Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh
Chương 81
Phong Qua Thủy Vô Ngân
06/02/2022
Sau khi Tứ hoàng tử lớn được trăm ngày, Vệ Hiền phi thức thời trả lại cung vụ và Phượng ấn, Trang Minh Tâm cũng không từ chối.
Dù sao Tứ hoàng tử đã có nãi nương Trương nương tử và cung nữ Thôi Kiều trông nom, nàng chỉ cần cách hai ba canh giờ lại đút sữa cho hắn một lần là được, cũng không làm trễ nải chuyện nàng xử lý cung vụ.
Huống hồ gì Trịnh thái hậu còn lo lắng bên người nàng chỉ toàn cung nữ trẻ tuổi không có kinh nghiệm, nên cố ý đẩy thêm hai vị ma ma tới chỗ nàng.
Với lại theo như quy củ sau khi nàng thăng thành Quý phi đã tăng thêm bốn cung nữ và bốn thái giám, nhân lực rất dồi dào.
“Thời kì nghỉ sinh” chấm dứt, sau đó nàng bận rộn chuyện chính sự, cuộc sống ngày ngày đều biến hóa khôn lường, lại trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt cái đã bước sang năm mới.
Hôm nay là ngày mùng một tết, là ngày toàn thể Đại Tề vui vẻ đón tân xuân, đồng thời cũng là ngày sinh thần tròn một tuổi của Tứ hoàng tử.
Vậy nên ngoại trừ mấy chuyện trong cung ra, còn có thêm một chuyện đại sự nữa, đó là tiệc trảo chu của Tứ hoàng tử.
*Tiệc trảo chu: Tiệc để cho trẻ nhỏ vừa tròn một tuổi chọn đồ vật để đoán tương lai.
Thiệp mời đến tiệc trảo chu đã được đưa đến chỗ các tông thân và phủ của các quan viên từ năm trước.
Vì vậy hôm nay cho dù là triều thần hay gia quyến của họ, sau khi kết thúc triêu hạ* đều có thể lưu lại ăn tiệc.
*Triêu hạ: bữa tiệc mời các đại thần và gia quyến của họ đến tham gia bữa tiệc của hoàng thất nhân một dịp đặc biệt nào đó.
Nam sẽ nhập tiệc ở tẩm điện cung Càn Thành đã sớm bị bỏ trống một hai năm nay, còn khách nữ vẫn giống như tiệc mừng trăm ngày, vẫn tham gia trong cung Khôn Ninh.
Để tránh hiềm nghi và thể hiện được sự tôn quý, tiệc trảo chu lần này vẫn do Vệ Hiền phi phụ trách lo liệu như cũ.
Nhân vật chính của ngày hôm nay, Tứ hoàng tử hôm nay mặc một thân áo choàng gấm đỏ thẫm cổ tròn, mũ trùm đầu làm bằng da cáo bao phủ trên đó đính lông chim màu đỏ thẫm, trên đầu đội một cái mũ tuyết gắn lông xù màu trắng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nổi bật giữa chùm lông chim đỏ thẫm, càng thêm trắng nõn non mềm, tròng mắt tựa như trái nho đen chớp chớp, lông mi dài y hệt như một cây quạt nhỏ, nháy nháy, quả thật đáng yêu đến mức làm lòng người tan chảy.
Trang Minh Tâm vốn cũng không thích tiểu hài tử là bao, cảm thấy tiểu hài tử bằng với phiền toái.
Sau này tự mình sinh mới phát hiện ra, nàng không phải không thích tiểu hài tử, chỉ là không thích những tiểu hài tử không phải do mình sinh ra mà thôi.
Huống hồ gì Tứ hoàng tử thông minh lanh lợi vẻ ngoài lại đáng yêu vừa đủ như này, đừng nói là mẹ ruột như nàng, ngay cả người ngoài, cũng rất khó để không thích hắn.
Gần đây phi tần chạy tới Chung Túy cung ngày càng nhiều, tất cả đều tới vì Tứ hoàng tử.
Thấy các nàng không có ác ý, chỉ đơn thuần thích em bé dễ thương, Trang Minh Tâm cũng không ngăn cản.
Ai khiến cho các nàng si ngốc đến vậy chứ, ngay cả khi Tứ hoàng tử đi đại tiện cũng nồng nhiệt thảo luận, có thể sánh ngang được các bà mẹ đăng ảnh các bé nhỏ trong vòng bạn bè ở kiếp trước.
Hai mẫu tử chơi đùa chốc lát trong Chung Túy cung, đợi Vệ Hiền phi lần thứ ba phái thái giám chưởng sự Túc Hỉ tới mời, Trang Minh Tâm mới ôm Tứ hoàng tử ngồi trên kiệu, đi tới cung Khôn Ninh.
Hôm nay sáng sớm đã nổi lên cơn đại tuyết rơi nhè nhẹ như lông ngỗng, tuyết rơi đúng lúc báo hiệu năm nay sẽ được mùa, Trang Minh Tâm dắt Tứ hoàng tử đi tới chính điện cung Khôn Ninh, trong đám nữ quyến có mười người thì hết tám người đang thảo luận về trận tuyết này.
Suy cho cùng lúc này không biết nên nói gì, bàn về thời tiết thì chung quy sẽ không gây ra sai lầm nào.
Thấy Trang Minh Tâm cùng Tứ hoàng tử tiến vào, chúng nữ quyến lập tức đứng dậy hành lễ.
“Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương, thỉnh an Tứ hoàng tử điện hạ.”
“Tần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương, thỉnh an Tứ hoàng tử điện hạ.”
“Thần phụ thỉnh an Quý phi nương nương, thỉnh an Tứ hoàng tử điện hạ.”
“Thần nữ thỉnh an Quý phi nương nương, thỉnh an Tứ hoàng tử điện hạ.”
Dù xưng hô có chỗ khác nhau, nhưng cho dù là phi tần, tông thân hay nhóm cáo mệnh đều đã được học qua cung quy, thanh âm rất trật tự và đều nhịp, không có chút hỗn loạn nào.
“Đừng đa lễ, mau đứng dậy đi.” Trang Minh Tâm phân phó một tiếng, sau đó dẫn Tứ hoàng tử đi tới bàn dài trong đại điện.
Trên bàn dài đã để sẵn các đồ vật để trảo chu.
Có đồ do Trang Minh Tâm gọi người chuẩn bị, có phần thưởng của Dục Cảnh đế, có đồ Trịnh thái hậu thêm vào và có cả đồ của ngoại tổ gia của Tứ hoàng tử và nhóm tông thân cống hiến thêm vào…
Rực rỡ muôn màu, gần như chất đầy trên bốn cái bàn dài được ghép lại với nhau.
Trang Minh Tâm ôm lấy Tứ hoàng tử, ghé vào lỗ tai hắn cười nói: “Nhớ kỹ những gì mẫu phi đã dạy con hôm qua, nếu cầm đúng đồ, chút nữa quay về mẫu phi sẽ làm đường nhân cho con.”
Tứ hoàng tử lập tức vui vẻ ra mặt, miệng nói: “Thỏ thỏ.”
Trang Minh Tâm cười đáp: “Được, làm đường nhân hình thỏ con cho con.”
Thật ra mấy cái hoạt động như trảo chu này, Trang Minh Tâm đã tập diễn cho Tứ hoàng tử ba bốn lần, Tứ hoàng tử lại cực kỳ thông minh, sớm đã nhớ kỹ các đồ vật mình phải lấy.
Giở trò gian dối như vậy, nhưng Trang Minh Tâm lại không có chút áy náy nào.
Dù sao tiểu hài tử có thành tài hay không, còn phải dựa vào quá trình giáo dục sau này, chẳng có chút liên quan gì tới chuyện trảo chu cả.
Nhưng người ngoài lại không cho là vậy.
Ví dụ như Cổ Bảo Ngọc trong《Hồng lâu mộng》, chọn trúng đồ trảo chu là son, chưa nói tới việc người ngoài giễu cợt hắn, ngay cả phụ thân của hắn, cũng mắng hắn là “cái đồ đam mê tửu sắc”.
Có thể thấy được nếu chọn trúng đồ trảo chu không tốt, thì sẽ ảnh hưởng rất xấu đến sau này.
Tứ hoàng tử còn muốn làm Thái tử, há lại có thể để lưu lại mấy chuyện như này ở trên đầu?
“Thái hậu nương nương đến! Thái phi nương nương đến!”
Trang Minh Tâm đang ôm Tứ hoàng tử đi dạo trước bàn dài, chỉ vào mấy món đồ chơi nhỏ ở trên đó cho Tứ hoàng tử coi, bên ngoài đột nhiên vang tới giọng nói thông báo của thái giám.
Nàng vội ôm Tứ hoàng tử tiến lên vài bước, dẫn mọi người ra nghênh đón Trịnh thái hậu: “Thỉnh an Thái hậu, Thái phi nương nương, Thái hậu nương nương, Thái phi nương nương phúc thọ an khang.”
“Miễn lễ.” Trịnh thái hậu thấy nàng ôm Tứ hoàng tử trong ngực, bèn vội vàng gọi dậy.
Sau đó bà giương mắt liếc mắt nhìn các vật trên bàn dài một lượt, cười nói: “Còn chưa bắt đầu chọn sao?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Thái hậu nương nương còn chưa tới, nên không dám tự tiện bắt đầu?”
Trịnh thái hậu còn muốn hỏi tại sao lại đoán được là bà sẽ tới, vì bà không có gọi người tới thông báo trước, nhưng khi nghĩ tới những gì Trang Minh Tâm đã làm trước khi nhập cung, bà cũng thấy bình thường trở lại.
Người đã từng suy luận xử án, sao lại không đoán ra được chuyện nhỏ như việc bà nhất định sẽ tới tham gia tiệc trảo chu của tôn nhi mình cơ chứ?
Bà lại lập tức hỏi: “Hoàng đế không đích thân đến nhìn một cái xem thử nhi tử của hắn sẽ cầm lấy vật gì sao?”
“Trẫm tất nhiên là phải coi rồi.”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Trịnh thái hậu vừa dứt lời, cửa đại điện đã vang lên giọng nói của Dục Cảnh đế.
Sau đó giọng thông báo bén nhọn của Cao Xảo vang lên: “Hoàng thượng giá lâm!”
Mọi người lập tức quỳ xuống thành một đoàn.
Trang Minh Tâm mới vừa khuỵu người hành lễ, đã bị Dục Cảnh đế đỡ cánh tay đứng dậy, hắn cười nói: “Bình thân.”
Trong ngực nàng còn đang ôm Tứ hoàng tử, nên cũng không kiên trì nữa, thuận theo đứng dậy.
Khóe miệng Trịnh thái hậu giật giật, thản nhiên nói: “Nếu Hoàng thượng đã tới rồi, vậy thì bắt đầu đi.”
“Vâng.” Trang Minh Tâm thả Tứ hoàng tử đến bên bài dài, vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của hắn, nói: “Đến lấy đồ đi, thích cái nào thì lấy cái đó.”
Còn có một câu khác là “Nếu lấy nhầm thì không còn đường nhân nữa đâu”, đã được nàng lược bớt đi.
Nhưng Tứ hoàng tử cũng không phải lần đầu tiên chơi trò này với mẫu phi, trong lòng hiểu rất rõ ràng.
Hắn chậm rãi bò trên bàn dài, lúc đi ngang qua《Luận ngữ》thì hắn vươn móng vuốt nhỏ một phát bắt được, sau đó quay đầu hô lên “mẫu phi”.
Trang Minh Tâm vội vàng đi tới, nhận lấy 《Luận ngữ》từ trong tay hắn.
Cao Xảo cao giọng nói: “Tứ hoàng tử bắt được quyển《Luận ngữ》, tương lai nhất định kinh luân đầy bụng.”
Tần vương phi thấy thế, lập tức phụ họa nói: “Tứ hoàng tử lấy đồ tốt thật, sau này đích thực sẽ là một người thích đọc sách có ý cầu tiến.”
Các tông thân khác thấy Tần vương phi mở lời, bèn bận rộn khen tới, nhóm cáo mệnh cũng không dám thụt lại phía sau, lập tức khen theo.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Tứ hoàng tử lại từ trong đống đồ vật đầy ắp kia đào ra một thanh kiếm gỗ nhỏ, một lần nữa hô lên “mẫu phi”.
Trang Minh Tâm mỉm cười nhận lấy.
Cao Xảo lập tức nói: “Tứ hoàng tử điện hạ lấy được một thanh kiếm gỗ, tương lai nhất định thành thạo cưỡi ngựa bắn cung.”
Tần vương phi ngẩn ra, lập tức vội vàng khen tiếp: “Được cả văn cả võ, sau này Niên Ca Nhi nhất định là người văn võ song toàn, quá hoàn hảo rồi.”
Lời này mặc dù là đang khen Tứ hoàng tử, nhưng cũng đang gián tiếp nhắc nhở Trang Minh Tâm, nàng nên ôm hắn xuống rồi, nếu không lát nữa lấy được vật nào đó mà một lời khó nói hết được, thì lại nói ra những lời không dễ nghe.
Trang Minh Tâm giả vờ nghe không hiểu, chỉ cười tủm tỉm nhìn Tứ hoàng tử, vẫn không làm ra động tác nào khác.
Tứ hoàng tử lại tiếp tục bò bò về phía trước, rồi đưa tay bắt lấy một vật, sau đó vẫn hô “mẫu phi” như cũ.
Trang Minh Tâm nhận lấy, làm bộ tò mò quan sát một phen, sau đó mới đưa lên cho Dục Cảnh đế, cười nói: “Đồ lần này chọn trúng là một con dấu.”
Con dấu này là Hòa quý nhân Trình Hòa Mẫn đưa cho, đúng là trước kia nàng muốn đưa khối đá Điền Hoàng kia cho Dục Cảnh đế nhưng lại không đưa ra, Trình Hòa Mẫn lại tự mình khắc chơi thành một con dấu, sau đó đưa cho Tứ hoàng tử làm đồ trong lễ trảo chu.
Cao Xảo cao giọng nói: “Tứ hoàng tử điện hạ lấy được một con dấu làm từ đá Điền Hoàng, tương lai nhất định có số làm quan.”
Đối với con cháu thế gia bình thường thì số làm quan có nghĩa là sau này sẽ có địa vị cực cao và rất thuận lợi, nhưng đối với hoàng tử, số làm quan ở đây có thể là trợ thủ đắc lực phò tá tân đế, hoặc là tự mình trở thành tân đế.
Nếu là vế trước, trong cung tổng cộng có ba vị hoàng tử, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử căn bản không có sức lực để tranh giành, không xứng để Tứ hoàng tử phụ tá.
Con đường mà Tứ hoàng tử sẽ đi tất nhiên phải là con đường ở vế sau rồi.
“Được! Được! Được!” Dục Cảnh đế cười to ba tiếng, tán dương: “Quả nhiên là hài nhi ngoan của trẫm.”
Sau đó hắn nhìn xuống dưới, phân phó nói: “Cao Xảo.”
Cao Xảo lập tức lấy một quyển thánh chỉ màu vàng sáng từ trong tay áo, sau khi mở ra thì cao giọng nói: “Tứ hoàng tử tiếp chỉ.”
Trang Minh Tâm: “…”
Tuy Dục Cảnh đế lúc trước có từng nói chờ sau đợt trảo chu của Tứ hoàng tử thì sẽ sắc phong cho hắn là Thái tử, nhưng nàng lại không ngờ hắn sẽ chọn đúng ngay ngày hôm nay, chọn chỗ này làm nơi ban chỉ.
Mặc dù trong lòng nàng kinh ngạc, nhưng động tác trên tay nàng vẫn rất nhanh, ôm Tứ hoàng tử từ trên bàn dài xuống, để cho bé con quỳ xuống.
Nàng thay Tứ hoàng tử nói: “Tứ hoàng tử tiếp chỉ.”
Cao Xảo đọc lên: “Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết: Tứ hoàng tử đã tròn một tuổi, thiên tư trác tuyệt, mạo đoan tính ổn*, rất giống với trẫm, lại kế thừa tông xã, nay kính cẩn tuân theo mệnh lệnh nhân từ của Hoàng thái hậu, mùng một tháng giêng năm Dục Cảnh thứ mười hai lấy sách bảo**, lập thành Hoàng thái tử, chính vị Đông cung, dựa theo truyền thống vạn năm, dựa theo tâm ý của bốn bể. Thận trọng báo với thiên địa, tông miếu, xã tắc. Bố cáo thiên hạ, cho tất cả cùng biết.”
*Mạo đoan tính ổn: tướng mạo đoan chính tính cách trầm ổn.
**Sách bảo: Con ấn của Thái tử.
Trang Minh Tâm vội đè lưng Tứ hoàng tử, để hắn dập đầu tượng trưng ba cái.
Cao Xảo nhét thánh chỉ vào lòng Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử nhíu nhíu lông mày, hai tay cầm lấy thánh chỉ, hùng hùng hổ hổ đưa cho Trang Minh Tâm, dùng giọng nói bập bẹ kêu lên một tiếng “mẫu phi”.
Trang Minh Tâm nhận lấy thay hắn, sau đó ngồi khuỵu xuống hành đại lễ với Dục Cảnh đế: “Thần thiếp thay Thái tử tạ ơn long ân của Hoàng thượng.”
Mọi người ở đây đều bị một chiêu ra tay bất thình lình này của Dục Cảnh đế làm cho chấn động hồi lâu cũng không phục hồi lại tinh thần.
Vẫn là Trang Tĩnh Uyển vừa mới ở cữ xong dẫn đầu khuỵu người hành lễ với Niên Ca Nhi: “Thần phụ bái kiến Thái tử điện hạ.”
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, vội vàng ào ào ngồi khuỵu xuống hành lễ.
Tuy khiếp sợ nối liền khiếp sợ, nhưng các nàng cũng không đến nỗi quá mức khiếp sợ, Gia Quý phi được sủng ái như vậy, Tứ hoàng tử lại được tử bằng mẫu quý, việc lên làm Thái tử cũng nằm trong dự liệu.
Nhưng không ngờ lại xảy ra sớm như vậy, dù sao bé con cũng mới được một tuổi thôi mà.
Trang Minh Tâm cười nói: “Tất cả mọi người mau đứng dậy đi, Thái tử còn nhỏ lắm, không chịu nổi mấy đại lễ như này đâu.”
“Dù tuổi có nhỏ đi nữa thì vẫn là người đứng đầu Đông cung, lễ không thể bỏ được.” Trang Tĩnh Uyển với thân hình không khống chế được nên mập lên không ít dùng gương mặt như bánh bao lên men nghiêm trang nói.
Thân di mẫu* của Thái tử đã nói như vậy, mọi người chỉ có thể đóng vai phụ họa thêm vào.
*Thân di mẫu: Dì ruột.
Sau khi xem xong quá trình trảo chu và ban thánh chỉ, Dục Cảnh đế bèn rời đi, hắn đi tới Càn Thanh cung ở phía trước để ăn mừng cùng các thần tử.
Trịnh thái hậu thích thanh tĩnh, ngại nhiều người la hét ầm ĩ khiến bà đau đầu, Dục Cảnh đế vừa đi, bà và Liêu thái phi cũng không ở lại thêm nữa, lập tức khởi giá quay về Từ Ninh cung.
Trang Minh Tâm gọi Trương nương tử và Thôi Kiều mang vị thái tử mới ra lò này tiễn về Chung Túy cung, sau đó nói một tiếng với Vệ hiền phi, Vệ Hiền phi vội vàng phân phó nhóm cung nhân bày tiệc.
Vì hôm nay là mùng một tết, không thiếu nữ quyến phải chạy về chúc tết với các lão nhân trong dòng họ, nên Trang Minh Tâm chỉ gọi đoàn kịch nói diễn bốn màn kịch rồi chấm dứt.
*
Nàng mới về Chung Túy cung, Thôi Kiều đã tiến tới bẩm báo: “Nương nương, Tượng tác giám đưa bản vẽ tới, thỉnh nương nương nhìn xem tu sửa cung Dục Khánh như này đã hợp tâm ý của thái tử gia chưa? Còn nói nếu có chỗ nào không ổn, thỉnh nương nương chỉ cần nói một tiếng, bọn họ sẽ lập tức sửa lại ngay.”
Cung Dục Khánh trước kia là nơi Thái tử ở, còn được gọi là Đông cung.
Trang Minh Tâm mệt mỏi không ít, khoát tay nói: “Trước cứ để đó đi, cho bổn cung nghỉ xả hơi chút đã.”
Niên Ca Nhi còn nhỏ, trước khi học vỡ lòng thì phải ở chung với nàng, nhưng cung Dục Khánh vẫn nên được nhanh chóng tu sửa.
Bởi vì Đông cung Thái tử không phải chỉ là một danh hiệu vô thực, mà còn có cả một nhóm quan viên của riêng mình, tuy tạm thời Dục Cảnh đế vẫn chưa chọn được người, nhưng bọn họ trước tiên vẫn nên xử lý xong chuyện nơi ở đã.
Miễn cho sau này lại rối tinh rối mù lên.
Trang Minh Tâm chợp mắt được hai khắc, cảm thấy tinh thần gần như đã hồi phục hoàn toàn, sau đó mới cầm lấy bản vẽ xem thêm vài lần, Dục Cảnh đế đã tới.
Khác với những lúc hắn thường lui tới ở chỗ, lúc này hắn được Cao Xảo và Triệu Lai Phúc đỡ vào.
Sau khi thu xếp hắn nằm ổn thỏa trên giường gạch ấm, Cao Xảo lau mồ hôi trên trán, gượng cười với Trang Minh Tâm nói: “Hoàng thượng bị những đại thần kia rót cho không ít rượu, sợ là có chút say, làm phiền nương nương chăm sóc trông nom.”
Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, tửu lượng của Dục Cảnh đế kém cũng đâu phải ngày một ngày hai, may là hắn ở trong cung, không có cơ hội tham gia yến hội, nếu không chỉ sợ sau này nhìn thấy tiệc tùng thôi cũng đã thấy say.
“Đã biết, công công cũng đã bận rộn cả một ngày rồi, quay về nghỉ ngơi đi.” Trang Minh Tâm đuổi Cao Xảo và đại đồ đệ Triệu Lai Phúc của lão quay về.
Nàng gọi người lấy khăn ấm tới, rồi tự mình lau mặt cho Dục Cảnh đế.
Dục Cảnh đế bắt được tay nàng, cười ha hả nói: “Niên Ca Nhi hôm nay đã được lập làm Thái tử, đợi tới ngày mười sáu tháng giêng sau khi ghi chép lại chuyện tế thái miếu trên giấy ngọc xong, trẫm sẽ phong nàng làm Hoàng hậu.”
Trang Minh Tâm dời tay hắn đi, vừa lau mặt giúp hắn, vừa cười nói: “Niên Ca Nhi có thể được lập làm Thái tử, thần thiếp đã an tâm rồi, vị trí Hoàng hậu, thần thiếp ngược lại không gấp.”
Dù sao hắn đã từng nói qua trước mặt toàn bộ tông thân, sau này không thể thiếu sinh mẫu của Thái tử.
Niên Ca Nhi hiện tại đã là Thái tử, thì sinh mẫu như nàng hơn phân nửa đã bắt được ngai vị Hoàng hậu tới tay rồi, không ai có thể giành lấy được.
Nguyên nhân không thể sắc phong cùng lúc, nàng có thể hiểu được.
Trước lập Thái tử, sau đó lại phong sinh mẫu của Thái tử làm Hoàng hậu, mẫu bằng tử quý, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, được ghi lại trên sử sách là một chuyện tốt.
Nếu sắc phong cả hai cùng một lúc, nàng lại đang được đãi ngộ độc chiếm sủng ái, dù trong chính sử không dám viết linh tinh, nhưng dã sử còn không biết sẽ sắp đặt nàng thành cái dạng gì nữa đây.
Trong thực tế về sủng quan lục cung*, sử sách có viết hiền lương thục đức mẫu bằng tử quý, như vậy mới là đạo làm hậu.
*Sủng quan lục cung: Chỉ những phi tần được sủng ái trong cung và Hoàng hậu.
Cẩu hoàng đế đã suy tính rất chu đáo.
Dục Cảnh đế từ từ nhắm hai mắt hừ hừ nói: “Nàng không vội, trẫm vội.”
Trang Minh Tâm bật cười: “Sủng phi hay sủng hậu, cùng lắm chỉ khác cái tên thôi, người vội cái gì?”
“Vội lập ái phi làm hậu, vội làm một đôi phu thê danh chính ngôn thuận với ái phi…” Dục Cảnh đế tựa như buồn ngủ, thanh âm càng nói càng nhỏ, sau đó từ từ không nói thêm một lời nào nữa.
Nàng nhắm mắt lại, giơ tay sờ lên khuôn mặt tuấn dật của hắn, nhẹ giọng nói: “Thần thiếp cũng rất mong chờ làm một đôi phu thê danh chính ngôn thuận với Hoàng thượng.”
Con người nào phải cây cỏ, sao có thể vô tình?
Trước khi tiến cung, trong đầu nàng chỉ nghĩ tới phải sống sót trong cung đấu như nào, để có thể nhàn nhã tự tại sống một cuộc sống bình thường, nàng không ngờ mình lại bước tới tình trạng độc chiếm sủng ái như hiện tại.
Đều nói ân ái của Đế vương như hoa trong gương, trăng trong nước, chẳng biết đến lúc nào đó gió thổi một cái là sẽ tan.
Vì nàng cũng băn khoăn chuyện này, nên vẫn luôn đóng chặt cánh cửa trong lòng mình.
Thật ra ngẫm lại thấy hoàn toàn không cần thiết.
Cánh cửa trong lòng có thể mở ra thì cũng có thể đóng lại được, nếu hắn đã đối xử tốt với mình, vậy mình cũng sẽ đối xử tốt với hắn.
Nếu hắn vô tình, nàng sẽ… để hắn đi tìm chết, rồi tự mình làm Hoàng thái hậu buông rèm nhấp chính.
Cho dù là con đường nào, nàng cũng có thể sống rất thoải mái, nên còn gì lo lắng nữa chứ?
Vậy nên, nàng hoàn toàn có thể mở rộng cánh cửa trong lòng mình, cùng hắn làm một đôi phu thê ân ái.
*
Sau khi gỡ bỏ khúc mắc, Trang Minh Tâm tất nhiên đối đãi với Dục Cảnh rất khác trước, Dục Cảnh đế cũng không ngốc, sao có thể không nhìn ra?
Hắn suýt nữa vui mừng tới ngây ngốc.
Kết quả của chuyện này là hắn đã náo loạn lôi kéo nàng cùng nàng quấy trời quấy đất khoảng chừng mười ngày, thẳng cho tới khi thời kỳ nghỉ đông chấm dứt đóng con dấu xuống, hắn mới có chút thu liễm lại.
Mười sáu tháng giêng là đại điển sắc phong của Niên Ca Nhi, Dục Cảnh đế tự mình ôm hắn tới thái miếu tế bái tổ tông và nhận bái lạy của các văn võ bá quan.
Hai mươi hai tháng giêng, thủ phụ nội các tổ phụ của Trang Minh Tâm Trang Hi Thừa mang Lễ bộ thượng thư và Hình bộ thượng thư, bước vào Chung Túy cung, ban thánh chỉ phong hậu cho nàng.
Trên thánh chỉ ngoại trừ một đống từ hoa lệ trau chuốt thổi phồng nàng, Dục Cảnh đế ban cho nàng tự là “Đức Âm”.
Hai chữ “Đức Âm” xuất phát từ câu “Đức âm mạc vi, cập nhĩ đồng tử” trong 《Thi kinh》, ý là lời thề nguyện không dám quên, cùng ngươi làm bạn cả đời.
Câu này nằm trên thánh chỉ phong hậu, rồi sẽ được ghi vào sử sách, khác xa với câu vui đùa mà Cẩu hoàng đế ngày thường thuận miệng nói ra.
Nếu đã làm đến như vậy mà vẫn không gọi là thật lòng, vậy thì trên thế gian này chỉ sợ không còn cái gọi là thật lòng nữa rồi.
Hốc mắt nàng nhất thời có chút ướt, dùng sức nháy mắt vài cái, mới không thất lễ trước mặt tổ phụ và hai vị trọng thần.
Trong lòng Trang Hi Thừa cao hứng thay cho cháu gái mình, trên mặt vẫn là dáng vẻ cao ngạo trầm ổn đoan chính kia, ông ta vuốt chòm râu hoa râm, nhắc nhở nói: “Long ân của Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương sau này phải càng thêm cung kính bề trên mới phải, đừng lại được sủng mà sinh kiêu.”
Trang Minh Tâm cúi đầu đáp “dạ”, cười nói: “Tạ ơn tổ phụ dạy bảo.”
Trang Hi Thừa chắp tay, cười nói: “Không dám, thần chỉ thuận miệng nói một câu, không dám gọi là dạy bảo, Hoàng hậu nương nương coi trọng lão thần quá rồi.”
Trang Minh Tâm cũng không để ý, dù sao dựa theo quy củ của thời này, trước có quân thần sau mới có phụ tử, dù tổ phụ ở ngay trước mặt nàng, cũng chỉ có thể đứng ở vị trí cúi đầu xưng thần mà thôi.
Nàng cười nói: “Đa tạ Trang thủ phụ chỉ điểm, bổn cung nhất định sẽ khắc ghi vào trong tâm khảm, cả đời không dám quên.”
Trang Hi Thừa hài lòng gật đầu.
Suy cho cùng ông ta vẫn là ngoại thần, ở lâu trong hậu cung cũng không hay cho lắm, ông ta chỉ nói thêm vài câu, sau đó vội vàng cuống quýt mang theo hai vị sử thần khác cáo lui.
Bọn họ vừa đi, nhóm cung nhân trong chính điện Chung Túy cung tiến lên tới tấp dập đầu chúc mừng: “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, chúc mừng Hoàng hậu nương nương.”
Trang Minh Tâm vung tay lên, hào phóng nói: “Thưởng, mỗi người mười lượng bạc.”
Không lâu sau, Hân quý nhân Trần Ngọc Thấm và Hòa quý nhân Trình Hòa Mẫn nhận được tin tức cùng chạy tới, hai người cùng lúc ngồi khuỵu xuống hành đại lễ nói: “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương chính vị cung Khôn Ninh.”
“Đa tạ hai vị muội muội, hai vị muội muội mau đứng dậy nào.” Trang Minh Tâm vội giơ tay lên, sau đó gọi các nàng ngồi xuống.
Trang Minh Tâm cười nói: “Vài ngày nữa bổn cung sẽ dời tới cung Khôn Ninh, sau này chỉ còn hai ngươi ở lại Chung Túy cung, chỗ ở cũng rộng rãi hơn nhiều.”
Trình Hòa Mẫn cười nói: “Nhóm tần thiếp đang chờ để chiếm tiện nghi đây này, mấy cái khác tạm thời không nói, nhưng lò bánh mì và vườn rau của nương nương đều không mang theo, không phải thuận tiện cho chúng ta quá rồi sao? Trù tử của chúng ta mặc dù không biết nướng bánh mì hay bánh ngọt, nhưng vẫn biết nướng sườn dê, sườn heo và cả nướng gà nữa.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Được, mấy cái kia sẽ để lại cho các ngươi.”
Cung Khôn Ninh lớn hơn Chung Túy cung, đến lúc đó nếu nàng còn muốn trồng rau, gọi người khai quật lại một miếng đất là được.
Về phần lò bánh mì, thì còn dễ dàng hơn nữa, tốn nửa buổi chiều là có thể làm thêm một cái rồi.
Hiện tại đã có xi măng, cách xây dựng và bảo quản rắn chắc hơn gạch xanh và bùn đất dùng để xây trước kia nhiều.
Ngừng một chút, nàng lại uyển chuyển chỉ điểm một câu: “Với lại, cũng chưa chắc các ngươi sẽ nhất định ở mãi trong Chung Túy cung.”
Mười tám tháng sáu là sinh thần hai mươi sáu tuổi của Dục Cảnh đế, hắn dự định tấn phong thêm một vị phân cho các phi tần, coi như trấn an các nàng và gia tộc sau lưng các nàng một phen, miễn cho nảy sinh nhiễu loạn lung tung.
Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn hiện tại đều là quý nhân, quý nhân lên nữa sẽ là tần, tần có thể làm chủ một cung.
Chung Túy cung chỉ có một chủ, một trong hai nàng nhất định phải dọn sang cung điện không có chủ khác.
Hai người đều là người thông minh, Trang Minh Tâm chỉ thoáng nhắc tới, hai nàng đã hiểu được.
Trần Ngọc Thấm thản nhiên nói: “Mấy cung điện không có chủ, đa số ở thiên điện đều đã chật kín người, cho dù hai ta ai dời ra ngoài, đều phải cùng người khác ở chung một viện. Nếu gặp được người có tính cách tốt thì không sao, nếu gặp trúng người mang nhiều thị phi, còn chưa đủ sốt ruột hay sao.”
Trình Hòa Mẫn nhìn về phía nàng ta, hỏi: “Ý của tỷ tỷ là?”
Trần Ngọc Thấm nói thẳng ra: “Hai ta một người ở phía trước chính điện, một người ở phía sau chính điện, không phải là vừa đủ rồi sao? Dù gì cũng có rất nhiều là quý nhân, chúng ta được tấn chức thì các nàng ấy cũng sẽ được tấn chức, các cung không có chủ tổng cộng chỉ còn có ba cung, vốn đã không đủ để chia ra. Chúng ta cùng nhau ở một cung, chỉ cần Hoàng hậu nương nương không an bài những người khác vào ở trong Thiên Điện, thì có thể yên tĩnh sống qua ngày rồi.”
Trình Hòa Mẫn nhăn mày suy nghĩ một hồi, cảm thấy chủ ý này rất tốt, dù sao hai nàng đã sống chung với nhau được vài năm, tính tình đôi bên coi như cũng hợp nhau, so với các phi tần chẳng biết chút gì cả thì tốt hơn nhiều.
Vậy nên nàng ấy vội nhìn về phía Trang Minh Tâm, dò hỏi: “Nương nương, người xem đề nghị của Hân quý nhân tỷ tỷ có được không?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Chỉ cần các ngươi vui, chút chuyện nhỏ này, Hoàng hậu mới nhậm chức như bổn cung vẫn có thể làm chủ được.”
Quả thật đúng như Trần Ngọc Thấm đã nói, Dục Cảnh đế không thể nào chỉ tấn vị phân cho riêng hai nàng ấy được, ở Đông, Tây lục cung đã không còn nhiều cung điện không có chủ nữa rồi, tất nhiên sẽ xuất hiện tình huống hai vị phi tần mang chức vị tần phải ở chung với nhau.
Hai nàng ấy chủ động mong muốn ở chung với nhau, nhưng thật ra là đang giải ưu thay cho Trang Minh Tâm, đỡ phải khiến nàng lo lắng tự hỏi nên an bài ai với ai ở chung.
Nói cho cùng nếu nàng an bài không hợp nhau, sau này lại mâu thuẫn náo loạn cả lên, rồi còn tìm tới nàng để phân định đúng sai nữa.
Trần Ngọc Thấm hừ nói: “Vậy tất cả phải dựa vào Hoàng hậu nương nương rồi.”
Dù sao Tứ hoàng tử đã có nãi nương Trương nương tử và cung nữ Thôi Kiều trông nom, nàng chỉ cần cách hai ba canh giờ lại đút sữa cho hắn một lần là được, cũng không làm trễ nải chuyện nàng xử lý cung vụ.
Huống hồ gì Trịnh thái hậu còn lo lắng bên người nàng chỉ toàn cung nữ trẻ tuổi không có kinh nghiệm, nên cố ý đẩy thêm hai vị ma ma tới chỗ nàng.
Với lại theo như quy củ sau khi nàng thăng thành Quý phi đã tăng thêm bốn cung nữ và bốn thái giám, nhân lực rất dồi dào.
“Thời kì nghỉ sinh” chấm dứt, sau đó nàng bận rộn chuyện chính sự, cuộc sống ngày ngày đều biến hóa khôn lường, lại trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt cái đã bước sang năm mới.
Hôm nay là ngày mùng một tết, là ngày toàn thể Đại Tề vui vẻ đón tân xuân, đồng thời cũng là ngày sinh thần tròn một tuổi của Tứ hoàng tử.
Vậy nên ngoại trừ mấy chuyện trong cung ra, còn có thêm một chuyện đại sự nữa, đó là tiệc trảo chu của Tứ hoàng tử.
*Tiệc trảo chu: Tiệc để cho trẻ nhỏ vừa tròn một tuổi chọn đồ vật để đoán tương lai.
Thiệp mời đến tiệc trảo chu đã được đưa đến chỗ các tông thân và phủ của các quan viên từ năm trước.
Vì vậy hôm nay cho dù là triều thần hay gia quyến của họ, sau khi kết thúc triêu hạ* đều có thể lưu lại ăn tiệc.
*Triêu hạ: bữa tiệc mời các đại thần và gia quyến của họ đến tham gia bữa tiệc của hoàng thất nhân một dịp đặc biệt nào đó.
Nam sẽ nhập tiệc ở tẩm điện cung Càn Thành đã sớm bị bỏ trống một hai năm nay, còn khách nữ vẫn giống như tiệc mừng trăm ngày, vẫn tham gia trong cung Khôn Ninh.
Để tránh hiềm nghi và thể hiện được sự tôn quý, tiệc trảo chu lần này vẫn do Vệ Hiền phi phụ trách lo liệu như cũ.
Nhân vật chính của ngày hôm nay, Tứ hoàng tử hôm nay mặc một thân áo choàng gấm đỏ thẫm cổ tròn, mũ trùm đầu làm bằng da cáo bao phủ trên đó đính lông chim màu đỏ thẫm, trên đầu đội một cái mũ tuyết gắn lông xù màu trắng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nổi bật giữa chùm lông chim đỏ thẫm, càng thêm trắng nõn non mềm, tròng mắt tựa như trái nho đen chớp chớp, lông mi dài y hệt như một cây quạt nhỏ, nháy nháy, quả thật đáng yêu đến mức làm lòng người tan chảy.
Trang Minh Tâm vốn cũng không thích tiểu hài tử là bao, cảm thấy tiểu hài tử bằng với phiền toái.
Sau này tự mình sinh mới phát hiện ra, nàng không phải không thích tiểu hài tử, chỉ là không thích những tiểu hài tử không phải do mình sinh ra mà thôi.
Huống hồ gì Tứ hoàng tử thông minh lanh lợi vẻ ngoài lại đáng yêu vừa đủ như này, đừng nói là mẹ ruột như nàng, ngay cả người ngoài, cũng rất khó để không thích hắn.
Gần đây phi tần chạy tới Chung Túy cung ngày càng nhiều, tất cả đều tới vì Tứ hoàng tử.
Thấy các nàng không có ác ý, chỉ đơn thuần thích em bé dễ thương, Trang Minh Tâm cũng không ngăn cản.
Ai khiến cho các nàng si ngốc đến vậy chứ, ngay cả khi Tứ hoàng tử đi đại tiện cũng nồng nhiệt thảo luận, có thể sánh ngang được các bà mẹ đăng ảnh các bé nhỏ trong vòng bạn bè ở kiếp trước.
Hai mẫu tử chơi đùa chốc lát trong Chung Túy cung, đợi Vệ Hiền phi lần thứ ba phái thái giám chưởng sự Túc Hỉ tới mời, Trang Minh Tâm mới ôm Tứ hoàng tử ngồi trên kiệu, đi tới cung Khôn Ninh.
Hôm nay sáng sớm đã nổi lên cơn đại tuyết rơi nhè nhẹ như lông ngỗng, tuyết rơi đúng lúc báo hiệu năm nay sẽ được mùa, Trang Minh Tâm dắt Tứ hoàng tử đi tới chính điện cung Khôn Ninh, trong đám nữ quyến có mười người thì hết tám người đang thảo luận về trận tuyết này.
Suy cho cùng lúc này không biết nên nói gì, bàn về thời tiết thì chung quy sẽ không gây ra sai lầm nào.
Thấy Trang Minh Tâm cùng Tứ hoàng tử tiến vào, chúng nữ quyến lập tức đứng dậy hành lễ.
“Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương, thỉnh an Tứ hoàng tử điện hạ.”
“Tần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương, thỉnh an Tứ hoàng tử điện hạ.”
“Thần phụ thỉnh an Quý phi nương nương, thỉnh an Tứ hoàng tử điện hạ.”
“Thần nữ thỉnh an Quý phi nương nương, thỉnh an Tứ hoàng tử điện hạ.”
Dù xưng hô có chỗ khác nhau, nhưng cho dù là phi tần, tông thân hay nhóm cáo mệnh đều đã được học qua cung quy, thanh âm rất trật tự và đều nhịp, không có chút hỗn loạn nào.
“Đừng đa lễ, mau đứng dậy đi.” Trang Minh Tâm phân phó một tiếng, sau đó dẫn Tứ hoàng tử đi tới bàn dài trong đại điện.
Trên bàn dài đã để sẵn các đồ vật để trảo chu.
Có đồ do Trang Minh Tâm gọi người chuẩn bị, có phần thưởng của Dục Cảnh đế, có đồ Trịnh thái hậu thêm vào và có cả đồ của ngoại tổ gia của Tứ hoàng tử và nhóm tông thân cống hiến thêm vào…
Rực rỡ muôn màu, gần như chất đầy trên bốn cái bàn dài được ghép lại với nhau.
Trang Minh Tâm ôm lấy Tứ hoàng tử, ghé vào lỗ tai hắn cười nói: “Nhớ kỹ những gì mẫu phi đã dạy con hôm qua, nếu cầm đúng đồ, chút nữa quay về mẫu phi sẽ làm đường nhân cho con.”
Tứ hoàng tử lập tức vui vẻ ra mặt, miệng nói: “Thỏ thỏ.”
Trang Minh Tâm cười đáp: “Được, làm đường nhân hình thỏ con cho con.”
Thật ra mấy cái hoạt động như trảo chu này, Trang Minh Tâm đã tập diễn cho Tứ hoàng tử ba bốn lần, Tứ hoàng tử lại cực kỳ thông minh, sớm đã nhớ kỹ các đồ vật mình phải lấy.
Giở trò gian dối như vậy, nhưng Trang Minh Tâm lại không có chút áy náy nào.
Dù sao tiểu hài tử có thành tài hay không, còn phải dựa vào quá trình giáo dục sau này, chẳng có chút liên quan gì tới chuyện trảo chu cả.
Nhưng người ngoài lại không cho là vậy.
Ví dụ như Cổ Bảo Ngọc trong《Hồng lâu mộng》, chọn trúng đồ trảo chu là son, chưa nói tới việc người ngoài giễu cợt hắn, ngay cả phụ thân của hắn, cũng mắng hắn là “cái đồ đam mê tửu sắc”.
Có thể thấy được nếu chọn trúng đồ trảo chu không tốt, thì sẽ ảnh hưởng rất xấu đến sau này.
Tứ hoàng tử còn muốn làm Thái tử, há lại có thể để lưu lại mấy chuyện như này ở trên đầu?
“Thái hậu nương nương đến! Thái phi nương nương đến!”
Trang Minh Tâm đang ôm Tứ hoàng tử đi dạo trước bàn dài, chỉ vào mấy món đồ chơi nhỏ ở trên đó cho Tứ hoàng tử coi, bên ngoài đột nhiên vang tới giọng nói thông báo của thái giám.
Nàng vội ôm Tứ hoàng tử tiến lên vài bước, dẫn mọi người ra nghênh đón Trịnh thái hậu: “Thỉnh an Thái hậu, Thái phi nương nương, Thái hậu nương nương, Thái phi nương nương phúc thọ an khang.”
“Miễn lễ.” Trịnh thái hậu thấy nàng ôm Tứ hoàng tử trong ngực, bèn vội vàng gọi dậy.
Sau đó bà giương mắt liếc mắt nhìn các vật trên bàn dài một lượt, cười nói: “Còn chưa bắt đầu chọn sao?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Thái hậu nương nương còn chưa tới, nên không dám tự tiện bắt đầu?”
Trịnh thái hậu còn muốn hỏi tại sao lại đoán được là bà sẽ tới, vì bà không có gọi người tới thông báo trước, nhưng khi nghĩ tới những gì Trang Minh Tâm đã làm trước khi nhập cung, bà cũng thấy bình thường trở lại.
Người đã từng suy luận xử án, sao lại không đoán ra được chuyện nhỏ như việc bà nhất định sẽ tới tham gia tiệc trảo chu của tôn nhi mình cơ chứ?
Bà lại lập tức hỏi: “Hoàng đế không đích thân đến nhìn một cái xem thử nhi tử của hắn sẽ cầm lấy vật gì sao?”
“Trẫm tất nhiên là phải coi rồi.”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Trịnh thái hậu vừa dứt lời, cửa đại điện đã vang lên giọng nói của Dục Cảnh đế.
Sau đó giọng thông báo bén nhọn của Cao Xảo vang lên: “Hoàng thượng giá lâm!”
Mọi người lập tức quỳ xuống thành một đoàn.
Trang Minh Tâm mới vừa khuỵu người hành lễ, đã bị Dục Cảnh đế đỡ cánh tay đứng dậy, hắn cười nói: “Bình thân.”
Trong ngực nàng còn đang ôm Tứ hoàng tử, nên cũng không kiên trì nữa, thuận theo đứng dậy.
Khóe miệng Trịnh thái hậu giật giật, thản nhiên nói: “Nếu Hoàng thượng đã tới rồi, vậy thì bắt đầu đi.”
“Vâng.” Trang Minh Tâm thả Tứ hoàng tử đến bên bài dài, vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của hắn, nói: “Đến lấy đồ đi, thích cái nào thì lấy cái đó.”
Còn có một câu khác là “Nếu lấy nhầm thì không còn đường nhân nữa đâu”, đã được nàng lược bớt đi.
Nhưng Tứ hoàng tử cũng không phải lần đầu tiên chơi trò này với mẫu phi, trong lòng hiểu rất rõ ràng.
Hắn chậm rãi bò trên bàn dài, lúc đi ngang qua《Luận ngữ》thì hắn vươn móng vuốt nhỏ một phát bắt được, sau đó quay đầu hô lên “mẫu phi”.
Trang Minh Tâm vội vàng đi tới, nhận lấy 《Luận ngữ》từ trong tay hắn.
Cao Xảo cao giọng nói: “Tứ hoàng tử bắt được quyển《Luận ngữ》, tương lai nhất định kinh luân đầy bụng.”
Tần vương phi thấy thế, lập tức phụ họa nói: “Tứ hoàng tử lấy đồ tốt thật, sau này đích thực sẽ là một người thích đọc sách có ý cầu tiến.”
Các tông thân khác thấy Tần vương phi mở lời, bèn bận rộn khen tới, nhóm cáo mệnh cũng không dám thụt lại phía sau, lập tức khen theo.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Tứ hoàng tử lại từ trong đống đồ vật đầy ắp kia đào ra một thanh kiếm gỗ nhỏ, một lần nữa hô lên “mẫu phi”.
Trang Minh Tâm mỉm cười nhận lấy.
Cao Xảo lập tức nói: “Tứ hoàng tử điện hạ lấy được một thanh kiếm gỗ, tương lai nhất định thành thạo cưỡi ngựa bắn cung.”
Tần vương phi ngẩn ra, lập tức vội vàng khen tiếp: “Được cả văn cả võ, sau này Niên Ca Nhi nhất định là người văn võ song toàn, quá hoàn hảo rồi.”
Lời này mặc dù là đang khen Tứ hoàng tử, nhưng cũng đang gián tiếp nhắc nhở Trang Minh Tâm, nàng nên ôm hắn xuống rồi, nếu không lát nữa lấy được vật nào đó mà một lời khó nói hết được, thì lại nói ra những lời không dễ nghe.
Trang Minh Tâm giả vờ nghe không hiểu, chỉ cười tủm tỉm nhìn Tứ hoàng tử, vẫn không làm ra động tác nào khác.
Tứ hoàng tử lại tiếp tục bò bò về phía trước, rồi đưa tay bắt lấy một vật, sau đó vẫn hô “mẫu phi” như cũ.
Trang Minh Tâm nhận lấy, làm bộ tò mò quan sát một phen, sau đó mới đưa lên cho Dục Cảnh đế, cười nói: “Đồ lần này chọn trúng là một con dấu.”
Con dấu này là Hòa quý nhân Trình Hòa Mẫn đưa cho, đúng là trước kia nàng muốn đưa khối đá Điền Hoàng kia cho Dục Cảnh đế nhưng lại không đưa ra, Trình Hòa Mẫn lại tự mình khắc chơi thành một con dấu, sau đó đưa cho Tứ hoàng tử làm đồ trong lễ trảo chu.
Cao Xảo cao giọng nói: “Tứ hoàng tử điện hạ lấy được một con dấu làm từ đá Điền Hoàng, tương lai nhất định có số làm quan.”
Đối với con cháu thế gia bình thường thì số làm quan có nghĩa là sau này sẽ có địa vị cực cao và rất thuận lợi, nhưng đối với hoàng tử, số làm quan ở đây có thể là trợ thủ đắc lực phò tá tân đế, hoặc là tự mình trở thành tân đế.
Nếu là vế trước, trong cung tổng cộng có ba vị hoàng tử, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử căn bản không có sức lực để tranh giành, không xứng để Tứ hoàng tử phụ tá.
Con đường mà Tứ hoàng tử sẽ đi tất nhiên phải là con đường ở vế sau rồi.
“Được! Được! Được!” Dục Cảnh đế cười to ba tiếng, tán dương: “Quả nhiên là hài nhi ngoan của trẫm.”
Sau đó hắn nhìn xuống dưới, phân phó nói: “Cao Xảo.”
Cao Xảo lập tức lấy một quyển thánh chỉ màu vàng sáng từ trong tay áo, sau khi mở ra thì cao giọng nói: “Tứ hoàng tử tiếp chỉ.”
Trang Minh Tâm: “…”
Tuy Dục Cảnh đế lúc trước có từng nói chờ sau đợt trảo chu của Tứ hoàng tử thì sẽ sắc phong cho hắn là Thái tử, nhưng nàng lại không ngờ hắn sẽ chọn đúng ngay ngày hôm nay, chọn chỗ này làm nơi ban chỉ.
Mặc dù trong lòng nàng kinh ngạc, nhưng động tác trên tay nàng vẫn rất nhanh, ôm Tứ hoàng tử từ trên bàn dài xuống, để cho bé con quỳ xuống.
Nàng thay Tứ hoàng tử nói: “Tứ hoàng tử tiếp chỉ.”
Cao Xảo đọc lên: “Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết: Tứ hoàng tử đã tròn một tuổi, thiên tư trác tuyệt, mạo đoan tính ổn*, rất giống với trẫm, lại kế thừa tông xã, nay kính cẩn tuân theo mệnh lệnh nhân từ của Hoàng thái hậu, mùng một tháng giêng năm Dục Cảnh thứ mười hai lấy sách bảo**, lập thành Hoàng thái tử, chính vị Đông cung, dựa theo truyền thống vạn năm, dựa theo tâm ý của bốn bể. Thận trọng báo với thiên địa, tông miếu, xã tắc. Bố cáo thiên hạ, cho tất cả cùng biết.”
*Mạo đoan tính ổn: tướng mạo đoan chính tính cách trầm ổn.
**Sách bảo: Con ấn của Thái tử.
Trang Minh Tâm vội đè lưng Tứ hoàng tử, để hắn dập đầu tượng trưng ba cái.
Cao Xảo nhét thánh chỉ vào lòng Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử nhíu nhíu lông mày, hai tay cầm lấy thánh chỉ, hùng hùng hổ hổ đưa cho Trang Minh Tâm, dùng giọng nói bập bẹ kêu lên một tiếng “mẫu phi”.
Trang Minh Tâm nhận lấy thay hắn, sau đó ngồi khuỵu xuống hành đại lễ với Dục Cảnh đế: “Thần thiếp thay Thái tử tạ ơn long ân của Hoàng thượng.”
Mọi người ở đây đều bị một chiêu ra tay bất thình lình này của Dục Cảnh đế làm cho chấn động hồi lâu cũng không phục hồi lại tinh thần.
Vẫn là Trang Tĩnh Uyển vừa mới ở cữ xong dẫn đầu khuỵu người hành lễ với Niên Ca Nhi: “Thần phụ bái kiến Thái tử điện hạ.”
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, vội vàng ào ào ngồi khuỵu xuống hành lễ.
Tuy khiếp sợ nối liền khiếp sợ, nhưng các nàng cũng không đến nỗi quá mức khiếp sợ, Gia Quý phi được sủng ái như vậy, Tứ hoàng tử lại được tử bằng mẫu quý, việc lên làm Thái tử cũng nằm trong dự liệu.
Nhưng không ngờ lại xảy ra sớm như vậy, dù sao bé con cũng mới được một tuổi thôi mà.
Trang Minh Tâm cười nói: “Tất cả mọi người mau đứng dậy đi, Thái tử còn nhỏ lắm, không chịu nổi mấy đại lễ như này đâu.”
“Dù tuổi có nhỏ đi nữa thì vẫn là người đứng đầu Đông cung, lễ không thể bỏ được.” Trang Tĩnh Uyển với thân hình không khống chế được nên mập lên không ít dùng gương mặt như bánh bao lên men nghiêm trang nói.
Thân di mẫu* của Thái tử đã nói như vậy, mọi người chỉ có thể đóng vai phụ họa thêm vào.
*Thân di mẫu: Dì ruột.
Sau khi xem xong quá trình trảo chu và ban thánh chỉ, Dục Cảnh đế bèn rời đi, hắn đi tới Càn Thanh cung ở phía trước để ăn mừng cùng các thần tử.
Trịnh thái hậu thích thanh tĩnh, ngại nhiều người la hét ầm ĩ khiến bà đau đầu, Dục Cảnh đế vừa đi, bà và Liêu thái phi cũng không ở lại thêm nữa, lập tức khởi giá quay về Từ Ninh cung.
Trang Minh Tâm gọi Trương nương tử và Thôi Kiều mang vị thái tử mới ra lò này tiễn về Chung Túy cung, sau đó nói một tiếng với Vệ hiền phi, Vệ Hiền phi vội vàng phân phó nhóm cung nhân bày tiệc.
Vì hôm nay là mùng một tết, không thiếu nữ quyến phải chạy về chúc tết với các lão nhân trong dòng họ, nên Trang Minh Tâm chỉ gọi đoàn kịch nói diễn bốn màn kịch rồi chấm dứt.
*
Nàng mới về Chung Túy cung, Thôi Kiều đã tiến tới bẩm báo: “Nương nương, Tượng tác giám đưa bản vẽ tới, thỉnh nương nương nhìn xem tu sửa cung Dục Khánh như này đã hợp tâm ý của thái tử gia chưa? Còn nói nếu có chỗ nào không ổn, thỉnh nương nương chỉ cần nói một tiếng, bọn họ sẽ lập tức sửa lại ngay.”
Cung Dục Khánh trước kia là nơi Thái tử ở, còn được gọi là Đông cung.
Trang Minh Tâm mệt mỏi không ít, khoát tay nói: “Trước cứ để đó đi, cho bổn cung nghỉ xả hơi chút đã.”
Niên Ca Nhi còn nhỏ, trước khi học vỡ lòng thì phải ở chung với nàng, nhưng cung Dục Khánh vẫn nên được nhanh chóng tu sửa.
Bởi vì Đông cung Thái tử không phải chỉ là một danh hiệu vô thực, mà còn có cả một nhóm quan viên của riêng mình, tuy tạm thời Dục Cảnh đế vẫn chưa chọn được người, nhưng bọn họ trước tiên vẫn nên xử lý xong chuyện nơi ở đã.
Miễn cho sau này lại rối tinh rối mù lên.
Trang Minh Tâm chợp mắt được hai khắc, cảm thấy tinh thần gần như đã hồi phục hoàn toàn, sau đó mới cầm lấy bản vẽ xem thêm vài lần, Dục Cảnh đế đã tới.
Khác với những lúc hắn thường lui tới ở chỗ, lúc này hắn được Cao Xảo và Triệu Lai Phúc đỡ vào.
Sau khi thu xếp hắn nằm ổn thỏa trên giường gạch ấm, Cao Xảo lau mồ hôi trên trán, gượng cười với Trang Minh Tâm nói: “Hoàng thượng bị những đại thần kia rót cho không ít rượu, sợ là có chút say, làm phiền nương nương chăm sóc trông nom.”
Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, tửu lượng của Dục Cảnh đế kém cũng đâu phải ngày một ngày hai, may là hắn ở trong cung, không có cơ hội tham gia yến hội, nếu không chỉ sợ sau này nhìn thấy tiệc tùng thôi cũng đã thấy say.
“Đã biết, công công cũng đã bận rộn cả một ngày rồi, quay về nghỉ ngơi đi.” Trang Minh Tâm đuổi Cao Xảo và đại đồ đệ Triệu Lai Phúc của lão quay về.
Nàng gọi người lấy khăn ấm tới, rồi tự mình lau mặt cho Dục Cảnh đế.
Dục Cảnh đế bắt được tay nàng, cười ha hả nói: “Niên Ca Nhi hôm nay đã được lập làm Thái tử, đợi tới ngày mười sáu tháng giêng sau khi ghi chép lại chuyện tế thái miếu trên giấy ngọc xong, trẫm sẽ phong nàng làm Hoàng hậu.”
Trang Minh Tâm dời tay hắn đi, vừa lau mặt giúp hắn, vừa cười nói: “Niên Ca Nhi có thể được lập làm Thái tử, thần thiếp đã an tâm rồi, vị trí Hoàng hậu, thần thiếp ngược lại không gấp.”
Dù sao hắn đã từng nói qua trước mặt toàn bộ tông thân, sau này không thể thiếu sinh mẫu của Thái tử.
Niên Ca Nhi hiện tại đã là Thái tử, thì sinh mẫu như nàng hơn phân nửa đã bắt được ngai vị Hoàng hậu tới tay rồi, không ai có thể giành lấy được.
Nguyên nhân không thể sắc phong cùng lúc, nàng có thể hiểu được.
Trước lập Thái tử, sau đó lại phong sinh mẫu của Thái tử làm Hoàng hậu, mẫu bằng tử quý, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, được ghi lại trên sử sách là một chuyện tốt.
Nếu sắc phong cả hai cùng một lúc, nàng lại đang được đãi ngộ độc chiếm sủng ái, dù trong chính sử không dám viết linh tinh, nhưng dã sử còn không biết sẽ sắp đặt nàng thành cái dạng gì nữa đây.
Trong thực tế về sủng quan lục cung*, sử sách có viết hiền lương thục đức mẫu bằng tử quý, như vậy mới là đạo làm hậu.
*Sủng quan lục cung: Chỉ những phi tần được sủng ái trong cung và Hoàng hậu.
Cẩu hoàng đế đã suy tính rất chu đáo.
Dục Cảnh đế từ từ nhắm hai mắt hừ hừ nói: “Nàng không vội, trẫm vội.”
Trang Minh Tâm bật cười: “Sủng phi hay sủng hậu, cùng lắm chỉ khác cái tên thôi, người vội cái gì?”
“Vội lập ái phi làm hậu, vội làm một đôi phu thê danh chính ngôn thuận với ái phi…” Dục Cảnh đế tựa như buồn ngủ, thanh âm càng nói càng nhỏ, sau đó từ từ không nói thêm một lời nào nữa.
Nàng nhắm mắt lại, giơ tay sờ lên khuôn mặt tuấn dật của hắn, nhẹ giọng nói: “Thần thiếp cũng rất mong chờ làm một đôi phu thê danh chính ngôn thuận với Hoàng thượng.”
Con người nào phải cây cỏ, sao có thể vô tình?
Trước khi tiến cung, trong đầu nàng chỉ nghĩ tới phải sống sót trong cung đấu như nào, để có thể nhàn nhã tự tại sống một cuộc sống bình thường, nàng không ngờ mình lại bước tới tình trạng độc chiếm sủng ái như hiện tại.
Đều nói ân ái của Đế vương như hoa trong gương, trăng trong nước, chẳng biết đến lúc nào đó gió thổi một cái là sẽ tan.
Vì nàng cũng băn khoăn chuyện này, nên vẫn luôn đóng chặt cánh cửa trong lòng mình.
Thật ra ngẫm lại thấy hoàn toàn không cần thiết.
Cánh cửa trong lòng có thể mở ra thì cũng có thể đóng lại được, nếu hắn đã đối xử tốt với mình, vậy mình cũng sẽ đối xử tốt với hắn.
Nếu hắn vô tình, nàng sẽ… để hắn đi tìm chết, rồi tự mình làm Hoàng thái hậu buông rèm nhấp chính.
Cho dù là con đường nào, nàng cũng có thể sống rất thoải mái, nên còn gì lo lắng nữa chứ?
Vậy nên, nàng hoàn toàn có thể mở rộng cánh cửa trong lòng mình, cùng hắn làm một đôi phu thê ân ái.
*
Sau khi gỡ bỏ khúc mắc, Trang Minh Tâm tất nhiên đối đãi với Dục Cảnh rất khác trước, Dục Cảnh đế cũng không ngốc, sao có thể không nhìn ra?
Hắn suýt nữa vui mừng tới ngây ngốc.
Kết quả của chuyện này là hắn đã náo loạn lôi kéo nàng cùng nàng quấy trời quấy đất khoảng chừng mười ngày, thẳng cho tới khi thời kỳ nghỉ đông chấm dứt đóng con dấu xuống, hắn mới có chút thu liễm lại.
Mười sáu tháng giêng là đại điển sắc phong của Niên Ca Nhi, Dục Cảnh đế tự mình ôm hắn tới thái miếu tế bái tổ tông và nhận bái lạy của các văn võ bá quan.
Hai mươi hai tháng giêng, thủ phụ nội các tổ phụ của Trang Minh Tâm Trang Hi Thừa mang Lễ bộ thượng thư và Hình bộ thượng thư, bước vào Chung Túy cung, ban thánh chỉ phong hậu cho nàng.
Trên thánh chỉ ngoại trừ một đống từ hoa lệ trau chuốt thổi phồng nàng, Dục Cảnh đế ban cho nàng tự là “Đức Âm”.
Hai chữ “Đức Âm” xuất phát từ câu “Đức âm mạc vi, cập nhĩ đồng tử” trong 《Thi kinh》, ý là lời thề nguyện không dám quên, cùng ngươi làm bạn cả đời.
Câu này nằm trên thánh chỉ phong hậu, rồi sẽ được ghi vào sử sách, khác xa với câu vui đùa mà Cẩu hoàng đế ngày thường thuận miệng nói ra.
Nếu đã làm đến như vậy mà vẫn không gọi là thật lòng, vậy thì trên thế gian này chỉ sợ không còn cái gọi là thật lòng nữa rồi.
Hốc mắt nàng nhất thời có chút ướt, dùng sức nháy mắt vài cái, mới không thất lễ trước mặt tổ phụ và hai vị trọng thần.
Trong lòng Trang Hi Thừa cao hứng thay cho cháu gái mình, trên mặt vẫn là dáng vẻ cao ngạo trầm ổn đoan chính kia, ông ta vuốt chòm râu hoa râm, nhắc nhở nói: “Long ân của Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương sau này phải càng thêm cung kính bề trên mới phải, đừng lại được sủng mà sinh kiêu.”
Trang Minh Tâm cúi đầu đáp “dạ”, cười nói: “Tạ ơn tổ phụ dạy bảo.”
Trang Hi Thừa chắp tay, cười nói: “Không dám, thần chỉ thuận miệng nói một câu, không dám gọi là dạy bảo, Hoàng hậu nương nương coi trọng lão thần quá rồi.”
Trang Minh Tâm cũng không để ý, dù sao dựa theo quy củ của thời này, trước có quân thần sau mới có phụ tử, dù tổ phụ ở ngay trước mặt nàng, cũng chỉ có thể đứng ở vị trí cúi đầu xưng thần mà thôi.
Nàng cười nói: “Đa tạ Trang thủ phụ chỉ điểm, bổn cung nhất định sẽ khắc ghi vào trong tâm khảm, cả đời không dám quên.”
Trang Hi Thừa hài lòng gật đầu.
Suy cho cùng ông ta vẫn là ngoại thần, ở lâu trong hậu cung cũng không hay cho lắm, ông ta chỉ nói thêm vài câu, sau đó vội vàng cuống quýt mang theo hai vị sử thần khác cáo lui.
Bọn họ vừa đi, nhóm cung nhân trong chính điện Chung Túy cung tiến lên tới tấp dập đầu chúc mừng: “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, chúc mừng Hoàng hậu nương nương.”
Trang Minh Tâm vung tay lên, hào phóng nói: “Thưởng, mỗi người mười lượng bạc.”
Không lâu sau, Hân quý nhân Trần Ngọc Thấm và Hòa quý nhân Trình Hòa Mẫn nhận được tin tức cùng chạy tới, hai người cùng lúc ngồi khuỵu xuống hành đại lễ nói: “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương chính vị cung Khôn Ninh.”
“Đa tạ hai vị muội muội, hai vị muội muội mau đứng dậy nào.” Trang Minh Tâm vội giơ tay lên, sau đó gọi các nàng ngồi xuống.
Trang Minh Tâm cười nói: “Vài ngày nữa bổn cung sẽ dời tới cung Khôn Ninh, sau này chỉ còn hai ngươi ở lại Chung Túy cung, chỗ ở cũng rộng rãi hơn nhiều.”
Trình Hòa Mẫn cười nói: “Nhóm tần thiếp đang chờ để chiếm tiện nghi đây này, mấy cái khác tạm thời không nói, nhưng lò bánh mì và vườn rau của nương nương đều không mang theo, không phải thuận tiện cho chúng ta quá rồi sao? Trù tử của chúng ta mặc dù không biết nướng bánh mì hay bánh ngọt, nhưng vẫn biết nướng sườn dê, sườn heo và cả nướng gà nữa.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Được, mấy cái kia sẽ để lại cho các ngươi.”
Cung Khôn Ninh lớn hơn Chung Túy cung, đến lúc đó nếu nàng còn muốn trồng rau, gọi người khai quật lại một miếng đất là được.
Về phần lò bánh mì, thì còn dễ dàng hơn nữa, tốn nửa buổi chiều là có thể làm thêm một cái rồi.
Hiện tại đã có xi măng, cách xây dựng và bảo quản rắn chắc hơn gạch xanh và bùn đất dùng để xây trước kia nhiều.
Ngừng một chút, nàng lại uyển chuyển chỉ điểm một câu: “Với lại, cũng chưa chắc các ngươi sẽ nhất định ở mãi trong Chung Túy cung.”
Mười tám tháng sáu là sinh thần hai mươi sáu tuổi của Dục Cảnh đế, hắn dự định tấn phong thêm một vị phân cho các phi tần, coi như trấn an các nàng và gia tộc sau lưng các nàng một phen, miễn cho nảy sinh nhiễu loạn lung tung.
Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn hiện tại đều là quý nhân, quý nhân lên nữa sẽ là tần, tần có thể làm chủ một cung.
Chung Túy cung chỉ có một chủ, một trong hai nàng nhất định phải dọn sang cung điện không có chủ khác.
Hai người đều là người thông minh, Trang Minh Tâm chỉ thoáng nhắc tới, hai nàng đã hiểu được.
Trần Ngọc Thấm thản nhiên nói: “Mấy cung điện không có chủ, đa số ở thiên điện đều đã chật kín người, cho dù hai ta ai dời ra ngoài, đều phải cùng người khác ở chung một viện. Nếu gặp được người có tính cách tốt thì không sao, nếu gặp trúng người mang nhiều thị phi, còn chưa đủ sốt ruột hay sao.”
Trình Hòa Mẫn nhìn về phía nàng ta, hỏi: “Ý của tỷ tỷ là?”
Trần Ngọc Thấm nói thẳng ra: “Hai ta một người ở phía trước chính điện, một người ở phía sau chính điện, không phải là vừa đủ rồi sao? Dù gì cũng có rất nhiều là quý nhân, chúng ta được tấn chức thì các nàng ấy cũng sẽ được tấn chức, các cung không có chủ tổng cộng chỉ còn có ba cung, vốn đã không đủ để chia ra. Chúng ta cùng nhau ở một cung, chỉ cần Hoàng hậu nương nương không an bài những người khác vào ở trong Thiên Điện, thì có thể yên tĩnh sống qua ngày rồi.”
Trình Hòa Mẫn nhăn mày suy nghĩ một hồi, cảm thấy chủ ý này rất tốt, dù sao hai nàng đã sống chung với nhau được vài năm, tính tình đôi bên coi như cũng hợp nhau, so với các phi tần chẳng biết chút gì cả thì tốt hơn nhiều.
Vậy nên nàng ấy vội nhìn về phía Trang Minh Tâm, dò hỏi: “Nương nương, người xem đề nghị của Hân quý nhân tỷ tỷ có được không?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Chỉ cần các ngươi vui, chút chuyện nhỏ này, Hoàng hậu mới nhậm chức như bổn cung vẫn có thể làm chủ được.”
Quả thật đúng như Trần Ngọc Thấm đã nói, Dục Cảnh đế không thể nào chỉ tấn vị phân cho riêng hai nàng ấy được, ở Đông, Tây lục cung đã không còn nhiều cung điện không có chủ nữa rồi, tất nhiên sẽ xuất hiện tình huống hai vị phi tần mang chức vị tần phải ở chung với nhau.
Hai nàng ấy chủ động mong muốn ở chung với nhau, nhưng thật ra là đang giải ưu thay cho Trang Minh Tâm, đỡ phải khiến nàng lo lắng tự hỏi nên an bài ai với ai ở chung.
Nói cho cùng nếu nàng an bài không hợp nhau, sau này lại mâu thuẫn náo loạn cả lên, rồi còn tìm tới nàng để phân định đúng sai nữa.
Trần Ngọc Thấm hừ nói: “Vậy tất cả phải dựa vào Hoàng hậu nương nương rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.