Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh
Chương 22
Phong Qua Thủy Vô Ngân
02/02/2022
Khi Dục Cảnh đế tắm xong, đi tới Đông gian các thì thấy Trang Minh Tâm đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn có một cái bếp gốm, một cái nồi được đặt trên bếp gốm, bên trong nồi đỏ đỏ trắng trắng, đang bốc hơi sôi ùng ục.
Hắn thấy lạ hỏi: “Tại sao không nấu chín rồi hãy bưng lên bàn?”
Cũng quá không chú trọng rồi.
Trang Minh Tâm cười nói: “Nó là nồi lẩu mà, vừa nấu vừa ăn mới thú vị chứ.”
Cá nướng đóng gói không ngon bằng ăn trực tiếp ở cửa hàng, chính là vì lý do này nên có một số công đoạn trong quá trình bị bỏ sót, kết quả trở nên kém hơn.
Vừa nấu vừa ăn cũng không thay đổi được sự thật đây chỉ là một nồi cá hầm, Dục Cảnh đế cũng chẳng có ý kiến gì về cá hầm, miễn cưỡng ngồi xuống.
Thấy lần đầu thì còn lạ, về sau đã thành quen, Cao Xảo mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hề đề cập tới quy củ ngân châm thử độc và tiểu thái giám ăn thử, dù sao thì có nói ra hoàng thượng cũng sẽ không nghe, ngược lại còn đắc tội với Uyển tần nương nương nữa.
Dục Cảnh đế thấy Trang Minh Tâm động đũa, cũng học theo nàng gắp một đũa thịt cá ở phần thân cá, đưa vào trong miệng.
Đầu tiên là “xít” một tiếng bởi vị đậm đà tê dại và vị cay kích thích, sau đó càng nhai lại càng thấy ngon.
Hoàn toàn không giống cảm giác mềm nhũn như cá hầm, ngược lại vỏ ngoài giòn xốp, có tính đàn hồi, bên trong lại non mềm trơn mượt.
Đổi qua gắp một đũa rau cải trắng, mùi vị lại càng nồng hơn, trong miệng đầy vị cay và mặn.
Cao Xảo thấy hoàng thượng gắp một đũa lại một đũa, rất không kiên nhẫn để nhặt xương cá, chỉ hận không thể nuốt cả miếng vẫn còn xương xuống, làm ông ta sợ đến mất hồn mất vía.
Vội vàng lấy ra một đôi đũa và đĩa, gắp mấy đũa tới, cẩn thận chọn sạch sẽ xương cá, sau đó đặt xuống bên cạnh Dục Cảnh đế.
“Ai cần ngươi nhiều chuyện, trẫm tự mình làm.”
Dục Cảnh đế ghét bỏ cái đĩa, đẩy nó ra xa, tự gắp một đũa từ trong nồi sắt để vào trong đĩa của mình, khi ăn cũng không ngẩng đầu lên.
Trang Minh Tâm thấy hắn như con quỷ đói đầu thai, ăn như đây là bữa ăn cuối cùng vậy, không thể không lo lắng hắn bị hóc xương cá như Cao Xảo.
Ở hiện đại cũng thường xuyên có người ăn cá rồi bị hóc, sau đó phải đến khoa tai mũi họng ở bệnh viện để lấy ra, huống hồ đây còn là cổ đại.
Mặc dù nếu hắn có bị hóc xương cá thì nàng cũng có thể dùng dụng cụ giải phẫu để lấy ra cho hắn, nhưng long thể bị tổn hại còn là chuyện nhỏ, chỉ sợ sẽ lan truyền làm cho mọi người đều biết hết.
Phỏng chừng thái hậu còn trách nàng phục vụ không tận tâm.
Nàng có thể không cần để ý tới chúng phi tần, dù sao cũng có thể lấy Dục Cảnh đế ra làm bia đỡ đạn, nhưng thái hậu lại không dễ lừa gạt.
Vì nghĩ đến cái mạng nhỏ của bản thân, tốt hơn hết là không trêu chọc vào giải vô địch cung đấu này.
Vì vậy nàng cũng góp ý: “Hoàng thượng vẫn nên để cho Cao công công nhặt xương giúp đi, long tinh hổ mục của người giữ lại để xem tấu chương, xử lý quốc gia đại sự đi, sao có thể lãng phí vào cái loại chuyện nhỏ nhặt như nhặt xương cá này chứ? Đúng là gáo vàng múc nước giếng bùn mà!”
Những lời này làm nàng cũng muốn nổi cả da gà, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo hắn thuộc giống lừa chứ, chỉ có thể vuốt lông thôi.
Chỉ sợ chưa vuốt xong, nàng lại bĩu môi không vui nói: “Nếu không thì để thần thiếp nhặt xương giúp hoàng thượng vậy? Nhưng mà thế thì thần thiếp cũng chẳng còn cách nào dùng bữa với hoàng thượng được.”
Tưởng tượng tới cảnh tượng nàng đứng chọn xương cá, còn bản thân lại ngồi hưởng dụng, tuy là có sảng khoái, nhưng là lại rất không hợp với đạo làm người.
Dẫu sao hôm nay nàng vì chuyện của biểu muội Ngọc Hinh mà bận bịu hơn nửa ngày, phải chịu đựng không ít thứ mùi khó chịu, cũng không thể ngay cả cơm nóng canh nóng đến miệng mà cũng không được ăn chứ?
Hắn khoát khoát tay nói: “Không cần ngươi, để cho Cao Xảo làm là được rồi.”
Cao Xảo nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khỏi cảm thán Trang nhị cô nương quả nhiên là không phụ hư danh.
Nhìn bản lĩnh mặt không biến sắc, âm thầm điều khiển người khác này, người có xuất thân hoàng thân quốc thích như hoàng thượng đây chẳng phải cũng không là địch thủ của nàng sao? Sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay nàng thôi!
Được Cao Xảo hầu hạ, Dục Cảnh đế ăn hơn nửa con cá nướng và một nửa thức ăn kèm, cộng thêm hai bát cơm nấu bằng gạo ngự điền yên chi.
Đỡ cái bụng tròn xoe, ngồi cũng không ngồi được, chỉ đành phải đi đi lại lại trong phòng để tiêu thực.
Bộ dáng kia cực kỳ giống dáng điệu khi nàng đi ăn tiệc buffet cao cấp ở kiếp trước, vì không muốn lỗ nên ăn đến nỗi thức ăn dâng lên đến cổ họng, kém chút nữa là phải vịn tường đi ra.
Trong lòng nàng đang vô cùng vui mừng, nhưng trên mặt vẫn phải bình thường, nếu không làm cẩu hoàng đế này mất mặt, thể nào cẩu hoàng đế này cũng thẹn quá hóa giận.
Có lẽ là được ăn nên vui vẻ, Dục Cảnh đế rất có lương tâm mà nhớ lại chuyện đã hứa cho Trang Minh Tâm vải vóc, phân phó Cao Xảo nói: “Đi đến kho vải của trẫm chọn hai rương vải thượng hạng, mang tới cho Uyển tần.”
“Dạ!” Cao Xảo đáp lại dứt khoát, thật ra thì ông ta đã sớm chọn xong rồi, chỉ là hoàng thượng mãi không nói nên ông ta cũng chỉ có thể coi như không có chuyện này.
Trang Minh Tâm vui mừng ngay lập tức.
Nàng thấy bản thân cũng chẳng có vấn đề gì cả, vải vóc theo phân lệ cũng không phải là không mặc được, dù sao thì nàng cũng không phải là người thấy chướng mắt.
Chẳng qua là Quỳnh Phương này cũng là một người đứng núi này trông núi nọ, cứ mãi nhắc đến việc trong kho không có vải có chất lượng tốt để làm thêm đồ cho Trang Tĩnh Uyển, nàng bị nhắc mãi nên ngứa tay.
Nếu như Dục Cảnh đế còn không chịu thực hiện cam kết, có khi nàng không chịu nổi Quỳnh Phương cứ nhắc mãi mà nổi giận bịt miệng nàng ta lại, sau đó đuổi ra khỏi cung mất.
…
Chạng vạng tối Dục Cảnh đế bị Tướng Quân kéo đi chạy khoảng nửa canh giờ, vào lúc này lại vì muốn tiêu thực mà đi vòng quanh hai khắc, quả thực là mệt mỏi không ít.
Đi đến bên giường la hán nằm nghiêng lên, lập tức không muốn động đậy chút nào nữa.
Đợi Cao Xảo dẫn người mang vải tới, Trang Minh Tâm tự mình đi qua xem, sau phân phó Thôi Kiều đưa đến phòng kho của mình, thì cũng đã đến giờ phải đóng của cung.
Cao Xảo muốn nói lại thôi, muốn hỏi hoàng thượng rốt cuộc là có định lật thẻ bài của Uyển tần rồi ngủ lại Chung Túy cung, hay là khởi giá về Càn Thanh cung, nhưng lại sợ sát phong cảnh, chọc cho hoàng thượng nổi giận.
Trang Minh Tâm thì lại không sầu lo nhiều như vậy, ăn no còn không mau cút, muốn ở lại ăn khuya sao?
Nàng trực tiếp mở miệng đuổi người: “Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi, người nên trở về Càn Thanh cung đi.”
Ngừng lại một chút, nàng lại cười mờ ám một tiếng: “Hoặc là để cho Cao công công lấy thẻ bài tới, người lật một vị?”
Dục Cảnh đế xoay người lại, lăn vào phía trong giường la hán, phân phó Cao Xảo: “Truyền lời tới Kính Sự phòng, hôm nay lật thẻ bài của Uyển tần.”
Sau khi phân phó xong lại giương mắt nhìn về phía Trang Minh Tâm, hừ nói: “Trẫm bị kinh sợ ở Uông phủ, chỉ sợ ban đêm sẽ gặp ác mộng, toàn bộ hậu cung này cũng chỉ có một mình ngươi lớn gan, cho nên không thể không làm phiền ngươi tới ngủ cùng trẫm.”
Ấm bụng lại nghĩ dâm dục, thức ăn ngon đã vào bụng rồi, lúc này hắn lại nghĩ tới mỹ nhân đây, dù là không thể ngủ, ôm một chút cho đã nghiền cũng tốt.
Hơn nữa, hắn còn thật sự lo lắng mình sẽ gặp ác mộng, có sát tinh không sợ trời không sợ đất như nàng trấn giữ ở bên cạnh, không chừng có thể tránh được một kiếp này.
Trang Minh Tâm: “…”
Lại phải làm gối ôm sao?
Chỉ là nếu làm gối ôm thì nàng có thể miễn cưỡng chấp nhận, dù sao thì tướng ngủ của hắn cũng không tệ, cũng không có thói quen ngáy ngủ.
Còn nếu như có ý định khác thì nàng cũng sẽ không nghe theo.
Nàng mặt đầy cảnh giác hỏi: “Chỉ là nằm cùng hoàng thượng thôi sao?”
“Nói nhảm, nếu không ngươi còn muốn trẫm làm cái gì?” Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, tức giận nói: “Hôm nay trẫm ngất xỉu một lần, lại bị con chó ngốc của ngươi kéo chạy mất mấy chục vòng, cho dù có ý muốn làm gì đi nữa thì cũng hữu tâm vô lực, ngươi có thể yên tâm.”
Hình như nói cũng có chút đạo lý.
Nàng giống như là vẫn có chút không yên lòng mà cảnh cáo: “Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, cũng đừng có lâm trận đổi ý, nếu không thần thiếp sẽ tức giận đó.”
Toàn thân Dục Cảnh đế bực bội, xoay người đi, không để ý tới nàng nữa, dùng hành động để tỏ ý khinh bỉ với sự nghi ngờ của nàng với hắn.
…
Sau khi hai người chia nhau ra tắm xong, cùng nhau nằm trên giường tử đàn ở đông tiêu gian.
Bị kiếp trước ảnh hưởng nên Trang Minh Tâm không có thói quen đắp chăn đơn ở cổ đại, luôn cảm thấy là không cẩn thận thì sẽ lộ bả vai hoặc là chân ra ngoài, cho nên sau khi được phát đồ theo phân lệ, thấy bên trong có bông và vải dạ nên đã kêu Quỳnh Phương dẫn người làm một cái chăn bông có kích thước 2,2 mét x 2.4 mét.
Bây giờ hai người đắp cái chăn này vẫn còn dư ra.
Dục Cảnh đế kéo nàng vào trong ngực, nhắm mắt lại hừ hừ: “Chăn này của ngươi thật là tốt, ngày mai trẫm cũng phái người làm mấy cái chăn để đắp.”
“Cũng chẳng có gì đáng giá cả, thần thiếp sẽ tự mình làm mấy cái chăn cho hoàng thượng.”
Trên đây là lời thoại nên xuất hiện trong diễn biến cốt truyện bình thường, nhưng áp vào Trang Minh Tâm thì lại như là nằm mơ.
Thứ nhất, trình độ may vá ở đời trước của nàng mới chỉ đến mức may được mấy cái cúc áo, khẳng định là không thể làm được chăn.
Thứ hai, công việc làm chăn giúp hoàng thượng gây thù như vậy, trừ phi nàng muốn trở thành kẻ thù chung của hậu cung, nếu không thì cũng đừng đi lòe thiên hạ.
Cho nên nàng không nói tiếng nào, cứ coi như là bản thân đã ngủ, cũng không nghe thấy lời hắn nói.
Cũng may là Dục Cảnh đế cũng chỉ thuận miệng nói ra, không quá mức mong đợi với nàng, nói xong cũng thôi.
Tay hắn “lơ đãng” đặt lên vòng eo vô cùng nhỏ, chưa đầy hai bàn tay của nàng, cảm nhận làn da trơn nhẵn dưới lớp áo ngủ, không khỏi có chút sớm nắng chiều mưa.
Xoay người một cái, nằm đè lên người nàng, sát lại gần ốc tai của nàng, dùng giọng nói hơi có vẻ trầm thấp, ám muội hỏi: “Thật sự không muốn thị tẩm sao? Không ngại thử một chút đi, trẫm nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng đâu.”
Trang Minh Tâm thật là muốn trợn trắng mắt, đúng là vô cùng thất vọng, còn có thể ăn thuốc hối hận không?
Hơn nữa, đây không phải là vấn đề thất vọng hay không thất vọng, là nàng không muốn sinh con sớm như vậy.
Nhưng mà chưa đợi Trang Minh Tâm nói lời phản đối, hắn đã ngậm lấy dái tai của nàng.
Tiếp đó là cắn.
Trời sinh nàng có dái tai mẫn cảm, toàn thân giống như là bị điện giật vậy, một trận tê dại xông thẳng từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, đầu ngón chân cũng không khỏi co quắp lại.
Hắn thấy lạ hỏi: “Tại sao không nấu chín rồi hãy bưng lên bàn?”
Cũng quá không chú trọng rồi.
Trang Minh Tâm cười nói: “Nó là nồi lẩu mà, vừa nấu vừa ăn mới thú vị chứ.”
Cá nướng đóng gói không ngon bằng ăn trực tiếp ở cửa hàng, chính là vì lý do này nên có một số công đoạn trong quá trình bị bỏ sót, kết quả trở nên kém hơn.
Vừa nấu vừa ăn cũng không thay đổi được sự thật đây chỉ là một nồi cá hầm, Dục Cảnh đế cũng chẳng có ý kiến gì về cá hầm, miễn cưỡng ngồi xuống.
Thấy lần đầu thì còn lạ, về sau đã thành quen, Cao Xảo mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hề đề cập tới quy củ ngân châm thử độc và tiểu thái giám ăn thử, dù sao thì có nói ra hoàng thượng cũng sẽ không nghe, ngược lại còn đắc tội với Uyển tần nương nương nữa.
Dục Cảnh đế thấy Trang Minh Tâm động đũa, cũng học theo nàng gắp một đũa thịt cá ở phần thân cá, đưa vào trong miệng.
Đầu tiên là “xít” một tiếng bởi vị đậm đà tê dại và vị cay kích thích, sau đó càng nhai lại càng thấy ngon.
Hoàn toàn không giống cảm giác mềm nhũn như cá hầm, ngược lại vỏ ngoài giòn xốp, có tính đàn hồi, bên trong lại non mềm trơn mượt.
Đổi qua gắp một đũa rau cải trắng, mùi vị lại càng nồng hơn, trong miệng đầy vị cay và mặn.
Cao Xảo thấy hoàng thượng gắp một đũa lại một đũa, rất không kiên nhẫn để nhặt xương cá, chỉ hận không thể nuốt cả miếng vẫn còn xương xuống, làm ông ta sợ đến mất hồn mất vía.
Vội vàng lấy ra một đôi đũa và đĩa, gắp mấy đũa tới, cẩn thận chọn sạch sẽ xương cá, sau đó đặt xuống bên cạnh Dục Cảnh đế.
“Ai cần ngươi nhiều chuyện, trẫm tự mình làm.”
Dục Cảnh đế ghét bỏ cái đĩa, đẩy nó ra xa, tự gắp một đũa từ trong nồi sắt để vào trong đĩa của mình, khi ăn cũng không ngẩng đầu lên.
Trang Minh Tâm thấy hắn như con quỷ đói đầu thai, ăn như đây là bữa ăn cuối cùng vậy, không thể không lo lắng hắn bị hóc xương cá như Cao Xảo.
Ở hiện đại cũng thường xuyên có người ăn cá rồi bị hóc, sau đó phải đến khoa tai mũi họng ở bệnh viện để lấy ra, huống hồ đây còn là cổ đại.
Mặc dù nếu hắn có bị hóc xương cá thì nàng cũng có thể dùng dụng cụ giải phẫu để lấy ra cho hắn, nhưng long thể bị tổn hại còn là chuyện nhỏ, chỉ sợ sẽ lan truyền làm cho mọi người đều biết hết.
Phỏng chừng thái hậu còn trách nàng phục vụ không tận tâm.
Nàng có thể không cần để ý tới chúng phi tần, dù sao cũng có thể lấy Dục Cảnh đế ra làm bia đỡ đạn, nhưng thái hậu lại không dễ lừa gạt.
Vì nghĩ đến cái mạng nhỏ của bản thân, tốt hơn hết là không trêu chọc vào giải vô địch cung đấu này.
Vì vậy nàng cũng góp ý: “Hoàng thượng vẫn nên để cho Cao công công nhặt xương giúp đi, long tinh hổ mục của người giữ lại để xem tấu chương, xử lý quốc gia đại sự đi, sao có thể lãng phí vào cái loại chuyện nhỏ nhặt như nhặt xương cá này chứ? Đúng là gáo vàng múc nước giếng bùn mà!”
Những lời này làm nàng cũng muốn nổi cả da gà, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo hắn thuộc giống lừa chứ, chỉ có thể vuốt lông thôi.
Chỉ sợ chưa vuốt xong, nàng lại bĩu môi không vui nói: “Nếu không thì để thần thiếp nhặt xương giúp hoàng thượng vậy? Nhưng mà thế thì thần thiếp cũng chẳng còn cách nào dùng bữa với hoàng thượng được.”
Tưởng tượng tới cảnh tượng nàng đứng chọn xương cá, còn bản thân lại ngồi hưởng dụng, tuy là có sảng khoái, nhưng là lại rất không hợp với đạo làm người.
Dẫu sao hôm nay nàng vì chuyện của biểu muội Ngọc Hinh mà bận bịu hơn nửa ngày, phải chịu đựng không ít thứ mùi khó chịu, cũng không thể ngay cả cơm nóng canh nóng đến miệng mà cũng không được ăn chứ?
Hắn khoát khoát tay nói: “Không cần ngươi, để cho Cao Xảo làm là được rồi.”
Cao Xảo nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khỏi cảm thán Trang nhị cô nương quả nhiên là không phụ hư danh.
Nhìn bản lĩnh mặt không biến sắc, âm thầm điều khiển người khác này, người có xuất thân hoàng thân quốc thích như hoàng thượng đây chẳng phải cũng không là địch thủ của nàng sao? Sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay nàng thôi!
Được Cao Xảo hầu hạ, Dục Cảnh đế ăn hơn nửa con cá nướng và một nửa thức ăn kèm, cộng thêm hai bát cơm nấu bằng gạo ngự điền yên chi.
Đỡ cái bụng tròn xoe, ngồi cũng không ngồi được, chỉ đành phải đi đi lại lại trong phòng để tiêu thực.
Bộ dáng kia cực kỳ giống dáng điệu khi nàng đi ăn tiệc buffet cao cấp ở kiếp trước, vì không muốn lỗ nên ăn đến nỗi thức ăn dâng lên đến cổ họng, kém chút nữa là phải vịn tường đi ra.
Trong lòng nàng đang vô cùng vui mừng, nhưng trên mặt vẫn phải bình thường, nếu không làm cẩu hoàng đế này mất mặt, thể nào cẩu hoàng đế này cũng thẹn quá hóa giận.
Có lẽ là được ăn nên vui vẻ, Dục Cảnh đế rất có lương tâm mà nhớ lại chuyện đã hứa cho Trang Minh Tâm vải vóc, phân phó Cao Xảo nói: “Đi đến kho vải của trẫm chọn hai rương vải thượng hạng, mang tới cho Uyển tần.”
“Dạ!” Cao Xảo đáp lại dứt khoát, thật ra thì ông ta đã sớm chọn xong rồi, chỉ là hoàng thượng mãi không nói nên ông ta cũng chỉ có thể coi như không có chuyện này.
Trang Minh Tâm vui mừng ngay lập tức.
Nàng thấy bản thân cũng chẳng có vấn đề gì cả, vải vóc theo phân lệ cũng không phải là không mặc được, dù sao thì nàng cũng không phải là người thấy chướng mắt.
Chẳng qua là Quỳnh Phương này cũng là một người đứng núi này trông núi nọ, cứ mãi nhắc đến việc trong kho không có vải có chất lượng tốt để làm thêm đồ cho Trang Tĩnh Uyển, nàng bị nhắc mãi nên ngứa tay.
Nếu như Dục Cảnh đế còn không chịu thực hiện cam kết, có khi nàng không chịu nổi Quỳnh Phương cứ nhắc mãi mà nổi giận bịt miệng nàng ta lại, sau đó đuổi ra khỏi cung mất.
…
Chạng vạng tối Dục Cảnh đế bị Tướng Quân kéo đi chạy khoảng nửa canh giờ, vào lúc này lại vì muốn tiêu thực mà đi vòng quanh hai khắc, quả thực là mệt mỏi không ít.
Đi đến bên giường la hán nằm nghiêng lên, lập tức không muốn động đậy chút nào nữa.
Đợi Cao Xảo dẫn người mang vải tới, Trang Minh Tâm tự mình đi qua xem, sau phân phó Thôi Kiều đưa đến phòng kho của mình, thì cũng đã đến giờ phải đóng của cung.
Cao Xảo muốn nói lại thôi, muốn hỏi hoàng thượng rốt cuộc là có định lật thẻ bài của Uyển tần rồi ngủ lại Chung Túy cung, hay là khởi giá về Càn Thanh cung, nhưng lại sợ sát phong cảnh, chọc cho hoàng thượng nổi giận.
Trang Minh Tâm thì lại không sầu lo nhiều như vậy, ăn no còn không mau cút, muốn ở lại ăn khuya sao?
Nàng trực tiếp mở miệng đuổi người: “Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi, người nên trở về Càn Thanh cung đi.”
Ngừng lại một chút, nàng lại cười mờ ám một tiếng: “Hoặc là để cho Cao công công lấy thẻ bài tới, người lật một vị?”
Dục Cảnh đế xoay người lại, lăn vào phía trong giường la hán, phân phó Cao Xảo: “Truyền lời tới Kính Sự phòng, hôm nay lật thẻ bài của Uyển tần.”
Sau khi phân phó xong lại giương mắt nhìn về phía Trang Minh Tâm, hừ nói: “Trẫm bị kinh sợ ở Uông phủ, chỉ sợ ban đêm sẽ gặp ác mộng, toàn bộ hậu cung này cũng chỉ có một mình ngươi lớn gan, cho nên không thể không làm phiền ngươi tới ngủ cùng trẫm.”
Ấm bụng lại nghĩ dâm dục, thức ăn ngon đã vào bụng rồi, lúc này hắn lại nghĩ tới mỹ nhân đây, dù là không thể ngủ, ôm một chút cho đã nghiền cũng tốt.
Hơn nữa, hắn còn thật sự lo lắng mình sẽ gặp ác mộng, có sát tinh không sợ trời không sợ đất như nàng trấn giữ ở bên cạnh, không chừng có thể tránh được một kiếp này.
Trang Minh Tâm: “…”
Lại phải làm gối ôm sao?
Chỉ là nếu làm gối ôm thì nàng có thể miễn cưỡng chấp nhận, dù sao thì tướng ngủ của hắn cũng không tệ, cũng không có thói quen ngáy ngủ.
Còn nếu như có ý định khác thì nàng cũng sẽ không nghe theo.
Nàng mặt đầy cảnh giác hỏi: “Chỉ là nằm cùng hoàng thượng thôi sao?”
“Nói nhảm, nếu không ngươi còn muốn trẫm làm cái gì?” Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, tức giận nói: “Hôm nay trẫm ngất xỉu một lần, lại bị con chó ngốc của ngươi kéo chạy mất mấy chục vòng, cho dù có ý muốn làm gì đi nữa thì cũng hữu tâm vô lực, ngươi có thể yên tâm.”
Hình như nói cũng có chút đạo lý.
Nàng giống như là vẫn có chút không yên lòng mà cảnh cáo: “Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, cũng đừng có lâm trận đổi ý, nếu không thần thiếp sẽ tức giận đó.”
Toàn thân Dục Cảnh đế bực bội, xoay người đi, không để ý tới nàng nữa, dùng hành động để tỏ ý khinh bỉ với sự nghi ngờ của nàng với hắn.
…
Sau khi hai người chia nhau ra tắm xong, cùng nhau nằm trên giường tử đàn ở đông tiêu gian.
Bị kiếp trước ảnh hưởng nên Trang Minh Tâm không có thói quen đắp chăn đơn ở cổ đại, luôn cảm thấy là không cẩn thận thì sẽ lộ bả vai hoặc là chân ra ngoài, cho nên sau khi được phát đồ theo phân lệ, thấy bên trong có bông và vải dạ nên đã kêu Quỳnh Phương dẫn người làm một cái chăn bông có kích thước 2,2 mét x 2.4 mét.
Bây giờ hai người đắp cái chăn này vẫn còn dư ra.
Dục Cảnh đế kéo nàng vào trong ngực, nhắm mắt lại hừ hừ: “Chăn này của ngươi thật là tốt, ngày mai trẫm cũng phái người làm mấy cái chăn để đắp.”
“Cũng chẳng có gì đáng giá cả, thần thiếp sẽ tự mình làm mấy cái chăn cho hoàng thượng.”
Trên đây là lời thoại nên xuất hiện trong diễn biến cốt truyện bình thường, nhưng áp vào Trang Minh Tâm thì lại như là nằm mơ.
Thứ nhất, trình độ may vá ở đời trước của nàng mới chỉ đến mức may được mấy cái cúc áo, khẳng định là không thể làm được chăn.
Thứ hai, công việc làm chăn giúp hoàng thượng gây thù như vậy, trừ phi nàng muốn trở thành kẻ thù chung của hậu cung, nếu không thì cũng đừng đi lòe thiên hạ.
Cho nên nàng không nói tiếng nào, cứ coi như là bản thân đã ngủ, cũng không nghe thấy lời hắn nói.
Cũng may là Dục Cảnh đế cũng chỉ thuận miệng nói ra, không quá mức mong đợi với nàng, nói xong cũng thôi.
Tay hắn “lơ đãng” đặt lên vòng eo vô cùng nhỏ, chưa đầy hai bàn tay của nàng, cảm nhận làn da trơn nhẵn dưới lớp áo ngủ, không khỏi có chút sớm nắng chiều mưa.
Xoay người một cái, nằm đè lên người nàng, sát lại gần ốc tai của nàng, dùng giọng nói hơi có vẻ trầm thấp, ám muội hỏi: “Thật sự không muốn thị tẩm sao? Không ngại thử một chút đi, trẫm nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng đâu.”
Trang Minh Tâm thật là muốn trợn trắng mắt, đúng là vô cùng thất vọng, còn có thể ăn thuốc hối hận không?
Hơn nữa, đây không phải là vấn đề thất vọng hay không thất vọng, là nàng không muốn sinh con sớm như vậy.
Nhưng mà chưa đợi Trang Minh Tâm nói lời phản đối, hắn đã ngậm lấy dái tai của nàng.
Tiếp đó là cắn.
Trời sinh nàng có dái tai mẫn cảm, toàn thân giống như là bị điện giật vậy, một trận tê dại xông thẳng từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, đầu ngón chân cũng không khỏi co quắp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.