Ngộ Tính Nghịch Thiên: Luyện Sai Tà Công, Pháp Thiên Tượng Địa
Chương 44: Chém Dưới Ngựa!
Kiếm Phi Bạo Vũ Trung
12/11/2024
Đối mặt với thân pháp quỷ dị của Hồng Lâu Nữ, Đoạn Vân không dám lơ là, thanh thiết kiếm bình thường đã ra khỏi vỏ, soạt soạt chém ra hai đạo kiếm khí như trăng non.
Hồng Lâu Tiên Tử đạp hai chân trên không, như thể có bậc thang vô hình trên không trung, mang theo thân thể quỷ dị của nàng né tránh.
Đây chính là khinh công của Hồng Lâu, khinh công có thể vừa bay vừa gian dâm.
Hai đạo kiếm khí chém lên tường, bức tường như tờ giấy bị xé rách thành hai khe hở.
Khoảng thời gian này, tuy ngày đêm bôn ba nhưng Đoạn Vân vẫn không ngừng tu luyện, Ngọc Kiếm chân khí dung hợp với nguyệt hoa trong cơ thể càng thêm tinh thuần, uy lực càng mạnh hơn trước.
Bởi vì trên đường đi, hắn phát hiện cuốn sổ nhỏ ghi quá nhiều người cần giết.
Không mạnh lên thì sao được!
Uy lực của kiếm khí như vậy, ngay cả Hồng Lâu trưởng lão cũng phải kiêng dè.
Gã thanh niên lúc trước chào hỏi Đoạn Vân đang trốn trong góc, vừa run rẩy vừa nhìn Đoạn Vân với vẻ mặt kinh ngạc.
- Thì ra hắn không phải là kẻ ăn chực!
Cổ họng Hồng Lâu trưởng lão bị xuyên thủng, biết không thể kéo dài thêm nữa.
Nàng lắc lư quỷ dị trên không trung với tần suất cao, mang theo đường cong bộ ngực phập phồng, lần nữa áp sát về phía Đoạn Vân.
- Lãm Tước Vĩ!
Đoạn Vân không chút do dự, dốc toàn lực!
Ngọc Kiếm chân khí tinh thuần sau lưng hắn bung ra, tạo thành Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng tất trắng!
- Giết!
Ngọc Kiếm Tiên khép các ngón tay thành kiếm chỉ, điểm về phía trước!
Hàng chục đạo kiếm khí Ngọc Kiếm Chỉ bắn về phía Hồng Lâu trưởng lão như mưa gió!
Dù thân pháp Hồng Lâu trưởng lão có nhanh đến đâu cũng không thể né hết nhiều kiếm khí như vậy.
Bùm bùm bùm!
Trên người nàng xuất hiện hơn mười lỗ thủng, máu tươi bắn tung tóe.
Nhưng lúc này, nàng cắn răng chịu đau, hai tay đẩy mạnh về phía trước.
Luồng chưởng phong mang theo máu của nàng bay về phía Đoạn Vân.
Đoạn Vân vung kiếm chém tới!
Máu bị đánh bật ra một phần lớn, nhưng lúc này, Đoạn Vân lại nghe thấy tiếng vù vù bên tai.
Máu trên không trung hóa thành những chấm nhỏ li ti, lao về phía hắn.
Đoạn Vân nhớ tới cảnh tượng đại hòa thượng bị máu ăn mòn, lập tức hiểu ra.
Là trùng!
Mụ điên này nuôi đầy loại trùng nhỏ này trong máu!
Trùng bám vào da thịt, lập tức chui vào trong.
Lúc này, khóe miệng Hồng Lâu trưởng lão mới nở nụ cười nham hiểm.
Tuy vừa rồi bị tiểu tử này áp chế, thậm chí bị trọng thương, nhưng hôm nay chỉ cần dính Huyết trùng của ta, thì cứ chờ bị ăn sạch sẽ đi!
Huyết trùng nhỏ li ti như con đỉa đói lao về phía Đoạn Vân, chui vào da thịt, mang đến cơn đau nhói.
Trong mắt mọi người, Đoạn Vân đang bị máu huyết như có sinh mạng kia nuốt chửng.
Xong đời rồi!
Tình thế xoay chuyển đột ngột!
Nhưng ngay lúc này, một mảnh hàn quang như sợi tơ bắn ra từ người Đoạn Vân, vô cùng sắc bén.
- Phá Thể Kiếm Khí!
Kiếm khí nhỏ bé lạnh lẽo bao phủ đám huyết trùng, chém giết, giống như lúc Đoạn Vân diệt muỗi ngoài đồng lúc trước.
Thế là “máu” của Hồng Lâu trưởng lão rơi xuống đất.
- Sao có thể!
Hồng Lâu trưởng lão đồng nhan cự nhũ lộ vẻ kinh hãi.
Phá Thể Kiếm Khí phá giải uyết trùng, Đoạn Vân không hề dừng lại, lập tức phản kích!
Lãm Tước Vĩ!
Ngọc Kiếm chân khí bay ra, lần nữa tạo thành Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng.
Chỉ là lần này, là Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng tất đen.
- Giết!
Ngọc thủ của Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng tất đen xoay chuyển, lại bắn ra kiếm khí Ngọc Kiếm Chỉ!
Hồng Lâu trưởng lão cắn răng thi triển thân pháp lần nữa, nhưng lần này đã không còn may mắn như vậy.
Nếu như kiếm khí do Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng tất trắng bắn ra lúc trước là đường thẳng sắc bén, thì bây giờ kiếm khí Ngọc Kiếm Chỉ đã là đường cong quỷ dị, hơn nữa nàng vốn đã bị thương, vì vậy trên đường di chuyển ngang, nàng trúng hơn hai mươi phát kiếm chỉ, gần như biến thành cái sàng.
Đoạn Vân càng giết càng hăng, hét lớn một tiếng “Giết!”.
Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng tất đen biến mất, trong nháy mắt hóa thành Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng tất trắng thanh lệ.
Chỉ là lần này, Đoạn Vân không còn dùng kiếm chỉ nữa, mà tay cầm thiết kiếm, chém ra một chiêu Thủy Nguyệt Trảm!
Trong ngọc thủ của Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng tất trắng cũng xuất hiện hư ảnh kiếm khí, cùng Đoạn Vân chém giết!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Kiếm quang lạnh lẽo như dải lụa xẹt qua, cả đại sảnh sáng bừng như tuyết.
Trong không khí vang lên tiếng xé gió chói tai, đó là âm thanh do kiếm khí để lại khi lướt qua.
- Ưm!
Kiếm khí sắc bén xuyên qua thân thể Hồng Lâu trưởng lão, rồi chém lên bức tường phía sau, để lại vết kiếm rõ ràng.
Thân thể Hồng Lâu trưởng lão vẫn lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng ầm, thân thể nàng rơi xuống đất, đã bị chém thành tám mảnh, chân là chân, tay là tay, ngực là ngực.
Nhưng vị Hồng Lâu Tiên Nữ đồng nhan cự nhũ này vẫn chưa chết ngay, mà nói:
- Đây là kiếm gì...
Nàng chưa nói hết câu đã tắt thở.
Đoạn Vân thấy vậy, thầm nghĩ:
- Yêu nữ Hồng Lâu -1.
Ừm, lại tiến thêm một bước trên con đường diệt sạch các nàng.
Ngay sau đó, máu thịt của Hồng Lâu Tiên Nữ này bắt đầu ngọ nguậy, đó là đám trùng lúc trước nàng nuôi trong máu thịt không còn bị khống chế, muốn chui ra.
Đoạn Vân vươn tay, kiếm khí như tơ mỏng bay ra tựa mưa bụi, tạo thành một vùng kiếm vụ.
Lũ Huyết Trùng vừa rời khỏi thân thể liền bị giảo sát hoàn toàn.
Xong xuôi, Đoạn Vân đứng tại chỗ, ngực phập phồng kịch liệt, thở mạnh như mũi tên.
Trên người hắn có vài chỗ bị rách da, một chỗ đã thấy máu, có thể nói là lần hắn bị thương nặng nhất kể từ khi học thành kiếm pháp.
Đây đều là do lũ Huyết Trùng chui vào trong da thịt gây ra.
May mắn hắn võ công cao hơn một bậc, tự sáng tạo ra chiêu Phá Thể Kiếm Khí, mới không bị thương nặng hơn.
Liên tiếp sử dụng Lãm Tước Vĩ, Đoạn Vân tiêu hao rất nhiều nội lực, hai tay cũng run lên.
Chỉ có thể nói yêu bà này lợi hại, lại bức hắn đến mức này.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, mọi người nhìn Đoạn Vân đang thở dốc, tựa như đang nhìn một vị thần minh.
Đặc biệt là mấy vị bằng hữu giang hồ trước đó còn chê bai Đoạn Vân không đủ tư cách kiếm cơm, lúc này sắc mặt trắng bệch, chạy cũng không được mà không chạy cũng không xong, sợ vị đại nhân vật Đoạn Vân này ghi hận bọn họ, chỉ cần vươn tay là có thể giết sạch.
Còn hòa thượng Độc Nhãn Thanh Long vừa rồi còn vênh váo, lúc này cũng cúi đầu.
Cùng là đối phó với tà ma ngoại đạo, nhưng chênh lệch thật quá lớn!
Đặc biệt là khi nghĩ đến quá trình “Yêu nữ, ta muốn ngươi giúp ta tu hành!
Thất bại thảm hại của mình, khuôn mặt dày của hắn lại đỏ ửng vì xấu hổ.
Lúc này, Đoạn Vân thở đều lại, nhìn quanh một lượt, hỏi:
- Nơi này ai quản sự, ra đây tính tiền đi.
Đúng vậy, nhiệm vụ trên tờ treo thưởng hắn đã hoàn thành, nên thanh toán rồi.
Lư lão quản gia hai chân run rẩy, run rẩy đi ra, nói:
- Lão gia hôn mê bất tỉnh, đại thiếu gia vừa rồi chạy trốn cũng bị ngã ngất xỉu. Tiên nhân, e là ngươi phải chờ một chút.
Đoạn Vân luôn cảm thấy cách gọi “tiên nhân” này giống như đang mắng người, bèn nói:
- Đừng gọi ta là tiên nhân, ta là Đoạn Vân, gọi ta Đoạn thiếu hiệp là được.
Trận chiến hôm nay, danh tiếng của Đoạn thiếu hiệp chắc chắn sẽ tăng lên một bậc.
Không thể để hắn đường đường là một thanh niên tốt năm điều, lại cứ mang danh “Đoạn Ma Đầu”.
- Ở đây có cơm không? Đầu bếp có ngất không?
Đoạn Vân đột nhiên hỏi.
Lư lão quản gia run rẩy nói:
- Bẩm thiếu hiệp, đầu bếp không ngất.
- Bảo hắn nấu cơm, ta đói rồi.
Đoạn Vân nói.
Đúng vậy, hắn thật sự rất đói.
Đánh một trận như vậy, rất tốn sức.
- Vâng.
Lư lão quản gia lập tức đi sắp xếp.
Rõ ràng vừa rồi còn đang sinh tử quyết đấu với yêu nữ Hồng Lâu, nguy hiểm trùng trùng, hòa thượng Độc Nhãn Thanh Long dẫn đầu đến giờ còn chưa bò dậy nổi, vậy mà lúc này Lư phủ đã chuẩn bị cơm nước, khiến người ta có cảm giác như đang mơ.
Chỉ là thi thể của Hồng Lâu trưởng lão bị chặt thành tám khúc trên mặt đất chứng minh đây không phải mơ, mà là hiện thực.
Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Đoạn Vân càng thêm kính sợ.
Đây mẹ nó nào phải thiếu hiệp, rõ ràng là đại hiệp!
Hồng Lâu Tiên Tử đạp hai chân trên không, như thể có bậc thang vô hình trên không trung, mang theo thân thể quỷ dị của nàng né tránh.
Đây chính là khinh công của Hồng Lâu, khinh công có thể vừa bay vừa gian dâm.
Hai đạo kiếm khí chém lên tường, bức tường như tờ giấy bị xé rách thành hai khe hở.
Khoảng thời gian này, tuy ngày đêm bôn ba nhưng Đoạn Vân vẫn không ngừng tu luyện, Ngọc Kiếm chân khí dung hợp với nguyệt hoa trong cơ thể càng thêm tinh thuần, uy lực càng mạnh hơn trước.
Bởi vì trên đường đi, hắn phát hiện cuốn sổ nhỏ ghi quá nhiều người cần giết.
Không mạnh lên thì sao được!
Uy lực của kiếm khí như vậy, ngay cả Hồng Lâu trưởng lão cũng phải kiêng dè.
Gã thanh niên lúc trước chào hỏi Đoạn Vân đang trốn trong góc, vừa run rẩy vừa nhìn Đoạn Vân với vẻ mặt kinh ngạc.
- Thì ra hắn không phải là kẻ ăn chực!
Cổ họng Hồng Lâu trưởng lão bị xuyên thủng, biết không thể kéo dài thêm nữa.
Nàng lắc lư quỷ dị trên không trung với tần suất cao, mang theo đường cong bộ ngực phập phồng, lần nữa áp sát về phía Đoạn Vân.
- Lãm Tước Vĩ!
Đoạn Vân không chút do dự, dốc toàn lực!
Ngọc Kiếm chân khí tinh thuần sau lưng hắn bung ra, tạo thành Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng tất trắng!
- Giết!
Ngọc Kiếm Tiên khép các ngón tay thành kiếm chỉ, điểm về phía trước!
Hàng chục đạo kiếm khí Ngọc Kiếm Chỉ bắn về phía Hồng Lâu trưởng lão như mưa gió!
Dù thân pháp Hồng Lâu trưởng lão có nhanh đến đâu cũng không thể né hết nhiều kiếm khí như vậy.
Bùm bùm bùm!
Trên người nàng xuất hiện hơn mười lỗ thủng, máu tươi bắn tung tóe.
Nhưng lúc này, nàng cắn răng chịu đau, hai tay đẩy mạnh về phía trước.
Luồng chưởng phong mang theo máu của nàng bay về phía Đoạn Vân.
Đoạn Vân vung kiếm chém tới!
Máu bị đánh bật ra một phần lớn, nhưng lúc này, Đoạn Vân lại nghe thấy tiếng vù vù bên tai.
Máu trên không trung hóa thành những chấm nhỏ li ti, lao về phía hắn.
Đoạn Vân nhớ tới cảnh tượng đại hòa thượng bị máu ăn mòn, lập tức hiểu ra.
Là trùng!
Mụ điên này nuôi đầy loại trùng nhỏ này trong máu!
Trùng bám vào da thịt, lập tức chui vào trong.
Lúc này, khóe miệng Hồng Lâu trưởng lão mới nở nụ cười nham hiểm.
Tuy vừa rồi bị tiểu tử này áp chế, thậm chí bị trọng thương, nhưng hôm nay chỉ cần dính Huyết trùng của ta, thì cứ chờ bị ăn sạch sẽ đi!
Huyết trùng nhỏ li ti như con đỉa đói lao về phía Đoạn Vân, chui vào da thịt, mang đến cơn đau nhói.
Trong mắt mọi người, Đoạn Vân đang bị máu huyết như có sinh mạng kia nuốt chửng.
Xong đời rồi!
Tình thế xoay chuyển đột ngột!
Nhưng ngay lúc này, một mảnh hàn quang như sợi tơ bắn ra từ người Đoạn Vân, vô cùng sắc bén.
- Phá Thể Kiếm Khí!
Kiếm khí nhỏ bé lạnh lẽo bao phủ đám huyết trùng, chém giết, giống như lúc Đoạn Vân diệt muỗi ngoài đồng lúc trước.
Thế là “máu” của Hồng Lâu trưởng lão rơi xuống đất.
- Sao có thể!
Hồng Lâu trưởng lão đồng nhan cự nhũ lộ vẻ kinh hãi.
Phá Thể Kiếm Khí phá giải uyết trùng, Đoạn Vân không hề dừng lại, lập tức phản kích!
Lãm Tước Vĩ!
Ngọc Kiếm chân khí bay ra, lần nữa tạo thành Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng.
Chỉ là lần này, là Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng tất đen.
- Giết!
Ngọc thủ của Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng tất đen xoay chuyển, lại bắn ra kiếm khí Ngọc Kiếm Chỉ!
Hồng Lâu trưởng lão cắn răng thi triển thân pháp lần nữa, nhưng lần này đã không còn may mắn như vậy.
Nếu như kiếm khí do Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng tất trắng bắn ra lúc trước là đường thẳng sắc bén, thì bây giờ kiếm khí Ngọc Kiếm Chỉ đã là đường cong quỷ dị, hơn nữa nàng vốn đã bị thương, vì vậy trên đường di chuyển ngang, nàng trúng hơn hai mươi phát kiếm chỉ, gần như biến thành cái sàng.
Đoạn Vân càng giết càng hăng, hét lớn một tiếng “Giết!”.
Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng tất đen biến mất, trong nháy mắt hóa thành Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng tất trắng thanh lệ.
Chỉ là lần này, Đoạn Vân không còn dùng kiếm chỉ nữa, mà tay cầm thiết kiếm, chém ra một chiêu Thủy Nguyệt Trảm!
Trong ngọc thủ của Ngọc Kiếm Tiên Pháp Tướng tất trắng cũng xuất hiện hư ảnh kiếm khí, cùng Đoạn Vân chém giết!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Kiếm quang lạnh lẽo như dải lụa xẹt qua, cả đại sảnh sáng bừng như tuyết.
Trong không khí vang lên tiếng xé gió chói tai, đó là âm thanh do kiếm khí để lại khi lướt qua.
- Ưm!
Kiếm khí sắc bén xuyên qua thân thể Hồng Lâu trưởng lão, rồi chém lên bức tường phía sau, để lại vết kiếm rõ ràng.
Thân thể Hồng Lâu trưởng lão vẫn lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng ầm, thân thể nàng rơi xuống đất, đã bị chém thành tám mảnh, chân là chân, tay là tay, ngực là ngực.
Nhưng vị Hồng Lâu Tiên Nữ đồng nhan cự nhũ này vẫn chưa chết ngay, mà nói:
- Đây là kiếm gì...
Nàng chưa nói hết câu đã tắt thở.
Đoạn Vân thấy vậy, thầm nghĩ:
- Yêu nữ Hồng Lâu -1.
Ừm, lại tiến thêm một bước trên con đường diệt sạch các nàng.
Ngay sau đó, máu thịt của Hồng Lâu Tiên Nữ này bắt đầu ngọ nguậy, đó là đám trùng lúc trước nàng nuôi trong máu thịt không còn bị khống chế, muốn chui ra.
Đoạn Vân vươn tay, kiếm khí như tơ mỏng bay ra tựa mưa bụi, tạo thành một vùng kiếm vụ.
Lũ Huyết Trùng vừa rời khỏi thân thể liền bị giảo sát hoàn toàn.
Xong xuôi, Đoạn Vân đứng tại chỗ, ngực phập phồng kịch liệt, thở mạnh như mũi tên.
Trên người hắn có vài chỗ bị rách da, một chỗ đã thấy máu, có thể nói là lần hắn bị thương nặng nhất kể từ khi học thành kiếm pháp.
Đây đều là do lũ Huyết Trùng chui vào trong da thịt gây ra.
May mắn hắn võ công cao hơn một bậc, tự sáng tạo ra chiêu Phá Thể Kiếm Khí, mới không bị thương nặng hơn.
Liên tiếp sử dụng Lãm Tước Vĩ, Đoạn Vân tiêu hao rất nhiều nội lực, hai tay cũng run lên.
Chỉ có thể nói yêu bà này lợi hại, lại bức hắn đến mức này.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, mọi người nhìn Đoạn Vân đang thở dốc, tựa như đang nhìn một vị thần minh.
Đặc biệt là mấy vị bằng hữu giang hồ trước đó còn chê bai Đoạn Vân không đủ tư cách kiếm cơm, lúc này sắc mặt trắng bệch, chạy cũng không được mà không chạy cũng không xong, sợ vị đại nhân vật Đoạn Vân này ghi hận bọn họ, chỉ cần vươn tay là có thể giết sạch.
Còn hòa thượng Độc Nhãn Thanh Long vừa rồi còn vênh váo, lúc này cũng cúi đầu.
Cùng là đối phó với tà ma ngoại đạo, nhưng chênh lệch thật quá lớn!
Đặc biệt là khi nghĩ đến quá trình “Yêu nữ, ta muốn ngươi giúp ta tu hành!
Thất bại thảm hại của mình, khuôn mặt dày của hắn lại đỏ ửng vì xấu hổ.
Lúc này, Đoạn Vân thở đều lại, nhìn quanh một lượt, hỏi:
- Nơi này ai quản sự, ra đây tính tiền đi.
Đúng vậy, nhiệm vụ trên tờ treo thưởng hắn đã hoàn thành, nên thanh toán rồi.
Lư lão quản gia hai chân run rẩy, run rẩy đi ra, nói:
- Lão gia hôn mê bất tỉnh, đại thiếu gia vừa rồi chạy trốn cũng bị ngã ngất xỉu. Tiên nhân, e là ngươi phải chờ một chút.
Đoạn Vân luôn cảm thấy cách gọi “tiên nhân” này giống như đang mắng người, bèn nói:
- Đừng gọi ta là tiên nhân, ta là Đoạn Vân, gọi ta Đoạn thiếu hiệp là được.
Trận chiến hôm nay, danh tiếng của Đoạn thiếu hiệp chắc chắn sẽ tăng lên một bậc.
Không thể để hắn đường đường là một thanh niên tốt năm điều, lại cứ mang danh “Đoạn Ma Đầu”.
- Ở đây có cơm không? Đầu bếp có ngất không?
Đoạn Vân đột nhiên hỏi.
Lư lão quản gia run rẩy nói:
- Bẩm thiếu hiệp, đầu bếp không ngất.
- Bảo hắn nấu cơm, ta đói rồi.
Đoạn Vân nói.
Đúng vậy, hắn thật sự rất đói.
Đánh một trận như vậy, rất tốn sức.
- Vâng.
Lư lão quản gia lập tức đi sắp xếp.
Rõ ràng vừa rồi còn đang sinh tử quyết đấu với yêu nữ Hồng Lâu, nguy hiểm trùng trùng, hòa thượng Độc Nhãn Thanh Long dẫn đầu đến giờ còn chưa bò dậy nổi, vậy mà lúc này Lư phủ đã chuẩn bị cơm nước, khiến người ta có cảm giác như đang mơ.
Chỉ là thi thể của Hồng Lâu trưởng lão bị chặt thành tám khúc trên mặt đất chứng minh đây không phải mơ, mà là hiện thực.
Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Đoạn Vân càng thêm kính sợ.
Đây mẹ nó nào phải thiếu hiệp, rõ ràng là đại hiệp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.