Chương 133: Cú phản pháo của đại sư
Phù Hoa
28/08/2020
GIANG TRỪNG: ĐẠI SƯ LÊN SÀN ĐÚNG LÚC THẬT Ý.
“Quán rượu này tuy khá kín tiếng nhưng lại là vật báu thành Phương Châu đấy, vài năm trước nếm thử chầu Thanh Hoa Trúc Lưu Tuyền của bà chủ mà nay vẫn nhớ mãi khôn nguôi, Tần đạo hữu và Tống đạo hữu đừng để lỡ nhé.” Giang Trừng quen đường thuộc lối giới thiệu rượu chốn này cho hai sư huynh đệ, tự nhiên rót cho mình một chén, rượu vừa xuống họng, sự tán thán và nỗi niềm hoài cổ đã hiển hiện ngay.
Giang Trừng nào đâu phải bợm, nhưng thỉnh thoảng gặp rượu vừa miệng cũng sẽ hăng hái thưởng thức. Quán rượu xập xệ ven đường đồi hoang vắng nơi thành tu chân cực kỳ bình thường này lại cất một trong vài loại rượu mà cô thích nhất.
Bấy giờ Giang Trừng cùng con và hai sư huynh đệ Phủ Hoa tông quây quần bên chiếc bàn tre giản đơn bình dị, hương rượu thoang thoảng và rừng trúc quanh đây hoà thành thứ mùi riêng biệt.
Trong cặp sư huynh đệ đây, Tần sư huynh – đệ tử tiêu chuẩn của Phủ Hoa tông cực kỳ chăm chút, dẫu không tỏ vẻ chê bôi nhưng nhìn là biết hắn không thiết tha gì với quán rượu nhỏ giữa chốn núi hoang rừng vắng này. Ờ, cái nơi bốn bề lộng gió, mái tranh xập xệ, cỏ hoang trúc bụi um tùm đây nhìn thì dân dã song còn lâu mới đạt ngưỡng trang nhã mà đệ tử Phủ Hoa tông ưng.
Còn Tống Sơ Vân thì ngơ ngáo như vẻ ngoài, nghe Giang Trừng năng nổ giới thiệu đã nể mặt cạn luôn một chén.
Đoạn sáng rỡ ánh mắt, “Ngon thật đấy chứ, nhỉnh hơn cả rượu hoa của Từ sư thúc chỗ bọn ta! Lát nữa sẽ mang một ít về biếu các sư thúc.”
“Chậc chậc.” Giang Trừng xua tay, nhẩn nha bí hiểm như mấy lão giang hồ, “Rượu này ấy à, chỉ có uống trong quán mới đúng vị, đem đi rồi thì không ngon nữa.”
“Thế á?” Tống Sơ Vân ngạc nhiên song chẳng nghi ngờ gì.
Khéo thay bà chủ bước từ sau bình phong bằng trúc ra, nghe Giang Trừng nói thế bèn tăm tia một lượt: “Điệu này chỉ mỗi khách quen mới biết, quán ta hiếm ai lui tới, ta nhớ mặt từng người nhưng hình như chưa từng gặp cô.”
Bà chủ là một mỹ nhơn yêu kiều, đuôi mắt rất dài, mỗi cái liếc động lòng quyến rũ lắm thay. Ban nãy chỉ có mấy con khỉ có linh tính mặc đồng phục xanh lá dâng rượu lên, hai sư huynh đệ chưa gặp chủ quán, nay Tần sư huynh vừa thấy đã khẽ cau mày, đoán chừng đã nhận ra thân phận nàng ta.
Mãn Nương là hồ yêu, loài yêu quái mà Tống Sơ Vân vẫn tơ tưởng mãi trước đấy.
Tống Sơ Vân thì đang trưng cái vẻ như hồi mới thấy Giang Trừng, tha thiết nhìn bà chủ tuyệt trần, chân thành lắm thay: “Ôi khá khen hai tiếng mỹ nhơn, chẳng hay nàng có bằng lòng nên duyên đạo lữ cùng ta, tại hạ là đệ tử Phủ Hoa tông, tu vi đã đến Tâm Động, nguyên dương chưa mất, song tu với ta sẽ lợi đủ đường…” Lặp lại lời đã nói với cô dạo trước, Giang Trừng đồ rằng có khi cậu ta thỏ thẻ điều này với tất cả các em mà mình chấm.
Bà chủ xinh đẹp không đáp, Giang Trừng ha hả mà cười, đón lời Tống Sơ Vân, “Tống đạo hữu lại phải thất vọng rồi, Mãn Nương chỉ thích các chàng rắn rỏi tuấn tú ngời ngời thôi.”
Giang Trừng chống tay lên bàn, khoan thai gác cặp chân dài, nhếch môi cười, thoảng vẻ trăng hoa thuở ấy, “Mấy năm trước còn bảo chờ em trổ mã thành lang quân tuấn tú đặng hoá uyên ương mà quên nhanh vậy, oan gia quá ư bội nghĩa bạc tình…”
Mãn Nương trợn mắt quyến rũ mà lườm, “Ai từng hứa hẹn với cô, ta có yêu đàn bà đâu… Mà khoan!” Nàng chưa dứt lời đã choàng tỉnh, lao vù đến ngồi kế Giang Trừng, kéo mặt cô sang tăm tia thật kỹ, bỗng lại ôi chao thốt lên, đoạn tự bịt mắt mình.
“Thì ra là cái ngữ oan gia nhà em, ta đã bảo chờ em tuấn tú hơn rồi hẵng sang đây, nhõn mất vài năm sao lại xinh xắn yêu kiều gấp bội thế này! Tức chết đi được!” Mãn Nương uốn éo, thình lình vỗ bàn cái bốp.
Giang Trừng ôm vai nàng, nom thân thiết cực, “Thôi mà chị yêu của em, chị chẳng đã biết em phận má đào từ lâu còn gì, giờ ghé vào cũng để chị ngắm thôi, sao nào, có còn ưng cái mã này chăng?”
“Không ưng! Thua cả con gà tơ ngơ ngáo trước mặt kia kìa!” Mãn Nương mồm nói thế nhưng tay thì vẫn không giãy khỏi Giang Trừng, giọng điệu rầy la khiến hai sư huynh đệ ngồi kia trợn mắt há mồm.
À không, nói đúng hơn là ngẩn ngơ trước sắc đẹp của Giang Trừng và Mãn Nương đây. Giang Trừng nay đã nhỏ nhắn xinh xắn lắm rồi, như mai thầm tuyết trắng lan trổ vực sâu, còn Mãn Nương thì rực rỡ kiêu sa tựa mẫu đơn đào thắm, cả hai lại còn quàng vai ôm eo đùa giỡn, quả rất… Tống Sơ Vân đã khóc than âu sầu nhìn Tần sư huynh nhà mình, “Sư huynh, các cô gái bây giờ chỉ thích nhau thôi ư? Phải chăng trọn kiếp ta không kén nổi đạo lữ nữa rồi?”
Hai sợi gân xanh trên trán Tần sư huynh lại giần giật. Mãn Nương tuy đang hàn huyên ôn chuyện với Giang Trừng song ánh mắt vẫn dõi về phía hai người, săm soi một lúc mới bảo: “Hình như đâu phải là ái lữ của em, dắt chúng đến đây làm gì?”
Giang Trừng: “Khéo thay chạm mặt dọc đường, hai vị đạo hữu này định sang Dung Trần sơn phái đưa thiệp bèn đánh bạn đồng hành với em, ngang quán lại thấy buồn miệng, ghé vào nhấm nháp tý rượu ấy mà. Em nhớ Thanh Hoa Trúc Lưu Tuyền của Mãn Nương chết đi được ý!”
Mãn Nương: “Em có còn là em ngày đó nữa đâu, mặt mũi như này ta không yêu nữa, bớt ghẹo lại đi.”
Giang Trừng: “Vâng vâng không đùa chị Mãn Nương nữa, cơ mà nấu em một phần Cửu Tiên Canh đi chị ới.”
Mãn Nương: “Mơ ấy! Không có đâu!”
Giang Trừng bồng Hạch Đào Nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên vào lòng, “Chị Mãn Nương nhìn này, em đưa cả con gái tới rồi đây, đã hứa sẽ dắt nó đi ăn món Cửu Tiên Canh ngon lành, đừng để em phải thất hứa chứ. Nhé chị yêu, nể mặt cháu gái của chị nhé, nấu em một phần đi mààà!”
Nãy giờ Hạch Đào Nhỏ đã đĩnh đạc đưa muỗng xúc rượu nếm thử, nay gặp Mãn Nương xinh đẹp thì lễ phép gật đầu chào rồi tiếp tục liếm rượu. Đệ tử các dãy các hệ của Dung Trần sơn phái thường tụ tập hội hè, Giang Trừng luôn dắt con theo nên Hạch Đào Nhỏ rành rẽ rượu chè từ khuya, vào phải con nít nhà bình thường chắc đã sớm hỏng hoặc đi đời nhà ma bởi cái kiểu nuôi thả của Giang Trừng rồi.
Mãn Nương nhìn Hạch Đào Nhỏ, đôi mắt dài trợn to, bỗng lại đặt tay lên ngực, “Ôi oan gia đẻ cả con rồi á! Mà vẫn lại là con gái nữa chứ! Sao không phải là một bé trai, để ta chờ nó lớn cũng được mà!”
Tống Sơ Vân tức thời hớn hở mở mồm: “Bà chủ xem thử ta này, ta cũng khá lắm á!”
Rồi bị Tần sư huynh vỗ ót, thành ra lại ngậm miệng.
Sau cùng Hạch Đào Nhỏ cũng đã nếm được món Cửu Tiên Canh ngon lành mẹ kể, cũng mỗi bé có phần, ba người lớn chỉ ngồi nhậu suông. Thường nghe bàn rượu là nơi gắn kết con người, trước kia Giang Trừng quen được Mãn Nương là do đã ngồi cạn nửa tháng rượu ngon ở quán người ta.
Rượu quá tam tuần, ngay cả Tần sư huynh nghiêm túc cũng đã thoải mái hơn nhiều, Tống Sơ Vân thì quên béng điều không vui, hứng trí ngồi tán dóc với Giang Trừng.
Khoảng thời gian xa nhà lịch luyện của Giang Trừng tuy không dài nhưng cô ưa lang thang khắp nẻo, không quá chuyên tâm tu luyện, cũng bởi la cà muôn nơi mà đã gặp biết bao nhiêu người hay ho, lắm điều thú vị và đủ thức ăn uống chơi bời tuyệt diệu. Chuyện trò với Tống Sơ Vân ngày càng rôm rả, cả hai vừa nhắc tới một toà thành nhỏ có đặc sản là món bánh mật đường, Tống Sơ Vân bỗng chợt thở than, “Tiếc rằng chốn ấy nay đã không còn.”
Rất nhiều vùng nhiều nơi thoăn thoắt biến mất khỏi cõi tu chân do sự xuất hiện của tử giới, toà thành nhỏ nọ là một trong số ấy. Nhắc đến chuyện này, bầu không khí thoáng chốc nặng nề hẳn.
Mãn Nương hiếm khi thôi cười, tựa vào người Giang Trừng mà than: “Ôi, ta cảm nhận được rõ hơn các tu sĩ khác, hơi thở đất trời ngày càng sa sút, chẳng biết có còn trở lại như trước được không.”
Chỉ có Giang Trừng là nghịch chén rượu, nét cười vẫn phảng phất bên môi, “Sẽ ổn cả thôi, nhỡ mà không thì… rượu ngon uống được hôm nao cứ uống, người thương còn đây thì ngắm thêm đôi lần, thật ra cũng đâu có chi phải tiếc.”
“Em vẫn mãi lạc quan như thế.” Mãn Nương cười phì.
Giang Trừng lắc đầu, “Em ở cùng ai đấy đã lâu, tự dưng lại thấy tâm tình rộng mở, chẳng gì phải lo.”
Cô chỉ nói bừa thế thôi, Tống Sơ Vân ngồi đối diện đã không kìm nổi cơn nhiều chuyện của mình, cậu rục rịch, lờ luôn sự can ngăn của Tần sư huynh, nhào ra hỏi luôn: “Giang đạo hữu, ý nàng là Thanh Đăng đại sư Thượng Vân Phật Tử đấy ư? Giang đạo hữu có thể bật mí rằng giữa Hạc Kinh Hàn Hạc tiền bối và Thanh Đăng đại sư thì nàng thích ai hơn không? Ta tò mò lắm luôn!”
Mãn Nương: “Hạc Kinh Hàn Thanh Đăng đại sư chi cơ, bọn tai to mặt lớn ấy thì can gì đến Giang Trừng nhà ta?”
Thấy Mãn Nương ngờ vực, Tống Sơ Vân lại càng hứng chí học lại tất tật các kiểu tin đồn, đâu đó xong xuôi, Giang Trừng lại phải đối diện với hai cặp mắt tò mò sáng rỡ và một cặp mắt tỏ vẻ ta đây không thèm thuồng gì len lén liếc sang.
Giang Trừng nhìn trời ngó đất trông rượu trước mặt mình, bị Mãn Nương nắm lấy cổ, “Ây dà nói đi mà, ta cũng có đồn ra đâu.”
Tống Sơ Vân bên kia cũng bắt chước y hệt giọng điệu của Mãn Nương: “Giang đạo hữu nói đi mà, ta cũng có đồn ra đâu.” Vừa dứt lời lại bị sư huynh vỗ ót, song cậu chẳng màng vì quen bị đánh rồi, chỉ chăm chăm nhìn Giang Trừng bằng đôi mắt nóng rực nhiễu sự.
Bị hai mặt giáp công, con gái cưng lại chẳng màng cứu cánh cho bà mẹ đương giữa đôi bờ nước lửa mà chỉ lo ăn Cửu Tiên Canh, Giang Trừng đành tự giúp lấy mình.
Cô hắng giọng, “Thực ra, ta yêu… Hạc Kinh Hàn của đạo quán Vô Cực nhất.”
“Ể! Sao em không chọn Thượng Vân Phật Tử! Vị lão tổ ấy tu luyện ngoài hai trăm năm đã đến kỳ Linh Phật, vạn năm chỉ có một ở cõi tu chân này đấy! Em mà song tu được với chàng ta thì lợi đủ đường, sao lại chọn Hạc Kinh Hàn cơ chứ! Tuy Hạc Kinh Hàn cũng ổn, nhưng nếu so với Thanh Đăng đại sư thì Thanh Đăng đại sư vẫn nhỉnh hơn mà!” Mãn Nương không khỏi siết cổ Giang Trừng, đẩy vẻ tiếc rẻ thương thay, cứ như cô vừa đưa ra lựa chọn gì khó chấp nhận lắm vậy.
Tống Sơ Vân thì mắt mi đều cười, lại còn huých tay Tần sư huynh, “Ta bảo mà, Hạc Kinh Hàn hoa mọc núi cao rốt vẫn là kẻ chiến thắng!”
Tần sư huynh hiếm khi không đánh đòn cậu, khe khẽ gật đầu chêm thêm, “Không sai, Hạc tiền bối mới là đệ nhất lứa này, ai đời sánh nổi song kiếm của ngài.”
Hai sư huynh đệ này rành rành thuộc đảng Hạc Kinh Hàn rồi. Chừng như ship khác thuyền, Mãn Nương và hai sư huynh đệ vừa nghe nhau nói đã lại gườm nhau, không khí tức thời căng thẳng.
Giang Trừng: “…”
“Ầy, Thanh Đăng đại sư tốt thì tốt thật, nhưng chàng một lòng thờ Phật, không thiết tha chi, dẫu có mến cũng đành lặng thầm buông bỏ.” Giang Trừng thở than buồn bã, đáng thương biết mấy, “Chàng không chịu dành cả cái liếc mắt cho tôi thì nói gì đến chuyện thân thiết cùng.”
Ba người kia thấy cô rầu rĩ, nhất là hai sư huynh đệ sực nhớ lại chuyện Giang Trừng bị vây trong kết giới Phật quang nọ, không khỏi nghĩ ngợi xa xôi. Chẳng nhẽ do Giang Trừng đeo bám Thanh Đăng đại sư quá mới bị chàng nhốt lại? Cũng bởi thế mà cô quyết định quên Thanh Đăng đại sư luôn?! Nghe cũng có lý đó.
Hai sư huynh đệ như bừng tỉnh ngộ, ánh mắt dành cho Giang Trừng của Tống Sơ Vân đã ngập ngụa cảm thông, đương định an ủi Giang đạo hữu chìm đắm giữa đau thương song vẫn cố mạnh mẽ vui cười vài câu thì bỗng có bóng trắng lướt qua, Giang Trừng hãy còn ngồi đó đã biến đi đâu mất.
Giang Trừng đang ấm chỗ lừa phỉnh người ta thình lình lại bị ai cắp mất, cô cũng ngỡ ngàng quá lắm, nhất là khi thấy người đang ôm mình là Thanh Đăng đại sư vừa khoanh vòng ngăn mình đi theo. Sao Thanh Đăng đại sư lại ở đây cơ chứ! Chàng đã đến đất Táng rồi mà!
Với cả mặt mũi lạnh lùng giá băng nhưng đôi mắt lại bừng bừng những lửa này sao y hệt chàng số ba uống nhầm thuốc ở Ma Vực vài năm trước vậy! Như này là như nào!
Mới lại trò mèo gì thế, cô vừa quẳng cái tiếng “không thiết tha chi, một lòng thờ Phật” cho chàng mà, giờ chàng phản pháo đấy phỏng?! Đừng có giở điệu bồng bế dụi đầu dụi cổ này trước mũi quần chúng vây xem chứ.
Tuy bị đại sư bất chợt nhào tới ôm chạy mất, song chàng không đi khỏi đây mà chỉ chuyển sang ngồi bàn khác thôi.
Bị đại sư lạnh lùng dụi qua dụi lại và cả liên tục gọi tên mình, Giang Trừng không cục cựa nổi thấy nặng nề quá lắm, ba người đơ mắt cứng lưỡi đằng đối diện đã tỉnh ra, lạ lùng nhìn họ.
“Giang, Giang đạo hữu ơi, đấy, đấy là Thanh Đăng đại sư?!” Tống Sơ Vân lắp bắp.
Giang Trừng: “Nếu tôi bảo là không…”
“Sư huynh xem, Thanh Đăng đại sư kìa!” Tống Sơ Vân đã kích động mà lay Tần sư huynh.
Giang Trừng: “…” Đại sư lựa lúc phá đám chuẩn thật đấy, chuẩn lắm luôn.
“Quán rượu này tuy khá kín tiếng nhưng lại là vật báu thành Phương Châu đấy, vài năm trước nếm thử chầu Thanh Hoa Trúc Lưu Tuyền của bà chủ mà nay vẫn nhớ mãi khôn nguôi, Tần đạo hữu và Tống đạo hữu đừng để lỡ nhé.” Giang Trừng quen đường thuộc lối giới thiệu rượu chốn này cho hai sư huynh đệ, tự nhiên rót cho mình một chén, rượu vừa xuống họng, sự tán thán và nỗi niềm hoài cổ đã hiển hiện ngay.
Giang Trừng nào đâu phải bợm, nhưng thỉnh thoảng gặp rượu vừa miệng cũng sẽ hăng hái thưởng thức. Quán rượu xập xệ ven đường đồi hoang vắng nơi thành tu chân cực kỳ bình thường này lại cất một trong vài loại rượu mà cô thích nhất.
Bấy giờ Giang Trừng cùng con và hai sư huynh đệ Phủ Hoa tông quây quần bên chiếc bàn tre giản đơn bình dị, hương rượu thoang thoảng và rừng trúc quanh đây hoà thành thứ mùi riêng biệt.
Trong cặp sư huynh đệ đây, Tần sư huynh – đệ tử tiêu chuẩn của Phủ Hoa tông cực kỳ chăm chút, dẫu không tỏ vẻ chê bôi nhưng nhìn là biết hắn không thiết tha gì với quán rượu nhỏ giữa chốn núi hoang rừng vắng này. Ờ, cái nơi bốn bề lộng gió, mái tranh xập xệ, cỏ hoang trúc bụi um tùm đây nhìn thì dân dã song còn lâu mới đạt ngưỡng trang nhã mà đệ tử Phủ Hoa tông ưng.
Còn Tống Sơ Vân thì ngơ ngáo như vẻ ngoài, nghe Giang Trừng năng nổ giới thiệu đã nể mặt cạn luôn một chén.
Đoạn sáng rỡ ánh mắt, “Ngon thật đấy chứ, nhỉnh hơn cả rượu hoa của Từ sư thúc chỗ bọn ta! Lát nữa sẽ mang một ít về biếu các sư thúc.”
“Chậc chậc.” Giang Trừng xua tay, nhẩn nha bí hiểm như mấy lão giang hồ, “Rượu này ấy à, chỉ có uống trong quán mới đúng vị, đem đi rồi thì không ngon nữa.”
“Thế á?” Tống Sơ Vân ngạc nhiên song chẳng nghi ngờ gì.
Khéo thay bà chủ bước từ sau bình phong bằng trúc ra, nghe Giang Trừng nói thế bèn tăm tia một lượt: “Điệu này chỉ mỗi khách quen mới biết, quán ta hiếm ai lui tới, ta nhớ mặt từng người nhưng hình như chưa từng gặp cô.”
Bà chủ là một mỹ nhơn yêu kiều, đuôi mắt rất dài, mỗi cái liếc động lòng quyến rũ lắm thay. Ban nãy chỉ có mấy con khỉ có linh tính mặc đồng phục xanh lá dâng rượu lên, hai sư huynh đệ chưa gặp chủ quán, nay Tần sư huynh vừa thấy đã khẽ cau mày, đoán chừng đã nhận ra thân phận nàng ta.
Mãn Nương là hồ yêu, loài yêu quái mà Tống Sơ Vân vẫn tơ tưởng mãi trước đấy.
Tống Sơ Vân thì đang trưng cái vẻ như hồi mới thấy Giang Trừng, tha thiết nhìn bà chủ tuyệt trần, chân thành lắm thay: “Ôi khá khen hai tiếng mỹ nhơn, chẳng hay nàng có bằng lòng nên duyên đạo lữ cùng ta, tại hạ là đệ tử Phủ Hoa tông, tu vi đã đến Tâm Động, nguyên dương chưa mất, song tu với ta sẽ lợi đủ đường…” Lặp lại lời đã nói với cô dạo trước, Giang Trừng đồ rằng có khi cậu ta thỏ thẻ điều này với tất cả các em mà mình chấm.
Bà chủ xinh đẹp không đáp, Giang Trừng ha hả mà cười, đón lời Tống Sơ Vân, “Tống đạo hữu lại phải thất vọng rồi, Mãn Nương chỉ thích các chàng rắn rỏi tuấn tú ngời ngời thôi.”
Giang Trừng chống tay lên bàn, khoan thai gác cặp chân dài, nhếch môi cười, thoảng vẻ trăng hoa thuở ấy, “Mấy năm trước còn bảo chờ em trổ mã thành lang quân tuấn tú đặng hoá uyên ương mà quên nhanh vậy, oan gia quá ư bội nghĩa bạc tình…”
Mãn Nương trợn mắt quyến rũ mà lườm, “Ai từng hứa hẹn với cô, ta có yêu đàn bà đâu… Mà khoan!” Nàng chưa dứt lời đã choàng tỉnh, lao vù đến ngồi kế Giang Trừng, kéo mặt cô sang tăm tia thật kỹ, bỗng lại ôi chao thốt lên, đoạn tự bịt mắt mình.
“Thì ra là cái ngữ oan gia nhà em, ta đã bảo chờ em tuấn tú hơn rồi hẵng sang đây, nhõn mất vài năm sao lại xinh xắn yêu kiều gấp bội thế này! Tức chết đi được!” Mãn Nương uốn éo, thình lình vỗ bàn cái bốp.
Giang Trừng ôm vai nàng, nom thân thiết cực, “Thôi mà chị yêu của em, chị chẳng đã biết em phận má đào từ lâu còn gì, giờ ghé vào cũng để chị ngắm thôi, sao nào, có còn ưng cái mã này chăng?”
“Không ưng! Thua cả con gà tơ ngơ ngáo trước mặt kia kìa!” Mãn Nương mồm nói thế nhưng tay thì vẫn không giãy khỏi Giang Trừng, giọng điệu rầy la khiến hai sư huynh đệ ngồi kia trợn mắt há mồm.
À không, nói đúng hơn là ngẩn ngơ trước sắc đẹp của Giang Trừng và Mãn Nương đây. Giang Trừng nay đã nhỏ nhắn xinh xắn lắm rồi, như mai thầm tuyết trắng lan trổ vực sâu, còn Mãn Nương thì rực rỡ kiêu sa tựa mẫu đơn đào thắm, cả hai lại còn quàng vai ôm eo đùa giỡn, quả rất… Tống Sơ Vân đã khóc than âu sầu nhìn Tần sư huynh nhà mình, “Sư huynh, các cô gái bây giờ chỉ thích nhau thôi ư? Phải chăng trọn kiếp ta không kén nổi đạo lữ nữa rồi?”
Hai sợi gân xanh trên trán Tần sư huynh lại giần giật. Mãn Nương tuy đang hàn huyên ôn chuyện với Giang Trừng song ánh mắt vẫn dõi về phía hai người, săm soi một lúc mới bảo: “Hình như đâu phải là ái lữ của em, dắt chúng đến đây làm gì?”
Giang Trừng: “Khéo thay chạm mặt dọc đường, hai vị đạo hữu này định sang Dung Trần sơn phái đưa thiệp bèn đánh bạn đồng hành với em, ngang quán lại thấy buồn miệng, ghé vào nhấm nháp tý rượu ấy mà. Em nhớ Thanh Hoa Trúc Lưu Tuyền của Mãn Nương chết đi được ý!”
Mãn Nương: “Em có còn là em ngày đó nữa đâu, mặt mũi như này ta không yêu nữa, bớt ghẹo lại đi.”
Giang Trừng: “Vâng vâng không đùa chị Mãn Nương nữa, cơ mà nấu em một phần Cửu Tiên Canh đi chị ới.”
Mãn Nương: “Mơ ấy! Không có đâu!”
Giang Trừng bồng Hạch Đào Nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên vào lòng, “Chị Mãn Nương nhìn này, em đưa cả con gái tới rồi đây, đã hứa sẽ dắt nó đi ăn món Cửu Tiên Canh ngon lành, đừng để em phải thất hứa chứ. Nhé chị yêu, nể mặt cháu gái của chị nhé, nấu em một phần đi mààà!”
Nãy giờ Hạch Đào Nhỏ đã đĩnh đạc đưa muỗng xúc rượu nếm thử, nay gặp Mãn Nương xinh đẹp thì lễ phép gật đầu chào rồi tiếp tục liếm rượu. Đệ tử các dãy các hệ của Dung Trần sơn phái thường tụ tập hội hè, Giang Trừng luôn dắt con theo nên Hạch Đào Nhỏ rành rẽ rượu chè từ khuya, vào phải con nít nhà bình thường chắc đã sớm hỏng hoặc đi đời nhà ma bởi cái kiểu nuôi thả của Giang Trừng rồi.
Mãn Nương nhìn Hạch Đào Nhỏ, đôi mắt dài trợn to, bỗng lại đặt tay lên ngực, “Ôi oan gia đẻ cả con rồi á! Mà vẫn lại là con gái nữa chứ! Sao không phải là một bé trai, để ta chờ nó lớn cũng được mà!”
Tống Sơ Vân tức thời hớn hở mở mồm: “Bà chủ xem thử ta này, ta cũng khá lắm á!”
Rồi bị Tần sư huynh vỗ ót, thành ra lại ngậm miệng.
Sau cùng Hạch Đào Nhỏ cũng đã nếm được món Cửu Tiên Canh ngon lành mẹ kể, cũng mỗi bé có phần, ba người lớn chỉ ngồi nhậu suông. Thường nghe bàn rượu là nơi gắn kết con người, trước kia Giang Trừng quen được Mãn Nương là do đã ngồi cạn nửa tháng rượu ngon ở quán người ta.
Rượu quá tam tuần, ngay cả Tần sư huynh nghiêm túc cũng đã thoải mái hơn nhiều, Tống Sơ Vân thì quên béng điều không vui, hứng trí ngồi tán dóc với Giang Trừng.
Khoảng thời gian xa nhà lịch luyện của Giang Trừng tuy không dài nhưng cô ưa lang thang khắp nẻo, không quá chuyên tâm tu luyện, cũng bởi la cà muôn nơi mà đã gặp biết bao nhiêu người hay ho, lắm điều thú vị và đủ thức ăn uống chơi bời tuyệt diệu. Chuyện trò với Tống Sơ Vân ngày càng rôm rả, cả hai vừa nhắc tới một toà thành nhỏ có đặc sản là món bánh mật đường, Tống Sơ Vân bỗng chợt thở than, “Tiếc rằng chốn ấy nay đã không còn.”
Rất nhiều vùng nhiều nơi thoăn thoắt biến mất khỏi cõi tu chân do sự xuất hiện của tử giới, toà thành nhỏ nọ là một trong số ấy. Nhắc đến chuyện này, bầu không khí thoáng chốc nặng nề hẳn.
Mãn Nương hiếm khi thôi cười, tựa vào người Giang Trừng mà than: “Ôi, ta cảm nhận được rõ hơn các tu sĩ khác, hơi thở đất trời ngày càng sa sút, chẳng biết có còn trở lại như trước được không.”
Chỉ có Giang Trừng là nghịch chén rượu, nét cười vẫn phảng phất bên môi, “Sẽ ổn cả thôi, nhỡ mà không thì… rượu ngon uống được hôm nao cứ uống, người thương còn đây thì ngắm thêm đôi lần, thật ra cũng đâu có chi phải tiếc.”
“Em vẫn mãi lạc quan như thế.” Mãn Nương cười phì.
Giang Trừng lắc đầu, “Em ở cùng ai đấy đã lâu, tự dưng lại thấy tâm tình rộng mở, chẳng gì phải lo.”
Cô chỉ nói bừa thế thôi, Tống Sơ Vân ngồi đối diện đã không kìm nổi cơn nhiều chuyện của mình, cậu rục rịch, lờ luôn sự can ngăn của Tần sư huynh, nhào ra hỏi luôn: “Giang đạo hữu, ý nàng là Thanh Đăng đại sư Thượng Vân Phật Tử đấy ư? Giang đạo hữu có thể bật mí rằng giữa Hạc Kinh Hàn Hạc tiền bối và Thanh Đăng đại sư thì nàng thích ai hơn không? Ta tò mò lắm luôn!”
Mãn Nương: “Hạc Kinh Hàn Thanh Đăng đại sư chi cơ, bọn tai to mặt lớn ấy thì can gì đến Giang Trừng nhà ta?”
Thấy Mãn Nương ngờ vực, Tống Sơ Vân lại càng hứng chí học lại tất tật các kiểu tin đồn, đâu đó xong xuôi, Giang Trừng lại phải đối diện với hai cặp mắt tò mò sáng rỡ và một cặp mắt tỏ vẻ ta đây không thèm thuồng gì len lén liếc sang.
Giang Trừng nhìn trời ngó đất trông rượu trước mặt mình, bị Mãn Nương nắm lấy cổ, “Ây dà nói đi mà, ta cũng có đồn ra đâu.”
Tống Sơ Vân bên kia cũng bắt chước y hệt giọng điệu của Mãn Nương: “Giang đạo hữu nói đi mà, ta cũng có đồn ra đâu.” Vừa dứt lời lại bị sư huynh vỗ ót, song cậu chẳng màng vì quen bị đánh rồi, chỉ chăm chăm nhìn Giang Trừng bằng đôi mắt nóng rực nhiễu sự.
Bị hai mặt giáp công, con gái cưng lại chẳng màng cứu cánh cho bà mẹ đương giữa đôi bờ nước lửa mà chỉ lo ăn Cửu Tiên Canh, Giang Trừng đành tự giúp lấy mình.
Cô hắng giọng, “Thực ra, ta yêu… Hạc Kinh Hàn của đạo quán Vô Cực nhất.”
“Ể! Sao em không chọn Thượng Vân Phật Tử! Vị lão tổ ấy tu luyện ngoài hai trăm năm đã đến kỳ Linh Phật, vạn năm chỉ có một ở cõi tu chân này đấy! Em mà song tu được với chàng ta thì lợi đủ đường, sao lại chọn Hạc Kinh Hàn cơ chứ! Tuy Hạc Kinh Hàn cũng ổn, nhưng nếu so với Thanh Đăng đại sư thì Thanh Đăng đại sư vẫn nhỉnh hơn mà!” Mãn Nương không khỏi siết cổ Giang Trừng, đẩy vẻ tiếc rẻ thương thay, cứ như cô vừa đưa ra lựa chọn gì khó chấp nhận lắm vậy.
Tống Sơ Vân thì mắt mi đều cười, lại còn huých tay Tần sư huynh, “Ta bảo mà, Hạc Kinh Hàn hoa mọc núi cao rốt vẫn là kẻ chiến thắng!”
Tần sư huynh hiếm khi không đánh đòn cậu, khe khẽ gật đầu chêm thêm, “Không sai, Hạc tiền bối mới là đệ nhất lứa này, ai đời sánh nổi song kiếm của ngài.”
Hai sư huynh đệ này rành rành thuộc đảng Hạc Kinh Hàn rồi. Chừng như ship khác thuyền, Mãn Nương và hai sư huynh đệ vừa nghe nhau nói đã lại gườm nhau, không khí tức thời căng thẳng.
Giang Trừng: “…”
“Ầy, Thanh Đăng đại sư tốt thì tốt thật, nhưng chàng một lòng thờ Phật, không thiết tha chi, dẫu có mến cũng đành lặng thầm buông bỏ.” Giang Trừng thở than buồn bã, đáng thương biết mấy, “Chàng không chịu dành cả cái liếc mắt cho tôi thì nói gì đến chuyện thân thiết cùng.”
Ba người kia thấy cô rầu rĩ, nhất là hai sư huynh đệ sực nhớ lại chuyện Giang Trừng bị vây trong kết giới Phật quang nọ, không khỏi nghĩ ngợi xa xôi. Chẳng nhẽ do Giang Trừng đeo bám Thanh Đăng đại sư quá mới bị chàng nhốt lại? Cũng bởi thế mà cô quyết định quên Thanh Đăng đại sư luôn?! Nghe cũng có lý đó.
Hai sư huynh đệ như bừng tỉnh ngộ, ánh mắt dành cho Giang Trừng của Tống Sơ Vân đã ngập ngụa cảm thông, đương định an ủi Giang đạo hữu chìm đắm giữa đau thương song vẫn cố mạnh mẽ vui cười vài câu thì bỗng có bóng trắng lướt qua, Giang Trừng hãy còn ngồi đó đã biến đi đâu mất.
Giang Trừng đang ấm chỗ lừa phỉnh người ta thình lình lại bị ai cắp mất, cô cũng ngỡ ngàng quá lắm, nhất là khi thấy người đang ôm mình là Thanh Đăng đại sư vừa khoanh vòng ngăn mình đi theo. Sao Thanh Đăng đại sư lại ở đây cơ chứ! Chàng đã đến đất Táng rồi mà!
Với cả mặt mũi lạnh lùng giá băng nhưng đôi mắt lại bừng bừng những lửa này sao y hệt chàng số ba uống nhầm thuốc ở Ma Vực vài năm trước vậy! Như này là như nào!
Mới lại trò mèo gì thế, cô vừa quẳng cái tiếng “không thiết tha chi, một lòng thờ Phật” cho chàng mà, giờ chàng phản pháo đấy phỏng?! Đừng có giở điệu bồng bế dụi đầu dụi cổ này trước mũi quần chúng vây xem chứ.
Tuy bị đại sư bất chợt nhào tới ôm chạy mất, song chàng không đi khỏi đây mà chỉ chuyển sang ngồi bàn khác thôi.
Bị đại sư lạnh lùng dụi qua dụi lại và cả liên tục gọi tên mình, Giang Trừng không cục cựa nổi thấy nặng nề quá lắm, ba người đơ mắt cứng lưỡi đằng đối diện đã tỉnh ra, lạ lùng nhìn họ.
“Giang, Giang đạo hữu ơi, đấy, đấy là Thanh Đăng đại sư?!” Tống Sơ Vân lắp bắp.
Giang Trừng: “Nếu tôi bảo là không…”
“Sư huynh xem, Thanh Đăng đại sư kìa!” Tống Sơ Vân đã kích động mà lay Tần sư huynh.
Giang Trừng: “…” Đại sư lựa lúc phá đám chuẩn thật đấy, chuẩn lắm luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.