Chương 52: Báo hay không báo cảnh sát
Phong Lưu Thư Ngốc
17/02/2022
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Đêm đã khuya, nhưng Thẩm gia vẫn đang trong cảnh nhốn nháo hoảng loạn, bà Thẩm mắng chửi con trai với giọng bén nhọn, liên tục chất vấn y tại sao chỉ đón một mình Thẩm Ngọc Linh, dựa vào đâu mà chỉ đón một mình Thẩm Ngọc Linh? Con nhóc chết tiệt đó quý giá vậy sao, quý giá đến nỗi bỏ mặc cháu trai bảo bối ở trường mẫu giáo?
Ông Thẩm cũng không ngừng lải nhải, trong mắt ông ta, không chỉ bọn bắt cóc mới là tội ác tày trời, mà cả thằng con bỏ mặc cháu trai của ông ta cũng là thủ phạm.
Người giúp việc và bà vú đều trốn trong phòng không dám ra, chỉ có vệ sĩ kiêm tài xế của Thẩm Hữu Toàn đang kiên trì gọi cho cho bọn bắt cóc, để giúp ông chủ phân tích các khả năng và phương pháp đối phó.
Đúng vào lúc này, người giao hàng của trung tâm thương mại đưa một thùng đồ chơi vào nhà, trông thấy những món đồ chơi chỉ có thể là của con gái nọ, bà Thẩm lập tức phát rồ mà hét: "Vứt đi, vứt hết đống rác rưởi này đi cho tôi! Chúng ta lơ là một chút thì con nhóc chết tiệt đó đã la hét rùm beng mua đồ rồi, lại còn mua một lúc nhiều món thế này, hơn nữa đều là đồ chỉ mình nó chơi được, con nhỏ này đúng là ích kỷ trời sinh mà, không biết quan tâm đến em trai gì cả! Nếu không tại con sao chổi này thì sao Nhiêu Nhiêu lại bị bắt cóc được? Lúc bọn nó ra đời tôi đã nói rồi mà, con chị này rất tham, nó cướp hết chất dinh dưỡng của em trai mình, lúc lớn lên thì đúng y như rằng, cái gì nó cũng phải cướp của em mình hết! Sao nó không cướp luôn lần bắt cóc này đi? Mà nó đã cướp thật rồi đó!"
Thẩm Hữu Toàn vẫn luôn cố chịu những lời trách mắng của ba mẹ rốt cuộc cũng bùng nổ. Y bỗng lật tung cái bàn bằng cẩm thạch nặng hơn 60 kg, bộ trà bay thẳng xuống đất vỡ nát, đoạn khàn cả giọng mà gầm thét: "Nói đủ chưa? Rốt cuộc các người nói đủ chưa? Rốt cuộc trong người Linh Linh đang chảy dòng máu của ai? Có phải của tôi không? Có phải của Thẩm gia không? Vì nó là con gái, nên các người chỉ mong nó chịu tội thay Thẩm Ngọc Nhiêu, các người có xứng làm ông bà nội của nó không? Không, tôi hỏi sai rồi, tôi phải hỏi lại, các người có xứng làm người không? Hả?! Đcm những lời các người vừa nói là lời một con người có thể nói ra sao? Hổ dữ cũng không ăn thịt con, chẳng lẽ các người còn thua cả cầm thú à! Đó là con của tôi, đcm là con ruột của tôi đấy! Các người nhớ cho kỹ!"
Ông bà Thẩm khiếp sợ trước đứa con trai đang nổi xung thiên, họ chưa từng thấy dáng vẻ thất thố của y thế này, cứ như có ai cầm dao cắt mất miếng thịt non mềm nhất trong lòng y vậy, khiến y đau đến không kiềm được.
Hai ông bà mới nãy còn không ngừng lên giọng quát mắng, thế mà giờ lại bị con trai mình đàn áp đến thở cũng không dám thở mạnh.
Chung Tuệ Lộ trốn sau lưng bà Thẩm không khỏi biến sắc, cô ta luôn cảm thấy có ẩn ý trong lời của chồng mình, hơn nữa hành vi hôm nay của y cũng rất khác thường, sao lại vô duyên vô cớ bỏ công việc rồi chạy đi đón con, mà chỉ đón một mình Thẩm Ngọc Linh chứ? Nếu là ngày thường, cô ta chắc chắn sẽ nghĩ đầu óc chồng mình có vấn đề. Bởi y lớn lên trong gia đình trọng nam khinh nữ này, mưa dầm thấm đất nên sẽ coi trọng con trai nhiều hơn con gái, vì vậy y không thể chỉ đón một mình đứa con gái mà bỏ mặc đứa con trai được, trừ khi y đã biết chuyện gì rồi!
Trái tim Chung Tuệ Lộ thắt lại, tầm mắt hơi mơ hồ, nhưng đã nhanh chóng dừng lại trên người Thẩm Hữu Toàn. Cô ta định đoán trạng thái tâm lý của y qua việc quan sát.
Nhưng cô ta nhanh chóng không rảnh quan tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt đó nữa, bởi Thẩm Hữu Toàn đang cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cảnh sát. Lúc này, y đã không còn một chút lo lắng và băn khoăn nào nữa, thay vào đó là sự căm phẫn không chỗ phát tiết, sắp thiêu đốt cả bản thân mình. Nếu không phải lời cảnh báo của Phạn Già La lại vọng về trong đầu y, thì dưới sự kích động, có lẽ y đã nói hết sự thật cho ba mẹ mình rồi.
"Nếu Thẩm tiên sinh vẫn vô tri vô giác như vậy, thì anh sẽ đánh mất đứa con duy nhất của mình sớm thôi."
"Thẩm tiên sinh có từng nghe chuyện tu hú chiếm tổ chưa? Chim khác đẻ trứng vào tổ của anh, sau khi nở, nó sẽ đẩy những đứa con của anh văng ra khỏi tổ cho té chết."
Chỉ với hai câu đơn giản, Phạn Già La đã tiên đoán được mọi chuyện xảy ra với con gái mình, cả quá khứ, hiện tại và tương lai của con bé đều được ẩn giấu trong câu chuyện tưởng chừng nhạt nhẽo nhưng thật ra rất kinh khủng nọ. Nếu không phải Thẩm Hữu Toàn vì tức giận mà vội đi làm xét nghiệm ADN, may mắn thức tỉnh rồi đón con gái mình đi, thì chắc bây giờ cả con bé cũng bị bắt đi rồi đúng chứ? Nghe vợ nói, trước khi kẻ bắt cóc kia đến trường mẫu giáo đón người thì đã nhiều lần xác nhận Thẩm Ngọc Linh có ở đó hay không. Nếu có thì cô ta sẽ đưa Thẩm Ngọc Linh đi luôn, rồi con gái y cũng sẽ bị trói lại, bị đe dọa và thậm chí là bị đánh đập tàn nhẫn...
Thẩm Hữu Toàn không thể nghĩ tiếp được nữa, cả người y bắt đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, mà lời cảnh cáo cuối cùng của Phạn Già La càng khiến y không dám vi phạm —— Chuyện hôm nay chỉ ba người chúng ta biết thôi, mong anh đừng để lọt ra ngoài, nếu không sự tình sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng đấy, đến nỗi Thẩm tiên sinh thủ đoạn cao siêu cũng không thể thu dọn được.
Chuyện kinh khủng đến nỗi mình không thể thu dọn là gì? Thẩm Hữu Toàn chỉ mới le lói chút suy nghĩ thì đã vội dập tắt trí tưởng tượng của mình, không cho nó tiếp tục bay xa nữa. Y liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó mới hoảng hốt nghĩ đến chuyện vài ngày trước đó, hình như trên mạng có người bóc phốt Phạn Già La lăng xê bản thân, nói hắn không phải là nhà ngoại cảm, mà là một tên lừa đảo giả thần giả quỷ.
Lúc đó, y còn cười nhạo tin tức đó vài lần, lắc đầu nói một câu "Lăng xê bất chấp", nhưng hôm nay y đã nhận thức được một cách sâu sắc —— Chân lý và sự thật chưa bao giờ thuộc về số đông. Khi bạn nghĩ mình đang tỉnh táo mà cười nhạo người khác, thì số phận đã theo dõi kẻ ngu ngốc là bạn từ lâu rồi, và nó sẽ chơi chết bạn bất cứ lúc nào.
Ở trước mặt số phận, mọi người đều chỉ là một con kiến hôi mà thôi, có mấy ai phá vỡ được quy tắc và con đường do số phận định sẵn đâu? Bọn họ là dạng tồn tại như thế nào? Nghĩ đến Phạn Già La liệu sự như thần, Thẩm Hữu Toàn bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng, mãi đến lúc này, y mới muộn màng nhận ra —— Trong lúc gặp Phạn Già La hôm qua, bản thân mình đã ngu xuẩn ngạo mạn cỡ nào, coi trời bằng vung cỡ nào!
Cổ họng y khô khốc, đầu ngón tay run rẩy mấy lần mới bấm lên màn hình điện thoại được, vừa bấm được hai số "11", thì cánh tay đã bị vợ mình đẩy mạnh một cái.
Một tiếng bốp vang lên, chiếc điện thoại vừa mua không lâu bị rớt bể, Chung Tuệ Lộ nắm chặt cánh tay chồng mình, hoảng sợ mà nói: "Không được báo cảnh sát! Bọn bắt cóc sẽ giết con tin đó!"
"Đây là bắt cóc mà, chúng ta phải nhờ cảnh sát nhờ giúp chứ!" - Thẩm Hữu Toàn đẩy cô ta ra, nói với giọng lạnh lùng. Y thực sự từng rất yêu vợ mình, sẵn sàng dành cho cô ta sự tôn trọng và quan tâm lớn nhất, nếu không thì y sẽ chẳng khăng khăng giữ mình, trong khi bản thân có địa vị cao như thế, đối mặt với nhiều cám dỗ như thế.
Nhưng hiện tại, tình cảm này đã hóa thành ngọn lửa thù hận, đốt sạch những ký ức ngọt ngào trong quá khứ của bọn họ. Y chỉ cần nhìn cô ta một cái thì đã thấy mắc ói rồi, huống hồ còn bị chạm vào.
Chung Tuệ Lộ lảo đảo suýt té, nhưng không có thời gian suy nghĩ tại sao chồng mình bỗng trở nên lạnh lùng. Cô ta mở Baidu trên điện thoại lên, chỉ vào mấy vụ án khiến lòng người đau nhói mà nói: "Nếu báo cảnh sát mà có ích thì em đã báo từ lâu rồi! Anh có nhớ vụ bắt cóc xảy ra ở Lâm Thành gần đây không? Gia đình đó báo cảnh sát, kết quả bọn bắt cóc lấy tiền chuộc đi, nhưng lại giết chết con tin. Bây giờ bọn họ mất tiền, mất luôn đứa nhỏ, gia đình tan nát, dù cuối cùng bọn bắt cóc cũng bị bắt về quy án thì có ích gì? Những tổn thất đó có thể bù đắp được sao? Anh xem thử số liệu thống kê của chính phủ đi, sau khi báo cảnh sát, xác suất bọn bắt cóc giết con tin là 80%, còn không báo cảnh sát là 40%, bọn chúng chỉ cần tiền thôi, chúng ta không thể chọc giận bọn chúng được! Chúng ta gom tiền rồi lặng lẽ chuộc con về không được sao? Em thật sự không chịu nổi bất cứ rủi ro nào đâu, đó là bảo bối do em mang thai chính tháng mười ngày sinh ra mà! Cơ thể nó vốn đã không khỏe rồi, nếu chúng ta chọc giận bọn bắt cóc, có khi nào bọn chúng sẽ trút giận lên thằng bé hay không? Liệu Nhiêu Nhiêu có chịu nổi hay không, có sống sót trở về được hay không? Bây giờ ngay cả nghĩ em cũng không dám nghĩ nữa, tim em đau quá!"
Chung Tuệ Lộ ngồi phịch xuống ghế sofa, khóc đến suýt ngất.
Ông bà Thẩm vốn nghĩ báo cảnh sát cũng được lập tức hoảng đến xanh mặt, tim thì quặn đau. Báo cảnh sát = giết con tin, họ đã bị Chung Tuệ Lộ nhét chặt đẳng thức này vào đầu, nó chiếm trọn tư tưởng của bọn họ. Thế là một người thì níu tay trái con trai, một người thì níu tay phải con trai, sống chết không cho y nhúc nhích.
Long Thành Sinh - vệ sĩ kiêm tài xế đang ngồi một bên liên tục bấm gọi cho bọn bắt cóc chợt lên tiếng: "Tôi thấy Thẩm tiên sinh nên báo cảnh sát, chỉ cần giấu kín thì bọn bắt cóc sẽ không biết đâu, phía chúng ta chuẩn bị tiền chuộc, còn cảnh sát thì vừa tìm manh mối vừa cứu người, coi như cho đứa nhỏ thêm một tầng bảo vệ. Bọn bắt cóc vẫn đang tắt máy, chẳng lẽ chúng ta cứ chờ như vậy sao?"
"Anh nghĩ mình là ai, anh có tư cách gì mà xen vào chuyện nhà chúng tôi? Không phải con anh thì anh không xót đúng không? Không được báo cảnh sát, tuyệt đối không được, ai báo thì tôi liều mạng với người đó!" - Chung Tuệ Lộ nhào tới như một con sư tử cái, cào vào mặt Long Thành Sinh.
Long Thành Sinh chật vật tránh né, sau đó trầm mặc, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu với Thẩm tiên sinh, khích lệ y mau ra quyết định. Mấy người kia đều hoảng loạn hết rồi, giờ chỉ có Thẩm tiên sinh là vẫn còn tỉnh táo.
Thẩm Hữu Toàn nhắm hai mắt, chán nản mà nói: "Tôi không báo cảnh sát, các người buông tôi ra, tôi nghĩ cách gom tiền."
"Bọn bắt cóc chỉ cần tiền thôi, chúng ta cho bọn chúng tiền là thằng bé có thể trở về. Chúng ta nhất định không được mạo hiểm! Chỉ cần Nhiêu Nhiêu có thể quay về, muốn ba mẹ đưa bao nhiêu tiền cũng được, ba mẹ sẽ bán hết nhà cửa, xe cộ! Mẹ còn mấy triệu tiền gửi ngân hàng, mẹ sẽ đưa hết cho con!" - Bà Thẩm vừa khóc vừa nói.
"Mẹ, đó là tiền dưỡng lão của ba mẹ mà, hai người cất đi. Thẩm gia chúng ta vẫn chưa đến nông nỗi đó đâu." - Thẩm Hữu Toàn nhặt điện thoại bị rớt bể lên, đoạn giải thích: "Con sẽ gọi cho phòng tài vụ, kêu bọn họ lập tức chuẩn bị tiền cho con." - Y vừa nói vừa đi lên thư phòng ở lầu hai.
Bấy giờ, Chung Tuệ Lộ mới bỏ qua việc Long Thành Sinh xen vào chuyện của người khác, khẩn trương theo lên lầu hai.
Thẩm Hữu Toàn nhanh chóng gọi cho Bạch Mạc để xin số điện thoại của Phạn Già La. Y thật sự đang rất hối hận vì hôm qua mình đã quá vô lễ cũng quá vội vàng mà bỏ đi, quên hỏi cách liên lạc với Phạn tiên sinh, nếu không nhờ Phạn tiên sinh chỉ điểm, thì bây giờ y sẽ chỉ càng sứt đầu mẻ trán hơn nữa.
Bạch Mạc nghe ra sự nóng nảy của y, không hỏi nhiều mà gửi một dãy số qua.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nói mát lạnh như dòng suối chảy ra từ lòng đất truyền tới, tức khắc lấy đi nỗi sốt ruột trong lòng Thẩm Hữu Toàn: "Thẩm tiên sinh, hỉ thước nhỏ của anh vẫn khỏe chứ?"
Không nghi ngờ chút nào, hỉ thước nhỏ chính là nói con gái mình. Nhớ tới gương mặt tươi cười xán lạn vì quá vui vẻ hôm nay của con gái, lại nhớ tới việc con bé cứ mãi nói "Con thích ba ba nhất", sự cáu kỉnh trong Thẩm Hữu Toàn lập tức được xoa dịu rất nhiều, "Khỏe lắm, con bé khỏe lắm." - Y vừa nói vừa đi đến phòng con gái, nhìn qua khe cửa. Dưới sự vỗ về của bà vú, bé con đã ngủ rồi, một bàn chân bụ bẫm nhỏ nhắn thò ra ngoài chăn, trông vô cùng đáng yêu.
Hai mắt Thẩm Hữu Toàn chợt nóng bừng, cổ họng thì khô khốc. Nếu không nhờ Phạn Già La nhắc nhở, có lẽ bây giờ con bé đang bị trói ở một nơi tăm tối vắng vẻ, lộn xộn bẩn thỉu, chịu đựng sự hăm dọa và ngược đãi của đám côn đồ nào đó, cảnh tượng như thế, ngay cả nghĩ y cũng không dám nghĩ.
"Phạn tiên sinh, Thẩm Ngọc Nhiêu bị bắt cóc rồi, tôi phải làm gì đây?" – Giống như việc mẹ mình không hề quan tâm đến an nguy của cháu gái, bây giờ Thẩm Hữu Toàn cũng không muốn bỏ ra 50 triệu để cứu một đứa con hoang, y không thánh mẫu đến mức đó, nhưng y cũng không thể trơ mắt nhìn Thẩm Ngọc Nhiêu chịu tội. Cứu thì vẫn phải cứu, nhưng phải giảm tổn thất của Thẩm gia đến mức thấp nhất. Y chỉ là người mới trong giới thương nghiệp, không phải con em thế gia, không có bao nhiêu căn cơ, nếu thật sự lấy ra 50 triệu trong một lần thì sẽ tổn thất nặng nề.
Nói thật, y đã cố hết sức kiềm chế mặt xấu xa trong mình, không ngừng thúc giục bản thân đi đúng đường, nếu không thì y căn bản sẽ không quan tâm đến sự sống chết của Thẩm Ngọc Nhiêu, và sẽ càng không để người đàn bà Chung Tuệ Lộ đó tiếp tục nhảy nhót trước mặt mình. Có một khoảnh khắc, y đã bị lửa giận đốt đốt thủng lý trí, suýt thì nói với bọn bắt cóc: Các người giết con tin đi, tôi không quan tâm, dù sao Thẩm Ngọc Nhiêu cũng không phải con của tôi!
May thay, y chưa nói và cũng chưa làm gì cả, nếu không y chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Đêm đã khuya, nhưng Thẩm gia vẫn đang trong cảnh nhốn nháo hoảng loạn, bà Thẩm mắng chửi con trai với giọng bén nhọn, liên tục chất vấn y tại sao chỉ đón một mình Thẩm Ngọc Linh, dựa vào đâu mà chỉ đón một mình Thẩm Ngọc Linh? Con nhóc chết tiệt đó quý giá vậy sao, quý giá đến nỗi bỏ mặc cháu trai bảo bối ở trường mẫu giáo?
Ông Thẩm cũng không ngừng lải nhải, trong mắt ông ta, không chỉ bọn bắt cóc mới là tội ác tày trời, mà cả thằng con bỏ mặc cháu trai của ông ta cũng là thủ phạm.
Người giúp việc và bà vú đều trốn trong phòng không dám ra, chỉ có vệ sĩ kiêm tài xế của Thẩm Hữu Toàn đang kiên trì gọi cho cho bọn bắt cóc, để giúp ông chủ phân tích các khả năng và phương pháp đối phó.
Đúng vào lúc này, người giao hàng của trung tâm thương mại đưa một thùng đồ chơi vào nhà, trông thấy những món đồ chơi chỉ có thể là của con gái nọ, bà Thẩm lập tức phát rồ mà hét: "Vứt đi, vứt hết đống rác rưởi này đi cho tôi! Chúng ta lơ là một chút thì con nhóc chết tiệt đó đã la hét rùm beng mua đồ rồi, lại còn mua một lúc nhiều món thế này, hơn nữa đều là đồ chỉ mình nó chơi được, con nhỏ này đúng là ích kỷ trời sinh mà, không biết quan tâm đến em trai gì cả! Nếu không tại con sao chổi này thì sao Nhiêu Nhiêu lại bị bắt cóc được? Lúc bọn nó ra đời tôi đã nói rồi mà, con chị này rất tham, nó cướp hết chất dinh dưỡng của em trai mình, lúc lớn lên thì đúng y như rằng, cái gì nó cũng phải cướp của em mình hết! Sao nó không cướp luôn lần bắt cóc này đi? Mà nó đã cướp thật rồi đó!"
Thẩm Hữu Toàn vẫn luôn cố chịu những lời trách mắng của ba mẹ rốt cuộc cũng bùng nổ. Y bỗng lật tung cái bàn bằng cẩm thạch nặng hơn 60 kg, bộ trà bay thẳng xuống đất vỡ nát, đoạn khàn cả giọng mà gầm thét: "Nói đủ chưa? Rốt cuộc các người nói đủ chưa? Rốt cuộc trong người Linh Linh đang chảy dòng máu của ai? Có phải của tôi không? Có phải của Thẩm gia không? Vì nó là con gái, nên các người chỉ mong nó chịu tội thay Thẩm Ngọc Nhiêu, các người có xứng làm ông bà nội của nó không? Không, tôi hỏi sai rồi, tôi phải hỏi lại, các người có xứng làm người không? Hả?! Đcm những lời các người vừa nói là lời một con người có thể nói ra sao? Hổ dữ cũng không ăn thịt con, chẳng lẽ các người còn thua cả cầm thú à! Đó là con của tôi, đcm là con ruột của tôi đấy! Các người nhớ cho kỹ!"
Ông bà Thẩm khiếp sợ trước đứa con trai đang nổi xung thiên, họ chưa từng thấy dáng vẻ thất thố của y thế này, cứ như có ai cầm dao cắt mất miếng thịt non mềm nhất trong lòng y vậy, khiến y đau đến không kiềm được.
Hai ông bà mới nãy còn không ngừng lên giọng quát mắng, thế mà giờ lại bị con trai mình đàn áp đến thở cũng không dám thở mạnh.
Chung Tuệ Lộ trốn sau lưng bà Thẩm không khỏi biến sắc, cô ta luôn cảm thấy có ẩn ý trong lời của chồng mình, hơn nữa hành vi hôm nay của y cũng rất khác thường, sao lại vô duyên vô cớ bỏ công việc rồi chạy đi đón con, mà chỉ đón một mình Thẩm Ngọc Linh chứ? Nếu là ngày thường, cô ta chắc chắn sẽ nghĩ đầu óc chồng mình có vấn đề. Bởi y lớn lên trong gia đình trọng nam khinh nữ này, mưa dầm thấm đất nên sẽ coi trọng con trai nhiều hơn con gái, vì vậy y không thể chỉ đón một mình đứa con gái mà bỏ mặc đứa con trai được, trừ khi y đã biết chuyện gì rồi!
Trái tim Chung Tuệ Lộ thắt lại, tầm mắt hơi mơ hồ, nhưng đã nhanh chóng dừng lại trên người Thẩm Hữu Toàn. Cô ta định đoán trạng thái tâm lý của y qua việc quan sát.
Nhưng cô ta nhanh chóng không rảnh quan tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt đó nữa, bởi Thẩm Hữu Toàn đang cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cảnh sát. Lúc này, y đã không còn một chút lo lắng và băn khoăn nào nữa, thay vào đó là sự căm phẫn không chỗ phát tiết, sắp thiêu đốt cả bản thân mình. Nếu không phải lời cảnh báo của Phạn Già La lại vọng về trong đầu y, thì dưới sự kích động, có lẽ y đã nói hết sự thật cho ba mẹ mình rồi.
"Nếu Thẩm tiên sinh vẫn vô tri vô giác như vậy, thì anh sẽ đánh mất đứa con duy nhất của mình sớm thôi."
"Thẩm tiên sinh có từng nghe chuyện tu hú chiếm tổ chưa? Chim khác đẻ trứng vào tổ của anh, sau khi nở, nó sẽ đẩy những đứa con của anh văng ra khỏi tổ cho té chết."
Chỉ với hai câu đơn giản, Phạn Già La đã tiên đoán được mọi chuyện xảy ra với con gái mình, cả quá khứ, hiện tại và tương lai của con bé đều được ẩn giấu trong câu chuyện tưởng chừng nhạt nhẽo nhưng thật ra rất kinh khủng nọ. Nếu không phải Thẩm Hữu Toàn vì tức giận mà vội đi làm xét nghiệm ADN, may mắn thức tỉnh rồi đón con gái mình đi, thì chắc bây giờ cả con bé cũng bị bắt đi rồi đúng chứ? Nghe vợ nói, trước khi kẻ bắt cóc kia đến trường mẫu giáo đón người thì đã nhiều lần xác nhận Thẩm Ngọc Linh có ở đó hay không. Nếu có thì cô ta sẽ đưa Thẩm Ngọc Linh đi luôn, rồi con gái y cũng sẽ bị trói lại, bị đe dọa và thậm chí là bị đánh đập tàn nhẫn...
Thẩm Hữu Toàn không thể nghĩ tiếp được nữa, cả người y bắt đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, mà lời cảnh cáo cuối cùng của Phạn Già La càng khiến y không dám vi phạm —— Chuyện hôm nay chỉ ba người chúng ta biết thôi, mong anh đừng để lọt ra ngoài, nếu không sự tình sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng đấy, đến nỗi Thẩm tiên sinh thủ đoạn cao siêu cũng không thể thu dọn được.
Chuyện kinh khủng đến nỗi mình không thể thu dọn là gì? Thẩm Hữu Toàn chỉ mới le lói chút suy nghĩ thì đã vội dập tắt trí tưởng tượng của mình, không cho nó tiếp tục bay xa nữa. Y liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó mới hoảng hốt nghĩ đến chuyện vài ngày trước đó, hình như trên mạng có người bóc phốt Phạn Già La lăng xê bản thân, nói hắn không phải là nhà ngoại cảm, mà là một tên lừa đảo giả thần giả quỷ.
Lúc đó, y còn cười nhạo tin tức đó vài lần, lắc đầu nói một câu "Lăng xê bất chấp", nhưng hôm nay y đã nhận thức được một cách sâu sắc —— Chân lý và sự thật chưa bao giờ thuộc về số đông. Khi bạn nghĩ mình đang tỉnh táo mà cười nhạo người khác, thì số phận đã theo dõi kẻ ngu ngốc là bạn từ lâu rồi, và nó sẽ chơi chết bạn bất cứ lúc nào.
Ở trước mặt số phận, mọi người đều chỉ là một con kiến hôi mà thôi, có mấy ai phá vỡ được quy tắc và con đường do số phận định sẵn đâu? Bọn họ là dạng tồn tại như thế nào? Nghĩ đến Phạn Già La liệu sự như thần, Thẩm Hữu Toàn bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng, mãi đến lúc này, y mới muộn màng nhận ra —— Trong lúc gặp Phạn Già La hôm qua, bản thân mình đã ngu xuẩn ngạo mạn cỡ nào, coi trời bằng vung cỡ nào!
Cổ họng y khô khốc, đầu ngón tay run rẩy mấy lần mới bấm lên màn hình điện thoại được, vừa bấm được hai số "11", thì cánh tay đã bị vợ mình đẩy mạnh một cái.
Một tiếng bốp vang lên, chiếc điện thoại vừa mua không lâu bị rớt bể, Chung Tuệ Lộ nắm chặt cánh tay chồng mình, hoảng sợ mà nói: "Không được báo cảnh sát! Bọn bắt cóc sẽ giết con tin đó!"
"Đây là bắt cóc mà, chúng ta phải nhờ cảnh sát nhờ giúp chứ!" - Thẩm Hữu Toàn đẩy cô ta ra, nói với giọng lạnh lùng. Y thực sự từng rất yêu vợ mình, sẵn sàng dành cho cô ta sự tôn trọng và quan tâm lớn nhất, nếu không thì y sẽ chẳng khăng khăng giữ mình, trong khi bản thân có địa vị cao như thế, đối mặt với nhiều cám dỗ như thế.
Nhưng hiện tại, tình cảm này đã hóa thành ngọn lửa thù hận, đốt sạch những ký ức ngọt ngào trong quá khứ của bọn họ. Y chỉ cần nhìn cô ta một cái thì đã thấy mắc ói rồi, huống hồ còn bị chạm vào.
Chung Tuệ Lộ lảo đảo suýt té, nhưng không có thời gian suy nghĩ tại sao chồng mình bỗng trở nên lạnh lùng. Cô ta mở Baidu trên điện thoại lên, chỉ vào mấy vụ án khiến lòng người đau nhói mà nói: "Nếu báo cảnh sát mà có ích thì em đã báo từ lâu rồi! Anh có nhớ vụ bắt cóc xảy ra ở Lâm Thành gần đây không? Gia đình đó báo cảnh sát, kết quả bọn bắt cóc lấy tiền chuộc đi, nhưng lại giết chết con tin. Bây giờ bọn họ mất tiền, mất luôn đứa nhỏ, gia đình tan nát, dù cuối cùng bọn bắt cóc cũng bị bắt về quy án thì có ích gì? Những tổn thất đó có thể bù đắp được sao? Anh xem thử số liệu thống kê của chính phủ đi, sau khi báo cảnh sát, xác suất bọn bắt cóc giết con tin là 80%, còn không báo cảnh sát là 40%, bọn chúng chỉ cần tiền thôi, chúng ta không thể chọc giận bọn chúng được! Chúng ta gom tiền rồi lặng lẽ chuộc con về không được sao? Em thật sự không chịu nổi bất cứ rủi ro nào đâu, đó là bảo bối do em mang thai chính tháng mười ngày sinh ra mà! Cơ thể nó vốn đã không khỏe rồi, nếu chúng ta chọc giận bọn bắt cóc, có khi nào bọn chúng sẽ trút giận lên thằng bé hay không? Liệu Nhiêu Nhiêu có chịu nổi hay không, có sống sót trở về được hay không? Bây giờ ngay cả nghĩ em cũng không dám nghĩ nữa, tim em đau quá!"
Chung Tuệ Lộ ngồi phịch xuống ghế sofa, khóc đến suýt ngất.
Ông bà Thẩm vốn nghĩ báo cảnh sát cũng được lập tức hoảng đến xanh mặt, tim thì quặn đau. Báo cảnh sát = giết con tin, họ đã bị Chung Tuệ Lộ nhét chặt đẳng thức này vào đầu, nó chiếm trọn tư tưởng của bọn họ. Thế là một người thì níu tay trái con trai, một người thì níu tay phải con trai, sống chết không cho y nhúc nhích.
Long Thành Sinh - vệ sĩ kiêm tài xế đang ngồi một bên liên tục bấm gọi cho bọn bắt cóc chợt lên tiếng: "Tôi thấy Thẩm tiên sinh nên báo cảnh sát, chỉ cần giấu kín thì bọn bắt cóc sẽ không biết đâu, phía chúng ta chuẩn bị tiền chuộc, còn cảnh sát thì vừa tìm manh mối vừa cứu người, coi như cho đứa nhỏ thêm một tầng bảo vệ. Bọn bắt cóc vẫn đang tắt máy, chẳng lẽ chúng ta cứ chờ như vậy sao?"
"Anh nghĩ mình là ai, anh có tư cách gì mà xen vào chuyện nhà chúng tôi? Không phải con anh thì anh không xót đúng không? Không được báo cảnh sát, tuyệt đối không được, ai báo thì tôi liều mạng với người đó!" - Chung Tuệ Lộ nhào tới như một con sư tử cái, cào vào mặt Long Thành Sinh.
Long Thành Sinh chật vật tránh né, sau đó trầm mặc, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu với Thẩm tiên sinh, khích lệ y mau ra quyết định. Mấy người kia đều hoảng loạn hết rồi, giờ chỉ có Thẩm tiên sinh là vẫn còn tỉnh táo.
Thẩm Hữu Toàn nhắm hai mắt, chán nản mà nói: "Tôi không báo cảnh sát, các người buông tôi ra, tôi nghĩ cách gom tiền."
"Bọn bắt cóc chỉ cần tiền thôi, chúng ta cho bọn chúng tiền là thằng bé có thể trở về. Chúng ta nhất định không được mạo hiểm! Chỉ cần Nhiêu Nhiêu có thể quay về, muốn ba mẹ đưa bao nhiêu tiền cũng được, ba mẹ sẽ bán hết nhà cửa, xe cộ! Mẹ còn mấy triệu tiền gửi ngân hàng, mẹ sẽ đưa hết cho con!" - Bà Thẩm vừa khóc vừa nói.
"Mẹ, đó là tiền dưỡng lão của ba mẹ mà, hai người cất đi. Thẩm gia chúng ta vẫn chưa đến nông nỗi đó đâu." - Thẩm Hữu Toàn nhặt điện thoại bị rớt bể lên, đoạn giải thích: "Con sẽ gọi cho phòng tài vụ, kêu bọn họ lập tức chuẩn bị tiền cho con." - Y vừa nói vừa đi lên thư phòng ở lầu hai.
Bấy giờ, Chung Tuệ Lộ mới bỏ qua việc Long Thành Sinh xen vào chuyện của người khác, khẩn trương theo lên lầu hai.
Thẩm Hữu Toàn nhanh chóng gọi cho Bạch Mạc để xin số điện thoại của Phạn Già La. Y thật sự đang rất hối hận vì hôm qua mình đã quá vô lễ cũng quá vội vàng mà bỏ đi, quên hỏi cách liên lạc với Phạn tiên sinh, nếu không nhờ Phạn tiên sinh chỉ điểm, thì bây giờ y sẽ chỉ càng sứt đầu mẻ trán hơn nữa.
Bạch Mạc nghe ra sự nóng nảy của y, không hỏi nhiều mà gửi một dãy số qua.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nói mát lạnh như dòng suối chảy ra từ lòng đất truyền tới, tức khắc lấy đi nỗi sốt ruột trong lòng Thẩm Hữu Toàn: "Thẩm tiên sinh, hỉ thước nhỏ của anh vẫn khỏe chứ?"
Không nghi ngờ chút nào, hỉ thước nhỏ chính là nói con gái mình. Nhớ tới gương mặt tươi cười xán lạn vì quá vui vẻ hôm nay của con gái, lại nhớ tới việc con bé cứ mãi nói "Con thích ba ba nhất", sự cáu kỉnh trong Thẩm Hữu Toàn lập tức được xoa dịu rất nhiều, "Khỏe lắm, con bé khỏe lắm." - Y vừa nói vừa đi đến phòng con gái, nhìn qua khe cửa. Dưới sự vỗ về của bà vú, bé con đã ngủ rồi, một bàn chân bụ bẫm nhỏ nhắn thò ra ngoài chăn, trông vô cùng đáng yêu.
Hai mắt Thẩm Hữu Toàn chợt nóng bừng, cổ họng thì khô khốc. Nếu không nhờ Phạn Già La nhắc nhở, có lẽ bây giờ con bé đang bị trói ở một nơi tăm tối vắng vẻ, lộn xộn bẩn thỉu, chịu đựng sự hăm dọa và ngược đãi của đám côn đồ nào đó, cảnh tượng như thế, ngay cả nghĩ y cũng không dám nghĩ.
"Phạn tiên sinh, Thẩm Ngọc Nhiêu bị bắt cóc rồi, tôi phải làm gì đây?" – Giống như việc mẹ mình không hề quan tâm đến an nguy của cháu gái, bây giờ Thẩm Hữu Toàn cũng không muốn bỏ ra 50 triệu để cứu một đứa con hoang, y không thánh mẫu đến mức đó, nhưng y cũng không thể trơ mắt nhìn Thẩm Ngọc Nhiêu chịu tội. Cứu thì vẫn phải cứu, nhưng phải giảm tổn thất của Thẩm gia đến mức thấp nhất. Y chỉ là người mới trong giới thương nghiệp, không phải con em thế gia, không có bao nhiêu căn cơ, nếu thật sự lấy ra 50 triệu trong một lần thì sẽ tổn thất nặng nề.
Nói thật, y đã cố hết sức kiềm chế mặt xấu xa trong mình, không ngừng thúc giục bản thân đi đúng đường, nếu không thì y căn bản sẽ không quan tâm đến sự sống chết của Thẩm Ngọc Nhiêu, và sẽ càng không để người đàn bà Chung Tuệ Lộ đó tiếp tục nhảy nhót trước mặt mình. Có một khoảnh khắc, y đã bị lửa giận đốt đốt thủng lý trí, suýt thì nói với bọn bắt cóc: Các người giết con tin đi, tôi không quan tâm, dù sao Thẩm Ngọc Nhiêu cũng không phải con của tôi!
May thay, y chưa nói và cũng chưa làm gì cả, nếu không y chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.