào sa mạc, đáng tiếc....
• Chậc.. Chậc....
Tiếng ồn của dân chúng cứ luyên thuyên mãi không dứt, bọn họ bàn tán đủ thứ mọi kiểu trên đời, tất cả đều lọt cả vào tai đội bảo tiêu. Hải làm bộ mặt lạnh lùng, im lặng không nói. Chúng nữ không quan tâm lắm, cứ mãi mê trò chuyện với nhau. Trung Tứ Phong vẫn giữ vẻ điềm nhiên, chỉ là những người sau lưng lão vẻ mặt khác nhau, đa số đều là muộn phiền không vui. Cứ như vậy, đoàn người rất nhanh rời khỏi chốn đông người, đi qua cổng thành, bước vào phạm vi sa mạc.
Bên ngoài mấy nửa dặm vẫn còn là thảo nguyên xanh tốt thế nhưng bên trong lại trơ trọi chỉ toàn cát là cát. Nhìn xa xa một màu trắng biết mịt mù, gió nóng áp vào mặt, cảm giác ngột ngạt đến khó tả.
• Đây là sa mạc Bạch Sát sao, còn nóng hơn cả tưởng tượng.
Hồng Ngư vừa đến đã cảm thán, nàng quen sống dưới biển, ở nơi như thế này liền thấy không thích ứng.
• Nóng thật.... Mặt Trời cứ vành vạnh to tròn như vậy....
Tiểu Thanh nheo mắt nhìn lên bầu trời than thở.
• Mặt Trời ở đây sẽ luôn luôn như vậy, không mọc cũng chẳng lặn mà chỉ chuyển thành mặt trăng thôi.
Trung Tứ Phong đi lên phía trước giải thích.
• Có chuyện kỳ lạ như vậy.... Chẳng lẽ Mặt Trời ở đây khác với bên ngoài sao....
Tiểu Thanh ngạc nhiên trố mắt hỏi.
• Chuyện đó có trời mới biết....
Trung Tứ Phong nhún vai, vẻ bất lực đáp.
• Được rồi, kể từ bây giờ mọi người phải đi sát nhau, không được phân tán. Đoạn đường phía sau sẽ bắt đầu nguy hiểm, Nhật Bạch Hung có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Trong thất thải thất gia có một nữ nhân, vẻ mặt lạnh lùng, bộ dạng cũng cực kỳ lạnh lùng. Nàng ta mặc chàm y, bước lên nói với bọn Hải rồi tiên phong đi trước dẫn đầu.
• Nhật Bạch Hung là thứ gì....
Vọng Thiên hiếm khi nói chuyện cũng mở miệng thắc mắc.
• Gặp sẽ biết thôi, lúc đó tiểu tử ngươi đừng tè ra quần là được.
Thất thải ngũ gia chanh tử sắc Hoắc Thái Bào tay cầm ngũ tiêm kích thong dong bước qua, vừa nói vừa cười, xoa xoa đầu Vọng Thiên. Vọng Thiên vốn tính quật cường, nào chịu bị khi dễ liền ngoay ngoảy tránh ra. Vẻ mặt khó chịu nhìn y. Thấy thái độ của nhóc con Hoắc Thái Bào chỉ cười trừ, không quá để tâm. Bọn họ người trước kẻ sau, tả phân hữu vây, bảo vệ bọn Hải vào bên trong.
• Này Phong lão đầu, tai sao tiêu cục các ngươi xưng là thất thải mà chỉ có sáu người vậy.
Dọc đường Tiểu Thanh không nén được tò mò mà kéo Trung Tứ Phong lại để hỏi.
• À, thật ra lão nhị của chúng ta do gặp bất trắc mà vẫn lạc, bây giờ chỉ còn lại sáu người.
Trung Tứ Phong cười hiền lành giải thích cho nàng, chuyện bi thương này lão cũng đã phôi phai cho thấy việc xảy ra cũng lâu rồi.
• À... Ra vậy...
Tiểu Thanh gật gù coi như đã hiểu. Đoạn không hỏi gì thêm, từ từ hòa nhập với mấy nữ Bạch Linh Nhi, im lặng đi về phía trước.
Hành tẩu được một lúc, Trung Tứ Phong liền lấy trong túi đeo vai một vật giống như Bàn Cờ, lão không ngừng nhìn vào trong đó như đang tìm gì đó.
• Đó là gì...
Hải thấy lạ bèn bước lên hỏi.
• Cái này là Lộ Tinh Bàn, dụng cụ định hướng của bảo tiêu chúng ta dùng khi đi trong sa mạc.
Trung Tứ Phong nghe hỏi liền giới thiệu cho Hải biết.
Lộ Tinh Bàn này được thiết kế bởi những bảo tiêu đời đầu. Hình dạng giống như một cái bàn cờ hình vuông, bên trên có bốn khối tròn màu đen phân chia bốn phía, là dấu hiệu của
Tứ Môn Sa Thành. Mỗi viên kí hiệu trên bàn cờ đều được làm từ vẫn thạch, liên kết với một trận đồ tại mỗi thành nên nó luôn luôn bị hấp dẫn về phía đó. Các bảo tiêu dùng những ký hiệu này giống như la bàn để xác định phương hướng, nhờ vậy mà không bao giờ bị lạc trong sa mạc.
• Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta phải rời sa mạc khi thất tinh quy vị. Các người muốn đến vùng trung tâm để làm cái gì....
Nữ nhân bận Chàm y - Tiết Hoán vừa dẫn đầu vừa cất tiếng nói vọng lại, bộ dò hỏi.
• Các người chỉ cần đưa bọn ta đến đó là được...
Hải không muốn trả lời nàng, chỉ hời hợt đáp một câu rồi thôi. Tiết Hoán thấy hắn không muốn nói cũng không tiếp tục dò hỏi, nguyên tắc trong nghề nàng cũng rõ ràng.
Lộ trình trên sa mạc vừa dài vừa mệt lại vô cùng buồn chán. Cái loại cảm giác ngột ngạt bức bối khiến cho ai cũng chẳng muốn mở miệng nói chuyện. Ngay cả Tiểu Thanh thường ngày thường rộn ràng lanh chanh hôm nay hiếm hoi lại trầm mặc im lìm. Loại không khí như vậy càng khiến tâm trạng người ta ức chế, tùy thời có thể phát điên.
• Cẩn thận....
Chợt một tiếng hô xuất phát từ người trong đoàn cắt ngang bầu không khí đó. Một bảo tiêu đã phát hiện ra sự bất thường dưới cát liền báo động cho những người khác.
• Là Hung, mọi người vào vị trí....
Trung Tứ Phong dày dặn kinh nghiệm, là người chỉ huy của đội. Dưới mệnh lệnh của lão mỗi người trong tiêu cục lập tức chuẩn bị binh khí, sẵn sàng ứng phó.
Quả nhiên không bao lâu, từ dưới lớp cát trồi lên một sinh vật khổng lồ. Nó có hình dạng giống vượn với một đôi tay rất dài. Dáng di chuyển tựa như nhân loại nhưng khổ hình lại cực kỳ to lớn, ít nhất phải cao hơn hai mét rưỡi. Trên thân nó phủ lớp lông trắng muốt, tứ chi có vuốt sắc, mắt đỏ và một hàm răng nhọn hoắt như dao răm.
Nhật Bạch Hung thấy người liền xông vào, bộ dạng dữ tợn như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống. Dáng người nói linh hoạt, di chuyển tốc độ cực nhanh, độ nguy hiểm rất cao. Những bảo tiêu trong Thất Thải Tiêu Cục được sắp xếp theo đội hình, những người dày dặn kinh nghiệm đứng vòng ngoài, trực tiếp đối đầu với Hung. Người mới vào thì ở phía sau bộc hậu, hỗ trợ người phía trước. Bọn họ tạo thành một trận thế vừa phòng thủ, vừa tấn công.
• Hống, hống, hống.....
Tiếng gầm rú vang động, con Nhật Bạch Hung trước mặt còn chưa tiếp cận mọi người, phía sau đã xuất hiện thêm ba con. Chúng từ sâu dưới cát bò lên, vừa lộ diện đã điên cuồng lao tới. Phút chốc chiến đấu nổ ra, đội bảo tiêu cùng với Nhật Bạch Hung giáp lá cà với nhau.
Hải nãy giờ vẫn một mực quan sát thứ gọi là Nhật Bạch Hung kia, trong lòng âm thầm kỳ quái vì không cảm thấy sinh khí bên trong chúng, nói cách khác đây là vật chết. Chỉ là lạ ở chỗ một thứ không có sự sống lại ngang nhiên hoạt động, còn cực kỳ linh hoạt hung hãn, điều này khác với lẽ thường.
Chuyện không hợp lý tức có sự quỷ dị, Hải lập tức ra hiệu mọi người khoan hẳn ra tay. Chờ nhìn một chút nữa rồi tính.
• Khốn kiếp, Thất Tinh Ủng Nguyệt chỉ mới bắt đầu Nhật Bạch Hung đã mạnh như vậy.
Tam gia Thất Thải Tiêu Cục Trần Tư Hoàng tay cầm Lưỡng Nguyệt Đao vừa đánh vừa né , tức giận hô. Mới chỉ có bốn đầu Hung đã khiến họ phải vất vả rồi. Càng về sau Thất Tinh Ủng Nguyệt Nhật Bạch Hung sẽ càng mạnh. Chỉ nghĩ thôi đã thấy lo rồi. Nếu không phải Thất Thải Tiêu Cục đang trên đà giải tán mọi người cũng sẽ không liều mạng như vậy.
Nhật Bạch Hung to lớn, hung mãnh dị thường. Một chọi với ba bốn người vẫn rất mạnh mẽ. Nếu không phải người đã có kinh nghiệm sợ rằng chưa qua mười tức đã chết không toàn thây rồi. Những bảo tiêu ở đây ai ai cũng võ kỹ đầy mình, trang bị đầy đủ mới dám đương đầu với chúng. Trung Tứ Phong thoạt nhìn già lão tuy nhiên lúc chiến đấu lại vô cùng dẻo dai, nhanh nhạy. Song kiếm trong tay lão Chớp động hào quang, vô số kiếm ảnh che phủ tứ phía. Như một con sóc, lão tận dụng thời cơ lộn một vòng qua đầu con Nhật Bạch Hung trước mặt, vung kiếm chém đầu nó thành bốn mảnh. Gọn gàng như chém táo, bổ dưa. Nhật Bạch Hung mất đầu chao đảo một thoáng rồi gục xuống, sau đó hóa thành cát trắng theo gió bay đi.
• Là cát....
Tất cả đều lọt vào ánh mắt của Hải, hắn nhíu mày suy nghĩ. Cố gắng tìm ra bí ẩn bên trong.
Những con Nhật Bạch Hung còn lại cũng rất nhanh hạ gục. Những bảo tiêu sau khi giải quyết xong chúng cũng bắt đầu nghỉ ngơi lấy sức. Sau mấy canh giờ bọn họ mới tiếp tục đi.
Dọc đường lại có ba tốp Nhật Bạch Hung nữa xuất hiện, nhóm bảo tiêu phải cực lực chống chọi khiến họ trở nên tiều tụy, mệt mỏi hẳn.
• Còn hơn hai ngày đường nữa mới hết lộ trình, cứ cái đà này chúng ta sẽ chịu không nổi.
Ngồi trên một đụn cát Hoắc Thái Bào nói nhỏ với Trung Tứ Phong.
• Phải cố gắng thôi, qua phi vụ này Thất Thải Tiêu Cục sẽ có đủ vốn liếng để tiếp tục phát triển.
Trung Tứ Phong vẻ mặt bất lực, cố gắng ủng hộ tinh thần cho mọi người. Bọn họ nghe xong cũng chỉ biết rầu rĩ, cố gắng bảo dưỡng sức lực.
Bầu trời đang sáng trưng bỗng dưng biến thành tối om. Ánh Mặt Trời chớp mắt đã trở thành mặt trăng, đây chính là sự biến chuyển kỳ lạ chỉ có ở sa mạc Bạch Sát.
• Mọi người tối rồi, mau lấy ra Lưu Ly Đăng.
Dường như quen thuộc với chuyện này trong khi bọn Hải còn đang ngạc nhiên mấy người đội bảo tiêu đã chuẩn bị một loại đèn chiếu sáng được thắp bằng mỡ của loài Thủy Ngưu có khả năng chịu gió rất tốt. Dưới ánh đèn và ánh sáng mập mờ của mặt trăng, sa mạc Bạch Sát trông thật quỷ dị. Đây là thời điểm xuất hiện Dạ Quỷ Hạt.
Khác với Nhật Bạch Hung, Dạ Quỷ Hạt có kích thước nhỏ, chỉ cỡ bắp chân người lớn. Tuy nhiên chúng lại rất đông và chứa đựng độc tố vô cùng đáng sợ. So với Nhật Bạch Hung còn muốn đáng sợ.
Hiện tại chỉ mới vào đầu hôm, Dạ Quỷ Hạt sẽ ít xuất hiện. Những bảo tiêu tranh thủ những lúc này để dưỡng sức, bọn họ phân ra người canh gác, số còn lại tựa lưng lên cát ngủ.
Hải nằm cạnh chúng nữ, nhắm mắt ngủ hờ. Tuy trong lòng nôn nóng nhưng bề ngoài vẫn cố gắng an định sợ ảnh hưởng đến tâm tình người bên cạnh. Bạch Linh Nhi tựa đầu lên vai hắn ngủ một cách êm đềm. Tiểu Thanh chiếm lấy một bên còn lại. Ngủ đến chảy nước miếng. Hồng Ngư, Lãnh Sương, Thiên Tước Tiên Tử nằm cạnh nhau. Vọng Thiên một mình lãnh đạm, tuy nhắm mắt nhưng không có ngủ.
• Hừ.....
Đang yên lành Hải đột ngột mở mắt, hắn khẽ hừ lạnh một tiếng, pháp lực tuôn ra nâng mọi người nhảy lên không trung.
• Có chuyện...
Hành động của hắn làm kinh động mọi người. Bọn họ lập tức chuyển sang trạng thái giới bị. Chỉ thấy từ chỗ đụn cát dưới lưng chỗ Hải vừa nằm bò ra chi chít những con bò cạp màu đen, trên lưng nổi bật với một khuôn mặt quỷ quái vô cùng yêu dị. Chúng phát ra âm thanh lào xào, những chiếc đuôi lúc lắc trước sau cùng với cặp càng không ngừng gõ vào nhau lộp cộp.
Khi Hải đến, bọn họ liền củng cố đội hình tiếp đón. Khí giới nghiêm trang, chuẩn bị chu toàn. Hải không nói nhiều, chỉ gật đầu với họ rồi thôi. Trung Tứ Phong hiểu được ý của hắn, không cần hỏi bất cứ thứ gì liền quay lại gọi người sau lưng bắt đầu lên đường.
Bọn họ bộ hành trên đường, hướng về phía cổng thành nơi tiếp cận sa mạc Bạch Sát. Dọc đường có không ít ánh mắt nhìn theo. Tuy bảo tiêu đôi ở đây không phải xa lạ, nhưng vào thời điểm này mà lại xuất hành thì lại không giống lẽ thường. Thế nên âm thanh xì xào bàn tán là không thể thiếu.
• Thất Tinh Ủng Nguyệt lại có người muốn vào sa mạc, thật là muốn chết.
• ồh ! Đó không phải là Trung Tứ Phong của Thất Thải Tiêu Cục sao, người được bảo tiêu là ai nhỉ.
• Nghe nói tiêu cục của bọn họ đang trên đà giải tán, có lẽ bí quá hóa liều đây mà.
• Ngươi mau nhìn, những nữ nhân kia thật xinh đẹp....
• Như vậy lại muốn đi vào sa mạc, đáng tiếc....
• Chậc.. Chậc....
Tiếng ồn của dân chúng cứ luyên thuyên mãi không dứt, bọn họ bàn tán đủ thứ mọi kiểu trên đời, tất cả đều lọt cả vào tai đội bảo tiêu. Hải làm bộ mặt lạnh lùng, im lặng không nói. Chúng nữ không quan tâm lắm, cứ mãi mê trò chuyện với nhau. Trung Tứ Phong vẫn giữ vẻ điềm nhiên, chỉ là những người sau lưng lão vẻ mặt khác nhau, đa số đều là muộn phiền không vui. Cứ như vậy, đoàn người rất nhanh rời khỏi chốn đông người, đi qua cổng thành, bước vào phạm vi sa mạc.
Bên ngoài mấy nửa dặm vẫn còn là thảo nguyên xanh tốt thế nhưng bên trong lại trơ trọi chỉ toàn cát là cát. Nhìn xa xa một màu trắng biết mịt mù, gió nóng áp vào mặt, cảm giác ngột ngạt đến khó tả.
• Đây là sa mạc Bạch Sát sao, còn nóng hơn cả tưởng tượng.
Hồng Ngư vừa đến đã cảm thán, nàng quen sống dưới biển, ở nơi như thế này liền thấy không thích ứng.
• Nóng thật.... Mặt Trời cứ vành vạnh to tròn như vậy....
Tiểu Thanh nheo mắt nhìn lên bầu trời than thở.
• Mặt Trời ở đây sẽ luôn luôn như vậy, không mọc cũng chẳng lặn mà chỉ chuyển thành mặt trăng thôi.
Trung Tứ Phong đi lên phía trước giải thích.
• Có chuyện kỳ lạ như vậy.... Chẳng lẽ Mặt Trời ở đây khác với bên ngoài sao....
Tiểu Thanh ngạc nhiên trố mắt hỏi.
• Chuyện đó có trời mới biết....
Trung Tứ Phong nhún vai, vẻ bất lực đáp.
• Được rồi, kể từ bây giờ mọi người phải đi sát nhau, không được phân tán. Đoạn đường phía sau sẽ bắt đầu nguy hiểm, Nhật Bạch Hung có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Trong thất thải thất gia có một nữ nhân, vẻ mặt lạnh lùng, bộ dạng cũng cực kỳ lạnh lùng. Nàng ta mặc chàm y, bước lên nói với bọn Hải rồi tiên phong đi trước dẫn đầu.
• Nhật Bạch Hung là thứ gì....
Vọng Thiên hiếm khi nói chuyện cũng mở miệng thắc mắc.
• Gặp sẽ biết thôi, lúc đó tiểu tử ngươi đừng tè ra quần là được.
Thất thải ngũ gia chanh tử sắc Hoắc Thái Bào tay cầm ngũ tiêm kích thong dong bước qua, vừa nói vừa cười, xoa xoa đầu Vọng Thiên. Vọng Thiên vốn tính quật cường, nào chịu bị khi dễ liền ngoay ngoảy tránh ra. Vẻ mặt khó chịu nhìn y. Thấy thái độ của nhóc con Hoắc Thái Bào chỉ cười trừ, không quá để tâm. Bọn họ người trước kẻ sau, tả phân hữu vây, bảo vệ bọn Hải vào bên trong.
• Này Phong lão đầu, tai sao tiêu cục các ngươi xưng là thất thải mà chỉ có sáu người vậy.
Dọc đường Tiểu Thanh không nén được tò mò mà kéo Trung Tứ Phong lại để hỏi.
• À, thật ra lão nhị của chúng ta do gặp bất trắc mà vẫn lạc, bây giờ chỉ còn lại sáu người.
Trung Tứ Phong cười hiền lành giải thích cho nàng, chuyện bi thương này lão cũng đã phôi phai cho thấy việc xảy ra cũng lâu rồi.
• À... Ra vậy...
Tiểu Thanh gật gù coi như đã hiểu. Đoạn không hỏi gì thêm, từ từ hòa nhập với mấy nữ Bạch Linh Nhi, im lặng đi về phía trước.
Hành tẩu được một lúc, Trung Tứ Phong liền lấy trong túi đeo vai một vật giống như Bàn Cờ, lão không ngừng nhìn vào trong đó như đang tìm gì đó.
• Đó là gì...
Hải thấy lạ bèn bước lên hỏi.
• Cái này là Lộ Tinh Bàn, dụng cụ định hướng của bảo tiêu chúng ta dùng khi đi trong sa mạc.
Trung Tứ Phong nghe hỏi liền giới thiệu cho Hải biết.
Lộ Tinh Bàn này được thiết kế bởi những bảo tiêu đời đầu. Hình dạng giống như một cái bàn cờ hình vuông, bên trên có bốn khối tròn màu đen phân chia bốn phía, là dấu hiệu của
Tứ Môn Sa Thành. Mỗi viên kí hiệu trên bàn cờ đều được làm từ vẫn thạch, liên kết với một trận đồ tại mỗi thành nên nó luôn luôn bị hấp dẫn về phía đó. Các bảo tiêu dùng những ký hiệu này giống như la bàn để xác định phương hướng, nhờ vậy mà không bao giờ bị lạc trong sa mạc.
• Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta phải rời sa mạc khi thất tinh quy vị. Các người muốn đến vùng trung tâm để làm cái gì....
Nữ nhân bận Chàm y - Tiết Hoán vừa dẫn đầu vừa cất tiếng nói vọng lại, bộ dò hỏi.
• Các người chỉ cần đưa bọn ta đến đó là được...
Hải không muốn trả lời nàng, chỉ hời hợt đáp một câu rồi thôi. Tiết Hoán thấy hắn không muốn nói cũng không tiếp tục dò hỏi, nguyên tắc trong nghề nàng cũng rõ ràng.
Lộ trình trên sa mạc vừa dài vừa mệt lại vô cùng buồn chán. Cái loại cảm giác ngột ngạt bức bối khiến cho ai cũng chẳng muốn mở miệng nói chuyện. Ngay cả Tiểu Thanh thường ngày thường rộn ràng lanh chanh hôm nay hiếm hoi lại trầm mặc im lìm. Loại không khí như vậy càng khiến tâm trạng người ta ức chế, tùy thời có thể phát điên.
• Cẩn thận....
Chợt một tiếng hô xuất phát từ người trong đoàn cắt ngang bầu không khí đó. Một bảo tiêu đã phát hiện ra sự bất thường dưới cát liền báo động cho những người khác.
• Là Hung, mọi người vào vị trí....
Trung Tứ Phong dày dặn kinh nghiệm, là người chỉ huy của đội. Dưới mệnh lệnh của lão mỗi người trong tiêu cục lập tức chuẩn bị binh khí, sẵn sàng ứng phó.
Quả nhiên không bao lâu, từ dưới lớp cát trồi lên một sinh vật khổng lồ. Nó có hình dạng giống vượn với một đôi tay rất dài. Dáng di chuyển tựa như nhân loại nhưng khổ hình lại cực kỳ to lớn, ít nhất phải cao hơn hai mét rưỡi. Trên thân nó phủ lớp lông trắng muốt, tứ chi có vuốt sắc, mắt đỏ và một hàm răng nhọn hoắt như dao răm.
Nhật Bạch Hung thấy người liền xông vào, bộ dạng dữ tợn như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống. Dáng người nói linh hoạt, di chuyển tốc độ cực nhanh, độ nguy hiểm rất cao. Những bảo tiêu trong Thất Thải Tiêu Cục được sắp xếp theo đội hình, những người dày dặn kinh nghiệm đứng vòng ngoài, trực tiếp đối đầu với Hung. Người mới vào thì ở phía sau bộc hậu, hỗ trợ người phía trước. Bọn họ tạo thành một trận thế vừa phòng thủ, vừa tấn công.
• Hống, hống, hống.....
Tiếng gầm rú vang động, con Nhật Bạch Hung trước mặt còn chưa tiếp cận mọi người, phía sau đã xuất hiện thêm ba con. Chúng từ sâu dưới cát bò lên, vừa lộ diện đã điên cuồng lao tới. Phút chốc chiến đấu nổ ra, đội bảo tiêu cùng với Nhật Bạch Hung giáp lá cà với nhau.
Hải nãy giờ vẫn một mực quan sát thứ gọi là Nhật Bạch Hung kia, trong lòng âm thầm kỳ quái vì không cảm thấy sinh khí bên trong chúng, nói cách khác đây là vật chết. Chỉ là lạ ở chỗ một thứ không có sự sống lại ngang nhiên hoạt động, còn cực kỳ linh hoạt hung hãn, điều này khác với lẽ thường.
Chuyện không hợp lý tức có sự quỷ dị, Hải lập tức ra hiệu mọi người khoan hẳn ra tay. Chờ nhìn một chút nữa rồi tính.
• Khốn kiếp, Thất Tinh Ủng Nguyệt chỉ mới bắt đầu Nhật Bạch Hung đã mạnh như vậy.
Tam gia Thất Thải Tiêu Cục Trần Tư Hoàng tay cầm Lưỡng Nguyệt Đao vừa đánh vừa né , tức giận hô. Mới chỉ có bốn đầu Hung đã khiến họ phải vất vả rồi. Càng về sau Thất Tinh Ủng Nguyệt Nhật Bạch Hung sẽ càng mạnh. Chỉ nghĩ thôi đã thấy lo rồi. Nếu không phải Thất Thải Tiêu Cục đang trên đà giải tán mọi người cũng sẽ không liều mạng như vậy.
Nhật Bạch Hung to lớn, hung mãnh dị thường. Một chọi với ba bốn người vẫn rất mạnh mẽ. Nếu không phải người đã có kinh nghiệm sợ rằng chưa qua mười tức đã chết không toàn thây rồi. Những bảo tiêu ở đây ai ai cũng võ kỹ đầy mình, trang bị đầy đủ mới dám đương đầu với chúng. Trung Tứ Phong thoạt nhìn già lão tuy nhiên lúc chiến đấu lại vô cùng dẻo dai, nhanh nhạy. Song kiếm trong tay lão Chớp động hào quang, vô số kiếm ảnh che phủ tứ phía. Như một con sóc, lão tận dụng thời cơ lộn một vòng qua đầu con Nhật Bạch Hung trước mặt, vung kiếm chém đầu nó thành bốn mảnh. Gọn gàng như chém táo, bổ dưa. Nhật Bạch Hung mất đầu chao đảo một thoáng rồi gục xuống, sau đó hóa thành cát trắng theo gió bay đi.
• Là cát....
Tất cả đều lọt vào ánh mắt của Hải, hắn nhíu mày suy nghĩ. Cố gắng tìm ra bí ẩn bên trong.
Những con Nhật Bạch Hung còn lại cũng rất nhanh hạ gục. Những bảo tiêu sau khi giải quyết xong chúng cũng bắt đầu nghỉ ngơi lấy sức. Sau mấy canh giờ bọn họ mới tiếp tục đi.
Dọc đường lại có ba tốp Nhật Bạch Hung nữa xuất hiện, nhóm bảo tiêu phải cực lực chống chọi khiến họ trở nên tiều tụy, mệt mỏi hẳn.
• Còn hơn hai ngày đường nữa mới hết lộ trình, cứ cái đà này chúng ta sẽ chịu không nổi.
Ngồi trên một đụn cát Hoắc Thái Bào nói nhỏ với Trung Tứ Phong.
• Phải cố gắng thôi, qua phi vụ này Thất Thải Tiêu Cục sẽ có đủ vốn liếng để tiếp tục phát triển.
Trung Tứ Phong vẻ mặt bất lực, cố gắng ủng hộ tinh thần cho mọi người. Bọn họ nghe xong cũng chỉ biết rầu rĩ, cố gắng bảo dưỡng sức lực.
Bầu trời đang sáng trưng bỗng dưng biến thành tối om. Ánh Mặt Trời chớp mắt đã trở thành mặt trăng, đây chính là sự biến chuyển kỳ lạ chỉ có ở sa mạc Bạch Sát.
• Mọi người tối rồi, mau lấy ra Lưu Ly Đăng.
Dường như quen thuộc với chuyện này trong khi bọn Hải còn đang ngạc nhiên mấy người đội bảo tiêu đã chuẩn bị một loại đèn chiếu sáng được thắp bằng mỡ của loài Thủy Ngưu có khả năng chịu gió rất tốt. Dưới ánh đèn và ánh sáng mập mờ của mặt trăng, sa mạc Bạch Sát trông thật quỷ dị. Đây là thời điểm xuất hiện Dạ Quỷ Hạt.
Khác với Nhật Bạch Hung, Dạ Quỷ Hạt có kích thước nhỏ, chỉ cỡ bắp chân người lớn. Tuy nhiên chúng lại rất đông và chứa đựng độc tố vô cùng đáng sợ. So với Nhật Bạch Hung còn muốn đáng sợ.
Hiện tại chỉ mới vào đầu hôm, Dạ Quỷ Hạt sẽ ít xuất hiện. Những bảo tiêu tranh thủ những lúc này để dưỡng sức, bọn họ phân ra người canh gác, số còn lại tựa lưng lên cát ngủ.
Hải nằm cạnh chúng nữ, nhắm mắt ngủ hờ. Tuy trong lòng nôn nóng nhưng bề ngoài vẫn cố gắng an định sợ ảnh hưởng đến tâm tình người bên cạnh. Bạch Linh Nhi tựa đầu lên vai hắn ngủ một cách êm đềm. Tiểu Thanh chiếm lấy một bên còn lại. Ngủ đến chảy nước miếng. Hồng Ngư, Lãnh Sương, Thiên Tước Tiên Tử nằm cạnh nhau. Vọng Thiên một mình lãnh đạm, tuy nhắm mắt nhưng không có ngủ.
• Hừ.....
Đang yên lành Hải đột ngột mở mắt, hắn khẽ hừ lạnh một tiếng, pháp lực tuôn ra nâng mọi người nhảy lên không trung.
• Có chuyện...
Hành động của hắn làm kinh động mọi người. Bọn họ lập tức chuyển sang trạng thái giới bị. Chỉ thấy từ chỗ đụn cát dưới lưng chỗ Hải vừa nằm bò ra chi chít những con bò cạp màu đen, trên lưng nổi bật với một khuôn mặt quỷ quái vô cùng yêu dị. Chúng phát ra âm thanh lào xào, những chiếc đuôi lúc lắc trước sau cùng với cặp càng không ngừng gõ vào nhau lộp cộp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.