Chương 35: Vĩ thanh
Tô Đặc
08/12/2015
Khi kết giới lại một lần nữa chấn động mãnh liệt, vô số luồng sáng vàng chói mắt bắn vào từ vết nứt, ma khí trong cơ thể của huyễn ma bắt đầu biến mất theo tốc độ mà mắt người thường cũng có thể thấy được. Mất đi nguồn cung cấp ma nguyên vô tận từ bắc thiên ma vực, ma khí đã mất đi không thể phục hồi lại, chẳng qua nửa khắc, huyễn ma liền sẽ lập tức tan biến theo sự hoàn toàn vỡ tan của ảo cảnh.
Nhưng hắn vẫn mỉm cười, vuốt ve tóc của Lăng Hoa, nhẹ nhàng hôn môn của y
Hắn rất vui, không ai biết nỗi thống khổ của một kẻ thân là ma vật—đó là sống mấy ngàn năm thậm chí hơn vạn năm, trong sinh mệnh dài lâu mà nhìn không thấy điểm cuối, cho dù đã chán ghét sự thật ‘còn sống’ này, nhưng cũng không thể tự mình kết thúc nỗi thống khổ của sinh mệnh bản thân
Kết cục của ma vật, thông thường không ngoài hai loại – hoặc là bị kẻ tu hành mạnh hơn phong ấn trong pháp trận, theo thời gian trôi đi, từ từ tiêu hao hết tất cả ma khí trong cơ thể mà chết; hoặc là trực tiếp bị tiên gia pháp lực cao thâm đánh bại, sau đó hóa thành hư vô. Mà ma vật mạnh như hắn, trừ phi thượng cổ thiên thần tự mình ra tay, bằng không không thể dễ dàng tiêu diệt
Không có ma vật nào, có thể sống đến thọ cùng trời đất. Tại khoảnh khắc sinh mệnh kết thúc, có thể có được linh hồn khao khát duy nhất trên đời này, đó là kết thúc mơ ước của mỗi một ma vật như hắn.
“Lăng Hoa –” Giọng nói của Đông quan, từ chỗ kết giới phá vỡ truyền đến, “Ngươi không sao chứ?”
Huyễn ma mỉm cười, nhìn tháy Lăng Hoa trong lòng mình, mí mắt hơi hơi run lên một chút
“Không trả lời sao, sư huynh?” Huyễn ma cúi sát vào tai Lăng Hoa, vui sướng cười khẽ, “Để đông quân biết ngươi còn sống, không tốt sao? Có lẽ hắn sẽ cảm kích, ta là một ma vật tâm địa tốt cỡ nào ”
Hắn hơi thả lỏng hai tay đang ôm Lăng Hoa, để linh lực đã bị hắn tước đoạt của Lăng Hoa chậm rãi trở về trong cơ thể. Một chút tiên khí mỏng manh này lan ra từ chỗ kết giới bị phá vỡ, đông quân rõ ràng thở ra nhẹ nhõm: “May quá, ma vật kia còn chưa làm gì ngươi”
Tiếng phá hủy nơi kết giới ngừng lại, đông quân hình như không tiếp tục hành động. Huyễn ma biết, kì thật đông quân lúc nào cũng có thể phá kết giới này, chẳng qua lo lắng Lăng Hoa đang ở trong tay hắn, sợ ném chuột vỡ bình, nên không dám có động tác quá lớn
Đang chờ ma nguyên của hắn dần dần tiêu hao hết, tự tiêu vong xong, mới đưa Lăng Hoa đi, phải không?
Sợ ép hắn quá, nuốt sinh hồn của Lăng Hoa xong, ma khí tái sinh, trốn về bắc thiên ma vực, phải không?
Nhưng mà đông quân, sao bổn tọa sẽ như ngươi mong muốn đâu?
Ngay sau đó, hai tay của huyễn ma đột nhiên siết chặt, tiên khí khó khăn lắm mới về lại trong cơ thể Lăng Hoa, nháy mắt như giọt nước rơi trên sa mạc, nhanh chóng bị huyễn ma hút hết vào trong cơ thể. Chỗ kết giới của ảo cảnh bừng lên ánh đỏ yêu dị, thế nhưng lại ngăn cách mấy luồng sáng vàng kia ngoài kết giới
Đông quân kinh hãi, trong một giây hắn rốt cục không cảm nhận được tiên khí của Lăng Hoa, mà ma khí vốn cho rằng yếu đến hầu như lúc nào cũng có thể tan biến, lại đột nhiên tăng vọt
Chẳng lẽ Lăng Hoa, đã bị ma vật kia…
Giây tiếp theo, đông quân ra tay không chút do dự, trường kiếm màu vàng mang theo ánh sáng nóng rực nhất trong trời đất, thần khí có thể chặt đứt tất cả bóng tối trong thế gian, cứ như vậy xuyên qua kết giới của ảo cảnh, không lưu tình xông thẳng vào.
Sau đó, hắn nhìn thấy ma vật cười vô cùng vui sướng, cùng với Lăng Hoa được ôm chặt trong lòng hắn ta
“Ngươi –”
Cùng lúc rống giận thành tiếng, cũng đã không thể thu tay lại, một tiếng ầm ầm, kết giới bị phá, đầu kiếm của đông quân bay thẳng đến trước mắt huyễn ma, nơi ánh sáng nóng rực kia đi qua, ma khí tan hết
Nhưng huyễn ma vẫn gìm chặt Lăng Hoa vào trong lòng, không có ý buông tay
Nhìn thấy Lăng Hoa tuy suy yếu vô cùng, nhưng vẫn còn sống, đông quân nhẹ nhõm thở phào, thu hồi thần khí, lạnh lùng nói với huyễn ma: “Ngươi thả Lăng Hoa ra, có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một con đường sống”
Huyễn ma cười nhạo một tiếng, lười biếng nói: “Đáng tiếc, bổn tọa không muốn sống”
“Lúc này ta có thể giết ngươi rất dễ dàng!” Đông quân rốt cục nổi giận: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn kéo dài thời gian? Ma khí trong cơ thể ngươi cũng duy trì không được nửa khắc”
Huyễn ma gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Bổn tọa quả thực duy trì không đến nửa khắc, chỉ là sao ngươi không hỏi Lăng Hoa, y có muốn về cùng ngươi không?”
Đông quân sửng sốt, tầm mắt chuyển hướng Lăng Hoa, thấy y đã mở mắt, đang nhìn hắn
Đó là một đôi mắt đã không còn khát vọng sống
“Phù tang!” Trái tim của Đông quân trầm xuống, nghiêm giọng nói, “Ngươi là người tu tiên, chẳng lẽ lại bị ma vật này mê hoặc tâm trí, cam chịu đọa lạc, muốn vĩnh viễn sa đọa sao?” Tiến lên một bước, liền muốn kéo Lăng Hoa ra khỏi ngực huyễn ma, “Còn không theo ta về đông hải!”
Nhưng bàn tay vươn ra còn chưa chạm vào Lăng Hoa, liền nghe thấy tiếng cười trầm trầm của huyễn ma: “Đông quân, nếu tay của ngươi tới thêm một phân, ta sẽ nuốt sống sinh hồn của y”
Tay của đông quân, sững lại nơi cách Lăng Hoa không đến nửa phân
Đôi mắt vốn ảm đạm không ánh sáng của Lăng Hoa, dần dần nhuộm lên một chút bi thương. Y ngưng mắt nhìn đông quân, hơi hơi hé môi, đông quân mơ hồ nghe thấy y nói là —
“Đông quân, lời cược với ngươi năm đó, cũng là ta thua”
Phút chốc thời gian đảo ngược, đông quân nhớ lại lúc phù tang vừa lấy được tiên thể, bản thân từng cược chơi với y, nói nếu ngay cả phù tang cũng biết tình là gì, vậy chư thần tiên giới, lại có mấy kẻ trốn được tổn hại của tình kiếp?
Mà lúc ấy phù tang nói, bản thân vốn là cỏ cây, sao lại có lòng ái dục
Nhưng thì ra, sớm đã một lời thành đoán mệnh
“Nếu ngươi biết ma vật này là tâm ma của ngươi, vì sao vô luận thế nào cũng không nhìn thấu?” Đông quân trước nay rất ít biến sắc, rốt cục cũng lộ ra một chút thần sắc bi ai mà bất đắc dĩ, “Vì sao không chịu trở về cùng ta, vào tẩy luyện trì rửa sạch bụi trần, một lần nữa tu luyện? Ma vật này đã sống không qua được một khắc, từ nay về sau, trên thế gian này không còn tâm ma có thể quấy nhiễu ngươi”
Lăng Hoa nghe vậy lại nở nụ cười
Y làm sao không biết, nếu lúc này chọn về đông hải với đông quân, y sẽ vào tẩy luyện trì, rửa sạch phàm niệm, quên đi kiếp trước, mà huyễn ma cũng biến mất trong trời đất từ nay, trên đời này liền không còn bất kì sự vật gì có thể cản trở đường tu hành của y
Y sẽ không nhớ bản thân từng là đệ tử lăng môn, không nhớ từng có một tiểu sư đệ tên là Lăng Chiêu, không nhớ từng hận khắc cốt đối với ma vật này, cũng không nhớ lần duy nhất ý loạn tình mê trong đời
Y sẽ không còn lòng yêu hận, đồng thọ cùng thiên địa, đồng xuân cùng vạn vật
Đây vốn là con đường mà tất cả người tu tiên trên đời phải đi qua, nhưng, lại không phải là y
Năm đó sư tôn liền nói với y, nhìn không thấu sinh tử luân hồi, nhìn không thấu hai chữ yêu hận, chung quy khó đạt được đại đạo
Y quả thực nhìn không thấu, cũng không muốn đi nhìn thấu
Ngay tại một khắc này, huyễn ma đột nhiên làm khó dễ, ma khí còn sót lại trong cơ thể thình lình phun ra ngoài, ma khí như dời núi lấp biến điên cuồng ập đến, thế nhưng lại mạnh mẽ bức đông quân lùi lại mấy bước
Hắn dù gì cũng là ma vật sống hơn vạn năm, cho dù giãy chết, cũng đủ khiến mọi vật trong trời đất phải biến sắc. Cho dù là đông quân, nhất thời cũng khó đến gần
Huyễn ma đứng trong trung tâm lốc xoáy hình thành từ ma khí, lại ôm chặt Lăng Hoa thêm vài phần, cúi đầu, khẽ cười bên tai y: “Chuẩn bị tốt chưa, sư huynh?”
Lăng Hoa cuối cùng nhìn thoáng qua phương hướng của đông quân, sau đó chậm rãi nhắm mắt
“Tuyệt đối không đau đâu, ta đảm bảo” Tiếng cười sung sướng nhẹ nhàng vang lên bên tai y, đó là âm thanh cuối cùng y nghe thấy trên đời này
Sau đó, y chỉ cảm thấy có một cơn đau nhói ập đến từ trong bóng tối, thống khổ không thể hình dung vỡ ra trên ngực y, đó là cơn đau do linh hồn bị cố tình cướp đoạt khỏi cơ thể
Sao có thể không đau?
Rõ ràng… đau như vậy…
Sau đó, y cảm thấy linh hồn của bản thân được nhẹ nhàng ôm ấp, dịu dàng nhường nào.
“Sư huynh, đi thôi”
Y cảm thấy, bản thân hình như đáp lại một chữ, được
Đại khái cũng chỉ là ảo giác của y, bởi vì linh hồn của y, cũng lập tức tan biến trong bóng tối hư vô
Bao gồm cả huyễn ma, cùng nhau
Trong nháy mắt trời quang mây tạnh, ma khí tiêu hết, trời phạt đã qua, chỉ còn lại bầu trời xanh trong vắt, vạn vật hồi xuân
Đông quân đứng lặng tại chỗ, thật lâu sau, xoay người đạp mây đi
Hắn biết, gốc phù tang ở đông hải đã khô, trên đời này không còn Lăng Hoa tiên quân, cũng không còn huyễn ma
Có lẽ, trong những năm tháng dài lâu sau này, hắn sẽ ngẫu nhiên nhớ lại, từng có một tiên quân tên là Lăng Hoa, trong lúc lơ đãng nói với hắn: “Đông quân, hôm nay ta đi ngang ma vực, đúng lúc có ma vật sinh ra từ hư vô”
Hắn thuận miệng đáp: “Vậy thì sao?”
“Là ta… vật cực yêu mà cực diễm mà ta chưa bao giờ thấy”
Từ đó, ma do tâm sinh
Đó liền đã định là kết thúc của mọi chuyện
Nhưng hắn vẫn mỉm cười, vuốt ve tóc của Lăng Hoa, nhẹ nhàng hôn môn của y
Hắn rất vui, không ai biết nỗi thống khổ của một kẻ thân là ma vật—đó là sống mấy ngàn năm thậm chí hơn vạn năm, trong sinh mệnh dài lâu mà nhìn không thấy điểm cuối, cho dù đã chán ghét sự thật ‘còn sống’ này, nhưng cũng không thể tự mình kết thúc nỗi thống khổ của sinh mệnh bản thân
Kết cục của ma vật, thông thường không ngoài hai loại – hoặc là bị kẻ tu hành mạnh hơn phong ấn trong pháp trận, theo thời gian trôi đi, từ từ tiêu hao hết tất cả ma khí trong cơ thể mà chết; hoặc là trực tiếp bị tiên gia pháp lực cao thâm đánh bại, sau đó hóa thành hư vô. Mà ma vật mạnh như hắn, trừ phi thượng cổ thiên thần tự mình ra tay, bằng không không thể dễ dàng tiêu diệt
Không có ma vật nào, có thể sống đến thọ cùng trời đất. Tại khoảnh khắc sinh mệnh kết thúc, có thể có được linh hồn khao khát duy nhất trên đời này, đó là kết thúc mơ ước của mỗi một ma vật như hắn.
“Lăng Hoa –” Giọng nói của Đông quan, từ chỗ kết giới phá vỡ truyền đến, “Ngươi không sao chứ?”
Huyễn ma mỉm cười, nhìn tháy Lăng Hoa trong lòng mình, mí mắt hơi hơi run lên một chút
“Không trả lời sao, sư huynh?” Huyễn ma cúi sát vào tai Lăng Hoa, vui sướng cười khẽ, “Để đông quân biết ngươi còn sống, không tốt sao? Có lẽ hắn sẽ cảm kích, ta là một ma vật tâm địa tốt cỡ nào ”
Hắn hơi thả lỏng hai tay đang ôm Lăng Hoa, để linh lực đã bị hắn tước đoạt của Lăng Hoa chậm rãi trở về trong cơ thể. Một chút tiên khí mỏng manh này lan ra từ chỗ kết giới bị phá vỡ, đông quân rõ ràng thở ra nhẹ nhõm: “May quá, ma vật kia còn chưa làm gì ngươi”
Tiếng phá hủy nơi kết giới ngừng lại, đông quân hình như không tiếp tục hành động. Huyễn ma biết, kì thật đông quân lúc nào cũng có thể phá kết giới này, chẳng qua lo lắng Lăng Hoa đang ở trong tay hắn, sợ ném chuột vỡ bình, nên không dám có động tác quá lớn
Đang chờ ma nguyên của hắn dần dần tiêu hao hết, tự tiêu vong xong, mới đưa Lăng Hoa đi, phải không?
Sợ ép hắn quá, nuốt sinh hồn của Lăng Hoa xong, ma khí tái sinh, trốn về bắc thiên ma vực, phải không?
Nhưng mà đông quân, sao bổn tọa sẽ như ngươi mong muốn đâu?
Ngay sau đó, hai tay của huyễn ma đột nhiên siết chặt, tiên khí khó khăn lắm mới về lại trong cơ thể Lăng Hoa, nháy mắt như giọt nước rơi trên sa mạc, nhanh chóng bị huyễn ma hút hết vào trong cơ thể. Chỗ kết giới của ảo cảnh bừng lên ánh đỏ yêu dị, thế nhưng lại ngăn cách mấy luồng sáng vàng kia ngoài kết giới
Đông quân kinh hãi, trong một giây hắn rốt cục không cảm nhận được tiên khí của Lăng Hoa, mà ma khí vốn cho rằng yếu đến hầu như lúc nào cũng có thể tan biến, lại đột nhiên tăng vọt
Chẳng lẽ Lăng Hoa, đã bị ma vật kia…
Giây tiếp theo, đông quân ra tay không chút do dự, trường kiếm màu vàng mang theo ánh sáng nóng rực nhất trong trời đất, thần khí có thể chặt đứt tất cả bóng tối trong thế gian, cứ như vậy xuyên qua kết giới của ảo cảnh, không lưu tình xông thẳng vào.
Sau đó, hắn nhìn thấy ma vật cười vô cùng vui sướng, cùng với Lăng Hoa được ôm chặt trong lòng hắn ta
“Ngươi –”
Cùng lúc rống giận thành tiếng, cũng đã không thể thu tay lại, một tiếng ầm ầm, kết giới bị phá, đầu kiếm của đông quân bay thẳng đến trước mắt huyễn ma, nơi ánh sáng nóng rực kia đi qua, ma khí tan hết
Nhưng huyễn ma vẫn gìm chặt Lăng Hoa vào trong lòng, không có ý buông tay
Nhìn thấy Lăng Hoa tuy suy yếu vô cùng, nhưng vẫn còn sống, đông quân nhẹ nhõm thở phào, thu hồi thần khí, lạnh lùng nói với huyễn ma: “Ngươi thả Lăng Hoa ra, có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một con đường sống”
Huyễn ma cười nhạo một tiếng, lười biếng nói: “Đáng tiếc, bổn tọa không muốn sống”
“Lúc này ta có thể giết ngươi rất dễ dàng!” Đông quân rốt cục nổi giận: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn kéo dài thời gian? Ma khí trong cơ thể ngươi cũng duy trì không được nửa khắc”
Huyễn ma gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Bổn tọa quả thực duy trì không đến nửa khắc, chỉ là sao ngươi không hỏi Lăng Hoa, y có muốn về cùng ngươi không?”
Đông quân sửng sốt, tầm mắt chuyển hướng Lăng Hoa, thấy y đã mở mắt, đang nhìn hắn
Đó là một đôi mắt đã không còn khát vọng sống
“Phù tang!” Trái tim của Đông quân trầm xuống, nghiêm giọng nói, “Ngươi là người tu tiên, chẳng lẽ lại bị ma vật này mê hoặc tâm trí, cam chịu đọa lạc, muốn vĩnh viễn sa đọa sao?” Tiến lên một bước, liền muốn kéo Lăng Hoa ra khỏi ngực huyễn ma, “Còn không theo ta về đông hải!”
Nhưng bàn tay vươn ra còn chưa chạm vào Lăng Hoa, liền nghe thấy tiếng cười trầm trầm của huyễn ma: “Đông quân, nếu tay của ngươi tới thêm một phân, ta sẽ nuốt sống sinh hồn của y”
Tay của đông quân, sững lại nơi cách Lăng Hoa không đến nửa phân
Đôi mắt vốn ảm đạm không ánh sáng của Lăng Hoa, dần dần nhuộm lên một chút bi thương. Y ngưng mắt nhìn đông quân, hơi hơi hé môi, đông quân mơ hồ nghe thấy y nói là —
“Đông quân, lời cược với ngươi năm đó, cũng là ta thua”
Phút chốc thời gian đảo ngược, đông quân nhớ lại lúc phù tang vừa lấy được tiên thể, bản thân từng cược chơi với y, nói nếu ngay cả phù tang cũng biết tình là gì, vậy chư thần tiên giới, lại có mấy kẻ trốn được tổn hại của tình kiếp?
Mà lúc ấy phù tang nói, bản thân vốn là cỏ cây, sao lại có lòng ái dục
Nhưng thì ra, sớm đã một lời thành đoán mệnh
“Nếu ngươi biết ma vật này là tâm ma của ngươi, vì sao vô luận thế nào cũng không nhìn thấu?” Đông quân trước nay rất ít biến sắc, rốt cục cũng lộ ra một chút thần sắc bi ai mà bất đắc dĩ, “Vì sao không chịu trở về cùng ta, vào tẩy luyện trì rửa sạch bụi trần, một lần nữa tu luyện? Ma vật này đã sống không qua được một khắc, từ nay về sau, trên thế gian này không còn tâm ma có thể quấy nhiễu ngươi”
Lăng Hoa nghe vậy lại nở nụ cười
Y làm sao không biết, nếu lúc này chọn về đông hải với đông quân, y sẽ vào tẩy luyện trì, rửa sạch phàm niệm, quên đi kiếp trước, mà huyễn ma cũng biến mất trong trời đất từ nay, trên đời này liền không còn bất kì sự vật gì có thể cản trở đường tu hành của y
Y sẽ không nhớ bản thân từng là đệ tử lăng môn, không nhớ từng có một tiểu sư đệ tên là Lăng Chiêu, không nhớ từng hận khắc cốt đối với ma vật này, cũng không nhớ lần duy nhất ý loạn tình mê trong đời
Y sẽ không còn lòng yêu hận, đồng thọ cùng thiên địa, đồng xuân cùng vạn vật
Đây vốn là con đường mà tất cả người tu tiên trên đời phải đi qua, nhưng, lại không phải là y
Năm đó sư tôn liền nói với y, nhìn không thấu sinh tử luân hồi, nhìn không thấu hai chữ yêu hận, chung quy khó đạt được đại đạo
Y quả thực nhìn không thấu, cũng không muốn đi nhìn thấu
Ngay tại một khắc này, huyễn ma đột nhiên làm khó dễ, ma khí còn sót lại trong cơ thể thình lình phun ra ngoài, ma khí như dời núi lấp biến điên cuồng ập đến, thế nhưng lại mạnh mẽ bức đông quân lùi lại mấy bước
Hắn dù gì cũng là ma vật sống hơn vạn năm, cho dù giãy chết, cũng đủ khiến mọi vật trong trời đất phải biến sắc. Cho dù là đông quân, nhất thời cũng khó đến gần
Huyễn ma đứng trong trung tâm lốc xoáy hình thành từ ma khí, lại ôm chặt Lăng Hoa thêm vài phần, cúi đầu, khẽ cười bên tai y: “Chuẩn bị tốt chưa, sư huynh?”
Lăng Hoa cuối cùng nhìn thoáng qua phương hướng của đông quân, sau đó chậm rãi nhắm mắt
“Tuyệt đối không đau đâu, ta đảm bảo” Tiếng cười sung sướng nhẹ nhàng vang lên bên tai y, đó là âm thanh cuối cùng y nghe thấy trên đời này
Sau đó, y chỉ cảm thấy có một cơn đau nhói ập đến từ trong bóng tối, thống khổ không thể hình dung vỡ ra trên ngực y, đó là cơn đau do linh hồn bị cố tình cướp đoạt khỏi cơ thể
Sao có thể không đau?
Rõ ràng… đau như vậy…
Sau đó, y cảm thấy linh hồn của bản thân được nhẹ nhàng ôm ấp, dịu dàng nhường nào.
“Sư huynh, đi thôi”
Y cảm thấy, bản thân hình như đáp lại một chữ, được
Đại khái cũng chỉ là ảo giác của y, bởi vì linh hồn của y, cũng lập tức tan biến trong bóng tối hư vô
Bao gồm cả huyễn ma, cùng nhau
Trong nháy mắt trời quang mây tạnh, ma khí tiêu hết, trời phạt đã qua, chỉ còn lại bầu trời xanh trong vắt, vạn vật hồi xuân
Đông quân đứng lặng tại chỗ, thật lâu sau, xoay người đạp mây đi
Hắn biết, gốc phù tang ở đông hải đã khô, trên đời này không còn Lăng Hoa tiên quân, cũng không còn huyễn ma
Có lẽ, trong những năm tháng dài lâu sau này, hắn sẽ ngẫu nhiên nhớ lại, từng có một tiên quân tên là Lăng Hoa, trong lúc lơ đãng nói với hắn: “Đông quân, hôm nay ta đi ngang ma vực, đúng lúc có ma vật sinh ra từ hư vô”
Hắn thuận miệng đáp: “Vậy thì sao?”
“Là ta… vật cực yêu mà cực diễm mà ta chưa bao giờ thấy”
Từ đó, ma do tâm sinh
Đó liền đã định là kết thúc của mọi chuyện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.