Chương 119: Thần Thú Thiên Tước 2
Đang cập nhật
22/11/2020
Thiên Tước, một trong ngũ đại thần thú. Ngủ say mười vạn năm hôm nay
thức tỉnh. Nó dùng một động tác chậm rãi quạt cánh, nâng cơ thể lên
không trung. Sau đó chỉ nghe một tiếng tề minh, thoáng một cái chớp mắt, lấy một tốc độ không cách nào tưởng tượng được xuyên qua khỏi hỏa vực,
xuất hiện giữa bầu trời.
Đã lâu không hít thở không khí bên ngoài Thiên Tước vực ra đến liền rít lên một tiếng đầy sảng khoái, lông vũ do hỏa diễm kết thành của nó bừng bừng bốc cháy, rực rỡ chói lóa.
• U Hỏa, muốn chiếm tiên thạch của ta, đi dễ dàng như vậy sao...
Ngước nhìn về phía xa xôi phương hướng vừa rồi U Hỏa Tà Thần vừa rồi bỏ trốn, Thiên Tước nói bằng một cách ngạo nghễ. Giống như U Hỏa Tà Thần chẳng qua chỉ là loại vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến.
U Hỏa Tà Thần tuy đã chạy xa nghìn dặm, tuy nhiên vừa nghe thấy giọng của Thiên Tước thần tình của gã liền trở nên hoảng hốt, dốc sức liều mạng bỏ chạy. Mười vạn năm trước gã đã không đấu lại Thiên Tước, hiện tại với tình trạng hiện tại lại càng không thể. Trong lòng gã lúc này chỉ hận bản thân sinh ra thiếu đi vài cái chân, dù chạy thế nào vẫn cảm thấy chậm chạp.
• Kriuuuu....
Trong lúc U Hỏa Tà Thần bán sống bán chết bỏ chạy, Thiên Tước đã bắt đầu chuyển động đôi cánh. Chớp động một cái liền lao đi như một viên đạn, để lại phía sau tàn ảnh kéo dài.
Thiên Tước chứ danh lợi hại nhất chính là tốc độ. Trong thiên địa không nhất thì nhì. Mặc cho U Hỏa Tà Thần trốn chạy đã lâu vẫn có thể sát sao đuổi kịp. Chỉ trong mấy hơi thở đã tiếp cận khí tức của gã. Đoạn nó há miệng, sử dụng sức hút mạnh mẽ kéo lấy, muốn nuốt chửng gã.
• Khốn kiếp, ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi....
U Hỏa Tà Thần hét lên đầy bi phẫn. Gã không cam tâm bị diệt vong. Trong phút cuối cùng vùng vẫy gã liền hi sinh tu vi bản thân, mở ra một khe hở nối liền với địa ngục chi địa, đem một tia nguyên thần sót lại trốn vào trong.
• Hừ....
Nhìn thấy U Hỏa Tà Thần vậy mà vẫn có thể trốn được, Thiên Tước lạnh lẽo hừ một tiếng. Lắc mình thu liễm thần thông, đoạn bay vòng quay trở về.
...........
Sau trận chiến, thánh địa của Phượng tộc đã trở nên tan hoang. Những ngọn núi lửa lớn sụp đổ non nữa. Phượng Tiên Thành cũng chịu một ít dư chấn. Lòng người đến giờ vẫn còn bàng hoàng. Từ lúc Thiên Tước truy đuổi U Hỏa Tà Thần, Hải liền bắt đầu nghỉ ngơi, hồi phục pháp lực. Lần đánh này khiến hắn tiêu hao rất nhiều pháp lực, cần phải tĩnh dưỡng thời gian dài. Hắn cùng với mấy người Phượng Trung mang Thiên Tước Tiên Tử đang hôn mê quay trở lại Phượng Tiên Thành.
Thiên Tước Tiên Tử bởi vì sử dụng phân hồn thức tỉnh Thiên Tước Thần Thú nên vẫn không thể tỉnh lại, cứ hôn mê li bì, được những người trong tộc đưa về phòng riêng. Hải tuy có chút lo lắng cho nàng nhưng cũng không có cách gì , chỉ đành ôm riêng tư trở về trạch viện của mình nghỉ ngơi.
Ngồi trên giường, hắn lặng im suy nghĩ một thoáng, cuối cùng khẽ lắc đầu. Chậm rãi chuyển động tác thành thế tọa thiền, chuẩn bị điều tức, hồi phục pháp lực. Tuy nhiên hắn chỉ vừa nhắm mắt lại đã mở bật ra, bởi vì hắn cảm giác được khí tức của Thần Thú Thiên Tước.
Thiên Tước sau khi trở về nó liền đi đến Phượng Tiên Thành. Ở trên không nó dang rộng đôi cánh khổng lồ liệng quanh mấy vòng. Dân chúng bên dưới vừa trông thấy liền lập tức quỳ rạp lễ bái. Đây chính là thần thánh trong lòng họ. Hơi thở này ẩn chứa sâu trong huyết mạch, là cao thượng, là tổ tiên của họ.
Hải mở cửa chạy ra ngoài, ngẩng mặt nhìn Thiên Tước trên cao, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ trong một đoạn thời gian rất ngắn hắn đã tương kiến hai thần thú thượng cổ. Một sự việc mà ít có người gặp được.
Thần thú giá lâm, mấy vị cao tầng của Phượng Tiên phủ vội vàng lục đục chạy ra triều bái. Chỉ thấy Thiên Tước sau khi bay trên trời một thoáng liền sà xuống, đậu trên mái trạch viện của Thiên Tước Tiên Tử.
Mọi người im lặng nhìn nó, ngay cả Hải cũng đến xem tình huống. Chỉ thấy một lát sau, Thiên Tước Tiên Tử mở cửa bước ra. Nàng đi đến trước sân rồi nhàn nhạt nhìn mọi người xung quanh.
• Thiên Vy, con tỉnh rồi sao.....
Thấy nữ nhi đi lại bình thường, Phượng Trung trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm, bước lên một bước cất tiếng hỏi nàng.
Tuy nhiên đáp lại y chỉ là một ánh nhìn lơ đễnh. Bộ dạng của Thiên Tước Tiên Tử hoàn toàn khác biệt với thường ngày, gần như đã hóa thành một người khác.
• Thiên Vy....
Nhìn bộ dạng cổ quái của con gái, Phượng Trung buột miệng gọi lại tên nàng. Vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.
Trong lúc đó những người khác cũng đều nhìn nàng bằng cặp mắt ngơ ngác, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.
• Đi theo ta......
Im lặng một hồi, Thiên Tước Tiên Tử rốt cuộc mở miệng nói chuyện. Một bộ cao thâm mạc trắc điều khiển mọi người đi theo mình. Một bầu không khí kỳ quặc bao trùm, một đoàn người lẽo đẽo đi theo nàng. Trên mặt mỗi người đều đề mấy dấu chấm hỏi, nghi hoặc ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Hải đi cách nàng độ chục bước chân, hắn lặng lẽ quan sát biểu hiện của nàng, âm thầm phân tích, tra xét sự thay đổi của nàng hòng đề phòng chuyện bất chắc sảy ra.
Thiên Tước Tiên Tử cuối cùng dẫn mọi người đến đại điện. Nàng trực tiếp đi thẳng vào trong sau đó ngồi vào chủ vị nơi chỉ có gia chủ mới có thể ngồi.
Đến bấy giờ thì mọi người đã cảm thấy rối bời rồi. Nàng rốt cuộc đang muốn làm gì, hay là muốn dành chức vị gia chủ với phụ thân mình.
• Thiên Vy, nha đầu ngươi cuối cùng muốn làm gì đây.
Phượng Vu bấy giờ không thể kìm được nữa, liền bước ra truy vấn nàng.
• Ta chỉ mượn thân xác của nữ tôn ngươi một lúc thôi.
Thiên Tước Tiên Tử nhàn nhạt đáp lại ông. Huơ mắt nhìn tất cả mọi người đang chìm trong nghi hoặc.
• Mượn, chẳng lẽ....
Mắt Phượng Vu hơi trợn lên khi nghe thấy. Ông đã đoán được gì đó.
• Đúng vậy.....
Để xác nhận lại với ông, Thiên Tước Tiên Tử gật đầu đầy ẩn ý. Nàng hiện tại chính là Thần Thú Thiên Tước mượn xác.
• Bái kiến tổ tiên......
Phượng Vu tức thì cuốn hô, thân già bề bộn quỳ xuống hành lễ.
• Thái thượng trưởng lão, người làm gì vậy....
Đường đường một thái thượng trưởng lão thân phận cao lại đối với một hậu bối cúi đầu lễ nghi như vậy. Hành động của Phượng Vu khiến cho tất cả người có mặt không tin nổi. Ai nấy mắt tròn mắt dẹt, trố ra mà nhìn. Lập tức có âm thanh không chấp nhận được truy hỏi.
• Các ngươi còn không mau bái kiến tổ tiên. Người đang hiển linh trên thân xác của Thiên Vy đó....
Phượng Vu thời nhanh miệng quát, sợ độ chậm tiêu của bọn họ làm phật lòng tổ tiên.
• Tổ....
Hai từ tổ tiên quá trọng đại, toàn bộ Phượng tộc chỉ tôn thờ một vị đó chính là Thiên Tước Thần Thú. Hiện tại lại nghe nói tổ tiên hiển linh khiến ai cũng sững sờ, nhất thời không tiếp thu được. Tuy nhiên thái thượng trưởng lão đã nói chắc chắn sẽ không sai. Thế nên chỉ giây lát sau, không cần chứng minh cũng không cần hỏi han nhiều, tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
• Bái kiến tổ tiên....
Âm thanh trang nghiêm vang vọng khắp điện. Hễ là người Phượng tộc thì sẽ đem tất cả lòng tôn kính đặt vào tổ tiên thần minh của mình. Không bất kỳ ai dám vô lễ hay xúc phạm. Bằng không hậu quả sẽ vô cùng thảm thiết. Chỉ riêng Hải không có triều bái. Hắn vốn không phải Phượng tộc, cho dù Thiên Tước có đứng trước mặt hắn cũng không cúi đầu, huống hồ ở đây chỉ là Thiên Tước Tiên Tử.
• Không cần đa lễ như vậy. Tất cả đứng lên đi.
Thiên Tước chậm rãi nói. Đối với việc những hậu nhân thế hệ này sùng kính mình nó có phần không để ý lắm. Tâm tư của nó đã lạnh nhạt với vấn đề này rồi.
Được cho phép, Mấy người phía dưới mới lục tục đứng dậy, mỗi người ánh mắt đầy mong chờ nhìn về Thiên Tước Tiên Tử.
• Tổ tiên, người có việc gì dặn dò chúng ta sao......
Phượng Vu lúc này mới cười diệu, thái độ có chút xíu nịnh nọt hỏi.
• Hiện tại ta đã thức tỉnh tuy nhiên cần phải tịnh dưỡng một thời gian, tạm thời sẽ không ra ngoài được. Việc truy tìm Cửu Ngụy các ngươi cứ theo sắp xếp của mình đi.
Thiên Tước Tiên Tử không có mấy phản ứng với bộ dạng của lão, nhàn nhạt phân phó.
Đã lâu không hít thở không khí bên ngoài Thiên Tước vực ra đến liền rít lên một tiếng đầy sảng khoái, lông vũ do hỏa diễm kết thành của nó bừng bừng bốc cháy, rực rỡ chói lóa.
• U Hỏa, muốn chiếm tiên thạch của ta, đi dễ dàng như vậy sao...
Ngước nhìn về phía xa xôi phương hướng vừa rồi U Hỏa Tà Thần vừa rồi bỏ trốn, Thiên Tước nói bằng một cách ngạo nghễ. Giống như U Hỏa Tà Thần chẳng qua chỉ là loại vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến.
U Hỏa Tà Thần tuy đã chạy xa nghìn dặm, tuy nhiên vừa nghe thấy giọng của Thiên Tước thần tình của gã liền trở nên hoảng hốt, dốc sức liều mạng bỏ chạy. Mười vạn năm trước gã đã không đấu lại Thiên Tước, hiện tại với tình trạng hiện tại lại càng không thể. Trong lòng gã lúc này chỉ hận bản thân sinh ra thiếu đi vài cái chân, dù chạy thế nào vẫn cảm thấy chậm chạp.
• Kriuuuu....
Trong lúc U Hỏa Tà Thần bán sống bán chết bỏ chạy, Thiên Tước đã bắt đầu chuyển động đôi cánh. Chớp động một cái liền lao đi như một viên đạn, để lại phía sau tàn ảnh kéo dài.
Thiên Tước chứ danh lợi hại nhất chính là tốc độ. Trong thiên địa không nhất thì nhì. Mặc cho U Hỏa Tà Thần trốn chạy đã lâu vẫn có thể sát sao đuổi kịp. Chỉ trong mấy hơi thở đã tiếp cận khí tức của gã. Đoạn nó há miệng, sử dụng sức hút mạnh mẽ kéo lấy, muốn nuốt chửng gã.
• Khốn kiếp, ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi....
U Hỏa Tà Thần hét lên đầy bi phẫn. Gã không cam tâm bị diệt vong. Trong phút cuối cùng vùng vẫy gã liền hi sinh tu vi bản thân, mở ra một khe hở nối liền với địa ngục chi địa, đem một tia nguyên thần sót lại trốn vào trong.
• Hừ....
Nhìn thấy U Hỏa Tà Thần vậy mà vẫn có thể trốn được, Thiên Tước lạnh lẽo hừ một tiếng. Lắc mình thu liễm thần thông, đoạn bay vòng quay trở về.
...........
Sau trận chiến, thánh địa của Phượng tộc đã trở nên tan hoang. Những ngọn núi lửa lớn sụp đổ non nữa. Phượng Tiên Thành cũng chịu một ít dư chấn. Lòng người đến giờ vẫn còn bàng hoàng. Từ lúc Thiên Tước truy đuổi U Hỏa Tà Thần, Hải liền bắt đầu nghỉ ngơi, hồi phục pháp lực. Lần đánh này khiến hắn tiêu hao rất nhiều pháp lực, cần phải tĩnh dưỡng thời gian dài. Hắn cùng với mấy người Phượng Trung mang Thiên Tước Tiên Tử đang hôn mê quay trở lại Phượng Tiên Thành.
Thiên Tước Tiên Tử bởi vì sử dụng phân hồn thức tỉnh Thiên Tước Thần Thú nên vẫn không thể tỉnh lại, cứ hôn mê li bì, được những người trong tộc đưa về phòng riêng. Hải tuy có chút lo lắng cho nàng nhưng cũng không có cách gì , chỉ đành ôm riêng tư trở về trạch viện của mình nghỉ ngơi.
Ngồi trên giường, hắn lặng im suy nghĩ một thoáng, cuối cùng khẽ lắc đầu. Chậm rãi chuyển động tác thành thế tọa thiền, chuẩn bị điều tức, hồi phục pháp lực. Tuy nhiên hắn chỉ vừa nhắm mắt lại đã mở bật ra, bởi vì hắn cảm giác được khí tức của Thần Thú Thiên Tước.
Thiên Tước sau khi trở về nó liền đi đến Phượng Tiên Thành. Ở trên không nó dang rộng đôi cánh khổng lồ liệng quanh mấy vòng. Dân chúng bên dưới vừa trông thấy liền lập tức quỳ rạp lễ bái. Đây chính là thần thánh trong lòng họ. Hơi thở này ẩn chứa sâu trong huyết mạch, là cao thượng, là tổ tiên của họ.
Hải mở cửa chạy ra ngoài, ngẩng mặt nhìn Thiên Tước trên cao, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ trong một đoạn thời gian rất ngắn hắn đã tương kiến hai thần thú thượng cổ. Một sự việc mà ít có người gặp được.
Thần thú giá lâm, mấy vị cao tầng của Phượng Tiên phủ vội vàng lục đục chạy ra triều bái. Chỉ thấy Thiên Tước sau khi bay trên trời một thoáng liền sà xuống, đậu trên mái trạch viện của Thiên Tước Tiên Tử.
Mọi người im lặng nhìn nó, ngay cả Hải cũng đến xem tình huống. Chỉ thấy một lát sau, Thiên Tước Tiên Tử mở cửa bước ra. Nàng đi đến trước sân rồi nhàn nhạt nhìn mọi người xung quanh.
• Thiên Vy, con tỉnh rồi sao.....
Thấy nữ nhi đi lại bình thường, Phượng Trung trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm, bước lên một bước cất tiếng hỏi nàng.
Tuy nhiên đáp lại y chỉ là một ánh nhìn lơ đễnh. Bộ dạng của Thiên Tước Tiên Tử hoàn toàn khác biệt với thường ngày, gần như đã hóa thành một người khác.
• Thiên Vy....
Nhìn bộ dạng cổ quái của con gái, Phượng Trung buột miệng gọi lại tên nàng. Vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.
Trong lúc đó những người khác cũng đều nhìn nàng bằng cặp mắt ngơ ngác, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.
• Đi theo ta......
Im lặng một hồi, Thiên Tước Tiên Tử rốt cuộc mở miệng nói chuyện. Một bộ cao thâm mạc trắc điều khiển mọi người đi theo mình. Một bầu không khí kỳ quặc bao trùm, một đoàn người lẽo đẽo đi theo nàng. Trên mặt mỗi người đều đề mấy dấu chấm hỏi, nghi hoặc ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Hải đi cách nàng độ chục bước chân, hắn lặng lẽ quan sát biểu hiện của nàng, âm thầm phân tích, tra xét sự thay đổi của nàng hòng đề phòng chuyện bất chắc sảy ra.
Thiên Tước Tiên Tử cuối cùng dẫn mọi người đến đại điện. Nàng trực tiếp đi thẳng vào trong sau đó ngồi vào chủ vị nơi chỉ có gia chủ mới có thể ngồi.
Đến bấy giờ thì mọi người đã cảm thấy rối bời rồi. Nàng rốt cuộc đang muốn làm gì, hay là muốn dành chức vị gia chủ với phụ thân mình.
• Thiên Vy, nha đầu ngươi cuối cùng muốn làm gì đây.
Phượng Vu bấy giờ không thể kìm được nữa, liền bước ra truy vấn nàng.
• Ta chỉ mượn thân xác của nữ tôn ngươi một lúc thôi.
Thiên Tước Tiên Tử nhàn nhạt đáp lại ông. Huơ mắt nhìn tất cả mọi người đang chìm trong nghi hoặc.
• Mượn, chẳng lẽ....
Mắt Phượng Vu hơi trợn lên khi nghe thấy. Ông đã đoán được gì đó.
• Đúng vậy.....
Để xác nhận lại với ông, Thiên Tước Tiên Tử gật đầu đầy ẩn ý. Nàng hiện tại chính là Thần Thú Thiên Tước mượn xác.
• Bái kiến tổ tiên......
Phượng Vu tức thì cuốn hô, thân già bề bộn quỳ xuống hành lễ.
• Thái thượng trưởng lão, người làm gì vậy....
Đường đường một thái thượng trưởng lão thân phận cao lại đối với một hậu bối cúi đầu lễ nghi như vậy. Hành động của Phượng Vu khiến cho tất cả người có mặt không tin nổi. Ai nấy mắt tròn mắt dẹt, trố ra mà nhìn. Lập tức có âm thanh không chấp nhận được truy hỏi.
• Các ngươi còn không mau bái kiến tổ tiên. Người đang hiển linh trên thân xác của Thiên Vy đó....
Phượng Vu thời nhanh miệng quát, sợ độ chậm tiêu của bọn họ làm phật lòng tổ tiên.
• Tổ....
Hai từ tổ tiên quá trọng đại, toàn bộ Phượng tộc chỉ tôn thờ một vị đó chính là Thiên Tước Thần Thú. Hiện tại lại nghe nói tổ tiên hiển linh khiến ai cũng sững sờ, nhất thời không tiếp thu được. Tuy nhiên thái thượng trưởng lão đã nói chắc chắn sẽ không sai. Thế nên chỉ giây lát sau, không cần chứng minh cũng không cần hỏi han nhiều, tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
• Bái kiến tổ tiên....
Âm thanh trang nghiêm vang vọng khắp điện. Hễ là người Phượng tộc thì sẽ đem tất cả lòng tôn kính đặt vào tổ tiên thần minh của mình. Không bất kỳ ai dám vô lễ hay xúc phạm. Bằng không hậu quả sẽ vô cùng thảm thiết. Chỉ riêng Hải không có triều bái. Hắn vốn không phải Phượng tộc, cho dù Thiên Tước có đứng trước mặt hắn cũng không cúi đầu, huống hồ ở đây chỉ là Thiên Tước Tiên Tử.
• Không cần đa lễ như vậy. Tất cả đứng lên đi.
Thiên Tước chậm rãi nói. Đối với việc những hậu nhân thế hệ này sùng kính mình nó có phần không để ý lắm. Tâm tư của nó đã lạnh nhạt với vấn đề này rồi.
Được cho phép, Mấy người phía dưới mới lục tục đứng dậy, mỗi người ánh mắt đầy mong chờ nhìn về Thiên Tước Tiên Tử.
• Tổ tiên, người có việc gì dặn dò chúng ta sao......
Phượng Vu lúc này mới cười diệu, thái độ có chút xíu nịnh nọt hỏi.
• Hiện tại ta đã thức tỉnh tuy nhiên cần phải tịnh dưỡng một thời gian, tạm thời sẽ không ra ngoài được. Việc truy tìm Cửu Ngụy các ngươi cứ theo sắp xếp của mình đi.
Thiên Tước Tiên Tử không có mấy phản ứng với bộ dạng của lão, nhàn nhạt phân phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.