Chương 12:
Thái Uông Uông
26/03/2024
“Chúng ta không có phúc khí được ở chính viện, nghe nói ngũ muội muội các nàng, ngày nào cũng có băng mát lạnh dùng không hết.” Tam tiểu thư nói.
“Tam tỷ tỷ đã nói không bằng, muội muội chỉ có thể càng không bằng. Trong phủ này cũng không có ai không được sủng ái hơn muội muội.” Thẩm Diệc thở dài.
Trong mắt tam tiểu thư lóe lên một tia chế giễu, nhưng lại nói: “Muội muội cũng đừng quá tủi thân. Những chuyện này muội cũng không thể làm chủ được. Đáng ghét là mẫu thân thực sự thiên vị quá đáng. Ai da… Đôi khi tỷ tỷ thực sự lo lắng. Năm nay muội muội và ta đều đã mười bốn tuổi, nhưng phải làm sao đây?”
Tam tiểu thư và Thẩm Diệc cùng tuổi, nhưng sinh nhật sớm hơn một chút.
“Tam tỷ tỷ lo lắng chuyện hôn sự sao? Tỷ lo xa rồi, trước đây ta đã nghe phu nhân nói. Ngày tuyển tú trong cung, chính là trong một hoặc hai năm nữa. Tam tỷ tỷ còn lo không có mối nhân duyên tốt sao? Cho dù không thể làm người của Thái tử, cũng có thể làm người của Hoàng tử mà.” Thẩm Diệc nói.
“Muội muội không biết rồi. Trong một gia tộc, sao có thể có hai tiểu thư đều vào hoàng gia được?” Tam tiểu thư cười lắc đầu: “Muội muội lớn lên bên ngoài không hiểu cũng phải. Sau này đừng nói lời này nữa.”
Trong lời nói của nàng ta, cái cảm giác tự cao tự đại ấy thực sự khiến người ta không thích. Thực ra nhà họ Thẩm rất coi trọng đích thứ, nhưng có Thẩm Diệc là thân phận như vậy còn không bằng thứ xuất, nên Tam tiểu thư thứ xuất kia mới tìm được cảm giác tự cao. Vẫn luôn là như vậy.
Nhưng Thẩm Diệc vẫn luôn bình tĩnh, cứ coi như không biết.
Phồn Tinh cũng là người bình tĩnh, cúi đầu cứ coi như không nghe thấy.
"Này, rốt cuộc chúng ta không bằng ngũ muội được". Thẩm Diệc thở dài: "Tháng sau là sinh thần của tổ phụ, phải tổ chức lớn. Đến lúc đó, công tử trong kinh thành này cũng đến không ít. Tam tỷ tỷ không bằng xem có người nào vừa mắt, đi cầu xin phụ thân. Nếu không muốn vào hoàng gia, thì con gái nhà chúng ta như vậy, cũng không cần phải đi tuyển tú". Thẩm Diệc nói.
"Muội muội cũng vậy, cũng phải xem cho kỹ, dù sao cũng là chuyện cả đời". Tam tiểu thư cười nói, trong lòng thực sự không coi ra gì, xuất thân trong gia đình quyền quý như vậy, lại có cơ hội vào cung, tội gì không tranh một phen? Cũng chỉ có nữ nhi ngoại thất này, muốn tranh cũng không có cơ hội.
Thẩm Diệc cười đáp, trong lòng nghĩ Tam tiểu thư này ăn nói vẫn còn non nớt lắm, dù sao tuổi cũng còn nhỏ.
“Tam tỷ tỷ đã nói không bằng, muội muội chỉ có thể càng không bằng. Trong phủ này cũng không có ai không được sủng ái hơn muội muội.” Thẩm Diệc thở dài.
Trong mắt tam tiểu thư lóe lên một tia chế giễu, nhưng lại nói: “Muội muội cũng đừng quá tủi thân. Những chuyện này muội cũng không thể làm chủ được. Đáng ghét là mẫu thân thực sự thiên vị quá đáng. Ai da… Đôi khi tỷ tỷ thực sự lo lắng. Năm nay muội muội và ta đều đã mười bốn tuổi, nhưng phải làm sao đây?”
Tam tiểu thư và Thẩm Diệc cùng tuổi, nhưng sinh nhật sớm hơn một chút.
“Tam tỷ tỷ lo lắng chuyện hôn sự sao? Tỷ lo xa rồi, trước đây ta đã nghe phu nhân nói. Ngày tuyển tú trong cung, chính là trong một hoặc hai năm nữa. Tam tỷ tỷ còn lo không có mối nhân duyên tốt sao? Cho dù không thể làm người của Thái tử, cũng có thể làm người của Hoàng tử mà.” Thẩm Diệc nói.
“Muội muội không biết rồi. Trong một gia tộc, sao có thể có hai tiểu thư đều vào hoàng gia được?” Tam tiểu thư cười lắc đầu: “Muội muội lớn lên bên ngoài không hiểu cũng phải. Sau này đừng nói lời này nữa.”
Trong lời nói của nàng ta, cái cảm giác tự cao tự đại ấy thực sự khiến người ta không thích. Thực ra nhà họ Thẩm rất coi trọng đích thứ, nhưng có Thẩm Diệc là thân phận như vậy còn không bằng thứ xuất, nên Tam tiểu thư thứ xuất kia mới tìm được cảm giác tự cao. Vẫn luôn là như vậy.
Nhưng Thẩm Diệc vẫn luôn bình tĩnh, cứ coi như không biết.
Phồn Tinh cũng là người bình tĩnh, cúi đầu cứ coi như không nghe thấy.
"Này, rốt cuộc chúng ta không bằng ngũ muội được". Thẩm Diệc thở dài: "Tháng sau là sinh thần của tổ phụ, phải tổ chức lớn. Đến lúc đó, công tử trong kinh thành này cũng đến không ít. Tam tỷ tỷ không bằng xem có người nào vừa mắt, đi cầu xin phụ thân. Nếu không muốn vào hoàng gia, thì con gái nhà chúng ta như vậy, cũng không cần phải đi tuyển tú". Thẩm Diệc nói.
"Muội muội cũng vậy, cũng phải xem cho kỹ, dù sao cũng là chuyện cả đời". Tam tiểu thư cười nói, trong lòng thực sự không coi ra gì, xuất thân trong gia đình quyền quý như vậy, lại có cơ hội vào cung, tội gì không tranh một phen? Cũng chỉ có nữ nhi ngoại thất này, muốn tranh cũng không có cơ hội.
Thẩm Diệc cười đáp, trong lòng nghĩ Tam tiểu thư này ăn nói vẫn còn non nớt lắm, dù sao tuổi cũng còn nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.