Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 188: Cả nhà đoàn tụ

Lạc Đồ Đồ

08/02/2021

“Trời ạ.” Mẹ tôi hét to, đột nhiên xông lên dùng sức đánh tôi hai cái, “Con là cái đứa chết giẫm, chuyện lớn như thế này cũng không nói cho bố mẹ một tiếng. Bố mẹ có vô dụng cỡ nào thì cũng có thể đi thăm con, giúp con. Con một mình sinh con như thế, nếu như xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao? Con không biết cửa đẻ là cửa mả ư? Con như thế thì bố mẹ lo lắng cỡ nào, buồn cỡ nào, con có biết không?”

Mẹ tôi nói rồi che miệng khóc, khóc không thành tiếng, mà tầm mắt của tôi cũng nước mắt che mờ từ lâu rồi.

“Mẹ, mẹ xem mẹ nói kìa, không phải con vẫn khỏe mạnh đây sao?” Tôi nghẹn ngào nói.

“Mẹ con nói đúng đấy, con đúng là thiếu giáo dục!” Bố tôi đột nhiên lên tiếng, giọng kỳ lạ, nhìn qua đôi mắt bị nước mắt làm nhòa đi, tôi nhìn thấy khóe mắt ông đo đỏ.

“Ai cho con lá gan lớn vậy, sinh con cũng dám giấu chúng ta!” Bố tôi không chút khách khí nói, “Là cái cậu Cố tổng kia sao? Hắn đâu? Có đến cùng không?”

Tôi không biết bố tôi tìm Cố Thanh Thiên tính sổ thì còn như thế nào, khẽ nói: “Công việc của Cố tổng bận rộn, không có thời gian đến.”

Mặt bố tôi bỗng trầm xuống.

Còn mẹ tôi thì khóc không ngừng nhìn bố tôi rồi lại nhìn mọi người, nhíu mày nói: “Nhanh vào nhà đi, còn đứng ngây ra đấy làm gì?”

Tôi với Niếp Niếp, Trạch Khôn cùng bố mẹ tôi bước vào nhà, dạy chúng gọi ông ngoại, bà ngoại, không khí vừa rồi vẫn còn căng thẳng giờ đã thoải mái hơn chút.

Hai đứa bé ngây thơ đáng yêu, bố mẹ tôi nhanh chóng tiếp nhận chúng, nhìn bọn họ chung sống hòa hợp, tôi cũng bảo chị Linh và Toàn Hà Đăng rời đi, dù sao đây cũng là buổi đoàn tụ của gia đình tôi, bọn họ ở đây cũng không thích hợp.

“Tiểu Đồng, cho dù chúng tôi có đi rồi thì Cố tổng vẫn cho người theo dõi mọi người.” Trước khi đi Toàn Hà Đăng nhắc nhở tôi.

Tôi cười khổ: “Tôi biết rồi, anh yên tâm đi, tôi sẽ không mang bọn trẻ bỏ trốn đâu, những lời anh nói, tôi đều hiểu.”

Toàn Hải Dông gật đầu, cùng chị Linh rời đi.

Xoay người lại, tôi nhìn thấy bố mẹ tôi ngồi trên sofa, mỗi người bế một bé, cảnh tượng đẹp đẽ này khiến tôi muốn rơi lệ.

Quay về vừa ngồi xuống, mẹ tôi bế Trạch Khôn trầm mặt nói: “Kha Kha, con với cái người Cố tổng kia rốt cuộc là thế nào? Con đã sinh cho hắn hai đứa con rồi mà không có ý kiến gì ư? Khi nào thì kết hôn?”

Tôi sửng sốt liếc nhìn bố tôi, thấy ông cũng trầm mặt xuống, biết đây cũng là vấn đề mà ông muốn hỏi.

Do dự một chút, tôi quyết định nói thật với họ: “Có lẽ… sẽ không kết hôn đâu.”

“Cái gì?” Sắc mặt bố tôi không vui, “Đây là có ý gì?”

“Anh ấy muốn có con, mà con thì có thể sinh, chính là như vậy…” Tôi nói nhỏ.

Bố tôi bế Niếp Niếp từ đùi ông đặt xuống sofa, đứng dậy nói với tôi: “Con qua đây với bố một lát.”

Ngực ông phập phồng, nhìn thấy được vẻ bị chọc tức rồi.

Mẹ tôi lo lắng nhìn tôi, tôi nhìn bà lắc đầu ý muốn bảo bà đừng lo lắng rồi cùng bố bước vào phòng ngủ.

Vừa bước vào, bố tôi đã giáng cho một cái tát.

Từ nhỏ tới lớn, số lần bố tôi đánh tôi không quá ba lần mà lần này là đánh thẳng vào mặt tôi, ông thật sự tức giận và thất vọng.

Cái tát này cũng không phải rất đau, vết thương trong lòng còn đau hơn vết thương trên da thịt nhiều.

Tôi mím môi, cúi đầu đứng trước mặt bố.

“Kha Kha, con khiến bố thất vọng quá, sao con có thể làm như thế được chứ?” Bố tôi tức đến mức run rẩy toàn thân.

Còn may, ông chỉ là tức giận chứ cơ thể không đáng ngại, thời khắc này tôi vô cùng cảm tạ Cố Thanh Thiên, là anh giúp bố tôi hồi phục sức khỏe.

Đánh tôi xong, nhìn bố có vẻ hơi hối hận, hồi lâu sau ông mới bình tình, trầm giọng nói: “Kha Kha, con nói với bố, rốt cuộc con muốn gì? Con yêu cái thằng Cố Thanh Thiên đó không?”

Nghe thấy cái câu hỏi này của bố, mũi tôi liền cay cay, vội vàng nghiêng đầu đi chỗ khác, sợ bị bố nhìn thấy không kìm được nước mắt.

Con yêu Cố Thanh Thiên nhưng con muốn thì cũng đâu thể chi phối anh ấy.

Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh như thể đến hơi thở cũng không có, một lúc lâu tôi mới nghe thấy bố tôi thở dài nặng nề.



Quay đầu lại, tôi nhìn thấy lưng bố tôi khom xuống, run lẩy bẩy ngồi trên mép giường, giống như trong chốc lát đột nhiên già đi mười mấy tuổi.

“Bố…” Nước mắt khó khăn lắm mới kìm được lại tuôn rơi, tôi nhào tới bên cạnh rồi chui vào trong lòng ông.

Bố ôm tôi giống như lúc còn nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi: “Kha Kha, nói cho bố biết, có phải là bố làm liên lụy đến con không?”

Tôi dùng sức lắc đầu: “Không phải đâu! Không phải!”

“Đừng có giấu bố, bệnh của bố làm sao chữa khỏi, mất bao nhiêu tiền, còn có căn nhà này… Trong lòng bố đều rõ.” Giọng bố nặng nề mà mạnh mẽ, “Kha Kha, con tính làm gì bây giờ? Con quyết định làm gì thì nói cho bố, bố đảm bảo có thể lập tức rời khỏi căn nhà này.”

“Không phải như vậy.” Tôi nằm trong lòng bố nói nhỏ, “Con sinh Niếp Niếp là ngoài ý muốn, là nghiệp mà Hạng Chương tạo ra, là chúng con không ngờ tới, sau đó sinh Trạch Khôn là do sau khi con mất Niếp Niếp bị Hạnh Chương ép đến bước đường cùng, muốn lén sinh một đứa, lúc Cố Thanh Thiên không biết thì đã mang thai rồi.”

“Mang thai xong con định bỏ trốn, kết quả là bị anh ấy bắt quay về, anh ấy vốn không muốn đứa bé nhưng vẫn muốn con sinh, hơn nữa anh ấy đối xử với hai đứa trẻ khá tốt.”

“Bố, bố đoán đúng, con yêu Cố Thanh Thiên, anh ấy là một người đàn ông ưu tú, con yêu anh ấy là chuyện bình thường, chỉ là… anh ấy không yêu con!”

“Bố, anh ấy là một người tốt, chỉ là do con gái bố không đủ tốt, không chiếm được tình yêu của anh ấy cho nên bố đừng trách anh ấy, cũng đừng trách con. Được không bố?”

Bố tôi lại thở dài một tiếng: “Vậy giờ con tính sao?”

“Con về ở bên bố mẹ được không?” Tôi lau nước mắt, cười nói.

“Dẫn theo hai đứa trẻ?” Bố cúi đầu nhìn tôi.

Tôi lắc đầu, do dự nói: “Anh ấy không để cho con đưa chúng đi đâu, hoặc là… Dẫn Niếp Niếp đi.”

“Vậy người đàn ông đó thì sao?” Bố cau mày, tôi biết là ông đang lo lắng cho tôi.

Tôi vẫn lắc đầu: “Anh ấy… Người phụ nữ anh ấy thích xuất hiện rồi, cho nên…”

Bố xoa đầu tôi thở dài: “Sao bố lại sinh ra một đứa con gái ngốc như con, từ nhỏ con đã có chủ kiến, vậy mà toàn gặp phải đám đàn ông không đáng tin cậy.”

Tôi vẫn dựa vào bố không nói, hồi lâu sau bố kiên quyết bảo: “Vậy thì bỏ thằng đó đi, cũng đừng dẫn theo hai đứa trẻ mà để ở nhà họ Cố đi. Con còn trẻ, sau này còn cơ hội gặp được người đàn ông tốt rồi kết hôn, sinh con dưỡng cái, dẫn bọn trẻ theo thì không dễ tìm.”

“Bố!” Tôi cau mày, “Nhưng chúng là con của con.”

“Chúng cũng là con của Cố Thanh Thiên!” Bố tôi nghiêm khắc nói, “Bố biết con cực nhọc mới sinh ra chúng, con không bỏ được chúng nhưng vì tương lai sau này thì con nhất định phải rời xa chúng, không thì cả đời này của con sẽ không rút ra khỏi bùn lầy được.”

“Kha Kha, nếu như con muốn mượn hai đứa trẻ để làm tình nhân của Cố Thanh Thiên thì chắc chắn bố không đồng ý, con hiểu không?”

Đối mặt với người bố nghiêm khắc, tôi không thể nói câu gì.

Có lẽ, đây chính là sự khác biệt của đàn ông và phụ nữ, lúc đàn ông gặp phải chuyện thì càng lý trí còn phụ nữ thì hay lo nghĩ, hoặc là vì ông chưa tiếp xúc với bọn trẻ cho nên không có tình cảm gì, mới nói vứt bỏ dễ dàng như vậy.”

“Bố, con sẽ cố gắng thực hiện, ít nhất thì cũng nuôi Niếp Niếp, từ nhỏ nó đã bị người ta cướp đi, thực sự con không thể bỏ rơi nó…”

“Vậy thì làm theo khả năng đi, bố vẫn còn khỏe, vẫn có thể giúp con trông cháu.” Cuối cùng bố tôi cũng lùi một bước.

Lúc bước ra khỏi phòng ngủ, tôi và bố đều trở lên ôn hòa nhã nhặn, mẹ tôi lo lắng nhìn chúng tôi nên bố lại gọi mẹ vào phòng ngủ.

Tôi không biết bố tôi nói với mẹ điều gì, chỉ biết lúc đi ra thì mẹ tôi khóc đỏ hai mắt, ôm hai đứa bé không buông tay.

Tôi đành phải nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, con còn gọi em trai bảo nó cùng về. Cả nhà ta đoàn tụ, nhắc tới đúng là khá lâu rồi chưa có đoàn tụ.”

“Đúng vậy, từ ngày con đi đúng là rất lâu rồi chưa ăn bữa cơm đoàn viên.” Mẹ tôi thở dài nói.

“Bà đi gọi cho con trai, công việc có bận thì cũng xin nghỉ, về nhà gặp chị nó với cháu trai.” Bố tôi gõ nhịp nói.

Mẹ tôi ngoan ngoãn đi gọi điện thoại cho em trai, quay lại nói với chúng tôi là nó sắp xếp xong công việc sẽ bay về, sau đó chúng tôi đi mua thức ăn về nấu cơm, năm người chúng tôi ba lớn hai nhỏ ăn cơm vô cùng náo nhiệt.

Mẹ tôi lại đi thu dọn phòng ngủ phụ, bảo chúng tôi đừng đi khách sạn nữa mà ở nhà luôn, tôi cũng đồng ý rồi nói với chị Linh một tiếng để chị và anh Toàn yên tâm ở lại khách sạn, tôi và bọn trẻ ở nhà đều ổn.

Không thèm nói chuyện với Cố Thanh Thiên, cả nhà cũng vui vẻ hòa thuận. Hôm sau em trai về nhà, song điều khiến tôi không ngờ là nó dẫn theo Tạ Yên Duyên!

Lúc nghe thấy nó giới thiệu với bố mẹ Tạ Yên Duyên là bạn gái, tôi tức đến nói không nên lời.



Bọn họ ở bên nhau từ khi nào thế? Cố Thanh Thiên cũng chưa từng nói với tôi.

Ngoại hình Tạ Yên Duyên không tồi, bố mẹ tôi nhìn thấy cô ta rất vui, dù sao cũng là lần đầu tiên em trai đưa người yêu về ra mắt, nhân lúc ba mẹ tôi hỏi han Tạ Yên Duyên, tôi kéo em trai sang một bên, cau mày hỏi: “Em làm sao thế? Sao lại ở cùng với Tạ Yên Duyên thế?”

“Chị, chị nói gì thế? Cái gì mà ở cùng nhau, bọn em đang yêu nhau được không?” Em trai khó chịu nói.

Tôi hít sâu một hơi, nén giận: “Em với cô ta đang yêu nhau? Em có biết cô ta là loại người gì không? Cô ta từng làm gì em có biết không?”

“Em biết cô ấy là ai, thế thì đã làm sao? Chị có thể tìm người như Cố Thanh Thiên thì em cũng có thể tìm Tạ Yên Duyên, cũng tốt mà?” Em trai khinh thường nói.

“Em vì cô ta có tiền nên mới ở bên cô ta ư?” Tôi nhíu mày nói, “Em à, em không thể như thế! Cô ta không hợp với em, em nhanh chóng chia tay với cô ta rồi tìm một cô gái tốt, sống một cuộc sống ổn định mới tốt.”

Lúc đang nói chuyện, Tạ Yên Duyên hàn huyên với bố mẹ tôi xong đi tới: “Vĩ Phong.”

Em trai tôi liền cười, mặc cho tay cô đặt lên cánh tay mình, ngọt ngào nói: “Yên Duyên, đi đường mệt muốn chết rồi đúng không, đi tạm vào phòng anh nghỉ ngơi nhé?”

“Vâng, em cũng đang muốn đi xem phòng anh.” Tạ Yên Duyên dịu dàng nói, giọng nói đó khiến tôi rùng mình.

Mắt nhìn thấy em trai và Tạ Yên Duyên dựa sát vào nhau cùng về phòng, bố mẹ liền đi tới hỏi tôi cảm thấy Tạ Yên Duyên thế nào, còn nói bọn họ cảm thấy không tồi, con gái nhà người ta xinh đẹp lại thùy mị.

Tôi không nhẫn tâm nói sự thật đả kích bố mẹ, chỉ muốn tìm cơ hội nói rõ ràng với em trai, khuyên nó tránh xa Tạ Yên Duyên, rời khỏi Tạ thị.

Bố tôi rất vui, lập tức quyết định cả nhà đi chụp ảnh gia đình, nói là lâu rồi không chụp ảnh, trong nhà có thêm cháu trai, dù sao cũng phải chụp một bức ảnh gia đình treo lên tường, tôi không thể giội cho ông bát nước lạnh, chỉ đành đồng ý.

Buổi chiều, cả nhà đến tiệm ảnh chụp ảnh gia đình, điều khiến tôi thở phào nhẹ nhõm là Tạ Yên Duyên không tới.

Tôi nghĩ cô ta căn bản không muốn chụp ảnh gia đình cùng với chúng tôi vì cô ta vốn không phải thực lòng với em trai tôi.

Chụp xong, trên đường về nhà, nhân lúc bố mẹ dẫn hai đứa nhỏ đi phía trước, tôi kéo em trai nói nhỏ: “Em à, chị không hại em đâu, người Tạ Uyên Di thích là Cố Thanh Thiên nhưng còn có con với người đàn ông khác, sau đó còn sinh non đứa bé kia, tình cảm của cô ta quá phức tạp, thực sự là không hợp với em.”

Bước chân của em trai dừng lại, bày ra vẻ mặt điềm nhiên nói: “Không sao mà, đó là chuyện lúc trước rồi, chỉ cần sau này bọn em đối tốt với nhau là được. Chị, chị không thể vì cô ấy thích Cố Thanh Thiên mà có thành kiến với cô ấy! Hơn nữa, cô ấy chỉ mới phá thai mà thôi chứ chưa sinh, chị còn không danh không phận sinh cho Cố Thanh Thiên hai đứa con, kết quả cũng chẳng được cái gì.”

Tôi không ngờ em trai ruột của mình lại nói ra câu này, trong lời nói của nó có sự khinh thường và ghét bỏ khiến tôi không nói lên lời.

Có vẻ nhìn sắc mặt tôi khó coi nên nó lại nói: “Chị, việc của em thì chị đừng có xía vào. Nếu chị và Cố Thanh Thiên đã không muốn giúp em thì em tự tìm người giúp mình, chỉ cần cưới được Tạ Yên Duyên thì em khỏi cần phấn đấu năm mươi năm, có gì không tốt, em không quan tâm!”

“Cái thằng này!” Tôi không nhịn được dừng lại gọi một tiếng, “Em… Sao em lại nghĩ như thế? Sao em lại thành ra như thế này…”

“Làm sao? Em muốn trở lên nổi bật cũng là sai sao?” Nó nhún vai, “Em không muốn sống cuộc sống chìa tay ra xin tiền người khác, em muốn có tiền, em muốn sống cuộc sống muốn mua cái gì thì mua cái đó!”

“Hạng Ân kia, nói mua điện thoại thì mua điện thoại, nói mua nhà thì mua nhà, dựa vào cái gì mà em thua kém cô ta? Dựa vào cái gì mà bị cô ta khinh bỉ? Em muốn hơn tất cả bọn chúng!”

Em trai nói một hơi xong, không chút che giấu sự không cam lòng và tàn ác của mình, tôi trợn mắt há hốc mồm.

Tôi nghĩ rằng Cố Thanh Thiên giúp tôi bảo vệ bố mẹ xong, cả nhà tôi thoát khỏi Hạng Chương, không ngờ rằng mặc dù Hạng Chương đã chết rồi mà hắn còn ảnh hưởng tới người nhà tôi.

Mắt nhìn thấy em trai bước nhanh đuổi theo bố mẹ, tôi cũng muốn nói với nó cái ý nghĩ này là không đúng, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại không biết nên nói thế nào.

Chẳng lẽ chính vì năm đó mua điện thoại cho Hạng Ân mà nó oán hận tôi đến bây giờ?

Em trai của tôi từ khi nào đã trở thành người như thế này?

Về đến nhà, lòng tôi nặng trĩu, bố tôi đề nghị ra ngoài ăn cơm, xem như là chào đón Tạ Yên Duyên, tôi qua quýt đồng ý rồi cả nhà đi quán ăn gần nhà.

Vào lúc tôi đi toilet, Tạ Uyên Di cũng đi theo, chặn tôi lại trong lúc rửa tay: “Đồng Kha Kha, cô không ngờ chứ gì?”

“Cô muốn làm gì?” Tôi lạnh lùng hỏi.

“Chẳng muốn làm gì cả, cô cướp người của tôi thì tôi cướp người của cô!” Tạ Yên Duyên cười nói, “Đây cũng xem như công bằng, không phải sao?”

Đây là cái logic quái đản gì thế? Tôi tức cười: “Tạ Yên Duyên, em trai tôi không biết gì cả, nó là người vô tội, cô thấy nó như thế không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?”

“Không!” Tạ Yên Duyên buông tay nói, “Tôi cảm thấy chọc hắn chơi khá vui! Sao hả? Cô tức lắm hả? Cô bảo hắn chia tay tôi mà hắn không đồng ý chứ gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoại Tình Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook