Chương 5: chương 5
Kim Hà Tại
27/07/2018
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: Bachngocsach.com
Đông Hải Long cung.
Tiểu Bạch Long lén lút tiến vào cung điện, thấy Long Vương Ngao Quảng đang ngồi ngủ gật, bốn phía không người.
Nàng rón rét bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Long Vương.
Một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt của Long Vương.
Long Vương mở to mắt, ngạc nhiên hô:
- Con à, là con thật sao?
Ông ôm Tiểu Bạch Long vào lòng, nước mắt tuôn đầy mặt:
- Cuối cùng con cũng chịu trở lại rồi sao?
- Cha, chàng chết rồi, bị Tôn Ngộ Không giết chết.
Tiểu Bạch Long bật khóc:
- Con chỉ biết trơ mắt nhìn chàng ngã xuống, chẳng thể làm gì cả.
- Con à, sao con phải khổ như vậy chứ? Lẽ nào gả làm phi tử trên Thiên đình lại khó khăn hơn việc chở một hòa thượng lặn lội vạn dặm sao?
- Cha, cha không hiểu, mãi mãi cũng không hiểu đâu.
- Dù sao chăng nữa, lần này con trở về rồi, cha quyết sẽ không cho con lại đi!
- Cha, cha đừng cản con. Con tin rằng chàng nhất định vẫn còn ở đâu đó trong tam giới này. Con phải đi tìm chàng. Cha, sau này có lẽ con sẽ phải đi càng lâu hơn. Lúc con đi vắng, cha nhớ tự mình bảo trọng.
- Nha đầu ngốc, tâm của cha ở cả trên thân con rồi. Con chịu bao nhiêu khổ, thì cha lại càng đau lòng bấy nhiêu!
- Cha, con có lỗi với cha. Nhưng con tin tưởng chàng, tin tưởng lý tưởng của chàng. Chàng nhất định có thể làm được, không gì có thể cản được chàng. Cha, cha phải tin con!
- Hắn, hắn... Ài, con đã muốn đi, tại sao lại còn trở về?
- Cha, con muốn mượn Định Nhan châu của cha để lưu giữ thân thể chàng, cho tới khi con tìm được hồn phách của chàng.
- Ài, con đã muốn, cha còn có thể không cho con sao? Thế nhưng Thiên đình đã có chỉ, không ai được trợ giúp bốn người kia.
- Cha, bọn họ là ai, kiếp trước họ có thù oán gì với Thiên đình sao?
- Ta cũng không biết Đường Tăng kia là người phương nào, lại mê hoặc con đến điên đảo như vậy. Thế nhưng Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh kia thì đều từng là... A, không thể nói, không thể nói.
- Được rồi, con không hỏi nữa.
- Con à, nếu để bọn họ biết con đang đi theo bốn người này, Thủy tộc ta cũng sẽ gặp họa ngập đầu mất!
- Con biết, nên lúc nào con cũng cẩn thận.
Bỗng có một Thủy tộc từ bên ngoài nói:
- Báo! Có một con khỉ cầu kiến, nói là họ Tôn.
Long Vương vội nói với Tiểu Bạch Long:
- Con à, con mau đi đi. Định Nhan châu đây, con cầm lấy. Ngàn vạn lần cẩn thận.
- Cha, tạm biệt cha.
Tiểu Bạch Long rưng rưng nước mắt, ra khỏi điện.
Tôn Ngộ Không ở ngoài cửa chờ mất kiên nhẫn, nhảy vào cung, chợt thấy một cô gái áo trắng đi ngang trước mặt. Nàng kia liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi kinh hãi cúi đầu bước nhanh đi.
"Sao quen mắt như vậy nhỉ?" Tôn Ngộ Không nghĩ.
Bên trong hậu điện thanh tĩnh tại Long Cung chỉ có Long Vương và Tôn Ngộ Không. Những Thủy tộc còn lại đều bị đuổi ra ngoài, bởi vì nếu chuyện gặp mặt với Tôn Ngộ Không bị Thiên đình biết được thì sẽ thành phiền toái.
- Không biết Đại Thánh đến đây có chuyện gì vậy?
Long Vương hỏi.
- Không có gì, muốn mượn Định Nhan châu của lão Long Vương dùng một chút.
- Hả?
- Lão Tôn mượn là sẽ trả, lão không tin lão Tôn sao?
- Đúng vậy, chữ tín của Đại Thánh, lão hủ đã từng lĩnh giáo. Kim Cô bổng vẫn còn tốt chứ?
- Ô? Sao lão lại biết ta có thứ này? Thứ này dường như vừa sinh ra đã nằm trong tai lão Tôn rồi.
- Ngài thật sự không nhớ rõ chuyện gì sao?
Long Vương cười khổ.
- Ài, một đời anh hùng, hôm nay lại thành nông nỗi này...
- Lão Long Vương, lão nói cái gì?
- Không có gì... Đường Tăng kia là vì sao mà chết?
- Lão cũng biết? Nói đến là tức điên, không biết có con khỉ nào giả dạng lão Tôn ta, đánh chết gã trọc họ Đường kia, hại lão Tôn ta không đi được Tây Thiên. Nhưng lão Tôn tin tưởng, lão trọc kia nhất định còn ở đâu đó trong tam giới. Nhất định ta sẽ tìm được hắn. Chỉ là không biết phải mòn bao nhiêu đôi giày đây.
- Ài, tất cả đều là người số khổ.
- Không cần tỏ ra thương hại lão Tôn. Lão Tôn ta trời sinh đã là mạng phải chạy ngược xuôi. Chuyện Định Nhan châu thế nào đây?
- Cái này... Kỳ thật... Đã đánh mất...
- Đã làm mất? Không cho mượn thì nói là không cho mượn, lão Tôn còn có thể ăn thịt lão chắc?
- Thật sự là mất rồi Đại Thánh ạ.
- Long Vương, lão thật nhỏ mọn, không cho mượn thì thôi. Mặc gã trọc Đường Tăng kia mục rữa đi, dù sao Trư Bát Giới dùng thân heo mà vẫn sống tốt, Đường Tăng rồi cũng thế thôi. Ta đi vậy.
Tôn Ngộ Không xoay người đi mất.
Ngao Quảng nhìn Tôn Ngộ Không đi xa, thì thào nói:
- Cứ như vậy đi sao?
Ông lắc đầu, vừa quay người, lại giật mình kêu lên.
Tôn Ngộ Không đang đứng ngay phía sau ông.
- Con lươn già này, đưa hạt châu cho con gái mình, không đưa lão Tôn đúng không? Đợi ta trở về giết ả trước!
Tôn Ngộ Không hung hăng quát.
- Đừng mà Đại Thánh.
Lão Long Vương tóm chặt tay áo của Tôn Ngộ Không.
- Nó trở về cũng là để cứu sư phụ ngài. Ngài làm gì lão hủ cũng được, xin đừng làm hại con gái lão hủ. Nó cũng chỉ là một lòng si mê muốn bảo vệ người thỉnh kinh mà thôi.
- Một lòng si mê? Hừ, lão Tôn hận nhất chính là đám một lòng si mê. Những kẻ như vậy đều phải đánh cho tỉnh!
- Đại Thánh, xin đừng, lão hủ cầu xin ngài.
Long Vương quỳ uống, tay vẫn nắm chặt ống tay áo của Tôn Ngộ Không.
- Buông tay!
- Xin Đại Thánh đồng ý đừng hại con gái lão hủ!
- Ha ha ha...! Buồn cười, Tôn Ngộ Không ta sẽ thỏa hiệp với kẻ nào sao!
Tôn Ngộ Không vung tay, hất Long Vương ra, giơ Kim Cô bổng lên.
- Lão Tôn ta không quên đâu, đồ của ngươi đúng không? Vậy dùng nó để kết liễu ngươi, sẽ không nợ ngươi nữa!
"Bốp!"
Một tiếng trầm đục vang lên, máu tươi từ từ lan tràn trong nước biển.
※※※
Chuyện xưa.
Năm trăm năm trước.
Nước biển xanh thẳm, không nhìn thấy bờ.
Đâu đâu cũng là mặt nước mênh mông.
- Chỉ toàn là nước biển, không có cái khác sao?
Tiểu Long Nữ bĩu môi.
- Ta muốn ra khỏi biển xem thử.
Tiểu Long Nữ đã muốn gì, thì nhất định phải làm cho được.
Vì thế, nàng liền biến thành một con cá chép màu vàng, xuất cung!
Đương nhiên là giấu phụ vương mà đi. Nàng đã trưởng thành, muốn lén rời cung, thì sẽ lén rời đi.
Nàng bơi, bơi mãi, bơi suốt ba ngày, xung quanh vẫn chỉ một màu xanh nước biển.
- Bực chết mất!
Nàng bắt lấy một con cá ven đường:
- Này, còn bao lâu thì đến bờ biển hả?
- Sao ngươi dám nói giọng ấy với ta?
Cá kia nói:
- Ta là một con cá mập đấy!
- Ta thích thế, ngươi định sao? Cắn ta một miếng chắc? Thách ngươi cũng không dám!
- Tại sao ta không thể cắn ngươi?
- Bởi vì ta là ta!
Nàng cười rồi bơi đi, mặc con cá mập buồn bực:
- Tại sao ta không thể cắn nàng ta? Nàng ta chỉ là một con cá chép thôi mà?
Nàng lại bơi ba ngày nữa.
- Quá mệt mỏi! Nhưng chắc cũng sắp đến bờ biển rồi.
- Bờ biển? Ha ha, còn lâu. Nơi này các bờ mấy vạn dặm đấy. Như tốc độ của ngươi, chắc phải bơi tới chết.
Một con cá kiếm bơi lướt qua nàng.
- Tức quá đi mất! Ta phải đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi.....!
- Con cá chép ánh mắt thiển cận này, ngươi bơi không đến, đánh ta làm gì? Không để ý tới ngươi nữa! Ngươi nhất định không gả được...
Cá kiếm lắc lắc thân mình, bơi đi.
- Hừ, tức chết mất! Hết cách rồi! Ta biến!
Nước biển quanh thân nàng bắt đầu chấn động, từng vòng sóng nước màu vàng lan tràn ra. Đột nhiên nước bị ép hết ra bên ngoài theo vòng tròn, hình thành một khoảng chân không lấp lánh ánh vàng, chiếu sáng trưng cả một vùng biển sâu.
- Nguy rồi! Mặt trời rơi vào trong biển rồi!
Bầy cá sợ hãi kêu lên.
Một cột nước phóng thẳng lên khỏi mặt biển, nước bắn tung tạo thành vô số giọt nước trên không. Dưới ánh mặt trời, mỗi giọt nước đều lấp lánh ánh vàng! Vừa nhìn, khoảng không trên mặt biển như xuất hiện một dải ngân hà lấp lánh.
Nước bắn tứ phía, trong vùng hào quang vàng rực rỡ ấy, thân hình của Tiểu Bạch Long xuất hiện.
Làn da của nàng trắng tinh như ngọc, thân hình uyển chuyển như mây.
- Thật đẹp!
Đám cá trong biển sợ hãi than.
- Được thấy rồng, cả đời này đều đáng giá!
Hải quỳ hải tảo cũng vui mừng nói.
- Cứu mạng, cứu mạng...! Chúng ta sợ độ cao!
Những con cá bị sóng nước đánh tung lên cao kêu lên.
Tiểu Bạch Long mỉm cười, lắc mình, một ít giọt nước bay ra, bao bọc lấy những con cá này, rồi nhẹ nhàng đặt lại chúng về mặt biển.
- Oa ha ha, chúng ta đang bay!
Những con cá này mừng rỡ kêu lên.
- Ta cũng muốn bay, ta cũng muốn bay!
Một con cá nhỏ ở dưới biển có phóng lên cao, lại bị cá mẹ cốc cho một cái.
- Con là một con cá, cá vĩnh viễn không thể bay được!
Tiểu Bạch Long nở nụ cười. Đúng vậy, làm một con rồng hạnh phúc biết mấy, trên trời dưới biển đều mặc sức mà đi. Thế mà trước đây nàng không biết. Nhìn thấy đám cá này, nàng mới biết năng lực vượt qua giới hạn đáng quý thế nào.
Chỉ một hồi, nàng đã thấy đất liền bên dưới những tầng mây.
Đương nhiên nàng không thể tiếp tục bay nữa.
Vì thế, nàng trở lại trong biển, biến thành một con cá chép.
Nàng chọn bừa một hướng, bơi đi.
Liệu có phải là chọn bất kỳ một hướng nào, cũng sẽ bơi về cùng một số mệnh không đây?
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: Bachngocsach.com
Đông Hải Long cung.
Tiểu Bạch Long lén lút tiến vào cung điện, thấy Long Vương Ngao Quảng đang ngồi ngủ gật, bốn phía không người.
Nàng rón rét bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Long Vương.
Một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt của Long Vương.
Long Vương mở to mắt, ngạc nhiên hô:
- Con à, là con thật sao?
Ông ôm Tiểu Bạch Long vào lòng, nước mắt tuôn đầy mặt:
- Cuối cùng con cũng chịu trở lại rồi sao?
- Cha, chàng chết rồi, bị Tôn Ngộ Không giết chết.
Tiểu Bạch Long bật khóc:
- Con chỉ biết trơ mắt nhìn chàng ngã xuống, chẳng thể làm gì cả.
- Con à, sao con phải khổ như vậy chứ? Lẽ nào gả làm phi tử trên Thiên đình lại khó khăn hơn việc chở một hòa thượng lặn lội vạn dặm sao?
- Cha, cha không hiểu, mãi mãi cũng không hiểu đâu.
- Dù sao chăng nữa, lần này con trở về rồi, cha quyết sẽ không cho con lại đi!
- Cha, cha đừng cản con. Con tin rằng chàng nhất định vẫn còn ở đâu đó trong tam giới này. Con phải đi tìm chàng. Cha, sau này có lẽ con sẽ phải đi càng lâu hơn. Lúc con đi vắng, cha nhớ tự mình bảo trọng.
- Nha đầu ngốc, tâm của cha ở cả trên thân con rồi. Con chịu bao nhiêu khổ, thì cha lại càng đau lòng bấy nhiêu!
- Cha, con có lỗi với cha. Nhưng con tin tưởng chàng, tin tưởng lý tưởng của chàng. Chàng nhất định có thể làm được, không gì có thể cản được chàng. Cha, cha phải tin con!
- Hắn, hắn... Ài, con đã muốn đi, tại sao lại còn trở về?
- Cha, con muốn mượn Định Nhan châu của cha để lưu giữ thân thể chàng, cho tới khi con tìm được hồn phách của chàng.
- Ài, con đã muốn, cha còn có thể không cho con sao? Thế nhưng Thiên đình đã có chỉ, không ai được trợ giúp bốn người kia.
- Cha, bọn họ là ai, kiếp trước họ có thù oán gì với Thiên đình sao?
- Ta cũng không biết Đường Tăng kia là người phương nào, lại mê hoặc con đến điên đảo như vậy. Thế nhưng Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh kia thì đều từng là... A, không thể nói, không thể nói.
- Được rồi, con không hỏi nữa.
- Con à, nếu để bọn họ biết con đang đi theo bốn người này, Thủy tộc ta cũng sẽ gặp họa ngập đầu mất!
- Con biết, nên lúc nào con cũng cẩn thận.
Bỗng có một Thủy tộc từ bên ngoài nói:
- Báo! Có một con khỉ cầu kiến, nói là họ Tôn.
Long Vương vội nói với Tiểu Bạch Long:
- Con à, con mau đi đi. Định Nhan châu đây, con cầm lấy. Ngàn vạn lần cẩn thận.
- Cha, tạm biệt cha.
Tiểu Bạch Long rưng rưng nước mắt, ra khỏi điện.
Tôn Ngộ Không ở ngoài cửa chờ mất kiên nhẫn, nhảy vào cung, chợt thấy một cô gái áo trắng đi ngang trước mặt. Nàng kia liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi kinh hãi cúi đầu bước nhanh đi.
"Sao quen mắt như vậy nhỉ?" Tôn Ngộ Không nghĩ.
Bên trong hậu điện thanh tĩnh tại Long Cung chỉ có Long Vương và Tôn Ngộ Không. Những Thủy tộc còn lại đều bị đuổi ra ngoài, bởi vì nếu chuyện gặp mặt với Tôn Ngộ Không bị Thiên đình biết được thì sẽ thành phiền toái.
- Không biết Đại Thánh đến đây có chuyện gì vậy?
Long Vương hỏi.
- Không có gì, muốn mượn Định Nhan châu của lão Long Vương dùng một chút.
- Hả?
- Lão Tôn mượn là sẽ trả, lão không tin lão Tôn sao?
- Đúng vậy, chữ tín của Đại Thánh, lão hủ đã từng lĩnh giáo. Kim Cô bổng vẫn còn tốt chứ?
- Ô? Sao lão lại biết ta có thứ này? Thứ này dường như vừa sinh ra đã nằm trong tai lão Tôn rồi.
- Ngài thật sự không nhớ rõ chuyện gì sao?
Long Vương cười khổ.
- Ài, một đời anh hùng, hôm nay lại thành nông nỗi này...
- Lão Long Vương, lão nói cái gì?
- Không có gì... Đường Tăng kia là vì sao mà chết?
- Lão cũng biết? Nói đến là tức điên, không biết có con khỉ nào giả dạng lão Tôn ta, đánh chết gã trọc họ Đường kia, hại lão Tôn ta không đi được Tây Thiên. Nhưng lão Tôn tin tưởng, lão trọc kia nhất định còn ở đâu đó trong tam giới. Nhất định ta sẽ tìm được hắn. Chỉ là không biết phải mòn bao nhiêu đôi giày đây.
- Ài, tất cả đều là người số khổ.
- Không cần tỏ ra thương hại lão Tôn. Lão Tôn ta trời sinh đã là mạng phải chạy ngược xuôi. Chuyện Định Nhan châu thế nào đây?
- Cái này... Kỳ thật... Đã đánh mất...
- Đã làm mất? Không cho mượn thì nói là không cho mượn, lão Tôn còn có thể ăn thịt lão chắc?
- Thật sự là mất rồi Đại Thánh ạ.
- Long Vương, lão thật nhỏ mọn, không cho mượn thì thôi. Mặc gã trọc Đường Tăng kia mục rữa đi, dù sao Trư Bát Giới dùng thân heo mà vẫn sống tốt, Đường Tăng rồi cũng thế thôi. Ta đi vậy.
Tôn Ngộ Không xoay người đi mất.
Ngao Quảng nhìn Tôn Ngộ Không đi xa, thì thào nói:
- Cứ như vậy đi sao?
Ông lắc đầu, vừa quay người, lại giật mình kêu lên.
Tôn Ngộ Không đang đứng ngay phía sau ông.
- Con lươn già này, đưa hạt châu cho con gái mình, không đưa lão Tôn đúng không? Đợi ta trở về giết ả trước!
Tôn Ngộ Không hung hăng quát.
- Đừng mà Đại Thánh.
Lão Long Vương tóm chặt tay áo của Tôn Ngộ Không.
- Nó trở về cũng là để cứu sư phụ ngài. Ngài làm gì lão hủ cũng được, xin đừng làm hại con gái lão hủ. Nó cũng chỉ là một lòng si mê muốn bảo vệ người thỉnh kinh mà thôi.
- Một lòng si mê? Hừ, lão Tôn hận nhất chính là đám một lòng si mê. Những kẻ như vậy đều phải đánh cho tỉnh!
- Đại Thánh, xin đừng, lão hủ cầu xin ngài.
Long Vương quỳ uống, tay vẫn nắm chặt ống tay áo của Tôn Ngộ Không.
- Buông tay!
- Xin Đại Thánh đồng ý đừng hại con gái lão hủ!
- Ha ha ha...! Buồn cười, Tôn Ngộ Không ta sẽ thỏa hiệp với kẻ nào sao!
Tôn Ngộ Không vung tay, hất Long Vương ra, giơ Kim Cô bổng lên.
- Lão Tôn ta không quên đâu, đồ của ngươi đúng không? Vậy dùng nó để kết liễu ngươi, sẽ không nợ ngươi nữa!
"Bốp!"
Một tiếng trầm đục vang lên, máu tươi từ từ lan tràn trong nước biển.
※※※
Chuyện xưa.
Năm trăm năm trước.
Nước biển xanh thẳm, không nhìn thấy bờ.
Đâu đâu cũng là mặt nước mênh mông.
- Chỉ toàn là nước biển, không có cái khác sao?
Tiểu Long Nữ bĩu môi.
- Ta muốn ra khỏi biển xem thử.
Tiểu Long Nữ đã muốn gì, thì nhất định phải làm cho được.
Vì thế, nàng liền biến thành một con cá chép màu vàng, xuất cung!
Đương nhiên là giấu phụ vương mà đi. Nàng đã trưởng thành, muốn lén rời cung, thì sẽ lén rời đi.
Nàng bơi, bơi mãi, bơi suốt ba ngày, xung quanh vẫn chỉ một màu xanh nước biển.
- Bực chết mất!
Nàng bắt lấy một con cá ven đường:
- Này, còn bao lâu thì đến bờ biển hả?
- Sao ngươi dám nói giọng ấy với ta?
Cá kia nói:
- Ta là một con cá mập đấy!
- Ta thích thế, ngươi định sao? Cắn ta một miếng chắc? Thách ngươi cũng không dám!
- Tại sao ta không thể cắn ngươi?
- Bởi vì ta là ta!
Nàng cười rồi bơi đi, mặc con cá mập buồn bực:
- Tại sao ta không thể cắn nàng ta? Nàng ta chỉ là một con cá chép thôi mà?
Nàng lại bơi ba ngày nữa.
- Quá mệt mỏi! Nhưng chắc cũng sắp đến bờ biển rồi.
- Bờ biển? Ha ha, còn lâu. Nơi này các bờ mấy vạn dặm đấy. Như tốc độ của ngươi, chắc phải bơi tới chết.
Một con cá kiếm bơi lướt qua nàng.
- Tức quá đi mất! Ta phải đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi.....!
- Con cá chép ánh mắt thiển cận này, ngươi bơi không đến, đánh ta làm gì? Không để ý tới ngươi nữa! Ngươi nhất định không gả được...
Cá kiếm lắc lắc thân mình, bơi đi.
- Hừ, tức chết mất! Hết cách rồi! Ta biến!
Nước biển quanh thân nàng bắt đầu chấn động, từng vòng sóng nước màu vàng lan tràn ra. Đột nhiên nước bị ép hết ra bên ngoài theo vòng tròn, hình thành một khoảng chân không lấp lánh ánh vàng, chiếu sáng trưng cả một vùng biển sâu.
- Nguy rồi! Mặt trời rơi vào trong biển rồi!
Bầy cá sợ hãi kêu lên.
Một cột nước phóng thẳng lên khỏi mặt biển, nước bắn tung tạo thành vô số giọt nước trên không. Dưới ánh mặt trời, mỗi giọt nước đều lấp lánh ánh vàng! Vừa nhìn, khoảng không trên mặt biển như xuất hiện một dải ngân hà lấp lánh.
Nước bắn tứ phía, trong vùng hào quang vàng rực rỡ ấy, thân hình của Tiểu Bạch Long xuất hiện.
Làn da của nàng trắng tinh như ngọc, thân hình uyển chuyển như mây.
- Thật đẹp!
Đám cá trong biển sợ hãi than.
- Được thấy rồng, cả đời này đều đáng giá!
Hải quỳ hải tảo cũng vui mừng nói.
- Cứu mạng, cứu mạng...! Chúng ta sợ độ cao!
Những con cá bị sóng nước đánh tung lên cao kêu lên.
Tiểu Bạch Long mỉm cười, lắc mình, một ít giọt nước bay ra, bao bọc lấy những con cá này, rồi nhẹ nhàng đặt lại chúng về mặt biển.
- Oa ha ha, chúng ta đang bay!
Những con cá này mừng rỡ kêu lên.
- Ta cũng muốn bay, ta cũng muốn bay!
Một con cá nhỏ ở dưới biển có phóng lên cao, lại bị cá mẹ cốc cho một cái.
- Con là một con cá, cá vĩnh viễn không thể bay được!
Tiểu Bạch Long nở nụ cười. Đúng vậy, làm một con rồng hạnh phúc biết mấy, trên trời dưới biển đều mặc sức mà đi. Thế mà trước đây nàng không biết. Nhìn thấy đám cá này, nàng mới biết năng lực vượt qua giới hạn đáng quý thế nào.
Chỉ một hồi, nàng đã thấy đất liền bên dưới những tầng mây.
Đương nhiên nàng không thể tiếp tục bay nữa.
Vì thế, nàng trở lại trong biển, biến thành một con cá chép.
Nàng chọn bừa một hướng, bơi đi.
Liệu có phải là chọn bất kỳ một hướng nào, cũng sẽ bơi về cùng một số mệnh không đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.