Chương 1
Tát Không Không
07/11/2014
Tôi nhìn mình trong kiếng --- ngồi ở trên bồn cầu, ánh mắt tan rã mê man,
đầu tóc đã bị vò thành cái tổ chim --- lôi thôi chật vật đến nỗi người
tôi không đành lòng nhìn nữa.
Tại sao có thể như vậy? Cúi đầu nhìn que thử thai trong tay, đường gạch màu đỏ chỉ rõ ràng trong bụng tôi đang có "một quả trứng".
Đúng vậy, tôi mang thai!
Mặc dù đã vì chuyện này thấp thỏm một tuần, nhưng khi có kết quả chính thức, vẫn khiến tôi trở tay không kịp.
Bây giờ cái gì tôi cũng không dám nghĩ, cái gì cũng không muốn nghĩ, vô ý thức xoa đám "cỏ dại" trên đầu.
"Em đang làm gì ở đây?" Giọng nam trong trẻo khiến tôi tỉnh lại.
Ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông thanh tú tuấn dật đứng ở cạnh cửa, khoé miệng giơ lên, gợi lên độ cong mê người, khiến cho ánh mắt trời cũng sáng hẳn lên. Môi hồng răng trắng, mặt mày như vẽ.
Không sai, đây chính là người sáng tạo "Kinh hỉ" trong bụng tôi ―― cha của em bé ―― Nhiễm Ngạo.
"Tại sao không gõ cửa? Đây là nhà cầu! Mau đi ra ngoài cho tôi!" Bây giờ tôi đang bị bệnh tâm thần, gặp phật giết phật, gặp người thịt người.
"Em cũng biết đây là nhà cầu?" Nhiễm Ngạo hơi nâng lên đôi mắt xếch xinh đẹp của anh, cố tình kinh ngạc: "Tôi còn tưởng rằng em nhận sai nơi này thành phòng ngủ, cho nên mới phải ở bên trong suốt hai giờ."
"Tôi bị táo bón!" Hung hăng trừng anh một cái.
"A, thì ra là như vậy" anh dùng tay sờ nhẹ cái trán, lộ ra bộ dáng bừng tỉnh, sau đó hài hước cười một tiếng: "Bất quá, anh cảm thấy em mặc quần ngồi trên WC là bị táo bón sao."
"Tôi không có làm chuyện gì xấu, anh quản tôi làm gì!" Thanh âm thật rõ ràng bình tĩnh, thật là bội phục mình.
Anh nâng lên lông mày: "Trên tay em cầm cái gì?"
"Không có gì... A! Anh không nên tới đây!" Đang lúc tôi chuẩn bị đem vật cầm trong tay - chứng cứ phạm tội đem giấu, Nhiễm Ngạo đột nhiên bước nhanh tới, tôi thất kinh, que thử thai bị anh cướp đi.
"Đây là cái gì?" Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng tôi.
Tôi trấn định nhìn về phía anh: "Nhiệt kế."
"Vệ Tịnh Nhã!" Ánh mắt nguy hiểm của anh chớp chớp.
"Que thử thai." Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
"Bản kết quả đâu?" Một cái tay vươn ra.
"Yên tâm, tôi đã nghiệm qua, không có mang thai!" Tôi cầm tay của anh, nụ cười chân thành.
Anh giống như cười một tiếng, rút tay ra, một lần nữa để lại trước mặt tôi: "Bản kết quả."
Không cam tâm nhưng tôi cũng đưa bản kết quả cho anh, lo sợ quan sát thần sắc của anh.
Chỉ thấy Nhiễm Ngạo cầm lấy que thử thai cẩn thận so sánh, khoé miệng từ từ giương lên hai bên, trong mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị.
Anh từ từ đứng dậy, trên cao nhìn xuống tôi: "Vệ Tịnh Nhã, đã đến lúc em nên thực hiện lời hứa."
Lời hứa?
A.
Lời hứa.
Nhìn bộ dáng đắc ý của anh, tôi bất đắc dĩ lâm vào trong hồi ức.
Hai tháng trước, sau khi tắm rửa thoa tốt mặt nạ rong biển, mở ra máy vi tính, tiến vào diễn đàn của học viện đàm luận chuyện thực tập. Kết quả, bị đàn em hay quấn quít lấy tôi trong học viện bắt gặp, nhìn cậu takhông coi ai ra gì không ngừng phát ra những câu nói và hình ảnh buồn nôn, tôi chỉ có thể im lặng hỏi ông trời.
Theo tin tức của chúng tôi, tiểu tử này này lúc đại học năm thứ nhất đón người mới đến có nhìn thấy tôi, nhất thời giật nảy mình. Thuật lại bốn chữ này, toàn bộ người trong phòng ngủ trợn to hai mắt, ý đồ từ trên người của tôi tìm một vài dấu vết... không làm thất vọng bọn họ. Cố gắng hồi lâu sau, rốt cục tuyệt vọng lắc đầu: "Hành Bình, nhìn người như vậy sao, làm sao ánh mắt lại không tốt như vậy?"
Bất kể như thế nào, từ đó về sau chưa đến phút cuối cùng cậu ta cũng chưa bỏ quyết tâm, ôm nguyện vọng không thành công cũng thành nhân bắt đầu theo đuổi tôi, không nghe theo những lời lẽ uyển chuyển lẫn nghiêm khắc cự tuyệt của tôi, mỗi ngày đều ở những nơi tôi có thể xuất hiện, trừ nhà vệ sinh. Thật vất vả phá vòng vây thành công trở về phòng ngủ dưỡng thương, các bạn cùng phòng còn nước mắt lòa xòa mắng tôi không hiểu phong tình, lòng dạ độc ác.
"Tịnh Nhã, không nên lo lắng, bồ là mặt baby, không có già, nhìn qua tuyệt đối cùng niên kỷ với cậu ta."
"Đúng đó, Hành Bình bộ dạng đẹp trai, tính cách rộng rãi, hơn nữa nghe nói cậu ta là nhà báo của tạp chí xã Thiểu Đông. Qua thôn này, không phải ở phòng trọ này."
Lời tuy như thế, nhưng muốn tôi cùng một tiểu nam sinh nói chuyện yêu đương, hệ số khó khăn thật sự quá lớn.
Sau lại, gặp Nhiễm Ngạo, bị gương mặt tuấn tú của anh mê hoặc choáng váng, hồ đồ làm bạn gái của anh, lại còn hồ đồ chuyển vào nhà của anh.
Dù vậy, Hành Bình vẫn tuyên thệ, trừ phi tôi kết hôn, nếu không cậu ấy tuyệt không bỏ cuộc.
Nghĩ tới đây, không khỏi thở dài: Vệ Tịnh Nhã a, Vệ Tịnh Nhã, mày nói xem mày không có chuyện gì làm hay sao lại nhận thức người đó? Là loại hại nước hại dân a.
Đang hết sức tự oán và than thở, trực giác của phụ nữ ập tới, tôi chợt quay đầu lại, phát hiện Nhiễm Ngạo đang đứng ở phía sau, không một tiếng động.
Tôi lúc này bị dọa đến chết khiếp, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh.
Cứ như vậy nhìn nhau 10 giây, sau đó anh chuyển mắt, mở đèn, xem như không có việc gì giật xuống cà vạt, bỏ đi áo khoác âu phục (áo vest), hời hợt nói một câu: "Anh đã về."
Thật khác với câu anh khi nói lúc trở về.
Lúc ấy ý nghĩ đầu tiên là --- đoán chừng anh cũng bị tôi làm cho sợ không nhẹ: ngẫm lại xem, trong phòng một mảnh đen nhánh, đột nhiên trong lúc một khuôn mặt dính đầy "Bùn lầy" được đèn huỳnh quang của máy vi tính chiếu ra, cảnh tượng kia, là cỡ nào kinh khủng.
Đối diện anh vô hạn đồng tình, đột nhiên nghĩ đến, trên máy vi tính còn không ngừng hiện ra chứng cứ "hồng hạnh ra tường" của tôi, dưới tình thế cấp bách, tôi dùng thủ pháp vụng về nhất --- nhanh chóng khép lại máy vi tính.
"Anh hù em." Sau sự yên lặng ngắn ngủi, tôi quyết định chủ động, che dấu việc giấu đầu hở đuôi.
"Phải không." Âm điệu bình tĩnh.
Không có phản ứng?
Vượt qua như thế, tôi cảm thấy quỷ dị.
"Anh có đói bụng không, muốn ăn cái gì, em nấu cho anh." Mặc dù tài nấu nướng của tôi không giỏi, nhưng tiềm lực vô hạn, lần này sống chết trước mắt, chính là bắt tôi nấu hết các món tôi cũng biến ra.
Lúc này, Nhiễm Ngạo phút chốc đứng lên, hướng tôi đi tới, tôi khẩn trương đến toàn thân căng thẳng.
Ai ngờ anh cúi xuống, ở miệng tôi hôn nhẹ, sau đó nhợt nhạt cười một tiếng: "Từ từ hàn huyên."
Tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn anh ra khỏi phòng, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ kính nể.
Nhiễm Ngạo, anh lợi hại a, tôi bôi mặt giống như quái vật anh còn dám hôn, cũng không sợ buổi tối gặp ác mộng. Không hổ là người đàn ông tôi chọn, có đảm lược.
Tôi vội vàng đóng kín máy vi tính, rửa đi mặt nạ.
Không tin tưởng Nhiễm Ngạo nhìn như không có chuyện gì xảy ra, kì thực nụ cười đầy âm hiểm xảo trá, trước nghĩ biện pháp để cho anh bớt giận, nếu không sáng mai đồ ăn vặt của tôi sẽ không cánh mà bay.
Đem ly cà phê tiến vào thư phòng, Nhiễm Ngạo đang ngồi ở trước bàn đọc sách, trên mặt một mảnh tỉnh táo, rõ ràng phát hiện tôi đi vào, nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
"Có mệt hay không?" Để xuống cà phê, tôi đi tới phía sau Nhiễm Ngạo, xoa bóp bả vai.
Không hề có động tĩnh gì.
Tôi quyết định vứt bỏ vũ khí đầu hàng: "Người kia là học đệ của em, em làm sao có thể thích cái loại tiểu hài tử này? Người ta nhỏ hơn em những hai tuổi, em... A!"
Lời kịch còn không có nói, tôi liền bị anh bắt ngồi trên đùi, hung hăng hôn, ở một khắc kia, tôi cảm nhận được cái gì là mõm sói trong truyền thuyết.
Đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc, ở trong miệng tôi công thành đoạt đất, trong nháy mắt tịch thu hết dưỡng khí cùng thần trí của tôi. Nụ hôn này vội vàng mà không an, tôi cảm giác được anh thật sâu sợ hãi.
Nhiễm Ngạo a Nhiễm Ngạo, rốt cuộc biết tình thế nguy cấp, hiểu được muốn quý trọng tôi sao.
Tôi thuận thế vòng tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng chuyển đầu lưỡi, anh giật mình, tiếp theo càng thêm kịch liệt dây dưa lưỡi tôi. Tay xâm nhập dưới lớp áo ngủ của tôi, theo phía sau lưng của tôi một đường mà lên, cuối cùng chuyển dời đến trước ngực của tôi, dịu dàng vuốt ve.
Từ từ, tôi cảm giác được anh hồi phục phân thân, anh thở hổn hển, nhiệt độ anh nóng hổi.
Hôn đã không thể thỏa mãn, ngay sau đó, tôi bị đặt ở trên bàn sách, anh cúi thấp người, cùng tôi nhìn nhau .
Trong mắt anh, có phức tạp giãy dụa, có bối rối sợ hãi mất đi.
Tôi đổi khách làm chủ, chậm rãi giải khai nút áo của anh, hai tay ở lồng ngực anh nhẹ nhàng di chuyển, động tác mập mờ.
Anh ánh mắt lóe ra, hít một hơi thật sâu, sau đó cúi xuống...
Ngày thứ hai tỉnh lại, chỉ cảm thấy thắt lưng dị thường đau nhức. Nhiễm Ngạo nổi giận lên thật là đáng sợ.
Mở mắt, liền nhìn thấy Nhiễm Ngạo cổ quái nở nụ cười.
"Anh sao vậy?" Tôi hỏi, trong lòng hoang mang rối loạn.
"Không có gì. Chỉ bất quá," anh cố ý thở dài: "Tối hôm qua, anh quên dùng bao cao su."
Quên mất? Vậy tại sao muốn lộ ra nụ cười âm mưu được như ý.
Bất quá, tôi cũng sẽ không cho anh đắc ý như vậy.
"Không có chuyện gì, một lần mà thôi, sẽ không xui xẻo như vậy." Tôi chẳng hề để ý rời giường mặc quần áo, vào đến phòng tắm rửa mặt.
"Nếu quả thật mang thai thì sao?" Anh theo sát ở sau thân thể tôi, đuổi tận không buông.
"Anh cứ nói đi?" Tôi ngó chừng anh qua gương.
Nhiễm Ngạo từ phía sau ôm lấy tôi, đem cằm đặt tại đầu tôi, mắt lộ ra thần sắc dịu dàng: "Nếu như em mang thai, chúng ta lập tức kết hôn."
Cũng biết anh là cố ý, từ tôi bắt đầu thực tập, anh thường xuyên nhắc tới chuyện này, muốn tôi đáp ứng sau khi tốt nghiệp lập tức cùng anh kết hôn.
Tại sao có thể như vậy? Cúi đầu nhìn que thử thai trong tay, đường gạch màu đỏ chỉ rõ ràng trong bụng tôi đang có "một quả trứng".
Đúng vậy, tôi mang thai!
Mặc dù đã vì chuyện này thấp thỏm một tuần, nhưng khi có kết quả chính thức, vẫn khiến tôi trở tay không kịp.
Bây giờ cái gì tôi cũng không dám nghĩ, cái gì cũng không muốn nghĩ, vô ý thức xoa đám "cỏ dại" trên đầu.
"Em đang làm gì ở đây?" Giọng nam trong trẻo khiến tôi tỉnh lại.
Ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông thanh tú tuấn dật đứng ở cạnh cửa, khoé miệng giơ lên, gợi lên độ cong mê người, khiến cho ánh mắt trời cũng sáng hẳn lên. Môi hồng răng trắng, mặt mày như vẽ.
Không sai, đây chính là người sáng tạo "Kinh hỉ" trong bụng tôi ―― cha của em bé ―― Nhiễm Ngạo.
"Tại sao không gõ cửa? Đây là nhà cầu! Mau đi ra ngoài cho tôi!" Bây giờ tôi đang bị bệnh tâm thần, gặp phật giết phật, gặp người thịt người.
"Em cũng biết đây là nhà cầu?" Nhiễm Ngạo hơi nâng lên đôi mắt xếch xinh đẹp của anh, cố tình kinh ngạc: "Tôi còn tưởng rằng em nhận sai nơi này thành phòng ngủ, cho nên mới phải ở bên trong suốt hai giờ."
"Tôi bị táo bón!" Hung hăng trừng anh một cái.
"A, thì ra là như vậy" anh dùng tay sờ nhẹ cái trán, lộ ra bộ dáng bừng tỉnh, sau đó hài hước cười một tiếng: "Bất quá, anh cảm thấy em mặc quần ngồi trên WC là bị táo bón sao."
"Tôi không có làm chuyện gì xấu, anh quản tôi làm gì!" Thanh âm thật rõ ràng bình tĩnh, thật là bội phục mình.
Anh nâng lên lông mày: "Trên tay em cầm cái gì?"
"Không có gì... A! Anh không nên tới đây!" Đang lúc tôi chuẩn bị đem vật cầm trong tay - chứng cứ phạm tội đem giấu, Nhiễm Ngạo đột nhiên bước nhanh tới, tôi thất kinh, que thử thai bị anh cướp đi.
"Đây là cái gì?" Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng tôi.
Tôi trấn định nhìn về phía anh: "Nhiệt kế."
"Vệ Tịnh Nhã!" Ánh mắt nguy hiểm của anh chớp chớp.
"Que thử thai." Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
"Bản kết quả đâu?" Một cái tay vươn ra.
"Yên tâm, tôi đã nghiệm qua, không có mang thai!" Tôi cầm tay của anh, nụ cười chân thành.
Anh giống như cười một tiếng, rút tay ra, một lần nữa để lại trước mặt tôi: "Bản kết quả."
Không cam tâm nhưng tôi cũng đưa bản kết quả cho anh, lo sợ quan sát thần sắc của anh.
Chỉ thấy Nhiễm Ngạo cầm lấy que thử thai cẩn thận so sánh, khoé miệng từ từ giương lên hai bên, trong mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị.
Anh từ từ đứng dậy, trên cao nhìn xuống tôi: "Vệ Tịnh Nhã, đã đến lúc em nên thực hiện lời hứa."
Lời hứa?
A.
Lời hứa.
Nhìn bộ dáng đắc ý của anh, tôi bất đắc dĩ lâm vào trong hồi ức.
Hai tháng trước, sau khi tắm rửa thoa tốt mặt nạ rong biển, mở ra máy vi tính, tiến vào diễn đàn của học viện đàm luận chuyện thực tập. Kết quả, bị đàn em hay quấn quít lấy tôi trong học viện bắt gặp, nhìn cậu takhông coi ai ra gì không ngừng phát ra những câu nói và hình ảnh buồn nôn, tôi chỉ có thể im lặng hỏi ông trời.
Theo tin tức của chúng tôi, tiểu tử này này lúc đại học năm thứ nhất đón người mới đến có nhìn thấy tôi, nhất thời giật nảy mình. Thuật lại bốn chữ này, toàn bộ người trong phòng ngủ trợn to hai mắt, ý đồ từ trên người của tôi tìm một vài dấu vết... không làm thất vọng bọn họ. Cố gắng hồi lâu sau, rốt cục tuyệt vọng lắc đầu: "Hành Bình, nhìn người như vậy sao, làm sao ánh mắt lại không tốt như vậy?"
Bất kể như thế nào, từ đó về sau chưa đến phút cuối cùng cậu ta cũng chưa bỏ quyết tâm, ôm nguyện vọng không thành công cũng thành nhân bắt đầu theo đuổi tôi, không nghe theo những lời lẽ uyển chuyển lẫn nghiêm khắc cự tuyệt của tôi, mỗi ngày đều ở những nơi tôi có thể xuất hiện, trừ nhà vệ sinh. Thật vất vả phá vòng vây thành công trở về phòng ngủ dưỡng thương, các bạn cùng phòng còn nước mắt lòa xòa mắng tôi không hiểu phong tình, lòng dạ độc ác.
"Tịnh Nhã, không nên lo lắng, bồ là mặt baby, không có già, nhìn qua tuyệt đối cùng niên kỷ với cậu ta."
"Đúng đó, Hành Bình bộ dạng đẹp trai, tính cách rộng rãi, hơn nữa nghe nói cậu ta là nhà báo của tạp chí xã Thiểu Đông. Qua thôn này, không phải ở phòng trọ này."
Lời tuy như thế, nhưng muốn tôi cùng một tiểu nam sinh nói chuyện yêu đương, hệ số khó khăn thật sự quá lớn.
Sau lại, gặp Nhiễm Ngạo, bị gương mặt tuấn tú của anh mê hoặc choáng váng, hồ đồ làm bạn gái của anh, lại còn hồ đồ chuyển vào nhà của anh.
Dù vậy, Hành Bình vẫn tuyên thệ, trừ phi tôi kết hôn, nếu không cậu ấy tuyệt không bỏ cuộc.
Nghĩ tới đây, không khỏi thở dài: Vệ Tịnh Nhã a, Vệ Tịnh Nhã, mày nói xem mày không có chuyện gì làm hay sao lại nhận thức người đó? Là loại hại nước hại dân a.
Đang hết sức tự oán và than thở, trực giác của phụ nữ ập tới, tôi chợt quay đầu lại, phát hiện Nhiễm Ngạo đang đứng ở phía sau, không một tiếng động.
Tôi lúc này bị dọa đến chết khiếp, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh.
Cứ như vậy nhìn nhau 10 giây, sau đó anh chuyển mắt, mở đèn, xem như không có việc gì giật xuống cà vạt, bỏ đi áo khoác âu phục (áo vest), hời hợt nói một câu: "Anh đã về."
Thật khác với câu anh khi nói lúc trở về.
Lúc ấy ý nghĩ đầu tiên là --- đoán chừng anh cũng bị tôi làm cho sợ không nhẹ: ngẫm lại xem, trong phòng một mảnh đen nhánh, đột nhiên trong lúc một khuôn mặt dính đầy "Bùn lầy" được đèn huỳnh quang của máy vi tính chiếu ra, cảnh tượng kia, là cỡ nào kinh khủng.
Đối diện anh vô hạn đồng tình, đột nhiên nghĩ đến, trên máy vi tính còn không ngừng hiện ra chứng cứ "hồng hạnh ra tường" của tôi, dưới tình thế cấp bách, tôi dùng thủ pháp vụng về nhất --- nhanh chóng khép lại máy vi tính.
"Anh hù em." Sau sự yên lặng ngắn ngủi, tôi quyết định chủ động, che dấu việc giấu đầu hở đuôi.
"Phải không." Âm điệu bình tĩnh.
Không có phản ứng?
Vượt qua như thế, tôi cảm thấy quỷ dị.
"Anh có đói bụng không, muốn ăn cái gì, em nấu cho anh." Mặc dù tài nấu nướng của tôi không giỏi, nhưng tiềm lực vô hạn, lần này sống chết trước mắt, chính là bắt tôi nấu hết các món tôi cũng biến ra.
Lúc này, Nhiễm Ngạo phút chốc đứng lên, hướng tôi đi tới, tôi khẩn trương đến toàn thân căng thẳng.
Ai ngờ anh cúi xuống, ở miệng tôi hôn nhẹ, sau đó nhợt nhạt cười một tiếng: "Từ từ hàn huyên."
Tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn anh ra khỏi phòng, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ kính nể.
Nhiễm Ngạo, anh lợi hại a, tôi bôi mặt giống như quái vật anh còn dám hôn, cũng không sợ buổi tối gặp ác mộng. Không hổ là người đàn ông tôi chọn, có đảm lược.
Tôi vội vàng đóng kín máy vi tính, rửa đi mặt nạ.
Không tin tưởng Nhiễm Ngạo nhìn như không có chuyện gì xảy ra, kì thực nụ cười đầy âm hiểm xảo trá, trước nghĩ biện pháp để cho anh bớt giận, nếu không sáng mai đồ ăn vặt của tôi sẽ không cánh mà bay.
Đem ly cà phê tiến vào thư phòng, Nhiễm Ngạo đang ngồi ở trước bàn đọc sách, trên mặt một mảnh tỉnh táo, rõ ràng phát hiện tôi đi vào, nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
"Có mệt hay không?" Để xuống cà phê, tôi đi tới phía sau Nhiễm Ngạo, xoa bóp bả vai.
Không hề có động tĩnh gì.
Tôi quyết định vứt bỏ vũ khí đầu hàng: "Người kia là học đệ của em, em làm sao có thể thích cái loại tiểu hài tử này? Người ta nhỏ hơn em những hai tuổi, em... A!"
Lời kịch còn không có nói, tôi liền bị anh bắt ngồi trên đùi, hung hăng hôn, ở một khắc kia, tôi cảm nhận được cái gì là mõm sói trong truyền thuyết.
Đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc, ở trong miệng tôi công thành đoạt đất, trong nháy mắt tịch thu hết dưỡng khí cùng thần trí của tôi. Nụ hôn này vội vàng mà không an, tôi cảm giác được anh thật sâu sợ hãi.
Nhiễm Ngạo a Nhiễm Ngạo, rốt cuộc biết tình thế nguy cấp, hiểu được muốn quý trọng tôi sao.
Tôi thuận thế vòng tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng chuyển đầu lưỡi, anh giật mình, tiếp theo càng thêm kịch liệt dây dưa lưỡi tôi. Tay xâm nhập dưới lớp áo ngủ của tôi, theo phía sau lưng của tôi một đường mà lên, cuối cùng chuyển dời đến trước ngực của tôi, dịu dàng vuốt ve.
Từ từ, tôi cảm giác được anh hồi phục phân thân, anh thở hổn hển, nhiệt độ anh nóng hổi.
Hôn đã không thể thỏa mãn, ngay sau đó, tôi bị đặt ở trên bàn sách, anh cúi thấp người, cùng tôi nhìn nhau .
Trong mắt anh, có phức tạp giãy dụa, có bối rối sợ hãi mất đi.
Tôi đổi khách làm chủ, chậm rãi giải khai nút áo của anh, hai tay ở lồng ngực anh nhẹ nhàng di chuyển, động tác mập mờ.
Anh ánh mắt lóe ra, hít một hơi thật sâu, sau đó cúi xuống...
Ngày thứ hai tỉnh lại, chỉ cảm thấy thắt lưng dị thường đau nhức. Nhiễm Ngạo nổi giận lên thật là đáng sợ.
Mở mắt, liền nhìn thấy Nhiễm Ngạo cổ quái nở nụ cười.
"Anh sao vậy?" Tôi hỏi, trong lòng hoang mang rối loạn.
"Không có gì. Chỉ bất quá," anh cố ý thở dài: "Tối hôm qua, anh quên dùng bao cao su."
Quên mất? Vậy tại sao muốn lộ ra nụ cười âm mưu được như ý.
Bất quá, tôi cũng sẽ không cho anh đắc ý như vậy.
"Không có chuyện gì, một lần mà thôi, sẽ không xui xẻo như vậy." Tôi chẳng hề để ý rời giường mặc quần áo, vào đến phòng tắm rửa mặt.
"Nếu quả thật mang thai thì sao?" Anh theo sát ở sau thân thể tôi, đuổi tận không buông.
"Anh cứ nói đi?" Tôi ngó chừng anh qua gương.
Nhiễm Ngạo từ phía sau ôm lấy tôi, đem cằm đặt tại đầu tôi, mắt lộ ra thần sắc dịu dàng: "Nếu như em mang thai, chúng ta lập tức kết hôn."
Cũng biết anh là cố ý, từ tôi bắt đầu thực tập, anh thường xuyên nhắc tới chuyện này, muốn tôi đáp ứng sau khi tốt nghiệp lập tức cùng anh kết hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.