Chương 7: Có Phải Là Em Thật Không?
Huyết Ngạn Nhiên
06/06/2022
Tư Thần tay đang cầm chiếc khăn lau khô tóc. Tiếng chông cửa vang lên, anh có chút giật mình. Thận trọng bước từng bước, trên cửa có một cái lỗ nhỏ để nhìn ra ngoài, Tư Thần hé mắt nhìn ra thì thở phào nhẹ nhỏm. Anh mở cửa.
"Làm gì lâu vậy?" là cô, tảng băng lạnh.
Trên tay Tuệ Yến xách hai túi bên trong có vẻ nặng.
Tư Thần nhìn một lượt "Cô mua gì vậy?"
"Chắc anh chưa ăn gì.. chờ một chút tôi vào trong nấu"
Tư Thần ngạc nhiên không biết cô gái trước mặt mình hôm nay lại muốn dở trò gì, anh bật chế độ cảnh giác!
Tuệ Yến không nói gì thêm mà đi thẳng vào bếp đeo tạp dề xắn tay áo.. Hình như chưa quen với hình tượng lúc này của cô cho lắm, khá lạ so với bình thường..
Lát sau, trên bàn đầy các món ăn được bày biện hấp dẫn, bóc khói nghi ngút mùi thơm ngào ngạt trong căn bếp. Tư Thần cẩn thận nhìn từng món trố mắt ngạc nhiên, nghĩ thầm -Nhìn cũng ngon, nhưng lỡ..
Nét mặt anh nhăn nhó, suy nghĩ cách trốn đi.
"Còn đứng đó? Ngồi xuống đi"
Tư Thần thở hắt một hơi lại miễn cưỡng ngồi vào ghế. Trong đầu anh nảy số.
"À tôi chợt nhớ ra có việc.. tôi đi giải quyết..!" Anh đứng lên đẩy ghế, lần này Tuệ Yến không nói gì. Thở dài một hơi rồi cười nhạt. Cô cầm đôi đũa trên tay cứ run run gấp thức ăn trên bàn vào bát.
Thấy lạ nên Tư Thần nhìn vào chiếc gương sau lưng đang phản chiếu hình ảnh cô vẻ mặt hơi buồn. Tư Thần không nở bỏ đi nên lặng lẽ ngồi xuống.
"À, để tôi ăn trước rồi đi cũng không muộn!" Tay gắp miến thức ăn. Anh nhắm mắt, gương mặt nhăn nhó gắng nhai.
Vị giác của anh mách bảo là ngon. Lúc này anh cảm thấy có lỗi khi không coi trọng cô. Anh lấy đôi đũa khác rồi gắp vào bát cho cô.
"Tôi.. tôi thấy món này ngon.." Ngại ngùng, ấp úng.
Tuệ Yến cười nhạt "Không sao, tôi quen rồi!"
Đối vói Tuệ Yến đây là bữa ăn cô thấy ngon nhất. Trong lòng cô vui đến lạ. Cô chủ động rủ Tư Thần uống bia, anh cũng vui vẻ gật đầu.
Hai con người, uống say không biết từ lúc nào. Trời cũng đã khuya, xung quanh không còn âm thanh mọi thứ đều chìm vào giấc ngủ.
Anh chủ động khoác tay Tuệ Yến lên vai dìu cô. Tuệ Yến hai má ửng đỏ cô bật khóc trên vai anh như đứa trẻ. Mọi thứ uất ức cô điều nói ra, Tư Thần để cô nằm trên Sofa. Bất giác anh nhìn cô, dáng vẻ bây giờ khác một trời một vực khi cô tỉnh.
Anh lấy khăn lau nước mắt cho cô.
"Từ lần đầu.. Tuệ Yến tôi gặp anh tôi trông anh quen lắm. Hình như tôi.. tôi lỡ thích anh rồi..!"
Trong cơn say vậy mà cô lại thổ lộ tâm tư mình. Chuyện gì lúc tỉnh cô cúng can đảm nhưng chuyện tỏ tình thì chỉ có khi say!
Tư Thần lại nhìn cô ngây ngốc.
Tuệ Yến nhanh chóng đứng lên "Trễ rồi tôi phải về!" Loạng choạng đứng không vững.
Tư Thần sợ cô ngã nên đứng lên. Tuệ Yến bất ngờ đứng không vững ngã nhào lên người anh
Môi chạm môi.
Tư Thần nhất thời đẩy người Tuệ Yến ra một cách thô bạo, cô ngã ra sàn. Loạn choạng đứng lên.
Bỗng đèn phòng khách tắt hẳn đi, Tuệ Yến bắt đầu thấy chống mặt hai mắt không còn thấy gì chân cô khụy xuống. Hai tay ôm đầu sợ hãi co người lại.
Mắt Trạch Phong dần làm quen được với bóng tối anh không thấy cô đâu liền đảo mắt nhìn xung quanh - Lạ thật mới đây đã chạy đi rồi sao?
Trong đấu anh cứ nghĩ cô đã về nên ngồi xuống sofa xoa trán.
Anh hình như nghe được tiếng gì đó. Hơi thở hoản loạn hình như phát ra ở phía sau ghế. Anh đứng lên từ từ đi về phía mình nghe thấy tiếng động. Trong bóng tối, anh thấy Tuệ Yến người run cầm cập.
Trong đầu Tuệ Yến bây giờ là một khung cảnh mơ hồ đáng sợ.
Lúc anh thấy cô, liền đỡ Tuệ Yến đứng lên. Người cô mềm nhũn ra, Tuệ Yến ngất trên tay Tư Thần. Anh vẫn chưa hiểu gì, chỉ đành đưa cô về phòng mình. Tư Thần đặt cô nằm xuống rồi đi vào nhà vệ sinh. Tay cầm thau nước. Anh vắt khăn rồi từ từ lau xung quanh mặt cô.
Anh vén tay áo đang định lau thì nhìn thấy trên tay cô có vếch bớt. Anh cố gắn nhìn kỹ rồi ngước lên nhìn cô. Thở gấp rồi cười, có vẻ kích động. Anh vén vạt áo bên hông lên, là một vết bớt như trên tay. Lúc này anh nhìn cô vẻ mặt vui vẻ thõa mãn. Anh vén tóc trên mặt Tuệ Yến tay không ngừng xoa má cô.
"Có phải là em thật không..?"
Tư Thần ngủ quên lúc nào không hay. Tay anh còn đang nắm chặt tay Tuệ Yến.
Hôm nay, lại lần nữa trên bầu trời ánh trăng sáng ban đêm huyền ảo, trăng tròn vành vạnh. Mọi thứ im liềm lâu lâu bên ngoài có vài cơn gió hiu hiu thổi qua. Hàng cây rung rinh theo gió, mặt trăng thấp thoáng sau những táng cây cao.
Giữa đêm cô như thoát ra khỏi ác mộng, giật mình bật người ngồi dậy. Cô vỗ nhẹ tay lên trán nhăn mặt -Hình như mình uống hơi nhiều.
Nhìn thấy Tư Thần đang nằm gục đâu trên giường cô không nở gọi anh dậy nên kéo mền đắp lên người anh. Cô nhẹ nhàn nằm xuống nghiêng người nhìn dáng vẻ Tư Thần rồi chợp mắt đi.
***
Tư Thần nheo nheo mở mắt nhìn lên giường không thấy Tuệ Yến đâu anh đứng dậy ê hết người. Bụng lại réo lên đành xuống bếp tìm gì đó ăn.
Tư Thần lục chiếc tủ lạnh cúng không tìm được gì thất vọng. Nhìn lên bếp thì có hộp trên đó có tờ giấy. Tư Thần đi tới mở hộp, mùi thơm xộc lên mũi anh nở nụ cười. Tư Thần lật tờ giấy ra xem rồi vẻ mặt tươi hẳn.
-Cảm ơn vì cho tôi ngủ nhờ, hộp cơm này thay lời cảm ơn.
"Làm gì lâu vậy?" là cô, tảng băng lạnh.
Trên tay Tuệ Yến xách hai túi bên trong có vẻ nặng.
Tư Thần nhìn một lượt "Cô mua gì vậy?"
"Chắc anh chưa ăn gì.. chờ một chút tôi vào trong nấu"
Tư Thần ngạc nhiên không biết cô gái trước mặt mình hôm nay lại muốn dở trò gì, anh bật chế độ cảnh giác!
Tuệ Yến không nói gì thêm mà đi thẳng vào bếp đeo tạp dề xắn tay áo.. Hình như chưa quen với hình tượng lúc này của cô cho lắm, khá lạ so với bình thường..
Lát sau, trên bàn đầy các món ăn được bày biện hấp dẫn, bóc khói nghi ngút mùi thơm ngào ngạt trong căn bếp. Tư Thần cẩn thận nhìn từng món trố mắt ngạc nhiên, nghĩ thầm -Nhìn cũng ngon, nhưng lỡ..
Nét mặt anh nhăn nhó, suy nghĩ cách trốn đi.
"Còn đứng đó? Ngồi xuống đi"
Tư Thần thở hắt một hơi lại miễn cưỡng ngồi vào ghế. Trong đầu anh nảy số.
"À tôi chợt nhớ ra có việc.. tôi đi giải quyết..!" Anh đứng lên đẩy ghế, lần này Tuệ Yến không nói gì. Thở dài một hơi rồi cười nhạt. Cô cầm đôi đũa trên tay cứ run run gấp thức ăn trên bàn vào bát.
Thấy lạ nên Tư Thần nhìn vào chiếc gương sau lưng đang phản chiếu hình ảnh cô vẻ mặt hơi buồn. Tư Thần không nở bỏ đi nên lặng lẽ ngồi xuống.
"À, để tôi ăn trước rồi đi cũng không muộn!" Tay gắp miến thức ăn. Anh nhắm mắt, gương mặt nhăn nhó gắng nhai.
Vị giác của anh mách bảo là ngon. Lúc này anh cảm thấy có lỗi khi không coi trọng cô. Anh lấy đôi đũa khác rồi gắp vào bát cho cô.
"Tôi.. tôi thấy món này ngon.." Ngại ngùng, ấp úng.
Tuệ Yến cười nhạt "Không sao, tôi quen rồi!"
Đối vói Tuệ Yến đây là bữa ăn cô thấy ngon nhất. Trong lòng cô vui đến lạ. Cô chủ động rủ Tư Thần uống bia, anh cũng vui vẻ gật đầu.
Hai con người, uống say không biết từ lúc nào. Trời cũng đã khuya, xung quanh không còn âm thanh mọi thứ đều chìm vào giấc ngủ.
Anh chủ động khoác tay Tuệ Yến lên vai dìu cô. Tuệ Yến hai má ửng đỏ cô bật khóc trên vai anh như đứa trẻ. Mọi thứ uất ức cô điều nói ra, Tư Thần để cô nằm trên Sofa. Bất giác anh nhìn cô, dáng vẻ bây giờ khác một trời một vực khi cô tỉnh.
Anh lấy khăn lau nước mắt cho cô.
"Từ lần đầu.. Tuệ Yến tôi gặp anh tôi trông anh quen lắm. Hình như tôi.. tôi lỡ thích anh rồi..!"
Trong cơn say vậy mà cô lại thổ lộ tâm tư mình. Chuyện gì lúc tỉnh cô cúng can đảm nhưng chuyện tỏ tình thì chỉ có khi say!
Tư Thần lại nhìn cô ngây ngốc.
Tuệ Yến nhanh chóng đứng lên "Trễ rồi tôi phải về!" Loạng choạng đứng không vững.
Tư Thần sợ cô ngã nên đứng lên. Tuệ Yến bất ngờ đứng không vững ngã nhào lên người anh
Môi chạm môi.
Tư Thần nhất thời đẩy người Tuệ Yến ra một cách thô bạo, cô ngã ra sàn. Loạn choạng đứng lên.
Bỗng đèn phòng khách tắt hẳn đi, Tuệ Yến bắt đầu thấy chống mặt hai mắt không còn thấy gì chân cô khụy xuống. Hai tay ôm đầu sợ hãi co người lại.
Mắt Trạch Phong dần làm quen được với bóng tối anh không thấy cô đâu liền đảo mắt nhìn xung quanh - Lạ thật mới đây đã chạy đi rồi sao?
Trong đấu anh cứ nghĩ cô đã về nên ngồi xuống sofa xoa trán.
Anh hình như nghe được tiếng gì đó. Hơi thở hoản loạn hình như phát ra ở phía sau ghế. Anh đứng lên từ từ đi về phía mình nghe thấy tiếng động. Trong bóng tối, anh thấy Tuệ Yến người run cầm cập.
Trong đầu Tuệ Yến bây giờ là một khung cảnh mơ hồ đáng sợ.
Lúc anh thấy cô, liền đỡ Tuệ Yến đứng lên. Người cô mềm nhũn ra, Tuệ Yến ngất trên tay Tư Thần. Anh vẫn chưa hiểu gì, chỉ đành đưa cô về phòng mình. Tư Thần đặt cô nằm xuống rồi đi vào nhà vệ sinh. Tay cầm thau nước. Anh vắt khăn rồi từ từ lau xung quanh mặt cô.
Anh vén tay áo đang định lau thì nhìn thấy trên tay cô có vếch bớt. Anh cố gắn nhìn kỹ rồi ngước lên nhìn cô. Thở gấp rồi cười, có vẻ kích động. Anh vén vạt áo bên hông lên, là một vết bớt như trên tay. Lúc này anh nhìn cô vẻ mặt vui vẻ thõa mãn. Anh vén tóc trên mặt Tuệ Yến tay không ngừng xoa má cô.
"Có phải là em thật không..?"
Tư Thần ngủ quên lúc nào không hay. Tay anh còn đang nắm chặt tay Tuệ Yến.
Hôm nay, lại lần nữa trên bầu trời ánh trăng sáng ban đêm huyền ảo, trăng tròn vành vạnh. Mọi thứ im liềm lâu lâu bên ngoài có vài cơn gió hiu hiu thổi qua. Hàng cây rung rinh theo gió, mặt trăng thấp thoáng sau những táng cây cao.
Giữa đêm cô như thoát ra khỏi ác mộng, giật mình bật người ngồi dậy. Cô vỗ nhẹ tay lên trán nhăn mặt -Hình như mình uống hơi nhiều.
Nhìn thấy Tư Thần đang nằm gục đâu trên giường cô không nở gọi anh dậy nên kéo mền đắp lên người anh. Cô nhẹ nhàn nằm xuống nghiêng người nhìn dáng vẻ Tư Thần rồi chợp mắt đi.
***
Tư Thần nheo nheo mở mắt nhìn lên giường không thấy Tuệ Yến đâu anh đứng dậy ê hết người. Bụng lại réo lên đành xuống bếp tìm gì đó ăn.
Tư Thần lục chiếc tủ lạnh cúng không tìm được gì thất vọng. Nhìn lên bếp thì có hộp trên đó có tờ giấy. Tư Thần đi tới mở hộp, mùi thơm xộc lên mũi anh nở nụ cười. Tư Thần lật tờ giấy ra xem rồi vẻ mặt tươi hẳn.
-Cảm ơn vì cho tôi ngủ nhờ, hộp cơm này thay lời cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.