Ngộ Không Truyện

Chương 16

Kim Hà Tại

27/07/2018

Dịch giả: Tiểu Dĩnh

Biên dịch: †Ares†

Nguồn: Bachngocsach.com

"Gặp quỷ rồi, đây là đâu vậy?" Tôn Ngộ Không tự hỏi.

Vừa nãy hắn còn muốn ra một kích toàn lực đánh Ngộ Không giả, không ngờ từ trong gió tuyết đi ra thì mọi thứ trước mắt đã hoàn toàn biến đổi.

Thiên Cung đâu, chư thần đâu, tiên nữ áo tím đâu? Cả Ngộ Không giả cũng biến mất rồi?

Trước mắt giờ chỉ có một dãy núi cao hùng vĩ.

Nơi đây núi non cả ngàn ngọn, cao vút tận mây, trùng trùng điệp điệp, lại thêm cây cối sum suê, hoa thơm cỏ lạ.

- Cảnh sắc trước mắt này từ đâu ra nhỉ?" Tôn Ngộ Không nghĩ.

Gió từ trong núi thổi tới mang theo cảm giác tươi mát, cũng đưa tới tiếng ca mơ hồ:

Non xanh rừng rậm,

Gió vàng reo, lấm tấm lá khô bay

Mộng đời, vừng mây bạc

Lòng đời, chung rượu say !

Nghêu ngao vui thú đêm ngày

Búa Tiên củi quế, miễn đầy gánh thôi.

Gặp Tiên thỏ thẻ đôi lời

Ðâu nơi Cực lạc đâu nơi Huỳnh đình.

(Sưu tầm từ chương 1 Tây Du Ký)

Tôn Ngộ Không cảm thấy những cơn gió kia thổi qua thân hắn như quét đi bức bối gian khổ nhiều năm. Mới vừa rồi hắn còn muốn cùng người liều đến ta sống ngươi chết, bây giờ suy nghĩ một chút lại cảm thấy đã quên cả rồi.

"Tôn Ngộ Không, ai là Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không là ai thì cũng đâu cần để ý, quan trọng ta vẫn chính là ta thôi."

Hắn lại nhìn dãy núi xanh này, tựa như trở lại là con khỉ nhỏ chạy nhảy trong núi rừng năm đó.

Trong niềm hưng phấn ấy, hắn bắt đầu chạy như điên. Miệng hắn hò reo, vui sướng hoa chân múa tay mà chạy về phía trong núi, cũng quên luôn cả Kim Cô bổng ở trên mặt đất.

Hắn chảy nhạy suốt trong núi rừng, nhưng mãi không thấy người ca hát kia đâu. Tiếng ca vẫn vọng trong rừng xanh, quanh quẩn giữa những tán lá, giống như chính là dãy núi lớn kia đang hát vậy. Thảm cỏ tỏa ra một mùi ẩm ướt thơm ngát. Tôn Ngộ Không phát hiện cái mùi này rất thân quen, dường như khiến hắn nhớ ra cái gì đó. Nhưng cảm giác kia lại giống như hơi thở, ngươi cảm thấy nó tồn tại, nhưng nó lại chẳng hề ở đâu cả.

Tôn Ngộ Không đi trong rừng, dưới chân là lá rụng và cỏ dại mềm mại. Hắn nghĩ nghĩ rồi tháo giày, chân trần dẫm lên mặt đất ẩm ướt. Cảm giác lành lạnh truyền đến lòng bàn chân, đất dưới chân tưởng chừng như có sinh mệnh vậy. Đám cỏ thì nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn chân hắn.

Nét mỉm cười chợt xuất hiện trên mặt Tôn Ngộ Không. Hắn bỗng ngã lăn ra, hai tay bới đất, cảm nhận được độ ấm của đất. Cỏ non mềm tựa như bộ lông mượt mà của con khỉ con vậy.

Tôn Ngộ Không ngã người ra sau. Lúc hắn ngả lưng lên mặt đất, mặt đất tựa như đang nâng đỡ thân thể hắn.

Mặt đất trên Thiên đình đều là gạch đá cứng rắn, lạnh lẽo, mà đường đến Tây Thiên lại hoàn toàn lầy lội, trắc trở.

Tại sao hắn cứ phải ở mãi những chỗ đó chứ.

Tôn Ngộ Không nằm trên mặt đất, mùi cỏ xanh kia bay thẳng vào thất khiếu, khiến toàn thân hắn bắt đầu thấy ngứa ngáy.

Hắn tung người một cái, cởi hết quần áo trên thân, trần như nhộng nhảy nhót thỏa thích trong rừng.

Thẳng đến khi hắn mệt mỏi nằm dưới đất, cảm thấy thân thể và bãi cỏ như hòa làm một thể.

"Vì sao ta có thể như vậy?" Hắn tự nhủ.

- Bởi vì ngươi vốn chính là một con khỉ đấy!

Bỗng nhiên, một đôi mắt to từ phía trên đầu hắn ló ra, lại nháy hai cái với hắn.

Tôn Ngộ Không lộn một vòng nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn vật kia.

Thứ bất ngờ nhảy ra chính là một con sóc.

Tôn Ngộ Không lục tìm Kim Cô bổng trên thân, lại phát hiện không thấy đâu. Trong lòng hắn kinh hãi, không nhịn được trở nên bực bội.

- Ngươi đang tìm cái gì thế?

Sóc chớp mắt to, hỏi.

- Cút đi! Ta vừa bị mất một thứ rất quan trọng.

- Mỗi bộ phận của ngươi đều còn mà? Ta thấy đâu thiếu cái gì.

Sóc nâng móng vuốt nhỏ gãi gãi đầu, nói.

- Ngươi thì biết cái gì, lão Tôn cho tới bây giờ luôn luôn mang nó bên mình.

- Ngươi từ khi sinh ra đã mang theo nó sao?

- ... Cái này... Ta không nhớ rõ, có lẽ là vậy đi.

- Nó có tác dụng gì?

- Không có tác dụng gì, ngoài dùng để giết người!

- Cũng có thể giết sóc ta sao?

- Nếu như ta muốn.

- Tại sao ngươi muốn giết ta chứ?

- Ví dụ như, bởi vì ngươi nói quá nhiều!

- Thế nhưng nếu ngươi giết ta thì sẽ không còn người nói chuyện với ngươi, ngươi sẽ rất buồn chán đấy.

- Haaa...! Ngươi còn thật lo nghĩ cho ta nhỉ. Tiếc là ta đây từng bị nhốt tại Ngũ Ngục Sơn tối tăm năm trăm năm, không ai đến nói chuyện với ta, ta sớm đã không thèm rồi!

- Năm trăm năm không có người nói chuyện cùng ngươi! Quá đáng thương, nếu như ta biết được thì nhất định sẽ đi theo giúp ngươi, nếu như... ta có thể sống đến năm trăm năm...

- Theo giúp ta? Haaa...! Vì cái gì?

- Sao lại vì cái gì? Muốn trò chuyện với một người còn cần lý do sao?

- Không cần sao?

- Cần sao?

- Không cần!

- Ài, ta chỉ là thảo luận cùng ngươi một chút thôi, đừng nóng giận nha. Ta mới một tuổi, cực kỳ thích trò chuyện với người khác, mà trên thế giới này có rất nhiều thứ để chúng ta bàn luận mà, đúng không?

- Đúng, đúng cái đầu ngươi! Ta thế mà lại đang nói loại vấn đề này với một con sóc một tuổi sao? Để người khác biết được chắc phải cười sái quai hàm mất. Ta là một con khỉ thành tựu chính quả, làm cho trời đất rung chuyển cơ mà!

- Tại sao phải khiến trời đất rung chuyển?

- Ta thích! Ngươi quản được sao?

- Ta chỉ thích nhảy nhót trên cành cây, chạy nhảy trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn thấy trời xanh là ta sẽ thấy cao hứng. Chẳng lẽ ngươi không như vậy?

- Nhảy nhót trên cây...

Tôn Ngộ Không nhảy vọt lên ngọn cây.

- Chạy nhảy trên mặt đất...

Hắn lại nhảy xuống đất rồi nhảy lên hai cái.

- Sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời... Ta sao lại cảm thấy, cảm thấy thế này giống như một thằng ngu nhỉ!

- Đúng vậy, đúng vậy. Ta có tên bạn tốt kêu là Thằng Ngu, nó lúc nào cũng vui tươi hớn hở. Năm nay nó vốn muốn đi phương Nam trú đông, nhưng ta lại muốn nó lưu lại chơi với ta, thế là nó không đi nữa đấy!

- Nó sẽ chết cóng! Hừ hừ.



- Không, sẽ không đâu. Ta sẽ cho nó ở trong động của ta.

- Vậy ngươi sẽ chết cóng, dù sao cũng thế!

- Vì sao? Tại sao phải chết cóng? Ta không muốn chết mà?

- Không thể! Muốn không chết thì sẽ không chết chắc? Dựa vào đâu? Ta đây nhiều năm như vậy lại là vì cái gì!

Mí mắt to của sóc cụp xuống. Nó có chút buồn bã, nhưng rất nhanh lại có tia sáng lóe lên trong mắt:

- Nghe nói vạn vật đều có hồn đấy. Đến khi bọn chúng suy yếu sẽ chết đi, rồi biến thành một bộ dạng khác có phải không? Nếu nói như vậy ta phải biến...

- Đây không phải do ngươi quyết định! Ngươi có thể sẽ biến thành một con chim, cũng có thể biến thành một tảng đá...

- Biết đâu ta sẽ biến thành ráng ngũ sắc lúc trở trời cũng được chứ?

- Ngươi còn có thể thành một viên ngói nát!

- Ta không thể muốn biến thành cái gì là biến được sao?

- Lúc nằm mơ thì được đấy.

- Nhưng có người có thể mà!

- Người nào?

- Tu Bồ Đề.

- Tu Bồ Đề, nghe giống như quả trên cây nhỉ.

- Ơ, có khi ông ta làm được thật đấy. Ông ta có khả năng biến thành bất kể thứ gì, hoặc là nói ông ta chính là một vật bất kỳ.

- Còn có thứ này? Ta cũng muốn gặp thử, nếu là yêu tinh thì sẽ một gậy đánh chết, lại có thể tích thêm phần công đức nữa.

- Công đức? Là cái gì?

- Ngươi sao hiểu được, muốn thành Tiên thành Phật, toàn bộ dựa vào cái này đấy.

- Ta cũng muốn thành Tiên thành Phật, như thế nào mới có được phần công đức đây?

- Cái này có nhiều loại, có thể phóng sinh, cũng có thể giết yêu tinh...

- Yêu tinh không phải là chúng sinh sao?

- ... Nhưng yêu tinh không phải là do Thần tạo ra. Bọn chúng là hóa sinh tự nhiên.

- Vậy Thần đó lại do ai tạo ra?

- Thần? Có lẽ lúc trời đất hình thành thì có bọn họ đi.

- Thế trời đất do ai tạo ra?

- Ngươi phiền quá! Trời đất do Bàn Cổ mở ra đấy... Còn Bàn Cổ kia do ai tạo ra? Bàn Cổ là từ trong một quả trứng mà ra, quả trứng lại là ai bỏ xuống đây?... Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai! Lão Tôn ta lúc trước cũng là nhảy ra từ trong tảng đá, ta lại làm sao mà biết tảng đá chết tiệt kia là người nào thả ra chứ!

- Cái đó, ta cũng không định hỏi trứng kia là của người nào mà. Ta muốn hỏi, Bàn Cổ không phải do Thần tạo ra, vậy chính là yêu tinh nhỉ? Hóa ra Thần là do yêu tinh tạo ra sao?

- A? Cái này... Ha ha ha ha ha... Ta sao lại không nghĩ tới chứ? Thần là do yêu tinh tạo ra đấy... Ha ha ha ha!

Sóc gãi gãi đầu:

- Ngươi cười ta hả? Ài, tuy rằng ta biết rõ, sóc vừa suy đoán, khỉ tựu bật cười. Thế nhưng ta vẫn không nhịn được suy nghĩ.

- Á, sóc với khỉ cái gì, người nào nói với ngươi mấy thứ linh tinh này hả?

- Tu Bồ Đề đó.

- Giờ ta càng ngày càng muốn gặp ông ta rồi. Ông ta ở đâu thế?

- Ta cũng không rõ lắm. Ông ta nói, đối với những người khác nhau, thì đường đi gặp Bồ Đề cũng là khác nhau.

- Đi! Ta đoán ông ta hẳn là có kẻ thù, trốn Đông núp Tây, trong nhà chắc cũng đào vài đường hầm ấy chứ. Vậy ngươi lại gặp ông ta bằng cách nào?

- Đôi khi ông ta sẽ biến thành quả trên cây nói chuyện cùng ta. Còn khi ta muốn tìm ông ta, sẽ từ hốc cây chỗ hang động ta chui thẳng xuống...

- Ta không đoán sai, tên này quả nhiên là con thỏ. Mau dẫn ta đi.

- Thế nhưng đường ta đi không nhất định là đường ngươi đi mà?

- Thế nào nói nhảm nhiều vậy? Mau dẫn đường!

- Chính là chỗ này.

Sóc chỉ vào miệng hốc cây đen ngòm kia.

Tôn Ngộ Không chợt động thân, bèn hóa thành một dải ánh sáng phóng thẳng vào hốc cây, biến mất trong bóng đêm.

Sóc gãi gãi đầu:

- Sao lại đi vội như thế chứ?

Nó tiến đến cửa động mà hô to:

- Nhớ kỹ, đợi lát quay về thì đến chỗ này nói chuyện với ta đấy. Ta sẽ ở đây chờ ngươi...!

Vừa tiến vào trong động, Tôn Ngộ Không phát hiện thân thể mình đột nhiên biến mất.

Đúng vậy, hắn cảm giác mình không còn thân thể nữa rồi, cũng không dùng được bất kỳ pháp lực gì. Bóng tối vô tận, chính hắn cũng vô cùng. Xúc giác của hắn liên tục mở rộng, không có giới hạn, nhưng có thể chạm được cũng chỉ là hư vô mà thôi.

Bỗng nhiên có một tiếng nói truyền đến, dường như là tiếng của con sóc kia:

- Khỉ à, ngươi nhất định phải trở về đó!

- Ta không phải khỉ, ta là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!

Hắn hô, thế nhưng tiếng hắn lại chỉ vang vọng trong tư tưởng của bản thân.

Mà tiếng của con sóc kia lại truyền đến đầu óc hắn rất rõ ràng:

- Ngươi nói ngươi là người nào? Ngươi chỉ là một con khỉ mà.

- Không, ta không là... ta là...

Ta là ai, hắn nghĩ.

Hắn cứ rơi thẳng xuống chỗ sâu trong bóng tối, cho đến khi cảm giác hoàn toàn biến mất.

Một hồi tiên nhạc mơ hồ vang lên, tựa như thấy được sương sớm trên lá rơi ở đầm sâu trong núi. Màu lá biến ảo, nhẹ nhàng bay trên không trung, vượt qua giới hạn của trời và nước mà biến thành một con cá, rồi lại biến ra hình người. Bóng người mờ mịt như sương, tóc dài được gió thổi bồng bềnh, rồi chớp mắt lại biến mất, chỉ còn lại tiếng ca nhẹ nhàng, vịnh ngâm sự bao la mờ mịt của thế gian. Trong không trung mơ hồ truyền đến ngàn vạn âm thanh du dương, rồi lại biến thành tinh linh cười thoải mái.

"Trời vô cùng, không có giới hạn. Tâm là vườn hoa, cũng là đồng hoang, ở trong hoa nở mà ca múa quên mình, không bao giờ dừng lại. Có dám hay không, có nguyện ý hay không, cùng nhau bay qua trường không?"

Hắn nhìn thấy thế giới trong bụi mù kia.

Khói ráng tản màu, nhật nguyệt chuyển dời. Nghìn gốc bách già, rừng tre vạn đốt. Nghìn gốc bách già, xanh tươi dưới mưa từ không trung; rừng tre vạn đốt, khói ẩn một hốc trắng mênh mang. Ngoài cửa kỳ hoa bố cẩm, mép cầu cỏ ngọc phún hương. Dốc đá chót vót rêu xanh phủ, tường cao rêu biếc kéo thật dài. Lúc nghe thấy tiếng hạc kêu, liền thấy phượng hoàng chao lượn. Lúc nghe thấy tiếng hạc kêu, âm vang chấn chín tầng trời. Phượng hoàng vút lên cao, lông vũ sáng như mây ngũ sắc. Huyền viên bạch lộc lúc ẩn hiện, kim sư ngọc tượng thấy hình hài.

- Đây là nơi nào?

Tôn Ngộ Không hỏi.

- Đây là đâu vậy?

Tiếng hỏi của ai đó cũng chợt vang lên.

Tôn Ngộ Không lập tức quay đầu. A!... Kia chẳng phải Ngộ Không giả sao?

Chỉ là gã không mặc giáp vàng mũ vàng, eo chỉ buộc rơm làm đai lưng quần, chân trần trụi. Thần thái trên mặt cũng có biến hóa lớn, sự cuồng ngạo, ngoan độc không thấy đâu, thay vào đó là một khuôn mặt rất ngây thơ.

Tốt, chuẩn bị ăn một cú bổng của lão Tôn đi. Ơ, bổng đâu? Hỏng bét, không có Kim Cô bổng thì đấu với gã kiểu gì được?

Tôn Ngộ Không vội vàng tạm thời núp sang một bên.

Ngộ Không giả dường như hoàn toàn không phát hiện Tôn Ngộ Không, chỉ tự nói:

- Tên tiều phu kia nói chính là chỗ này, mà sao chẳng thấy chùa chiền gì hết?



- Ngươi tìm chùa để làm gì?

Trên đất có một tiếng nói phát ra.

Con khỉ chợt cúi đầu, lại thấy đó là một bầu rượu biết nói.

- Ta muốn bái sư, muốn tìm Bồ Đề Tổ Sư.

- Bồ Đề? Tổ Sư? Không có, chỉ có bầu rượu này, có muốn hay không?

- Muốn ngươi để làm gì?

- Ha ha ha ha!

Bầu rượu cười to, bỗng ca lên một khúc:

- Trời đất để làm gì? Cũng không thể làm bàn tiệc. Gió trăng có ích lợi gì? Đâu thể làm đồ ăn. Trần thế có tác dụng gì? Giữa vạn vật, biến hóa để làm chi? Đạo pháp cũng là tự thành đấy thôi. Diện bích làm gì? Không thấy cuồn cuộn, bổng ca để làm gì? Chỉ là cái bao lớn.

Bầu rượu càng hát càng nhanh, càng hát càng cao hứng, từ trên mặt đất bắn thẳng lên, ở trên không trung biến thành một con gấu mập với bụng phình to. Nó vỗ vỗ bụng mình thùm thụp như để góp vui, vẫn hát:

- Ta sinh ra để làm gì? Cũng đâu thể cười vui. Diệt ta để làm gì, cũng không giảm được điên cuồng kiêu ngạo.

Nhất thời, trong trời đất đáp lại nó bằng những tiếng nổ lớn. Chim bay trên bầu trời, cây cỏ trên mặt đất, ngay cả hòn đá cũng phối hợp nhảy tưng bừng:

-Từ đâu mà đến? Cùng sinh một thế, cùng vui cười mà hát khúc ca, đi khắp đại đạo. Vạn dặm, ngàn dặm cuối cùng vẫn tìm không thấy, không bằng cùng ta gặp lại cười vui. Đầu đội nón đi nghìn năm, một khi đi là muôn đời khắp trời bao la. Người đạp ca mà đi, trong lúc vật ngã lưỡng vong*. Này! Này! Này! Tiêu dao tư tại...

(*Vật ngã lưỡng vong: quên hết tất cả mọi sự vật, sự việc, đối tượng - Theo Quan điểm Mỹ học của Lão Trang)

- Thần tiên lão tử cũng không quản!

Con khỉ kia nghe xong thì vui vẻ vô cùng, không khỏi cũng hoa chân múa tay la lên vui sướng.

- Con khỉ này, ngươi nghe thấy được cái gì mà cũng cao hứng như thế?

Gấu mập chợt hiện, biến thành một thanh chùy lớn trên bầu trời mà hỏi.

- Cũng không biết nghe thấy được cái gì, chỉ biết trong lòng cực kỳ vui vẻ, cực kỳ say mê.

- Ha ha ha ha!

Thanh chùy kia lại chợt biến, hóa thành một ông lão áo vàng, tóc trắng nhưng mặt lại chẳng hề già.

- Rất nhiều người tới tìm ta, nhưng chẳng những không bị dọa chạy mà còn có thể tươi cười thì chỉ có mình ngươi thôi. Vì vậy ta sẽ thu nhận ngươi!

Con khỉ mừng rỡ, dập đầu bái lạy:

- Sư phụ ở trên, nhận con một bái!

- Con tên là gì?

Ông lão kia hỏi.

Tôn Ngộ Không núp ở một bên nghĩ thầm, chỉ cần cái tên kia dám nói gã là Tôn Ngộ Không thì hắn sẽ lập tức nhảy ra bóp chết gã.

Con khỉ kia đáp:

- Con không có tính tình gì, nếu người mắng con, con cũng không giận, người đánh con, con cũng sẽ không trách cứ gì. Cả đời đều sẽ như vậy.

(Chỗ này con khỉ nghe nhầm Bồ Đề hỏi tên gì và tính cách gì - do cách phát âm tiếng Trung)

Bồ Đề cười nói:

- Không nghĩ còn có khỉ con nghe lời đến mức này. Ta cũng không phải nói đến tính cách, mà là... cha mẹ con mang họ gì?

Con khỉ nói:

- Con không có cha mẹ. Sinh ra ngày đó, trước mặt là một vùng biển rộng, sau lưng là núi, chỉ trơ trọi một mình con, kêu lên cũng không có người đáp lại. Vào đến trong núi, người khác cũng đều có cha mẹ, huynh đệ, duy mình con từ đó trở đi, trời đất chính là nhà, vạn linh đều là huynh đệ.

- A?

Bồ Đề nói:

- Chẳng lẽ con lại từ trong tảng đá mà xuất hiện hay sao?

Con khỉ giương mắt nói:

- Ồ, người sao biết được vậy ạ?

- Khục! Cái này...

Bồ Đề mừng thầm trong lòng, đi đâu tìm được tư chất trời sinh như thế đây.

- Không biết con tìm ta muốn học cái gì?

- Con chỉ muốn học đạo, nhưng cũng không biết đạo là cái gì?

- Học đạo? Dường như cũng không phải là một môn đâu. Ha ha, chẳng qua cũng không sao, ta cũng có một chút đạo nhi, không biết con có học hay không?

. . .

Tôn Ngộ Không nấp ở một bên, chỉ cảm giác từng thấy cảnh này ở đâu đó, nhưng muốn nhớ rõ ràng hơn thì lại không thể.

- Ô, luyện đan, đả tọa ngươi cũng không học, thế rốt cuộc muốn học cái gì?

Bồ Đề nổi nóng nói với con khỉ kia.

Con khỉ đáp:

- Xem ra, cái con muốn học thì người lại không dạy được cho con.

- Cái gì? Vậy ngươi thử nói một chút, ngươi rốt cuộc muốn học cái gì hả?

Con khỉ ngẩng đầu lên, nói:

- Con có một giấc mộng. Khi con muốn bay lên, trời lập tức mở ra một con đường. Lúc con xuống biển, nước cũng tách thành hai bên. Chúng Tiên, chư thần gặp con cũng xưng huynh đệ. Không buồn không lo, trong thiên hạ không có thứ có thể giam giữ con, không có người nào có thể quản con, không có chỗ nào con không đến được, cũng không có chuyện gì mà con không làm được, càng không có...

- Dừng lại!

Bồ Đề nói.

- Ngươi đi mau, đi mau đi. Ta thật sự không dạy được ngươi! Nếu ta có thể dạy cho ngươi thì đã không cần ở đây biến thành bầu rượu tự chơi một mình rồi.

Bồ Đề quay người đi, con khỉ bèn kéo lại góc áo ông. Bồ Đề lập tức biến thành một cái chày gỗ, đánh ba cái vào đầu con khỉ. Sau đó chày gỗ mọc ra một đôi cánh và bay vào trong núi. Con khỉ đuổi nhanh theo sau, lại thấy chày gỗ đã bay qua bức tường cao vào trong chùa.

Cửa chùa đóng chặt. Con khỉ thầm nghĩ, sư phụ không ra thì ta cũng sẽ không đi. Vì vậy, gã bèn quỳ ở ngoài cửa.

Mấy con hạc tiên kéo theo một tấm màn đen to bằng trời bay tới, ban đêm thoáng cái phủ xuống. Những con đom đóm vốn trong bụi cỏ giờ bay lên trời, biến ảo thành các loại chòm sao.

Con khỉ vẫn quỳ ở kia.

Tôn Ngộ Không ở một bên thì đã chờ đợi mệt mỏi rồi. Hắn nghĩ thầm, tên này cũng không phải Ngộ Không giả, mà có lẽ loài khỉ trong thiên hạ nhìn đều có mấy phần giống nhau đi. Hắn trực tiếp từ bên kia bay vào trong chùa tìm Bồ Đề.

Vượt qua bức tường, hắn lại chợt sửng sốt.

Phía bên này của bức tường là một vùng đất trắng xóa, chẳng có cái gì cả.

Tôn Ngộ Không bắt đầu chạy thật nhanh, một hơi chạy được mấy vạn dặm, mà không phát hiện được thứ gì.

- Ta không tin chỗ này không có giới hạn.

Tôn Ngộ Không làm phép bay lộn Cân đẩu vân, đến lúc hạ xuống đất vẫn là một mảnh đất trống không.

Hắn sốt ruột, nhảy dựng lên, một hơi chính là mười mấy lần bay lộn Cân đẩu vân. Lúc này nên phải nhảy ra mấy trăm vạn dặm rồi.

(Cân đẩu vân: phép bay lộn vượt mây, khác với cách hiểu đám mây tên là Cân đẩu)

Thế nhưng vẫn là một mảnh trống trải.

Tôn Ngộ Không không khỏi có chút ngạc nhiên.

- Hôm nay ta nhất định phải đi đến điểm cuối cái chỗ này!

Hắn lại bay thẳng một mạch, biến mất ở đường chân trời phía xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngộ Không Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook