Chương 3: Ngươi Biết Khám Nghiệm Tử Thi?
Phượng Cửu U
25/07/2024
Hàng xóm hai bên luôn đối địch với nhau, lúc đầu còn đè nhỏ giọng nên bên ngoài không nghe thấy. Thiếu niên vẫn cứ bình tĩnh chậm rì rì đổ thêm dầu vào lửa, nhất thời một bên nói trân bảo quý hơn người, một bên thì nói mỹ nhân quý hơn trân bảo. Hai bên càng cãi càng hăng, động tĩnh càng lúc càng lớn, dù sao trong ngục cũng không có chuyện gì làm, không bằng cãi cho ra kết quả, cuối cùng... dẫn người tới.
Thân Khương đi tới quật cho một roi nói: ‘‘Ầm ĩ cái gì, muốn chết thì cứ nói thẳng!’‘
Bản lãnh khác thì những phạm nhân ở đây không có nhưng ở chỗ này lâu thì kỹ xảo né tránh đòn roi phải tự xưng là hạng nhất. Hàng xóm hai bên không bị trúng một roi nào, một chúi về phía trước một ngửa ra sau né tránh, cả hai đều đồng loạt câm miệng, không ai dám nói thêm một lời nào nữa.
Lúc cả hai im lặng thì tiếng ngỗ tác ở phía xa càng thêm rõ ràng: ’‘... Người chết nằm sấp, phần lưng không có vết thương, mùi rượu nồng như vậy có lẽ là uống say sau đó nôn rồi bị sặc dẫn đến hít thở không thông mà chết.’‘
‘‘Ngu xuẩn.’‘
Chất giọng khàn khàn của thiếu niên càng thêm rõ ràng.
Thân Khương nghe thấy trợn mắt nói: ‘‘Ngươi mắng ai đấy?’‘
Trong Chiếu Ngục lại có người không sợ hắn?
Thân Khương còn chưa kịp phản ứng gì thì Bố Tùng Lương bên kia đã nói tiếp: ‘‘... Xương sườn bị gãy đâm vào tim phổi, hẳn là lúc sắp sặc chết giãy giụa không cẩn thận ngã xuống nên té chết.’‘
Giọng thiếu niên khàn khàn trầm thấp nhưng lại đủ để cho người khác nghe được: ‘‘Không đúng.’‘
Bố Tùng Lương:’‘...Có thể kết luận án này không có hung thủ, toàn bộ là người chết tự làm tự chịu.’‘
Thiếu niên than thở: ‘‘Sai hoàn toàn.’‘
Thân Khương nghe vậy híp mắt lại.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào Thân Khương: ‘‘Có muốn lập công hay không?’‘
Thân Khương: ‘‘Ngươi biết khám nghiệm tử thi?’‘
‘‘Hắn khiến ngươi không thoải mái đúng không?’‘
Thiếu niên nhìn bàn nghiệm thi ở phía xa, trong giọng nói khàn khàn nghe đã có chút tinh thần: ‘‘Nghiệm thi vội vàng như vậy nhất định là rất quan trọng, hẳn quan trên đang chờ kết quả... Có muốn khiến hắn khó chịu hay không?’‘
‘‘Cho ta xem thi thể, ta sẽ giúp ngươi thăng quan phát tài.’‘
Thăng quan phát tài? Thân Khương quay đầu nhìn Bố Tùng Lương sau đó cúi đầu nhìn thiếu niên. Tiểu tử này ở đâu ra mà mạnh miệng như vậy?
Thiếu niên liếm môi, giấu tia sáng lóe lên trong mắt: ‘‘Thế nào, sợ ta chạy à? Đây chính là địa bàn của ngươi, ta ở đây có chạy đằng trời... Thân tổng kỳ, lá gan của ngươi chỉ có vậy sao?’‘
Thân Khương nhìn quanh một chút, hôm nay tới phiên hắn tuần tra, thủ hạ có năm mươi người, muốn mượn quyền làm chút chuyện riêng đúng là thiên thời địa lợi, không ai biết hơn nữa lúc quay đầu lại nhìn thì... họ Bố đã viết kết quả nghiệm thi. Người ta có thiên hộ phía sau hơn nữa lúc này lại làm việc một cách xinh đẹp nên có thể hướng lên trên. Ngỗ tác là tiện tịch, không lên được mặt bàn nhưng ở Bắc Trấn Phủ Tư này cũng không thiếu người, không phải nhìn ở tiện tịch mà xem ở công trạng, có được thượng cấp coi trọng hay không...
Hắn đã làm tổng kỳ rất nhiều năm nhưng vẫn dậm chân tại chỗ, nếu lại bị người ta dẫm đạp, không thể bò lên thì cả đời này cũng chỉ có thể như vậy...
Ánh mắt Thân Khương vô cùng sắc bén: ‘‘Ngươi muốn cái gì?’‘
Mi mắt thiếu niên cụp xuống: ‘‘Một chén cháo.’‘
Ánh mắt Thân Khương trở nên sâu thẳm, hắn không lên tiếng đi ra ngoài, sau khi tra rõ thông tin phạm nhân thì trở về nói: ‘‘Diệp Bạch Đinh đúng không? Chờ đó!’‘
‘‘Phải nóng.’‘
Thiếu niên chính là Diệp Bạch Đinh không nói nữa, chậm rãi đi về góc tường, hai mắt khép hờ cũng không biết còn tỉnh hay là đã ngủ thiếp đi.
Một lúc sau hàng xóm bên trái híp mắt nói: ‘‘Có phải tiểu tử này đang... Lợi dụng chúng ta hay không?’‘
Hàng xóm bên phải phe phẩy cây quạt, ung dung thong thả nói: ‘‘Bây giờ mới nhìn ra à?’‘
Tầm mắt hàng xóm bên phải lượn một vòng trên người thiếu niên, hắn cười nhẹ một tiếng, đúng là ngồi tù lâu đôi mắt cũng trở nên vụng về hơn, thế mà lại không nhìn ra tiểu tử này cũng là người thông minh.
Hàng xóm bên trái nói: ‘‘Tại sao hắn lại biết chỉ bằng chút mánh khóe của hắn mà người kia sẽ đồng ý? Chỉ bằng việc hắn biết khám nghiệm tử thi?’‘
Hàng xóm bên phải phe phẩy cây quạt, hàm ý sâu xa nói: ‘‘Cho nên mới nói đó không phải chỉ là chút mánh khóe.’‘
Hàng xóm bên trái lười nghĩ, thứ hắn quan tâm nhất là vấn đề khác: ‘‘Đã có cơ hội tại sao không muốn thịt mà chỉ muốn một chén cháo trắng? Tiểu tử này có bị ngu hay không?’‘
Thân Khương đi tới quật cho một roi nói: ‘‘Ầm ĩ cái gì, muốn chết thì cứ nói thẳng!’‘
Bản lãnh khác thì những phạm nhân ở đây không có nhưng ở chỗ này lâu thì kỹ xảo né tránh đòn roi phải tự xưng là hạng nhất. Hàng xóm hai bên không bị trúng một roi nào, một chúi về phía trước một ngửa ra sau né tránh, cả hai đều đồng loạt câm miệng, không ai dám nói thêm một lời nào nữa.
Lúc cả hai im lặng thì tiếng ngỗ tác ở phía xa càng thêm rõ ràng: ’‘... Người chết nằm sấp, phần lưng không có vết thương, mùi rượu nồng như vậy có lẽ là uống say sau đó nôn rồi bị sặc dẫn đến hít thở không thông mà chết.’‘
‘‘Ngu xuẩn.’‘
Chất giọng khàn khàn của thiếu niên càng thêm rõ ràng.
Thân Khương nghe thấy trợn mắt nói: ‘‘Ngươi mắng ai đấy?’‘
Trong Chiếu Ngục lại có người không sợ hắn?
Thân Khương còn chưa kịp phản ứng gì thì Bố Tùng Lương bên kia đã nói tiếp: ‘‘... Xương sườn bị gãy đâm vào tim phổi, hẳn là lúc sắp sặc chết giãy giụa không cẩn thận ngã xuống nên té chết.’‘
Giọng thiếu niên khàn khàn trầm thấp nhưng lại đủ để cho người khác nghe được: ‘‘Không đúng.’‘
Bố Tùng Lương:’‘...Có thể kết luận án này không có hung thủ, toàn bộ là người chết tự làm tự chịu.’‘
Thiếu niên than thở: ‘‘Sai hoàn toàn.’‘
Thân Khương nghe vậy híp mắt lại.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào Thân Khương: ‘‘Có muốn lập công hay không?’‘
Thân Khương: ‘‘Ngươi biết khám nghiệm tử thi?’‘
‘‘Hắn khiến ngươi không thoải mái đúng không?’‘
Thiếu niên nhìn bàn nghiệm thi ở phía xa, trong giọng nói khàn khàn nghe đã có chút tinh thần: ‘‘Nghiệm thi vội vàng như vậy nhất định là rất quan trọng, hẳn quan trên đang chờ kết quả... Có muốn khiến hắn khó chịu hay không?’‘
‘‘Cho ta xem thi thể, ta sẽ giúp ngươi thăng quan phát tài.’‘
Thăng quan phát tài? Thân Khương quay đầu nhìn Bố Tùng Lương sau đó cúi đầu nhìn thiếu niên. Tiểu tử này ở đâu ra mà mạnh miệng như vậy?
Thiếu niên liếm môi, giấu tia sáng lóe lên trong mắt: ‘‘Thế nào, sợ ta chạy à? Đây chính là địa bàn của ngươi, ta ở đây có chạy đằng trời... Thân tổng kỳ, lá gan của ngươi chỉ có vậy sao?’‘
Thân Khương nhìn quanh một chút, hôm nay tới phiên hắn tuần tra, thủ hạ có năm mươi người, muốn mượn quyền làm chút chuyện riêng đúng là thiên thời địa lợi, không ai biết hơn nữa lúc quay đầu lại nhìn thì... họ Bố đã viết kết quả nghiệm thi. Người ta có thiên hộ phía sau hơn nữa lúc này lại làm việc một cách xinh đẹp nên có thể hướng lên trên. Ngỗ tác là tiện tịch, không lên được mặt bàn nhưng ở Bắc Trấn Phủ Tư này cũng không thiếu người, không phải nhìn ở tiện tịch mà xem ở công trạng, có được thượng cấp coi trọng hay không...
Hắn đã làm tổng kỳ rất nhiều năm nhưng vẫn dậm chân tại chỗ, nếu lại bị người ta dẫm đạp, không thể bò lên thì cả đời này cũng chỉ có thể như vậy...
Ánh mắt Thân Khương vô cùng sắc bén: ‘‘Ngươi muốn cái gì?’‘
Mi mắt thiếu niên cụp xuống: ‘‘Một chén cháo.’‘
Ánh mắt Thân Khương trở nên sâu thẳm, hắn không lên tiếng đi ra ngoài, sau khi tra rõ thông tin phạm nhân thì trở về nói: ‘‘Diệp Bạch Đinh đúng không? Chờ đó!’‘
‘‘Phải nóng.’‘
Thiếu niên chính là Diệp Bạch Đinh không nói nữa, chậm rãi đi về góc tường, hai mắt khép hờ cũng không biết còn tỉnh hay là đã ngủ thiếp đi.
Một lúc sau hàng xóm bên trái híp mắt nói: ‘‘Có phải tiểu tử này đang... Lợi dụng chúng ta hay không?’‘
Hàng xóm bên phải phe phẩy cây quạt, ung dung thong thả nói: ‘‘Bây giờ mới nhìn ra à?’‘
Tầm mắt hàng xóm bên phải lượn một vòng trên người thiếu niên, hắn cười nhẹ một tiếng, đúng là ngồi tù lâu đôi mắt cũng trở nên vụng về hơn, thế mà lại không nhìn ra tiểu tử này cũng là người thông minh.
Hàng xóm bên trái nói: ‘‘Tại sao hắn lại biết chỉ bằng chút mánh khóe của hắn mà người kia sẽ đồng ý? Chỉ bằng việc hắn biết khám nghiệm tử thi?’‘
Hàng xóm bên phải phe phẩy cây quạt, hàm ý sâu xa nói: ‘‘Cho nên mới nói đó không phải chỉ là chút mánh khóe.’‘
Hàng xóm bên trái lười nghĩ, thứ hắn quan tâm nhất là vấn đề khác: ‘‘Đã có cơ hội tại sao không muốn thịt mà chỉ muốn một chén cháo trắng? Tiểu tử này có bị ngu hay không?’‘
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.