Chương 9
Bạch Đường Nãi Thỏ
26/05/2023
Ánh mắt Từ Hưng Đức quá mức nóng rực.
Chiêu Chiêu có thể cảm giác được ánh mắt Từ Hưng Đức vẫn luôn nhìn chằm chằm ngực nàng, eo nàng, giống như hôm ấy ở Túy Nguyệt Lâu.
Chiêu Chiêu cảm thấy ghê tởm lẫn sợ hãi, nàng chợt nhớ tới bây giờ nàng là ngoại thất của Lục Phong Hàn, Từ Hưng Đức không thể hành động giống trước, lòng của nàng thấy an tâm hơn.
Lục Phong Hàn tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Từ Hưng Đức, hắn lạnh mắt nhìn Từ Hưng Đức, nếu là bình thường hắn đã sớm gọi người kéo Từ Hưng Đức xuống, nhưng hiện tại vụ án sắp tra xong, giữ lại Từ Hưng Đức này còn có chổ hữu dụng, đành phải đợi thêm mấy ngày nữa.
"Lục công tử, không biết vị cô nương này là..."
"Đây là ngoại thất tại hạ mới nạp vào cửa mấy hôm trước."
Từ Hưng Đức không ngờ đến, hắn còn tưởng rằng Lục Phong Hàn chỉ bao nuôi Chiêu Chiêu, không nghĩ đến Lục Phong Hàn lại đem Chiêu Chiêu nạp vào cửa.
Huống chi Lục Phong Hàn tuy chỉ là một thương nhân, nhưng lại cùng Tấn Vương trong kinh có chút quan hệ, hắn cũng không tiện trực tiếp cướp người, nếu vì vậy mà đắc tội Tấn Vương liền hỏng, cho nên Từ Hưng Đức đành phải nhịn xuống.
Từ Hưng Đức nheo mắt lại, dáng vẻ xinh đẹp của Chiêu Chiêu đang ở trước mắt, tạm thời hắn lại ăn không được, thật sự tiếc nuối.
Chiêu Chiêu cảm thấy ghê tởm hỏng rồi, nàng đi đến sau lưng Lục Phong Hàn, làm bộ như đang ngượng ngùng khách khí.
Không nhìn thấy Chiêu Chiêu, Từ Hưng Đức cảm thấy có chút mất mát.
Lục Phong Hàn làm sao không biết suy nghĩ của Chiêu Chiêu, hắn nâng tay đè trán, Từ Hưng Đức tự nhiên quan tâm hỏi: "Thân thể Lục công tử cảm thấy khó chịu à?"
"Lúc tối uống hơi nhiều rượu, bây giờ có cảm giác say."
Từ Hưng Đức còn trông cậy thông qua Lục Phong Hàn móc nối quan hệ với Tấn Vương, liền nói: "Nếu như thế, Lục công tử liền về trước đi."
Lục Phong Hàn liền mang theo Chiêu Chiêu rời khỏi.
Cho đến khi về tới phòng, Chiêu Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm, vận khí của nàng thật không tốt, vậy mà ở chỗ này cũng có thể gặp gỡ Từ Hưng Đức, may mà hiện tại Từ Hưng Đức không thể tùy tiện chạm vào nàng.
Lúc này đêm đã khuya, Lục Phong Hàn cùng Chiêu Chiêu tách ra đi tắm.
Chiêu Chiêu tắm chậm một chút, khi nàng trở lại Lục Phong Hàn đã thay xong trung y đang ở trước thư án đọc sách, Lục Phong Hàn đoan chính ngồi ở trên ghế, đầu mày hơi hơi nhăn, rất là nghiêm túc.
Nhìn rất giống dáng vẻ của người đọc sách, không giống như thương nhân, nhìn như là người của thế gia nào đó.
Kỳ thật Chiêu Chiêu có chút tò mò, Lục Phong Hàn rõ ràng là người làm ăn, lại rất thích đọc sách, chỉ cần có chút thời gian rảnh liền đọc sách viết chữ, nếu là người thích đọc sách, vì sao lại không tham gia khoa cử.
Tuy nói làm ăn buôn bán cũng rất tốt, nhưng so ra vẫn kém xa thi khoa cử, làm quan.
Tuy Chiêu Chiêu tò mò, cũng không dám hỏi, nàng cầm một ly trà trên bàn, sau đó chậm rãi đi đến trước thư án: "Công tử, trà này vừa mới pha xong, ngài nếm thử, còn có thể giải rượu."
Ly trà trắng xanh được một đôi tay thon dài như ngọc cầm lấy, hình ảnh này như là một bức họa.
Lục Phong Hàn bưng lên uống một ngụm, kỳ thật trà này so không bằng trà trong cung, lửa pha trà cũng không đạt, hương vị thật bình thường, nhưng hắn vẫn gật đầu.
Chiêu Chiêu thìn sắc mặt Lục Phong Hàn vẫn như bình thường, nàng liền an tâm.
Vừa rồi biểu hiện của Từ Hưng Đức quá rõ ràng, nàng sợ Lục Phong Hàn nghĩ nàng khắp nơi gây chuyện, sợ nàng gây phiền toái.
Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là không cần đem chuyện lúc trước đã gặp Từ Hưng Đức ở Túy Nguyệt Lâu nói cho Lục Phong Hàn, chỉ cần về sau không gây sóng gió là được rồi.
Cây nến bên cạnh có chút tối, Chiêu Chiêu dùng ngân châm khêu sáng một chút, như vậy Lục Phong Hàn đọc sách dễ dàng hơn.
Ánh nến lảo đảo, vừa lúc ánh đến khuyên tai Chiêu Chiêu đeo, châu quang chiếu sáng, thanh diễm khó tả, Lục Phong Hàn nghiêng mặt liền thấy một màn này, đây là một loại mỹ lệ làm cho người ta muốn phá hư.
Trách không được Từ Hưng Đức kia mê thành như vậy.
Lục Phong Hàn buông sách xuống, sau đó ôm lấy Chiêu Chiêu.
Chiêu Chiêu bị bất ngờ hô nhỏ một tiếng, vừa rồi nàng còn đứng nơi đó, bây giờ đã ở trong ngực Lục Phong Hàn, lông mi nàng khẽ run: "Công tử..." Nàng cảm thấy có chút nguy hiểm.
Mắt Lục Phong Hàn chợt tối: "Quỳ thủy đã sạch sẽ?"
"Sạch sẽ..." Chiêu Chiêu ngập ngừng nói, nàng không dám nói dối.
Kế tiếp, Lục Phong Hàn sách cũng không đọc, mà ôm Chiêu Chiêu lên giường.
Chiêu Chiêu khóc không ra nước mắt, nàng cũng biết là chuyện này, Lục Phong Hàn háo sắc!
Lại hồ nháo cả đêm, hôm sau Chiêu Chiêu mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Lúc này Lục Phong Hàn đã sớm đi ra ngoài, nghĩ đến là cùng bàn chuyện với bọn công tử, sau khi Chiêu Chiêu thức dậy liền tùy Oanh Nhi hầu hạ mặc y phục, chải tóc, hôm nay các nữ quyến cũng có yến hội, nàng đương nhiên muốn ăn mặc trang điểm một chút, bằng không sẽ thất lễ.
Yến hội của nữ quyến được tổ chức ở trong hậu viện.
Thời điểm Chiêu Chiêu đến trên bàn đã mang điểm tâm lên, trong viện đầy hoa có đủ loại màu sắc hình dạng, mười phần tinh xảo đẹp mắt, đi lên phía trước là hòn sơn giả có nước chảy, bên bờ hồ còn có liễu rủ, là một nơi xinh đẹp thoải mái.
Hôm nay tới đây phần lớn là các phu nhân có tên họ ở Lạc Châu, không phải gia quyến của quan viên thì chính là gia quyến của phú thương, Chiêu Chiêu không nhận ra một ai, nàng cũng là người không biết nói chuyện, đơn giản liền đứng trong góc, không đi nơi nào.
Chiêu Chiêu đợi đến có chút nhàm chán, nàng đang đếm bông hoa phía trước có bao nhiêu cánh.
Vừa đếm tới cánh thứ năm, trong viện liền ồn ào, Chiêu Chiêu ngước mắt, liền thấy một đám các phu nhân đang vây quanh một phu nhân mặc y phục màu đỏ tía, phu nhân kia chừng 40 tuổi, bảo dưỡng rất tốt, chỉ là dáng người có chút đẫy đà.
Chiêu Chiêu nghĩ vị này sợ là phu nhân quan gia, dù sao phú thương tuy có tiền, nhưng không so bằng quan lại.
Vừa vặn lúc này Lương Vân Chi đến, nàng nhìn theo ánh mắt của Chiêu Chiêu: "Vị này là nội quyến của Từ Hưng Đức Từ đại nhân."
Chiêu Chiêu sửng sốt, vậy mà là phu nhân của Từ Hưng Đức!
Lương Vân Chi thấy bộ dáng Chiêu Chiêu dường như có hứng thú, liền nói: "Vị Từ phu nhân này không phải bình thường, lúc trước nhà Từ đại nhân nghèo khổ, đều là dựa vào nhà mẹ đẻ của Từ phu nhân nâng đỡ, cho nên mới ngồi lên được chức quan hiện tại, thế nên, Từ đại nhân có tiếng là sợ vợ."
"Nếu sợ vợ, Từ đại nhân hắn như thế nào..." Chiêu Chiêu không dám nói ra khỏi miệng.
Lương Vân Chi hiểu được ý của Chiêu Chiêu: "Nam nhân không phải đều háo sắc sao, Từ đại nhân lại sợ nhà mẹ Từ phu nhân, bất quá hắn tuy háo sắc, lại không dám đem một nữ nhân mang về nhà."
Chiêu Chiêu: "..."
Được rồi, xem ra Từ Hưng Đức đều là ở bên ngoài vụng trộm hồ nháo, không dám ầm ĩ ở ngoài mặt, bất quá Từ phu nhân kia nhất định là biết được, bất quả là mở một mắt nhắm một mắt mà thôi.
Một lúc sau yến tiệc liền bắt đầu, còn có nữ thư sinh kể chuyện, rất náo nhiệt.
Một ít các phu nhân có quen biết đang nói chuyện phiếm, phần lớn là phân ra tụ năm tụ ba.
Lương Vân Chi gặp được người quen, liền nói Chiêu Chiêu đi đến bên cạnh hồ chờ nàng, bên đó ít người cũng yên tĩnh. Vừa lúc Chiêu Chiêu cũng không thích tình huống này, liền đi hướng đến bờ hồ.
Lúc Chiêu Chiêu đi đến cạnh hồ mới biết được vì sao nơi này không có ai, bởi vì hồ này cách yến hội khá xa, nhìn không thấy nghe không thấy âm thanh nơi yến tiệc tổ chức, các phu nhân đến nơi này phần lớn là muốn giao thiệp, nên tất nhiên chẳng ai muốn đến nơi vắng vẻ này.
Chiêu Chiêu định quay người lại nói chuyện với Oanh Nhi, thì nghe thấy một tiếng cười đục ngầu.
Là Từ Hưng Đức, hắn như thế nào lại đến chỗ của nữ quyến!
Chiêu Chiêu đành phải kiên trì hành lễ: "Từ đại nhân."
Chỉ một động tác hành lễ như thế, cũng lộ ra dáng vẻ xinh đẹp của Chiêu Chiêu, còn ba chữ "Từ đại nhân" kia thì kiều kiều mềm mềm, nhất thời thân thể Từ Hưng Đức liền mềm hơn phân nửa.
Có thể nói là đẹp đến mất hồn.
Nhìn thấy thần sắc mị mị của Từ Hưng Đức, Chiêu Chiêu có chút sợ hãi, nàng muốn dẫn Oanh Nhi về chổ yến tiệc, nàng hành lễ muốn đi, lại bị Từ Hưng Đức ngăn cản.
"Chiêu Chiêu cô nương vô tình quá đi, ngày đó ở Túy Nguyệt Lâu ta đã chọn trúng nàng, cũng đã cùng Vân Nương thỏa thuận mua đêm đầu của nàng, không nghĩ đến nháy mắt một cái, Chiêu Chiêu nàng liền thành ngoại thất của người khác."
Khi Từ Hưng Đức kéo dài giọng nói lời này, làm Chiêu Chiêu nổi đầy da gà.
Chiêu Chiêu làm như không nghe thấy muốn rời khỏi, sắc mặt Từ Hưng Đức trầm xuống: "Chiêu Chiêu cô nương nàng thật không biết điều."
Sau đó liền đổi giọng: "Chiêu Chiêu cô nương, nàng có biết mấy ngày nay ta rất nhớ nàng, trong mộng đều là nàng, nhất là tối hôm qua gặp lại nàng, ta cả đêm không ngủ được."
Trong mộng hắn nghĩ đến Chiêu Chiêu không biết bao nhiêu lần.
Chiêu Chiêu lạnh mặt: "Từ đại nhân, hiện tại Chiêu Chiêu đã là người của người khác, kính xin ngài tự trọng," nàng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, ở đây bốn phía không người, yến hội lại cách quá xa, nếu phát sinh chuyện gì sẽ rất bất lợi.
Nhưng kế tiếp, thủ hạ bên cạnh Từ Hưng Đức liền bắt lấy Oanh Nhi, Từ Hưng Đức bước từng bước lại gần Chiêu Chiêu: "Mỹ nhân, ta nhớ nàng thật là khổ sở."
Vừa nói vừa bổ nhào qua, hắn muốn ôm lấy Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu sợ hãi tim muốn nhảy ra ngoài, nàng vất vả tránh né Từ Hưng Đức, lại bị Từ Hưng Đức từng bước dồn vào bên trong núi giả.
"Từ đại nhân, ngài không thể làm như vậy, " Chiêu Chiêu gấp tới rơi nước mắt.
Thấy bộ dáng này của Chiêu Chiêu, Từ Hưng Đức tâm ý viên mãn, hận không thể lập tức âu yếm, hắn cười gằn: "Mỹ nhân, nàng theo ta đi, ngoan ngoãn nghe lời."
"Từ phu nhân! Từ phu nhân đang ở phía trước, nếu để Từ phu nhân nhìn thấy thì làm sao đây?" Chiêu Chiêu vội la lên.
Từ Hưng Đức chần chờ một chút, sau đó tiến thêm vài bước: "Nơi này cách đằng trước rất xa, chỉ có hai người chúng ta ở đây thôi."
Tình huống trước mắt, kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay, Chiêu Chiêu nhìn thấy Từ Hưng Đức trước mặt đang cười nham nhở, tay phải nàng cầm chặt chiếc trâm cài tóc, lòng bàn tay nàng bị đâm có chút đau.
Nếu Từ Hưng Đức bước lên phía trước, nàng sẽ không dùng trâm đâm vào người Từ Hưng Đức mà là tự sát, nếu đã bị chạm vào nàng sống còn ý nghĩa gì nữa.
Từ Hưng Đức thở gấp, hắn nắm chặt tay Chiêu Chiêu liền muốn hôn lên, sau đó liền nghe thấy thanh âm quen thuộc bên ngoài: "Từ Nhị, các ngươi sao ở chỗ này, Hưng Đức đâu?"
Người tới chính là Từ phu nhân, vừa rồi là bà ấy nói chuyện cùng thủ hạ của Từ Hưng Đức, tâm tư của Từ Hưng Đức lập tức bị tưới tắt hơn phân nữa, hắn đành phải buông tay, lần này không được, đành phải đợi lần sau, hắn nhẹ nhàng nói bên tai Chiêu Chiêu: "Ta sớm muộn gì muốn đem nàng đến tay."
Sau đó liền đi ra ngoài: "Phu nhân, ta ở phía trước uống chút rượu, tới nơi này hóng gió."
Từ phu nhân nửa tin nửa ngờ đi phía sau, đoàn người rời khỏi, bọn họ cũng thả Oanh Nhi ra, Oanh Nhi lo lắng hỏi: "Cô nương, người không sao chứ?"
"Cạnh" một tiếng, trâm cài tóc rơi xuống trên mặt đất, cả người Chiêu Chiêu dường như mất hết sức lực, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, thật lâu mới tỉnh táo lại: "Không có việc gì."
Chiêu Chiêu không nghĩ đến Từ Hưng Đức háo sắc như vậy. Dục hun tâm đến loại trình độ này, vậy mà giữa ban ngày tại núi giả cũng muốn... May mà là Từ phu nhân đến kịp, bằng không liền không biết hiện tại sẽ ra sao.
Nhưng Từ phu nhân sao bỗng nhiên tới đây?
Chiêu Chiêu tràn đầy nghi hoặc, chờ khi nàng nhìn thấy Lương Vân liền biết câu trả lời.
Nguyên lai lúc nãy Lương Vân Chi gặp người quen, liền kêu Chiêu Chiêu đi đến bên cạnh hồ chờ nàng, nhưng thời gian trò chuyện có chút lâu, Lương Vân chi sợ Chiêu Chiêu nhàm chán, liền phân phó nha hoàn nói cho Chiêu Chiêu không cần chờ, không nghĩ đến nha hoàn lại nhìn thấy một màn này của Từ Hưng Đức.
Tính tình Từ Hưng Đức háo sắc không ai không biết, lúc này Lương Vân Chi liền biết Chiêu Chiêu sẽ gặp nguy hiểm, lại không thể để tất cả mọi người biết, như vậy sẽ phá hủy thanh danh của Chiêu Chiêu, may mà nàng nghĩ ra được biện pháp, bảo tiểu nha hoàn cố ý ở trước mặt Từ phu nhân nói đã gặp được Từ đại nhân ở cạnh núi giả, theo tính cách của Từ phu nhân nhất định sẽ đi xem, như vậy có thể giúp Chiêu Chiêu thoát nguy.
Chiêu Chiêu rất cảm tạ Lương Vân Chi, hôm nay may mắn nàng ấy tỉnh táo.
Không dễ dàng chịu đựng đến khi kết thúc yến hội, Chiêu Chiêu lập tức trở về, chuyện ngày hôm nay đã dọa nàng, về sau nàng không bao giờ dám đi ra ngoài.
Nàng vừa về không bao lâu, Lục Phong Hàn cũng trở về.
Chiêu Chiêu liền vội vàng tiến lên rót trà cho Lục Phong Hàn: "Mời công tử uống trà."
Lục Phong Hàn phát hiện Chiêu Chiêu hôm nay có chút kỳ quái, sắc mặt so bình thường có chút trắng bệch, hắn tiếp nhận ly trà, sau đó nhìn thấy vết đỏ lòng bàn tay Chiêu.
"Tay ngươi sao thế?" Lục Phong Hàn hỏi.
Tâm Chiêu Chiêu nhảy dựng, chuyện này không thể để Lục Phong Hàn biết, thời đại này đối nữ tử yêu cầu cực nghiêm, dù chuyện xảy ra ở núi giả là nàng bị cưỡng ép, nhưng nếu bị người khác biết, cũng sẽ nói nàng không tuân thủ nữ tắc, quyến rũ người khác.
"Không có gì, chỉ là sáng nay lúc trang điểm không cẩn thận đụng trúng."
Lục Phong Hàn nhìn Chiêu Chiêu, nàng đang nói dối.
Mà Chiêu Chiêu bị Lục Phong Hàn nhìn chân đều mềm nhũn, ánh mắt hắn sao lại nghiêm khắc như thế!
Chiêu Chiêu có thể cảm giác được ánh mắt Từ Hưng Đức vẫn luôn nhìn chằm chằm ngực nàng, eo nàng, giống như hôm ấy ở Túy Nguyệt Lâu.
Chiêu Chiêu cảm thấy ghê tởm lẫn sợ hãi, nàng chợt nhớ tới bây giờ nàng là ngoại thất của Lục Phong Hàn, Từ Hưng Đức không thể hành động giống trước, lòng của nàng thấy an tâm hơn.
Lục Phong Hàn tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Từ Hưng Đức, hắn lạnh mắt nhìn Từ Hưng Đức, nếu là bình thường hắn đã sớm gọi người kéo Từ Hưng Đức xuống, nhưng hiện tại vụ án sắp tra xong, giữ lại Từ Hưng Đức này còn có chổ hữu dụng, đành phải đợi thêm mấy ngày nữa.
"Lục công tử, không biết vị cô nương này là..."
"Đây là ngoại thất tại hạ mới nạp vào cửa mấy hôm trước."
Từ Hưng Đức không ngờ đến, hắn còn tưởng rằng Lục Phong Hàn chỉ bao nuôi Chiêu Chiêu, không nghĩ đến Lục Phong Hàn lại đem Chiêu Chiêu nạp vào cửa.
Huống chi Lục Phong Hàn tuy chỉ là một thương nhân, nhưng lại cùng Tấn Vương trong kinh có chút quan hệ, hắn cũng không tiện trực tiếp cướp người, nếu vì vậy mà đắc tội Tấn Vương liền hỏng, cho nên Từ Hưng Đức đành phải nhịn xuống.
Từ Hưng Đức nheo mắt lại, dáng vẻ xinh đẹp của Chiêu Chiêu đang ở trước mắt, tạm thời hắn lại ăn không được, thật sự tiếc nuối.
Chiêu Chiêu cảm thấy ghê tởm hỏng rồi, nàng đi đến sau lưng Lục Phong Hàn, làm bộ như đang ngượng ngùng khách khí.
Không nhìn thấy Chiêu Chiêu, Từ Hưng Đức cảm thấy có chút mất mát.
Lục Phong Hàn làm sao không biết suy nghĩ của Chiêu Chiêu, hắn nâng tay đè trán, Từ Hưng Đức tự nhiên quan tâm hỏi: "Thân thể Lục công tử cảm thấy khó chịu à?"
"Lúc tối uống hơi nhiều rượu, bây giờ có cảm giác say."
Từ Hưng Đức còn trông cậy thông qua Lục Phong Hàn móc nối quan hệ với Tấn Vương, liền nói: "Nếu như thế, Lục công tử liền về trước đi."
Lục Phong Hàn liền mang theo Chiêu Chiêu rời khỏi.
Cho đến khi về tới phòng, Chiêu Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm, vận khí của nàng thật không tốt, vậy mà ở chỗ này cũng có thể gặp gỡ Từ Hưng Đức, may mà hiện tại Từ Hưng Đức không thể tùy tiện chạm vào nàng.
Lúc này đêm đã khuya, Lục Phong Hàn cùng Chiêu Chiêu tách ra đi tắm.
Chiêu Chiêu tắm chậm một chút, khi nàng trở lại Lục Phong Hàn đã thay xong trung y đang ở trước thư án đọc sách, Lục Phong Hàn đoan chính ngồi ở trên ghế, đầu mày hơi hơi nhăn, rất là nghiêm túc.
Nhìn rất giống dáng vẻ của người đọc sách, không giống như thương nhân, nhìn như là người của thế gia nào đó.
Kỳ thật Chiêu Chiêu có chút tò mò, Lục Phong Hàn rõ ràng là người làm ăn, lại rất thích đọc sách, chỉ cần có chút thời gian rảnh liền đọc sách viết chữ, nếu là người thích đọc sách, vì sao lại không tham gia khoa cử.
Tuy nói làm ăn buôn bán cũng rất tốt, nhưng so ra vẫn kém xa thi khoa cử, làm quan.
Tuy Chiêu Chiêu tò mò, cũng không dám hỏi, nàng cầm một ly trà trên bàn, sau đó chậm rãi đi đến trước thư án: "Công tử, trà này vừa mới pha xong, ngài nếm thử, còn có thể giải rượu."
Ly trà trắng xanh được một đôi tay thon dài như ngọc cầm lấy, hình ảnh này như là một bức họa.
Lục Phong Hàn bưng lên uống một ngụm, kỳ thật trà này so không bằng trà trong cung, lửa pha trà cũng không đạt, hương vị thật bình thường, nhưng hắn vẫn gật đầu.
Chiêu Chiêu thìn sắc mặt Lục Phong Hàn vẫn như bình thường, nàng liền an tâm.
Vừa rồi biểu hiện của Từ Hưng Đức quá rõ ràng, nàng sợ Lục Phong Hàn nghĩ nàng khắp nơi gây chuyện, sợ nàng gây phiền toái.
Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là không cần đem chuyện lúc trước đã gặp Từ Hưng Đức ở Túy Nguyệt Lâu nói cho Lục Phong Hàn, chỉ cần về sau không gây sóng gió là được rồi.
Cây nến bên cạnh có chút tối, Chiêu Chiêu dùng ngân châm khêu sáng một chút, như vậy Lục Phong Hàn đọc sách dễ dàng hơn.
Ánh nến lảo đảo, vừa lúc ánh đến khuyên tai Chiêu Chiêu đeo, châu quang chiếu sáng, thanh diễm khó tả, Lục Phong Hàn nghiêng mặt liền thấy một màn này, đây là một loại mỹ lệ làm cho người ta muốn phá hư.
Trách không được Từ Hưng Đức kia mê thành như vậy.
Lục Phong Hàn buông sách xuống, sau đó ôm lấy Chiêu Chiêu.
Chiêu Chiêu bị bất ngờ hô nhỏ một tiếng, vừa rồi nàng còn đứng nơi đó, bây giờ đã ở trong ngực Lục Phong Hàn, lông mi nàng khẽ run: "Công tử..." Nàng cảm thấy có chút nguy hiểm.
Mắt Lục Phong Hàn chợt tối: "Quỳ thủy đã sạch sẽ?"
"Sạch sẽ..." Chiêu Chiêu ngập ngừng nói, nàng không dám nói dối.
Kế tiếp, Lục Phong Hàn sách cũng không đọc, mà ôm Chiêu Chiêu lên giường.
Chiêu Chiêu khóc không ra nước mắt, nàng cũng biết là chuyện này, Lục Phong Hàn háo sắc!
Lại hồ nháo cả đêm, hôm sau Chiêu Chiêu mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Lúc này Lục Phong Hàn đã sớm đi ra ngoài, nghĩ đến là cùng bàn chuyện với bọn công tử, sau khi Chiêu Chiêu thức dậy liền tùy Oanh Nhi hầu hạ mặc y phục, chải tóc, hôm nay các nữ quyến cũng có yến hội, nàng đương nhiên muốn ăn mặc trang điểm một chút, bằng không sẽ thất lễ.
Yến hội của nữ quyến được tổ chức ở trong hậu viện.
Thời điểm Chiêu Chiêu đến trên bàn đã mang điểm tâm lên, trong viện đầy hoa có đủ loại màu sắc hình dạng, mười phần tinh xảo đẹp mắt, đi lên phía trước là hòn sơn giả có nước chảy, bên bờ hồ còn có liễu rủ, là một nơi xinh đẹp thoải mái.
Hôm nay tới đây phần lớn là các phu nhân có tên họ ở Lạc Châu, không phải gia quyến của quan viên thì chính là gia quyến của phú thương, Chiêu Chiêu không nhận ra một ai, nàng cũng là người không biết nói chuyện, đơn giản liền đứng trong góc, không đi nơi nào.
Chiêu Chiêu đợi đến có chút nhàm chán, nàng đang đếm bông hoa phía trước có bao nhiêu cánh.
Vừa đếm tới cánh thứ năm, trong viện liền ồn ào, Chiêu Chiêu ngước mắt, liền thấy một đám các phu nhân đang vây quanh một phu nhân mặc y phục màu đỏ tía, phu nhân kia chừng 40 tuổi, bảo dưỡng rất tốt, chỉ là dáng người có chút đẫy đà.
Chiêu Chiêu nghĩ vị này sợ là phu nhân quan gia, dù sao phú thương tuy có tiền, nhưng không so bằng quan lại.
Vừa vặn lúc này Lương Vân Chi đến, nàng nhìn theo ánh mắt của Chiêu Chiêu: "Vị này là nội quyến của Từ Hưng Đức Từ đại nhân."
Chiêu Chiêu sửng sốt, vậy mà là phu nhân của Từ Hưng Đức!
Lương Vân Chi thấy bộ dáng Chiêu Chiêu dường như có hứng thú, liền nói: "Vị Từ phu nhân này không phải bình thường, lúc trước nhà Từ đại nhân nghèo khổ, đều là dựa vào nhà mẹ đẻ của Từ phu nhân nâng đỡ, cho nên mới ngồi lên được chức quan hiện tại, thế nên, Từ đại nhân có tiếng là sợ vợ."
"Nếu sợ vợ, Từ đại nhân hắn như thế nào..." Chiêu Chiêu không dám nói ra khỏi miệng.
Lương Vân Chi hiểu được ý của Chiêu Chiêu: "Nam nhân không phải đều háo sắc sao, Từ đại nhân lại sợ nhà mẹ Từ phu nhân, bất quá hắn tuy háo sắc, lại không dám đem một nữ nhân mang về nhà."
Chiêu Chiêu: "..."
Được rồi, xem ra Từ Hưng Đức đều là ở bên ngoài vụng trộm hồ nháo, không dám ầm ĩ ở ngoài mặt, bất quá Từ phu nhân kia nhất định là biết được, bất quả là mở một mắt nhắm một mắt mà thôi.
Một lúc sau yến tiệc liền bắt đầu, còn có nữ thư sinh kể chuyện, rất náo nhiệt.
Một ít các phu nhân có quen biết đang nói chuyện phiếm, phần lớn là phân ra tụ năm tụ ba.
Lương Vân Chi gặp được người quen, liền nói Chiêu Chiêu đi đến bên cạnh hồ chờ nàng, bên đó ít người cũng yên tĩnh. Vừa lúc Chiêu Chiêu cũng không thích tình huống này, liền đi hướng đến bờ hồ.
Lúc Chiêu Chiêu đi đến cạnh hồ mới biết được vì sao nơi này không có ai, bởi vì hồ này cách yến hội khá xa, nhìn không thấy nghe không thấy âm thanh nơi yến tiệc tổ chức, các phu nhân đến nơi này phần lớn là muốn giao thiệp, nên tất nhiên chẳng ai muốn đến nơi vắng vẻ này.
Chiêu Chiêu định quay người lại nói chuyện với Oanh Nhi, thì nghe thấy một tiếng cười đục ngầu.
Là Từ Hưng Đức, hắn như thế nào lại đến chỗ của nữ quyến!
Chiêu Chiêu đành phải kiên trì hành lễ: "Từ đại nhân."
Chỉ một động tác hành lễ như thế, cũng lộ ra dáng vẻ xinh đẹp của Chiêu Chiêu, còn ba chữ "Từ đại nhân" kia thì kiều kiều mềm mềm, nhất thời thân thể Từ Hưng Đức liền mềm hơn phân nửa.
Có thể nói là đẹp đến mất hồn.
Nhìn thấy thần sắc mị mị của Từ Hưng Đức, Chiêu Chiêu có chút sợ hãi, nàng muốn dẫn Oanh Nhi về chổ yến tiệc, nàng hành lễ muốn đi, lại bị Từ Hưng Đức ngăn cản.
"Chiêu Chiêu cô nương vô tình quá đi, ngày đó ở Túy Nguyệt Lâu ta đã chọn trúng nàng, cũng đã cùng Vân Nương thỏa thuận mua đêm đầu của nàng, không nghĩ đến nháy mắt một cái, Chiêu Chiêu nàng liền thành ngoại thất của người khác."
Khi Từ Hưng Đức kéo dài giọng nói lời này, làm Chiêu Chiêu nổi đầy da gà.
Chiêu Chiêu làm như không nghe thấy muốn rời khỏi, sắc mặt Từ Hưng Đức trầm xuống: "Chiêu Chiêu cô nương nàng thật không biết điều."
Sau đó liền đổi giọng: "Chiêu Chiêu cô nương, nàng có biết mấy ngày nay ta rất nhớ nàng, trong mộng đều là nàng, nhất là tối hôm qua gặp lại nàng, ta cả đêm không ngủ được."
Trong mộng hắn nghĩ đến Chiêu Chiêu không biết bao nhiêu lần.
Chiêu Chiêu lạnh mặt: "Từ đại nhân, hiện tại Chiêu Chiêu đã là người của người khác, kính xin ngài tự trọng," nàng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, ở đây bốn phía không người, yến hội lại cách quá xa, nếu phát sinh chuyện gì sẽ rất bất lợi.
Nhưng kế tiếp, thủ hạ bên cạnh Từ Hưng Đức liền bắt lấy Oanh Nhi, Từ Hưng Đức bước từng bước lại gần Chiêu Chiêu: "Mỹ nhân, ta nhớ nàng thật là khổ sở."
Vừa nói vừa bổ nhào qua, hắn muốn ôm lấy Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu sợ hãi tim muốn nhảy ra ngoài, nàng vất vả tránh né Từ Hưng Đức, lại bị Từ Hưng Đức từng bước dồn vào bên trong núi giả.
"Từ đại nhân, ngài không thể làm như vậy, " Chiêu Chiêu gấp tới rơi nước mắt.
Thấy bộ dáng này của Chiêu Chiêu, Từ Hưng Đức tâm ý viên mãn, hận không thể lập tức âu yếm, hắn cười gằn: "Mỹ nhân, nàng theo ta đi, ngoan ngoãn nghe lời."
"Từ phu nhân! Từ phu nhân đang ở phía trước, nếu để Từ phu nhân nhìn thấy thì làm sao đây?" Chiêu Chiêu vội la lên.
Từ Hưng Đức chần chờ một chút, sau đó tiến thêm vài bước: "Nơi này cách đằng trước rất xa, chỉ có hai người chúng ta ở đây thôi."
Tình huống trước mắt, kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay, Chiêu Chiêu nhìn thấy Từ Hưng Đức trước mặt đang cười nham nhở, tay phải nàng cầm chặt chiếc trâm cài tóc, lòng bàn tay nàng bị đâm có chút đau.
Nếu Từ Hưng Đức bước lên phía trước, nàng sẽ không dùng trâm đâm vào người Từ Hưng Đức mà là tự sát, nếu đã bị chạm vào nàng sống còn ý nghĩa gì nữa.
Từ Hưng Đức thở gấp, hắn nắm chặt tay Chiêu Chiêu liền muốn hôn lên, sau đó liền nghe thấy thanh âm quen thuộc bên ngoài: "Từ Nhị, các ngươi sao ở chỗ này, Hưng Đức đâu?"
Người tới chính là Từ phu nhân, vừa rồi là bà ấy nói chuyện cùng thủ hạ của Từ Hưng Đức, tâm tư của Từ Hưng Đức lập tức bị tưới tắt hơn phân nữa, hắn đành phải buông tay, lần này không được, đành phải đợi lần sau, hắn nhẹ nhàng nói bên tai Chiêu Chiêu: "Ta sớm muộn gì muốn đem nàng đến tay."
Sau đó liền đi ra ngoài: "Phu nhân, ta ở phía trước uống chút rượu, tới nơi này hóng gió."
Từ phu nhân nửa tin nửa ngờ đi phía sau, đoàn người rời khỏi, bọn họ cũng thả Oanh Nhi ra, Oanh Nhi lo lắng hỏi: "Cô nương, người không sao chứ?"
"Cạnh" một tiếng, trâm cài tóc rơi xuống trên mặt đất, cả người Chiêu Chiêu dường như mất hết sức lực, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, thật lâu mới tỉnh táo lại: "Không có việc gì."
Chiêu Chiêu không nghĩ đến Từ Hưng Đức háo sắc như vậy. Dục hun tâm đến loại trình độ này, vậy mà giữa ban ngày tại núi giả cũng muốn... May mà là Từ phu nhân đến kịp, bằng không liền không biết hiện tại sẽ ra sao.
Nhưng Từ phu nhân sao bỗng nhiên tới đây?
Chiêu Chiêu tràn đầy nghi hoặc, chờ khi nàng nhìn thấy Lương Vân liền biết câu trả lời.
Nguyên lai lúc nãy Lương Vân Chi gặp người quen, liền kêu Chiêu Chiêu đi đến bên cạnh hồ chờ nàng, nhưng thời gian trò chuyện có chút lâu, Lương Vân chi sợ Chiêu Chiêu nhàm chán, liền phân phó nha hoàn nói cho Chiêu Chiêu không cần chờ, không nghĩ đến nha hoàn lại nhìn thấy một màn này của Từ Hưng Đức.
Tính tình Từ Hưng Đức háo sắc không ai không biết, lúc này Lương Vân Chi liền biết Chiêu Chiêu sẽ gặp nguy hiểm, lại không thể để tất cả mọi người biết, như vậy sẽ phá hủy thanh danh của Chiêu Chiêu, may mà nàng nghĩ ra được biện pháp, bảo tiểu nha hoàn cố ý ở trước mặt Từ phu nhân nói đã gặp được Từ đại nhân ở cạnh núi giả, theo tính cách của Từ phu nhân nhất định sẽ đi xem, như vậy có thể giúp Chiêu Chiêu thoát nguy.
Chiêu Chiêu rất cảm tạ Lương Vân Chi, hôm nay may mắn nàng ấy tỉnh táo.
Không dễ dàng chịu đựng đến khi kết thúc yến hội, Chiêu Chiêu lập tức trở về, chuyện ngày hôm nay đã dọa nàng, về sau nàng không bao giờ dám đi ra ngoài.
Nàng vừa về không bao lâu, Lục Phong Hàn cũng trở về.
Chiêu Chiêu liền vội vàng tiến lên rót trà cho Lục Phong Hàn: "Mời công tử uống trà."
Lục Phong Hàn phát hiện Chiêu Chiêu hôm nay có chút kỳ quái, sắc mặt so bình thường có chút trắng bệch, hắn tiếp nhận ly trà, sau đó nhìn thấy vết đỏ lòng bàn tay Chiêu.
"Tay ngươi sao thế?" Lục Phong Hàn hỏi.
Tâm Chiêu Chiêu nhảy dựng, chuyện này không thể để Lục Phong Hàn biết, thời đại này đối nữ tử yêu cầu cực nghiêm, dù chuyện xảy ra ở núi giả là nàng bị cưỡng ép, nhưng nếu bị người khác biết, cũng sẽ nói nàng không tuân thủ nữ tắc, quyến rũ người khác.
"Không có gì, chỉ là sáng nay lúc trang điểm không cẩn thận đụng trúng."
Lục Phong Hàn nhìn Chiêu Chiêu, nàng đang nói dối.
Mà Chiêu Chiêu bị Lục Phong Hàn nhìn chân đều mềm nhũn, ánh mắt hắn sao lại nghiêm khắc như thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.