Chương 5: Thời Gian Tử Vong Chính Xác
Phượng Cửu U
25/07/2024
Hắn xuyên sách nhưng không được một chút lợi nào. Nội dung câu chuyện sẽ bắt đầu vào hai năm sau mà hắn chỉ là một con tốt thí vừa ra sân đã chết, nếu muốn sống thì chỉ có thể tự tìm cơ hội cho mình.
Hai mươi ngày nay hắn luôn yên lặng quan sát nơi này, quan sát quy tắc sinh tồn, quy luật ngục tốt ra vào, người nào có thể dùng, người nào không thể chọc, nơi nào có cơ hội... Chỉ Huy Sứ mới nhậm chức rất có ý tứ, vừa tới đã đao to búa lớn, nghe nói mới ngày đầu nhậm chức đã giết một đống người. Máu tươi trên sàn nhà Chiếu Ngục có lau mấy ngày cũng không hết mùi. Vận mệnh và quy củ của Chiếu Ngục có thay đổi rất lớn, ví dụ như vị trí phòng giam của hắn đã đổi từ trong ra ngoài, rất gần cửa ra vào.
Có thể là thấy thân thể hắn yếu ớt, không chạy được nên không cần phải quan tâm? Có điều điều này cũng cho hắn một cơ hội để quan sát nhiều hơn...
Nơi này từ trên xuống dưới có một người không dễ chọc, nếu đã muốn sống thì phải sống cho thật tốt, đã tìm được điểm đột phá thì phải một kích tất trúng!
Không khí trong Chiếu Ngục từ hôm qua đã thay đổi một cách rõ ràng. Cái xác hôm nay vô cùng quan trọng. Ngỗ tác Bố Tùng Lương không thể nói là thích công việc này, rất nhiều lần đều không muốn làm, y phục trên thi thể cũng là người khác cởi giúp hắn nhưng hắn có hậu thuẫn rất kiên cố. Hôm nay tới phiên tuần tra của tổng kỳ Thân Khương là người có thù oán với Bố Tùng Lương nên phàm là chuyện gì có thể khiến Bố Tùng Lương khó chịu thì Thân Khương đều đồng ý làm.
Người, thời cơ, không khí đều vừa đúng. Sâu trong đại lao lại có một phụ nhân dám đi vào thăm hỏi, đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một, nếu không nắm lấy thì lần sau không biết là khi nào, hắn cũng không ngu.
Thân Khương cũng cảm thấy mình rất thông minh. Sau khi trở về lật xem hồ sơ phạm nhân và hỏi lại thì phát hiện Diệp Bạch Đinh là một kiều thiếu gia không nơi nương tựa. Người nhà đều đã chết hết. Gia sản bị tịch thu sung công, ngoại trừ một tỷ tỷ không biết gả xa ở đâu tìm không ra thì không hề còn thân nhân nào nữa. À, còn một nghĩa huynh nhưng nghĩa huynh này chính là người đưa hắn vào ngục, đừng nói là quan tâm, nói không chừng còn mong hắn chết sớm một chút...
Nếu kiều thiếu gia thật sự có bản lĩnh thì hắn cũng sẽ có công, nếu không được thì hắn sẽ giết chết người này, cũng không có ai để ý. Chuyện ngày hôm nay cũng không phải là hắn xin kiều thiếu gia mà là kiều thiếu gia vì mạng sống xin một chén cháo, là kiều thiếu gia phải cầu xin hắn nên kiều thiếu gia phải biểu hiện cho thật tốt! Đúng là có lời.
Bên phòng khám nghiệm tử thi rất bận rộn. Bố Tùng Lương vội vàng viết xong bản nghiệm thi sau đó đi về, thi thể cũng không mang về ngay mà nói là nhiều nhất một canh giờ sau sẽ mang thi thể về, bảo là nhà xác bên kia phải dọn ra một chỗ trống đến lúc đó bọn họ sẽ qua lấy thi thể.
Thân Khương thấy lúc này vừa đúng thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu không mượn công làm chuyện tư thì đúng là xin lỗi vận may của mình nên sau khi sắp xếp xong thì im lặng không tiếng động đi tới trước phòng giam của Diệp Bạch Đinh nói: ‘‘Ngươi chỉ có thời gian một chén trà.’‘
Hai mươi ngày nay hắn luôn yên lặng quan sát nơi này, quan sát quy tắc sinh tồn, quy luật ngục tốt ra vào, người nào có thể dùng, người nào không thể chọc, nơi nào có cơ hội... Chỉ Huy Sứ mới nhậm chức rất có ý tứ, vừa tới đã đao to búa lớn, nghe nói mới ngày đầu nhậm chức đã giết một đống người. Máu tươi trên sàn nhà Chiếu Ngục có lau mấy ngày cũng không hết mùi. Vận mệnh và quy củ của Chiếu Ngục có thay đổi rất lớn, ví dụ như vị trí phòng giam của hắn đã đổi từ trong ra ngoài, rất gần cửa ra vào.
Có thể là thấy thân thể hắn yếu ớt, không chạy được nên không cần phải quan tâm? Có điều điều này cũng cho hắn một cơ hội để quan sát nhiều hơn...
Nơi này từ trên xuống dưới có một người không dễ chọc, nếu đã muốn sống thì phải sống cho thật tốt, đã tìm được điểm đột phá thì phải một kích tất trúng!
Không khí trong Chiếu Ngục từ hôm qua đã thay đổi một cách rõ ràng. Cái xác hôm nay vô cùng quan trọng. Ngỗ tác Bố Tùng Lương không thể nói là thích công việc này, rất nhiều lần đều không muốn làm, y phục trên thi thể cũng là người khác cởi giúp hắn nhưng hắn có hậu thuẫn rất kiên cố. Hôm nay tới phiên tuần tra của tổng kỳ Thân Khương là người có thù oán với Bố Tùng Lương nên phàm là chuyện gì có thể khiến Bố Tùng Lương khó chịu thì Thân Khương đều đồng ý làm.
Người, thời cơ, không khí đều vừa đúng. Sâu trong đại lao lại có một phụ nhân dám đi vào thăm hỏi, đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một, nếu không nắm lấy thì lần sau không biết là khi nào, hắn cũng không ngu.
Thân Khương cũng cảm thấy mình rất thông minh. Sau khi trở về lật xem hồ sơ phạm nhân và hỏi lại thì phát hiện Diệp Bạch Đinh là một kiều thiếu gia không nơi nương tựa. Người nhà đều đã chết hết. Gia sản bị tịch thu sung công, ngoại trừ một tỷ tỷ không biết gả xa ở đâu tìm không ra thì không hề còn thân nhân nào nữa. À, còn một nghĩa huynh nhưng nghĩa huynh này chính là người đưa hắn vào ngục, đừng nói là quan tâm, nói không chừng còn mong hắn chết sớm một chút...
Nếu kiều thiếu gia thật sự có bản lĩnh thì hắn cũng sẽ có công, nếu không được thì hắn sẽ giết chết người này, cũng không có ai để ý. Chuyện ngày hôm nay cũng không phải là hắn xin kiều thiếu gia mà là kiều thiếu gia vì mạng sống xin một chén cháo, là kiều thiếu gia phải cầu xin hắn nên kiều thiếu gia phải biểu hiện cho thật tốt! Đúng là có lời.
Bên phòng khám nghiệm tử thi rất bận rộn. Bố Tùng Lương vội vàng viết xong bản nghiệm thi sau đó đi về, thi thể cũng không mang về ngay mà nói là nhiều nhất một canh giờ sau sẽ mang thi thể về, bảo là nhà xác bên kia phải dọn ra một chỗ trống đến lúc đó bọn họ sẽ qua lấy thi thể.
Thân Khương thấy lúc này vừa đúng thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu không mượn công làm chuyện tư thì đúng là xin lỗi vận may của mình nên sau khi sắp xếp xong thì im lặng không tiếng động đi tới trước phòng giam của Diệp Bạch Đinh nói: ‘‘Ngươi chỉ có thời gian một chén trà.’‘
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.