Chương 9
Tát Không Không
07/11/2014
Chỉ thấy anh mím chặt môi, vẻ mặt lạnh như băng.
"Anh tới làm gì?" Tôi nhất thời không nể mặt, nếu so với người nào lạnh lùng, ngươi hạ băng tuyết, tôi liền hạ mưa đá! Xem ai lợi hại.
"Tôi quấy rầy đến các người ôn chuyện sao? Thật là rất xin lỗi." Sắc mặt anh càng ngày càng âm trầm, giọng nói quái dị.
"Tôi nghe không hiểu điều kỳ quái anh nói, xin lỗi không tiếp được." Tôi xoay người đi trở về.
Có lẽ Nhiễm Ngạo hiểu lầm động tác mới vừa rồi của Cung Viêm an ủi tôi, nhưng bây giờ tôi không có tâm tư, cũng không có cần thiết cùng anh giải thích.
Nhưng Nhiễm Ngạo nắm chặt tay của tôi.
Tôi quay đầu nhìn về phía anh, nhìn đến tột cùng muốn làm gì tôi.
Nhiễm Ngạo nhìn tôi , dần dần bình tĩnh trở lại, anh cúi đầu, thấp giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."
Sắc mặt của anh thật không tốt, trên cằm có một mảnh hồ[1] xanh dài ra, có thể thấy được tối hôm qua căn bản là không ngủ. Tôi đột nhiên có chút đau lòng.
"Tịnh Nhã, chúng ta trở về được không?" Anh đem tay của tôi nắm đến khóe miệng, càng không ngừng hôn hít, giọng nói giống như đứa nhỏ làm sai chuyện.
Tôi nhìn ánh mắt khẩn cầu của anh, lắc đầu, vô lực nói: "Nhiễm Ngạo, tôi lớn hơn anh 4 tuổi, tôi đôi lúc bất chợt có loại cảm giác tự ti phức tạp, nhớ tới chuyện này dạ dày của tôi giống như là bị ngăn chặn, rất khó chịu. Thật."
Quan trọng hơn, Nhiễm Ngạo không còn là Nhiễm Ngạo, anh giống như thời gian quay ngược thu nhỏ lại 6 tuổi, đột nhiên xa lạ, tôi thật không thể tin tưởng một người 18 tuổi có thể gánh chịu vai của phụ thân và trượng phu. Cảm giác không an toàn mãnh liệt ở trong lòng tôi, hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp, lan tràn tới chật ních.
"Trước kia anh khiến em có cảm giác như vậy sao?" Anh cầm thật chặt tay của tôi, không buông ra.
"Trước kia không giống!" Tôi nhắm mắt lại, liều mạng lắc đầu.
Trước kia không giống, trước kia khi anh làm việc tôi uốn trong lòng ngực của anh tận tình làm nũng, bởi vì tôi chết cũng không nghĩ tới anh chỉ có 18 tuổi.
Trước kia không giống, thật không giống.
Nhiễm Ngạo nâng mặt của tôi lên, lo lắng hỏi: "Tịnh Nhã, em nhìn anh, nhìn kỹ! Anh vẫn là anh, anh không có thay đổi, kinh nghiệm của một đàn ông 24 tuổi anh cũng đã trải qua: đi học, công việc, yêu thương, anh cùng bọn họ cũng giống nhau. Tịnh Nhã, không nên bởi vì tuổi của anh liền phủ nhận hết thảy của anh!"
Tôi không cách nào suy tư, trong đầu xoắn thành một đoàn, chỉ có thể vô ý thức lắc đầu, đẩy anh ra, kêu to: "Nhiễm Ngạo, thật không giống với lúc trước! Chúng ta trở về không được!"
Anh nhìn tôi, trong mắt hiện ra thần sắc thống khổ: "Không giống, không giống, bởi vì người đàn ông em thật sự yêu xuất hiện! Anh ta trở lại!"
Tôi kinh ngạc nhìn anh: "Anh nói gì? Cái gì là... Người đàn ông tôi thật sự yêu?"
"Cung Viêm." Anh nói từng chữ từng câu "Em vẫn yêu anh ta, em một mực chờ đợi anh ta."
Lửa giận trong lồng ngực đột nhiên dâng lên, tôi hướng anh hô to: "Anh không nên cố tình gây sự! Tôi cùng Cung Viêm căn bản không có gì cả!" Cho dù tôi từng thầm mến Cung Viêm, cũng là chuyện nhiều năm trước. Còn có cái gì tôi đang đợi Cung Viêm..., hoàn toàn là nói hưu nói vượn.
Anh cười lạnh một tiếng: "Nếu như không có gì cả, tại sao ngày đó không dám quang minh chánh đại nói cho tôi biết là anh ta đưa em về nhà? Tại sao em mới đến nhà Thịnh Hạ ở, anh ta liền tìm tới tận cửa rồi hỏi han ân cần? Tại sao anh ta lại thân thiết vơi em như vậy, em còn rất vui vẻ?"
Khi người tức giận tới trình độ nhất định, trong lòng ngược lại sẽ dị thường bình tĩnh, giống như bây giờ tôi --- ngẩng đầu lên, nghênh thị anh: "Thì ra là anh cố ý ở tại chỗ này, chính là vì tìm sai lầm của tôi, sau đó để cho tôi phải tha thứ anh. Nhiễm Ngạo, anh thật hèn hạ."
Anh đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt sắc bén có đau đớn không dễ dàng phát giác: "Ở trong lòng em, tôi chính là người như vậy? ! Em cứ không tin tưởng tôi như vậy?!"
Tôi nhìn thẳng anh: "Một tên lường gạt 18 tuổi, còn có tư cách nói tin tưởng sao?"
Vừa dứt lời, anh chợt nắm vai của tôi, đem tôi cố định ở trên tường, liều lĩnh cúi người hôn tôi. Môi của anh thẳng tắp đụng vào của tôi, tôi cảm nhận được nó bởi vì tức giận mà khẽ run .
Mãnh liệt va chạm khiến cho sự tê dài lan tràn ở trên môi của tôi, từ trong kinh sợ phục hồi tinh thần lại, tôi bắt đầu ra sức giãy dụa, nhưng lại không thể rung chuyển anh chút nào, tôi quay đầu đi, để cho đôi môi tạm thời thoát khỏi khống chế của anh, kêu to: "Nhiễm Ngạo! Buông, buông, anh có nghe thấy không!"
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại dùng tay bưng lấy gương mặt của tôi, để cho tôi không cách nào nhúc nhích, nhìn anh từ từ nhích tới gần, tôi chỉ có thể nhắm hai mắt lại, cắn chặt môi, trong lòng vừa hận vừa tức.
"Buông cô ấy ra!" Đang vào lúc này, một tiếng rống giận truyền đến.
Ngay sau đó, Nhiễm Ngạo buông lỏng tôi ra.
Mở mắt, chỉ thấy Lâm Dã lửa giận ngút trời đứng trước mặt.
Anh gắt gao ngó chừng Nhiễm Ngạo, trong mắt tràn đầy phẫn hận.
"Lâm Dã." Nhìn thấy cứu tinh, tôi vội vàng hướng anh chạy đi.
Nhiễm Ngạo vừa thấy, sắc mặt xanh mét, làm bộ muốn đem tôi kéo về.
Nhưng Lâm Dã chuyển người ngăn chặn ở trước mặt tôi, thuận thế đẩy Nhiễm Ngạo một phen: "Anh tới làm gì?"
"Tìm đến vị hôn thê 'của tôi', còn cần sự chấp thuận của anh sao?" khóe miệng Nhiễm Ngạo dắt theo nụ cười lạnh lùng.
Lâm Dã bị chọc giận, đột nhiên bắt lấy cổ áo Nhiễm Ngạo, cắn răng nói: "Anh cho rằng Tịnh Nhã còn có thể cùng anh trở về sao? Anh cho rằng anh là ai?"
"Vậy các hạ cho mình là ai? Tại sao phải tham dự chuyện của chúng tôi?" Nhiễm Ngạo vung lên lông mày.
"Chỉ bằng cái này!" Lâm Dã nói xong liền ra một quyền, đánh vào trên má trái Nhiễm Ngạo.
Tôi kinh ngạc đến ngây người, không nhịn được kinh hãi kêu ra tiếng: "Nhiễm Ngạo!"
Khóe miệng Nhiễm Ngạo bị đánh phá, đang rướm máu ra bên ngoài, tôi nhìn thấy thật vô cùng kinh sợ. Chỉ thấy anh dùng tay lau đi vết máu, cười lạnh một tiếng, chợt trả Lâm Dã một quyền.
Sau đó, hai người ngươi tới ta đi, đánh nhau. Sợ quyền cước không có mắt, thương tổn con, tôi cũng không dám đi khuyên can, chỉ có thể trốn ở bên cạnh lo lắng suông.
"Đừng đánh! Hai người các anh dừng tay!" Tôi lớn tiếng gào thét, nhưng trong lúc kích chiến bọn họ căn bản là không nghe được lời của tôi.
Mắt xem bọn anh càng đánh càng lợi hại, lòng tôi như lửa đốt, không thể làm gì khác hơn là vội vàng vào trong nhà gọi Thịnh Hạ ra.
Thịnh Hạ vừa thấy, nhíu mày, không nói hai lời, lập tức mang thau nước lạnh, giội vào Nhiễm Ngạo cùng Lâm Dã.
Hai người đang đánh nhau kịch liệt, đột nhiên bị nước lạnh từ trên trời giáng xuống, ngu ngơ tại nguyên chỗ.
Cuối cùng dừng tay.
"Đánh rồi cùng tôi trở về cục cảnh sát, chỗ bên trong đủ rộng rãi." Thịnh Hạ nhìn bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng, thật là xinh đẹp.
Hai người bọn họ hậm hực nhìn đối phương, từ từ tỉnh táo lại. Sợ bọn họ động thủ lần nữa, tôi vội vàng đứng ở giữa bọn họ, hết sức tách ra hai người.
"Tịnh Nhã, theo tôi trở về." Nhiễm Ngạo đột nhiên cầm tay của tôi.
"Tại sao phải vậy?" Lâm Dã kéo một cái tay khác của tôi.
"Bằng trong bụng cô ấy có con của tôi." Nhiễm Ngạo nheo mắt lại.
Lâm Dã cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn Nhiễm Ngạo, không buông lỏng chút nào.
Không khí ngưng trệ một trận, tình thế kiếm bạt nỗ trương, chiến tranh hết sức căng thẳng, hai người nhìn chằm chằm đối phương, trong lúc vô tình tăng thêm lực lượng ở trên tay của tôi.
Tôi đau đớn kêu to: "Toàn bộ buông tay cho tôi! Đau!"
Nghe vậy, hai người lập tức buông tay, tôi vội vàng xoa bóp hai tay đau đớn, không cần phải nói, ngày mai nhất định là có vết bầm.
Không thể để cho bọn họ dông dài như vậy nữa.
Tôi xoay người nhìn Nhiễm Ngạo, bình tĩnh nói: "Nhiễm Ngạo, anh đi đi."
Màu da trắng nõn của Nhiễm Ngạo khiến cho mấy chỗ xanh tím trên mặt anh càng thêm rõ ràng, càng thêm dọa người. Anh nhìn tôi, cứ như vậy nhìn tôi, trong mắt hiện lên phẫn uất, u hận, nhưng ngay sau đó biến mất. Anh mím chặt đôi môi, động tác này khiến cho vết thương của anh lại hé ra, máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Anh gật đầu với tôi, sau đó đột nhiên xoay người rời đi.
"Xử lý xong mấy người không biết sống chết, cho là Cung Viêm còn đang ở chỗ các em, nên trở lại, vừa lúc giúp em dạy anh ta." Lâm Dã ngồi ở trên ghế sa lon, tùy ý tôi giúp anh xử lý vết thương.
"Sau này không cho phép các anh đánh nhau nữa." Tôi nhíu mày.
"Đau lòng cho anh ta hay là đau lòng cho tôi." Lâm Dã nhìn tôi, cười như không cười.
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Các anh bất luận ai tanhg ai thua, tôi cũng không dễ chịu."
Cách thật lâu, Lâm Dã thở dài: "Biết rồi, sau này tôi sẽ không đánh nhau với anh ta. Chỉ cần... Anh không quá kiêu ngạo."
Tôi lập tức nở nụ cười: "Cám ơn."
"Vậy thì vui vẻ lên chút." Anh cười xoa tóc của tôi.
"Có anh, Thịnh Hạ, còn có Cung Viêm, tôi rất vui vẻ." Đây là nói thật, đời người được một người bạn thân, cả đời này của tôi có 3 , đời sau, kiếp sau sau nữa cũng thỏa mãn, còn có đòi hỏi gì.
Anh nằm vật xuống ở trên ghế sa lon, thở dài : "Còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi, kết quả em còn cộng thêm hai tên phía sau, thật là làm cho tôi thương tâm a."
"Được được, có tôi và anh thì rất vui vẻ. Được rồi chứ." Tôi lập tức đổi lời nói.
Anh mở mắt, nghiêm túc nhìn tôi : "Thật?"
"Thật." Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm Dã có khi thật giống như con nít.
"Tốt lắm, cần phải trở về, ngày mai trở lại thăm em." Anh vỗ vỗ tay của tôi, đứng dậy.
Tôi đưa anh ra cửa, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon, ngẩn người nhìn cồn i-ốt và thuốc mỡ trên bàn.
"Đang lo lắng cho Nhiễm Ngạo?" Thịnh Hạ đột nhiên hỏi.
Bị nó đoán trúng.
"Đi xem một chút đi." Cô nói: "Nhiễm Ngạo bị thương cũng không nhẹ a."
Hồi tưởng mới vừa rồi đúng là quá tuyệt tình với anh, nhớ đến thương thế của anh, trong lòng mơ hồ đau đớn, do dự một chút, quyết định trở về một chút.
"Anh tới làm gì?" Tôi nhất thời không nể mặt, nếu so với người nào lạnh lùng, ngươi hạ băng tuyết, tôi liền hạ mưa đá! Xem ai lợi hại.
"Tôi quấy rầy đến các người ôn chuyện sao? Thật là rất xin lỗi." Sắc mặt anh càng ngày càng âm trầm, giọng nói quái dị.
"Tôi nghe không hiểu điều kỳ quái anh nói, xin lỗi không tiếp được." Tôi xoay người đi trở về.
Có lẽ Nhiễm Ngạo hiểu lầm động tác mới vừa rồi của Cung Viêm an ủi tôi, nhưng bây giờ tôi không có tâm tư, cũng không có cần thiết cùng anh giải thích.
Nhưng Nhiễm Ngạo nắm chặt tay của tôi.
Tôi quay đầu nhìn về phía anh, nhìn đến tột cùng muốn làm gì tôi.
Nhiễm Ngạo nhìn tôi , dần dần bình tĩnh trở lại, anh cúi đầu, thấp giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."
Sắc mặt của anh thật không tốt, trên cằm có một mảnh hồ[1] xanh dài ra, có thể thấy được tối hôm qua căn bản là không ngủ. Tôi đột nhiên có chút đau lòng.
"Tịnh Nhã, chúng ta trở về được không?" Anh đem tay của tôi nắm đến khóe miệng, càng không ngừng hôn hít, giọng nói giống như đứa nhỏ làm sai chuyện.
Tôi nhìn ánh mắt khẩn cầu của anh, lắc đầu, vô lực nói: "Nhiễm Ngạo, tôi lớn hơn anh 4 tuổi, tôi đôi lúc bất chợt có loại cảm giác tự ti phức tạp, nhớ tới chuyện này dạ dày của tôi giống như là bị ngăn chặn, rất khó chịu. Thật."
Quan trọng hơn, Nhiễm Ngạo không còn là Nhiễm Ngạo, anh giống như thời gian quay ngược thu nhỏ lại 6 tuổi, đột nhiên xa lạ, tôi thật không thể tin tưởng một người 18 tuổi có thể gánh chịu vai của phụ thân và trượng phu. Cảm giác không an toàn mãnh liệt ở trong lòng tôi, hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp, lan tràn tới chật ních.
"Trước kia anh khiến em có cảm giác như vậy sao?" Anh cầm thật chặt tay của tôi, không buông ra.
"Trước kia không giống!" Tôi nhắm mắt lại, liều mạng lắc đầu.
Trước kia không giống, trước kia khi anh làm việc tôi uốn trong lòng ngực của anh tận tình làm nũng, bởi vì tôi chết cũng không nghĩ tới anh chỉ có 18 tuổi.
Trước kia không giống, thật không giống.
Nhiễm Ngạo nâng mặt của tôi lên, lo lắng hỏi: "Tịnh Nhã, em nhìn anh, nhìn kỹ! Anh vẫn là anh, anh không có thay đổi, kinh nghiệm của một đàn ông 24 tuổi anh cũng đã trải qua: đi học, công việc, yêu thương, anh cùng bọn họ cũng giống nhau. Tịnh Nhã, không nên bởi vì tuổi của anh liền phủ nhận hết thảy của anh!"
Tôi không cách nào suy tư, trong đầu xoắn thành một đoàn, chỉ có thể vô ý thức lắc đầu, đẩy anh ra, kêu to: "Nhiễm Ngạo, thật không giống với lúc trước! Chúng ta trở về không được!"
Anh nhìn tôi, trong mắt hiện ra thần sắc thống khổ: "Không giống, không giống, bởi vì người đàn ông em thật sự yêu xuất hiện! Anh ta trở lại!"
Tôi kinh ngạc nhìn anh: "Anh nói gì? Cái gì là... Người đàn ông tôi thật sự yêu?"
"Cung Viêm." Anh nói từng chữ từng câu "Em vẫn yêu anh ta, em một mực chờ đợi anh ta."
Lửa giận trong lồng ngực đột nhiên dâng lên, tôi hướng anh hô to: "Anh không nên cố tình gây sự! Tôi cùng Cung Viêm căn bản không có gì cả!" Cho dù tôi từng thầm mến Cung Viêm, cũng là chuyện nhiều năm trước. Còn có cái gì tôi đang đợi Cung Viêm..., hoàn toàn là nói hưu nói vượn.
Anh cười lạnh một tiếng: "Nếu như không có gì cả, tại sao ngày đó không dám quang minh chánh đại nói cho tôi biết là anh ta đưa em về nhà? Tại sao em mới đến nhà Thịnh Hạ ở, anh ta liền tìm tới tận cửa rồi hỏi han ân cần? Tại sao anh ta lại thân thiết vơi em như vậy, em còn rất vui vẻ?"
Khi người tức giận tới trình độ nhất định, trong lòng ngược lại sẽ dị thường bình tĩnh, giống như bây giờ tôi --- ngẩng đầu lên, nghênh thị anh: "Thì ra là anh cố ý ở tại chỗ này, chính là vì tìm sai lầm của tôi, sau đó để cho tôi phải tha thứ anh. Nhiễm Ngạo, anh thật hèn hạ."
Anh đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt sắc bén có đau đớn không dễ dàng phát giác: "Ở trong lòng em, tôi chính là người như vậy? ! Em cứ không tin tưởng tôi như vậy?!"
Tôi nhìn thẳng anh: "Một tên lường gạt 18 tuổi, còn có tư cách nói tin tưởng sao?"
Vừa dứt lời, anh chợt nắm vai của tôi, đem tôi cố định ở trên tường, liều lĩnh cúi người hôn tôi. Môi của anh thẳng tắp đụng vào của tôi, tôi cảm nhận được nó bởi vì tức giận mà khẽ run .
Mãnh liệt va chạm khiến cho sự tê dài lan tràn ở trên môi của tôi, từ trong kinh sợ phục hồi tinh thần lại, tôi bắt đầu ra sức giãy dụa, nhưng lại không thể rung chuyển anh chút nào, tôi quay đầu đi, để cho đôi môi tạm thời thoát khỏi khống chế của anh, kêu to: "Nhiễm Ngạo! Buông, buông, anh có nghe thấy không!"
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại dùng tay bưng lấy gương mặt của tôi, để cho tôi không cách nào nhúc nhích, nhìn anh từ từ nhích tới gần, tôi chỉ có thể nhắm hai mắt lại, cắn chặt môi, trong lòng vừa hận vừa tức.
"Buông cô ấy ra!" Đang vào lúc này, một tiếng rống giận truyền đến.
Ngay sau đó, Nhiễm Ngạo buông lỏng tôi ra.
Mở mắt, chỉ thấy Lâm Dã lửa giận ngút trời đứng trước mặt.
Anh gắt gao ngó chừng Nhiễm Ngạo, trong mắt tràn đầy phẫn hận.
"Lâm Dã." Nhìn thấy cứu tinh, tôi vội vàng hướng anh chạy đi.
Nhiễm Ngạo vừa thấy, sắc mặt xanh mét, làm bộ muốn đem tôi kéo về.
Nhưng Lâm Dã chuyển người ngăn chặn ở trước mặt tôi, thuận thế đẩy Nhiễm Ngạo một phen: "Anh tới làm gì?"
"Tìm đến vị hôn thê 'của tôi', còn cần sự chấp thuận của anh sao?" khóe miệng Nhiễm Ngạo dắt theo nụ cười lạnh lùng.
Lâm Dã bị chọc giận, đột nhiên bắt lấy cổ áo Nhiễm Ngạo, cắn răng nói: "Anh cho rằng Tịnh Nhã còn có thể cùng anh trở về sao? Anh cho rằng anh là ai?"
"Vậy các hạ cho mình là ai? Tại sao phải tham dự chuyện của chúng tôi?" Nhiễm Ngạo vung lên lông mày.
"Chỉ bằng cái này!" Lâm Dã nói xong liền ra một quyền, đánh vào trên má trái Nhiễm Ngạo.
Tôi kinh ngạc đến ngây người, không nhịn được kinh hãi kêu ra tiếng: "Nhiễm Ngạo!"
Khóe miệng Nhiễm Ngạo bị đánh phá, đang rướm máu ra bên ngoài, tôi nhìn thấy thật vô cùng kinh sợ. Chỉ thấy anh dùng tay lau đi vết máu, cười lạnh một tiếng, chợt trả Lâm Dã một quyền.
Sau đó, hai người ngươi tới ta đi, đánh nhau. Sợ quyền cước không có mắt, thương tổn con, tôi cũng không dám đi khuyên can, chỉ có thể trốn ở bên cạnh lo lắng suông.
"Đừng đánh! Hai người các anh dừng tay!" Tôi lớn tiếng gào thét, nhưng trong lúc kích chiến bọn họ căn bản là không nghe được lời của tôi.
Mắt xem bọn anh càng đánh càng lợi hại, lòng tôi như lửa đốt, không thể làm gì khác hơn là vội vàng vào trong nhà gọi Thịnh Hạ ra.
Thịnh Hạ vừa thấy, nhíu mày, không nói hai lời, lập tức mang thau nước lạnh, giội vào Nhiễm Ngạo cùng Lâm Dã.
Hai người đang đánh nhau kịch liệt, đột nhiên bị nước lạnh từ trên trời giáng xuống, ngu ngơ tại nguyên chỗ.
Cuối cùng dừng tay.
"Đánh rồi cùng tôi trở về cục cảnh sát, chỗ bên trong đủ rộng rãi." Thịnh Hạ nhìn bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng, thật là xinh đẹp.
Hai người bọn họ hậm hực nhìn đối phương, từ từ tỉnh táo lại. Sợ bọn họ động thủ lần nữa, tôi vội vàng đứng ở giữa bọn họ, hết sức tách ra hai người.
"Tịnh Nhã, theo tôi trở về." Nhiễm Ngạo đột nhiên cầm tay của tôi.
"Tại sao phải vậy?" Lâm Dã kéo một cái tay khác của tôi.
"Bằng trong bụng cô ấy có con của tôi." Nhiễm Ngạo nheo mắt lại.
Lâm Dã cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn Nhiễm Ngạo, không buông lỏng chút nào.
Không khí ngưng trệ một trận, tình thế kiếm bạt nỗ trương, chiến tranh hết sức căng thẳng, hai người nhìn chằm chằm đối phương, trong lúc vô tình tăng thêm lực lượng ở trên tay của tôi.
Tôi đau đớn kêu to: "Toàn bộ buông tay cho tôi! Đau!"
Nghe vậy, hai người lập tức buông tay, tôi vội vàng xoa bóp hai tay đau đớn, không cần phải nói, ngày mai nhất định là có vết bầm.
Không thể để cho bọn họ dông dài như vậy nữa.
Tôi xoay người nhìn Nhiễm Ngạo, bình tĩnh nói: "Nhiễm Ngạo, anh đi đi."
Màu da trắng nõn của Nhiễm Ngạo khiến cho mấy chỗ xanh tím trên mặt anh càng thêm rõ ràng, càng thêm dọa người. Anh nhìn tôi, cứ như vậy nhìn tôi, trong mắt hiện lên phẫn uất, u hận, nhưng ngay sau đó biến mất. Anh mím chặt đôi môi, động tác này khiến cho vết thương của anh lại hé ra, máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Anh gật đầu với tôi, sau đó đột nhiên xoay người rời đi.
"Xử lý xong mấy người không biết sống chết, cho là Cung Viêm còn đang ở chỗ các em, nên trở lại, vừa lúc giúp em dạy anh ta." Lâm Dã ngồi ở trên ghế sa lon, tùy ý tôi giúp anh xử lý vết thương.
"Sau này không cho phép các anh đánh nhau nữa." Tôi nhíu mày.
"Đau lòng cho anh ta hay là đau lòng cho tôi." Lâm Dã nhìn tôi, cười như không cười.
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Các anh bất luận ai tanhg ai thua, tôi cũng không dễ chịu."
Cách thật lâu, Lâm Dã thở dài: "Biết rồi, sau này tôi sẽ không đánh nhau với anh ta. Chỉ cần... Anh không quá kiêu ngạo."
Tôi lập tức nở nụ cười: "Cám ơn."
"Vậy thì vui vẻ lên chút." Anh cười xoa tóc của tôi.
"Có anh, Thịnh Hạ, còn có Cung Viêm, tôi rất vui vẻ." Đây là nói thật, đời người được một người bạn thân, cả đời này của tôi có 3 , đời sau, kiếp sau sau nữa cũng thỏa mãn, còn có đòi hỏi gì.
Anh nằm vật xuống ở trên ghế sa lon, thở dài : "Còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi, kết quả em còn cộng thêm hai tên phía sau, thật là làm cho tôi thương tâm a."
"Được được, có tôi và anh thì rất vui vẻ. Được rồi chứ." Tôi lập tức đổi lời nói.
Anh mở mắt, nghiêm túc nhìn tôi : "Thật?"
"Thật." Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm Dã có khi thật giống như con nít.
"Tốt lắm, cần phải trở về, ngày mai trở lại thăm em." Anh vỗ vỗ tay của tôi, đứng dậy.
Tôi đưa anh ra cửa, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon, ngẩn người nhìn cồn i-ốt và thuốc mỡ trên bàn.
"Đang lo lắng cho Nhiễm Ngạo?" Thịnh Hạ đột nhiên hỏi.
Bị nó đoán trúng.
"Đi xem một chút đi." Cô nói: "Nhiễm Ngạo bị thương cũng không nhẹ a."
Hồi tưởng mới vừa rồi đúng là quá tuyệt tình với anh, nhớ đến thương thế của anh, trong lòng mơ hồ đau đớn, do dự một chút, quyết định trở về một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.