Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)
Chương 40: Chương 40
Đỗ Tử Đằng
01/04/2017
Edit: Tiểu Quai Quai Nhà Ai
Beta: Tiểu Nhật Dạ
Ngôn Bình lúng túng mặc quần áo vào, chỉnh lại kiểu tóc.
Đào Hải ẩn trong búp bê thế thân, đem thân thể Ngôn Bình trở thành cột thịt, gắng sức leo lên phía trên, hắc hưu hắc hưu…
Ngôn Bình ném lược, dùng hai ngón tay xách Đào Hải lên, bất đắc dĩ nhìn hắn, “Hiện tại ngươi đã có thể tự mình ra cửa, sao còn bám trên người búp bê thế thân.”
Đào Hải vươn tay ôm lấy ngón tay Ngôn Bình, “Không cần, bên ngoài có quá nhiều người, nếu ta tự mình ra ngoài, lỡ như chẳng may gặp phải đạo sĩ thu quỷ, bị bắt đi thì phải làm sao? —- ví dụ như người phụ nữ xấu xa kia kìa. —- đi theo ngươi vẫn tương đối an toàn hơn.”
“A?” Ngôn Bình nhướng mày, “Tùy ngươi vậy.” Nói xong, đem Đào Hải nhét vào áo túi áo.
Sự kiện đi bar lần trước đã được qua một tháng, thân thể của Ngôn Bình cơ bản đã hồi phục..
Căn bản cũng là bởi vì bị lệ khí cường đại trực tiếp xuyên qua thân thể, coi như lệ khí đã được nước tro bùa hấp thu hết, thế nhưng trực tiếp va chạm như vậy, lục phũ ngũ tạng vẫn là bị tổn thương không ít, mặc dù chưa phát hiện ra đau đớn gì bất thường, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng thật tốt mới có thể hoàn toàn chữa khỏi.
Vết thương trong lòng Đào Hải đã khép lại từ lúc nào không hay biết. Chỉ là chuyện này, có lẽ bản thân Đào Hải cũng không phát hiện ra, hắn mỗi ngày đều quấn lấy Ngôn Bình, vô luận là đi học, đi siêu thị hay bất cứ địa phương nào khác, Đào Hải luôn nói mình là tiểu quỷ không có pháp lực, sợ sẽ gặp phải những con quỷ lợi hại hơn mình, hay người có linh lực, hoặc là… Tóm lại thế giới bên ngoài nơi nào cũng tràn ngập mối nguy hiểm, chỉ có ở bên người Ngôn Bình mới là an toàn nhất.
Đón xe bus tới trường, đúng giờ bước vào phòng làm việc. May mà Ngôn Bình là thầy giáo dạy môn phụ, thời gian lên lớp buổi sáng quý giá chưa bao giờ đến lượt Ngôn Bình dạy.
Thế nhưng hôm nay, bầu không khí trong phòng làm việc có chút kì lạ, vài thầy cô không có tiết tụ tập lại một chỗ xì xào bàn tán.
Thời gian một tháng này, Ngôn Bình cùng các thầy cô trong phòng làm việc cũng tương đối thân thiết hơn. Thấy Ngôn Bình đi vào, một thầy giáo tỏ vẻ thần bí ngoắc tay gọi Ngôn Bình, “Tiểu Ngôn, ngươi nghe tin gì chưa, trong gia đình thầy Hà có chuyện xảy ra.”
“A, đã xảy ra chuyện gì?” Ngôn Bình làm bộ hứng thú dào dạt hỏi.
“Nghe nói Tiểu Hà tối hôm qua về nhà khá muộn, không biết bị cái gì tập kích, nghe nói là một bên mắt bị bầm tím, không biết là quái vật gì.”
Một giáo viên khác thần thần bí bí nói: “ Tôi lại nghe nói dạo gần đây có không ít người gặp chuyện ma quái, đã có vài người bị tập kích rồi, còn có vài gia đình trong nhà bỗng nhiên có người mắc bệnh kì lạ, bệnh viện cũng không khám ra được bệnh gì.”
“Quái vật, ma quỷ gì chứ, nói không chừng là có người điên mà thôi. Sinh bệnh, đau ốm gì đó, có khi là do nguồn nước nơi họ ở bị ô nhiễm.” Một thầy giáo khinh thường nói, “Trên đời này làm gì có ma quỷ, tôi từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thấy qua lần nào, nếu có quỷ thì gọi nó đến tìm tôi a.”
“Ai thèm tìm ngươi.” Đào Hải ở trong túi áo Ngôn Bình len lén nói thầm, “Lớn lên xấu như vậy, quỷ cũng sẽ không muốn tìm ngươi, nhìn thấy ngươi chẳng khác nào gặp phải quỷ đang há mồm.”
Ngôn Bình phì cười ra tiếng. Vào lúc này mà cười, hiển nhiên là khiến các thầy cô khác đều chĩa ánh mắt kinh hãi về phía Ngôn Bình.
Nhất thời thất thố, Ngôn Bình có chút lúng túng, vội vã ha hả cười tự chữa ngượng cho mình, ” Mọi người đang bàn tán chuyện ma quỷ gì đó, vừa lúc hôm qua tôi mới đọc một câu chuyện ma, nghe mọi người nhắc tới quỷ tôi liền nhớ tới.”
“Chuyện gì thế?” Một thầy giáo hỏi.
“Truyện kể rằng trong trường học có quỷ, một ngày nọ, có một nữ sinh đang làm bài tập trong phòng học, con quỷ liền nhẹ nhàng bay qua vỗ vỗ vai cô bé, u oán nói: ‘Ngươi nhìn nè, ta không có chân.’ Vậy mà cô bé kia chỉ nhìn thoáng qua, thở dài, dùng giọng điệu còn ai oán hơn nói: ‘ Aiz, ngươi không có chân thì nhằm nhò gì. Ngươi xem, ta còn không có ngực.’ ”
Các thầy cô đều bật cười, khí tức âm trầm quanh quẩn trong phòng nãy giờ biến mất ngay lập tức.
Ngôn Bình cười nói: “Có quỷ, người đã chết đều sẽ biến thành quỷ, không có gì đáng sợ. Chúng ta sợ quỷ, nói không chừng quỷ cũng sợ chúng ta không kém, sợ bị chúng ta thấy được, từ này về sau liền đi tìm bọn họ tính sổ nợ.”
“Đúng vậy, nói không chừng tiểu Hà là bị chó dữ cắn, hoặc có thể là bị cảm mạo, chúng ta cũng đừng thay hắn lo nghĩ lung tung nữa.” Thầy giáo vừa nói không sợ quỷ lúc nãy cúi đầu xem đồng hồ trên tay, “Tôi phải trở về chuẩn bị bài giảng, không cùng mọi người nói chuyện mê tín này nọ nữa.”
Vì vậy hội nghị văn phòng cứ thế giải tán.
“Đạo sĩ, ngươi thật sự có thể che mắt người ta nha.” Đào Hải trộm cười, nhưng thấy Ngôn Bình không nói lời nào, len lén liếc mắt nhìn, lại phát hiện Ngôn Bình biểu tình rất nghiêm túc, “Đạo sĩ, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Beta: Tiểu Nhật Dạ
Ngôn Bình lúng túng mặc quần áo vào, chỉnh lại kiểu tóc.
Đào Hải ẩn trong búp bê thế thân, đem thân thể Ngôn Bình trở thành cột thịt, gắng sức leo lên phía trên, hắc hưu hắc hưu…
Ngôn Bình ném lược, dùng hai ngón tay xách Đào Hải lên, bất đắc dĩ nhìn hắn, “Hiện tại ngươi đã có thể tự mình ra cửa, sao còn bám trên người búp bê thế thân.”
Đào Hải vươn tay ôm lấy ngón tay Ngôn Bình, “Không cần, bên ngoài có quá nhiều người, nếu ta tự mình ra ngoài, lỡ như chẳng may gặp phải đạo sĩ thu quỷ, bị bắt đi thì phải làm sao? —- ví dụ như người phụ nữ xấu xa kia kìa. —- đi theo ngươi vẫn tương đối an toàn hơn.”
“A?” Ngôn Bình nhướng mày, “Tùy ngươi vậy.” Nói xong, đem Đào Hải nhét vào áo túi áo.
Sự kiện đi bar lần trước đã được qua một tháng, thân thể của Ngôn Bình cơ bản đã hồi phục..
Căn bản cũng là bởi vì bị lệ khí cường đại trực tiếp xuyên qua thân thể, coi như lệ khí đã được nước tro bùa hấp thu hết, thế nhưng trực tiếp va chạm như vậy, lục phũ ngũ tạng vẫn là bị tổn thương không ít, mặc dù chưa phát hiện ra đau đớn gì bất thường, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng thật tốt mới có thể hoàn toàn chữa khỏi.
Vết thương trong lòng Đào Hải đã khép lại từ lúc nào không hay biết. Chỉ là chuyện này, có lẽ bản thân Đào Hải cũng không phát hiện ra, hắn mỗi ngày đều quấn lấy Ngôn Bình, vô luận là đi học, đi siêu thị hay bất cứ địa phương nào khác, Đào Hải luôn nói mình là tiểu quỷ không có pháp lực, sợ sẽ gặp phải những con quỷ lợi hại hơn mình, hay người có linh lực, hoặc là… Tóm lại thế giới bên ngoài nơi nào cũng tràn ngập mối nguy hiểm, chỉ có ở bên người Ngôn Bình mới là an toàn nhất.
Đón xe bus tới trường, đúng giờ bước vào phòng làm việc. May mà Ngôn Bình là thầy giáo dạy môn phụ, thời gian lên lớp buổi sáng quý giá chưa bao giờ đến lượt Ngôn Bình dạy.
Thế nhưng hôm nay, bầu không khí trong phòng làm việc có chút kì lạ, vài thầy cô không có tiết tụ tập lại một chỗ xì xào bàn tán.
Thời gian một tháng này, Ngôn Bình cùng các thầy cô trong phòng làm việc cũng tương đối thân thiết hơn. Thấy Ngôn Bình đi vào, một thầy giáo tỏ vẻ thần bí ngoắc tay gọi Ngôn Bình, “Tiểu Ngôn, ngươi nghe tin gì chưa, trong gia đình thầy Hà có chuyện xảy ra.”
“A, đã xảy ra chuyện gì?” Ngôn Bình làm bộ hứng thú dào dạt hỏi.
“Nghe nói Tiểu Hà tối hôm qua về nhà khá muộn, không biết bị cái gì tập kích, nghe nói là một bên mắt bị bầm tím, không biết là quái vật gì.”
Một giáo viên khác thần thần bí bí nói: “ Tôi lại nghe nói dạo gần đây có không ít người gặp chuyện ma quái, đã có vài người bị tập kích rồi, còn có vài gia đình trong nhà bỗng nhiên có người mắc bệnh kì lạ, bệnh viện cũng không khám ra được bệnh gì.”
“Quái vật, ma quỷ gì chứ, nói không chừng là có người điên mà thôi. Sinh bệnh, đau ốm gì đó, có khi là do nguồn nước nơi họ ở bị ô nhiễm.” Một thầy giáo khinh thường nói, “Trên đời này làm gì có ma quỷ, tôi từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thấy qua lần nào, nếu có quỷ thì gọi nó đến tìm tôi a.”
“Ai thèm tìm ngươi.” Đào Hải ở trong túi áo Ngôn Bình len lén nói thầm, “Lớn lên xấu như vậy, quỷ cũng sẽ không muốn tìm ngươi, nhìn thấy ngươi chẳng khác nào gặp phải quỷ đang há mồm.”
Ngôn Bình phì cười ra tiếng. Vào lúc này mà cười, hiển nhiên là khiến các thầy cô khác đều chĩa ánh mắt kinh hãi về phía Ngôn Bình.
Nhất thời thất thố, Ngôn Bình có chút lúng túng, vội vã ha hả cười tự chữa ngượng cho mình, ” Mọi người đang bàn tán chuyện ma quỷ gì đó, vừa lúc hôm qua tôi mới đọc một câu chuyện ma, nghe mọi người nhắc tới quỷ tôi liền nhớ tới.”
“Chuyện gì thế?” Một thầy giáo hỏi.
“Truyện kể rằng trong trường học có quỷ, một ngày nọ, có một nữ sinh đang làm bài tập trong phòng học, con quỷ liền nhẹ nhàng bay qua vỗ vỗ vai cô bé, u oán nói: ‘Ngươi nhìn nè, ta không có chân.’ Vậy mà cô bé kia chỉ nhìn thoáng qua, thở dài, dùng giọng điệu còn ai oán hơn nói: ‘ Aiz, ngươi không có chân thì nhằm nhò gì. Ngươi xem, ta còn không có ngực.’ ”
Các thầy cô đều bật cười, khí tức âm trầm quanh quẩn trong phòng nãy giờ biến mất ngay lập tức.
Ngôn Bình cười nói: “Có quỷ, người đã chết đều sẽ biến thành quỷ, không có gì đáng sợ. Chúng ta sợ quỷ, nói không chừng quỷ cũng sợ chúng ta không kém, sợ bị chúng ta thấy được, từ này về sau liền đi tìm bọn họ tính sổ nợ.”
“Đúng vậy, nói không chừng tiểu Hà là bị chó dữ cắn, hoặc có thể là bị cảm mạo, chúng ta cũng đừng thay hắn lo nghĩ lung tung nữa.” Thầy giáo vừa nói không sợ quỷ lúc nãy cúi đầu xem đồng hồ trên tay, “Tôi phải trở về chuẩn bị bài giảng, không cùng mọi người nói chuyện mê tín này nọ nữa.”
Vì vậy hội nghị văn phòng cứ thế giải tán.
“Đạo sĩ, ngươi thật sự có thể che mắt người ta nha.” Đào Hải trộm cười, nhưng thấy Ngôn Bình không nói lời nào, len lén liếc mắt nhìn, lại phát hiện Ngôn Bình biểu tình rất nghiêm túc, “Đạo sĩ, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.