Chương 53: Dê vào miệng cọp
Lạc Đồ Đồ
08/02/2021
Cố Thanh Thiên nháy nháy mắt, tôi nhìn thấy rõ ràng.
Chung sống nhiều ngày như vậy, biểu cảm này của anh, so với bất cứ ai tôi là người hiểu rõ nhất.
Chân tôi như nhũn ra, tôi nuốt nước miếng một cái, lấy hết can đảm nhìn lại anh.
Trước mặt của Quý Vân, anh không thể làm gì được tôi.
Cố Thanh Thiên nhìn chằm chằm, đột nhiên chân mày dãn ra, lạnh nhạt nói: “Tôi biết rồi, các người đi ra đi, gọi giám đốc Trần của các người tới.”
Quý Vân không nói gì, nhìn tôi rồi đi ra ngoài, tôi thì không dám ở lại giây phút nào nữa, đi đằng sau Quý Vân đi ra ngoài phòng làm việc.”
Chúng tôi đi ra, Lương Hảo Ly chỉ ngẩng đầu nhìn chúng tôi, tôi cười với cô ấy lại: “Thư kí Lương, chúng tôi đi về trước đây.”
“Good luck!” Lương Hảo Ly cười một cái, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Mắt nhìn thấy Quý Vân đã nhanh chân đi tới trước cửa thang máy, tôi ba chân bốn cẳng chạy tới, theo cô ta đi vào thang máy.
Lúc cửa thang máy đóng lại, Quý Vân vẻ mặt phức tạp nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, cô rốt cuộc là có ý gì, ai cần tiền hoa hồng với tiền thưởng của cô? Cô muốn thể hiện trước mặt Cố tổng như vậy, cũng đừng kéo tôi làm nền chứ?”
“Tôi không có ý đó.” Tôi vội vàng giải thích, “Chỉ là tôi cảm thấy, lúc đó thật là thiếu suy nghĩ, những lời cô mắng tôi đều đúng cả.”
Quý Vân nhíu mày nhìn tôi không nói gì, tôi có chút nói không nên lời: “À… chúng ta nên nghĩ cách nói như thế nào với giám đốc Trần đây? Cố tổng tìm anh ấy, sẽ không mắng anh ấy chứ?”
“Không biết!” Quý Vân cứng rắn nói, nhìn chữ số trên thang máy, không nhìn tôi nữa.
Tôi phỏng đoán trong đầu cô ta cũng đang thấp thỏm, suy cho cùng nếu giám đốc Trần bị chửi sấp mặt thì cô ta cũng sẽ ăn đủ.
Trở lại phòng kinh doanh, tôi nhìn Quý Vân vội vàng đi tới phòng làm việc của giám đốc Trần, lập tức giám đốc Trần mặt trầm xuống đi ra khỏi phòng.
Quý Vân theo đi ra, sắc mặt có chút trắng bệch.
Tôi ngồi ở chỗ của mình, yên lặng thở dài, cũng không biết chuyện này cuối cùng có kết cục như thế nào.
Quý Vân cũng trở về vị trí của mình, hai mắt tôi trộm nhìn lén cô ta, phát hiện ra cô ta đang đờ người ra thẫn thờ, chắc hẳn cô ta cũng thấp thỏm giống tôi.
Nhìn đồng hồ, mỗi một giây trôi qua dài như một năm vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy giám đốc Trần trở về, tôi lập tức đứng lên, Quý Vân cũng vậy.
Giám đốc Trần nhìn tôi một cái, sắc mặt có chút kì lạ, đi tới gần tôi: “Đồng Kha Kha, cô dọn dẹp đồ của mình đi!”
Đây là ý gì? Tôi ngơ ngác đứng nhìn anh ta.
“Cô đứng đó làm gì? Không hiểu sao, mau nhanh chóng dọn dẹp dồ đạc của cô đi!” Giám đốc Trần lại nói to thêm một lần.
“Giám đốc Trần!” Quý Vân đột nhiên hô lên, đi nhanh đến phía tôi và giám đốc Trần: “Giám đốc Trần, Đồng Kha Kha, việc này tôi không truy cứu nữa! Thực ra đây không phải là chuyện lớn gì, chỉ là tôi nghĩ không thông… chuyện nhỏ như vậy, không đáng để đuổi việc cô ấy.”
Đuổi việc? Tôi thực sự bị đuổi việc?
Đây không giống như phong cách của Cố Thanh Thiên, nhưng nếu như là thật thì tôi có thể được giải thoát rồi.
Tôi bần thần một chút rồi đứng lên: “Đây là thật sao giám đốc Trần, tôi bị sa thải rồi?”
“Tôi đi nói chuyện với Cố tổng!” Quý Vân xoay người rồi đi.
Giám đốc Trần hét lớn một tiếng gọi cô ta lại: “Quý Vân, cô định làm loạn cái gì? Tôi từ lúc nào nói Đồng Kha Kha bị sa thải rồi?”
Tôi và Quý Vân đều ngẩn người.
Biểu cảm của giám đốc Trần lúc nói không rõ là vui mừng hay là đố kị nữa, bĩu môi nói: “Đồng Kha Kha lần này đúng là trong họa có phúc, Cố tổng muốn cô ấy làm thư kí báo cáo, người ta bây giờ chức cao hơn rồi, sau này đều làm việc ở tầng hai mươi.”
Toàn bộ người trong phòng làm việc đều đứng ngẩn người ra, bao gồm cả tôi.
“Giám đốc Trần, anh nói cái gì?” Tôi thực sự không dám tin vào tai của mình.
“Tôi nói cô bây giờ là thư kí của Cố tổng rồi, từ nay về sau nhớ chiếu cố đồng nghiệp cũ bọn tôi đấy nhé.” Giám đốc Trần cười rồi nói, chỉ là nụ cười có gì là lạ, cảm thấy dường như anh ta biết cái gì đó.”
“Thư kí của Cố tổng?” Quý Vân kinh ngạc không tin nhìn về phía tôi, “Cố tổng quyết định sao? Sao có thể?”
“Quý Vân, đơn hàng của công ty Đà Trường coi như của cô, hoa hồng và tiền thưởng đều là của cô, Đồng Kha Kha, nghiệp vụ không đủ thành thạo, không hòa đồng với đồng nghiệp, điều đến tầng hai mươi làm việc. Đây là lời dặn dò của Cố tổng, cô đi nhanh đi.”
Giám đốc Trần một hơi thuật lại, sau đó thúc giục tôi: “Đồng Kha Kha, nhanh sắp xếp đồ đạc của cô, thư kí Lương đang đợi cô, đừng chậm trễ nữa, đừng để cho người ta nói nhân viên của lão Trần tôi không hiểu chuyện.”
Trong khi các đồng nghiệp đang nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, tôi sắp xếp đồ đạc, rồi bước vào thang máy.
Tầng hai mươi, gần Cố Thanh Thiên trong gang tấc, nếu như có thể chọn, tôi tình nguyện ở lại phòng kinh doanh, coi như mỗi ngày đi ra ngoài uống thì uống đến chết tôi cũng bằng lòng.
Lương Hảo Ly thấy tôi tới, lập tức từ vị trí của mình đứng lên chào đón tôi: “Đồng Kha Kha, rất vui khi chúng ta trở thành đồng nghiệp.”
Nụ cười của cô ta làm cho tui có chút gượng gạo: “Thư kí Lương, tôi… Cố tổng sao có thể để cho tôi lên đây chứ?”
“Việc này cô nên hỏi Cố tổng, chúng tôi ai cũng kinh ngạc.” Lương Hảo Ly dẫn tôi đến một chỗ ngồi trống, “Cô về sau sẽ ngồi đây.”
Trong phòng thư kí đã có bốn người rồi, tôi là thứ năm, bọn họ cười thân thiện với tôi, tôi cảm thấy như thiếu đi cái gì đó.
“Nơi đây… không phải có người ngồi sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Lương Hảo Ly thở dài: “Vậy mới nói cô may mắn, người này làm sai bị sa thải rồi, Cố tổng đúng lúc trọng dụng cô.”
“Coi trọng?” Tôi khẽ kêu lên, mở to hai mắt kinh hoảng nhìn Lương Hảo Ly.
Lẽ nào cô ta đã biết cái gì?
“Cô đang suy nghĩ gì vậy?” Lương Hảo Ly cười giễu cợt, “Đồng Kha Kha, cô xem dáng vẻ của cô, Cố tổng sẽ trọng dụng cô? Tôi nói trọng dụng ý là nhìn cô đủ xấu, đủ chân thực, lại là người phụ nữ đã kết hôn, sẽ không có vọng tưởng đối với Cố tổng.”
“Cô cũng biết Cố tổng rồi đấy, bao nhiêu cô gái muốn bám lấy anh ta, người vừa bị sa thải vì mắc lỗi, Cố tổng có lẽ chỉ muốn tìm một người có thể an tâm làm việc.”
Lương Hảo Ly nói cho tôi biết đáp án mà cô ta đoán, đồng nghiệp bên cạnh cũng gật đầu, đồng ý.
“Đồng Kha Kha đúng vậy, tôi là Tiết Tâm Di hoan nghênh sự gia nhập của cô.”
“Tôi là Lưu Tùng Nguyên…”
“Tôi là Triệu Văn Mãnh…”
Đội hình thư ký hai trai hai gái, nụ cười nhiệt tình mang chút khách khí, chắc hẳn bọn họ có chút hoài nghi gì đó, lại càng như muốn cười nhạo tôi.
“Đồng Kha Kha, làm việc tốt nhé, đừng nghĩ mấy thứ này không có gì, biết không? Đây không phải là một vị trí dễ dàng đâu.” Lương Hảo Ly vẻ mặt nghiêm túc, dặn dò tôi, “Trên bàn có chút tài liệu và một số hạng mục cần chú ý cô xem đi, tất cả đều phải ghi nhớ.”
“Thôi được rồi, tất cả đều làm công việc của minh đi, Cố tổng tâm trạng hôm nay không được tốt, mọi người phải nhanh nhẹn một chút.” Cô nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói.
Tiết Tâm Di lầm bầm một tiếng: “Lúc Cố tổng có tâm tình tốt thật ít…”
“Tiết Tâm Di?” Lương Hảo Ly liếc cô ta một cái.
Tiết Tâm Di lè lưỡi rồi lại chăm chỉ làm công việc của mình.
Tôi giống như là một tảng đá ngồi trước bàn làm việc vậy, nhìn tài liệu trên bàn, có cảm giác như mình như là con dê bị vào hang cọp vậy.
Thở dài, tôi mở tài liệu ra, mặt trên kẹp một tờ giấy, lại là bảng giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Cố Thanh Thiên.
Làm cái gì chứ?
Tôi ngẩng đầu nhìn mọi người vẫn đang tiếp tục cúi đầu bận rộn với công việc của mình, tôi đành cắn răng tiếp tục xem.
Toàn bộ đống tài liệu đều là của Cố Thanh Thiên!
Lúc anh ta thức dậy, lúc anh ta khó chịu, thói quen dùng bữa, sở thích mặc quần áo…
Đây rốt cuộc là cái quái gì vậy?
Tôi cầm lấy mấy cái tài liệu này đứng dậy đến trước mặt của Lương Hảo Ly, nói nhỏ: “Thư kí Lương, đây… sao lại toàn là tài liệu về Cố tổng vậy?”
“Cô không biết sao? Lương Hảo Ly nhíu mày, “Giám đốc Trần không nói cho cô biết sao? Nhiệm vụ của cô là thư kí đời sống cho Cố tổng.”
“Thư kí đời sống?” Tôi đần độn lập lại một lần lời của cô ấy.
Có lẽ nhìn tôi vẫn hoang mang, Lương Tiểu Lộ giải thích: “Công việc của cô từ ngày hôm nay chính là chăm sóc bữa ăn, cuộc sống hằng ngày của Cố tổng, việc này cần cô phải bỏ ra nhiều sức lực, nhưng tạm thời cô chưa có dự định có con chứ?”
“Cho dù cô có dự định có con thì tôi cũng góp ý cô bỏ ý nghĩ đó đi, thư kí đời sống cho Cố tổng không thể không làm tốt được, trước kia chúng tôi đổi mười người rồi, cô là mười một.”
“Cô cố gắng làm tốt nhé, cuộc sống của Cố tổng thực ra có quy tắc, chỉ cần cô không nảy sinh vọng tưởng, đối với Cố tổng không có những hành vi vượt qua giới hạn là được rồi.”
“Nếu như cô làm không tốt chỉ sợ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của chồng cô, nếu như tôi nhớ không sai anh ấy là phó phòng nhân sự phải không?”
“Đồng Kha Kha, lần này cô thực sự rất gặp may mắn, hãy biết quý trọng nó.” Lương Hảo Ly cuối cùng tổng kết một câu, vẫy vẫy tay bảo tôi tiếp tục xem đống tài liệu đằng sau lưng.
Trở thành thư kí đời sống của Cố tổng, phải nhớ tất cả những sở thích, thói quen, làm cho anh có một nơi làm việc, một môi trường nghỉ ngơi thoải mái.
Thế nhưng, cái quái gì vậy ai quan tâm anh ăn có ngon hay không, ngủ có tốt hay không chứ?
Tôi trừng mắt nhìn vào đống tài liệu, hận không thể đốt chúng.
Là cố ý, anh nhất định là cố ý!
Tôi thật muốn xông thẳng vào, đem đống tài liệu này ném vào mặt anh, nói cho anh biết, rằng tôi không làm!
Nhưng mà…
Tôi lại thở dài, chấp nhận số phận mở tài liệu ra, nhẫn nhịn sự phẫn nộ, ghê tởm, giống như học sinh tiểu học đang độ tuổi cắp sách đến trường, học thuộc những gì tài liệu đã ghi.
Đồng hồ dừng lúc năm giờ, Lương Hảo Ly đi vào phòng làm việc của Cố Thanh Thiên, một lát sau đi ra, nói thong thả: “Được rồi, Cố tổng không có dặn dò gì nữa, mọi người hôm nay có thể tan làm sớm một chút.”
Làm cái gì đây? Tức là nói trước khi tan làm, đều phải xác nhận xem Cố tổng đồng ý hay không? Nếu không đồng ý, vậy toàn bộ bọn họ phải ở lại tăng ca? Tôi nhìn bốn người xung quanh, đột nhiên cảm thấy bọn họ ở đây cũng không dễ dàng gì.
Nghe xong lời Lương Hảo Ly nói, mọi người hoan hô, lập tức đứng dậy sắp xếp đồ đạc đi về.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cầm lấy túi muốn đi về.
Nhưng này lúc Lương Hảo Ly nhíu mày gọi tôi lại: “Đồng Kha Kha, cô làm gì vậy.”
“À, không phải được tan làm rồi sao?” Tôi khó hiểu nhìn cô ta.
“Chúng tôi tan làm, còn cô thì phải ở lại, đừng quên, cô là thư kí đời sống của Cố tổng!” Cô ta như đang nhắc nhở tôi.
“Lúc cô muốn tan làm thì phải đợi Cố tổng lên tiếng, lúc nào nói cô được về thì cô mới được về, biết chưa?”
Tôi đờ người ra, làm việc hơn tám tiếng trong truyền thuyết đây sao?
“Đồng Kha Kha, làm cho tốt nhé.” Những người khác chỉ nhìn tôi thương hại rồi từng người đi ra khỏi phòng.
Phút chốc, trong phòng thư kí chỉ còn lại một mình tôi đứng đó.
Nghĩ đến Cố Thanh Thiên đang ngồi trong phòng làm việc kia, trong lòng tôi vô cùng căng thẳng, không biết anh lại định hành hạ tôi như thế nào nữa.
Ngồi trở lại vị trí của mình, tôi nhìn chằm chằm mặt bàn, thấp thỏm ngồi chờ Cố Thanh Thiên gọi tên.
Thời gian cứ thế trôi đi, mỗi một phút cũng làm cho tôi cảm giác như là trải qua cả một thế kỷ vậy, nhưng thật kì lạ, Cố Thanh Thiên vẫn luôn ngồi trong phòng làm việc, dường như anh đã quên đi sự tồn tại của tôi.
Chung sống nhiều ngày như vậy, biểu cảm này của anh, so với bất cứ ai tôi là người hiểu rõ nhất.
Chân tôi như nhũn ra, tôi nuốt nước miếng một cái, lấy hết can đảm nhìn lại anh.
Trước mặt của Quý Vân, anh không thể làm gì được tôi.
Cố Thanh Thiên nhìn chằm chằm, đột nhiên chân mày dãn ra, lạnh nhạt nói: “Tôi biết rồi, các người đi ra đi, gọi giám đốc Trần của các người tới.”
Quý Vân không nói gì, nhìn tôi rồi đi ra ngoài, tôi thì không dám ở lại giây phút nào nữa, đi đằng sau Quý Vân đi ra ngoài phòng làm việc.”
Chúng tôi đi ra, Lương Hảo Ly chỉ ngẩng đầu nhìn chúng tôi, tôi cười với cô ấy lại: “Thư kí Lương, chúng tôi đi về trước đây.”
“Good luck!” Lương Hảo Ly cười một cái, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Mắt nhìn thấy Quý Vân đã nhanh chân đi tới trước cửa thang máy, tôi ba chân bốn cẳng chạy tới, theo cô ta đi vào thang máy.
Lúc cửa thang máy đóng lại, Quý Vân vẻ mặt phức tạp nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, cô rốt cuộc là có ý gì, ai cần tiền hoa hồng với tiền thưởng của cô? Cô muốn thể hiện trước mặt Cố tổng như vậy, cũng đừng kéo tôi làm nền chứ?”
“Tôi không có ý đó.” Tôi vội vàng giải thích, “Chỉ là tôi cảm thấy, lúc đó thật là thiếu suy nghĩ, những lời cô mắng tôi đều đúng cả.”
Quý Vân nhíu mày nhìn tôi không nói gì, tôi có chút nói không nên lời: “À… chúng ta nên nghĩ cách nói như thế nào với giám đốc Trần đây? Cố tổng tìm anh ấy, sẽ không mắng anh ấy chứ?”
“Không biết!” Quý Vân cứng rắn nói, nhìn chữ số trên thang máy, không nhìn tôi nữa.
Tôi phỏng đoán trong đầu cô ta cũng đang thấp thỏm, suy cho cùng nếu giám đốc Trần bị chửi sấp mặt thì cô ta cũng sẽ ăn đủ.
Trở lại phòng kinh doanh, tôi nhìn Quý Vân vội vàng đi tới phòng làm việc của giám đốc Trần, lập tức giám đốc Trần mặt trầm xuống đi ra khỏi phòng.
Quý Vân theo đi ra, sắc mặt có chút trắng bệch.
Tôi ngồi ở chỗ của mình, yên lặng thở dài, cũng không biết chuyện này cuối cùng có kết cục như thế nào.
Quý Vân cũng trở về vị trí của mình, hai mắt tôi trộm nhìn lén cô ta, phát hiện ra cô ta đang đờ người ra thẫn thờ, chắc hẳn cô ta cũng thấp thỏm giống tôi.
Nhìn đồng hồ, mỗi một giây trôi qua dài như một năm vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy giám đốc Trần trở về, tôi lập tức đứng lên, Quý Vân cũng vậy.
Giám đốc Trần nhìn tôi một cái, sắc mặt có chút kì lạ, đi tới gần tôi: “Đồng Kha Kha, cô dọn dẹp đồ của mình đi!”
Đây là ý gì? Tôi ngơ ngác đứng nhìn anh ta.
“Cô đứng đó làm gì? Không hiểu sao, mau nhanh chóng dọn dẹp dồ đạc của cô đi!” Giám đốc Trần lại nói to thêm một lần.
“Giám đốc Trần!” Quý Vân đột nhiên hô lên, đi nhanh đến phía tôi và giám đốc Trần: “Giám đốc Trần, Đồng Kha Kha, việc này tôi không truy cứu nữa! Thực ra đây không phải là chuyện lớn gì, chỉ là tôi nghĩ không thông… chuyện nhỏ như vậy, không đáng để đuổi việc cô ấy.”
Đuổi việc? Tôi thực sự bị đuổi việc?
Đây không giống như phong cách của Cố Thanh Thiên, nhưng nếu như là thật thì tôi có thể được giải thoát rồi.
Tôi bần thần một chút rồi đứng lên: “Đây là thật sao giám đốc Trần, tôi bị sa thải rồi?”
“Tôi đi nói chuyện với Cố tổng!” Quý Vân xoay người rồi đi.
Giám đốc Trần hét lớn một tiếng gọi cô ta lại: “Quý Vân, cô định làm loạn cái gì? Tôi từ lúc nào nói Đồng Kha Kha bị sa thải rồi?”
Tôi và Quý Vân đều ngẩn người.
Biểu cảm của giám đốc Trần lúc nói không rõ là vui mừng hay là đố kị nữa, bĩu môi nói: “Đồng Kha Kha lần này đúng là trong họa có phúc, Cố tổng muốn cô ấy làm thư kí báo cáo, người ta bây giờ chức cao hơn rồi, sau này đều làm việc ở tầng hai mươi.”
Toàn bộ người trong phòng làm việc đều đứng ngẩn người ra, bao gồm cả tôi.
“Giám đốc Trần, anh nói cái gì?” Tôi thực sự không dám tin vào tai của mình.
“Tôi nói cô bây giờ là thư kí của Cố tổng rồi, từ nay về sau nhớ chiếu cố đồng nghiệp cũ bọn tôi đấy nhé.” Giám đốc Trần cười rồi nói, chỉ là nụ cười có gì là lạ, cảm thấy dường như anh ta biết cái gì đó.”
“Thư kí của Cố tổng?” Quý Vân kinh ngạc không tin nhìn về phía tôi, “Cố tổng quyết định sao? Sao có thể?”
“Quý Vân, đơn hàng của công ty Đà Trường coi như của cô, hoa hồng và tiền thưởng đều là của cô, Đồng Kha Kha, nghiệp vụ không đủ thành thạo, không hòa đồng với đồng nghiệp, điều đến tầng hai mươi làm việc. Đây là lời dặn dò của Cố tổng, cô đi nhanh đi.”
Giám đốc Trần một hơi thuật lại, sau đó thúc giục tôi: “Đồng Kha Kha, nhanh sắp xếp đồ đạc của cô, thư kí Lương đang đợi cô, đừng chậm trễ nữa, đừng để cho người ta nói nhân viên của lão Trần tôi không hiểu chuyện.”
Trong khi các đồng nghiệp đang nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, tôi sắp xếp đồ đạc, rồi bước vào thang máy.
Tầng hai mươi, gần Cố Thanh Thiên trong gang tấc, nếu như có thể chọn, tôi tình nguyện ở lại phòng kinh doanh, coi như mỗi ngày đi ra ngoài uống thì uống đến chết tôi cũng bằng lòng.
Lương Hảo Ly thấy tôi tới, lập tức từ vị trí của mình đứng lên chào đón tôi: “Đồng Kha Kha, rất vui khi chúng ta trở thành đồng nghiệp.”
Nụ cười của cô ta làm cho tui có chút gượng gạo: “Thư kí Lương, tôi… Cố tổng sao có thể để cho tôi lên đây chứ?”
“Việc này cô nên hỏi Cố tổng, chúng tôi ai cũng kinh ngạc.” Lương Hảo Ly dẫn tôi đến một chỗ ngồi trống, “Cô về sau sẽ ngồi đây.”
Trong phòng thư kí đã có bốn người rồi, tôi là thứ năm, bọn họ cười thân thiện với tôi, tôi cảm thấy như thiếu đi cái gì đó.
“Nơi đây… không phải có người ngồi sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Lương Hảo Ly thở dài: “Vậy mới nói cô may mắn, người này làm sai bị sa thải rồi, Cố tổng đúng lúc trọng dụng cô.”
“Coi trọng?” Tôi khẽ kêu lên, mở to hai mắt kinh hoảng nhìn Lương Hảo Ly.
Lẽ nào cô ta đã biết cái gì?
“Cô đang suy nghĩ gì vậy?” Lương Hảo Ly cười giễu cợt, “Đồng Kha Kha, cô xem dáng vẻ của cô, Cố tổng sẽ trọng dụng cô? Tôi nói trọng dụng ý là nhìn cô đủ xấu, đủ chân thực, lại là người phụ nữ đã kết hôn, sẽ không có vọng tưởng đối với Cố tổng.”
“Cô cũng biết Cố tổng rồi đấy, bao nhiêu cô gái muốn bám lấy anh ta, người vừa bị sa thải vì mắc lỗi, Cố tổng có lẽ chỉ muốn tìm một người có thể an tâm làm việc.”
Lương Hảo Ly nói cho tôi biết đáp án mà cô ta đoán, đồng nghiệp bên cạnh cũng gật đầu, đồng ý.
“Đồng Kha Kha đúng vậy, tôi là Tiết Tâm Di hoan nghênh sự gia nhập của cô.”
“Tôi là Lưu Tùng Nguyên…”
“Tôi là Triệu Văn Mãnh…”
Đội hình thư ký hai trai hai gái, nụ cười nhiệt tình mang chút khách khí, chắc hẳn bọn họ có chút hoài nghi gì đó, lại càng như muốn cười nhạo tôi.
“Đồng Kha Kha, làm việc tốt nhé, đừng nghĩ mấy thứ này không có gì, biết không? Đây không phải là một vị trí dễ dàng đâu.” Lương Hảo Ly vẻ mặt nghiêm túc, dặn dò tôi, “Trên bàn có chút tài liệu và một số hạng mục cần chú ý cô xem đi, tất cả đều phải ghi nhớ.”
“Thôi được rồi, tất cả đều làm công việc của minh đi, Cố tổng tâm trạng hôm nay không được tốt, mọi người phải nhanh nhẹn một chút.” Cô nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói.
Tiết Tâm Di lầm bầm một tiếng: “Lúc Cố tổng có tâm tình tốt thật ít…”
“Tiết Tâm Di?” Lương Hảo Ly liếc cô ta một cái.
Tiết Tâm Di lè lưỡi rồi lại chăm chỉ làm công việc của mình.
Tôi giống như là một tảng đá ngồi trước bàn làm việc vậy, nhìn tài liệu trên bàn, có cảm giác như mình như là con dê bị vào hang cọp vậy.
Thở dài, tôi mở tài liệu ra, mặt trên kẹp một tờ giấy, lại là bảng giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Cố Thanh Thiên.
Làm cái gì chứ?
Tôi ngẩng đầu nhìn mọi người vẫn đang tiếp tục cúi đầu bận rộn với công việc của mình, tôi đành cắn răng tiếp tục xem.
Toàn bộ đống tài liệu đều là của Cố Thanh Thiên!
Lúc anh ta thức dậy, lúc anh ta khó chịu, thói quen dùng bữa, sở thích mặc quần áo…
Đây rốt cuộc là cái quái gì vậy?
Tôi cầm lấy mấy cái tài liệu này đứng dậy đến trước mặt của Lương Hảo Ly, nói nhỏ: “Thư kí Lương, đây… sao lại toàn là tài liệu về Cố tổng vậy?”
“Cô không biết sao? Lương Hảo Ly nhíu mày, “Giám đốc Trần không nói cho cô biết sao? Nhiệm vụ của cô là thư kí đời sống cho Cố tổng.”
“Thư kí đời sống?” Tôi đần độn lập lại một lần lời của cô ấy.
Có lẽ nhìn tôi vẫn hoang mang, Lương Tiểu Lộ giải thích: “Công việc của cô từ ngày hôm nay chính là chăm sóc bữa ăn, cuộc sống hằng ngày của Cố tổng, việc này cần cô phải bỏ ra nhiều sức lực, nhưng tạm thời cô chưa có dự định có con chứ?”
“Cho dù cô có dự định có con thì tôi cũng góp ý cô bỏ ý nghĩ đó đi, thư kí đời sống cho Cố tổng không thể không làm tốt được, trước kia chúng tôi đổi mười người rồi, cô là mười một.”
“Cô cố gắng làm tốt nhé, cuộc sống của Cố tổng thực ra có quy tắc, chỉ cần cô không nảy sinh vọng tưởng, đối với Cố tổng không có những hành vi vượt qua giới hạn là được rồi.”
“Nếu như cô làm không tốt chỉ sợ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của chồng cô, nếu như tôi nhớ không sai anh ấy là phó phòng nhân sự phải không?”
“Đồng Kha Kha, lần này cô thực sự rất gặp may mắn, hãy biết quý trọng nó.” Lương Hảo Ly cuối cùng tổng kết một câu, vẫy vẫy tay bảo tôi tiếp tục xem đống tài liệu đằng sau lưng.
Trở thành thư kí đời sống của Cố tổng, phải nhớ tất cả những sở thích, thói quen, làm cho anh có một nơi làm việc, một môi trường nghỉ ngơi thoải mái.
Thế nhưng, cái quái gì vậy ai quan tâm anh ăn có ngon hay không, ngủ có tốt hay không chứ?
Tôi trừng mắt nhìn vào đống tài liệu, hận không thể đốt chúng.
Là cố ý, anh nhất định là cố ý!
Tôi thật muốn xông thẳng vào, đem đống tài liệu này ném vào mặt anh, nói cho anh biết, rằng tôi không làm!
Nhưng mà…
Tôi lại thở dài, chấp nhận số phận mở tài liệu ra, nhẫn nhịn sự phẫn nộ, ghê tởm, giống như học sinh tiểu học đang độ tuổi cắp sách đến trường, học thuộc những gì tài liệu đã ghi.
Đồng hồ dừng lúc năm giờ, Lương Hảo Ly đi vào phòng làm việc của Cố Thanh Thiên, một lát sau đi ra, nói thong thả: “Được rồi, Cố tổng không có dặn dò gì nữa, mọi người hôm nay có thể tan làm sớm một chút.”
Làm cái gì đây? Tức là nói trước khi tan làm, đều phải xác nhận xem Cố tổng đồng ý hay không? Nếu không đồng ý, vậy toàn bộ bọn họ phải ở lại tăng ca? Tôi nhìn bốn người xung quanh, đột nhiên cảm thấy bọn họ ở đây cũng không dễ dàng gì.
Nghe xong lời Lương Hảo Ly nói, mọi người hoan hô, lập tức đứng dậy sắp xếp đồ đạc đi về.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cầm lấy túi muốn đi về.
Nhưng này lúc Lương Hảo Ly nhíu mày gọi tôi lại: “Đồng Kha Kha, cô làm gì vậy.”
“À, không phải được tan làm rồi sao?” Tôi khó hiểu nhìn cô ta.
“Chúng tôi tan làm, còn cô thì phải ở lại, đừng quên, cô là thư kí đời sống của Cố tổng!” Cô ta như đang nhắc nhở tôi.
“Lúc cô muốn tan làm thì phải đợi Cố tổng lên tiếng, lúc nào nói cô được về thì cô mới được về, biết chưa?”
Tôi đờ người ra, làm việc hơn tám tiếng trong truyền thuyết đây sao?
“Đồng Kha Kha, làm cho tốt nhé.” Những người khác chỉ nhìn tôi thương hại rồi từng người đi ra khỏi phòng.
Phút chốc, trong phòng thư kí chỉ còn lại một mình tôi đứng đó.
Nghĩ đến Cố Thanh Thiên đang ngồi trong phòng làm việc kia, trong lòng tôi vô cùng căng thẳng, không biết anh lại định hành hạ tôi như thế nào nữa.
Ngồi trở lại vị trí của mình, tôi nhìn chằm chằm mặt bàn, thấp thỏm ngồi chờ Cố Thanh Thiên gọi tên.
Thời gian cứ thế trôi đi, mỗi một phút cũng làm cho tôi cảm giác như là trải qua cả một thế kỷ vậy, nhưng thật kì lạ, Cố Thanh Thiên vẫn luôn ngồi trong phòng làm việc, dường như anh đã quên đi sự tồn tại của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.