Chương 32: Tôi ngồi trong phòng...
Song Tử
19/07/2016
Tôi ngồi trong phòng nhỏ Linh, tôi cuộn mình trốn tránh ánh sáng, căn phòng tối đen
như mực, tôi sợ ánh sáng sẽ soi rõ ràng những giọt nước mắt trên bờ mi,
tôi sợ ánh sáng sẽ phơi bày sự thật rằng tôi yêu anh, yêu đến đau tận
đến từng tế bào.
Nhỏ Linh vẫn chưa đi làm về, điện thoại tôi reo liên tục số của Quốc Huy gọi, tôi đau lòng tắt đi, tôi cứ nghĩ cuộc sống chỉ thế thôi cũng đủ. Ở bên cạnh anh quên hết mọi chuyện, tôi cứ thế đánh rơi hạnh phúc, để nhặt về nhũng tổn thương.
Vài ngày sau đó tôi bị sốt mê man khiến nhỏ Linh phải xin nghĩ mà chăm sóc tôi. Cuộc đời tôi tươi đẹp nhất là khi có một người bạn là nhỏ, nhỏ luôn khuyên tôi đừng sống trong thù hận nữa, rời xa cái gia đình đó mà sống cuộc sống cho riêng mình. Tôi hiểu, tôi cũng muốn được như lời nhỏ nói, cuộc sống của tôi phải bắt đầu không có anh, không có gia đình anh, không ai cả.
Đôi khi trong cuộc sống, yêu nhau chưa đủ để hai con người có thể sống cùng nhau trọn đời trọn kiếp. Quan trọng không ở chữ duyên, mà chính là chữ nợ.
Cái chữ duyên nợ giữa tôi và anh, dai dẳng kéo dài không thể dứt.
Trên con đường tấp nập người qua lại, tôi lại nhìn thấy anh đang sánh bước bên một cô gái quen mặt. Hai con người họ hạnh phúc cùng nắm tay một đứa trẻ xinh xắn, ánh mắt họ trao nhau những tia ngọt ngào. Tôi lùi về sau một bước như đứng không vững vàng, con người đó vài ngày trước quỳ xuống chân cầu hôn tôi, đau đớn vì tôi từ chối đó ư, có phải là anh không… chẳng lẽ một lần nữa tôi lại bị trêu đùa.
Con người sau khi trải qua nỗi đau tột cùng đến chết đi sống lại, bản thân sẽ tạo ra một bức tường vững chắc để tự vệ. Kể từ ngày anh rời bỏ tôi, trái tim tôi như chết lặng, nước mắt vì rơi quá nhiều cũng đã vơi cạn. Nay, cũng là anh, vì sao anh có thể hạnh phúc, có thể sánh bước cùng người đàn bà đó, đứa trẻ kia… nếu con của tôi không rời đi sớm như vậy, nó cũng lớn hơn con bé mà bọn họ đang cưng chiều.
“Bao nhiêu lâu quay trở lại, không ngờ lại gặp đuợc người quen cũ.” - Thiên Kim đắc ý bước lại gần phía tôi.
Tôi cố gắng mỉm cười: “Điều tôi hối tiếc nhất, chính là quen biết hai người.”
Tôi quay đầu bỏ đi, có cảm gác rất lạ. Dường như người đàn ông cầu hôn tôi ngày trước và người đang nắm tay Thiên Kim không phải là một. Ánh mắt đó, nhìn tôi rất khác lạ, nó không còn tràn đầy yêu thương, chỉ là sự ái ngại e dè.
Thật không thể tin được, người đứng phía trước tôi lại là thêm một Quốc Huy khác, đây mới chính là ánh mắt mà hằng ngày anh trao cho tôi. Tôi quay đầu lại phía sau, là một Quốc Huy đang nắm tay đứa bé gái bên cạnh Thiên Kim.
“Huy Em, anh chị ở đây.” - Thiên Kim vẫy tay gọi.
Anh không nhìn tôi, sau đó bước ngang qua tôi như không hề quen biết. Tôi quay đầu nhìn theo bóng lưng anh, hai con người họ giống nhau như hai giọt nước, tôi đã oán hận sai người, đã trả thù sai người. Bao nhiêu sự oán hờn tôi đã khiến một người không liên quan gánh chịu.
Bọn họ lên xe bỏ đi, Quốc Huy của tám năm về trước đã kết hôn và có con cùng Thiên Kim. Trong khi bọn họ sống một cuộc sống hạnh phúc, tôi phải sống trong thù hận, phải sống trong nỗi đau vừa yêu vừa hận.
Que thử thai hiện hai vạch đỏ, đúng là lần đó vì quá nhiều chuyện xay ra nên tôi đã quên mất chuyện ngăn ngừa. Không thể tin đuợc lần mang thai thứ hai này chính là con của Huy Em.
“Mày tính sao đây, tao thấy em của Quốc Huy yêu mày thật lòng mà, hay là mặc kệ đi… dù sao đứa bé cũng cần có cha.” - Nhỏ Linh ngồi bên cạnh tôi đang thất thần.
“Tao đã từ chối anh ấy rồi, anh ấy chắc cũng rất ghét tao.”
“Mày nói là mày có thai rồi. Nếu anh ta yêu mày và là người có trách nhiệm sẽ không nghĩ tới chuyện gì mà chạy đến bên mày. Còn ngược lại, xem như con mày không cần người cha này.”
Nhỏ Linh nói cũng đúng, cứ một lần cho dứt khoác, tôi luôn tin tưởng vào cha của con tôi, một con người mang cho tôi sự ấm áp và an toàn.
Tôi hẹn anh ra một quán cafe quen thuộc mà tôi và anh thường đến. Tôi gọi một tách cafe không đường quen thuộc, anh bước đến ngồi trước mặt tôi, nhìn anh rất mệt mỏi và xanh xao, chỉ xa anh vài ngày anh đã thay đổi rất nhiều.
“Xa tôi vài ngày, không ai chăm sóc em liền tự hành hạ bản thân.” - Anh nhìn tôi nói: “Nếu em chọn cách bỏ tôi đi, ít ra em cũng phải sống tốt chứ. Em xem, hai lần gặp lại, trông em đều thảm hại.”
Tôi uống một ngụm cafe đắng thơm ngon, sau đó đáp lời anh: “Nếu em nói, em muốn kết hôn với anh, liệu anh còn chấp nhận em.”
“Là vì anh giống anh trai anh, và anh trai anh là bạn trai cũ của em. Đúng không?” - Anh phơi bày.
Tôi thoáng ngạc nhiên rồi lắc đầu: “Anh đã biết chuyện em và anh ấy, vì sao còn tán tỉnh em.”
“Anh vô tình biết được khi nghe hai người bọn họ cải nhau. Thì ra lúc trước em ghét anh vì nghĩ anh là anh ấy.”
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, anh còn muốn kết hôn với em không?”
“Cho anh hai lý do để anh tin em thật sự muốn làm vợ anh.”
“Em yêu anh.” - Tôi đáp.
“Vậy lí do thứ hai.”
“Em đã có thai với anh.”
Anh đang uống một ngụm trà liền bị sặc trước câu nói của tôi. Sau đó đưa mắt nhìn tôi, rồi nhìn về bụng tôi, bỗng dưng nhảy lên như một đứa trẻ.
“Em nói thật sao, anh sắp được làm ba rồi sao?”
“Anh ngồi xuống đi, người ta nhìn kìa.”
Anh nhìn xung quanh rồi lại ngồi xuống, miệng không ngưng cười, cái nụ cười và ánh mắt hạnh phúc đó, tôi luôn giữ mãi trong lòng.
“Không được rồi, ai cho em uống loại đồ uống này hả, từ nay em không đuợc ăn uống tùy tiền nữa, anh sẽ quản em, phải quản em, nào… anh đưa em đi mua đồ cho con chúng ta.”
Tôi bật cười: “Anh còn chưa trả lời em mà.”
“Còn phải cần trả lời, dù em có không muốn anh cũng phải cưỡng chế em làm vợ anh, làm mẹ của con anh, làm người phụ nữ duy nhất anh yêu thương.”
“Huy, cảm ơn anh… đã không bỏ rơi em.” - Tôi bật khóc.
“Cô bé ngốc, lần đầu nhìn thấy em, em cũng khóc như một đứa trẻ. Nay đã sắp làm mẹ cũng khóc như một đứa trẻ, thử hỏi sao anh nỡ bỏ rơi em, em sẽ lạc mất.”
Chúng tôi nhanh chóng đăng kí kết hôn, anh và tôi cùng nhau mỉm cười hạnh phúc kí vào giấy đăng kí. Cuối cùng, cũng có một nguời đàn ông chấp nhận tôi, yêu tôi dù tôi đã tổn thương anh.
Anh đưa tôi về nhà ăn cơm, sẵn sẽ thông báo với mọi người trong gia đình anh rằng chúng tôi sẽ kết hôn vào ngày gần nhất. Tôi ngồi xuống bàn ăn với sự không chào đón của mọi người, trừ anh.
“Tuần sau con và Lâm sẽ tỏ chức tiệc thành hôn. Mong mọi người sẽ có mặt đầy đủ.”
“Mẹ không cho phép, loại như cô ta không được phép làm dâu nhà chúng ta.” - Mẹ anh phản đối.
“Huy Em, chú đã suy nghĩ kĩ chưa.” - Thiên Kim lên tiếng.
Anh mỉm cười sau đó gắp thức ăn vào chén cơm trắng của tôi mà nói: “Em ăn nhiều vào, hiện tại là ăn cho hai người.”
Mẹ anh kinh ngạc đứng lên, sau đó nói như hét ra lửa: “Cô dám dùng cách đê tiện này để ép con trai tôi cưới cô ư, cút ra khỏi nhà tôi.”
Bà ta muốn hất ly nước cam vào người tôi, nhưng Huy Anh ngăn lại, sau đó tạt hết vào người anh ta. Huy Em thấy vậy liền đứng lên cho chở cho tôi. Tôi phát hiện ánh mắt của Thiên Kim tức giận nhìn tôi, tôi liền nhếch môi cười cợt cô ta…
“Mẹ không cần đuổi, cả con và Lâm sẽ đi ngay thôi. Chuyện hôn nhân của con, con tự mình có quyết định. Chào cả nhà, chúc mọi người ngon miệng.”
Anh kéo tay tôi đi, rời khỏi ngôi nhà quen thuộc, anh lái xe đến một góc đường, cả hai nhìn về phía những ánh đèn lấp lánh của các tòa nhà cao tầng, anh kéo tôi tựa đầu vào vai anh, một tay khoát qua vai, một tay lại nắm chặt tay tôi.
“Liệu có ổn không, xem ra nhà anh ai cũng có ác cảm với em.”
“Em sai rồi, còn có anh yêu em. Chúng ta ở bên nhau, chỉ hai ta nắm thật chặt tay nhau đi đến tận cùng.”
“Huy, hay chúng ta không cần tổ chức tiệc cưới, cứ như thế sống bên nhau. Dù sao anh và em cũng trở thành vợ chồng theo pháp luật.”
Anh xoa đầu tôi mà bật cười: “Cô bé ngốc, anh sẽ khiến em trở thành một cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất trên thế gian này.”
Có những lúc tôi như muốn thời gian cứ dừng lại ở hiện tại, đừng qua ngày mai cũng đừng quay lại quá khứ, để bờ vai này tôi an tâm dựa vào, để bên anh tôi không cần suy nghĩ.
“Em xin lỗi vì trước đây cứ vô cớ mắng chửi anh, lại làm anh đau lòng vì em.”
“Anh tò mò vì sao em lại ghét anh ta như vậy?”
Thì ra anh chưa biết quá nhiều về mối quan hệ trước kia của tôi và Huy Anh, xem ra bọn họ đã đẩy tôi đi ra khỏi kí ức, tôi bật cười: “Do em bị anh ta đá nên rất cay cú.”
“Khi biết em ở bên cạnh anh vì anh giông anh ta, anh đã rất buồn và nghĩ rằng mọi thứ như một trò đùa.”
“Vậy vì sao anh lại đồng ý lấy em?”
“Vì em nói em yêu anh, em không mang đứa bé ra đòi hỏi, mà em mang tình yêu của em để đòi hỏi anh đáp trả.”
“Huy, người em yêu là anh, dù anh có giống anh ta nhưng chỉ là bên ngoài. Thứ em yêu ở anh là hơi thở, ánh mắt, cử chỉ và trái tim.”
Lễ cưới của chúng tôi rất sa hoa. Anh đặc tại một nhà hàng năm sao lỗng lẫy, khách mời đa số là bạn bè của anh ở Mỹ và đối tác. Ba tôi chỉ đến mà không mời ai, bởi một lần đã xấu mặt với bọn họ, nhà anh cũng chỉ một mình Huy Anh đến. Tôi nhìn anh ta, thật kì lạ, tôi đã có thể phân biệt rõ ràng hai người bọn họ, bởi ánh mắt nhìn tôi rất khác.
“Kể từ khi gặp lại em, vẫn chưa có dịp trò chuyện.”
“Con gái anh rất xinh.” - Tôi đáp.
“Cảm ơn em, chúc em hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh.”
Không có gia đình hai họ, chỉ có tôi và anh cùng bước đi trên con đường đầy hoa hồng, những bó hoa đặt chen chút hai bên lối đi, những cánh hoa rơi bay bay theo bước chân. Anh quỳ xuống đeo vào tay tôi chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
“Em là tình yêu duy nhất của anh, bàn tay này sẽ nắm lấy tay em cho đến khi anh còn sức lực, trái tim này sẽ yêu em đến khi ngừng đập, đôi môi nàu sẽ hôn em mỗi sáng cho đến khi không còn hơi thở. Lâm, anh yêu em.”
Tôi tin… tin anh… nhưng anh càng yêu tôi, tôi càng yêu anh, thì chúng tôi càng đau đớn.
Nhỏ Linh vẫn chưa đi làm về, điện thoại tôi reo liên tục số của Quốc Huy gọi, tôi đau lòng tắt đi, tôi cứ nghĩ cuộc sống chỉ thế thôi cũng đủ. Ở bên cạnh anh quên hết mọi chuyện, tôi cứ thế đánh rơi hạnh phúc, để nhặt về nhũng tổn thương.
Vài ngày sau đó tôi bị sốt mê man khiến nhỏ Linh phải xin nghĩ mà chăm sóc tôi. Cuộc đời tôi tươi đẹp nhất là khi có một người bạn là nhỏ, nhỏ luôn khuyên tôi đừng sống trong thù hận nữa, rời xa cái gia đình đó mà sống cuộc sống cho riêng mình. Tôi hiểu, tôi cũng muốn được như lời nhỏ nói, cuộc sống của tôi phải bắt đầu không có anh, không có gia đình anh, không ai cả.
Đôi khi trong cuộc sống, yêu nhau chưa đủ để hai con người có thể sống cùng nhau trọn đời trọn kiếp. Quan trọng không ở chữ duyên, mà chính là chữ nợ.
Cái chữ duyên nợ giữa tôi và anh, dai dẳng kéo dài không thể dứt.
Trên con đường tấp nập người qua lại, tôi lại nhìn thấy anh đang sánh bước bên một cô gái quen mặt. Hai con người họ hạnh phúc cùng nắm tay một đứa trẻ xinh xắn, ánh mắt họ trao nhau những tia ngọt ngào. Tôi lùi về sau một bước như đứng không vững vàng, con người đó vài ngày trước quỳ xuống chân cầu hôn tôi, đau đớn vì tôi từ chối đó ư, có phải là anh không… chẳng lẽ một lần nữa tôi lại bị trêu đùa.
Con người sau khi trải qua nỗi đau tột cùng đến chết đi sống lại, bản thân sẽ tạo ra một bức tường vững chắc để tự vệ. Kể từ ngày anh rời bỏ tôi, trái tim tôi như chết lặng, nước mắt vì rơi quá nhiều cũng đã vơi cạn. Nay, cũng là anh, vì sao anh có thể hạnh phúc, có thể sánh bước cùng người đàn bà đó, đứa trẻ kia… nếu con của tôi không rời đi sớm như vậy, nó cũng lớn hơn con bé mà bọn họ đang cưng chiều.
“Bao nhiêu lâu quay trở lại, không ngờ lại gặp đuợc người quen cũ.” - Thiên Kim đắc ý bước lại gần phía tôi.
Tôi cố gắng mỉm cười: “Điều tôi hối tiếc nhất, chính là quen biết hai người.”
Tôi quay đầu bỏ đi, có cảm gác rất lạ. Dường như người đàn ông cầu hôn tôi ngày trước và người đang nắm tay Thiên Kim không phải là một. Ánh mắt đó, nhìn tôi rất khác lạ, nó không còn tràn đầy yêu thương, chỉ là sự ái ngại e dè.
Thật không thể tin được, người đứng phía trước tôi lại là thêm một Quốc Huy khác, đây mới chính là ánh mắt mà hằng ngày anh trao cho tôi. Tôi quay đầu lại phía sau, là một Quốc Huy đang nắm tay đứa bé gái bên cạnh Thiên Kim.
“Huy Em, anh chị ở đây.” - Thiên Kim vẫy tay gọi.
Anh không nhìn tôi, sau đó bước ngang qua tôi như không hề quen biết. Tôi quay đầu nhìn theo bóng lưng anh, hai con người họ giống nhau như hai giọt nước, tôi đã oán hận sai người, đã trả thù sai người. Bao nhiêu sự oán hờn tôi đã khiến một người không liên quan gánh chịu.
Bọn họ lên xe bỏ đi, Quốc Huy của tám năm về trước đã kết hôn và có con cùng Thiên Kim. Trong khi bọn họ sống một cuộc sống hạnh phúc, tôi phải sống trong thù hận, phải sống trong nỗi đau vừa yêu vừa hận.
Que thử thai hiện hai vạch đỏ, đúng là lần đó vì quá nhiều chuyện xay ra nên tôi đã quên mất chuyện ngăn ngừa. Không thể tin đuợc lần mang thai thứ hai này chính là con của Huy Em.
“Mày tính sao đây, tao thấy em của Quốc Huy yêu mày thật lòng mà, hay là mặc kệ đi… dù sao đứa bé cũng cần có cha.” - Nhỏ Linh ngồi bên cạnh tôi đang thất thần.
“Tao đã từ chối anh ấy rồi, anh ấy chắc cũng rất ghét tao.”
“Mày nói là mày có thai rồi. Nếu anh ta yêu mày và là người có trách nhiệm sẽ không nghĩ tới chuyện gì mà chạy đến bên mày. Còn ngược lại, xem như con mày không cần người cha này.”
Nhỏ Linh nói cũng đúng, cứ một lần cho dứt khoác, tôi luôn tin tưởng vào cha của con tôi, một con người mang cho tôi sự ấm áp và an toàn.
Tôi hẹn anh ra một quán cafe quen thuộc mà tôi và anh thường đến. Tôi gọi một tách cafe không đường quen thuộc, anh bước đến ngồi trước mặt tôi, nhìn anh rất mệt mỏi và xanh xao, chỉ xa anh vài ngày anh đã thay đổi rất nhiều.
“Xa tôi vài ngày, không ai chăm sóc em liền tự hành hạ bản thân.” - Anh nhìn tôi nói: “Nếu em chọn cách bỏ tôi đi, ít ra em cũng phải sống tốt chứ. Em xem, hai lần gặp lại, trông em đều thảm hại.”
Tôi uống một ngụm cafe đắng thơm ngon, sau đó đáp lời anh: “Nếu em nói, em muốn kết hôn với anh, liệu anh còn chấp nhận em.”
“Là vì anh giống anh trai anh, và anh trai anh là bạn trai cũ của em. Đúng không?” - Anh phơi bày.
Tôi thoáng ngạc nhiên rồi lắc đầu: “Anh đã biết chuyện em và anh ấy, vì sao còn tán tỉnh em.”
“Anh vô tình biết được khi nghe hai người bọn họ cải nhau. Thì ra lúc trước em ghét anh vì nghĩ anh là anh ấy.”
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, anh còn muốn kết hôn với em không?”
“Cho anh hai lý do để anh tin em thật sự muốn làm vợ anh.”
“Em yêu anh.” - Tôi đáp.
“Vậy lí do thứ hai.”
“Em đã có thai với anh.”
Anh đang uống một ngụm trà liền bị sặc trước câu nói của tôi. Sau đó đưa mắt nhìn tôi, rồi nhìn về bụng tôi, bỗng dưng nhảy lên như một đứa trẻ.
“Em nói thật sao, anh sắp được làm ba rồi sao?”
“Anh ngồi xuống đi, người ta nhìn kìa.”
Anh nhìn xung quanh rồi lại ngồi xuống, miệng không ngưng cười, cái nụ cười và ánh mắt hạnh phúc đó, tôi luôn giữ mãi trong lòng.
“Không được rồi, ai cho em uống loại đồ uống này hả, từ nay em không đuợc ăn uống tùy tiền nữa, anh sẽ quản em, phải quản em, nào… anh đưa em đi mua đồ cho con chúng ta.”
Tôi bật cười: “Anh còn chưa trả lời em mà.”
“Còn phải cần trả lời, dù em có không muốn anh cũng phải cưỡng chế em làm vợ anh, làm mẹ của con anh, làm người phụ nữ duy nhất anh yêu thương.”
“Huy, cảm ơn anh… đã không bỏ rơi em.” - Tôi bật khóc.
“Cô bé ngốc, lần đầu nhìn thấy em, em cũng khóc như một đứa trẻ. Nay đã sắp làm mẹ cũng khóc như một đứa trẻ, thử hỏi sao anh nỡ bỏ rơi em, em sẽ lạc mất.”
Chúng tôi nhanh chóng đăng kí kết hôn, anh và tôi cùng nhau mỉm cười hạnh phúc kí vào giấy đăng kí. Cuối cùng, cũng có một nguời đàn ông chấp nhận tôi, yêu tôi dù tôi đã tổn thương anh.
Anh đưa tôi về nhà ăn cơm, sẵn sẽ thông báo với mọi người trong gia đình anh rằng chúng tôi sẽ kết hôn vào ngày gần nhất. Tôi ngồi xuống bàn ăn với sự không chào đón của mọi người, trừ anh.
“Tuần sau con và Lâm sẽ tỏ chức tiệc thành hôn. Mong mọi người sẽ có mặt đầy đủ.”
“Mẹ không cho phép, loại như cô ta không được phép làm dâu nhà chúng ta.” - Mẹ anh phản đối.
“Huy Em, chú đã suy nghĩ kĩ chưa.” - Thiên Kim lên tiếng.
Anh mỉm cười sau đó gắp thức ăn vào chén cơm trắng của tôi mà nói: “Em ăn nhiều vào, hiện tại là ăn cho hai người.”
Mẹ anh kinh ngạc đứng lên, sau đó nói như hét ra lửa: “Cô dám dùng cách đê tiện này để ép con trai tôi cưới cô ư, cút ra khỏi nhà tôi.”
Bà ta muốn hất ly nước cam vào người tôi, nhưng Huy Anh ngăn lại, sau đó tạt hết vào người anh ta. Huy Em thấy vậy liền đứng lên cho chở cho tôi. Tôi phát hiện ánh mắt của Thiên Kim tức giận nhìn tôi, tôi liền nhếch môi cười cợt cô ta…
“Mẹ không cần đuổi, cả con và Lâm sẽ đi ngay thôi. Chuyện hôn nhân của con, con tự mình có quyết định. Chào cả nhà, chúc mọi người ngon miệng.”
Anh kéo tay tôi đi, rời khỏi ngôi nhà quen thuộc, anh lái xe đến một góc đường, cả hai nhìn về phía những ánh đèn lấp lánh của các tòa nhà cao tầng, anh kéo tôi tựa đầu vào vai anh, một tay khoát qua vai, một tay lại nắm chặt tay tôi.
“Liệu có ổn không, xem ra nhà anh ai cũng có ác cảm với em.”
“Em sai rồi, còn có anh yêu em. Chúng ta ở bên nhau, chỉ hai ta nắm thật chặt tay nhau đi đến tận cùng.”
“Huy, hay chúng ta không cần tổ chức tiệc cưới, cứ như thế sống bên nhau. Dù sao anh và em cũng trở thành vợ chồng theo pháp luật.”
Anh xoa đầu tôi mà bật cười: “Cô bé ngốc, anh sẽ khiến em trở thành một cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất trên thế gian này.”
Có những lúc tôi như muốn thời gian cứ dừng lại ở hiện tại, đừng qua ngày mai cũng đừng quay lại quá khứ, để bờ vai này tôi an tâm dựa vào, để bên anh tôi không cần suy nghĩ.
“Em xin lỗi vì trước đây cứ vô cớ mắng chửi anh, lại làm anh đau lòng vì em.”
“Anh tò mò vì sao em lại ghét anh ta như vậy?”
Thì ra anh chưa biết quá nhiều về mối quan hệ trước kia của tôi và Huy Anh, xem ra bọn họ đã đẩy tôi đi ra khỏi kí ức, tôi bật cười: “Do em bị anh ta đá nên rất cay cú.”
“Khi biết em ở bên cạnh anh vì anh giông anh ta, anh đã rất buồn và nghĩ rằng mọi thứ như một trò đùa.”
“Vậy vì sao anh lại đồng ý lấy em?”
“Vì em nói em yêu anh, em không mang đứa bé ra đòi hỏi, mà em mang tình yêu của em để đòi hỏi anh đáp trả.”
“Huy, người em yêu là anh, dù anh có giống anh ta nhưng chỉ là bên ngoài. Thứ em yêu ở anh là hơi thở, ánh mắt, cử chỉ và trái tim.”
Lễ cưới của chúng tôi rất sa hoa. Anh đặc tại một nhà hàng năm sao lỗng lẫy, khách mời đa số là bạn bè của anh ở Mỹ và đối tác. Ba tôi chỉ đến mà không mời ai, bởi một lần đã xấu mặt với bọn họ, nhà anh cũng chỉ một mình Huy Anh đến. Tôi nhìn anh ta, thật kì lạ, tôi đã có thể phân biệt rõ ràng hai người bọn họ, bởi ánh mắt nhìn tôi rất khác.
“Kể từ khi gặp lại em, vẫn chưa có dịp trò chuyện.”
“Con gái anh rất xinh.” - Tôi đáp.
“Cảm ơn em, chúc em hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh.”
Không có gia đình hai họ, chỉ có tôi và anh cùng bước đi trên con đường đầy hoa hồng, những bó hoa đặt chen chút hai bên lối đi, những cánh hoa rơi bay bay theo bước chân. Anh quỳ xuống đeo vào tay tôi chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
“Em là tình yêu duy nhất của anh, bàn tay này sẽ nắm lấy tay em cho đến khi anh còn sức lực, trái tim này sẽ yêu em đến khi ngừng đập, đôi môi nàu sẽ hôn em mỗi sáng cho đến khi không còn hơi thở. Lâm, anh yêu em.”
Tôi tin… tin anh… nhưng anh càng yêu tôi, tôi càng yêu anh, thì chúng tôi càng đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.