Chương 103: Con đâu
Lạc Đồ Đồ
08/02/2021
Đối với tôi mà nói, Cố Thanh Thiên chính là một lời nguyền ma quỷ, người anh ta, hơi thở của anh ta, giọng nói của anh ta, những chuyện anh ta từng làm, không cái nào là không khiến tôi hít thở dồn dập, tim run lên.
Ví dụ như lúc này đây, sự gần sát của anh tam khiến tôi căn bản không cách nào hô hấp được, mỗi một chữ nói ra, đều vắt kiệt mọi sức lực của tôi.
“Cố tổng, anh nói phải giữ lời, thả tôi đi.”
Tôi nhắm chặt mắt van xin.
Cố Thanh Thiên không nói gì, tôi cảm nhận được hơi nóng từ trong lỗ mũi anh ấy phả ra, truyền xuống theo đường nét trên khuôn mặt tôi, quét một vòng quanh gáy và xương quai xanh của tôi.
Mặc dù môi anh ta không thực sự chạm vào da tôi nhưng cảm giác như có như không ấy càng ép tôi không run lên không được.
Sự mềm mại trước ngực đột nhiên căng phồng lên, đau nhức, thậm chí tôi còn cảm nhận được thân trước đều bị thấm ướt rồi, dính lên da mát lạnh…
“Đồng Kha Kha, tôi có từng nói với cô, tôi thích mùi của cô.”
Giọng nói của Cố Thanh Thiên như là nói mớ vang lên bên tai tôi.
Tôi không nhịn được mà nhớ lại anh ta từng hôn lên khắp cơ thể tôi như thế nào, vừa liếm vừa cắn để lại âm răng thuộc về anh ta trên người tôi, lúc đó, anh ta liền lưu luyến mùi trên cơ thể tôi, mặc dù tôi căn bản không biết đó rốt cuộc là mùi gì.
Cơ thể, lập tức có phản ứng với lời nói của anh ta, da thịt như đang khao khát kêu gào muốn được anh ta chạm vào, sự mềm mại trước ngực càng căng ra đau đến nỗi muốn được người ta an ủi…
Khi tay anh ta thật sự nắm lấy sự mềm mại đang căng ra kia, tôi không nhịn được mà phát ra một tiếng thở nhẹ dài.
Âm thanh đó, quyến rũ đến độ khiến người ta phải kinh ngạc.
Tôi bị tiếng kêu của chính mình làm cho kinh sợ, trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhục nhã không dám tin động tĩnh vừa rồi là do mình phát ra.
Chính vào lúc đó, tay Cố Thanh Thiên chuyển động, nếu không phải kịp thời cắn chặt môi dưới, chỉ sợ tôi đã lại phát ra cái âm thanh xấu hổ muốn chết đó rồi.
Thật khó chịu, cảm giác căng ra hết mức rồi, thật muốn để Nám Nám bú thật ngon…
Nám Nám!
Đứa bé độ nhiên hiện ra trong đầu tôi đánh thức tôi một cách triệt để.
Tôi đang làm gì vậy?
Nám Nám của tôi còn đang đợi tôi ở nhà! Con bé lúc này, đều sẽ uống sữa đêm…
“Cố tổng! Anh buông tôi ra!” Không biết tôi lấy đâu ra cái sức lực đó, đẩy mạnh Cố Thanh Thiên ra, kéo của ra xong chạy luôn ra ngoài.
“Đồng Kha Kha!” tiếng gọi tức giận của Cố Thanh Thiên vọng đến từ sau lưng, tôi không dám để ý, không dám dừng lại, không quay đầu lại, cứ thế chạy mất.
Thang máy! Thang máy! Tôi điên cuồng ấn phím trên thang máy, chính vào giây phút cửa thang máy khép lại, một bàn chân bước vào, cửa thang máy lại lần nữa mở ra, Cố Thanh Thiên một tay giữ cửa, mặt xám xịt nhìn tôi.
Tôi kinh hoàng bạt vía nép vào tường trong thang máy nhìn anh ta, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
“Cố tổng, xin anh đấy, thả tôi về đi, con gái tôi còn đang đợi tôi, buổi tối con bé phải dậy uống sữa, con bé cần tôi, tôi có thể cảm nhận được, bây giờ con bé đang khóc, đang mong ngóng tôi về!”
Tôi vừa khóc, vừa cầu xin, nói năng lộn xộn, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Cố Thanh Thiên đột nhiên sải bước chân bước vào trong, thang máy đóng lại, số cứ thế nhảy, rồi dừng lại ở tầng một.
Mắt nhìn anh ta bước ra ngoài, tôi không biết phải làm gì, Cố Thanh Thiên quay đầu lại, chau mày nhìn tôi: “Không phải cô muốn đi sao? Không đi nữa hả?”
Tôi đơ ra, lập tức nhảy ra khỏi thang máy.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Cố Thanh Thiên lạnh nhạt nói.
Tôi lặng lẽ đi sau anh ta ra khỏi khách sạn, anh bạn pử bãi đỗ xe trước cổng lập tức đi giúp anh ta lấy xe, tôi vội vàng nói: “Cố tổng, không cần phiền phức vậy đâu, tôi tự về là được rồi.”
“Không phải cô mải móng đòi về sao? Tôi đưa cô về sẽ nhanh hơn.” Cố Thanh Thiên mặt không không biểu cảm đáp, không cho phép từ chối.
Tôi không dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đứng sau lưng anh ta, đợi người ta lái xe đến, sau đó tôi và anh ta cùng lên xe.
“Địa chỉ!” Cố Thanh Thiên hỏi.
Tôi vội vàng đọc địa chỉ cho anh ta, chiếc xe lập tức lao đi như mũi tên.
Cả quãng đường chúng tôi đều im lặng, đợi đến khi đến trước cổng khu nhà tôi, tôi mới mở miệng nói: “Được rồi, dừng ở đây đi, tôi đi bộ vào cũng được.”
Cố Thanh Thiên không nói gì, cũng không ngăn cản, tôi cứ thế thuận lợi mở cửa xuống xe.
“Cảm ơn anh, Cố tổng, anh về cẩn thận.” Khép na khép nép cảm ơn anh ta, sau đó nhanh chóng đi bộ vào trong khu, chạy vào trong nhà.
Càng gần đến nhà, tim càng đập nhanh.
Tim tôi chưa từng đập nhanh như vậy bao giờ, giác quan thứ sáu mách bảo tôi, chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Tim đập đến nỗi không thở nổi, tôi chạy về nhà với tốc độ nhanh nhất, khi đến trước cửa nhà, hành lang yên tĩnh, tôi có thể nghe thấy tiếng từng nhịp thở phát ra từ lồng ngực.
Không mang chìa khóa, tôi thò tay vào gõ cửa, ngón tay vừa chạm vào cánh cửa, cửa liền mở ra.
Trong lòng tôi hồi hộp, mở cửa bước vào.
Trong nhà tối om, không có lấy một ánh đèn, cũng không có lấy một âm thanh nào.
Sao lại không có tiếng động nào?
Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh hơn, đập điên loạn, như thể đòi xé rách lồng ngực tôi ra.
Bật đèn lên, tôi thất tha thất thểu chạy vào phòng ngủ chính.
Bật đèn lên, cái nôi vẫn yên tĩnh ở đó, trên giường… trống không…
“Nám Nám… Nám Nám…”
Tôi lẩm bẩm kêu lên, bước vội đến trước nôi, đồ của Nám Nám đều còn trong đó, gối của con bé, chăn của con bé, đều ở đó, nhưng con bé không ở đó!
Tôi không dám tin thò tay ra mò mò, không phải ảo giác, không phải mắt có vấn đề, Nám Nám thực sự không có trong đó.
Lại nhìn lên giường của tôi, trên chiếc giường mét tám đó, càng không thấy bóng dáng của Nám Nám.
“Nám Nám——” tôi gào lên, dùng sức lực lớn nhất của mình mà gào lên, muốn Nám Nám nghe thấy, khóc một tiếng để trả lời, nói với tôi rằng con bé ở đó.
Nhưng tôi chẳng nghe thấy tiếng khóc của Nám Nám, chỉ nghe thấy tiếng gào giận dữ bừng bừng của Hạng Chương từ ngoài phòng ngủ truyền đến.
“Đồng Kha Kha, nửa đêm nửa hôm cô không ngủ, phát khùng hay sao kêu khóc om sòm vậy!”
Hạng Chương?!
Tôi vội vàng quay người lại chạy ra khỏi phòng ngủ, đoán rằng có lẽ là Hạng Chương ôm con sang phòng anh ấy ngủ rồi.
Đẩy mạnh Hạng Chương đang đứng chắn trước cửa, tôi xông vào phòng anh ấy, nhưng không thấy bóng dáng Nám Nám đâu.
“Hạng Chương! Nám Nám đâu?” Tôi quay người lại, nắm lấy cánh tay anh ấy, hỏi một cách căng thẳng.
Anh ấy chau mày gạt tay tôi ra, lạnh nhạt đáp: “Không phải nó ở trong phòng cô sao? Cô chạy đi hởi ai?”
Cảm giác như bị một cây gậy quật trúng, trước mắt tôi là một màu đen sì, tôi cứ thế giơ tay về phía Hạng Chương hỏi một cách vô ích: “Hạng Chương, Nám Nám đâu? Nám Nám đâu?”
Hạng Chương nhìn tôi một cái, quay người liền bước ra ngoài, tôi theo sau anh ấy, cùng vào phòng của tôi với Nám Nám.
Anh ấy bước vội đến trước cái nôi nhìn một cái, đột nhiên quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm vào tôi: “Con đâu?”
“Con đâu? Con đâu? Hạng Chương, tôi đang hỏi anh đấy, con của tôi đâu?” Tôi không biết phải làm gì, cả người run lên bần bật, nhìn Hạng Chương hỏi.
“Cô trông con, cô lại hỏi tôi?” khuôn mặt Hạng Chương không thể tưởng tượng nổi.
Tôi trông con? Anh ấy lại không biết tôi bỏ nhà đi sao?
Tôi sụp đổ, nắm lấy tóc mình, nước mắt hoảng loạn cứ thế tràn ra vành mắt.
“Hạng Chương, em vừa về nhà mà, lúc em không ở nhà, rốt cuộc anh trông con kiểu gì vậy? Con em đâu? Nám Nám của em đâu?” Tôi quá khích gào to lên vào mặt anh ấy, hai tay run lên bần bật, rất muốn nhảy bổ lên túm lấy anh ta, cào anh ta, đánh anh ta, hỏi anh ta xem rốt cuộc có chăm sóc cẩn thận Nám Nám của tôi không.
Nám Nám không chỉ là con của tôi, con bé cũng là con của anh ta, lúc tôi không ở nhà, rốt cuộc anh ta đã làm gì con bé?!
“Hạng Chương, anh mau trả con cho tôi, xin anh… Con bé là sinh mạng của tôi! Xin anh trả con bé lại cho tôi…”
Chính vào lúc tôi đang quá khích không biết nên làm gì mới được thì Hạ Khải Quyền từ phòng anh ta bước ra: “Này, hai người có chuyện gì vậy? Đã mấy giờ rồi, ầm ĩ cái gì chứ? Có để người khác ngủ không hả?”
Tôi như nắm được cây rơm cứu mạng, nhào về phía Hạ Khải Quyền.
“Hạ Khải Quyền, anh có thấy Nám Nám của tôi không, có phải anh bế con bé vào phòng anh rồi phải không? Anh trả con bé cho tôi, tôi xin anh…”
Tôi như con ruồi không đầu nhào mìnhi cầu xin anh ta, thậm chí đẩy anh ta ra chạy vào phòng anh ta để tìm.
Chẳng tìm được gì!
Tôi như phát điên mà chạy ra ngoài, bật tất cả đèn trong nhà lên, tìm tất cả mọi ngóc ngách trong nhà, thậm chí đến nhà vệ sinh cũng không tha…
Nhưng chỗ nào cũng không thấy! Chẳng chỗ nào thấy cả!
“Nám Nám…. Nám Nám con ở đâu?” Tôi thất thần đi từ bếp ra, không dám tin rằng Nám Nám của tôi thực sự biến mất rồi!
Nám Nám của tôi, không thấy đâu nữa rồi!
“A——” tôi ôm đầu, tiếng kêu thê lương phát ra, không thể dừng lại được.
Cho đến khi Hạng Chương bóp lấy vai tôi, quát tháo ra lệnh cho tôi bình tĩnh lại, tôi mới run lấy bẩy dừng tiếng hét lại.
“Hạng Chương, con của chúng ta…” tôi nhìn về hướng anh ta với ánh mắt rời rạc, nhưng căn bản không nhìn rõ dáng vẻ của anh ta.
Anh ta bóp khiến tôi rất đau, biểu cảm dữ tợn: “Đồng Kha Kha, cô im mồm, còn kêu nữa là gọi hàng xóm đến hết bây giờ đấy!”
Tôi đơ ra nhìn anh ta, nghe lời mà ngậm mồm lại.
“Được rồi, Đồng Kha Kha, giờ cô nghe tôi nghiêm túc nói đây, Nám Nám mất tích rồi! Con bé bị người ta bắt cóc rồi! Cô rõ chưa?”
Mất tích rồi? Bị người ta bắt cóc rồi?
Đoạn thời sự lúc sáng đột nhiên xuất hiện trong đầu, kích động tôi, như kim châm vào tôi, lẽ nào, kẻ bắt cóc trẻ con trong thời sự đã lẻn vào nhà tôi rồi?
Lại nhớ đến vừa nãy lúc tôi vào nhà, cửa nhà không khóa, mặt tôi đột nhiên biến sắc.
“Hạng Chương, cửa nhà anh luôn để mở không khóa hả?”
“Cửa mở á? Tôi nhớ lúc về đã khóa lại rồi mà!” Hạng Chương trả lời một cách nghi hoặc.
Tôi gần như ngất đi.
Lẽ nào, chính là tại tôi bỏ nhà đi không đóng cửa, nên mới dẫn trộm vào nhà sao?
Tôi không dám tin, nước mắt ròng ròng nhìn Hạng Chương.
“Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát đi!” Tôi gào vào mặt Hạng Chương.
Hạng Chương chau mày: “Cô làm mất con rồi!”
Sao lại là tôi làm mất chứ? Không! Giờ không phải lúc thảo luận vấn đề ai làm mất Nám Nám, vấn đề bây giờ là chúng ta phải nhanh chóng báo cảnh sát.
“Hạng Chương! Điện thoại… điện thoại…”
Đầu óc tôi trống rỗng, thấy Hạng Chương không lấy điện thoại, quay người liền nhào lên giường.
Tôi nhớ là điện thoại tôi để cạnh gối.
Nhưng tôi vứt cả gối xuống đất rồi cũng không thấy điện thoại của mình đâu.
“Điện thoại đâu? Điện thoại của tôi đâu?” Tôi gào lên một cách sụp đổ.
Hạng Chương ra khỏi phòng ngủ, để Hạ Khải Quyền về nghỉ ngơi, sau đó quay lại đóng cửa lại, nói với tôi: “Kha Kha, không cần báo cảnh sát đâu, chẳng qua cũng chỉ là con nha đầu thôi mà, mất rồi thì thôi, không cần làm to chuyện lên đâu.”
Tôi thực sự không dám tin vào tai mình nữa.
Nám Nám mất tích rồi, Hạng Chương lại nói mất rồi thì thôi, đến báo cảnh sát cũng không cần thiết?!
“Hạng Chương!” Tôi gào lên, run cầm cập chỉ vào anh ta, “Sao anh có thể nói những lời như vậy? Anh… Anh còn là người không? Nám Nám là con gái anh đấy!”
“Chính vì nó là con gái tôi, nên tôi có quyền quyết định!” Hạng Chương khuôn mặt nặng nề nói, “vốn dĩ bố mẹ nó không thích nó, mất rồi thì thôi!”
Ví dụ như lúc này đây, sự gần sát của anh tam khiến tôi căn bản không cách nào hô hấp được, mỗi một chữ nói ra, đều vắt kiệt mọi sức lực của tôi.
“Cố tổng, anh nói phải giữ lời, thả tôi đi.”
Tôi nhắm chặt mắt van xin.
Cố Thanh Thiên không nói gì, tôi cảm nhận được hơi nóng từ trong lỗ mũi anh ấy phả ra, truyền xuống theo đường nét trên khuôn mặt tôi, quét một vòng quanh gáy và xương quai xanh của tôi.
Mặc dù môi anh ta không thực sự chạm vào da tôi nhưng cảm giác như có như không ấy càng ép tôi không run lên không được.
Sự mềm mại trước ngực đột nhiên căng phồng lên, đau nhức, thậm chí tôi còn cảm nhận được thân trước đều bị thấm ướt rồi, dính lên da mát lạnh…
“Đồng Kha Kha, tôi có từng nói với cô, tôi thích mùi của cô.”
Giọng nói của Cố Thanh Thiên như là nói mớ vang lên bên tai tôi.
Tôi không nhịn được mà nhớ lại anh ta từng hôn lên khắp cơ thể tôi như thế nào, vừa liếm vừa cắn để lại âm răng thuộc về anh ta trên người tôi, lúc đó, anh ta liền lưu luyến mùi trên cơ thể tôi, mặc dù tôi căn bản không biết đó rốt cuộc là mùi gì.
Cơ thể, lập tức có phản ứng với lời nói của anh ta, da thịt như đang khao khát kêu gào muốn được anh ta chạm vào, sự mềm mại trước ngực càng căng ra đau đến nỗi muốn được người ta an ủi…
Khi tay anh ta thật sự nắm lấy sự mềm mại đang căng ra kia, tôi không nhịn được mà phát ra một tiếng thở nhẹ dài.
Âm thanh đó, quyến rũ đến độ khiến người ta phải kinh ngạc.
Tôi bị tiếng kêu của chính mình làm cho kinh sợ, trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhục nhã không dám tin động tĩnh vừa rồi là do mình phát ra.
Chính vào lúc đó, tay Cố Thanh Thiên chuyển động, nếu không phải kịp thời cắn chặt môi dưới, chỉ sợ tôi đã lại phát ra cái âm thanh xấu hổ muốn chết đó rồi.
Thật khó chịu, cảm giác căng ra hết mức rồi, thật muốn để Nám Nám bú thật ngon…
Nám Nám!
Đứa bé độ nhiên hiện ra trong đầu tôi đánh thức tôi một cách triệt để.
Tôi đang làm gì vậy?
Nám Nám của tôi còn đang đợi tôi ở nhà! Con bé lúc này, đều sẽ uống sữa đêm…
“Cố tổng! Anh buông tôi ra!” Không biết tôi lấy đâu ra cái sức lực đó, đẩy mạnh Cố Thanh Thiên ra, kéo của ra xong chạy luôn ra ngoài.
“Đồng Kha Kha!” tiếng gọi tức giận của Cố Thanh Thiên vọng đến từ sau lưng, tôi không dám để ý, không dám dừng lại, không quay đầu lại, cứ thế chạy mất.
Thang máy! Thang máy! Tôi điên cuồng ấn phím trên thang máy, chính vào giây phút cửa thang máy khép lại, một bàn chân bước vào, cửa thang máy lại lần nữa mở ra, Cố Thanh Thiên một tay giữ cửa, mặt xám xịt nhìn tôi.
Tôi kinh hoàng bạt vía nép vào tường trong thang máy nhìn anh ta, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
“Cố tổng, xin anh đấy, thả tôi về đi, con gái tôi còn đang đợi tôi, buổi tối con bé phải dậy uống sữa, con bé cần tôi, tôi có thể cảm nhận được, bây giờ con bé đang khóc, đang mong ngóng tôi về!”
Tôi vừa khóc, vừa cầu xin, nói năng lộn xộn, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Cố Thanh Thiên đột nhiên sải bước chân bước vào trong, thang máy đóng lại, số cứ thế nhảy, rồi dừng lại ở tầng một.
Mắt nhìn anh ta bước ra ngoài, tôi không biết phải làm gì, Cố Thanh Thiên quay đầu lại, chau mày nhìn tôi: “Không phải cô muốn đi sao? Không đi nữa hả?”
Tôi đơ ra, lập tức nhảy ra khỏi thang máy.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Cố Thanh Thiên lạnh nhạt nói.
Tôi lặng lẽ đi sau anh ta ra khỏi khách sạn, anh bạn pử bãi đỗ xe trước cổng lập tức đi giúp anh ta lấy xe, tôi vội vàng nói: “Cố tổng, không cần phiền phức vậy đâu, tôi tự về là được rồi.”
“Không phải cô mải móng đòi về sao? Tôi đưa cô về sẽ nhanh hơn.” Cố Thanh Thiên mặt không không biểu cảm đáp, không cho phép từ chối.
Tôi không dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đứng sau lưng anh ta, đợi người ta lái xe đến, sau đó tôi và anh ta cùng lên xe.
“Địa chỉ!” Cố Thanh Thiên hỏi.
Tôi vội vàng đọc địa chỉ cho anh ta, chiếc xe lập tức lao đi như mũi tên.
Cả quãng đường chúng tôi đều im lặng, đợi đến khi đến trước cổng khu nhà tôi, tôi mới mở miệng nói: “Được rồi, dừng ở đây đi, tôi đi bộ vào cũng được.”
Cố Thanh Thiên không nói gì, cũng không ngăn cản, tôi cứ thế thuận lợi mở cửa xuống xe.
“Cảm ơn anh, Cố tổng, anh về cẩn thận.” Khép na khép nép cảm ơn anh ta, sau đó nhanh chóng đi bộ vào trong khu, chạy vào trong nhà.
Càng gần đến nhà, tim càng đập nhanh.
Tim tôi chưa từng đập nhanh như vậy bao giờ, giác quan thứ sáu mách bảo tôi, chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Tim đập đến nỗi không thở nổi, tôi chạy về nhà với tốc độ nhanh nhất, khi đến trước cửa nhà, hành lang yên tĩnh, tôi có thể nghe thấy tiếng từng nhịp thở phát ra từ lồng ngực.
Không mang chìa khóa, tôi thò tay vào gõ cửa, ngón tay vừa chạm vào cánh cửa, cửa liền mở ra.
Trong lòng tôi hồi hộp, mở cửa bước vào.
Trong nhà tối om, không có lấy một ánh đèn, cũng không có lấy một âm thanh nào.
Sao lại không có tiếng động nào?
Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh hơn, đập điên loạn, như thể đòi xé rách lồng ngực tôi ra.
Bật đèn lên, tôi thất tha thất thểu chạy vào phòng ngủ chính.
Bật đèn lên, cái nôi vẫn yên tĩnh ở đó, trên giường… trống không…
“Nám Nám… Nám Nám…”
Tôi lẩm bẩm kêu lên, bước vội đến trước nôi, đồ của Nám Nám đều còn trong đó, gối của con bé, chăn của con bé, đều ở đó, nhưng con bé không ở đó!
Tôi không dám tin thò tay ra mò mò, không phải ảo giác, không phải mắt có vấn đề, Nám Nám thực sự không có trong đó.
Lại nhìn lên giường của tôi, trên chiếc giường mét tám đó, càng không thấy bóng dáng của Nám Nám.
“Nám Nám——” tôi gào lên, dùng sức lực lớn nhất của mình mà gào lên, muốn Nám Nám nghe thấy, khóc một tiếng để trả lời, nói với tôi rằng con bé ở đó.
Nhưng tôi chẳng nghe thấy tiếng khóc của Nám Nám, chỉ nghe thấy tiếng gào giận dữ bừng bừng của Hạng Chương từ ngoài phòng ngủ truyền đến.
“Đồng Kha Kha, nửa đêm nửa hôm cô không ngủ, phát khùng hay sao kêu khóc om sòm vậy!”
Hạng Chương?!
Tôi vội vàng quay người lại chạy ra khỏi phòng ngủ, đoán rằng có lẽ là Hạng Chương ôm con sang phòng anh ấy ngủ rồi.
Đẩy mạnh Hạng Chương đang đứng chắn trước cửa, tôi xông vào phòng anh ấy, nhưng không thấy bóng dáng Nám Nám đâu.
“Hạng Chương! Nám Nám đâu?” Tôi quay người lại, nắm lấy cánh tay anh ấy, hỏi một cách căng thẳng.
Anh ấy chau mày gạt tay tôi ra, lạnh nhạt đáp: “Không phải nó ở trong phòng cô sao? Cô chạy đi hởi ai?”
Cảm giác như bị một cây gậy quật trúng, trước mắt tôi là một màu đen sì, tôi cứ thế giơ tay về phía Hạng Chương hỏi một cách vô ích: “Hạng Chương, Nám Nám đâu? Nám Nám đâu?”
Hạng Chương nhìn tôi một cái, quay người liền bước ra ngoài, tôi theo sau anh ấy, cùng vào phòng của tôi với Nám Nám.
Anh ấy bước vội đến trước cái nôi nhìn một cái, đột nhiên quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm vào tôi: “Con đâu?”
“Con đâu? Con đâu? Hạng Chương, tôi đang hỏi anh đấy, con của tôi đâu?” Tôi không biết phải làm gì, cả người run lên bần bật, nhìn Hạng Chương hỏi.
“Cô trông con, cô lại hỏi tôi?” khuôn mặt Hạng Chương không thể tưởng tượng nổi.
Tôi trông con? Anh ấy lại không biết tôi bỏ nhà đi sao?
Tôi sụp đổ, nắm lấy tóc mình, nước mắt hoảng loạn cứ thế tràn ra vành mắt.
“Hạng Chương, em vừa về nhà mà, lúc em không ở nhà, rốt cuộc anh trông con kiểu gì vậy? Con em đâu? Nám Nám của em đâu?” Tôi quá khích gào to lên vào mặt anh ấy, hai tay run lên bần bật, rất muốn nhảy bổ lên túm lấy anh ta, cào anh ta, đánh anh ta, hỏi anh ta xem rốt cuộc có chăm sóc cẩn thận Nám Nám của tôi không.
Nám Nám không chỉ là con của tôi, con bé cũng là con của anh ta, lúc tôi không ở nhà, rốt cuộc anh ta đã làm gì con bé?!
“Hạng Chương, anh mau trả con cho tôi, xin anh… Con bé là sinh mạng của tôi! Xin anh trả con bé lại cho tôi…”
Chính vào lúc tôi đang quá khích không biết nên làm gì mới được thì Hạ Khải Quyền từ phòng anh ta bước ra: “Này, hai người có chuyện gì vậy? Đã mấy giờ rồi, ầm ĩ cái gì chứ? Có để người khác ngủ không hả?”
Tôi như nắm được cây rơm cứu mạng, nhào về phía Hạ Khải Quyền.
“Hạ Khải Quyền, anh có thấy Nám Nám của tôi không, có phải anh bế con bé vào phòng anh rồi phải không? Anh trả con bé cho tôi, tôi xin anh…”
Tôi như con ruồi không đầu nhào mìnhi cầu xin anh ta, thậm chí đẩy anh ta ra chạy vào phòng anh ta để tìm.
Chẳng tìm được gì!
Tôi như phát điên mà chạy ra ngoài, bật tất cả đèn trong nhà lên, tìm tất cả mọi ngóc ngách trong nhà, thậm chí đến nhà vệ sinh cũng không tha…
Nhưng chỗ nào cũng không thấy! Chẳng chỗ nào thấy cả!
“Nám Nám…. Nám Nám con ở đâu?” Tôi thất thần đi từ bếp ra, không dám tin rằng Nám Nám của tôi thực sự biến mất rồi!
Nám Nám của tôi, không thấy đâu nữa rồi!
“A——” tôi ôm đầu, tiếng kêu thê lương phát ra, không thể dừng lại được.
Cho đến khi Hạng Chương bóp lấy vai tôi, quát tháo ra lệnh cho tôi bình tĩnh lại, tôi mới run lấy bẩy dừng tiếng hét lại.
“Hạng Chương, con của chúng ta…” tôi nhìn về hướng anh ta với ánh mắt rời rạc, nhưng căn bản không nhìn rõ dáng vẻ của anh ta.
Anh ta bóp khiến tôi rất đau, biểu cảm dữ tợn: “Đồng Kha Kha, cô im mồm, còn kêu nữa là gọi hàng xóm đến hết bây giờ đấy!”
Tôi đơ ra nhìn anh ta, nghe lời mà ngậm mồm lại.
“Được rồi, Đồng Kha Kha, giờ cô nghe tôi nghiêm túc nói đây, Nám Nám mất tích rồi! Con bé bị người ta bắt cóc rồi! Cô rõ chưa?”
Mất tích rồi? Bị người ta bắt cóc rồi?
Đoạn thời sự lúc sáng đột nhiên xuất hiện trong đầu, kích động tôi, như kim châm vào tôi, lẽ nào, kẻ bắt cóc trẻ con trong thời sự đã lẻn vào nhà tôi rồi?
Lại nhớ đến vừa nãy lúc tôi vào nhà, cửa nhà không khóa, mặt tôi đột nhiên biến sắc.
“Hạng Chương, cửa nhà anh luôn để mở không khóa hả?”
“Cửa mở á? Tôi nhớ lúc về đã khóa lại rồi mà!” Hạng Chương trả lời một cách nghi hoặc.
Tôi gần như ngất đi.
Lẽ nào, chính là tại tôi bỏ nhà đi không đóng cửa, nên mới dẫn trộm vào nhà sao?
Tôi không dám tin, nước mắt ròng ròng nhìn Hạng Chương.
“Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát đi!” Tôi gào vào mặt Hạng Chương.
Hạng Chương chau mày: “Cô làm mất con rồi!”
Sao lại là tôi làm mất chứ? Không! Giờ không phải lúc thảo luận vấn đề ai làm mất Nám Nám, vấn đề bây giờ là chúng ta phải nhanh chóng báo cảnh sát.
“Hạng Chương! Điện thoại… điện thoại…”
Đầu óc tôi trống rỗng, thấy Hạng Chương không lấy điện thoại, quay người liền nhào lên giường.
Tôi nhớ là điện thoại tôi để cạnh gối.
Nhưng tôi vứt cả gối xuống đất rồi cũng không thấy điện thoại của mình đâu.
“Điện thoại đâu? Điện thoại của tôi đâu?” Tôi gào lên một cách sụp đổ.
Hạng Chương ra khỏi phòng ngủ, để Hạ Khải Quyền về nghỉ ngơi, sau đó quay lại đóng cửa lại, nói với tôi: “Kha Kha, không cần báo cảnh sát đâu, chẳng qua cũng chỉ là con nha đầu thôi mà, mất rồi thì thôi, không cần làm to chuyện lên đâu.”
Tôi thực sự không dám tin vào tai mình nữa.
Nám Nám mất tích rồi, Hạng Chương lại nói mất rồi thì thôi, đến báo cảnh sát cũng không cần thiết?!
“Hạng Chương!” Tôi gào lên, run cầm cập chỉ vào anh ta, “Sao anh có thể nói những lời như vậy? Anh… Anh còn là người không? Nám Nám là con gái anh đấy!”
“Chính vì nó là con gái tôi, nên tôi có quyền quyết định!” Hạng Chương khuôn mặt nặng nề nói, “vốn dĩ bố mẹ nó không thích nó, mất rồi thì thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.