Chương 39: Ở LẠI
Đường Nguyệt Y
17/09/2024
Có lẽ do đang mang thai, nên sau khi tâm lý bị kích động mạnh thì tính khí của Lữ Minh Trâm liền hoàn toàn thay đổi. Cô không còn chấp nhận hắn kể cả luôn được dỗ dành, yêu thương thì mọi câu nói thốt ra đều nặng lời khó nghe.
Hôn thì bị đánh, ôm thì bị xua đuổi, nhưng ánh mắt khi hắn nhìn cô vẫn giữ trọn sự hôn hòà, tràn đầy tình cảm.
"Anh nói rồi, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì việc làm ăn của Vạn Thế nhất định sẽ ổn định trở lại. Em có thể ghét bỏ anh, mắng chửi anh, nhưng cái anh muốn là được nhìn thấy em, chăn sóc cho em và con. Trâm, đừng để đến mức anh phải dùng tới biện pháp mạnh với em có được không?"
Giọng hắn trầm khàn vang lên lời đề nghị khiến Lữ Minh Trâm lại rơi vào trầm ngâm, mãi một lúc sau mới lạnh nhạt cất tiếng:
"Thứ anh muốn là tôi phải dùng cả đời này để bảo vệ sản nghiệp của Lữ gia, thế có khác gì ba tôi? Trông tôi lúc này có một chút hạnh phúc nào sao?"
"Khi nào em hiểu được nỗi lòng của anh, rồi bỏ qua tất cả thì tự em sẽ nhận ra hạnh phúc."
Nói đến nước này thì Lữ Minh Trâm chỉ còn biết thở hắt ra một hơi bất lực đầy chán nản, rồi lạnh lùng gỡ vòng tay hắn ra khỏi cơ thể mình, xong mới quay lại nhìn đối phương bằng cặp mắt vô cảm.
"Giải quyết rắc rối ở Vạn Thế đi, rồi tôi sẽ làm theo ý anh."
Cuối cùng hắn cũng đạt được mục đích, nhưng chuyện hắn bệnh và không nhận được sự quan tâm ở cô thì lại nằm ngoài dự tính, thật uổng công ngâm mình trong bồn nước lạnh hơn ba tiếng mà chẳng đổi được một lời hỏi thăm nào.
"Cảm ơn em!" Hắn mỉm cười một cách chân thành, rồi lại định sấn tới để ôm cô thì lập tức bị đối phương tránh né.
"Từ giờ phòng này là của tôi, anh cút ra ngoài đi."
Và thế là Huyền Ảnh Cơ chính thức bị đuổi ra khỏi phòng, nhưng hắn vẫn đang thoải mái mỉm cười, rồi quay gót bỏ ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa thì đãi bắt gặp hình ảnh Dao Ngọc Ân ấm ức ngồi khóc, nên lại phải tiến tới hỏi thăm.
"Cảm thấy ấm ức về chuyện lúc nãy sao?"
Dao Ngọc Ân không trả lời, mà thấy hắn rồi lại càng khóc nhiều hơn, nhiều tới mức Đoàn Nhân trông thấy mà còn hoảng.
"Từ lúc ra khỏi phòng anh là nước mắt không ngừng rơi tới giờ luôn đấy. Sao vậy, đừng nói là bị chị dâu bắt nạt nhé?"
"Chị cậu không đáng sợ như thế."
Hắn đáp với Đoàn Nhân, rồi nhìn qua Dao Ngọc Ân tiếp lời:
"Chị hai đang mang thai nên tâm tính không được tốt, em đừng buồn. Lát nữa theo Nhân về nhà, khi nào anh rảnh anh sẽ về."
"Ngoài việc xua đuổi em thì anh còn làm được gì khác hơn nữa không? Em biết anh bệnh nên cố tình tới chăm sóc, giờ anh có người ta quan tâm liền quay qua hắt hủi em." Dao Ngọc Ân tức tưởi trả lời.
Cô ấy chính là đang tủi thân vì vị trí ưu tiên trong lòng hắn đã không còn dành cho cô, cô buồn khi thấy hắn thương người khác, nhưng nghĩ lại thì cũng đâu biết phải làm sao trong khi cô ở bên hắn lâu hơn, thời gian nhiều hơn, nhưng lại không thể khiến hắn rung động thì là lỗi tại cô.
"Ảnh Cơ, có phải anh sẽ không quay về thành phố L nữa, anh muốn bỏ rơi em đúng không?"
"Đó là quê hương của anh, còn có nhà thờ ba mẹ thì sao có thể không về được, chẳng qua anh còn chút việc phải làm ở đây nên chưa thể về thôi. Em đừng trẻ con nữa, nghe lời anh, lát nữa về nhà với Nhân."
Nói chuyện một hồi thì Dao Ngọc Ân cũng ngưng khóc, lúc lau hết nước mắt liền thành khẩn nhìn hắn mà nói:
"Thế anh ở lại thì em cũng ở lại, dù gì cũng đang trong kỳ nghỉ, em ở đây chăm sóc anh."
"Không được." Huyền Ánh Cơ từ chối ngay lập tức.
"Tại sao không được?" Dao Ngọc Ân nhíu mày.
"Lúc này tính khí chị hai em đang khó chịu, thêm người thêm ồn ào, cô ấy sẽ không vui."
"Em mặc kệ, em quyết định ở lại đây rồi, giờ anh có đuổi có khiêng em quăng ra ngoài thì em cũng ở lì đây không đi đâu hết."
Một lời đã nói, ngay lập tức được cô gái thực hành và vậy là phòng dành cho khách anh định tá túc đã bị Dao Ngọc Ân giành mất.
Phải dỗ Lữ Minh Trâm đã đủ khiến hắn mệt mỏi điên đầu, giờ thêm đứa em gái, chắc hắn chết sớm thôi.
"Anh Cơ, có cần em nói phụ vài lời với Ân Ân không?"
"Con bé đó không dùng biện pháp mạnh sẽ không biết sợ đâu, nhưng mà thôi, để nó ở lại bầu bạn với chị dâu cậu cũng được."
"Thế anh không sợ em ấy có dã tâm với chị dâu à, em biết anh nhận ra tình cảm của Ân Ân dành cho anh đặc biệt tới cỡ nào nên không cần phải che giấu."
"Anh biết cậu cũng tin Ân Ân là người không có dã tâm như anh mà đúng không?" Hắn cười cười hỏi lại chứ không trá lời.
Nói trắng ra thì mọi việc hắn làm đều có mục đích hắn hoi cả rồi.
Hôn thì bị đánh, ôm thì bị xua đuổi, nhưng ánh mắt khi hắn nhìn cô vẫn giữ trọn sự hôn hòà, tràn đầy tình cảm.
"Anh nói rồi, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì việc làm ăn của Vạn Thế nhất định sẽ ổn định trở lại. Em có thể ghét bỏ anh, mắng chửi anh, nhưng cái anh muốn là được nhìn thấy em, chăn sóc cho em và con. Trâm, đừng để đến mức anh phải dùng tới biện pháp mạnh với em có được không?"
Giọng hắn trầm khàn vang lên lời đề nghị khiến Lữ Minh Trâm lại rơi vào trầm ngâm, mãi một lúc sau mới lạnh nhạt cất tiếng:
"Thứ anh muốn là tôi phải dùng cả đời này để bảo vệ sản nghiệp của Lữ gia, thế có khác gì ba tôi? Trông tôi lúc này có một chút hạnh phúc nào sao?"
"Khi nào em hiểu được nỗi lòng của anh, rồi bỏ qua tất cả thì tự em sẽ nhận ra hạnh phúc."
Nói đến nước này thì Lữ Minh Trâm chỉ còn biết thở hắt ra một hơi bất lực đầy chán nản, rồi lạnh lùng gỡ vòng tay hắn ra khỏi cơ thể mình, xong mới quay lại nhìn đối phương bằng cặp mắt vô cảm.
"Giải quyết rắc rối ở Vạn Thế đi, rồi tôi sẽ làm theo ý anh."
Cuối cùng hắn cũng đạt được mục đích, nhưng chuyện hắn bệnh và không nhận được sự quan tâm ở cô thì lại nằm ngoài dự tính, thật uổng công ngâm mình trong bồn nước lạnh hơn ba tiếng mà chẳng đổi được một lời hỏi thăm nào.
"Cảm ơn em!" Hắn mỉm cười một cách chân thành, rồi lại định sấn tới để ôm cô thì lập tức bị đối phương tránh né.
"Từ giờ phòng này là của tôi, anh cút ra ngoài đi."
Và thế là Huyền Ảnh Cơ chính thức bị đuổi ra khỏi phòng, nhưng hắn vẫn đang thoải mái mỉm cười, rồi quay gót bỏ ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa thì đãi bắt gặp hình ảnh Dao Ngọc Ân ấm ức ngồi khóc, nên lại phải tiến tới hỏi thăm.
"Cảm thấy ấm ức về chuyện lúc nãy sao?"
Dao Ngọc Ân không trả lời, mà thấy hắn rồi lại càng khóc nhiều hơn, nhiều tới mức Đoàn Nhân trông thấy mà còn hoảng.
"Từ lúc ra khỏi phòng anh là nước mắt không ngừng rơi tới giờ luôn đấy. Sao vậy, đừng nói là bị chị dâu bắt nạt nhé?"
"Chị cậu không đáng sợ như thế."
Hắn đáp với Đoàn Nhân, rồi nhìn qua Dao Ngọc Ân tiếp lời:
"Chị hai đang mang thai nên tâm tính không được tốt, em đừng buồn. Lát nữa theo Nhân về nhà, khi nào anh rảnh anh sẽ về."
"Ngoài việc xua đuổi em thì anh còn làm được gì khác hơn nữa không? Em biết anh bệnh nên cố tình tới chăm sóc, giờ anh có người ta quan tâm liền quay qua hắt hủi em." Dao Ngọc Ân tức tưởi trả lời.
Cô ấy chính là đang tủi thân vì vị trí ưu tiên trong lòng hắn đã không còn dành cho cô, cô buồn khi thấy hắn thương người khác, nhưng nghĩ lại thì cũng đâu biết phải làm sao trong khi cô ở bên hắn lâu hơn, thời gian nhiều hơn, nhưng lại không thể khiến hắn rung động thì là lỗi tại cô.
"Ảnh Cơ, có phải anh sẽ không quay về thành phố L nữa, anh muốn bỏ rơi em đúng không?"
"Đó là quê hương của anh, còn có nhà thờ ba mẹ thì sao có thể không về được, chẳng qua anh còn chút việc phải làm ở đây nên chưa thể về thôi. Em đừng trẻ con nữa, nghe lời anh, lát nữa về nhà với Nhân."
Nói chuyện một hồi thì Dao Ngọc Ân cũng ngưng khóc, lúc lau hết nước mắt liền thành khẩn nhìn hắn mà nói:
"Thế anh ở lại thì em cũng ở lại, dù gì cũng đang trong kỳ nghỉ, em ở đây chăm sóc anh."
"Không được." Huyền Ánh Cơ từ chối ngay lập tức.
"Tại sao không được?" Dao Ngọc Ân nhíu mày.
"Lúc này tính khí chị hai em đang khó chịu, thêm người thêm ồn ào, cô ấy sẽ không vui."
"Em mặc kệ, em quyết định ở lại đây rồi, giờ anh có đuổi có khiêng em quăng ra ngoài thì em cũng ở lì đây không đi đâu hết."
Một lời đã nói, ngay lập tức được cô gái thực hành và vậy là phòng dành cho khách anh định tá túc đã bị Dao Ngọc Ân giành mất.
Phải dỗ Lữ Minh Trâm đã đủ khiến hắn mệt mỏi điên đầu, giờ thêm đứa em gái, chắc hắn chết sớm thôi.
"Anh Cơ, có cần em nói phụ vài lời với Ân Ân không?"
"Con bé đó không dùng biện pháp mạnh sẽ không biết sợ đâu, nhưng mà thôi, để nó ở lại bầu bạn với chị dâu cậu cũng được."
"Thế anh không sợ em ấy có dã tâm với chị dâu à, em biết anh nhận ra tình cảm của Ân Ân dành cho anh đặc biệt tới cỡ nào nên không cần phải che giấu."
"Anh biết cậu cũng tin Ân Ân là người không có dã tâm như anh mà đúng không?" Hắn cười cười hỏi lại chứ không trá lời.
Nói trắng ra thì mọi việc hắn làm đều có mục đích hắn hoi cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.