Chương 12
Vu Vu
30/01/2023
Trong lúc ngủ Lâm Nhiên mơ màng tỉnh lại, cậu mơ mơ màng màng ngồi dậy,
vẫn còn buồn ngủ. Cậu nhìn thấy Lý Triết đi xuyên qua phòng khách đến
phòng bếp, đối phương đã thay áo ngủ ra, ăn mặc chỉnh tề, nhất thời Lâm
Nhiên tưởng đâu mình ngủ trễ rồi, cậu sờ soạng trên bàn trà, sờ thấy
điện thoại, mở lên nhìn thì thấy thời gian là: 6 giờ 40 phút.
6 giờ 40 phút sáng!
"Hôm nay chủ nhật anh dậy sớm thế làm gì?"
Lâm Nhiên liên tục ngáp, cậu ngã người nằm lại sofa, chuẩn bị tiếp tục tiền duyên với chăn nhưng mới vừa nhawmd mắt lại đã nghe thấy tiếng nước, Lý Triết đang bận việc trong bếp.
Phòng khách và phòng bếp thật sự cách nhau rất gần, Lâm Nhiên lại bò dậy lần nữa, cậu ngáp một cái thật dài, chăn tuột khỏi người, nằm ngang hông. Lúc Lâm Nhiên chuẩn bị rời khỏi sofa mới cảm thấy có chỗ nào không đúng, cậu duỗi tay đấm vai và lưng, cơ bắp mỏi nhừ.
Sofa quá mềm, nằm ngủ không thoải mái.
"Lý Triết ơi, anh là chủ nhà tôi là khách, lần sau đổi anh ngủ phòng khách tôi ngủ giường đi."
Lâm Nhiên đứng lên, kéo quần không vừa người trên người mình lên, đêm qua cậu mặc quần của Lý Triết, quần cậu đang phơi ở ban công vì máy giặt nhà Lý Triết không có chức năng sấy khô.
Tiếng nước trong bếp vẫn còn đang vang lên nhưng giọng của Lý Triết cũng truyền đến: "Đừng nói nhảm nữa, mau dậy đi, lát nữa tôi phải ra ngoài."
"Đồ cuồng công việc." Lâm Nhiên nhỏ giọng oán giận.
Xem ra lý chuẩn bị đi làm tài xế rồi, thứ bảy không đi làm nên sáng chủ nhật hôm nay y phải chuẩn bị để ra ngoài làm.
Lâm Nhiên đi chân trần đến ban công, cậu đứng ở ban công duỗi người, nắng sớm đầu đông chiếu lên người làm cho cả người thoải mái, cậu gỡ áo khoác và quần trên móc phơi xuống, phơi bên ngoài một đêm đã khô hết rồi.
Ôm quần áo rời khỏi ban công, Lâm Nhiên khựng lại trong phòng khách một lát, cậu nghĩ thay trong phòng khách luôn cũng được, Lý Triết đang ở phòng bếp mà, có điều xuất phát từ thói quen cậu quyết định vào phòng thay.
Đi vào phòng Lý Triết đóng cửa lại, Lâm Nhiên cởi cái quần vừa dài vừa rộng trên người mình ra, cậu ngồi trên giường mặc quần của mình vào.
Lâm Nhiên mặc quần áo vào rất nhanh, vì dậy sớm nên cậu mệt rã rời, cậu ngã người nằm trên giường Lý Triết, nhìn xung quanh phòng ngủ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thoạt nhìn cũng đâu có mập, sao quần lại rộng thể nhỉ?"
Có lẽ là vì thường chơi bóng nên vóc dáng tương đối cường tráng.
Tuy rằng là một người cuồng công việc nhưng trên người y luôn rất sạch sẽ, có hơi thở thơm mát sau khi tắm gội xong.
Lâm Nhiên tiện tay túm chăn trên giường phủ lên người, cũng kéo một góc chăn lên mũi ngửi, quả nhiên trên chăn có mùi của Lý Triết, dường như có chút mê đắm, Lâm Nhiên vùi mặt vào chăn.
Khi ý thức được mình đang làm gì Lâm Nhiên vội vàng kéo chăn ra, đứng phắt dậy từ trên giường, hai má đỏ lên, đỏ đến tận mang tai.
Rốt cuộc mình đang làm gì thế này?
Lâm Nhiên đỏ mặt, như chạy trốn mà chạy khỏi phòng Lý Triết, cậu đến bồn rửa tay hứng nước hấc lên mặt.
Sợi tóc nhỏ nước, mặt cũng dần bớt đỏ, độ nóng hai bên má cũng dần giảm xuống, Lâm Nhiên nhìn chính mình trong gương ngơ ra.
"Lâm Nhiên, đang ngẩn người nghĩ cái gì đó? Tôi làm xong bữa sáng rồi."
Tiếng giục của Lý Triết ở bên tai, Lâm Nhiên thò ra xem, Lý Triết đeo tạp dề đứng trước bếp, y đang khóa gas, mở nắp nồi ra, trong nồi bay ra hơi nóng.
Tốc độ làm bữa sáng của y có thể nói là thần tốc, không biết là nấu món gì nữa.
"Xong ngay đây." Lâm Nhiên đáp lời.
Trên bồn rửa mặt có đặt một cái ly, bên trong ly có kem đánh răng và một cái bàn chải chưa mở bao bì, là Lý Triết chuẩn bị cho cậu.
Tháo bao bì bàn chải mới ra, quệt kem đánh răng lên, Lâm Nhiên đánh răng, đánh răng xong lại rửa mặt, cậu lấy khăn của Lý Triết lau mặt.
Chờ đến khi Lâm Nhiên đi đến bàn ăn thì Lý Triết đã ngồi trước bàn, trước mặt y có một bát mì còn có một ly nước, là nước thật, nước sôi để nguội.
"Trong nồi, tự mình lấy đi." Lý Triết vừa ăn vừa xem điện thoại, không ngẩng đầu lên.
Lâm Nhiên cầm một cái bát, mở nắp nồi, trong nồi là mì sườn heo, màu sắc của sườn và mì rất hấp dẫn khiến cho người ta rất muốn ăn.
Không ngờ rằng Lý Triết lại có thể làm ra được món ăn rất gì và này nọ như này trong thời gian ngắn như thế, đây cũng là một loại tài năng.
Lấy đồ ăn xong Lâm Nhiên kéo cửa tủ lạnh ra, phát hiện chỉ còn hai chai đồ uống, cậu lấy một chai ra. Lâm Nhiên đến nhà Lý Triết rất nhiều lần, cậu phát hiện Lý Triết không thích uống đồ uống, bình thường y đều uống nước sôi để nguội cho nên trong tủ lạnh mới chỉ có vài chai đồ uống như thế.
Giống y như là ông già vậy, không đúng, lão già người ta còn sẽ bỏ vào nước nóng chút hoàng kỳ, cẩu kỷ gì đó.
Uống mấy ngụm đồ uống, Lâm Nhiên cúi đầu ăn mì, mì không mặn không nhạt, mùi vị vừa đủ.
"Lâm Nhiên, tôi đi trước, chút nữa cậu đi thì nhớ đóng cửa."
Lý Triết đẩy ghế dựa ra, đứng lên, y dặn dò Lâm Nhiên.
"Được." Lâm Nhiên cắn đũa, ngẩng đầu nhìn Lý Triết, y mặc một cái áo khoác nhạt màu, quần đen, chân mang giày thể thao màu xám.
Làm tài xế cho app lái xe không chú ý ăn mặc, y mặc như một ông lão tài xế đúng nghĩa.
Bát mì trên bàn của Lý đã ăn sạch, ly nướccũng uống cạn.
Nhìn y mang giày, nhìn y lấy chìa khoá xe rời đi, Lâm Nhiên nghĩ nếu như y không cần đi đón khách thì tốt rồi, hôm nay rõ ràng là chủ nhật, hai người họ có thể ở nhà cả ngày, cùng đi xem một bộ phim hoặc là đi đâu đó chơi.
Lâm Nhiên ăn xong bát mì của mình, yên lặng xắn tay áo lên, thu dọn bàn ăn, cầm bát đũa vào bếp rửa. Cậu và Lý Triết có phân công rồi, Lý Triết nấu cơm, cậu rửa bát.
Dọn phòng bếp xong Lâm Nhiên mở tủ lạnh ra, thấy tủ lạnh không còn thừa lại bao nhiêu đồ ăn nên cậu lấy điện thoại ra đặt mua trên app mua đồ.
Cậu không biết mua đồ lắm, mua lung tung mấy nguyên liệu mà bình thường Lý Triết hay nấu còn không quên mua một thùng đồ uống.
Cũng không thể cứ ăn chực uống chùa ở nhà Lý Triết mãi được.
Lâm Nhiên ở trong nhà Lý Triết, đợi đến khi nguyên liệu nấu ăn được giao đến, cậu rảnh rỗi nên quyết định làm một chuyện mà mình trong quá khứ tuyệt đối sẽ không làm —— đọc.
Cậu lấy xuống một quyển sách về các loài chim trên kệ, suy cho cùng thì cái loại sách ảnh này cậu miễn cưỡng có thể đọc được.
Lâm Nhiên dựa vào sofa, sạch gác trên đùi, tùy tiện lật xem, lật rồi lật đột nhiên từ trong trang sách có một thứ rơi ra đáp trên sàn nhà, cậu cúi người nhặt lên, là một tấm ảnh chụp.
Lâm Nhiên nhìn kỹ ảnh được nhặt lên trong tay, tim cậu đập nhanh hơn, đây là một tấm ảnh chụp chung, trong ảnh Lý Triết và một cô gái thanh tú xinh đẹp ngồi cạnh nhau, cô gái ôm Lý Triết, gương mặt tươi cười, Lý Triết nhìn về phía người chụp ảnh, y ngồi thoải mái, biểu cảm rất bình thản.
Lý Triết trong ảnh chụp trẻ hơn bây giờ, xem tuổi tác, có thể là chụp hồi đại học.
Tuy biết Lý Triết là trai thẳng nhưng khi thấy tấm ảnh chụp này Lâm Nhiên vẫn không kịp phòng bị, cậu cuống quýt kẹp ảnh chụp lại vào trong trang sách, cảm giác mình lại rình mò sự riêng tư của Lý Triết, mạo phạm nữa rồi.
Cậu đóng sách lại, Lâm Nhiên thở dài một hơi, cậu đặt lại kệ sách, cảm thấy mình không nên đụng vào sách của Lý Triết thì tốt hơn.
"Thì ra trước đây anh ấy có bạn gái."
"Lúc đọc sách anh ấy nhìn như nào nhỉ? Dù gì cũng là người có thời gian rảnh một cái là lại chạy đi làm thêm kiếm tiền mà."
"Có lẽ bạn gái vì ảnh bận quá lại còn không đủ quan tâm cho nên mới chia tay."
Lâm Nhiên nằm ngửa trên sofa, cậu đoán mò các thứ, cậu biết bây giờ Lý Triết không có quen ai, bây giờ Lý Triết sống vô cùng bận rộn, tình cảm căn bản không lọt qua nổi.
"Mình có hơi thảm á trời."
Lâm Nhiên dùng hai tay che mặt, phát ra một tiếng thở dài.
"Sao mình lại thích trai thẳng nữa rồi chứ."
Giọng nói cực kỳ nhỏ, dường như là sợ bị người ta nghe thấy đó là tiếng từ tận đáy lòng.
Lâm Nhiên ngồi dậy quyết định không nghĩ chuyện này nữa, cậu gấp chăn trên sofa lại rồi đặt hai cái gối lại đúng chỗ, cậu là người sống vô tổ chức, tùy tâm sở dục nhưng Lý Triết thì thích sạch sẽ.
Lâm Nhiên đem hết mấy thứ bị mình làm loạn đặt lại hết về chỗ cũ.
Không bao lâu sau, app mua đồ ăn nào đó giao đồ ăn, đồng uống đến, Lâm Nhiên mang chúng nó vào bếp nhét vào tủ lạnh. Cậu nhìn chiếc tủ lạnh được mình nhét đầy ụ, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Lúc rồi khởi nhà Lý Triết Lâm Nhiên gửi cho đối phương một tin nhắn: "Lý Triết tôi về nhà đây, có đóng cửa đàng hoàng rồi. Tôi có mua một ít thịt với rau quả để trong tủ lạnh, ngày nào cũng đến ăn uống chùa ngại quá."
Lý Triết đưa một hành khách đến ngoại ô, y dừng xe trên đường, xung quanh trống trải có thể tùy tiện dừng xe. Y uống miếng nước, cầm điện thoại lên xem thì nhìn thấy tin nhắn Lâm Nhiên gửi đến.
Lý Triết trả lời: "Cậu cũng biết ngại cơ đấy, rửa sạch bát đũa chưa?"
Tiếng tin nhắn vang lên Lâm Nhiên lại gửi một tin đến: "Anh lắm lời quá đi, tôi rửa rồi, còn lau bàn luôn cơ."
Sau đó là tin: "Sao rảnh thế? Còn rảnh trả lời tôi nữa, không cần làm việc hả?"
"Mới đưa khách đến ngoại ô, lát nhận được đơn thì đi ngay." Lý Triết nhanh chóng nhập một hàng chữ vào, sau khi gửi đi y đặt điện thoại xuống, hạ cửa sổ xe, nhìn ngắm phong cảnh ở ngoại thành.
Mùa đông có vẻ đẹp của mùa đông, vắng lặng và yên ắng.
Không có tiếng người ồn ào, không có đường phố chen chúc, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, bốn phía trống trải, không khí tươi mát, bỗng nhiên y có xúc động tắt nhận đơn, không đón khách nữa, giữ lấy thời gian cả ngày này để tự do sắp xếp.
Một lát sau Lý Triết nghe voice mà Lâm Nhiên gửi đến, Lâm Nhiên nói: "Lý Triết, nếu hôm nay anh không đi đón khách thì tôi sẽ dẫn anh đi mở mang kiến thức, ở đây có nhiều chỗ ăn ngon với vui chơi lắm, chắc chắn là anh chưa từng đi. Sau đó đến tối chúng ta có thể đến bờ biển ăn đồ nướng, anh thích ăn đồ nướng nhỉ?"
Không thể không nói là hơi bị hấp dẫn.
"Hình như không tệ lắm, có điều tôi còn phải nhận đơn nữa." Lý Triết cũng trả lời bằng voice, giọng nói nghe rất lười nhác.
"Tôi thật sự không hiểu nổi, tiền lương mỗi tháng của anh cũng không thấp, cần phải liều mạng kiếm tiền như vậy hả? Lỡ như anh mệt hư người luôn vậy tiền thuốc còn đắt hơn nữa." Giọng nói hoang mang, Lâm Nhiên thật sự nghĩ không ra, "Chẳng lẽ là—— anh kiếm tiền trang trí nhà vì sắp kết hôn rồi?"
Lý Triết cười ha ha, không nói gì.
"Đâu thấy anh có bạn gái đâu ta, có điều anh bận như thế cũng không rảnh ở bên bạn gái."
"Sao cậu biết tôi không có bạn gái?"
"Nhà anh ngay cả đôi dép lê cho khách cũng không có, mấy thứ đồ nữ tính cũng chẳng có luôn."
"Tôi ấy à, trước đây cũng có người yêu. Tôi sẽ không cứ bận rộn mãi như thế, mệt mỏi một khoảng thời gian cũng muốn nghỉ ngơi."
Một trận im lặng kéo đến, bên kia Lâm Nhiên không nói gì nữa,ngay lúc này Lý Triết nhận được một đơn, y bảo với Lâm Nhiên: "Có đơn rồi, nói chuyện sau."
Đặt điện thoại xuống, Lý Triết khởi động xe lái đến chỗ đón khách được chỉ định.
Lâm Nhiên lái xe vào gara, dừng xe xong cậu tựa đầu vào tay lái, cậu không muốn động đậy gì nữa, đột nhiên cảm thấy rất mất tinh thần.
"Nhiên Nhiên, con sao thế? Không khỏe chỗ nào à?"
Giọng của mẹ hơn nữa còn dùng tay gõ cửa sổ.
Mẹ lại gần phía cửa sổ không đóng hết còn chừa lại một khe hở bên ghế lái, Lâm Nhiên nghe thấy tiếng mẹ, cậu ngẩng đầu: "Không có, hôm nay dậy sớm quá, con buồn ngủ."
Lâm Nhiên tháo dây an toàn, xuống xe.
"Con về sao không báo trước, để mẹ bảo thím Trương (giúp việc) chuẩn bị thêm mấy món, không biết sáng nay mua đồ nấu món gì nữa."
Mẹ đi bên cạnh Lâm Nhiên, cùng cậu đi trong sân nhà, cả đường cằn nhằn mãi.
"Có phải công việc không thuận lợi không?"
Bỗng nhiên mẹ đổi giọng, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Công việc tốt lắm."
"Nhìn bộ dạng kia của con là biết rồi, mau nói xem gặp phải chuyện phiền lòng gì rồi?"
"Thật sự không có mà."
Tuy là ngoài miệng cậu không thừa nhận nhưng trong lòng vẫn ngạc nhiên với sự nhạy bén của mẹ.
- -------------------.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Nhiên (buồn rầu): Chúng ta làm bạn bè thật ra… thật ra cũng khá tốt.
Đạo diễn (lấy kịch bản ra): Hai cậu không làm được bạn đâu há, biên kịch không cho phép.
————
Lý Triết: Yêu đương? Tôi không có hứng thú. Kết hôn? Đó càng không thể.
6 giờ 40 phút sáng!
"Hôm nay chủ nhật anh dậy sớm thế làm gì?"
Lâm Nhiên liên tục ngáp, cậu ngã người nằm lại sofa, chuẩn bị tiếp tục tiền duyên với chăn nhưng mới vừa nhawmd mắt lại đã nghe thấy tiếng nước, Lý Triết đang bận việc trong bếp.
Phòng khách và phòng bếp thật sự cách nhau rất gần, Lâm Nhiên lại bò dậy lần nữa, cậu ngáp một cái thật dài, chăn tuột khỏi người, nằm ngang hông. Lúc Lâm Nhiên chuẩn bị rời khỏi sofa mới cảm thấy có chỗ nào không đúng, cậu duỗi tay đấm vai và lưng, cơ bắp mỏi nhừ.
Sofa quá mềm, nằm ngủ không thoải mái.
"Lý Triết ơi, anh là chủ nhà tôi là khách, lần sau đổi anh ngủ phòng khách tôi ngủ giường đi."
Lâm Nhiên đứng lên, kéo quần không vừa người trên người mình lên, đêm qua cậu mặc quần của Lý Triết, quần cậu đang phơi ở ban công vì máy giặt nhà Lý Triết không có chức năng sấy khô.
Tiếng nước trong bếp vẫn còn đang vang lên nhưng giọng của Lý Triết cũng truyền đến: "Đừng nói nhảm nữa, mau dậy đi, lát nữa tôi phải ra ngoài."
"Đồ cuồng công việc." Lâm Nhiên nhỏ giọng oán giận.
Xem ra lý chuẩn bị đi làm tài xế rồi, thứ bảy không đi làm nên sáng chủ nhật hôm nay y phải chuẩn bị để ra ngoài làm.
Lâm Nhiên đi chân trần đến ban công, cậu đứng ở ban công duỗi người, nắng sớm đầu đông chiếu lên người làm cho cả người thoải mái, cậu gỡ áo khoác và quần trên móc phơi xuống, phơi bên ngoài một đêm đã khô hết rồi.
Ôm quần áo rời khỏi ban công, Lâm Nhiên khựng lại trong phòng khách một lát, cậu nghĩ thay trong phòng khách luôn cũng được, Lý Triết đang ở phòng bếp mà, có điều xuất phát từ thói quen cậu quyết định vào phòng thay.
Đi vào phòng Lý Triết đóng cửa lại, Lâm Nhiên cởi cái quần vừa dài vừa rộng trên người mình ra, cậu ngồi trên giường mặc quần của mình vào.
Lâm Nhiên mặc quần áo vào rất nhanh, vì dậy sớm nên cậu mệt rã rời, cậu ngã người nằm trên giường Lý Triết, nhìn xung quanh phòng ngủ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thoạt nhìn cũng đâu có mập, sao quần lại rộng thể nhỉ?"
Có lẽ là vì thường chơi bóng nên vóc dáng tương đối cường tráng.
Tuy rằng là một người cuồng công việc nhưng trên người y luôn rất sạch sẽ, có hơi thở thơm mát sau khi tắm gội xong.
Lâm Nhiên tiện tay túm chăn trên giường phủ lên người, cũng kéo một góc chăn lên mũi ngửi, quả nhiên trên chăn có mùi của Lý Triết, dường như có chút mê đắm, Lâm Nhiên vùi mặt vào chăn.
Khi ý thức được mình đang làm gì Lâm Nhiên vội vàng kéo chăn ra, đứng phắt dậy từ trên giường, hai má đỏ lên, đỏ đến tận mang tai.
Rốt cuộc mình đang làm gì thế này?
Lâm Nhiên đỏ mặt, như chạy trốn mà chạy khỏi phòng Lý Triết, cậu đến bồn rửa tay hứng nước hấc lên mặt.
Sợi tóc nhỏ nước, mặt cũng dần bớt đỏ, độ nóng hai bên má cũng dần giảm xuống, Lâm Nhiên nhìn chính mình trong gương ngơ ra.
"Lâm Nhiên, đang ngẩn người nghĩ cái gì đó? Tôi làm xong bữa sáng rồi."
Tiếng giục của Lý Triết ở bên tai, Lâm Nhiên thò ra xem, Lý Triết đeo tạp dề đứng trước bếp, y đang khóa gas, mở nắp nồi ra, trong nồi bay ra hơi nóng.
Tốc độ làm bữa sáng của y có thể nói là thần tốc, không biết là nấu món gì nữa.
"Xong ngay đây." Lâm Nhiên đáp lời.
Trên bồn rửa mặt có đặt một cái ly, bên trong ly có kem đánh răng và một cái bàn chải chưa mở bao bì, là Lý Triết chuẩn bị cho cậu.
Tháo bao bì bàn chải mới ra, quệt kem đánh răng lên, Lâm Nhiên đánh răng, đánh răng xong lại rửa mặt, cậu lấy khăn của Lý Triết lau mặt.
Chờ đến khi Lâm Nhiên đi đến bàn ăn thì Lý Triết đã ngồi trước bàn, trước mặt y có một bát mì còn có một ly nước, là nước thật, nước sôi để nguội.
"Trong nồi, tự mình lấy đi." Lý Triết vừa ăn vừa xem điện thoại, không ngẩng đầu lên.
Lâm Nhiên cầm một cái bát, mở nắp nồi, trong nồi là mì sườn heo, màu sắc của sườn và mì rất hấp dẫn khiến cho người ta rất muốn ăn.
Không ngờ rằng Lý Triết lại có thể làm ra được món ăn rất gì và này nọ như này trong thời gian ngắn như thế, đây cũng là một loại tài năng.
Lấy đồ ăn xong Lâm Nhiên kéo cửa tủ lạnh ra, phát hiện chỉ còn hai chai đồ uống, cậu lấy một chai ra. Lâm Nhiên đến nhà Lý Triết rất nhiều lần, cậu phát hiện Lý Triết không thích uống đồ uống, bình thường y đều uống nước sôi để nguội cho nên trong tủ lạnh mới chỉ có vài chai đồ uống như thế.
Giống y như là ông già vậy, không đúng, lão già người ta còn sẽ bỏ vào nước nóng chút hoàng kỳ, cẩu kỷ gì đó.
Uống mấy ngụm đồ uống, Lâm Nhiên cúi đầu ăn mì, mì không mặn không nhạt, mùi vị vừa đủ.
"Lâm Nhiên, tôi đi trước, chút nữa cậu đi thì nhớ đóng cửa."
Lý Triết đẩy ghế dựa ra, đứng lên, y dặn dò Lâm Nhiên.
"Được." Lâm Nhiên cắn đũa, ngẩng đầu nhìn Lý Triết, y mặc một cái áo khoác nhạt màu, quần đen, chân mang giày thể thao màu xám.
Làm tài xế cho app lái xe không chú ý ăn mặc, y mặc như một ông lão tài xế đúng nghĩa.
Bát mì trên bàn của Lý đã ăn sạch, ly nướccũng uống cạn.
Nhìn y mang giày, nhìn y lấy chìa khoá xe rời đi, Lâm Nhiên nghĩ nếu như y không cần đi đón khách thì tốt rồi, hôm nay rõ ràng là chủ nhật, hai người họ có thể ở nhà cả ngày, cùng đi xem một bộ phim hoặc là đi đâu đó chơi.
Lâm Nhiên ăn xong bát mì của mình, yên lặng xắn tay áo lên, thu dọn bàn ăn, cầm bát đũa vào bếp rửa. Cậu và Lý Triết có phân công rồi, Lý Triết nấu cơm, cậu rửa bát.
Dọn phòng bếp xong Lâm Nhiên mở tủ lạnh ra, thấy tủ lạnh không còn thừa lại bao nhiêu đồ ăn nên cậu lấy điện thoại ra đặt mua trên app mua đồ.
Cậu không biết mua đồ lắm, mua lung tung mấy nguyên liệu mà bình thường Lý Triết hay nấu còn không quên mua một thùng đồ uống.
Cũng không thể cứ ăn chực uống chùa ở nhà Lý Triết mãi được.
Lâm Nhiên ở trong nhà Lý Triết, đợi đến khi nguyên liệu nấu ăn được giao đến, cậu rảnh rỗi nên quyết định làm một chuyện mà mình trong quá khứ tuyệt đối sẽ không làm —— đọc.
Cậu lấy xuống một quyển sách về các loài chim trên kệ, suy cho cùng thì cái loại sách ảnh này cậu miễn cưỡng có thể đọc được.
Lâm Nhiên dựa vào sofa, sạch gác trên đùi, tùy tiện lật xem, lật rồi lật đột nhiên từ trong trang sách có một thứ rơi ra đáp trên sàn nhà, cậu cúi người nhặt lên, là một tấm ảnh chụp.
Lâm Nhiên nhìn kỹ ảnh được nhặt lên trong tay, tim cậu đập nhanh hơn, đây là một tấm ảnh chụp chung, trong ảnh Lý Triết và một cô gái thanh tú xinh đẹp ngồi cạnh nhau, cô gái ôm Lý Triết, gương mặt tươi cười, Lý Triết nhìn về phía người chụp ảnh, y ngồi thoải mái, biểu cảm rất bình thản.
Lý Triết trong ảnh chụp trẻ hơn bây giờ, xem tuổi tác, có thể là chụp hồi đại học.
Tuy biết Lý Triết là trai thẳng nhưng khi thấy tấm ảnh chụp này Lâm Nhiên vẫn không kịp phòng bị, cậu cuống quýt kẹp ảnh chụp lại vào trong trang sách, cảm giác mình lại rình mò sự riêng tư của Lý Triết, mạo phạm nữa rồi.
Cậu đóng sách lại, Lâm Nhiên thở dài một hơi, cậu đặt lại kệ sách, cảm thấy mình không nên đụng vào sách của Lý Triết thì tốt hơn.
"Thì ra trước đây anh ấy có bạn gái."
"Lúc đọc sách anh ấy nhìn như nào nhỉ? Dù gì cũng là người có thời gian rảnh một cái là lại chạy đi làm thêm kiếm tiền mà."
"Có lẽ bạn gái vì ảnh bận quá lại còn không đủ quan tâm cho nên mới chia tay."
Lâm Nhiên nằm ngửa trên sofa, cậu đoán mò các thứ, cậu biết bây giờ Lý Triết không có quen ai, bây giờ Lý Triết sống vô cùng bận rộn, tình cảm căn bản không lọt qua nổi.
"Mình có hơi thảm á trời."
Lâm Nhiên dùng hai tay che mặt, phát ra một tiếng thở dài.
"Sao mình lại thích trai thẳng nữa rồi chứ."
Giọng nói cực kỳ nhỏ, dường như là sợ bị người ta nghe thấy đó là tiếng từ tận đáy lòng.
Lâm Nhiên ngồi dậy quyết định không nghĩ chuyện này nữa, cậu gấp chăn trên sofa lại rồi đặt hai cái gối lại đúng chỗ, cậu là người sống vô tổ chức, tùy tâm sở dục nhưng Lý Triết thì thích sạch sẽ.
Lâm Nhiên đem hết mấy thứ bị mình làm loạn đặt lại hết về chỗ cũ.
Không bao lâu sau, app mua đồ ăn nào đó giao đồ ăn, đồng uống đến, Lâm Nhiên mang chúng nó vào bếp nhét vào tủ lạnh. Cậu nhìn chiếc tủ lạnh được mình nhét đầy ụ, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Lúc rồi khởi nhà Lý Triết Lâm Nhiên gửi cho đối phương một tin nhắn: "Lý Triết tôi về nhà đây, có đóng cửa đàng hoàng rồi. Tôi có mua một ít thịt với rau quả để trong tủ lạnh, ngày nào cũng đến ăn uống chùa ngại quá."
Lý Triết đưa một hành khách đến ngoại ô, y dừng xe trên đường, xung quanh trống trải có thể tùy tiện dừng xe. Y uống miếng nước, cầm điện thoại lên xem thì nhìn thấy tin nhắn Lâm Nhiên gửi đến.
Lý Triết trả lời: "Cậu cũng biết ngại cơ đấy, rửa sạch bát đũa chưa?"
Tiếng tin nhắn vang lên Lâm Nhiên lại gửi một tin đến: "Anh lắm lời quá đi, tôi rửa rồi, còn lau bàn luôn cơ."
Sau đó là tin: "Sao rảnh thế? Còn rảnh trả lời tôi nữa, không cần làm việc hả?"
"Mới đưa khách đến ngoại ô, lát nhận được đơn thì đi ngay." Lý Triết nhanh chóng nhập một hàng chữ vào, sau khi gửi đi y đặt điện thoại xuống, hạ cửa sổ xe, nhìn ngắm phong cảnh ở ngoại thành.
Mùa đông có vẻ đẹp của mùa đông, vắng lặng và yên ắng.
Không có tiếng người ồn ào, không có đường phố chen chúc, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, bốn phía trống trải, không khí tươi mát, bỗng nhiên y có xúc động tắt nhận đơn, không đón khách nữa, giữ lấy thời gian cả ngày này để tự do sắp xếp.
Một lát sau Lý Triết nghe voice mà Lâm Nhiên gửi đến, Lâm Nhiên nói: "Lý Triết, nếu hôm nay anh không đi đón khách thì tôi sẽ dẫn anh đi mở mang kiến thức, ở đây có nhiều chỗ ăn ngon với vui chơi lắm, chắc chắn là anh chưa từng đi. Sau đó đến tối chúng ta có thể đến bờ biển ăn đồ nướng, anh thích ăn đồ nướng nhỉ?"
Không thể không nói là hơi bị hấp dẫn.
"Hình như không tệ lắm, có điều tôi còn phải nhận đơn nữa." Lý Triết cũng trả lời bằng voice, giọng nói nghe rất lười nhác.
"Tôi thật sự không hiểu nổi, tiền lương mỗi tháng của anh cũng không thấp, cần phải liều mạng kiếm tiền như vậy hả? Lỡ như anh mệt hư người luôn vậy tiền thuốc còn đắt hơn nữa." Giọng nói hoang mang, Lâm Nhiên thật sự nghĩ không ra, "Chẳng lẽ là—— anh kiếm tiền trang trí nhà vì sắp kết hôn rồi?"
Lý Triết cười ha ha, không nói gì.
"Đâu thấy anh có bạn gái đâu ta, có điều anh bận như thế cũng không rảnh ở bên bạn gái."
"Sao cậu biết tôi không có bạn gái?"
"Nhà anh ngay cả đôi dép lê cho khách cũng không có, mấy thứ đồ nữ tính cũng chẳng có luôn."
"Tôi ấy à, trước đây cũng có người yêu. Tôi sẽ không cứ bận rộn mãi như thế, mệt mỏi một khoảng thời gian cũng muốn nghỉ ngơi."
Một trận im lặng kéo đến, bên kia Lâm Nhiên không nói gì nữa,ngay lúc này Lý Triết nhận được một đơn, y bảo với Lâm Nhiên: "Có đơn rồi, nói chuyện sau."
Đặt điện thoại xuống, Lý Triết khởi động xe lái đến chỗ đón khách được chỉ định.
Lâm Nhiên lái xe vào gara, dừng xe xong cậu tựa đầu vào tay lái, cậu không muốn động đậy gì nữa, đột nhiên cảm thấy rất mất tinh thần.
"Nhiên Nhiên, con sao thế? Không khỏe chỗ nào à?"
Giọng của mẹ hơn nữa còn dùng tay gõ cửa sổ.
Mẹ lại gần phía cửa sổ không đóng hết còn chừa lại một khe hở bên ghế lái, Lâm Nhiên nghe thấy tiếng mẹ, cậu ngẩng đầu: "Không có, hôm nay dậy sớm quá, con buồn ngủ."
Lâm Nhiên tháo dây an toàn, xuống xe.
"Con về sao không báo trước, để mẹ bảo thím Trương (giúp việc) chuẩn bị thêm mấy món, không biết sáng nay mua đồ nấu món gì nữa."
Mẹ đi bên cạnh Lâm Nhiên, cùng cậu đi trong sân nhà, cả đường cằn nhằn mãi.
"Có phải công việc không thuận lợi không?"
Bỗng nhiên mẹ đổi giọng, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Công việc tốt lắm."
"Nhìn bộ dạng kia của con là biết rồi, mau nói xem gặp phải chuyện phiền lòng gì rồi?"
"Thật sự không có mà."
Tuy là ngoài miệng cậu không thừa nhận nhưng trong lòng vẫn ngạc nhiên với sự nhạy bén của mẹ.
- -------------------.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Nhiên (buồn rầu): Chúng ta làm bạn bè thật ra… thật ra cũng khá tốt.
Đạo diễn (lấy kịch bản ra): Hai cậu không làm được bạn đâu há, biên kịch không cho phép.
————
Lý Triết: Yêu đương? Tôi không có hứng thú. Kết hôn? Đó càng không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.