Chương 35: Châu Âu, một.
Dạ Dực
19/11/2021
(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 35: Châu Âu, một.
Ngay khi vừa mới tỉnh giấc, Nhiễm Văn Ninh đã lật đật bật dậy vọt thẳng về phía cửa phòng, ai ngờ đâu cậu còn chưa kịp khóa cửa lại, Trì Thác đã lù lù hiện thân ở ngoài cửa.
Khuôn mặt của đội trưởng đang đanh cả lại. Anh vừa chặn cửa, vừa lạnh giọng hỏi cậu: "Mình đàm đạo một chút đi ha?"
"Tôi thấy mình không cần phải nói cái gì với nhau hết."
Nhiễm Văn Ninh biết Trì Thác đã chạy thẳng tới cửa nhà đòi bồi thường rồi.
"Cậu giấu camera ẩn trong phòng tôi có phải không?" Sau khi tỉnh giấc trong phòng mình, Trì Thác đã cảm thấy cả người bức bối sao sao đó. Trong mắt anh hiện giờ, căn phòng này cực kì nguy hiểm. Vì thế, anh vội vàng vọt xuống lầu dưới bằng tốc độ ánh sáng, tính túm đầu Nhiễm Văn Ninh để hỏi cho ra lẽ xem chuyện là như nào.
Đối diện với phòng của Nhiễm Văn Ninh là phòng của Ngô Côn Phong. Cậu ta đang thức khuya bắn game ì xèo đùng, ai ngờ đâu lại nghe thấy tiếng cãi vã truyền đến từ bên ngoài.
Do có hơi tò mò, Ngô Côn Phong mới đứng dậy mở cửa. Ngay sau đó, cậu ta trố mắt nhìn Trì Thác phát ra một loại khí thế hung hăng như mấy tên chủ nợ cho vay nặng lãi, anh mở toang cửa phòng của Nhiễm Văn Ninh ra, dứt khoát đẩy cậu vào phòng trong, sau đó, cửa phòng của cậu đã lập tức đóng chặt lại rồi.
"Nửa đêm nửa hôm, hai cái tên này đang làm cái chi thế nhỉ?"
Ngô Côn Phong vẫn nhớ rằng tối nay Nhiễm Văn Ninh định đi so kèo với Trì Thác trong mộng, sao tự dưng hai cái ông tướng này lại bắt đầu kéo nhau ra ngoài hiện thực đánh lộn luôn rồi ta.
Nhác thấy đội trưởng đã xông thẳng vào phòng mình, Nhiễm Văn Ninh bắt đầu lẹ chân chuồn êm tới ngay bên tủ đầu giường. Vì không muốn Trì Thác tóm được mình, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể nhảy sang một bên giường khác mà thôi.
Thế nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng thể nào ngờ được kĩ xảo quần ẩu trong hiện thực của cái ông Trì Thác này lại xuất sắc tới như vậy. Cậu còn chưa kịp trốn khỏi tay ông anh đội trưởng nhà mình được mấy lần, anh đã nhấn chết cậu xuống dưới đất.
"Tốt nhất là cậu nói rõ ràng ra cho tôi nghe xem như nào." Trì Thác híp cả mắt lại. Anh cảm thấy cái tên Nhiễm Văn Ninh này là một phần tử vô cùng nguy hiểm.
Hiện giờ, anh cực kì muốn xách Nhiễm Văn Ninh tới trước mặt Hạng Cảnh Trung rồi hỏi thẳng ổng một câu, "Đây là cái đứa được anh lựa chọn đấy hả?".
Nhiễm Văn Ninh không biết nên giải thích từ đâu hết, nếu muốn kể về cái chuyện này thì dám cậu viết một cuốn tiểu thuyết luôn cũng được đấy. Cậu bắt đầu ồn ào: "Mình là đàn ông đàn ang cả mà, nếu anh thấy mình thiệt thòi thì bây giờ tôi tuột cho anh xem đã con mắt luôn."
"Ai thèm coi cậu tuột, khai thật xem, cậu có gắn camera trong phòng tôi không?"
Trì Thác chỉ hơi dùng sức, Nhiễm Văn Ninh đã bắt đầu la oai oái.
Vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình, Nhiễm Văn Ninh thật lòng thật dạ rù rì: "Tôi không có gắn cái gì hết."
"Vậy sao cậu biết?" Trì Thác nhướng mày, tiếp tục hỏi cung.
Nhiễm Văn Ninh trề môi, đáp: "Tôi coi trực tiếp đó, được chưa."
"Ui ui, đau đau đau, trước tiên tôi muốn nói rõ là tôi không có biếи ŧɦái."
Nhiễm Văn Ninh chỉ cảm thấy cánh tay của mình suýt tí đã bị Trì Thác vặn cho gãy đôi mất, "Rồi rồi, tôi nói thật! Thẳng thắn uy tín luôn!"
Trì Thác vẫn còn nhấn chết Nhiễm Văn Ninh xuống đất, "Lẹ lên coi."
"Tôi xài 'Linh thị' để coi đó."
Vừa buột miệng nói xong, Nhiễm Văn Ninh đã ý thức được rằng hình như mình trả lời như vậy nghe càng không ổn hơn nữa. Đúng thật là như vậy, chưa đầy một giây sau, Nhiễm Văn Ninh đã nghe thấy tiếng quát tức giận của Trì Thác.
"Cậu có linh thị mà cậu xài cho ba cái chuyện tào lao như này đó hả?!"
Trì Thác tức muốn khùng, "Linh thị của cậu có năng lực gì?"
Nhiễm Văn Ninh thật ra đâu có năng lực từ linh thị đâu. Hồi còn trong "Con mắt của Thượng Đế", cậu chui vào thân con mèo trắng để dòm được âu cũng là nhờ cả vào "Linh thị" thả cửa cho dòm đấy chứ. Vì thế, cậu chỉ có thể thảm thiết la làng: "Tôi đâu có linh thị đâu, tôi vô tình thấy đó chứ, ai biểu anh đi tắm mà không mang theo quần áo làm chi."
"Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?"
Trì Thác hoàn toàn không hề hay biết chuyện này.
Vừa nhớ lại mấy vụ này, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy mình thật sự là oan Thị Kính, cậu chỉ muốn chọc cho Trì Thác đánh mình trong mơ thôi, ai ngờ đâu ra ngoài đời cũng bị ổng đè đầu tẩn cho một trận. Hơn nữa, cái góc nhìn của con mèo trắng kia cũng quá rau má đậu xanh, nó ép cậu phải tự mình trải nghiệm cái loại chuyện thảm thương kia cho bằng được, đấy là một nỗi nhục nhã đối với mọi tên đàn ông trên cõi đời này, thề luôn.
"Trì Thác, ông có biết ông đã làm cái giống gì với cơ thể của tôi không? Ông khiến tôi hết hưởng phước lộc từ con cháu được luôn rồi đó!"
Nhiễm Văn Ninh càng nói càng đau buồn, tự dưng cậu lại muốn trải nghiệm lại cảm giác hồi còn xài góc độ của con mèo kia một lần nữa làm chi không biết.
Trì Thác trố mắt nhìn Nhiễm Văn Ninh, sao cái tên này còn trông như người bị hại hơn cả anh đây nữa vậy nhỉ, anh cố giải thích: "Tôi đâu có làm gì cậu đâu mà."
Sau một hồi ra sức giãy dụa trên mặt đất, Nhiễm Văn Ninh mới bắt đầu đứng thẳng dậy được. Cậu vừa bóp cánh tay mình vừa bảo: "Đương nhiên anh sẽ không biết mình đã làm gì với nửa người dưới của tôi rồi."
"Nhiễm Văn Ninh, cậu có khùng không?"
Khóe môi của Trì Thác cũng đã bắt đầu cà giật. Vì sao dăm ba câu hội thoại giữa anh và Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu trở nên cực kì quái dị rồi.
Nhiễm Văn Ninh phủi quần áo mình mấy cái, sau đó mới thở dài: "Trì Thác à, tôi cũng chẳng muốn trách anh về chuyện kia nữa, hai thằng mình coi như huề nhau ha, ai cũng không nợ ai hết."
Trì Thác thật sự chẳng thể nhịn nhục được nữa, cũng may anh đã nắm thóp được điểm yếu của thằng nhóc Nhiễm Văn Ninh này trong tay rồi. Đội trưởng bắt đầu âm u bảo: "Tôi còn chưa trình báo tiền thưởng tháng này của đội mình đâu, bao gồm cả phần của cậu ở trong đấy đấy. Nếu cậu còn muốn nhận lại phần tiền chi hồi còn trong 'Hoa trong gương, trăng trong nước' thì nói rõ ràng rành mạch ngay bây giờ cho tôi nghe."
A đù? Nhiễm Văn Ninh sững người tại chỗ, cái này là cả mạng sống của tôi đấy cha. Nếu cậu còn muốn chạy đi Châu Âu để tìm cái người Hoàng Trí Vũ từng nhắc đến, cậu chắc chắn phải túm tiền thưởng vào tay cho bằng được. Mấy ngày kia ở Nhật Bản ngốn sạch mấy chục củ mồ hôi nước mắt của cậu cả rồi.
"Trì Thác, anh từng nuôi một con mèo trắng."
Nhiễm Văn Ninh sờ mũi mình mấy cái, sau đó mới ậm ừ nói tiếp, "Anh có triệt sản cho nó."
Sau khi nghe xong, Trì Thác có hơi ngỡ ngàng, sau đó, nét mặt của anh bắt đầu biến ảo thất thường, thế nhưng cuối cùng, Trì Thác cũng chỉ kinh ngạc giương mắt nhìn Nhiễm Văn Ninh mà thôi, anh cũng không thốt lên được câu nào cả.
Trong mắt Nhiễm Văn Ninh, cái kiểu lật mặt như lật bánh tráng ấy của ông anh đội trưởng nhà cậu trông cực kì đặc sắc. Cậu không biết Trì Thác đã nghĩ đến điều chi, cơ mà nhìn chung thì chắc ông anh này cũng đã xâu chuỗi được hết mấy sự kiện này theo logic rồi.
Đúng là Trì Thác đã từng nuôi một con mèo, nó là một con mèo trắng ba hồi bình thường ba hồi kì lạ. Con mèo kia thường hay thực hiện rất nhiều hành vi lém lỉnh lanh lợi, chẳng khác gì với mèo thành tinh cả, thế nhưng trong mắt Trì Thác, những chuyện ấy cũng không đáng để ý cho lắm. Trong số những chuyện có liên quan đến con mèo trắng này, có ba chuyện duy nhất in sâu vào trong trí nhớ của Trì Thác.
Chuyện thứ nhất là hồi Trì Thác sang Trung Quốc thăm chị mình. Khi Trì Thác sắp sửa quay về chi nhánh Châu Mỹ, con mèo kia đột nhiên cào cấu làm loạn um sùm cả lên trong lồng sắt. Sau khi quay về Canada, Trì Thác mới hay rằng móng vuốt của mèo trắng đã rướm máu hết cả, trong lồng cũng đột nhiên có mấy vết mèo cào mới toanh.
Trì Thác nhớ rất rõ chuyện lần ấy. Đấy là do Trì Triệt từng nói với em trai mình rằng cô có việc cần làm trong "Con mắt của Thượng Đế".
Chuyện thứ hai xảy ra sau khi Trì Triệt gặp chuyện. Hôm ấy, sau khi nhận được tin tức từ đội thứ hai, trạng thái tinh thần của Trì Thác cực kì kém cỏi, anh cứ ru rú mãi trong nhà, cũng chẳng buồn nói năng gì cả. Tuy vậy, con mèo trắng kia vẫn cứ quấn quýt dưới chân anh cả ngày hoài như vậy, nó cũng chẳng muốn rời khỏi anh chút nào.
Sau khi tắm rửa xong rồi đẩy cửa ra ngoài, Trì Thác vẫn trông thấy mèo trắng đương ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh gối của anh. Khi ấy, vì đột nhiên cảm thấy vẫn còn có một người nào đó đang bầu bạn cùng mình trong căn nhà hiu quạnh này, Trì Thác đã nói chuyện với con mèo trắng kia một hồi lâu, nói rất nhiều.
Sau khi Trì Thác nói xong, con mèo của anh bỗng dưng rơi lệ, nó khóc còn thảm thương hơn so với người trong cuộc là anh nữa chứ, vì thế, Trì Thác đã phải dỗ dành, an ủi con mèo nhà mình gần như cả một buổi tối hôm ấy.
Chuyện cuối cùng xảy ra lúc mèo trắng mắc bệnh rồi qua đời. Khi ấy, Trì Thác đã là một kẻ khai thác bậc thứ nhất, anh bận túi bụi, cũng rất ít khi chăm nom cho mèo của mình.
Lúc Trì Thác đặt chân được đến bệnh viện thú y, con mèo trắng nọ đã thoi thóp. Thế nhưng cho đến khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời nó, con mèo kia vẫn cố sức đặt móng vuốt của mình lên tay Trì Thác, lại còn kêu lên một tiếng rất nhẹ.
Nếu hành vi của mèo trắng có liên quan đến năng lực của "Linh thị", tất cả những chuyện này rất có khả năng có liên quan đến Nhiễm Văn Ninh. Con mèo trắng kia dường như đang cố gắng cản ngăn những bi kịch ấy phát sinh.
Tuy nhiên, Trì Thác của quá khứ cũng không buồn để tâm đến việc thấu hiểu con mèo nhà mình, anh căn bản không thể ngờ được rằng sẽ có chuyện rườm rà đến nhường ấy xảy ra trong tương lai. Gần như là ngay lập tức, Trì Thác bắt đầu cảm thấy ngạc nhiên, anh chẳng thể nào ngờ được rằng góc nhìn mà "Con mắt của Thượng Đế" trao cho Nhiễm Văn Ninh lại có uy lực đến như thế.
Lúc ấy, "Linh thị" từng trao cho Trì Thác một góc nhìn cố định, nó chỉ cho phép anh nhìn mà thôi, rất phiến diện. Tuy nhiên, quyền hạn mà "Linh thị" trao cho Nhiễm Văn Ninh lại lớn đến mức có thể cho phép cậu nắm vững toàn bộ góc nhìn của một thứ luôn cơ.
Trong mắt Nhiễm Văn Ninh, Trì Thác vẫn còn đang đứng sững trong phòng, trầm ngâm rất lâu. Thấy đội trưởng đứng im bất động, cậu cũng chỉ còn nước đứng im bất động theo anh.
Tuy nhiên, còn chưa đứng được bao lâu, Nhiễm Văn Ninh đã buông giáp đầu hàng cơn buồn ngủ vừa bất chợt kéo đến với mình. Sau một tiếng ngáp, cậu mới lên tiếng: "Nếu đã nghĩ rõ rồi thì anh về phòng đi thôi, tôi buồn ngủ quá."
"Nhiễm Văn Ninh."
Trì Thác đột nhiên gọi tên đội viên nhà mình.
Nhiễm Văn Ninh phát ra một tiếng ừ. Cậu thấy Trì Thác hình như đã nguôi giận rồi, không biết anh còn muốn nói với cậu chuyện gì nữa không.
"Nếu muốn đấu với tôi trong mộng, cậu phải chuẩn bị tinh thần lạc lối cho tốt vào."
Sau khi dứt câu, Trì Thác cũng đã đi đến cửa phòng rồi. Đột nhiên, anh chợt dừng bước, sau đó mới nói với cậu một câu cuối cùng: "Y theo mục tiêu cậu đặt ra, tôi sẽ cố gắng để cậu mau chóng đạt được đến bậc thứ nhất."
Nhiễm Văn Ninh chôn chân tại chỗ, còn gãi đầu một cái. Cậu không thể hiểu được vì sao thái độ của Trì Thác đột nhiên lại thay đổi chóng mặt đến như vậy. Hiện giờ, đội trưởng nhà cậu cứ như đã bị Lâm Nhất nhập xác rồi ấy, anh cũng chẳng buồn quan tâm xem Nhiễm Văn Ninh chết sống như nào nữa, trông cứ như thể sắp ra tay đánh cậu như con tới nơi rồi không bằng.
Hai ngày sau, cửa phòng làm việc của Hạng Cảnh Trung đột nhiên bị người đẩy ra. Chỉ vừa mới ngẩng đầu lên một cái, anh ta đã trông thấy Trì Thác bước vào văn phòng mình rồi.
"Sao vậy?"
Hạng Cảnh Trung cũng chưa sắp xếp chuyện gì cho Trì Thác trong khoảng thời gian này cả.
Trì Thác hít một hơi sâu, sau đó mới nói: "Mấy ngày nay, Nhiễm Văn Ninh không thể làm nhiệm vụ được nữa."
"Nhiệm vụ gần đây của đội mấy cậu cũng đâu khó mấy, cậu ta có thể có chuyện gì được nhỉ?"
Hạng Cảnh Trung lại tiếp tục cắm cúi xem tài liệu.
"Cậu ta bị thương quá nghiêm trọng, không thể tỉnh trong vòng ngày một ngày hai cho được." Trì Thác đáp.
Hạng Cảnh Trung lại ngẩng đầu lên một lần nữa. Anh ta khó hiểu hỏi: "Nhiễm Văn Ninh đi lộn vào trong một mộng cảnh vô danh nào đấy rồi hay sao?"
"Không phải, tôi đánh đấy."
Lúc nói mấy câu này, Trì Thác có hơi ngại, anh chỉ còn nước che khuất khóe môi mình mà thôi.
Sau khi nghe xong câu này, Hạng Cảnh Trung lại đột nhiên nở một nụ cười. Anh ta với tay lấy một xấp hồ sơ ra từ ngăn kéo bàn mình, sau đó mới đưa chúng cho Trì Thác: "Tôi định để Nhiễm Văn Ninh đi chuyến này, cậu có thể giúp đỡ cậu ta đôi chỗ trong nửa tháng sau ha."
Trên xấp hồ sơ này là những nội dung liên quan đến buổi gặp mặt giao lưu thường niên giữa các chi nhánh, trên mục chi nhánh có mấy chữ Châu Á và Châu Âu, trên mục quốc gia có mấy chữ Trung Quốc và Vương quốc Anh, thời gian của buổi gặp mặt này rơi vào nửa tháng sau.
"Cậu ta sẽ đại diện cho mấy thành viên cấp cao bên mình đi một chuyến ha, tốt nhất là tìm thêm một người dẫn dắt Nhiễm Văn Ninh đi nữa là ổn cả." Hạng Cảnh Trung giải thích.
Sau khi nhìn xong, Trì Thác mới nhíu mày một cái. Anh chỉ vào xấp hồ sơ kia rồi nhắc nhở anh ta: "Nếu Nhiễm Văn Ninh cứ đi ra ngoài như thế, cậu ta sẽ bị chi nhánh Châu Á chú ý đấy."
"Không không, cũng không phải chỉ có mỗi mình chi nhánh Châu Á đâu, toàn bộ những người trong nghề trên thế giới đều có thể chú ý đến cậu ta hết, trong đó cũng đã bao gồm đám người bên phe bảo thủ rồi."
"Cậu ta lộ mặt ngay lúc này thì đúng thật là có hơi bị nguy hiểm, cơ mà nếu muốn đi đến đích, Nhiễm Văn Ninh chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với chi nhánh chính bên mình." Hạng Cảnh Trung cũng thừa nhận tác hại của chuyện này.
Anh ta xoay ghế một chút, sau đó mới nói tiếp, "Trì Thác, cậu vẫn chưa hiểu rõ mấy chuyện về chi nhánh Châu Á. Không sớm thì muộn, bọn họ cũng sẽ biết được mối quan hệ giữa Nhiễm Văn Ninh và Dear Anna thôi. Tuy vậy, mình vẫn đang nắm quyền chủ động trong tay cơ mà, cứ để Nhiễm Văn Ninh lộ mặt ra trước như vậy đi."
"Nếu như cậu ta có thể khiến những chi nhánh khác để ý đến mình, chi nhánh Châu Á cũng chẳng dám đi quá trớn."
Hạng Cảnh Trung liếc nhìn Trì Thác một cái, sau đó mới nói tiếp: "Đây cũng giống việc cậu từng làm hồi xưa vậy, khiến chi nhánh Châu Á kiềm giữ chi nhánh Châu Mỹ, cứ như vậy."
"Cậu còn để bên tụi tôi biết được sự tồn tại của 'Vườn Eden' nữa chứ, tiếc thay, cho dù chi nhánh Châu Mỹ có tức giận đến nông nỗi nào, họ cũng chẳng thể làm được gì cậu. Dù sao đi nữa, cậu cũng là một tông đồ mạnh nhất trong lúc này, bọn họ tạm thời chẳng thể tìm được ai để thay thế cậu hết."
Trì Thác đặt hồ sơ xuống. Anh hỏi Hạng Cảnh Trung: "Vậy anh tính phái ai đi với Nhiễm Văn Ninh?"
"Thật ra tôi có để lộ một ít tin tức ra ngoài, cơ mà người tôi vừa ý thì lại đang ngồi im quan sát, ứng cử viên thích hợp cũng chưa xuất hiện."
Hạng Cảnh Trung có hơi bó tay, "Nếu cậu làm người đại diện cho chi nhánh Châu Á thì bên chi nhánh Châu Mỹ sẽ trở mặt với cậu ngay mất."
"Anh quyết định mấy người còn lại đi thôi, tôi phụ trách rèn luyện Nhiễm Văn Ninh là ổn rồi." Sau một hồi suy nghĩ, Trì Thác mới nói như thế.
Tuy vậy, anh vẫn còn có một thắc mắc: "Anh tính để Nhiễm Văn Ninh lọt vào tầm mắt của mấy người kia như nào?"
Hạng Cảnh Trung cười, khẳng định một câu chắc nịch: "Tôi muốn khi cậu ta cất lên một tiếng, ai ai cũng phải phát sợ."
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 35: Châu Âu, một.
Ngay khi vừa mới tỉnh giấc, Nhiễm Văn Ninh đã lật đật bật dậy vọt thẳng về phía cửa phòng, ai ngờ đâu cậu còn chưa kịp khóa cửa lại, Trì Thác đã lù lù hiện thân ở ngoài cửa.
Khuôn mặt của đội trưởng đang đanh cả lại. Anh vừa chặn cửa, vừa lạnh giọng hỏi cậu: "Mình đàm đạo một chút đi ha?"
"Tôi thấy mình không cần phải nói cái gì với nhau hết."
Nhiễm Văn Ninh biết Trì Thác đã chạy thẳng tới cửa nhà đòi bồi thường rồi.
"Cậu giấu camera ẩn trong phòng tôi có phải không?" Sau khi tỉnh giấc trong phòng mình, Trì Thác đã cảm thấy cả người bức bối sao sao đó. Trong mắt anh hiện giờ, căn phòng này cực kì nguy hiểm. Vì thế, anh vội vàng vọt xuống lầu dưới bằng tốc độ ánh sáng, tính túm đầu Nhiễm Văn Ninh để hỏi cho ra lẽ xem chuyện là như nào.
Đối diện với phòng của Nhiễm Văn Ninh là phòng của Ngô Côn Phong. Cậu ta đang thức khuya bắn game ì xèo đùng, ai ngờ đâu lại nghe thấy tiếng cãi vã truyền đến từ bên ngoài.
Do có hơi tò mò, Ngô Côn Phong mới đứng dậy mở cửa. Ngay sau đó, cậu ta trố mắt nhìn Trì Thác phát ra một loại khí thế hung hăng như mấy tên chủ nợ cho vay nặng lãi, anh mở toang cửa phòng của Nhiễm Văn Ninh ra, dứt khoát đẩy cậu vào phòng trong, sau đó, cửa phòng của cậu đã lập tức đóng chặt lại rồi.
"Nửa đêm nửa hôm, hai cái tên này đang làm cái chi thế nhỉ?"
Ngô Côn Phong vẫn nhớ rằng tối nay Nhiễm Văn Ninh định đi so kèo với Trì Thác trong mộng, sao tự dưng hai cái ông tướng này lại bắt đầu kéo nhau ra ngoài hiện thực đánh lộn luôn rồi ta.
Nhác thấy đội trưởng đã xông thẳng vào phòng mình, Nhiễm Văn Ninh bắt đầu lẹ chân chuồn êm tới ngay bên tủ đầu giường. Vì không muốn Trì Thác tóm được mình, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể nhảy sang một bên giường khác mà thôi.
Thế nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng thể nào ngờ được kĩ xảo quần ẩu trong hiện thực của cái ông Trì Thác này lại xuất sắc tới như vậy. Cậu còn chưa kịp trốn khỏi tay ông anh đội trưởng nhà mình được mấy lần, anh đã nhấn chết cậu xuống dưới đất.
"Tốt nhất là cậu nói rõ ràng ra cho tôi nghe xem như nào." Trì Thác híp cả mắt lại. Anh cảm thấy cái tên Nhiễm Văn Ninh này là một phần tử vô cùng nguy hiểm.
Hiện giờ, anh cực kì muốn xách Nhiễm Văn Ninh tới trước mặt Hạng Cảnh Trung rồi hỏi thẳng ổng một câu, "Đây là cái đứa được anh lựa chọn đấy hả?".
Nhiễm Văn Ninh không biết nên giải thích từ đâu hết, nếu muốn kể về cái chuyện này thì dám cậu viết một cuốn tiểu thuyết luôn cũng được đấy. Cậu bắt đầu ồn ào: "Mình là đàn ông đàn ang cả mà, nếu anh thấy mình thiệt thòi thì bây giờ tôi tuột cho anh xem đã con mắt luôn."
"Ai thèm coi cậu tuột, khai thật xem, cậu có gắn camera trong phòng tôi không?"
Trì Thác chỉ hơi dùng sức, Nhiễm Văn Ninh đã bắt đầu la oai oái.
Vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình, Nhiễm Văn Ninh thật lòng thật dạ rù rì: "Tôi không có gắn cái gì hết."
"Vậy sao cậu biết?" Trì Thác nhướng mày, tiếp tục hỏi cung.
Nhiễm Văn Ninh trề môi, đáp: "Tôi coi trực tiếp đó, được chưa."
"Ui ui, đau đau đau, trước tiên tôi muốn nói rõ là tôi không có biếи ŧɦái."
Nhiễm Văn Ninh chỉ cảm thấy cánh tay của mình suýt tí đã bị Trì Thác vặn cho gãy đôi mất, "Rồi rồi, tôi nói thật! Thẳng thắn uy tín luôn!"
Trì Thác vẫn còn nhấn chết Nhiễm Văn Ninh xuống đất, "Lẹ lên coi."
"Tôi xài 'Linh thị' để coi đó."
Vừa buột miệng nói xong, Nhiễm Văn Ninh đã ý thức được rằng hình như mình trả lời như vậy nghe càng không ổn hơn nữa. Đúng thật là như vậy, chưa đầy một giây sau, Nhiễm Văn Ninh đã nghe thấy tiếng quát tức giận của Trì Thác.
"Cậu có linh thị mà cậu xài cho ba cái chuyện tào lao như này đó hả?!"
Trì Thác tức muốn khùng, "Linh thị của cậu có năng lực gì?"
Nhiễm Văn Ninh thật ra đâu có năng lực từ linh thị đâu. Hồi còn trong "Con mắt của Thượng Đế", cậu chui vào thân con mèo trắng để dòm được âu cũng là nhờ cả vào "Linh thị" thả cửa cho dòm đấy chứ. Vì thế, cậu chỉ có thể thảm thiết la làng: "Tôi đâu có linh thị đâu, tôi vô tình thấy đó chứ, ai biểu anh đi tắm mà không mang theo quần áo làm chi."
"Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?"
Trì Thác hoàn toàn không hề hay biết chuyện này.
Vừa nhớ lại mấy vụ này, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy mình thật sự là oan Thị Kính, cậu chỉ muốn chọc cho Trì Thác đánh mình trong mơ thôi, ai ngờ đâu ra ngoài đời cũng bị ổng đè đầu tẩn cho một trận. Hơn nữa, cái góc nhìn của con mèo trắng kia cũng quá rau má đậu xanh, nó ép cậu phải tự mình trải nghiệm cái loại chuyện thảm thương kia cho bằng được, đấy là một nỗi nhục nhã đối với mọi tên đàn ông trên cõi đời này, thề luôn.
"Trì Thác, ông có biết ông đã làm cái giống gì với cơ thể của tôi không? Ông khiến tôi hết hưởng phước lộc từ con cháu được luôn rồi đó!"
Nhiễm Văn Ninh càng nói càng đau buồn, tự dưng cậu lại muốn trải nghiệm lại cảm giác hồi còn xài góc độ của con mèo kia một lần nữa làm chi không biết.
Trì Thác trố mắt nhìn Nhiễm Văn Ninh, sao cái tên này còn trông như người bị hại hơn cả anh đây nữa vậy nhỉ, anh cố giải thích: "Tôi đâu có làm gì cậu đâu mà."
Sau một hồi ra sức giãy dụa trên mặt đất, Nhiễm Văn Ninh mới bắt đầu đứng thẳng dậy được. Cậu vừa bóp cánh tay mình vừa bảo: "Đương nhiên anh sẽ không biết mình đã làm gì với nửa người dưới của tôi rồi."
"Nhiễm Văn Ninh, cậu có khùng không?"
Khóe môi của Trì Thác cũng đã bắt đầu cà giật. Vì sao dăm ba câu hội thoại giữa anh và Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu trở nên cực kì quái dị rồi.
Nhiễm Văn Ninh phủi quần áo mình mấy cái, sau đó mới thở dài: "Trì Thác à, tôi cũng chẳng muốn trách anh về chuyện kia nữa, hai thằng mình coi như huề nhau ha, ai cũng không nợ ai hết."
Trì Thác thật sự chẳng thể nhịn nhục được nữa, cũng may anh đã nắm thóp được điểm yếu của thằng nhóc Nhiễm Văn Ninh này trong tay rồi. Đội trưởng bắt đầu âm u bảo: "Tôi còn chưa trình báo tiền thưởng tháng này của đội mình đâu, bao gồm cả phần của cậu ở trong đấy đấy. Nếu cậu còn muốn nhận lại phần tiền chi hồi còn trong 'Hoa trong gương, trăng trong nước' thì nói rõ ràng rành mạch ngay bây giờ cho tôi nghe."
A đù? Nhiễm Văn Ninh sững người tại chỗ, cái này là cả mạng sống của tôi đấy cha. Nếu cậu còn muốn chạy đi Châu Âu để tìm cái người Hoàng Trí Vũ từng nhắc đến, cậu chắc chắn phải túm tiền thưởng vào tay cho bằng được. Mấy ngày kia ở Nhật Bản ngốn sạch mấy chục củ mồ hôi nước mắt của cậu cả rồi.
"Trì Thác, anh từng nuôi một con mèo trắng."
Nhiễm Văn Ninh sờ mũi mình mấy cái, sau đó mới ậm ừ nói tiếp, "Anh có triệt sản cho nó."
Sau khi nghe xong, Trì Thác có hơi ngỡ ngàng, sau đó, nét mặt của anh bắt đầu biến ảo thất thường, thế nhưng cuối cùng, Trì Thác cũng chỉ kinh ngạc giương mắt nhìn Nhiễm Văn Ninh mà thôi, anh cũng không thốt lên được câu nào cả.
Trong mắt Nhiễm Văn Ninh, cái kiểu lật mặt như lật bánh tráng ấy của ông anh đội trưởng nhà cậu trông cực kì đặc sắc. Cậu không biết Trì Thác đã nghĩ đến điều chi, cơ mà nhìn chung thì chắc ông anh này cũng đã xâu chuỗi được hết mấy sự kiện này theo logic rồi.
Đúng là Trì Thác đã từng nuôi một con mèo, nó là một con mèo trắng ba hồi bình thường ba hồi kì lạ. Con mèo kia thường hay thực hiện rất nhiều hành vi lém lỉnh lanh lợi, chẳng khác gì với mèo thành tinh cả, thế nhưng trong mắt Trì Thác, những chuyện ấy cũng không đáng để ý cho lắm. Trong số những chuyện có liên quan đến con mèo trắng này, có ba chuyện duy nhất in sâu vào trong trí nhớ của Trì Thác.
Chuyện thứ nhất là hồi Trì Thác sang Trung Quốc thăm chị mình. Khi Trì Thác sắp sửa quay về chi nhánh Châu Mỹ, con mèo kia đột nhiên cào cấu làm loạn um sùm cả lên trong lồng sắt. Sau khi quay về Canada, Trì Thác mới hay rằng móng vuốt của mèo trắng đã rướm máu hết cả, trong lồng cũng đột nhiên có mấy vết mèo cào mới toanh.
Trì Thác nhớ rất rõ chuyện lần ấy. Đấy là do Trì Triệt từng nói với em trai mình rằng cô có việc cần làm trong "Con mắt của Thượng Đế".
Chuyện thứ hai xảy ra sau khi Trì Triệt gặp chuyện. Hôm ấy, sau khi nhận được tin tức từ đội thứ hai, trạng thái tinh thần của Trì Thác cực kì kém cỏi, anh cứ ru rú mãi trong nhà, cũng chẳng buồn nói năng gì cả. Tuy vậy, con mèo trắng kia vẫn cứ quấn quýt dưới chân anh cả ngày hoài như vậy, nó cũng chẳng muốn rời khỏi anh chút nào.
Sau khi tắm rửa xong rồi đẩy cửa ra ngoài, Trì Thác vẫn trông thấy mèo trắng đương ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh gối của anh. Khi ấy, vì đột nhiên cảm thấy vẫn còn có một người nào đó đang bầu bạn cùng mình trong căn nhà hiu quạnh này, Trì Thác đã nói chuyện với con mèo trắng kia một hồi lâu, nói rất nhiều.
Sau khi Trì Thác nói xong, con mèo của anh bỗng dưng rơi lệ, nó khóc còn thảm thương hơn so với người trong cuộc là anh nữa chứ, vì thế, Trì Thác đã phải dỗ dành, an ủi con mèo nhà mình gần như cả một buổi tối hôm ấy.
Chuyện cuối cùng xảy ra lúc mèo trắng mắc bệnh rồi qua đời. Khi ấy, Trì Thác đã là một kẻ khai thác bậc thứ nhất, anh bận túi bụi, cũng rất ít khi chăm nom cho mèo của mình.
Lúc Trì Thác đặt chân được đến bệnh viện thú y, con mèo trắng nọ đã thoi thóp. Thế nhưng cho đến khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời nó, con mèo kia vẫn cố sức đặt móng vuốt của mình lên tay Trì Thác, lại còn kêu lên một tiếng rất nhẹ.
Nếu hành vi của mèo trắng có liên quan đến năng lực của "Linh thị", tất cả những chuyện này rất có khả năng có liên quan đến Nhiễm Văn Ninh. Con mèo trắng kia dường như đang cố gắng cản ngăn những bi kịch ấy phát sinh.
Tuy nhiên, Trì Thác của quá khứ cũng không buồn để tâm đến việc thấu hiểu con mèo nhà mình, anh căn bản không thể ngờ được rằng sẽ có chuyện rườm rà đến nhường ấy xảy ra trong tương lai. Gần như là ngay lập tức, Trì Thác bắt đầu cảm thấy ngạc nhiên, anh chẳng thể nào ngờ được rằng góc nhìn mà "Con mắt của Thượng Đế" trao cho Nhiễm Văn Ninh lại có uy lực đến như thế.
Lúc ấy, "Linh thị" từng trao cho Trì Thác một góc nhìn cố định, nó chỉ cho phép anh nhìn mà thôi, rất phiến diện. Tuy nhiên, quyền hạn mà "Linh thị" trao cho Nhiễm Văn Ninh lại lớn đến mức có thể cho phép cậu nắm vững toàn bộ góc nhìn của một thứ luôn cơ.
Trong mắt Nhiễm Văn Ninh, Trì Thác vẫn còn đang đứng sững trong phòng, trầm ngâm rất lâu. Thấy đội trưởng đứng im bất động, cậu cũng chỉ còn nước đứng im bất động theo anh.
Tuy nhiên, còn chưa đứng được bao lâu, Nhiễm Văn Ninh đã buông giáp đầu hàng cơn buồn ngủ vừa bất chợt kéo đến với mình. Sau một tiếng ngáp, cậu mới lên tiếng: "Nếu đã nghĩ rõ rồi thì anh về phòng đi thôi, tôi buồn ngủ quá."
"Nhiễm Văn Ninh."
Trì Thác đột nhiên gọi tên đội viên nhà mình.
Nhiễm Văn Ninh phát ra một tiếng ừ. Cậu thấy Trì Thác hình như đã nguôi giận rồi, không biết anh còn muốn nói với cậu chuyện gì nữa không.
"Nếu muốn đấu với tôi trong mộng, cậu phải chuẩn bị tinh thần lạc lối cho tốt vào."
Sau khi dứt câu, Trì Thác cũng đã đi đến cửa phòng rồi. Đột nhiên, anh chợt dừng bước, sau đó mới nói với cậu một câu cuối cùng: "Y theo mục tiêu cậu đặt ra, tôi sẽ cố gắng để cậu mau chóng đạt được đến bậc thứ nhất."
Nhiễm Văn Ninh chôn chân tại chỗ, còn gãi đầu một cái. Cậu không thể hiểu được vì sao thái độ của Trì Thác đột nhiên lại thay đổi chóng mặt đến như vậy. Hiện giờ, đội trưởng nhà cậu cứ như đã bị Lâm Nhất nhập xác rồi ấy, anh cũng chẳng buồn quan tâm xem Nhiễm Văn Ninh chết sống như nào nữa, trông cứ như thể sắp ra tay đánh cậu như con tới nơi rồi không bằng.
Hai ngày sau, cửa phòng làm việc của Hạng Cảnh Trung đột nhiên bị người đẩy ra. Chỉ vừa mới ngẩng đầu lên một cái, anh ta đã trông thấy Trì Thác bước vào văn phòng mình rồi.
"Sao vậy?"
Hạng Cảnh Trung cũng chưa sắp xếp chuyện gì cho Trì Thác trong khoảng thời gian này cả.
Trì Thác hít một hơi sâu, sau đó mới nói: "Mấy ngày nay, Nhiễm Văn Ninh không thể làm nhiệm vụ được nữa."
"Nhiệm vụ gần đây của đội mấy cậu cũng đâu khó mấy, cậu ta có thể có chuyện gì được nhỉ?"
Hạng Cảnh Trung lại tiếp tục cắm cúi xem tài liệu.
"Cậu ta bị thương quá nghiêm trọng, không thể tỉnh trong vòng ngày một ngày hai cho được." Trì Thác đáp.
Hạng Cảnh Trung lại ngẩng đầu lên một lần nữa. Anh ta khó hiểu hỏi: "Nhiễm Văn Ninh đi lộn vào trong một mộng cảnh vô danh nào đấy rồi hay sao?"
"Không phải, tôi đánh đấy."
Lúc nói mấy câu này, Trì Thác có hơi ngại, anh chỉ còn nước che khuất khóe môi mình mà thôi.
Sau khi nghe xong câu này, Hạng Cảnh Trung lại đột nhiên nở một nụ cười. Anh ta với tay lấy một xấp hồ sơ ra từ ngăn kéo bàn mình, sau đó mới đưa chúng cho Trì Thác: "Tôi định để Nhiễm Văn Ninh đi chuyến này, cậu có thể giúp đỡ cậu ta đôi chỗ trong nửa tháng sau ha."
Trên xấp hồ sơ này là những nội dung liên quan đến buổi gặp mặt giao lưu thường niên giữa các chi nhánh, trên mục chi nhánh có mấy chữ Châu Á và Châu Âu, trên mục quốc gia có mấy chữ Trung Quốc và Vương quốc Anh, thời gian của buổi gặp mặt này rơi vào nửa tháng sau.
"Cậu ta sẽ đại diện cho mấy thành viên cấp cao bên mình đi một chuyến ha, tốt nhất là tìm thêm một người dẫn dắt Nhiễm Văn Ninh đi nữa là ổn cả." Hạng Cảnh Trung giải thích.
Sau khi nhìn xong, Trì Thác mới nhíu mày một cái. Anh chỉ vào xấp hồ sơ kia rồi nhắc nhở anh ta: "Nếu Nhiễm Văn Ninh cứ đi ra ngoài như thế, cậu ta sẽ bị chi nhánh Châu Á chú ý đấy."
"Không không, cũng không phải chỉ có mỗi mình chi nhánh Châu Á đâu, toàn bộ những người trong nghề trên thế giới đều có thể chú ý đến cậu ta hết, trong đó cũng đã bao gồm đám người bên phe bảo thủ rồi."
"Cậu ta lộ mặt ngay lúc này thì đúng thật là có hơi bị nguy hiểm, cơ mà nếu muốn đi đến đích, Nhiễm Văn Ninh chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với chi nhánh chính bên mình." Hạng Cảnh Trung cũng thừa nhận tác hại của chuyện này.
Anh ta xoay ghế một chút, sau đó mới nói tiếp, "Trì Thác, cậu vẫn chưa hiểu rõ mấy chuyện về chi nhánh Châu Á. Không sớm thì muộn, bọn họ cũng sẽ biết được mối quan hệ giữa Nhiễm Văn Ninh và Dear Anna thôi. Tuy vậy, mình vẫn đang nắm quyền chủ động trong tay cơ mà, cứ để Nhiễm Văn Ninh lộ mặt ra trước như vậy đi."
"Nếu như cậu ta có thể khiến những chi nhánh khác để ý đến mình, chi nhánh Châu Á cũng chẳng dám đi quá trớn."
Hạng Cảnh Trung liếc nhìn Trì Thác một cái, sau đó mới nói tiếp: "Đây cũng giống việc cậu từng làm hồi xưa vậy, khiến chi nhánh Châu Á kiềm giữ chi nhánh Châu Mỹ, cứ như vậy."
"Cậu còn để bên tụi tôi biết được sự tồn tại của 'Vườn Eden' nữa chứ, tiếc thay, cho dù chi nhánh Châu Mỹ có tức giận đến nông nỗi nào, họ cũng chẳng thể làm được gì cậu. Dù sao đi nữa, cậu cũng là một tông đồ mạnh nhất trong lúc này, bọn họ tạm thời chẳng thể tìm được ai để thay thế cậu hết."
Trì Thác đặt hồ sơ xuống. Anh hỏi Hạng Cảnh Trung: "Vậy anh tính phái ai đi với Nhiễm Văn Ninh?"
"Thật ra tôi có để lộ một ít tin tức ra ngoài, cơ mà người tôi vừa ý thì lại đang ngồi im quan sát, ứng cử viên thích hợp cũng chưa xuất hiện."
Hạng Cảnh Trung có hơi bó tay, "Nếu cậu làm người đại diện cho chi nhánh Châu Á thì bên chi nhánh Châu Mỹ sẽ trở mặt với cậu ngay mất."
"Anh quyết định mấy người còn lại đi thôi, tôi phụ trách rèn luyện Nhiễm Văn Ninh là ổn rồi." Sau một hồi suy nghĩ, Trì Thác mới nói như thế.
Tuy vậy, anh vẫn còn có một thắc mắc: "Anh tính để Nhiễm Văn Ninh lọt vào tầm mắt của mấy người kia như nào?"
Hạng Cảnh Trung cười, khẳng định một câu chắc nịch: "Tôi muốn khi cậu ta cất lên một tiếng, ai ai cũng phải phát sợ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.