Chương 18: VỊ TRÍ NÀO CHO ANH?
Đường Nguyệt Y
08/09/2024
“Lữ Minh Trâm, con đứng lại đó cho ba.”
Quyết định không kết hôn cùng Tô Kiến Thành của cô đã thật sự chọc giận ông Lữ Minh Tâm. Ông trừng mắt nhìn cô, miệng quát to, nhưng người con gái ấy không hề sợ sệt mà chỉ dành trọn cho ông một sự tôn trọng cần thiết.
“Con sẽ không thay đổi quyết định đâu ba.” Cô thẳng thắn trả lời.
“Con dám hành xử như thế sao? Chữ hiếu và hai từ trách nhiệm, con bỏ đâu rồi hả?”
“Đối với ba là con phải kết hôn với người con không yêu thương thì đó mới là làm tròn chữ hiếu? Còn trách nhiệm hiện tại vẫn chưa đủ chứng minh cho ba thấy sao? Từ nhỏ tới lớn, chưa khi nào con cãi lời ba mẹ, điều đó không đồng nghĩa với việc con thật sự muốn như ý ba sắp đặt. Riêng lần này con chỉ muốn xin ba cho con được quyền quyết định chuyện hôn nhân của mình có được không?”
“Lữ Minh Trâm, con muốn chọc tức chết ông già này mới vừa lòng phải không?”
Lữ Minh Tâm đanh giọng quát lên đầy tức giận và sau đó cũng là lúc ông lên cơn đau tim, khiến mọi người một phen hoảng sợ.
“Ông ơi, bình tĩnh đi đã.” Lữ phu nhân lo sợ đến cuống quýt.
“Minh Trâm, mau đi lấy thuốc cho ba con đi chứ sao lại đứng đó vậy hả?”
Sau tất cả mọi chuyện, cô quay người chạy đi với hai hàng nước mắt ướt đẫm gò má. Bên hiếu bên tình, phụ bên nào thì cô cũng là người đau khổ nhất thôi.
Tối đó, cô cũng không thể nào ra khỏi nhà khi tình hình sức khỏe của ba mình không tốt, nhưng ở một diễn biến khác thì có người lại đang không vui vì cô không tới.
Gần mười giờ khuya, Huyền Ảnh Cơ bắt đầu gọi điện.
“Em nghe đây.”
[Định không tới với anh à?]
Giọng hắn trầm khàn vang qua loa điện thoại, nghe cứ như đang say, khiến cô ở bên này phải chau mày.
“Anh uống rượu hả?”
[Thì chỉ có một mình nên uống vài chai bia cho mát, thấy khuya rồi mà em không về nên anh gọi hỏi, nếu thật sự không về thì anh khoá cửa đi ngủ trước.]
“Vậy anh ngủ đi nha, ba bệnh nên em không qua với anh được rồi.”
Sau câu nói rất dịu dàng, dễ nghe của cô là một khoảng không gian yên lặng đến từ hắn. Cũng chính sự im lặng không hồi đáp này khiến cô không được yên tâm.
“Anh có nghe em nói không?”
[Ừ, để anh đi mua thuốc trước đã. Em nghỉ ngơi sớm đi.] Hắn trả lời xong, liền lập tức cúp máy.
Và tất nhiên cụm từ “đi mua thuốc” ấy của hắn đã thật sự khiến cô lo lắng. Nhanh chóng kết nối cuộc gọi lại lần nữa, nhưng lần này và kể cả những lần kế tiếp, người đàn ông ấy đều không nghe máy.
Hắn như này là đang cố tình giở trò gì đây? Muốn cô lo lắng đến không yên sao?
Cùng lúc này, Huyền Ảnh Cơ căn bản đang ngồi trước chiếc điện thoại của mình, trên bàn quả thật có vài chai bia đã uống hết và hắn cũng ngà ngà say.
Rõ ràng nghe thấy chuông reo, mắt nhìn thấy ai là người gọi, nhưng lại cố tình không chịu trả lời. Hắn ta chính là muốn Lữ Minh Trâm lo lắng đến mức phải chạy tới tìm hắn ngay trong đêm.
Thế để xem xem, vị trí của hắn trong lòng cô to lớn được bao nhiêu?
Thời gian vẫn không ngừng trôi qua, đêm tối mỗi lúc một khuya dần và Huyền Ảnh Cơ vẫn ngồi đó, ngồi trên chiếc sofa trong gian phong khách nhen nhóm chút ánh đèn vàng nhạt, cho tới khi thấp thoáng nghe thấy âm thanh mở cửa chính của căn hộ chung cư của cả hai mới mua, thì trên khuôn miệng gợi cảm ấy mới vẽ lên nụ cười tà mị.
Quả nhiên Lữ Minh Trâm thật sự vì lo cho hắn mà trở về, phen này thì hắn thật sự quá là hả hê trong lòng.
Cô gấp gáp tiến vào tìm hắn, cuối cùng lại nhìn thấy dáng vẻ đơn độc ấy trên chiếc sofa, trên mặt bàn không chỉ có vỏ chai bia mà còn vương vãi vài bao thuốc đã được sử dụng.
“Ảnh Cơ, sao anh không vào phòng nằm nghỉ mà ngồi đây?”
Lữ Minh Trâm chẳng suy nghĩ gì cả, trong đầu cô chỉ biết rằng phải nhanh chóng tới gần người đàn ấy, ân cần xem xem hắn ta có bị làm sao hay không. Và chỉ khi cô đã tới ngồi bên cạnh, hắn mới mở đôi mắt đỏ au ra và nhìn thẳng vào cô, sau vài giây lại không kìm được mà bất ngờ ôm hôn cô một cách cuồng nhiệt.
Cô bị đè xuống sofa, bị hắn cưỡng hôn không kịp thở, bị sờ soạng khắp nơi trên cơ thể, hôn một hồi miệng cô toàn là mùi rượu, nhưng không thể cưỡng lại những mật ngọt đang tràn lan khắp cả khoang hàm.
“Ưm...”
Âm thanh nhạy cảm ướt át xuất hiện, không chỉ vậy mà còn có cả tiếng của nụ hôn. Một sự cuồng nhiệt quá mức tạo ra từng cung bậc kích thích...
Quyết định không kết hôn cùng Tô Kiến Thành của cô đã thật sự chọc giận ông Lữ Minh Tâm. Ông trừng mắt nhìn cô, miệng quát to, nhưng người con gái ấy không hề sợ sệt mà chỉ dành trọn cho ông một sự tôn trọng cần thiết.
“Con sẽ không thay đổi quyết định đâu ba.” Cô thẳng thắn trả lời.
“Con dám hành xử như thế sao? Chữ hiếu và hai từ trách nhiệm, con bỏ đâu rồi hả?”
“Đối với ba là con phải kết hôn với người con không yêu thương thì đó mới là làm tròn chữ hiếu? Còn trách nhiệm hiện tại vẫn chưa đủ chứng minh cho ba thấy sao? Từ nhỏ tới lớn, chưa khi nào con cãi lời ba mẹ, điều đó không đồng nghĩa với việc con thật sự muốn như ý ba sắp đặt. Riêng lần này con chỉ muốn xin ba cho con được quyền quyết định chuyện hôn nhân của mình có được không?”
“Lữ Minh Trâm, con muốn chọc tức chết ông già này mới vừa lòng phải không?”
Lữ Minh Tâm đanh giọng quát lên đầy tức giận và sau đó cũng là lúc ông lên cơn đau tim, khiến mọi người một phen hoảng sợ.
“Ông ơi, bình tĩnh đi đã.” Lữ phu nhân lo sợ đến cuống quýt.
“Minh Trâm, mau đi lấy thuốc cho ba con đi chứ sao lại đứng đó vậy hả?”
Sau tất cả mọi chuyện, cô quay người chạy đi với hai hàng nước mắt ướt đẫm gò má. Bên hiếu bên tình, phụ bên nào thì cô cũng là người đau khổ nhất thôi.
Tối đó, cô cũng không thể nào ra khỏi nhà khi tình hình sức khỏe của ba mình không tốt, nhưng ở một diễn biến khác thì có người lại đang không vui vì cô không tới.
Gần mười giờ khuya, Huyền Ảnh Cơ bắt đầu gọi điện.
“Em nghe đây.”
[Định không tới với anh à?]
Giọng hắn trầm khàn vang qua loa điện thoại, nghe cứ như đang say, khiến cô ở bên này phải chau mày.
“Anh uống rượu hả?”
[Thì chỉ có một mình nên uống vài chai bia cho mát, thấy khuya rồi mà em không về nên anh gọi hỏi, nếu thật sự không về thì anh khoá cửa đi ngủ trước.]
“Vậy anh ngủ đi nha, ba bệnh nên em không qua với anh được rồi.”
Sau câu nói rất dịu dàng, dễ nghe của cô là một khoảng không gian yên lặng đến từ hắn. Cũng chính sự im lặng không hồi đáp này khiến cô không được yên tâm.
“Anh có nghe em nói không?”
[Ừ, để anh đi mua thuốc trước đã. Em nghỉ ngơi sớm đi.] Hắn trả lời xong, liền lập tức cúp máy.
Và tất nhiên cụm từ “đi mua thuốc” ấy của hắn đã thật sự khiến cô lo lắng. Nhanh chóng kết nối cuộc gọi lại lần nữa, nhưng lần này và kể cả những lần kế tiếp, người đàn ông ấy đều không nghe máy.
Hắn như này là đang cố tình giở trò gì đây? Muốn cô lo lắng đến không yên sao?
Cùng lúc này, Huyền Ảnh Cơ căn bản đang ngồi trước chiếc điện thoại của mình, trên bàn quả thật có vài chai bia đã uống hết và hắn cũng ngà ngà say.
Rõ ràng nghe thấy chuông reo, mắt nhìn thấy ai là người gọi, nhưng lại cố tình không chịu trả lời. Hắn ta chính là muốn Lữ Minh Trâm lo lắng đến mức phải chạy tới tìm hắn ngay trong đêm.
Thế để xem xem, vị trí của hắn trong lòng cô to lớn được bao nhiêu?
Thời gian vẫn không ngừng trôi qua, đêm tối mỗi lúc một khuya dần và Huyền Ảnh Cơ vẫn ngồi đó, ngồi trên chiếc sofa trong gian phong khách nhen nhóm chút ánh đèn vàng nhạt, cho tới khi thấp thoáng nghe thấy âm thanh mở cửa chính của căn hộ chung cư của cả hai mới mua, thì trên khuôn miệng gợi cảm ấy mới vẽ lên nụ cười tà mị.
Quả nhiên Lữ Minh Trâm thật sự vì lo cho hắn mà trở về, phen này thì hắn thật sự quá là hả hê trong lòng.
Cô gấp gáp tiến vào tìm hắn, cuối cùng lại nhìn thấy dáng vẻ đơn độc ấy trên chiếc sofa, trên mặt bàn không chỉ có vỏ chai bia mà còn vương vãi vài bao thuốc đã được sử dụng.
“Ảnh Cơ, sao anh không vào phòng nằm nghỉ mà ngồi đây?”
Lữ Minh Trâm chẳng suy nghĩ gì cả, trong đầu cô chỉ biết rằng phải nhanh chóng tới gần người đàn ấy, ân cần xem xem hắn ta có bị làm sao hay không. Và chỉ khi cô đã tới ngồi bên cạnh, hắn mới mở đôi mắt đỏ au ra và nhìn thẳng vào cô, sau vài giây lại không kìm được mà bất ngờ ôm hôn cô một cách cuồng nhiệt.
Cô bị đè xuống sofa, bị hắn cưỡng hôn không kịp thở, bị sờ soạng khắp nơi trên cơ thể, hôn một hồi miệng cô toàn là mùi rượu, nhưng không thể cưỡng lại những mật ngọt đang tràn lan khắp cả khoang hàm.
“Ưm...”
Âm thanh nhạy cảm ướt át xuất hiện, không chỉ vậy mà còn có cả tiếng của nụ hôn. Một sự cuồng nhiệt quá mức tạo ra từng cung bậc kích thích...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.