Chương 23: Chúng ta kết hôn được không?????
Hoàn Thiên Tố
02/09/2023
...................
Hắn Thấy, cô anh đánh bại hết hai Tâm phúc của hắn, tức nghiến răng ken két quát lớn: "hôm nay, tao sẽ chôn mày cùng bạn của mày"
Hắn lấy con dao răm, chạy nhanh lại muốn đâm cô một nhát chết oắc cho xong.
Cô đoán được ý đồ của hắn, né sang một bên đá vào tay đang cầm dao của hắn
Vì cú đá bất ngờ, con dao trong tay hắn bị rơi mất, còn hắn thì mất đà té ngã.
Bầu trời Bỗng đổ mưa xối xả, như trút hết nỗi oán giận, Trong lòng cô
Cô lôi hắn đánh lên, đấm vào bụng hắn nhưng cú trời giáng
Hắn cũng không thua kém, đánh trả cô nhưng không trúng phát nào, nhưng vì mưa quá to nên bị nước mưa liên tục, rớt vào mắt khiến.
Sự nhạy bén cô giảm xuống, Đánh nhau liên tục trong mưa cô không muốn giết hắn sớm vậy.
Vì Hai bạn, cũng là hai người anh của cô đã bị hắn hạ độc, cái chết đau đớn
Bây giờ hắn sẽ phải nếm trải !!!
Phải đánh hắn đến mức, không nhìn ra hình dạng.
Mã ngưu là tiên xảo quyệt, và gian ác hắn biết mình không phải đối thủ của cô, tung chiêu cuối Cô trở tay không kịp
Hắn Lấy ra một gói bột trắng, không biết là thứ gì ném thẳng vào mặt cô
Cô hít phải một ít, Còn bao nhiêu điều bị mưa cuốn đi hết.
hít vào đầu óc cô trở nên, choáng váng tay chân không còn sức.
cố gắng dùng tay đập liên tục vào đầu, Để không bị choáng váng nhưng không có tác dụng
Tên mã Ngưu, thấy vậy liền vuốt mặt cười lớn tiến lại bóp mặt cô: "thuốc tao chế tạo, trong ba tiếng mày không điều trị thì ở đây mà chịu chết"
Cô dùng sự tỉnh táo cuối cùng, Gạt tay hắn ra Cất giọng nhạt: "Mày sẽ không thoát khỏi đây đâu"
*********
Lúc cô lái xe, đi về phía rừng Phi long đã nghe được báo cáo của thuộc hạ đã cho người vào tìm...
Hấp tấp lo lắng gọi điện cho Tư lục đình: "Thưa...Thưa ngài tiểu thư nguyệt đi vào rừng rồi ạ"
nói câu đó xong Hắn sợ muốn xỉu tại chỗ, giới hạn cuối cùng của thiếu gia là thiếu thư nguyệt
Cô ấy mà có mệnh hệ gì, chắc anh giết chết hết người ở biên giới mất...
Vừa nghe thông báo của Phi long, ánh mắt anh đen không thấy đáy vội vàng cúp điện thoại Lái xe đi về phía cánh rừng
sự lo lắng và tức giận, trong ánh mắt của anh Tay anh nắm chặt vô lăng đến nỗi gân xanh nỗi lên chân tay anh đạp ga lao như điên về phía rừng...
................
Nghe được giọng de doạ của cô, hắn nâng con dao trong tay cô lên vuốt ve lưỡi dao nói: " chết đến nơi, đừng mạnh miệng "
Cô dùng hết lí trí cuối cùng muốn nhấc khẩu súng lên, nhưng chỉ bắn hắn vào chân hắn.
Hắn bị cô bắn vào chân kêu rên đau đớn, Tức giận nhích cái chân, đẩy máu của hắn lại đâm cô một nhát trí mạng.
Lúc này cô, Không còn chút sức lực phản kháng do thuốc ngấm vào cũn vì dầm mưa quá lâu.
Hắn vừa nâng tay lên định đâm cô, Thì bỗng dưng có một tiếng súng giảm thanh phát lên.
Cô tiếp xúc với súng từ nhỏ nên biết rõ, đây là tiếng súng được gắn giảm thanh.
Vừa dứt tiếng, Tên mã ngưu định đâm cô, xuất hiện trong lỗ thủng, trên đầu hắn ngã xuống chết không kịp nhắm mắt
Cô mơ màn nhìn trong bóng đêm, nhìn về hướng phát ra tiếng súng, thấy một bóng đen cao lớn từ trong rừng đang tiến đến cô.
anh Đến bế ngang cô lên, quan sát cô gái nằm trong lòng anh, cả người ướt sũng, gương mặt trắng bệch, Run rẩy do bị nhiễm lạnh
Anh nhìn thấy bộ dạng thành ra như này, hận không thể lột da tên đang nằm trên đất.
Bắn hắn chết nhanh như vậy, là quá thảnh thơi cho hắn rồi
Cô cảm nhận được ánh mắt tức giận, tràn đầy sự lạnh lẽo vô cùng, khiến cô cũng có chút sợ.
Cô gắng gượng cười, bĩu môi yếu ớt nói: "em không sao" như muốn trấn an anh
Nhưng anh biết rõ, cô đang giả vờ anh siết ôm chặt cô hơn, vừa đi vừa cúi mặt xuống nhìn cô
đôi mắt tức giận đến mức, đỏ ngầu của người đàn ông cô cố gắng giơ tay lên, sờ gương mặt của anh
Rồi mỉm cười, anh không đáp bất kì lời gì đi được một lúc anh thấy hang động phía trước, nên ôm cô vào
nếu đi mãi, mưa như này cô sẽ lạnh chết mất, nên anh ôm cô vào hang động
để cô tựa vào lòng, mình sưởi ấm. Quần áo của anh cũng đã ướt sủng mái tóc nhỏ từng giọt xuống nền đá.
Anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, hơi thở nặng nề, giọng trầm âm độ nói: "Anh sẽ không cho phép bất kì ai muốn làm hại em, hiểu chưa kể cả em cũng không được phép!!!!"
chạm vào gương mặt lạnh ngắt của cô trái tim anh như thắt lại, bàn tay vô thức cuộn lại thành nắm đấm.
cô thấy được vẻ lo lắng của anh, đau lòng nhìn anh, cô muốn nói chuyện để không phải chìm vào giấc ngủ: "Nơi này khi trước em từng cứu một người"
Anh vẫn còn nhớ chứ, nhớ rõ là một chuyện khác, Anh hít một hơi thật sâu dồn nén sự tức giận xuống
ôm chặt cô vào lòng hơn, khẽ đáp lời: " là anh"
Cô cứng người, kinh ngạc vì người đàn ông của cô lại chính là người cô từng cứu tại nơi này
Cũng tại nơi này, anh cũn mg chính là người đã cứu cô, thoáng chút phiến mắt cô đỏ ửng
Thấy được sự thay đổi của cô, anh giơ bàn tay thô ráp của mình lên, nhẹ nhàng lau khoé mắt cho cô, cúi đầu xuống hôn vào chóp mũi của cô.
Anh chạm vào cơ thể lạnh ngắt của cô, nhẹ nhàng được cô nằm xuống còn mình thì cởi áo sơ mi ra
Thấy anh muốn dùng cơ thể của mình để sưởi ấm cho cô, nhưng cơn buồn ngủ cứ liên tục ập đến cố sắp chống cự không nỗi
Anh cởi áo của ra, làm đệm lót lên đỉnh đầu cô để không bị cấn đau, giơ bàn tay cởi áo cô ra
Anh nằm đè lên người cô, ôm chặt cô vào lòng da thịt chạm nhau, cơ thể nóng rực của anh dần xua đi cái lạnh của cô
Tiếng mưa liên tục không ngớt, anh ôm cô không buông, giọng trầm thấp nói khẽ bên tai cô: "cố chút nữa, đừng ngủ"
Cô mơ màng muốn thiếp đi nghe được giọng anh bên tai, lấy được chút ý thức giọng càng ngày càng yếu ớt đáp: "Vâng, Chúng ta kết hôn được không?"
Cô muốn cả đời này, được mãi mãi bên anh, cô đã yêu sâu đậm con người này cô muốn anh là người duy nhất cũng là người cuối cùng.
Nghe được giọng nói cô vang bên tai, anh nhìn ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau
anh nhìn được ánh mắt kiên định từ cô, Biết được anh yêu cô và cô cũng yêu anh
anh hôn nhẹ, lên đôi môi của cô giọng nói nặng nề: "Ừm, về Kinh Đô chúng ta sẽ kết hôn"
Khoảng không yên lặng, kèm theo tiếng mưa liên tục anh nhẹ nhàng nói tiếp: "anh anh, anh không biết ngọt ngào lãng mạn, là như thế nào nhưng anh biết, anh đã dốc cạn sự dịu dàng và kiên nhẫn còn sót lại điều dành tất cả cho em!!"
Cô đã cố gắng kiềm nén nước mắt, không cho tuôn trào ra ngoài nhưng vì câu nói này.
Cô không thể kiềm nén được nữa!!!!
Nước mắt cô chảy, xuống theo từng hàng anh vội vàng hôn và nhưng giọt nước mắt đó
Anh sẽ đau lòng chết mất, khi cô gái của anh khóc tim anh như bị xé làm hai.
Sau đó cô cũng không chống cự nỗi và đã nhắm mắt ngủ tiếp đi.......
Hắn Thấy, cô anh đánh bại hết hai Tâm phúc của hắn, tức nghiến răng ken két quát lớn: "hôm nay, tao sẽ chôn mày cùng bạn của mày"
Hắn lấy con dao răm, chạy nhanh lại muốn đâm cô một nhát chết oắc cho xong.
Cô đoán được ý đồ của hắn, né sang một bên đá vào tay đang cầm dao của hắn
Vì cú đá bất ngờ, con dao trong tay hắn bị rơi mất, còn hắn thì mất đà té ngã.
Bầu trời Bỗng đổ mưa xối xả, như trút hết nỗi oán giận, Trong lòng cô
Cô lôi hắn đánh lên, đấm vào bụng hắn nhưng cú trời giáng
Hắn cũng không thua kém, đánh trả cô nhưng không trúng phát nào, nhưng vì mưa quá to nên bị nước mưa liên tục, rớt vào mắt khiến.
Sự nhạy bén cô giảm xuống, Đánh nhau liên tục trong mưa cô không muốn giết hắn sớm vậy.
Vì Hai bạn, cũng là hai người anh của cô đã bị hắn hạ độc, cái chết đau đớn
Bây giờ hắn sẽ phải nếm trải !!!
Phải đánh hắn đến mức, không nhìn ra hình dạng.
Mã ngưu là tiên xảo quyệt, và gian ác hắn biết mình không phải đối thủ của cô, tung chiêu cuối Cô trở tay không kịp
Hắn Lấy ra một gói bột trắng, không biết là thứ gì ném thẳng vào mặt cô
Cô hít phải một ít, Còn bao nhiêu điều bị mưa cuốn đi hết.
hít vào đầu óc cô trở nên, choáng váng tay chân không còn sức.
cố gắng dùng tay đập liên tục vào đầu, Để không bị choáng váng nhưng không có tác dụng
Tên mã Ngưu, thấy vậy liền vuốt mặt cười lớn tiến lại bóp mặt cô: "thuốc tao chế tạo, trong ba tiếng mày không điều trị thì ở đây mà chịu chết"
Cô dùng sự tỉnh táo cuối cùng, Gạt tay hắn ra Cất giọng nhạt: "Mày sẽ không thoát khỏi đây đâu"
*********
Lúc cô lái xe, đi về phía rừng Phi long đã nghe được báo cáo của thuộc hạ đã cho người vào tìm...
Hấp tấp lo lắng gọi điện cho Tư lục đình: "Thưa...Thưa ngài tiểu thư nguyệt đi vào rừng rồi ạ"
nói câu đó xong Hắn sợ muốn xỉu tại chỗ, giới hạn cuối cùng của thiếu gia là thiếu thư nguyệt
Cô ấy mà có mệnh hệ gì, chắc anh giết chết hết người ở biên giới mất...
Vừa nghe thông báo của Phi long, ánh mắt anh đen không thấy đáy vội vàng cúp điện thoại Lái xe đi về phía cánh rừng
sự lo lắng và tức giận, trong ánh mắt của anh Tay anh nắm chặt vô lăng đến nỗi gân xanh nỗi lên chân tay anh đạp ga lao như điên về phía rừng...
................
Nghe được giọng de doạ của cô, hắn nâng con dao trong tay cô lên vuốt ve lưỡi dao nói: " chết đến nơi, đừng mạnh miệng "
Cô dùng hết lí trí cuối cùng muốn nhấc khẩu súng lên, nhưng chỉ bắn hắn vào chân hắn.
Hắn bị cô bắn vào chân kêu rên đau đớn, Tức giận nhích cái chân, đẩy máu của hắn lại đâm cô một nhát trí mạng.
Lúc này cô, Không còn chút sức lực phản kháng do thuốc ngấm vào cũn vì dầm mưa quá lâu.
Hắn vừa nâng tay lên định đâm cô, Thì bỗng dưng có một tiếng súng giảm thanh phát lên.
Cô tiếp xúc với súng từ nhỏ nên biết rõ, đây là tiếng súng được gắn giảm thanh.
Vừa dứt tiếng, Tên mã ngưu định đâm cô, xuất hiện trong lỗ thủng, trên đầu hắn ngã xuống chết không kịp nhắm mắt
Cô mơ màn nhìn trong bóng đêm, nhìn về hướng phát ra tiếng súng, thấy một bóng đen cao lớn từ trong rừng đang tiến đến cô.
anh Đến bế ngang cô lên, quan sát cô gái nằm trong lòng anh, cả người ướt sũng, gương mặt trắng bệch, Run rẩy do bị nhiễm lạnh
Anh nhìn thấy bộ dạng thành ra như này, hận không thể lột da tên đang nằm trên đất.
Bắn hắn chết nhanh như vậy, là quá thảnh thơi cho hắn rồi
Cô cảm nhận được ánh mắt tức giận, tràn đầy sự lạnh lẽo vô cùng, khiến cô cũng có chút sợ.
Cô gắng gượng cười, bĩu môi yếu ớt nói: "em không sao" như muốn trấn an anh
Nhưng anh biết rõ, cô đang giả vờ anh siết ôm chặt cô hơn, vừa đi vừa cúi mặt xuống nhìn cô
đôi mắt tức giận đến mức, đỏ ngầu của người đàn ông cô cố gắng giơ tay lên, sờ gương mặt của anh
Rồi mỉm cười, anh không đáp bất kì lời gì đi được một lúc anh thấy hang động phía trước, nên ôm cô vào
nếu đi mãi, mưa như này cô sẽ lạnh chết mất, nên anh ôm cô vào hang động
để cô tựa vào lòng, mình sưởi ấm. Quần áo của anh cũng đã ướt sủng mái tóc nhỏ từng giọt xuống nền đá.
Anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, hơi thở nặng nề, giọng trầm âm độ nói: "Anh sẽ không cho phép bất kì ai muốn làm hại em, hiểu chưa kể cả em cũng không được phép!!!!"
chạm vào gương mặt lạnh ngắt của cô trái tim anh như thắt lại, bàn tay vô thức cuộn lại thành nắm đấm.
cô thấy được vẻ lo lắng của anh, đau lòng nhìn anh, cô muốn nói chuyện để không phải chìm vào giấc ngủ: "Nơi này khi trước em từng cứu một người"
Anh vẫn còn nhớ chứ, nhớ rõ là một chuyện khác, Anh hít một hơi thật sâu dồn nén sự tức giận xuống
ôm chặt cô vào lòng hơn, khẽ đáp lời: " là anh"
Cô cứng người, kinh ngạc vì người đàn ông của cô lại chính là người cô từng cứu tại nơi này
Cũng tại nơi này, anh cũn mg chính là người đã cứu cô, thoáng chút phiến mắt cô đỏ ửng
Thấy được sự thay đổi của cô, anh giơ bàn tay thô ráp của mình lên, nhẹ nhàng lau khoé mắt cho cô, cúi đầu xuống hôn vào chóp mũi của cô.
Anh chạm vào cơ thể lạnh ngắt của cô, nhẹ nhàng được cô nằm xuống còn mình thì cởi áo sơ mi ra
Thấy anh muốn dùng cơ thể của mình để sưởi ấm cho cô, nhưng cơn buồn ngủ cứ liên tục ập đến cố sắp chống cự không nỗi
Anh cởi áo của ra, làm đệm lót lên đỉnh đầu cô để không bị cấn đau, giơ bàn tay cởi áo cô ra
Anh nằm đè lên người cô, ôm chặt cô vào lòng da thịt chạm nhau, cơ thể nóng rực của anh dần xua đi cái lạnh của cô
Tiếng mưa liên tục không ngớt, anh ôm cô không buông, giọng trầm thấp nói khẽ bên tai cô: "cố chút nữa, đừng ngủ"
Cô mơ màng muốn thiếp đi nghe được giọng anh bên tai, lấy được chút ý thức giọng càng ngày càng yếu ớt đáp: "Vâng, Chúng ta kết hôn được không?"
Cô muốn cả đời này, được mãi mãi bên anh, cô đã yêu sâu đậm con người này cô muốn anh là người duy nhất cũng là người cuối cùng.
Nghe được giọng nói cô vang bên tai, anh nhìn ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau
anh nhìn được ánh mắt kiên định từ cô, Biết được anh yêu cô và cô cũng yêu anh
anh hôn nhẹ, lên đôi môi của cô giọng nói nặng nề: "Ừm, về Kinh Đô chúng ta sẽ kết hôn"
Khoảng không yên lặng, kèm theo tiếng mưa liên tục anh nhẹ nhàng nói tiếp: "anh anh, anh không biết ngọt ngào lãng mạn, là như thế nào nhưng anh biết, anh đã dốc cạn sự dịu dàng và kiên nhẫn còn sót lại điều dành tất cả cho em!!"
Cô đã cố gắng kiềm nén nước mắt, không cho tuôn trào ra ngoài nhưng vì câu nói này.
Cô không thể kiềm nén được nữa!!!!
Nước mắt cô chảy, xuống theo từng hàng anh vội vàng hôn và nhưng giọt nước mắt đó
Anh sẽ đau lòng chết mất, khi cô gái của anh khóc tim anh như bị xé làm hai.
Sau đó cô cũng không chống cự nỗi và đã nhắm mắt ngủ tiếp đi.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.