Chương 183: Biết được chuyện cũ
Lạc Đồ Đồ
08/02/2021
Không còn mùi hương khiến người ta phiền lòng nhiễu loạn nữa, tâm trạng tôi thư thái hơn chút ít. Lúc Cố Thanh Thiên ôm tôi vào lòng, tôi ngoan ngoãn chiều theo.
Sau khi tắm rửa xong, Cố Thanh Thiên giống như biến thành một người khác, ôm tôi nhưng không hề có hành động nào khác, đôi mắt hễ nhìn thấy tôi là như sói đói hằng ngày trở nên thản nhiên vô vàn. Giờ phút này tôi không nghĩ nổi gì khác, chỉ muốn biết chuyện về Ôn Nhã Gia.
Trong đầu vừa hiện lên ba chữ kia, Cố Thanh Thiên chợt mở lời: “Ôn Nhã Gia… là người bạn thuở xưa của tôi.”
Đầu tiên là tôi kinh ngạc vì anh lại tâm linh tương thông với tôi như thế, tôi vừa nghĩ đến điều gì là anh lập tức nói về nó, sau đó liền mong chờ những lời tiếp theo của anh.
Cố Thanh Thiên không để tôi thất vọng, vừa đưa một tay vỗ về bờ vai tôi vừa khẽ nói:
“Sau khi tôi và mẹ chuyển đến khu chung cư kia, trở thành hàng xóm nhà Ôn Nhã Gia. Ngày ấy tôi mới năm, sáu tuổi, còn cô ấy cũng tầm tuổi tôi, chẳng bao lâu liền chơi với nhau. Chúng tôi cùng đến trường, cùng tan học, cùng làm bài tập, dính lấy nhau như hình với bóng suốt gần mười năm ròng.
Tôi từng thích cô ấy, thường mơ tưởng chúng tôi có thể bên nhau mãi mãi cho đến lúc già đi, chứng kiến quá trình trưởng thành, quá trình già đi của nhau…
Những năm tháng ấy, có lẽ là cuộc sống yên bình nhất, vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi. Cô ấy lại là cô gái dịu dàng nết na, tất cả mọi người đều thích cô ấy, nhưng cô ấy chỉ thích chơi với tôi. Em có thể tưởng tượng mấy năm đó tôi vui vẻ biết bao không?
Mẹ tôi cũng rất mến cô ấy, thường nói đùa với tôi là muốn cưới cô ấy làm con dâu. Khi đó tuy rằng tôi không nói gì nhưng trong lòng phấn khích lắm, nghĩ đến tương lai tôi và Nhã Gia hiếu thảo với mẹ tôi, cả nhà cùng sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau…”
Tôi ngửa đầu nhìn anh: “Nếu tốt như vậy, sao ngày xưa không tiến tới đến cùng? Bởi vì anh được tìm và đưa về nhà họ Cố à?”
“Không phải!” Cố Thanh Thiên lắc đầu, dưới ánh đèn mờ tối, ánh mắt anh có chút mơ màng, “Cô ấy đi mất, cả nhà cô ấy lặng lẽ đưa cô ấy đi mất!”
“Đưa đi á?” Tôi kinh ngạc khẽ hô lên, “Quan hệ giữa hai người tốt thế mà, chắc chắn quan hệ giữa hai nhà cũng tốt, trước khi đi chẳng phong thanh để lộ tin tức sao?”
“Không! Lúc đi học tôi không gặp Nhã Gia, khi tan học về nhà mới phát hiện nhà cô ấy đã người đi nhà trống.” Cố Thanh Thiên cười chua chát, “Hồi ấy tôi mới mười mấy tuổi, cả người hoang mang, không thể tin nổi họ bỗng dưng biến mất, Nhã Gia lại chẳng báo tin rồi với tôi đã biến mất…
Tôi cầu xin mẹ đi tìm bọn họ, mẹ tôi đồng ý, tìm khắp nơi, tuy nhiên vẫn không có một tin tức nào cả.
Tôi không tin nên trốn học, đi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố mà vẫn chẳng thấy người đâu, bạn học cùng trường và thầy cô giáo cũng không có một ai hay biết tin về cô ấy.
Em nói có kỳ quái hay không, cả một gia đình lại có thể biến mất hoàn toàn, đến nỗi tôi tưởng chừng những ngày qua lại với nhau trước kia chỉ là giấc mộng dài, tỉnh mộng, người cũng tan biến.”
Lúc nói những lời này, giọng Cố Thanh Thiên sâu lắng đến mức tôi đau lòng. Tôi nghe ra thời điểm kia anh hoang mang và đau khổ nhường nào. Thanh mai trúc mã đột nhiên không thấy tăm hơi, nếu xét theo phương diện khác thì nói đúng ra là Cố Thanh Thiên bị đá rồi, vào lúc thanh xuân hừng hực làm sao anh có thể chấp nhận nổi?
“Tôi chán chường một thời gian rất dài, ngày nào cũng nghĩ tại sao cô ấy lại đi, chẳng phải đã hứa là cùng nhau lớn lên cùng nhau già đi rồi sao? Nhưng còn chưa kịp trưởng thành, cô ấy đã bốc hơi khỏi sinh mệnh tôi, tôi cũng chẳng có cơ hội góp mặt trong quá trình trưởng thành của cô ấy. Tôi chỉ biết tưởng tượng những gì trong hồi ức, tưởng tượng cô ấy sau này có dáng vẻ thế nào…”
Tôi đây vốn cảm thấy ấm ức và buồn bã thay anh, khi nghe đến đó, đột nhiên hiểu ra một điều. Toàn thân tôi bắt đầu lạnh run, cố dằn lại nỗi kích động khó tả, khẽ hỏi: “Vài bộ đồ anh để trong phòng cất quần áo… Và vài bộ đồ mà anh để em mặc đều…”
“Đúng, đều là tôi mua cho cô ấy.” Cố Thanh Thiên không hề giấu diếm, cứ thế nói thẳng.
Tai tôi như ù đi, cái mũi chua xót, tôi cố gắng nuốt những giọt nước mắt đang chực trào dâng. Tôi hy vọng anh thẳng thắn nhưng lại hận sự thẳng thắn ấy của anh. Nghĩ đến bộ đồ ngủ mình đang mặc trên người cũng là Cố Thanh Thiên đưa cho, đột nhiên cả người tôi ngứa ngáy không thôi.
Trong mắt anh, đáng lẽ người nên mặc bộ đồ ngủ này phải là Ôn Nhã Gia phải không? Anh hau háu khi nhìn thấy dáng vẻ của tôi vừa nãy cũng vì coi tôi như Ôn Nhã Gia sao?
Nhớ lại mỗi lần tôi mặc vào những món đồ anh chuẩn bị sẵn, anh đều trở nên kích động bất thường… Hóa ra là vì Ôn Nhã Gia!
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy như nuốt phải mấy con ruồi bọ kinh tởm. Kinh tởm quá đỗi nên tôi rất muốn cởi đồ ra ngay lập tức, ném thẳng vào mặt Cố Thanh Thiên và nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ mặc bất kỳ bộ đồ nào mà anh mua nữa đâu!
“Làm sao vậy?” Cố Thanh Thiên đột nhiên lên tiếng, “Sao đột nhiên lại hư rồi? Nếu còn ngọ nguậy lung tung thì đừng trách tôi không khách sáo nhé.”
“Không, không có gì.” Tôi nằm cứng đờ, cắn răng chịu đựng cơn ngứa ran từ bộ đồ ngủ.
“Không vui à?” Cố Thanh Thiên hỏi.
Anh quả thật rất nhạy cảm, nếu anh muốn biết người khác đang suy nghĩ gì, đoán chắc không ai có thể tránh được mắt anh.
Tôi rủ mi, lắc đầu: “Không có gì mà vui hay không vui… Anh… Bây giờ anh gặp lại cô ta, không hỏi lý do năm đó cô ta đột nhiên bỏ đi sao?”
“Tất nhiên muốn hỏi.” Cố Thanh Thiên cựa mình, rút cánh tay tôi gối dưới đầu ra, sau đó nằm nghiêng nhìn tôi, “Em tò mò à?”
Tôi khó chịu toàn thân, cựa người bên cạnh anh, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với anh.
“Tò mò thay anh.” Tôi đáp trả, hai tay nắm chặt tà váy trong chăn, chỉ hận không thể xé toạc nó rồi vứt đi.
“Thật ra cũng không có gì, bố mẹ cô ấy thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi, cả nhà trốn đến nơi khác, chẳng dám liên lạc với ai hết, chỉ sợ bọn cho vay nặng lãi kia tìm được.” Cố Thanh Thiên khẽ cất giọng thản nhiên, có vẻ như đã buông bỏ chuyện cũ.
“Trốn một phát mà những mười mấy năm cơ? Mười mấy năm không thể liên lạc á?” Tôi cau mày hỏi, nghe cũng ly kỳ quá đấy.
“Không phải là không thể mà không liên lạc được!” Cố Thanh Thiên lắc đầu, “Về sau chẳng phải tôi về nhà mình sao? Mẹ tôi cũng chuyển khỏi khu chung cư kia, cũng mất liên lạc với những người ở đó. Cô ấy nói từng lén lút chạy về tìm tôi, nhưng mà không tìm được.”
Giải thích như vậy cũng đúng, song tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó có vấn đề, nhưng không thể nói rõ là chỗ nào.
Cố Thanh Thiên nhoẻn miệng, buồn cười nhìn tôi: “Làm sao mà mày lại nhíu chặt thế?”
Hiếm khi anh để lộ cảm xúc, tôi biết anh nhoẻn cười như vậy chứng tỏ tâm trạng hiện tại rất tốt, nói chính xác là từ khoảnh khắc gặp lại Ôn Nhã Gia, tâm trạng anh tốt hơn trước kia rất nhiều.
Chiếc váy ngủ trên người càng khiến tôi buồn bã thêm, tôi không nhịn được nói: “Tắt đèn đi, chói mắt lắm.”
“Thế à?” Cố Thanh Thiên quay người tắt đèn đầu giường, cả căn phòng chìm vào màn đêm.
Đêm đen khiến người ta cảm thấy ẩn núp chỗ nào cũng có nguy hiểm, nhưng nó cũng mang đến cho người ta cảm giác an toàn khó tả. Tôi trợn tròn mắt, nhẹ nhàng cởi bỏ đồ ngủ ném xuống đất. Tuy rằng trần trụi nằm trong chăn có chút kỳ quái nhưng cơn ngứa ngáy cũng tan biến theo chiếc váy ngủ kia, làm tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Ngủ đi.” Tôi khẽ thở dài, trở mình cố cách xa Cố Thanh Thiên hơn.
Anh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng động sột soạt, giống như cũng trở mình.
Tôi cố để tiếng thở của mình đều đều, dỏng tai lắng nghe động tĩnh từ phía Cố Thanh Thiên. Hơi thở của anh vẫn không đều lắm, tôi nghĩ chắc anh vẫn còn đang kích động khi gặp lại người trong lòng, cho nên không ngủ được, muốn tâm sự nỗi lòng với tôi. Chẳng qua trong căn phòng này, chỉ có mình tôi là lắng nghe câu chuyện của anh nên anh mới có thái độ khác với bình thường, nói nhiều lời với tôi như vậy.
Cố Thanh Thiên, người trong lòng anh đã trở lại rồi! Nữ chủ nhân của những bộ đồ kia đã trở lại rồi! Anh đã nghĩ nên quẳng vật thay thế là tôi đây đến nơi nào chưa?
Tôi nhắm mắt thật chặt, giọt nước mắt vẫn cố kiềm nén nơi khóe mi lặng lẽ chảy ra, cuối cùng thấm hết vào gối.
Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Thiên bên cạnh bỗng cựa mình. Anh lặng yên rời giường, mặc quần áo vào, còn nhẹ nhàng gọi tên tôi, sau khi thấy tôi không nhúc nhích bèn rón rén mở cửa rời đi.
Lúc cửa phòng mở ra, đèn hành lang chiếu trên người anh, tôi không thấy được vẻ mặt anh nhưng vẫn đoán được, nhất định gương mặt anh đang ngập tràn nỗi khát vọng nào đó.
Đêm khuya, anh bỏ lại tôi đang nằm cùng giường, đi tìm một người phụ nữ khác đây mà!
Không còn kiêng dè gì nữa, nước mắt tôi tuôn trào qua bờ mi. Tôi gắng sức nắm lấy tấm chăn, không để mình chạy ra đuổi theo.
Đuổi theo thì có ích gì? Ngồi xổm ngoài cửa phòng Ôn Nhã Gia để chờ bắt ông chồng ngoại tình ư? Tôi có tư cách gì mà bắt anh đây? Tuy tôi và Cố Thanh Thiên có quan hệ vợ chồng thật sự nhưng lại không được pháp luật bảo vệ, đứa trẻ mà tôi yêu nhất chỉ là con riêng! Là đứa con ngoài giá thú!
Tôi rụt cả người vào trong chăn, òa khóc nức nở, khóc đến mệt rồi ngủ đi lúc nào chẳng hay.
Trong mơ, Cố Thanh Thiên trở lại, dịu dàng ôm lấy tôi. Tôi khóc lóc hỏi rốt cuộc anh muốn ai, sắc mặt anh đột ngột thay đổi: “Đồng Kha Kha, tôi nghĩ cô quên một chuyện cực kỳ quan trọng, chính là lúc ban đầu quyết định ở bên nhau, chúng ta đã giao hẹn với nhau, đừng yêu tôi, đừng dây dưa nhập nhằng…”
Ý của từ “đừng dây dưa nhập nhằng” nghĩa là muốn hoàn toàn chia tay ư? Tôi toát mồ hôi lạnh, mở choàng mắt. Trước mặt là ánh mặt trời ban mai, còn có gương mặt say ngủ của Cố Thanh Thiên.
Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ! Anh vẫn còn nằm cạnh tôi đây.
Tôi vô thức đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, dường như giờ khắc này mới giống như đang nằm mơ.
Có lẽ là tôi làm ngứa mặt anh nên Cố Thanh Thiên vừa nhắm mắt vừa dễ dàng túm lấy tay tôi, cau mày mắng: “Đừng nghịch ngợm, nằm thêm một lát nữa thôi.”
Nói xong, anh hơi dùng sức kéo tôi vào lòng mình.
Hai người da kề da, xúc cảm ấm áp cũng không thể xua tan cơn rét lạnh dần tăng từ cơ thể tôi. Vào lúc Cố Thanh Thiên còn chưa kịp nhận ra tôi không mảnh vải che thân, tôi trở mình ngồi lên người anh, sau đó ôm lấy mặt anh và hôn.
Như thể đang chờ đợi gì đó hoặc đang chứng thực gì đó, tôi hôn môi anh từng chút một, sau đó hôn xuống cằm, yết hầu, xương quai xanh… Mỗi nơi tôi chỉ nán lại một chút, chỉ vì muốn nhanh chóng đi xuống.
Khi tôi cắn điểm nho nhỏ trước ngực anh và chuẩn bị hôn xuống dưới nữa, anh đột nhiên vươn tay kéo tôi: “Đừng có qua loa.” Hơi thở của anh rối loạn, giọng khàn khàn khiến người ta bủn rủn tay chân.
Tôi ngước nhìn anh, thấy anh vẫn nhắm mắt lại liền đẩy tay anh ra, chiều theo mong muốn của anh vừa hôn vừa khẽ cắn hai điểm kia đỏ bừng. Bỗng lúc này, có thứ gì đó chọc vào bên dưới tôi, nóng bỏng đến nỗi tôi rụt người lại theo bản năng.
Có phản ứng? Có phải điều này chứng tỏ tối qua anh không lên giường với Ôn Nhã Gia không? Hay phải nói là thật ra thể lực anh dẻo dai trời ban?
Trong lúc lơ đãng, cơ thể đã tự động tìm được nơi ấy. Tôi kinh hoảng thở gấp, run rẩy bám vào lồng ngực của anh, sau khi ngồi ổn, tận tình lấy lòng anh…
Sau một lần tôi chặn miệng dây dưa với anh, cuối cùng Cố Thanh Thiên cũng không nằm yên nổi nữa, lật người đè tôi bên dưới: “Đồng Kha Kha, mới sáng sớm ra em định làm gì?”
Tôi híp mắt ôm lấy cổ anh, cắn vành tai và bả vai anh: “Em muốn vắt kiệt sức lực của anh…”
Tôi nghe tiếng Cố Thanh Thiên hít một hơi thật sâu, sau đó anh bóp eo tôi, tròng mắt đỏ tươi: “Đồng Kha Kha, lời này mà em cũng thốt ra được, thật là gan to. Để tôi xem em có nói được làm được không nhé.”
Rốt cuộc tôi không làm nổi những gì mình nói. Anh mạnh mẽ quá, sau cùng tôi phải run rẩy xin tha, khóc lóc van xin anh bỏ qua cho, kết quả bị anh cười nhạo một phen.
Đến lúc anh chịu bỏ qua cho tôi thì trời đã sáng rõ, tôi sức cùng lực kiệt nghĩ, hẳn là tối hôm qua anh không đi tìm Ôn Nhã Gia, nếu không anh quả thật không phải người rồi.
Cả đêm không sao ngủ ngon, đến sáng tôi mơ mơ màng màng cuộn người, đầu óc đặc quánh như hồ dán, ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Khi tỉnh lại lần nữa, trong phòng không một bóng người, mà bụng của tôi đói meo, kêu ùng ục mãi. Chịu đựng cơn đau nhức, tôi trở mình lấy đồng hồ xem, tức thì mở to mắt ngồi bật dậy. Một giờ, một giờ chiều rồi ư? Tôi ngủ lâu đến vậy sao?
Tôi bò dậy bằng cả tay lẫn chân, thắt lưng giống như gãy lìa vậy. Gắng nhịn cơn đau đến phòng tắm thay quần áo, tôi thấy vết bầm tím trên eo qua tấm gương. Khốn kiếp thật, anh dốc bao nhiêu sức vậy!
Thay đồ xong, tôi cắn răng thay đống chăn ga ra rồi vứt sang một bên, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, định xuống nhà kiếm đồ ăn.
Niếp Niếp và Trạch Khôn đã ngủ trưa, tôi rón ra rón rén hôn lên trán bọn trẻ rồi lặng lẽ đóng cửa lại.
Dưới nhà cũng không có ai, lúc này cũng là thời gian nghỉ trưa của mọi người. Tôi đến phòng bếp tìm ít đồ ăn lót dạ rồi định bụng lên tầng ngủ cùng hai đứa trẻ, chờ nhìn thấy vẻ phấn khởi khi bọn chúng khi ngủ trưa dậy phát hiện mẹ đang ở bên cạnh.
Lúc sắp đến tầng ba, đầu cầu thang đột nhiên xuất hiện một bóng dáng. Tôi dùng bước lại, ngước nhìn Ôn Nhã Gia.
Cô ta đứng ở đầu bậc thang, nhìn từ trên cao xuống tôi. Tuy rằng cô ta vẫn mỉm cười nhưng trông nụ cười kia thật giả tạo.
Tôi cau mày, gật đầu với cô ta: “Cô Ôn không nghỉ trưa à?”
“Tôi không có thói quen ngủ trưa.” Ôn Nhã Gia khẽ đáp lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Theo tầm mắt cô ta, tôi cúi đầu nhìn xuống mới để ý có dấu hôn nơi xương quai xanh lộ ra ngoài. Tôi vừa định đưa tay che đi, song nghĩ tới Ôn Nhã Gia và Cố Thanh Thiên bèn ngượng ngùng chắp tay sau lưng.
“Vậy cô Ôn cứ đi dạo xung quanh nhé, tôi phải về trông bọn trẻ ngủ trưa rồi.” Tôi khách sáo nói.
Dứt lời, tôi tiếp tục bước lên bậc cầu thang, vào khoảnh khắc bước qua Ôn Nhã Gia, cô ta bỗng cản lại.
Tôi nghi ngờ nhìn cô ta, phát hiện nụ cười trên mặt cô ta đã biến mất tự lúc nào, đôi mắt ngập nỗi tủi thân và ai oán.
“Cô Đồng, tình cảm giữa cô và A Thánh tốt đến vậy hả?”
“Ừ.” Tôi buông lời nhẹ tênh, “Gắn bó như keo sơn!”
Tôi không muốn khiêm tốn trước mặt Ôn Nhã Gia chút nào hết, chỉ hận không thể khoe khoang chúng tôi hạnh phúc hơn gấp mười lần so với hiện tại!
Sau khi tắm rửa xong, Cố Thanh Thiên giống như biến thành một người khác, ôm tôi nhưng không hề có hành động nào khác, đôi mắt hễ nhìn thấy tôi là như sói đói hằng ngày trở nên thản nhiên vô vàn. Giờ phút này tôi không nghĩ nổi gì khác, chỉ muốn biết chuyện về Ôn Nhã Gia.
Trong đầu vừa hiện lên ba chữ kia, Cố Thanh Thiên chợt mở lời: “Ôn Nhã Gia… là người bạn thuở xưa của tôi.”
Đầu tiên là tôi kinh ngạc vì anh lại tâm linh tương thông với tôi như thế, tôi vừa nghĩ đến điều gì là anh lập tức nói về nó, sau đó liền mong chờ những lời tiếp theo của anh.
Cố Thanh Thiên không để tôi thất vọng, vừa đưa một tay vỗ về bờ vai tôi vừa khẽ nói:
“Sau khi tôi và mẹ chuyển đến khu chung cư kia, trở thành hàng xóm nhà Ôn Nhã Gia. Ngày ấy tôi mới năm, sáu tuổi, còn cô ấy cũng tầm tuổi tôi, chẳng bao lâu liền chơi với nhau. Chúng tôi cùng đến trường, cùng tan học, cùng làm bài tập, dính lấy nhau như hình với bóng suốt gần mười năm ròng.
Tôi từng thích cô ấy, thường mơ tưởng chúng tôi có thể bên nhau mãi mãi cho đến lúc già đi, chứng kiến quá trình trưởng thành, quá trình già đi của nhau…
Những năm tháng ấy, có lẽ là cuộc sống yên bình nhất, vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi. Cô ấy lại là cô gái dịu dàng nết na, tất cả mọi người đều thích cô ấy, nhưng cô ấy chỉ thích chơi với tôi. Em có thể tưởng tượng mấy năm đó tôi vui vẻ biết bao không?
Mẹ tôi cũng rất mến cô ấy, thường nói đùa với tôi là muốn cưới cô ấy làm con dâu. Khi đó tuy rằng tôi không nói gì nhưng trong lòng phấn khích lắm, nghĩ đến tương lai tôi và Nhã Gia hiếu thảo với mẹ tôi, cả nhà cùng sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau…”
Tôi ngửa đầu nhìn anh: “Nếu tốt như vậy, sao ngày xưa không tiến tới đến cùng? Bởi vì anh được tìm và đưa về nhà họ Cố à?”
“Không phải!” Cố Thanh Thiên lắc đầu, dưới ánh đèn mờ tối, ánh mắt anh có chút mơ màng, “Cô ấy đi mất, cả nhà cô ấy lặng lẽ đưa cô ấy đi mất!”
“Đưa đi á?” Tôi kinh ngạc khẽ hô lên, “Quan hệ giữa hai người tốt thế mà, chắc chắn quan hệ giữa hai nhà cũng tốt, trước khi đi chẳng phong thanh để lộ tin tức sao?”
“Không! Lúc đi học tôi không gặp Nhã Gia, khi tan học về nhà mới phát hiện nhà cô ấy đã người đi nhà trống.” Cố Thanh Thiên cười chua chát, “Hồi ấy tôi mới mười mấy tuổi, cả người hoang mang, không thể tin nổi họ bỗng dưng biến mất, Nhã Gia lại chẳng báo tin rồi với tôi đã biến mất…
Tôi cầu xin mẹ đi tìm bọn họ, mẹ tôi đồng ý, tìm khắp nơi, tuy nhiên vẫn không có một tin tức nào cả.
Tôi không tin nên trốn học, đi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố mà vẫn chẳng thấy người đâu, bạn học cùng trường và thầy cô giáo cũng không có một ai hay biết tin về cô ấy.
Em nói có kỳ quái hay không, cả một gia đình lại có thể biến mất hoàn toàn, đến nỗi tôi tưởng chừng những ngày qua lại với nhau trước kia chỉ là giấc mộng dài, tỉnh mộng, người cũng tan biến.”
Lúc nói những lời này, giọng Cố Thanh Thiên sâu lắng đến mức tôi đau lòng. Tôi nghe ra thời điểm kia anh hoang mang và đau khổ nhường nào. Thanh mai trúc mã đột nhiên không thấy tăm hơi, nếu xét theo phương diện khác thì nói đúng ra là Cố Thanh Thiên bị đá rồi, vào lúc thanh xuân hừng hực làm sao anh có thể chấp nhận nổi?
“Tôi chán chường một thời gian rất dài, ngày nào cũng nghĩ tại sao cô ấy lại đi, chẳng phải đã hứa là cùng nhau lớn lên cùng nhau già đi rồi sao? Nhưng còn chưa kịp trưởng thành, cô ấy đã bốc hơi khỏi sinh mệnh tôi, tôi cũng chẳng có cơ hội góp mặt trong quá trình trưởng thành của cô ấy. Tôi chỉ biết tưởng tượng những gì trong hồi ức, tưởng tượng cô ấy sau này có dáng vẻ thế nào…”
Tôi đây vốn cảm thấy ấm ức và buồn bã thay anh, khi nghe đến đó, đột nhiên hiểu ra một điều. Toàn thân tôi bắt đầu lạnh run, cố dằn lại nỗi kích động khó tả, khẽ hỏi: “Vài bộ đồ anh để trong phòng cất quần áo… Và vài bộ đồ mà anh để em mặc đều…”
“Đúng, đều là tôi mua cho cô ấy.” Cố Thanh Thiên không hề giấu diếm, cứ thế nói thẳng.
Tai tôi như ù đi, cái mũi chua xót, tôi cố gắng nuốt những giọt nước mắt đang chực trào dâng. Tôi hy vọng anh thẳng thắn nhưng lại hận sự thẳng thắn ấy của anh. Nghĩ đến bộ đồ ngủ mình đang mặc trên người cũng là Cố Thanh Thiên đưa cho, đột nhiên cả người tôi ngứa ngáy không thôi.
Trong mắt anh, đáng lẽ người nên mặc bộ đồ ngủ này phải là Ôn Nhã Gia phải không? Anh hau háu khi nhìn thấy dáng vẻ của tôi vừa nãy cũng vì coi tôi như Ôn Nhã Gia sao?
Nhớ lại mỗi lần tôi mặc vào những món đồ anh chuẩn bị sẵn, anh đều trở nên kích động bất thường… Hóa ra là vì Ôn Nhã Gia!
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy như nuốt phải mấy con ruồi bọ kinh tởm. Kinh tởm quá đỗi nên tôi rất muốn cởi đồ ra ngay lập tức, ném thẳng vào mặt Cố Thanh Thiên và nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ mặc bất kỳ bộ đồ nào mà anh mua nữa đâu!
“Làm sao vậy?” Cố Thanh Thiên đột nhiên lên tiếng, “Sao đột nhiên lại hư rồi? Nếu còn ngọ nguậy lung tung thì đừng trách tôi không khách sáo nhé.”
“Không, không có gì.” Tôi nằm cứng đờ, cắn răng chịu đựng cơn ngứa ran từ bộ đồ ngủ.
“Không vui à?” Cố Thanh Thiên hỏi.
Anh quả thật rất nhạy cảm, nếu anh muốn biết người khác đang suy nghĩ gì, đoán chắc không ai có thể tránh được mắt anh.
Tôi rủ mi, lắc đầu: “Không có gì mà vui hay không vui… Anh… Bây giờ anh gặp lại cô ta, không hỏi lý do năm đó cô ta đột nhiên bỏ đi sao?”
“Tất nhiên muốn hỏi.” Cố Thanh Thiên cựa mình, rút cánh tay tôi gối dưới đầu ra, sau đó nằm nghiêng nhìn tôi, “Em tò mò à?”
Tôi khó chịu toàn thân, cựa người bên cạnh anh, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với anh.
“Tò mò thay anh.” Tôi đáp trả, hai tay nắm chặt tà váy trong chăn, chỉ hận không thể xé toạc nó rồi vứt đi.
“Thật ra cũng không có gì, bố mẹ cô ấy thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi, cả nhà trốn đến nơi khác, chẳng dám liên lạc với ai hết, chỉ sợ bọn cho vay nặng lãi kia tìm được.” Cố Thanh Thiên khẽ cất giọng thản nhiên, có vẻ như đã buông bỏ chuyện cũ.
“Trốn một phát mà những mười mấy năm cơ? Mười mấy năm không thể liên lạc á?” Tôi cau mày hỏi, nghe cũng ly kỳ quá đấy.
“Không phải là không thể mà không liên lạc được!” Cố Thanh Thiên lắc đầu, “Về sau chẳng phải tôi về nhà mình sao? Mẹ tôi cũng chuyển khỏi khu chung cư kia, cũng mất liên lạc với những người ở đó. Cô ấy nói từng lén lút chạy về tìm tôi, nhưng mà không tìm được.”
Giải thích như vậy cũng đúng, song tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó có vấn đề, nhưng không thể nói rõ là chỗ nào.
Cố Thanh Thiên nhoẻn miệng, buồn cười nhìn tôi: “Làm sao mà mày lại nhíu chặt thế?”
Hiếm khi anh để lộ cảm xúc, tôi biết anh nhoẻn cười như vậy chứng tỏ tâm trạng hiện tại rất tốt, nói chính xác là từ khoảnh khắc gặp lại Ôn Nhã Gia, tâm trạng anh tốt hơn trước kia rất nhiều.
Chiếc váy ngủ trên người càng khiến tôi buồn bã thêm, tôi không nhịn được nói: “Tắt đèn đi, chói mắt lắm.”
“Thế à?” Cố Thanh Thiên quay người tắt đèn đầu giường, cả căn phòng chìm vào màn đêm.
Đêm đen khiến người ta cảm thấy ẩn núp chỗ nào cũng có nguy hiểm, nhưng nó cũng mang đến cho người ta cảm giác an toàn khó tả. Tôi trợn tròn mắt, nhẹ nhàng cởi bỏ đồ ngủ ném xuống đất. Tuy rằng trần trụi nằm trong chăn có chút kỳ quái nhưng cơn ngứa ngáy cũng tan biến theo chiếc váy ngủ kia, làm tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Ngủ đi.” Tôi khẽ thở dài, trở mình cố cách xa Cố Thanh Thiên hơn.
Anh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng động sột soạt, giống như cũng trở mình.
Tôi cố để tiếng thở của mình đều đều, dỏng tai lắng nghe động tĩnh từ phía Cố Thanh Thiên. Hơi thở của anh vẫn không đều lắm, tôi nghĩ chắc anh vẫn còn đang kích động khi gặp lại người trong lòng, cho nên không ngủ được, muốn tâm sự nỗi lòng với tôi. Chẳng qua trong căn phòng này, chỉ có mình tôi là lắng nghe câu chuyện của anh nên anh mới có thái độ khác với bình thường, nói nhiều lời với tôi như vậy.
Cố Thanh Thiên, người trong lòng anh đã trở lại rồi! Nữ chủ nhân của những bộ đồ kia đã trở lại rồi! Anh đã nghĩ nên quẳng vật thay thế là tôi đây đến nơi nào chưa?
Tôi nhắm mắt thật chặt, giọt nước mắt vẫn cố kiềm nén nơi khóe mi lặng lẽ chảy ra, cuối cùng thấm hết vào gối.
Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Thiên bên cạnh bỗng cựa mình. Anh lặng yên rời giường, mặc quần áo vào, còn nhẹ nhàng gọi tên tôi, sau khi thấy tôi không nhúc nhích bèn rón rén mở cửa rời đi.
Lúc cửa phòng mở ra, đèn hành lang chiếu trên người anh, tôi không thấy được vẻ mặt anh nhưng vẫn đoán được, nhất định gương mặt anh đang ngập tràn nỗi khát vọng nào đó.
Đêm khuya, anh bỏ lại tôi đang nằm cùng giường, đi tìm một người phụ nữ khác đây mà!
Không còn kiêng dè gì nữa, nước mắt tôi tuôn trào qua bờ mi. Tôi gắng sức nắm lấy tấm chăn, không để mình chạy ra đuổi theo.
Đuổi theo thì có ích gì? Ngồi xổm ngoài cửa phòng Ôn Nhã Gia để chờ bắt ông chồng ngoại tình ư? Tôi có tư cách gì mà bắt anh đây? Tuy tôi và Cố Thanh Thiên có quan hệ vợ chồng thật sự nhưng lại không được pháp luật bảo vệ, đứa trẻ mà tôi yêu nhất chỉ là con riêng! Là đứa con ngoài giá thú!
Tôi rụt cả người vào trong chăn, òa khóc nức nở, khóc đến mệt rồi ngủ đi lúc nào chẳng hay.
Trong mơ, Cố Thanh Thiên trở lại, dịu dàng ôm lấy tôi. Tôi khóc lóc hỏi rốt cuộc anh muốn ai, sắc mặt anh đột ngột thay đổi: “Đồng Kha Kha, tôi nghĩ cô quên một chuyện cực kỳ quan trọng, chính là lúc ban đầu quyết định ở bên nhau, chúng ta đã giao hẹn với nhau, đừng yêu tôi, đừng dây dưa nhập nhằng…”
Ý của từ “đừng dây dưa nhập nhằng” nghĩa là muốn hoàn toàn chia tay ư? Tôi toát mồ hôi lạnh, mở choàng mắt. Trước mặt là ánh mặt trời ban mai, còn có gương mặt say ngủ của Cố Thanh Thiên.
Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ! Anh vẫn còn nằm cạnh tôi đây.
Tôi vô thức đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, dường như giờ khắc này mới giống như đang nằm mơ.
Có lẽ là tôi làm ngứa mặt anh nên Cố Thanh Thiên vừa nhắm mắt vừa dễ dàng túm lấy tay tôi, cau mày mắng: “Đừng nghịch ngợm, nằm thêm một lát nữa thôi.”
Nói xong, anh hơi dùng sức kéo tôi vào lòng mình.
Hai người da kề da, xúc cảm ấm áp cũng không thể xua tan cơn rét lạnh dần tăng từ cơ thể tôi. Vào lúc Cố Thanh Thiên còn chưa kịp nhận ra tôi không mảnh vải che thân, tôi trở mình ngồi lên người anh, sau đó ôm lấy mặt anh và hôn.
Như thể đang chờ đợi gì đó hoặc đang chứng thực gì đó, tôi hôn môi anh từng chút một, sau đó hôn xuống cằm, yết hầu, xương quai xanh… Mỗi nơi tôi chỉ nán lại một chút, chỉ vì muốn nhanh chóng đi xuống.
Khi tôi cắn điểm nho nhỏ trước ngực anh và chuẩn bị hôn xuống dưới nữa, anh đột nhiên vươn tay kéo tôi: “Đừng có qua loa.” Hơi thở của anh rối loạn, giọng khàn khàn khiến người ta bủn rủn tay chân.
Tôi ngước nhìn anh, thấy anh vẫn nhắm mắt lại liền đẩy tay anh ra, chiều theo mong muốn của anh vừa hôn vừa khẽ cắn hai điểm kia đỏ bừng. Bỗng lúc này, có thứ gì đó chọc vào bên dưới tôi, nóng bỏng đến nỗi tôi rụt người lại theo bản năng.
Có phản ứng? Có phải điều này chứng tỏ tối qua anh không lên giường với Ôn Nhã Gia không? Hay phải nói là thật ra thể lực anh dẻo dai trời ban?
Trong lúc lơ đãng, cơ thể đã tự động tìm được nơi ấy. Tôi kinh hoảng thở gấp, run rẩy bám vào lồng ngực của anh, sau khi ngồi ổn, tận tình lấy lòng anh…
Sau một lần tôi chặn miệng dây dưa với anh, cuối cùng Cố Thanh Thiên cũng không nằm yên nổi nữa, lật người đè tôi bên dưới: “Đồng Kha Kha, mới sáng sớm ra em định làm gì?”
Tôi híp mắt ôm lấy cổ anh, cắn vành tai và bả vai anh: “Em muốn vắt kiệt sức lực của anh…”
Tôi nghe tiếng Cố Thanh Thiên hít một hơi thật sâu, sau đó anh bóp eo tôi, tròng mắt đỏ tươi: “Đồng Kha Kha, lời này mà em cũng thốt ra được, thật là gan to. Để tôi xem em có nói được làm được không nhé.”
Rốt cuộc tôi không làm nổi những gì mình nói. Anh mạnh mẽ quá, sau cùng tôi phải run rẩy xin tha, khóc lóc van xin anh bỏ qua cho, kết quả bị anh cười nhạo một phen.
Đến lúc anh chịu bỏ qua cho tôi thì trời đã sáng rõ, tôi sức cùng lực kiệt nghĩ, hẳn là tối hôm qua anh không đi tìm Ôn Nhã Gia, nếu không anh quả thật không phải người rồi.
Cả đêm không sao ngủ ngon, đến sáng tôi mơ mơ màng màng cuộn người, đầu óc đặc quánh như hồ dán, ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Khi tỉnh lại lần nữa, trong phòng không một bóng người, mà bụng của tôi đói meo, kêu ùng ục mãi. Chịu đựng cơn đau nhức, tôi trở mình lấy đồng hồ xem, tức thì mở to mắt ngồi bật dậy. Một giờ, một giờ chiều rồi ư? Tôi ngủ lâu đến vậy sao?
Tôi bò dậy bằng cả tay lẫn chân, thắt lưng giống như gãy lìa vậy. Gắng nhịn cơn đau đến phòng tắm thay quần áo, tôi thấy vết bầm tím trên eo qua tấm gương. Khốn kiếp thật, anh dốc bao nhiêu sức vậy!
Thay đồ xong, tôi cắn răng thay đống chăn ga ra rồi vứt sang một bên, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, định xuống nhà kiếm đồ ăn.
Niếp Niếp và Trạch Khôn đã ngủ trưa, tôi rón ra rón rén hôn lên trán bọn trẻ rồi lặng lẽ đóng cửa lại.
Dưới nhà cũng không có ai, lúc này cũng là thời gian nghỉ trưa của mọi người. Tôi đến phòng bếp tìm ít đồ ăn lót dạ rồi định bụng lên tầng ngủ cùng hai đứa trẻ, chờ nhìn thấy vẻ phấn khởi khi bọn chúng khi ngủ trưa dậy phát hiện mẹ đang ở bên cạnh.
Lúc sắp đến tầng ba, đầu cầu thang đột nhiên xuất hiện một bóng dáng. Tôi dùng bước lại, ngước nhìn Ôn Nhã Gia.
Cô ta đứng ở đầu bậc thang, nhìn từ trên cao xuống tôi. Tuy rằng cô ta vẫn mỉm cười nhưng trông nụ cười kia thật giả tạo.
Tôi cau mày, gật đầu với cô ta: “Cô Ôn không nghỉ trưa à?”
“Tôi không có thói quen ngủ trưa.” Ôn Nhã Gia khẽ đáp lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Theo tầm mắt cô ta, tôi cúi đầu nhìn xuống mới để ý có dấu hôn nơi xương quai xanh lộ ra ngoài. Tôi vừa định đưa tay che đi, song nghĩ tới Ôn Nhã Gia và Cố Thanh Thiên bèn ngượng ngùng chắp tay sau lưng.
“Vậy cô Ôn cứ đi dạo xung quanh nhé, tôi phải về trông bọn trẻ ngủ trưa rồi.” Tôi khách sáo nói.
Dứt lời, tôi tiếp tục bước lên bậc cầu thang, vào khoảnh khắc bước qua Ôn Nhã Gia, cô ta bỗng cản lại.
Tôi nghi ngờ nhìn cô ta, phát hiện nụ cười trên mặt cô ta đã biến mất tự lúc nào, đôi mắt ngập nỗi tủi thân và ai oán.
“Cô Đồng, tình cảm giữa cô và A Thánh tốt đến vậy hả?”
“Ừ.” Tôi buông lời nhẹ tênh, “Gắn bó như keo sơn!”
Tôi không muốn khiêm tốn trước mặt Ôn Nhã Gia chút nào hết, chỉ hận không thể khoe khoang chúng tôi hạnh phúc hơn gấp mười lần so với hiện tại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.