Ngộ Không Chuyển Thế

Chương 1: xuyên qua

Đang cập nhật

19/11/2019

Trong tolet của một hộ gia đình ở khu phố B, mọi thứ vẫn yên lặng. Bỗng nhiên...

•Mẹ bà nó.. Ngộ Không thối, Ngộ Không lol.. Định mệnh lại thua nữa...

Ngồi trên bồn cầu một tên thanh niên tên Hải “ Biệt danh Hải Dóng”. đang vò đầu bức tóc chửi ầm lên, trên tay hắn còn cầm một chiếc điện thoại.

•Khốn nạn, chetme hết đi tụi nạp vip... Aaaaaaa...

Hắn như tên điên vừa rặn ỉa vừa tức tối chửi bới. Mặt hắn vì cục * nghẹn ngang hậu môn mà đỏ như cà pháo à không cà chua

•Tõm...

Rốt cuộc của nợ cũng chịu chui ra, tiếng rơi kèm theo sự trống rỗng đến khoan khoái làm mặt hắn phiêu linh.

•Cái đậu xanh, hết cmn giấy

Lúc với tay thì mới phát hiện cuộn giấy trên khay trống không, mặt Hải lập tức xám xịt.

•“ Chẳng lẽ phải dùng nước “.

Hắn thầm nghĩ.

•“Thôi, mẹ nó gớm chết đi được... “.

Vừa tưởng tượng hắn đã thấy có mùi gì thôi thối quanh đây, khẽ lắc đầu đánh rùng mình một cái. Cuối cùng hắn quyết định để luôn như vậy mà đi kiếm giấy.

Thế mà vừa đi được mấy bước hắn đã vô tình. Ừm đúng là vô tình dẫm lên cục xà bông mà mình vứt dưới sàn nhà.

•Thôi, bỏ mẹ rồi..

Hắn chỉ kịp nghĩ trong đầu bấy nhiêu thì đã trượt ngã chỏng cẳng, đập đầu vào bồn cầu.

. One day to latter !

Trên con phố B có thằng nhỏ bán báo vừa chạy vừa rao lớn.

•Báo đê báo đê.. Con bà năm nghiện game, vừa chơi vừa ỉa bất cẩn té đập đầu vào bồn cầu chết cmn đê....

•Hửm... What the have.... Chuyện lol gì đây... Tao là đâu mà đây là ai....

Hải dần dần lấy lại ý thức và phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.

•Thế đéo nào, chuyện gì xảy ra vậy trời....

Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Toàn thân thì bất động trong khi trước mặt có nhiều người đang tụ tập quỳ lạy mình.

•Thôi rồi lượm ơi, chetme rồi lượm ơi.. Không lẽ mình thành vong linh rồi...



Hắn thầm hô bất ổn, hắn vẫn còn nhớ trong đầu cảnh mình trượt ngã trong tolet.

•Thần tượng mong hiển linh, cứu giúp dân chúng khỏi yêu ma quấy phá... Úm ba la, á ba lum..

Đứng trước đám người là một ông thầy pháp đang đứng trước pháp đàn cầm trên tay kiếm gỗ vừa múa may quay cuồng vừa niệm thần chú.

•Thần tượng cái đầu buồi, hiển linh cái đếch. Đang nói gì vậy cha nội...

Hải đang bực mình nghe xong thì gắt gỏng nói, nhưng rất tiếc cho chú là không ai nghe.

•Mong Thần Tượng hiển linh...

Hàng loạt người có già trẻ lớn bé đồng thời quỳ lạy bằng tất cả lòng thành kính.

•Mấy người, mấy người làm gì thế. Tôi có phải Thần tượng gì đâu....

Hải cố gắng phân bua, tuy nhiên đều là vô ích.

•Lão thiên, chuyện quái gì đây.

Hải cảm thấy đầu óc rối tung rối mù ngửa đầu la lớn.

•Được rồi chúng ta đã truyền đạt nguyện vọng vào Thần Tượng, chẳng mấy chốc người sẽ linh ứng... Mọi người giải tán đi...

Sau khi hoàn thành xong tất cả nghi thức tên thầy pháp liền xua tay đuổi người. Dân chúng theo đó cũng bắt đầu tản đi.

•Ồ ! Hí hí lần này lại thu được một mớ... Thần Tượng a Thần Tượng, ngươi quả thật là phúc tinh của ta...

Lúc người đã đi hết tên thầy pháp mới lộ ra bản chất tham tiền của mình, vội vã ôm lấy thố bạc hí hửng vuốt ve, vừa cười vừa nói với Hải.

•Má.. Ca hiểu rồi, thì ra là tên chết tiệt này đang lợi dụng ca để hốt bạc...

Mặc dù không biết rõ chuyện gì nhưng Hải đã lờ mờ hiểu được vấn đề.

Trong khi Hải đang thất vọng vì bị lợi dụng thì tên thầy pháp đã ôm tiền bỏ đi, trước khi đi hắn còn không quên bưng luôn mâm đồ cúng đặt trước mặt Hải.

•Má !.

Hải không làm gì được, chỉ biết chửi bới trong ấm ức.

Cứ thế nhân vật chính của chúng ta bắt đầu lặng lẽ sống trong kiếp một bức tượng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, và cũng cực kỳ nhàm chán. Hải một mình cô độc ngồi yên một chỗ, không thể động đậy hay đi đây đi đó. Hằng ngày hưởng thụ sự cúng bái của dân chúng xung quanh. Hắn bắt đầu học được cách ăn nhang khói, và hắn càng xác định mình đã ngỏm từ lâu và linh hồn đang bị phong ấn trong một bức tượng.

Dần dần hắn học được cách sử dụng tín ngưỡng của người khác để tu luyện. Cứ mỗi khi có người đến cúng bái mình hắn lại nhận được một luồn năng lượng lạ, mới đầu hắn không nhận ra nhưng thời gian dài tích lũy khiến cho hắn có thể cảm nhận. Chỉ cần đem năng lượng kia hấp thụ hắn liền cảm thấy linh hồn khoan khoái, cảm giác bản thân càng lúc càng ngưng thực.



Một đêm nọ, có một đôi trai gái dắt nhau đến chỗ Hải mà tò te tú tí.

•Dương đại ca chúng ta làm vậy có ổn không..

Cô gái nắm tay chàng trai có vẻ rất sợ sệt, ắt hẳn là lần đầu tiên trốn gia đình hẹn hò.

•Có gì không ổn, nếu không sao chúng ta gặp nhau được..

Chàng trai nắm tay cô gái nói.

•Nhưng tại sao lại ở chỗ Thần Tượng....

Cô gái nhìn vào bức tượng của Hải lo lắng.

•Thì sao...

Chàng trai không hiểu ý hỏi lại.

•Chúng ta hẹn hò như vậy không phải vô lễ với người sao...

Cô gái đáp.

•Đừng lo lắng quá, Thần Tượng rất linh thiêng người sẽ minh chứng cho chúng ta...

Chàng trai an ủi.

Lúc này Hải ở bên trong thân xác bức tượng ngồi bĩu môi.

•Minh chứng cái bép, cua gái thì cũng đừng kéo ta vào. Ta vẫn còn đang độc thân đây này.

Hai người kia thì xem hắn không tồn tại, bắt đầu âu yếm nhau.

•Như Hoa ta nhớ muội lắm...

Chàng trai tấn công cô gái dữ dội, phần trên thì hun hít, phần dưới bắt đầu sờ soạng, khiều móc.

•Không được đâu Dương đại ca, chúng ta chưa thành thân mà...

Cô gái phản ứng với hành động của chàng trai, canh tay khẽ đẩy hắn ra.

•Đừng sợ, ta sẽ chịu trách nhiệm...

Chàng trai đã lên cơn động vật, à động dục thì làm sao chịu dừng lại, hắn thủ thỉ bên tai nàng mấy câu rồi tiếp tục tấn công. Cô gái tuy có phản ứng nhẹ nhưng rốt cuộc cũng buông xuôi, để mặc hắn hành sự.

•Quê, cái đôi dâm phu dâm phụ kia, ta còn ở đây đó, muốn làm gì thì đi chỗ khác...

Người phản ứng dữ dội nhất lại chính là Hải. Một thanh niên sống với đôi tay thì làm sao chịu đựng được chuyện như vậy ngay trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngộ Không Chuyển Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook