Chương 58: Thực Cốt Thiết Nghĩ
Đang cập nhật
28/11/2019
Hống, hống, hống....
Chuỗi tiếng rống kéo dài trong hư không. Vang vọng khắp tứ phương. So với lần trước còn mạnh hơn nhiều lần. Thậm chí còn thể mơ hồ nhìn thấy không gian gợn sóng. Âm thanh hung ác đánh mạnh vào tâm thần mọi người, như một con sóng dữ khiến bọn họ lung lay sắp đổ. Tiếng rống kéo dài thật lâu, bên trong lại như có không ít những âm thanh khác nhau cùng hòa hợp vào một chỗ. Giống như là có rất nhiều hung vật đồng loạt kêu gào. Nghe mà gợn người.
•Cao Cung sắc mặt tái nhợt. Một phần là vì bị tiếng rống áp chế. Một phần là do hoang mang. Gã có một cảm giác mãnh liệt rằng sắp sảy ra đại sự kinh thiên.
Hải nhìn về phương xa hai mắt nheo lại. Âm thanh này chứa đựng một loại uy áp rất to lớn. Dù hiện tại pháp lực của hắn không yếu nhưng vẫn thua kém rất nhiều. Điều này khiến hắn có chút bất an.
Cuối cùng tiếng rống chấm dứt. Không gian tiếp tục yên lặng. Mọi người lại tiếp tục lên đường. Dù không biết có chuyện gì xảy ra nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy.
Bè gỗ đã sắp không chịu nổi sự ăn mòn. Nếu tiếp tục đi nữa sẽ vỡ thành từng mảnh. Cũng may là sắp đến được đất liền.
•Cố lên mọi người, sắp tới đất liền rồi.
Cao Cung đứng trên mũi bè hì hục chống sào. Vừa chống vừa hò hét cổ vũ. Chiếc bè băng băng lướt sóng đi về phía trước.
Lào xào, lào xào....
Âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía sau họ.
•Mọi người mau nhìn...
Chợt một thành viên trong đội hét lên. Hắn đoạn chỉ tay về vùng nước phía sau.
Mọi người lập tức quay lại nhìn. Chỉ thấy sau lưng họ nước đầm vốn dĩ là tử sắc hiện tại lại hóa thành màu đen. Hơn nữa màu đen kia còn đang lan rộng một cách nhanh chóng. So với tốc độ chống bè còn nhanh hơn. Bên trong vùng hắc sắc kia còn có thể nhìn thấy những sinh vật nhỏ như côn trùng lúc nha lúc nhúc.
•Thực Cốt Thiết Nghĩ...
Không biết ai đó thất thanh la lên. Trong âm thanh còn bao hàm hoảng sợ tột độ.
Ở Tử Vong Đàm có rất nhiều thứ nguy hiểm. Trong đó có Thực Cốt Thiết Nghĩ. Một chủng kiến ăn thịt sinh sống tại đầm lầy. Bọn chúng sinh sôi với số lượng khủng khiếp. Hàng ngàn hàng ức con. Tạo thành một kiến triều quét sạch tất cả những thứ chúng đi qua. Chúng cực kỳ háu ăn, hầu như tất cả những thứ gặm được đều không bỏ qua. Thậm chí đến cả xương cốt cũng không ngoại lệ. Bởi vì thế bọn chúng trở thành một cơn ác mộng càn quét khắp nơi. Khiến cho những sinh linh nhìn thấy chúng đều kinh hồn khiếp vía.
•Là kiến vượt sông...
Cao Cung hoảng hốt thốt lên. Vẻ mặt đầy sợ hãi.
Thực Cốt Thiết Nghĩ có một tập quán đó là vượt sông. Khi chúng ở trên một vùng đất liền ăn sạch những thứ có thể ăn chúng sẽ vượt sông đi qua nơi khác. Bằng cách bò chồng lên nhau bọn chúng có thể vượt qua những vùng nước rộng lớn. Tuy nhiên cái giá phải trả chính là những con bên dưới sẽ chết. Mỗi lần vượt sông như vậy số lượng kiến sẽ giảm mạnh. Không còn đông đúc như trước nữa. Đây chính là quy luật của tự nhiên. Nếu không có chuyện này, số lượng Thực Cốt Thiết Nghĩ sẽ tăng lên một cách khủng khiếp. Chúng sẽ hủy diệt hết tất cả sự sống ở Tử Vong Đàm.
•Trời ạ, tại sao chúng ta lại gặp chúng vào lúc này chứ. Hết Ngũ Nhãn Hắc Vương bây giờ thì là Thực Cốt Thiết Nghĩ. Ông trời muốn trêu ta.
Một thành viên ngửa đầu cảm thán. Hắn có cảm giác chuyến đi lần này thật bi ai.
•Đừng nhiều lời nữa. Mau chóng đẩy bè vào bờ. Đến đó mới có cơ hội chạy thoát.
Cao Cung lớn tiếng nói. Tay sào cũng nhanh hơn. Chiếc bè vun vút lướt trên mặt sông. Tuy nhiên tốc độ vẫn thua đàn kiến một chút. Không ngừng bị kéo ngắn khoảng cách. Không những vậy, chiếc bè lại bắt đầu tan rã. Không thể chống chịu thêm nữa.
•Cố lên......
Mọi người hò hét. Dùng hết sức bình sinh bú sữa để chống bè. Đất liền càng lúc càng gần. Chỉ là chiếc bè đã không chịu nổi nữa. Dưới ánh mắt của bọn họ nó từ từ tan rã. Toàn bộ những người trên bè lập tức lọt bỏm xuống nước.
Chuyện quá đột ngột, khi mọi người kịp phản ứng thì đã là dưới nước. Đàn kiến càng lúc càng tới gần. SỰ hoảng sợ trong lòng càng lúc càng tăng cao. Bọn họ bắt đầu cố bơi vào bờ. Nước Tử Vong Đàm ăn mòn cực mạnh. Chỉ mới xuống được một lúc y phục đã có chỗ bị thủng. Da dẻ đã bắt đầu đỏ ửng. Có triệu chứng lở loét.
Trong thời khắc nguy hiểm này. Hải một lần nữa đại phát thần uy. Hắn tung người ra khỏi mặt nước. Sau đó vận pháp lực, môt tai quạt mạnh. Lập tức quạt ra một con sóng lớn, đánh tạt về phía bầy kiến. Nhất thời khiến chúng tan tác. Bước tiến cũng chậm lại. Hải tranh thủ lúc này xoay người quay lại. Vội vàng túm lấy mấy người kia sau đó đạp nước chạy về phía đất liền. Sau khi đặt chân được lên bờ hắn không dừng lại mà tiếp tục chạy thẳng vào trong rừng cây. Sau đó nhắm vào một cây đại thụ to lớn phóng tuốt lên trên ngọn cây. Đến nơi hắn mới thả mọi người xuống. Đoạn thở dốc. Mặc dù hắn khí lực lớn nhưng một lần kéo theo sáu bảy người lại liên tục chạy xa như vậy cũng có chút quá sức.
Mọi người sau khi hết bàng hoàng đều thở phào nhẹ nhõm. Coi như thoát khỏi nguy hiểm. Ai nấy đều nhìn Hải bằng cặp mắt biết ơn cùng kính trọng.
Rất nhanh sau đó bên dưới bắt đầu vang lên những âm thanh lào xào như nước lũ. Một mảng màu đen đã bao trùm toàn bộ mặt đất. Phía xa xa còn nghe lác đác vài tiếng thú rống hoảng sợ, vài âm thanh thê lương. Giống như phải chịu đựng thống khổ cùng cực. Tuy nhiên chỉ vang lên trong nháy mắt rồi im bặt.
Chuỗi tiếng rống kéo dài trong hư không. Vang vọng khắp tứ phương. So với lần trước còn mạnh hơn nhiều lần. Thậm chí còn thể mơ hồ nhìn thấy không gian gợn sóng. Âm thanh hung ác đánh mạnh vào tâm thần mọi người, như một con sóng dữ khiến bọn họ lung lay sắp đổ. Tiếng rống kéo dài thật lâu, bên trong lại như có không ít những âm thanh khác nhau cùng hòa hợp vào một chỗ. Giống như là có rất nhiều hung vật đồng loạt kêu gào. Nghe mà gợn người.
•Cao Cung sắc mặt tái nhợt. Một phần là vì bị tiếng rống áp chế. Một phần là do hoang mang. Gã có một cảm giác mãnh liệt rằng sắp sảy ra đại sự kinh thiên.
Hải nhìn về phương xa hai mắt nheo lại. Âm thanh này chứa đựng một loại uy áp rất to lớn. Dù hiện tại pháp lực của hắn không yếu nhưng vẫn thua kém rất nhiều. Điều này khiến hắn có chút bất an.
Cuối cùng tiếng rống chấm dứt. Không gian tiếp tục yên lặng. Mọi người lại tiếp tục lên đường. Dù không biết có chuyện gì xảy ra nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy.
Bè gỗ đã sắp không chịu nổi sự ăn mòn. Nếu tiếp tục đi nữa sẽ vỡ thành từng mảnh. Cũng may là sắp đến được đất liền.
•Cố lên mọi người, sắp tới đất liền rồi.
Cao Cung đứng trên mũi bè hì hục chống sào. Vừa chống vừa hò hét cổ vũ. Chiếc bè băng băng lướt sóng đi về phía trước.
Lào xào, lào xào....
Âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía sau họ.
•Mọi người mau nhìn...
Chợt một thành viên trong đội hét lên. Hắn đoạn chỉ tay về vùng nước phía sau.
Mọi người lập tức quay lại nhìn. Chỉ thấy sau lưng họ nước đầm vốn dĩ là tử sắc hiện tại lại hóa thành màu đen. Hơn nữa màu đen kia còn đang lan rộng một cách nhanh chóng. So với tốc độ chống bè còn nhanh hơn. Bên trong vùng hắc sắc kia còn có thể nhìn thấy những sinh vật nhỏ như côn trùng lúc nha lúc nhúc.
•Thực Cốt Thiết Nghĩ...
Không biết ai đó thất thanh la lên. Trong âm thanh còn bao hàm hoảng sợ tột độ.
Ở Tử Vong Đàm có rất nhiều thứ nguy hiểm. Trong đó có Thực Cốt Thiết Nghĩ. Một chủng kiến ăn thịt sinh sống tại đầm lầy. Bọn chúng sinh sôi với số lượng khủng khiếp. Hàng ngàn hàng ức con. Tạo thành một kiến triều quét sạch tất cả những thứ chúng đi qua. Chúng cực kỳ háu ăn, hầu như tất cả những thứ gặm được đều không bỏ qua. Thậm chí đến cả xương cốt cũng không ngoại lệ. Bởi vì thế bọn chúng trở thành một cơn ác mộng càn quét khắp nơi. Khiến cho những sinh linh nhìn thấy chúng đều kinh hồn khiếp vía.
•Là kiến vượt sông...
Cao Cung hoảng hốt thốt lên. Vẻ mặt đầy sợ hãi.
Thực Cốt Thiết Nghĩ có một tập quán đó là vượt sông. Khi chúng ở trên một vùng đất liền ăn sạch những thứ có thể ăn chúng sẽ vượt sông đi qua nơi khác. Bằng cách bò chồng lên nhau bọn chúng có thể vượt qua những vùng nước rộng lớn. Tuy nhiên cái giá phải trả chính là những con bên dưới sẽ chết. Mỗi lần vượt sông như vậy số lượng kiến sẽ giảm mạnh. Không còn đông đúc như trước nữa. Đây chính là quy luật của tự nhiên. Nếu không có chuyện này, số lượng Thực Cốt Thiết Nghĩ sẽ tăng lên một cách khủng khiếp. Chúng sẽ hủy diệt hết tất cả sự sống ở Tử Vong Đàm.
•Trời ạ, tại sao chúng ta lại gặp chúng vào lúc này chứ. Hết Ngũ Nhãn Hắc Vương bây giờ thì là Thực Cốt Thiết Nghĩ. Ông trời muốn trêu ta.
Một thành viên ngửa đầu cảm thán. Hắn có cảm giác chuyến đi lần này thật bi ai.
•Đừng nhiều lời nữa. Mau chóng đẩy bè vào bờ. Đến đó mới có cơ hội chạy thoát.
Cao Cung lớn tiếng nói. Tay sào cũng nhanh hơn. Chiếc bè vun vút lướt trên mặt sông. Tuy nhiên tốc độ vẫn thua đàn kiến một chút. Không ngừng bị kéo ngắn khoảng cách. Không những vậy, chiếc bè lại bắt đầu tan rã. Không thể chống chịu thêm nữa.
•Cố lên......
Mọi người hò hét. Dùng hết sức bình sinh bú sữa để chống bè. Đất liền càng lúc càng gần. Chỉ là chiếc bè đã không chịu nổi nữa. Dưới ánh mắt của bọn họ nó từ từ tan rã. Toàn bộ những người trên bè lập tức lọt bỏm xuống nước.
Chuyện quá đột ngột, khi mọi người kịp phản ứng thì đã là dưới nước. Đàn kiến càng lúc càng tới gần. SỰ hoảng sợ trong lòng càng lúc càng tăng cao. Bọn họ bắt đầu cố bơi vào bờ. Nước Tử Vong Đàm ăn mòn cực mạnh. Chỉ mới xuống được một lúc y phục đã có chỗ bị thủng. Da dẻ đã bắt đầu đỏ ửng. Có triệu chứng lở loét.
Trong thời khắc nguy hiểm này. Hải một lần nữa đại phát thần uy. Hắn tung người ra khỏi mặt nước. Sau đó vận pháp lực, môt tai quạt mạnh. Lập tức quạt ra một con sóng lớn, đánh tạt về phía bầy kiến. Nhất thời khiến chúng tan tác. Bước tiến cũng chậm lại. Hải tranh thủ lúc này xoay người quay lại. Vội vàng túm lấy mấy người kia sau đó đạp nước chạy về phía đất liền. Sau khi đặt chân được lên bờ hắn không dừng lại mà tiếp tục chạy thẳng vào trong rừng cây. Sau đó nhắm vào một cây đại thụ to lớn phóng tuốt lên trên ngọn cây. Đến nơi hắn mới thả mọi người xuống. Đoạn thở dốc. Mặc dù hắn khí lực lớn nhưng một lần kéo theo sáu bảy người lại liên tục chạy xa như vậy cũng có chút quá sức.
Mọi người sau khi hết bàng hoàng đều thở phào nhẹ nhõm. Coi như thoát khỏi nguy hiểm. Ai nấy đều nhìn Hải bằng cặp mắt biết ơn cùng kính trọng.
Rất nhanh sau đó bên dưới bắt đầu vang lên những âm thanh lào xào như nước lũ. Một mảng màu đen đã bao trùm toàn bộ mặt đất. Phía xa xa còn nghe lác đác vài tiếng thú rống hoảng sợ, vài âm thanh thê lương. Giống như phải chịu đựng thống khổ cùng cực. Tuy nhiên chỉ vang lên trong nháy mắt rồi im bặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.