Ngoài Tiền Ra, Tớ Còn Thích Cả Cậu Nữa
Chương 17: Phân Định Thắng Thua
Mia
24/08/2016
CHƯƠNG 17: PHÂN ĐỊNH THẮNG THUA
Sau tiếng báo hiệu của Cảnh Minh, tôi và Quân cùng cắm đầu vào bát mỳ nghi ngút khói. Ừm, mùi vị không tệ. Tôi húp soạt soạt. Bên kia Quân từ tốn hơn nhưng với lợi thế mồm rộng, cậu ta nhét từng miếng mỳ lớn vào miệng nhai ngon lành, mắt còn hếch lên nhìn tôi như muốn bảo “ Dạ dày dài 3cm mà muốn đấu với tôi, mơ tưởng”.
Tôi lập tức hăng máu, trong đầu tưởng tượng tên Quân trong bộ dạng quần đùi hoa, chạy khắp trường hô vang “Hoài An vạn tuế”. Cảm giác sướng khoái lan khắp người, khí thế dâng bừng bừng, húp mì bằng tốc độ ánh sáng. Bảo béo bên cạnh đầu đầy mô hôi, không biết kiếm đâu cái quạt tròn, một tay quạt phành phạch, một tay liên lục phục vụ nước uống cho tôi, tâm trạng sốt sắng như bà mẹ có sĩ tử thi đại học.
5 bát mỳ đầu tiên, tôi và Quân đều ăn hết trong thời gian suýt soát nhau. Sang lượt 5 bát mỳ thứ 2, cục diện đã có chút thay đổi. Trong khi tôi vẫn chưa mất đi nhiệt huyết, tốc độ ăn mỳ của Quân có vẻ hơi chậm một chút. Đã đuối rồi sao. Tôi cười lạnh, đang định phun ra một câu chế giễu cậu ta thì bị sặc nước mỳ, phải ngừng ăn liên tục ho. Bảo béo sốt xình xịch lên, lấy nước cho tôi. Luôn mồm hỏi “Không sao chứ Hoài An. Còn ăn được không ? Có phải rất khó chịu trong bụng không ?” Tôi lấy lại phong độ sau 10 giây, trấn an Bảo : “Tớ không sao, thế này đã là gì” sau đó tiếp tục cắm đầu vào bát mỳ khổng lồ.
Lượt ăn thứ hai, tôi vượt trước về thời gian. Trong lúc tôi ung dung đợi lượt mỳ thứ 3 được chuẩn bị, Quân vẫn đang ngắc ngoải húp hết nước trong bát mỳ.
Lượt ba này, tốc độ tôi hơi giảm một chút, không phải vì no. Trước đây, hồi lớp 9 tôi và anh họ đã từng chơi trò này, kỷ lục lần đó của tôi là 20 gói mỳ cơ. Sau khi thắng cuộc, tôi được anh họ chở đi mua một đôi giày búp bê xinh lắm, giờ vẫn giữ để mỗi lần anh đến chơi lại có dịp tự đắc. Sở dĩ tôi ăn chậm lại vì sợ bụng đã lưng lửng rồi, ăn nhanh ăn vội mà “Biu-ti-phun” ra đây là chết dở, vừa thua cuộc lại vừa mất hết mặt mũi.
Bên kia, Quân cũng đang nhăn nhó, động tác nhai mỳ cứng nhắc. Cứ như trong miệng cậu ta không phải mỳ tôm mà là quyển bài tập đại số vậy. Lòng thương người lại nổi lên (haizz, sao tôi lại có thể thánh thiện ngay với cả kẻ thù của mình như vậy), lên tiếng động viên cậu ta:
“Đừng chán nản, hay coi như đây là món ăn duy nhất mà cậu có thể ăn trong cuộc đời, cậu sẽ không thấy chán ghét nữa. Hay là cậu cứ tưởng tượng mình là con bọ hung đang gặm nhấm bãi “ấy trâu” khổng lồ ý. Bọ hung thì chỉ thích “ấy trâu” thôi cho nên lúc nào nó cũng có thể ăn “ấy trâu” một cách ngon lành.”
Nghe tôi lải nhải, sắc mặt của Quân càng trở nên khó coi. Miếng mỳ tôm cậu ta ngậm trong miệng đã lâu mà chưa nuốt xuống, mặt cậu ta thuộn ra, hình như còn có dấu hiệu muốn “cho ra”. Tôi hốt hoảng lên tiếng:
“Hây hây, nuốt xuống, nuốt xuống. Cậu đừng có làm tôi mất khẩu vị như vậy chứ”. Haizz, nếu cậu ta nghe lời tôi nói thì đâu đến nỗi.
Càng về cuối, tốc độ ăn của 2 bên đã chậm hẳn lại, so với hổ vồ sói ngoạm như lúc đầu, giờ chỉ như “thú săn mồi ăn chay”. Tôi chậm rãi húp nước mì còn lại khá nhiều trong bát. Quân đang máy móc cho mì vào miệng, nuốt xuống một cách khó khăn. Cuối cùng, hắn đặt cái “cạch” bát mỳ lên bàn, khó nhọc tuyên bố : “Tôi bỏ cuộc”.
3 chữ vàng thoát ra từ cái mồn rộng, kéo theo nhiều gương mặt sửng sốt của mấy bạn nữ, các bạn nam đập bàn tức giận, mấy bạn nhạy cảm hơn còn bật khóc nức nở - chắc do thua cược, cậu bạn má núm hỏi thăm tôi hôm trước miệng cười rộng ngoác đến mang tai, 2 mắt nổi lên ký hiệu đồng Đôla lấp lánh.
Tôi điềm tĩnh uống hết nước mỳ, đặt bát không xuống bàn, nở nụ cười mãn nguyện với cậu ta:
“Được, sáng mai, tập trung trước sảnh tòa A, thực hiện yêu cầu của tôi. Để tôi nhắc cho cậu nhớ, ngoài quần đùi hoa ra, cậu không được mặc bất cứ thứ gì khác”
Quân đen mặt, gào lên: “Cô định đối xử với tôi như thế thật”
Tôi gật gù: “Kể ra thì cũng không nên cho lắm. Khổ nỗi tôi đầu óc hạn hẹp, không nghĩ được hình phạt nào độc ác hơn”.
“...” Quân tức giận bỏ ra ngoài. Xung quanh tôi, một tràng vỗ tay và một hồi hú hét không ngừng của đám con trai nổi lên. Họ còn hô “Hoài An vô đối” nữa cơ. Vui thế chứ lị. Sau ngày mai thì 20 triệu sẽ nằm trong túi tôi. Muhahaha
Đám đông tụ tập chúc mừng bàn tán một lúc rồi cũng giải tán. Đang khua chân múa tay ba hoa với Bảo béo thì bắt gặp khuôn mặt đầy ý cười của Cảnh Minh nhìn tôi. Tôi bước lại, hướng ánh mắt chờ mong lời khen ngợi từ anh ấy. Cảnh Minh xoa đầu tôi cười: “Không ngờ em nhỏ xíu thế này mà sức ăn lại khủng khiếp như vậy. Từ giờ nên gọi em là Hoài An hay Hoài “Ăn” đây, cô bé”
Ôi, cái từ “cô bé” thoát ra từ miệng anh ấy mới ngọt ngào làm sao. Cảnh Minh đã rời khỏi nhà ăn từ lâu mà nụ cười của anh cứ vương vấn trong đầu tôi mãi.
Thấy bộ dạng ngẩn người của tôi, Bảo xụ mặt hỏi: “Cậu thích Cảnh Minh phải không ?”
Bị nói trúng tim đen, tôi chối bay chối biến : “Đâu có, cậu nghĩ linh tinh gì thế. Nào chiến hữu tốt của tớ, đi thôi, nay tớ phải khao cậu một bữa ra trò”
“Cậu vẫn ăn được nữa á”
“Hớ, ừ nhỉ. Thôi không ăn thì uống vậy. Mình đi uống trà sữa đi”
Sau tiếng báo hiệu của Cảnh Minh, tôi và Quân cùng cắm đầu vào bát mỳ nghi ngút khói. Ừm, mùi vị không tệ. Tôi húp soạt soạt. Bên kia Quân từ tốn hơn nhưng với lợi thế mồm rộng, cậu ta nhét từng miếng mỳ lớn vào miệng nhai ngon lành, mắt còn hếch lên nhìn tôi như muốn bảo “ Dạ dày dài 3cm mà muốn đấu với tôi, mơ tưởng”.
Tôi lập tức hăng máu, trong đầu tưởng tượng tên Quân trong bộ dạng quần đùi hoa, chạy khắp trường hô vang “Hoài An vạn tuế”. Cảm giác sướng khoái lan khắp người, khí thế dâng bừng bừng, húp mì bằng tốc độ ánh sáng. Bảo béo bên cạnh đầu đầy mô hôi, không biết kiếm đâu cái quạt tròn, một tay quạt phành phạch, một tay liên lục phục vụ nước uống cho tôi, tâm trạng sốt sắng như bà mẹ có sĩ tử thi đại học.
5 bát mỳ đầu tiên, tôi và Quân đều ăn hết trong thời gian suýt soát nhau. Sang lượt 5 bát mỳ thứ 2, cục diện đã có chút thay đổi. Trong khi tôi vẫn chưa mất đi nhiệt huyết, tốc độ ăn mỳ của Quân có vẻ hơi chậm một chút. Đã đuối rồi sao. Tôi cười lạnh, đang định phun ra một câu chế giễu cậu ta thì bị sặc nước mỳ, phải ngừng ăn liên tục ho. Bảo béo sốt xình xịch lên, lấy nước cho tôi. Luôn mồm hỏi “Không sao chứ Hoài An. Còn ăn được không ? Có phải rất khó chịu trong bụng không ?” Tôi lấy lại phong độ sau 10 giây, trấn an Bảo : “Tớ không sao, thế này đã là gì” sau đó tiếp tục cắm đầu vào bát mỳ khổng lồ.
Lượt ăn thứ hai, tôi vượt trước về thời gian. Trong lúc tôi ung dung đợi lượt mỳ thứ 3 được chuẩn bị, Quân vẫn đang ngắc ngoải húp hết nước trong bát mỳ.
Lượt ba này, tốc độ tôi hơi giảm một chút, không phải vì no. Trước đây, hồi lớp 9 tôi và anh họ đã từng chơi trò này, kỷ lục lần đó của tôi là 20 gói mỳ cơ. Sau khi thắng cuộc, tôi được anh họ chở đi mua một đôi giày búp bê xinh lắm, giờ vẫn giữ để mỗi lần anh đến chơi lại có dịp tự đắc. Sở dĩ tôi ăn chậm lại vì sợ bụng đã lưng lửng rồi, ăn nhanh ăn vội mà “Biu-ti-phun” ra đây là chết dở, vừa thua cuộc lại vừa mất hết mặt mũi.
Bên kia, Quân cũng đang nhăn nhó, động tác nhai mỳ cứng nhắc. Cứ như trong miệng cậu ta không phải mỳ tôm mà là quyển bài tập đại số vậy. Lòng thương người lại nổi lên (haizz, sao tôi lại có thể thánh thiện ngay với cả kẻ thù của mình như vậy), lên tiếng động viên cậu ta:
“Đừng chán nản, hay coi như đây là món ăn duy nhất mà cậu có thể ăn trong cuộc đời, cậu sẽ không thấy chán ghét nữa. Hay là cậu cứ tưởng tượng mình là con bọ hung đang gặm nhấm bãi “ấy trâu” khổng lồ ý. Bọ hung thì chỉ thích “ấy trâu” thôi cho nên lúc nào nó cũng có thể ăn “ấy trâu” một cách ngon lành.”
Nghe tôi lải nhải, sắc mặt của Quân càng trở nên khó coi. Miếng mỳ tôm cậu ta ngậm trong miệng đã lâu mà chưa nuốt xuống, mặt cậu ta thuộn ra, hình như còn có dấu hiệu muốn “cho ra”. Tôi hốt hoảng lên tiếng:
“Hây hây, nuốt xuống, nuốt xuống. Cậu đừng có làm tôi mất khẩu vị như vậy chứ”. Haizz, nếu cậu ta nghe lời tôi nói thì đâu đến nỗi.
Càng về cuối, tốc độ ăn của 2 bên đã chậm hẳn lại, so với hổ vồ sói ngoạm như lúc đầu, giờ chỉ như “thú săn mồi ăn chay”. Tôi chậm rãi húp nước mì còn lại khá nhiều trong bát. Quân đang máy móc cho mì vào miệng, nuốt xuống một cách khó khăn. Cuối cùng, hắn đặt cái “cạch” bát mỳ lên bàn, khó nhọc tuyên bố : “Tôi bỏ cuộc”.
3 chữ vàng thoát ra từ cái mồn rộng, kéo theo nhiều gương mặt sửng sốt của mấy bạn nữ, các bạn nam đập bàn tức giận, mấy bạn nhạy cảm hơn còn bật khóc nức nở - chắc do thua cược, cậu bạn má núm hỏi thăm tôi hôm trước miệng cười rộng ngoác đến mang tai, 2 mắt nổi lên ký hiệu đồng Đôla lấp lánh.
Tôi điềm tĩnh uống hết nước mỳ, đặt bát không xuống bàn, nở nụ cười mãn nguyện với cậu ta:
“Được, sáng mai, tập trung trước sảnh tòa A, thực hiện yêu cầu của tôi. Để tôi nhắc cho cậu nhớ, ngoài quần đùi hoa ra, cậu không được mặc bất cứ thứ gì khác”
Quân đen mặt, gào lên: “Cô định đối xử với tôi như thế thật”
Tôi gật gù: “Kể ra thì cũng không nên cho lắm. Khổ nỗi tôi đầu óc hạn hẹp, không nghĩ được hình phạt nào độc ác hơn”.
“...” Quân tức giận bỏ ra ngoài. Xung quanh tôi, một tràng vỗ tay và một hồi hú hét không ngừng của đám con trai nổi lên. Họ còn hô “Hoài An vô đối” nữa cơ. Vui thế chứ lị. Sau ngày mai thì 20 triệu sẽ nằm trong túi tôi. Muhahaha
Đám đông tụ tập chúc mừng bàn tán một lúc rồi cũng giải tán. Đang khua chân múa tay ba hoa với Bảo béo thì bắt gặp khuôn mặt đầy ý cười của Cảnh Minh nhìn tôi. Tôi bước lại, hướng ánh mắt chờ mong lời khen ngợi từ anh ấy. Cảnh Minh xoa đầu tôi cười: “Không ngờ em nhỏ xíu thế này mà sức ăn lại khủng khiếp như vậy. Từ giờ nên gọi em là Hoài An hay Hoài “Ăn” đây, cô bé”
Ôi, cái từ “cô bé” thoát ra từ miệng anh ấy mới ngọt ngào làm sao. Cảnh Minh đã rời khỏi nhà ăn từ lâu mà nụ cười của anh cứ vương vấn trong đầu tôi mãi.
Thấy bộ dạng ngẩn người của tôi, Bảo xụ mặt hỏi: “Cậu thích Cảnh Minh phải không ?”
Bị nói trúng tim đen, tôi chối bay chối biến : “Đâu có, cậu nghĩ linh tinh gì thế. Nào chiến hữu tốt của tớ, đi thôi, nay tớ phải khao cậu một bữa ra trò”
“Cậu vẫn ăn được nữa á”
“Hớ, ừ nhỉ. Thôi không ăn thì uống vậy. Mình đi uống trà sữa đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.