Chương 30: CHẤP NHẬN
Đường Nguyệt Y
17/09/2024
Tịnh dưỡng hơn tuần, Lữ Minh Trâm vốn muốn nhanh chóng quay trở lại công việc nên sáng nay đã dậy sớm để chuẩn bị đi làm. Trong khi đó, Huyền Ảnh Cơ vẫn còn đang ngủ và hắn trở mình định ôm cô, thì mới nhận ra không có người bên cạnh.
Lúc này là hắn đã nhíu mày, rồi ngồi dậy và lập tức đảo mắt nhìn xung quanh.
“Trâm, em đâu rồi?” Hắn bắt đầu réo gọi.
Cùng lúc này, cô đang trong phòng tắm thì nghe thấy hắn gọi, nên nhanh chóng đi ra ngoài khi quần áo, tóc tai đã chỉn chu mọi thứ.
“Em ở đây mà, anh làm gì gọi to thế?”
Vừa nhìn thấy cô, hắn lại nhíu chặt mày hơn, rồi đanh giọng hỏi:
“Em chuẩn bị đi đâu đó?”
“Em đến tập đoàn, chứ nghỉ làm cả tuần nay rồi, chắc mọi thứ đều đang hỗn loạn hết cả lên.”
“Ở nhà.” Hắn nghe, rồi dứt khoát phán ngay một câu khiến cô phải đơ ra mấy giây.
“Sao lại ở nhà? Em ở nhà rồi việc công ty ai lo? Anh cũng biết sức khỏe của ba yếu rồi, căn bản không thể làm việc nhiều được.”
“Vậy em đi làm, vận động nhiều, lỡ ảnh hưởng tới con của anh thì sao? Còn sức khỏe của em nữa, bác sĩ đã bảo phải nghỉ ngơi nhiều, tinh thần càng phải thoải mái, bây giờ đi làm gặp áp lực thì như nào hả?” Hắn hỏi nguyên một tràn và trọng tâm vấn đề duy nhất chỉ là không cho cô đi làm.
Lữ Minh Trâm lúc này cũng bị dao động, thật ra là do cô quên mất chuyện bản thân đang mang thai nên mới quyết định đi ông lại một cách không ngần ngại.
“Nếu em không đi làm, việc công ty không ai gánh vác thì Vạn Thế sẽ rơi vào khủng hoảng mất.”
“Anh không cần biết, tóm lại là trong thời gian thai kỳ này em tuyệt đối không được để ảnh hưởng đến sức khỏe lẫn sự phát triển của con anh. Nếu muốn cãi lời, thì đừng nhìn mặt anh nữa.” Hắn kiên định chốt gọn vấn đề, rồi bỏ vào toilet.
Giờ thì hay rồi, có “chồng” xong là bị buộc phải nghĩ dưỡng luôn ư? Đây lại là một vấn đề nan giải, khiến cô phải lo âu.
Ngồi chờ mười phút thì hắn quay trở ra, cô vốn muốn thuyết phục để được đi làm thì chưa gì đã nghe hắn phán:
“Em thay quần áo khác thoải mái hơn đi, anh xuống bếp làm bữa sáng”
“Ảnh Cơ, khoan đã.”
“Đừng để anh phải nhắc lại lần nữa.”
Ý định năn nỉ còn chưa kịp thốt ra thành lời đã bị hắn ta lập tức chặt đứt, nên thôi, cô im luôn cho xong. Và thế là cũng phải đi thay quần áo ra, rồi ngồi trong phòng lén làm việc qua máy tính, mới tập trung được mười phút thì hắn lại quay vào. Cũng do là đang tập trung quá nên không hay biết gì hết, cho tới khi chiếc laptop bị hắn ta thẳng thừng đóng lại và một cặp mắt hình viên đạn đang ghim thẳng về phía cô, thì lúc đó nụ cười nịnh nọt mới lập tức xuất hiện trên mỗi người đẹp.
“Em chỉ là.../ Anh không muốn nghe bất cứ một lời giải thích nào hết, nhưng còn để anh phải nhắc lại thì em đừng hỏi tại sao anh nóng”
Đến giải thích mà hắn cũng không cho cô nói, cũng không muốn nghe, thì cô đành hết cách.
“Anh cố tình làm khó em” Lữ Minh Trâm bắt đầu phụng phịu.
“Sao cũng được, miễn vợ con anh khỏe mạnh.” Hắn đanh thép đáp trả.
Sau đó, chiếc laptop kia trực tiếp bị hắn tịch thu, khiến cô khóc không thành tiếng.
“Huyền Ảnh Cơ, anh không cho em đi làm vậy tiền đâu em tiêu?”
“Anh nuôi.”
“Nhưng mà..”
Cô định tiếp tục đôi co, thì hắn chỉ quay qua và nhìn cô bằng cặp mắt đanh thép, thế là mọi chuyện liền dừng lại ở đó.
Lữ Minh Trâm không sợ hắn, mà đó là sự tôn trọng cô dành cho người mình yêu.
King coong...
Chuông cửa vang lên, cắt ngang bầu không khí căng thẳng. Hắn cũng không nói gì thêm mà ra ngoài mở cửa, còn cô thì lủi thủi theo sau.
Mới sáng sớm đã có người đến tìm, lúc Lữ Minh Trâm còn đang thắc mắc không biết ai thì Huyền Ảnh Cơ đã mở cửa cho mẹ cô vào nhà, một sự xuất hiện quá bất ngờ khiến cô nhất thời bối rối.
“Mẹ! Sao mẹ tới đây?”
“Tới xem con sống thế nào, sức khỏe đã ổn định lại chưa?” Lữ phu nhân điềm đạm đáp.
Tại phòng khách lúc này đang bao trùm một bầu không khí ngột ngạt giữa cô và Lữ phu nhân, riêng hắn sau khi rót nước cho bà ấy thì đã quay vào bếp tiếp tục làm điểm tâm, mặc khác là vì hắn cũng không muốn ngồi nghe hai người họ nói chuyện.
“Mẹ, có phải ba kêu mẹ tới bắt con về nhà không?”
Lữ phu nhân có thể nhận ra sự lo lắng trong câu hỏi của cô con gái, nên bà nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
“Đúng là ba kêu mẹ tới tìm con, nhưng là để hỏi xem khi nào con quay lại công việc? Mọi thứ ở Vạn Thế đều đang rối tung rối mù vì thiếu người lãnh đạo.”
Biết được nguyên nhân của cuộc tìm kiếm này, Lữ Minh Trâm càng thêm khó xử. Cô nhất thời không biết phải nói làm sao, nên bèn đề nghị:
“Bây giờ con đang mang thai, sức khỏe lại không được ổn định, nên rất khó có thể làm tốt mọi việc như trước, hay là mẹ về nói với ba cho Ảnh Cơ ở bên cạnh hỗ trợ con, được không?”
Lữ phu nhân im lặng, cô lại nói tiếp:
“Con biết là chuyện này vô cùng khó khăn, nhưng nếu không làm vậy thì con không thể tiếp tục làm tốt mọi việc vì sức khỏe không cho phép. Với cả con cũng muốn cho Ảnh Cơ có cơ hội làm quen với công việc kinh doanh... Nên mẹ về nói lại với ba hộ con.”
Cô nói rõ lòng mình rồi, mà Lữ phu nhân vẫn không nói gì. Mãi một lúc lâu sau, bà mới trầm giọng trả lời:
"Về đi, ông ấy chấp nhận rồi."
Lúc này là hắn đã nhíu mày, rồi ngồi dậy và lập tức đảo mắt nhìn xung quanh.
“Trâm, em đâu rồi?” Hắn bắt đầu réo gọi.
Cùng lúc này, cô đang trong phòng tắm thì nghe thấy hắn gọi, nên nhanh chóng đi ra ngoài khi quần áo, tóc tai đã chỉn chu mọi thứ.
“Em ở đây mà, anh làm gì gọi to thế?”
Vừa nhìn thấy cô, hắn lại nhíu chặt mày hơn, rồi đanh giọng hỏi:
“Em chuẩn bị đi đâu đó?”
“Em đến tập đoàn, chứ nghỉ làm cả tuần nay rồi, chắc mọi thứ đều đang hỗn loạn hết cả lên.”
“Ở nhà.” Hắn nghe, rồi dứt khoát phán ngay một câu khiến cô phải đơ ra mấy giây.
“Sao lại ở nhà? Em ở nhà rồi việc công ty ai lo? Anh cũng biết sức khỏe của ba yếu rồi, căn bản không thể làm việc nhiều được.”
“Vậy em đi làm, vận động nhiều, lỡ ảnh hưởng tới con của anh thì sao? Còn sức khỏe của em nữa, bác sĩ đã bảo phải nghỉ ngơi nhiều, tinh thần càng phải thoải mái, bây giờ đi làm gặp áp lực thì như nào hả?” Hắn hỏi nguyên một tràn và trọng tâm vấn đề duy nhất chỉ là không cho cô đi làm.
Lữ Minh Trâm lúc này cũng bị dao động, thật ra là do cô quên mất chuyện bản thân đang mang thai nên mới quyết định đi ông lại một cách không ngần ngại.
“Nếu em không đi làm, việc công ty không ai gánh vác thì Vạn Thế sẽ rơi vào khủng hoảng mất.”
“Anh không cần biết, tóm lại là trong thời gian thai kỳ này em tuyệt đối không được để ảnh hưởng đến sức khỏe lẫn sự phát triển của con anh. Nếu muốn cãi lời, thì đừng nhìn mặt anh nữa.” Hắn kiên định chốt gọn vấn đề, rồi bỏ vào toilet.
Giờ thì hay rồi, có “chồng” xong là bị buộc phải nghĩ dưỡng luôn ư? Đây lại là một vấn đề nan giải, khiến cô phải lo âu.
Ngồi chờ mười phút thì hắn quay trở ra, cô vốn muốn thuyết phục để được đi làm thì chưa gì đã nghe hắn phán:
“Em thay quần áo khác thoải mái hơn đi, anh xuống bếp làm bữa sáng”
“Ảnh Cơ, khoan đã.”
“Đừng để anh phải nhắc lại lần nữa.”
Ý định năn nỉ còn chưa kịp thốt ra thành lời đã bị hắn ta lập tức chặt đứt, nên thôi, cô im luôn cho xong. Và thế là cũng phải đi thay quần áo ra, rồi ngồi trong phòng lén làm việc qua máy tính, mới tập trung được mười phút thì hắn lại quay vào. Cũng do là đang tập trung quá nên không hay biết gì hết, cho tới khi chiếc laptop bị hắn ta thẳng thừng đóng lại và một cặp mắt hình viên đạn đang ghim thẳng về phía cô, thì lúc đó nụ cười nịnh nọt mới lập tức xuất hiện trên mỗi người đẹp.
“Em chỉ là.../ Anh không muốn nghe bất cứ một lời giải thích nào hết, nhưng còn để anh phải nhắc lại thì em đừng hỏi tại sao anh nóng”
Đến giải thích mà hắn cũng không cho cô nói, cũng không muốn nghe, thì cô đành hết cách.
“Anh cố tình làm khó em” Lữ Minh Trâm bắt đầu phụng phịu.
“Sao cũng được, miễn vợ con anh khỏe mạnh.” Hắn đanh thép đáp trả.
Sau đó, chiếc laptop kia trực tiếp bị hắn tịch thu, khiến cô khóc không thành tiếng.
“Huyền Ảnh Cơ, anh không cho em đi làm vậy tiền đâu em tiêu?”
“Anh nuôi.”
“Nhưng mà..”
Cô định tiếp tục đôi co, thì hắn chỉ quay qua và nhìn cô bằng cặp mắt đanh thép, thế là mọi chuyện liền dừng lại ở đó.
Lữ Minh Trâm không sợ hắn, mà đó là sự tôn trọng cô dành cho người mình yêu.
King coong...
Chuông cửa vang lên, cắt ngang bầu không khí căng thẳng. Hắn cũng không nói gì thêm mà ra ngoài mở cửa, còn cô thì lủi thủi theo sau.
Mới sáng sớm đã có người đến tìm, lúc Lữ Minh Trâm còn đang thắc mắc không biết ai thì Huyền Ảnh Cơ đã mở cửa cho mẹ cô vào nhà, một sự xuất hiện quá bất ngờ khiến cô nhất thời bối rối.
“Mẹ! Sao mẹ tới đây?”
“Tới xem con sống thế nào, sức khỏe đã ổn định lại chưa?” Lữ phu nhân điềm đạm đáp.
Tại phòng khách lúc này đang bao trùm một bầu không khí ngột ngạt giữa cô và Lữ phu nhân, riêng hắn sau khi rót nước cho bà ấy thì đã quay vào bếp tiếp tục làm điểm tâm, mặc khác là vì hắn cũng không muốn ngồi nghe hai người họ nói chuyện.
“Mẹ, có phải ba kêu mẹ tới bắt con về nhà không?”
Lữ phu nhân có thể nhận ra sự lo lắng trong câu hỏi của cô con gái, nên bà nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
“Đúng là ba kêu mẹ tới tìm con, nhưng là để hỏi xem khi nào con quay lại công việc? Mọi thứ ở Vạn Thế đều đang rối tung rối mù vì thiếu người lãnh đạo.”
Biết được nguyên nhân của cuộc tìm kiếm này, Lữ Minh Trâm càng thêm khó xử. Cô nhất thời không biết phải nói làm sao, nên bèn đề nghị:
“Bây giờ con đang mang thai, sức khỏe lại không được ổn định, nên rất khó có thể làm tốt mọi việc như trước, hay là mẹ về nói với ba cho Ảnh Cơ ở bên cạnh hỗ trợ con, được không?”
Lữ phu nhân im lặng, cô lại nói tiếp:
“Con biết là chuyện này vô cùng khó khăn, nhưng nếu không làm vậy thì con không thể tiếp tục làm tốt mọi việc vì sức khỏe không cho phép. Với cả con cũng muốn cho Ảnh Cơ có cơ hội làm quen với công việc kinh doanh... Nên mẹ về nói lại với ba hộ con.”
Cô nói rõ lòng mình rồi, mà Lữ phu nhân vẫn không nói gì. Mãi một lúc lâu sau, bà mới trầm giọng trả lời:
"Về đi, ông ấy chấp nhận rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.