Chương 25
Tát Không Không
07/11/2014
"Ôi" Đi vào thang máy tôi che miệng ngáp lớn một cái.
Mấy ngày gần đây về tới nhà là bị Nhiễm Ngạo đem lên giường muốn làm gì thì làm, nói là phải lấy lại vóc dáng một năm trước đây. Làm tôi mỗi ngày thắt lưng đều đau nhức, ngày hôm sau đi làm thì ỉu xìu. Nhìn lại Nhiễm Ngạo thì tinh thần sảng khoái, vẻ mặt đắc ý, làm cho người tôi phát hoả mà.
"Học tỷ, từ từ đã" Cửa thang máy vừa khép lại, Hành Bình vọt nhanh vào.
Dưới một phen nghiêm khắc của tôi, anh nhận thức được thức thời vu tuấn kiệt, cũng không dám kêu thẳng tên tôi nữa, từ nay về sau bắt đầu kêu tôi là học tỷ, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy
"Làm tôi hết hồn" Tôi lười biếng dựa vào vách tường, hỏi: "Vội vàng như vậy, tối hôm qua lại thức chơi điện tử sao?"
Anh ngượng ngùng gãi đầu:" Định chơi đến hết màn kết quả..... không..... để ý chơi suốt đêm"
Cả một đêm không ngủ mà tinh thần vẫn tốt vậy, tôi không khỏi hâm mộ, đúng là tuổi trẻ thật tốt, không giống tôi, từ khi sinh đứa nhỏ sức khoẻ giảm sút, thiếu ngủ một chút đã thấy không thoải mái. Nghĩ đến đây, tôi liền ngáp một cái.
"Học tỷ, gần đây cô rất mệt mỏi sao?" Hành Bình hỏi
"Có sao?" Tôi giả vờ
Hành Bình cẩn thận đánh giá tôi, chạm chạm vào cái mũi: "Hơn nữa, còn gầy đi không ít"
"Thật sự?" Tôi vui mừng. Thật sự là gặp hoạ được phúc, xem ra Nhiễm Ngạo nói đúng, vận động trên giường quả nhiên là cách thức giảm béo tốt nhất. Quên đi, vì dáng người của tôi, từ nay về sau sẽ mặc cho anh bố trí .
"Hắc hắc" Hành Bình bỗng đưa mặt lại sát mặt tôi, cười xấu xa: "Không phải là ông xã cô mỗi tối đều yêu cầu quá độ với cô chứ?"
Nghe vậy, mặt tôi đỏ lên rồi dần lan tới cổ, quả nhiên bị nhìn rõ.
Thấy tình trạng này, Hành Bình kinh ngạc mở lớn miệng: "Không thể nào, tôi đoán đúng rồi?"
Tôi thanh thanh cổ họng (khụ khụ ý): "Trẻ con không nên hỏi nhiều về vấn đề này"
Anh không thèm nhìn tôi, nheo nheo mắt lại nói: "Ông xã cô quá lợi hại, khi nào giới thiệu cho tôi biết?"
"Như thế nào?" Tôi dò xét anh: "Có hứng thú với ông xã tôi, có muốn tôi nhường cho cậu hay không? Nói không chừng cậu đúng là người anh thích"
Hành Bình lùi ra sau, dùng sức xoa cánh tôi, nổi da gà, nhíu mày nén giận nói: "Làm gì mà mới sáng sớm đã nói những lời này, tôi còn chưa có ăn sáng đó?"
Tôi lấy tài liệu gõ đầu anh: "Tiểu tử cậu rốt cuộc rất nhàm chán sao, cả ngày đi quan tâm gia đình người khác"
Hành Bình cười lấy lòng, nhìn xung quanh rồi nói: "Học tỷ, nghe nói tổng biên tập mới hôm nay tới nhận chức là một đại mỹ nữ"
Đại mỹ nữ? Bây giờ dù có là đại soái ca cũng không làm tôi hứng thú nữa. Ôi cái thắt lưng của tôi.
Hành Bình tự mình nói: "Nghe gọi hình như là Hồ Nghi Dĩ, tên cũng không tệ lắm"
Lời nói của anh như có sấm vang vào tôii tôi, tôi cứng nhắc quay đầu lại nói: "Cậu nói.... cô ấy tên là gì?"
"Hồ Nghi Dĩ, cô biết sao?"
Tôi ra sức lắc đầu, không đâu, nhất định là trùng họ trùng tên, thế giới lớn như vậy, sao có thể đụng ở một chỗ được, nhất định không phải cô.
Cửa thang máy mở ra, tôi liếc mắt thấy cái dáng vẻ yểu điệu quen thuộc, tâm nhất thời lạnh lẽo, thật sự là oan gia ngõ hẹp, Hồ Nghi Dĩ, quả nhiên là cô.
Lập tức cô cũng thấy tôi, nhướng mày: "Cả hai lại đây một chút"
Tôi không rõ chuyện gì? Thoải mái đi vào văn phòng.
Quả nhiên, khi vừa vào tới cửa, liền thấy vẻ mặt dì ghẻ của cô: "Nghe nói bản thảo về Funeral là do hai ngươi phụ trách"
"Đúng vậy" Hành Bình trả lời: "Có vấn đề gì?"
Hồ Nghi Dĩ cười lạnh một chút, đem bản thảo ném xuống đất: "Loại bản thảo này các người nghĩ có thể nộp được sao?"
"Này, bản thảo này là do chúng tôi cực khổ mới viết ra được, cô dựa vào cái gì mà khinh thường?" Hành Bình nhịn không được quát lại cô ta.
"Loại bản thảo này với các tạp chí khác viết có gì khác biệt?" Hồ Nghi Dĩ nhìn chằm chằm chúng tôi: "Tôi muốn chính là một bài viết Funeral độc nhất vô nhị"
"Funeral thần bí cũng không phải một hai ngày, anh mới xuất hiện thì toàn bộ giới truyền thông đều vắt óc để tìm tư liệu của anh, kết quả không thu được gì. Hiện tại lại muốn hai chúng tôi tìm ra thông tin độc nhất vô nhị về anh, không phải là ép buộc sao?" Hành Bình than khổ.
"Chưa làm đã nói không được, anh là đàn ông sao?" Hồ Nghi Dĩ hừ lạnh một tiếng
"Này, người phụ nữ này..." Hành Bình tức giận
Tôi vội ngăn cản anh: "Hành Bình, cậu đi ra ngoài để cho tôi cùng tổng biên tập nói chuyện"
Hành Bình không có cách nào khác đành phải đi ra ngoài.
"Rất nghe lời, cô và anh ta có quan hệ gì?" Hồ Nghi Dĩ lành lạnh nói
Tôi không để ý tới lời của cô, đi thẳng vào vấn đề nói: "Cô muốn thế nào?"
Cô làm bộ không hiểu: "Cái gì mà muốn thế nào?"
Tôi nhìn cô: "Cô đừng nói cô là trùng hợp mà đến toà soạn này."
Hai tay Hồ Nghi Dĩ chống cằm nói: "Đương nhiên không phải, tháng trước tôi chuẩn bị đổi công việc, mấy toà soạn đều mời tôi, nhưng tôi vô tình biết cô làm ở đây nên muốn đến gặp cô."
"Cô có ám chiêu gì thì cứ đem hết ra đây đi nhưng tôi nói cho cô biết, tương lai Hành Bình chính là ông chủ của chúng ta, ngươi không nên thừa dịp mà đắc tội với cậu ấy, những ngày sau sẽ khổ sở" Sợ liên luỵ tới Hành Bình, tôi cảnh cáo cô.
"Khẩn trương như vậy, xem ra giữa các người thật không đơn giản?" Hồ Nghi Dĩ ý vị thâm trường nhìn tôi.
"Đúng vậy, chúng tôi là gian phu dâm phụ, cô bây giờ mới biết sao?" Tôi nhìn trần nhà bất đắc dĩ tới cực điểm.Thật sự không thể chịu nổi sự châm chọc, khiêu khích bịa đặt của phụ nữ này.
Vừa nói như thế, cô ta cũng cảm thấy mất mặt, vì thế lấy công việc ra khiêu khích tôi: "Tôi đối với bản thảo của các người thật không hài lòng, tôi sẽ không cho phép nó xuất hiện trên tạp chí chúng ta. Cho nên, cho các người một tháng, tôi muốn có một bài tin tức khác về Funeral".
Tôi kêu to: "Funeral chưa bao giờ chấp nhận phỏng vấn, chúng tôi làm gì có bản lĩnh để anh thay đổi chủ ý đây?"
Cô nheo mắt lại: "Rất khiêm tốn, cô có bản lĩnh làm cho Nhiễm Ngạo cưới ngươi, thì bài sưu tầm về Funeral đối với cô - Vệ Tịnh Nhã không có vấn đề gì khó."
"Cô là cố ý?" Tôi chất vấn cô.
Hồ Nghi Dĩ dựa vào ghế, khoanh tay trước ngực, khiêu khích nói: "Đương nhiên, cô cũng có thể từ chức, về nhà nuôi con, chăm lo việc nhà, để cho Nhiễm Ngạo nuôi cô."
Tôi nuốt giận, đưa tay đặt lên bàn, quyết tâm nói với cô: "Cô yên tâm, một tháng sau tôi sẽ đem tin tức về Funeral đặt lên bàn cô"
Hồ Nghi Dĩ cũng đứng thẳng lên, nhìn thẳng tôi, nhíu mày nói: "Tôi sẽ chờ, nếu như không làm được thì cô nên từ chức"
"Tốt, một lời đã định"
"Không có việc gì nữa tôi đi ra ngoài" Nói xong, tôi tiêu sái đi ra khỏi văn phòng.
Ra tới ngoài cửa, tôi suy sụp bả vai, rõ ràng biết là bị khích tướng nhưng vì sĩ diện, vẫn là khiêng lên nhiệm vụ không có khả năng này.
A, sĩ diện, thật là hại chết người.
"Học tỷ, phụ nữ kia có làm gì cô không?" Hành Bình chạy nhanh lại đón tôi hỏi.
"Không có" Tôi vỗ vỗ vai cậu ta "Nhưng mà, cô ta muốn tháng sau chúng ta nộp bài tin tức về Funeral"
"Cái gì?" Hành bình kêu lên "Nếu có thể làm bài tin tức về anh thì tôi đã không ở đây làm một phóng viên nhỏ. Tôi sẽ đi lý luận với người đàn bà kia."
Tôi nhanh kéo anh qua một bên: "Là do tôi đáp ứng cô ta"
"Cái gì" Hành Bình khóc không ra nước mắt: "Chẳng lẽ ông trời muốn tôi phải chết sao?"
Tôi cười làm lành: "Chẳng phải ngươi muốn làm một bài độc nhất vô nhị về Funeral sao, đây chính là cơ hội."
Hành Bình gãi đầu: "Nghĩ là muốn, nhưng cũng không thể không biết lượng sức"
"Không cần coi nhẹ mình" Tôi vỗ vai anh khích lệ: "Còn chưa làm sao biết không được? Nói không chừng truyền thông cố tình bỏ qua để Funeral trở thành bí ẩn. Anh ta sống hai mươi năm, tôi không tin anh ta không lưu lại chút tin tức nào, trừ phi anh ta là người sao hoả"
Hành Bình được lời nói của tôi khích lệ, nhất thời ý chí chiến đấu tăng lên: "Đúng, nói như thế nào sau này tôi cũng là ông chủ của toà soạn Khám Tinh, phải có một làm ra công lao to lớn nào đó để họ kinh sợ chứ"
"Đúng" Tôi vội phụ hoạ: "Cho nên chúng ta phải cố gắng"
Hành Bình nắm chặt tay, ánh mắt sáng ngời: "Tốt, vì không để bà cô kia xem thường tôi, tôi phải kiếm ra tin tức của Funeral"
Tuyên bố một cách khí phách, cũng biểu đạt chí khí, nhưng để làm được thật sự không dễ chút nào
Funeral kia căn bản là đến vô ảnh (không bóng đáng), đi vô tung (không tung tích), chân tôi và Hành Bình đều chạy đến sắp gãy, vô luận là điều tra như thế nào vẫn không thu hoạch được gì cả.
Hôm nay, thật vất vả mới đợi được đến khi bọn họ tham gia buổi họp thông báo album mới, Người quen của Hành Bình cho chúng tôi vào hội trường, nghĩ rằng sẽ có thể nhìn thấy Funeral. Nhưng khi đi vào mới biết anh có việc phải ra nước ngoài mấy ngày nữa mới trở về, hại chúng tôi cao hứng một hồi.
"Làm sao bây giờ? Như vậy cho đến cuối tháng chúng tôi sẽ phải nộp giấy trắng, khi đó Hồ Nghi Dĩ nhất định sẽ đuổi tôi ra khỏi toà soạn, lúc đó thể diện của tôi làm sao đây?" Tôi che mặt, không dám tưởng tượng tới thảm cảnh ngày đó.
Hành Bình đưa lưng về phía tôi không nói một lời, xem ra thì ý chí tinh thần cũng sa sút, tôi không đành lòng, đành phải đi qua vỗ vỗ bờ vai anh, an ủi tinh thần anh: "Không cần khó khăn như vậy, tôi chỉ tuỳ tiện oán giận một chút thôi..... cậu làm sao vậy?"
Còn tưởng anh vì mất công việc, kết quả tiểu tử thúi này cư nhiên tập trung tinh thần chơi điện tử
"Hiện tại đã là khi nào, cậu còn muốn chơi điện tử sao, đầu chúng ta sắp rơi xuống đất, cậu có biết không?
Tôi dùng sức hét to vào lỗ tai anh.
Hành Bình xoa xoa lỗ tôii, uỷ khuất nói: "Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, tôi liền chơi. Học tỷ, gần đây trò chơi này là nổi nhất, do công ty Phất Ngạo nghiên cứu phát triển, gọi là cuồng kiếm loạn vũ, mỗi người khi bắt đầu chơi đều là vô danh tiểu tốt, sau đó tự mình gia nhập bang phái, lợi hại ở chỗ là có thể tự mình thành lập bang phái làm bang chủ, cuối cùng đi tranh đoạt minh chủ võ lâm. Hiện tại tôi đã là đệ tử cao nhất của chưởng môn Võ Đang... cô khẳng định chưa nghe nói qua đúng không? Cho nên tôi nói cô không cần suốt ngày lo cho đứa nhỏ, không rảnh mà vui chơi, đời người như vậy thật thảm."
Tôi cũng học bộ dáng của Hồ Nghi Dĩ hừ lạnh một tiếng: "Tôi không biết trò chơi này là do ông xã tôi thiết kế ra."
Hành Bình lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi: "Có thể nào....... Ông xã cô là tổng giám đốc công ty Phất Ngạo kiêm chủ tịch phần mềm máy tính, thiết kế sư Nhiễm Ngạo?"
Tôi thấy phản ứng của anh vô cùng khó hiểu, hỏi ngược lại: "Nhiễm Ngạo nổi tiếng như vậy sao?"
Hành Bình đối với việc tôi không biêt, lập tức kích động lên: "Đương nhiên, anh ấy hiện tại là thiết kế sư phần mềm máy tính nổi tiếng nhất trong nước, từ khi thiết kế tới nay đã làm ra được mấy chục phần mềm trò chơi nổi tiếng, mỗi phần đều chơi tốt đến nổ mạnh. Anh chính là thần tượng của tôi, có thể nói như vậy, phần mềm máy tính của anh nổi như Funeral. Học tỷ, cả ngày cô cùng anh ấy ở một chỗ, chẳng lẽ không cảm thấy kích động?"
Mấy ngày gần đây về tới nhà là bị Nhiễm Ngạo đem lên giường muốn làm gì thì làm, nói là phải lấy lại vóc dáng một năm trước đây. Làm tôi mỗi ngày thắt lưng đều đau nhức, ngày hôm sau đi làm thì ỉu xìu. Nhìn lại Nhiễm Ngạo thì tinh thần sảng khoái, vẻ mặt đắc ý, làm cho người tôi phát hoả mà.
"Học tỷ, từ từ đã" Cửa thang máy vừa khép lại, Hành Bình vọt nhanh vào.
Dưới một phen nghiêm khắc của tôi, anh nhận thức được thức thời vu tuấn kiệt, cũng không dám kêu thẳng tên tôi nữa, từ nay về sau bắt đầu kêu tôi là học tỷ, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy
"Làm tôi hết hồn" Tôi lười biếng dựa vào vách tường, hỏi: "Vội vàng như vậy, tối hôm qua lại thức chơi điện tử sao?"
Anh ngượng ngùng gãi đầu:" Định chơi đến hết màn kết quả..... không..... để ý chơi suốt đêm"
Cả một đêm không ngủ mà tinh thần vẫn tốt vậy, tôi không khỏi hâm mộ, đúng là tuổi trẻ thật tốt, không giống tôi, từ khi sinh đứa nhỏ sức khoẻ giảm sút, thiếu ngủ một chút đã thấy không thoải mái. Nghĩ đến đây, tôi liền ngáp một cái.
"Học tỷ, gần đây cô rất mệt mỏi sao?" Hành Bình hỏi
"Có sao?" Tôi giả vờ
Hành Bình cẩn thận đánh giá tôi, chạm chạm vào cái mũi: "Hơn nữa, còn gầy đi không ít"
"Thật sự?" Tôi vui mừng. Thật sự là gặp hoạ được phúc, xem ra Nhiễm Ngạo nói đúng, vận động trên giường quả nhiên là cách thức giảm béo tốt nhất. Quên đi, vì dáng người của tôi, từ nay về sau sẽ mặc cho anh bố trí .
"Hắc hắc" Hành Bình bỗng đưa mặt lại sát mặt tôi, cười xấu xa: "Không phải là ông xã cô mỗi tối đều yêu cầu quá độ với cô chứ?"
Nghe vậy, mặt tôi đỏ lên rồi dần lan tới cổ, quả nhiên bị nhìn rõ.
Thấy tình trạng này, Hành Bình kinh ngạc mở lớn miệng: "Không thể nào, tôi đoán đúng rồi?"
Tôi thanh thanh cổ họng (khụ khụ ý): "Trẻ con không nên hỏi nhiều về vấn đề này"
Anh không thèm nhìn tôi, nheo nheo mắt lại nói: "Ông xã cô quá lợi hại, khi nào giới thiệu cho tôi biết?"
"Như thế nào?" Tôi dò xét anh: "Có hứng thú với ông xã tôi, có muốn tôi nhường cho cậu hay không? Nói không chừng cậu đúng là người anh thích"
Hành Bình lùi ra sau, dùng sức xoa cánh tôi, nổi da gà, nhíu mày nén giận nói: "Làm gì mà mới sáng sớm đã nói những lời này, tôi còn chưa có ăn sáng đó?"
Tôi lấy tài liệu gõ đầu anh: "Tiểu tử cậu rốt cuộc rất nhàm chán sao, cả ngày đi quan tâm gia đình người khác"
Hành Bình cười lấy lòng, nhìn xung quanh rồi nói: "Học tỷ, nghe nói tổng biên tập mới hôm nay tới nhận chức là một đại mỹ nữ"
Đại mỹ nữ? Bây giờ dù có là đại soái ca cũng không làm tôi hứng thú nữa. Ôi cái thắt lưng của tôi.
Hành Bình tự mình nói: "Nghe gọi hình như là Hồ Nghi Dĩ, tên cũng không tệ lắm"
Lời nói của anh như có sấm vang vào tôii tôi, tôi cứng nhắc quay đầu lại nói: "Cậu nói.... cô ấy tên là gì?"
"Hồ Nghi Dĩ, cô biết sao?"
Tôi ra sức lắc đầu, không đâu, nhất định là trùng họ trùng tên, thế giới lớn như vậy, sao có thể đụng ở một chỗ được, nhất định không phải cô.
Cửa thang máy mở ra, tôi liếc mắt thấy cái dáng vẻ yểu điệu quen thuộc, tâm nhất thời lạnh lẽo, thật sự là oan gia ngõ hẹp, Hồ Nghi Dĩ, quả nhiên là cô.
Lập tức cô cũng thấy tôi, nhướng mày: "Cả hai lại đây một chút"
Tôi không rõ chuyện gì? Thoải mái đi vào văn phòng.
Quả nhiên, khi vừa vào tới cửa, liền thấy vẻ mặt dì ghẻ của cô: "Nghe nói bản thảo về Funeral là do hai ngươi phụ trách"
"Đúng vậy" Hành Bình trả lời: "Có vấn đề gì?"
Hồ Nghi Dĩ cười lạnh một chút, đem bản thảo ném xuống đất: "Loại bản thảo này các người nghĩ có thể nộp được sao?"
"Này, bản thảo này là do chúng tôi cực khổ mới viết ra được, cô dựa vào cái gì mà khinh thường?" Hành Bình nhịn không được quát lại cô ta.
"Loại bản thảo này với các tạp chí khác viết có gì khác biệt?" Hồ Nghi Dĩ nhìn chằm chằm chúng tôi: "Tôi muốn chính là một bài viết Funeral độc nhất vô nhị"
"Funeral thần bí cũng không phải một hai ngày, anh mới xuất hiện thì toàn bộ giới truyền thông đều vắt óc để tìm tư liệu của anh, kết quả không thu được gì. Hiện tại lại muốn hai chúng tôi tìm ra thông tin độc nhất vô nhị về anh, không phải là ép buộc sao?" Hành Bình than khổ.
"Chưa làm đã nói không được, anh là đàn ông sao?" Hồ Nghi Dĩ hừ lạnh một tiếng
"Này, người phụ nữ này..." Hành Bình tức giận
Tôi vội ngăn cản anh: "Hành Bình, cậu đi ra ngoài để cho tôi cùng tổng biên tập nói chuyện"
Hành Bình không có cách nào khác đành phải đi ra ngoài.
"Rất nghe lời, cô và anh ta có quan hệ gì?" Hồ Nghi Dĩ lành lạnh nói
Tôi không để ý tới lời của cô, đi thẳng vào vấn đề nói: "Cô muốn thế nào?"
Cô làm bộ không hiểu: "Cái gì mà muốn thế nào?"
Tôi nhìn cô: "Cô đừng nói cô là trùng hợp mà đến toà soạn này."
Hai tay Hồ Nghi Dĩ chống cằm nói: "Đương nhiên không phải, tháng trước tôi chuẩn bị đổi công việc, mấy toà soạn đều mời tôi, nhưng tôi vô tình biết cô làm ở đây nên muốn đến gặp cô."
"Cô có ám chiêu gì thì cứ đem hết ra đây đi nhưng tôi nói cho cô biết, tương lai Hành Bình chính là ông chủ của chúng ta, ngươi không nên thừa dịp mà đắc tội với cậu ấy, những ngày sau sẽ khổ sở" Sợ liên luỵ tới Hành Bình, tôi cảnh cáo cô.
"Khẩn trương như vậy, xem ra giữa các người thật không đơn giản?" Hồ Nghi Dĩ ý vị thâm trường nhìn tôi.
"Đúng vậy, chúng tôi là gian phu dâm phụ, cô bây giờ mới biết sao?" Tôi nhìn trần nhà bất đắc dĩ tới cực điểm.Thật sự không thể chịu nổi sự châm chọc, khiêu khích bịa đặt của phụ nữ này.
Vừa nói như thế, cô ta cũng cảm thấy mất mặt, vì thế lấy công việc ra khiêu khích tôi: "Tôi đối với bản thảo của các người thật không hài lòng, tôi sẽ không cho phép nó xuất hiện trên tạp chí chúng ta. Cho nên, cho các người một tháng, tôi muốn có một bài tin tức khác về Funeral".
Tôi kêu to: "Funeral chưa bao giờ chấp nhận phỏng vấn, chúng tôi làm gì có bản lĩnh để anh thay đổi chủ ý đây?"
Cô nheo mắt lại: "Rất khiêm tốn, cô có bản lĩnh làm cho Nhiễm Ngạo cưới ngươi, thì bài sưu tầm về Funeral đối với cô - Vệ Tịnh Nhã không có vấn đề gì khó."
"Cô là cố ý?" Tôi chất vấn cô.
Hồ Nghi Dĩ dựa vào ghế, khoanh tay trước ngực, khiêu khích nói: "Đương nhiên, cô cũng có thể từ chức, về nhà nuôi con, chăm lo việc nhà, để cho Nhiễm Ngạo nuôi cô."
Tôi nuốt giận, đưa tay đặt lên bàn, quyết tâm nói với cô: "Cô yên tâm, một tháng sau tôi sẽ đem tin tức về Funeral đặt lên bàn cô"
Hồ Nghi Dĩ cũng đứng thẳng lên, nhìn thẳng tôi, nhíu mày nói: "Tôi sẽ chờ, nếu như không làm được thì cô nên từ chức"
"Tốt, một lời đã định"
"Không có việc gì nữa tôi đi ra ngoài" Nói xong, tôi tiêu sái đi ra khỏi văn phòng.
Ra tới ngoài cửa, tôi suy sụp bả vai, rõ ràng biết là bị khích tướng nhưng vì sĩ diện, vẫn là khiêng lên nhiệm vụ không có khả năng này.
A, sĩ diện, thật là hại chết người.
"Học tỷ, phụ nữ kia có làm gì cô không?" Hành Bình chạy nhanh lại đón tôi hỏi.
"Không có" Tôi vỗ vỗ vai cậu ta "Nhưng mà, cô ta muốn tháng sau chúng ta nộp bài tin tức về Funeral"
"Cái gì?" Hành bình kêu lên "Nếu có thể làm bài tin tức về anh thì tôi đã không ở đây làm một phóng viên nhỏ. Tôi sẽ đi lý luận với người đàn bà kia."
Tôi nhanh kéo anh qua một bên: "Là do tôi đáp ứng cô ta"
"Cái gì" Hành Bình khóc không ra nước mắt: "Chẳng lẽ ông trời muốn tôi phải chết sao?"
Tôi cười làm lành: "Chẳng phải ngươi muốn làm một bài độc nhất vô nhị về Funeral sao, đây chính là cơ hội."
Hành Bình gãi đầu: "Nghĩ là muốn, nhưng cũng không thể không biết lượng sức"
"Không cần coi nhẹ mình" Tôi vỗ vai anh khích lệ: "Còn chưa làm sao biết không được? Nói không chừng truyền thông cố tình bỏ qua để Funeral trở thành bí ẩn. Anh ta sống hai mươi năm, tôi không tin anh ta không lưu lại chút tin tức nào, trừ phi anh ta là người sao hoả"
Hành Bình được lời nói của tôi khích lệ, nhất thời ý chí chiến đấu tăng lên: "Đúng, nói như thế nào sau này tôi cũng là ông chủ của toà soạn Khám Tinh, phải có một làm ra công lao to lớn nào đó để họ kinh sợ chứ"
"Đúng" Tôi vội phụ hoạ: "Cho nên chúng ta phải cố gắng"
Hành Bình nắm chặt tay, ánh mắt sáng ngời: "Tốt, vì không để bà cô kia xem thường tôi, tôi phải kiếm ra tin tức của Funeral"
Tuyên bố một cách khí phách, cũng biểu đạt chí khí, nhưng để làm được thật sự không dễ chút nào
Funeral kia căn bản là đến vô ảnh (không bóng đáng), đi vô tung (không tung tích), chân tôi và Hành Bình đều chạy đến sắp gãy, vô luận là điều tra như thế nào vẫn không thu hoạch được gì cả.
Hôm nay, thật vất vả mới đợi được đến khi bọn họ tham gia buổi họp thông báo album mới, Người quen của Hành Bình cho chúng tôi vào hội trường, nghĩ rằng sẽ có thể nhìn thấy Funeral. Nhưng khi đi vào mới biết anh có việc phải ra nước ngoài mấy ngày nữa mới trở về, hại chúng tôi cao hứng một hồi.
"Làm sao bây giờ? Như vậy cho đến cuối tháng chúng tôi sẽ phải nộp giấy trắng, khi đó Hồ Nghi Dĩ nhất định sẽ đuổi tôi ra khỏi toà soạn, lúc đó thể diện của tôi làm sao đây?" Tôi che mặt, không dám tưởng tượng tới thảm cảnh ngày đó.
Hành Bình đưa lưng về phía tôi không nói một lời, xem ra thì ý chí tinh thần cũng sa sút, tôi không đành lòng, đành phải đi qua vỗ vỗ bờ vai anh, an ủi tinh thần anh: "Không cần khó khăn như vậy, tôi chỉ tuỳ tiện oán giận một chút thôi..... cậu làm sao vậy?"
Còn tưởng anh vì mất công việc, kết quả tiểu tử thúi này cư nhiên tập trung tinh thần chơi điện tử
"Hiện tại đã là khi nào, cậu còn muốn chơi điện tử sao, đầu chúng ta sắp rơi xuống đất, cậu có biết không?
Tôi dùng sức hét to vào lỗ tai anh.
Hành Bình xoa xoa lỗ tôii, uỷ khuất nói: "Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, tôi liền chơi. Học tỷ, gần đây trò chơi này là nổi nhất, do công ty Phất Ngạo nghiên cứu phát triển, gọi là cuồng kiếm loạn vũ, mỗi người khi bắt đầu chơi đều là vô danh tiểu tốt, sau đó tự mình gia nhập bang phái, lợi hại ở chỗ là có thể tự mình thành lập bang phái làm bang chủ, cuối cùng đi tranh đoạt minh chủ võ lâm. Hiện tại tôi đã là đệ tử cao nhất của chưởng môn Võ Đang... cô khẳng định chưa nghe nói qua đúng không? Cho nên tôi nói cô không cần suốt ngày lo cho đứa nhỏ, không rảnh mà vui chơi, đời người như vậy thật thảm."
Tôi cũng học bộ dáng của Hồ Nghi Dĩ hừ lạnh một tiếng: "Tôi không biết trò chơi này là do ông xã tôi thiết kế ra."
Hành Bình lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi: "Có thể nào....... Ông xã cô là tổng giám đốc công ty Phất Ngạo kiêm chủ tịch phần mềm máy tính, thiết kế sư Nhiễm Ngạo?"
Tôi thấy phản ứng của anh vô cùng khó hiểu, hỏi ngược lại: "Nhiễm Ngạo nổi tiếng như vậy sao?"
Hành Bình đối với việc tôi không biêt, lập tức kích động lên: "Đương nhiên, anh ấy hiện tại là thiết kế sư phần mềm máy tính nổi tiếng nhất trong nước, từ khi thiết kế tới nay đã làm ra được mấy chục phần mềm trò chơi nổi tiếng, mỗi phần đều chơi tốt đến nổ mạnh. Anh chính là thần tượng của tôi, có thể nói như vậy, phần mềm máy tính của anh nổi như Funeral. Học tỷ, cả ngày cô cùng anh ấy ở một chỗ, chẳng lẽ không cảm thấy kích động?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.