Chương 149: Đứa con của tôi
Lạc Đồ Đồ
08/02/2021
Tôi cực kì nhạy cảm với trẻ nhỏ, tức khắc tinh thần, hận rằng không thể tiến ngay lên nhìn.
Trấn tĩnh lại cơn xúc động, tôi tiến về phía cô ta bắt chuyện.
Người phụ nữ đó làm nghề bảo mẫu – dì Trương, dì ấy biết tôi cũng làm nghề bảo mẫu dường như có sự đồng cảm nghề nghiệp nên trò truyện với tôi rất nhiệt tình.
Tôi vờ như vô tình kéo chủ đề về đứa bé, được biết đứa bé đó là bé gái, bàn tay tôi run lên bần bật, chỉ muốn bế đứa bé ra khỏi xe đẩy nhìn cho kỹ.
May thay tôi vẫn tỉnh táo, nhận thức được rằng nếu tôi đưa tay ra lúc này ngay lập tức sẽ bị người ta báo cảnh sát bắt đi.
Để tỏ ra mình là người vô hại, thậm chí đến cúi đầu liếc nhìn chiếc xe đẩy một cái tôi cũng chẳng dám.
“Đứa bé này ở nhà lúc nào cũng khóc, chỉ có được đi ra ngoài chơi nó mới nín, mới có thể ngủ, thật biết hành người.” Dì Trương than thở.
“Một vài trẻ nhỏ nó vậy, đợi lớn thêm chút nữa sẽ ngoan mà.” Tôi an ủi dì ấy.
Vài ngày sau đó tôi vẫn dạo quanh khu biệt thự xem xem có gặp được đứa trẻ nào khác không.
Thời gian này lại bắt gặp dì Trương mấy lần, nhẵn mặt với dì ấy rồi, trong lúc hai chúng tôi đi dạo cùng nhau, cuối cùng tôi đã ẵm được đứa bé.
Khoảnh khắc ẵm đứa bé trong lòng tôi đã có cảm giác đứa bé này chính là Niếp Niếp của tôi.
Mái tóc bé mềm mại, đôi mắt to tròn, chẳng phải chính là Niếp Niếp của tôi sao?
Lạ thay đứa bé nhìn tôi liền cười.
Trái tim tôi tan chảy tức khắc.
“Ấy? Nó rất thích cô đấy, đứa bé này thật biết làm nũng, người khác ẵm thì cứ khóc suốt thôi, không ngờ là nó lại thích cô như vậy.” Dì Trương ngạc nhiên nói.
Con của cháu chẳng lẽ không thích cháu ư? Tôi rất muốn nói như vậy.
Cố kìm nén nước mắt, tôi thơm lên hai má đứa bé, bé cười khanh khách đưa hai tay ra ôm lấy mặt tôi, khoảnh khắc ấy cuối cùng thì tôi đã không kìm nổi nước mắt.
Trong lòng bàn tay bé con có một nốt ruồi đen nho nhỏ, nó chính là Niếp Niếp của tôi!
“Cô Đổng, cô có sao không?” Dì Trương hốt hoảng khi thấy nước mắt của tôi.
Phải, tôi đã đổi họ tên rồi, tôi nói với cô ấy tôi họ Đổng, như vậy sẽ an toàn hơn.
Gạt đi nước mắt, tôi tỉ mỉ nhìn Niếp Niếp trong vòng tay, con gái của mẹ, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi!
“Cô Đổng?”. Dì Trương nhìn tôi nghi boặc, dè chừng ẵm lại đứa bé.
Hơi ấm trong vòng tay bỗng dưng biến mất, tôi kích động suýt chút nữa không kiềm chế nổi định cướp đứa bé lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt của dì Trương tôi liền cắn răng nhẫn nhịn, cười với phía dì ấy nói: “Đứa bé này dễ thương thật….”
Dì Trương đáp lại vài tiếng rồi ẵm đứa bé đi mất, có lẽ là vì cảnh giác với tôi, tôi có chút lo lắng không biết sau này còn có cơ hội gặp lại con không.
Quay trở về biệt thự của Trịnh Mĩ Ni, tôi có chút uể oải, làm cái gì cũng không tập trung. Trịnh Mĩ Ni cũng phần nào thấy được tôi không thoải mái, bèn kéo tôi ngồi lên ghế sofa hỏi về việc đã xảy ra.
Tôi rất hy vọng có người đưa ra ý tưởng giúp tôi, liền kể với chị ấy về chuyện của Niếp Niếp.
Trịnh Mĩ Ni sửng sốt: “Trên đời này lại có chuyện trùng hợp vậy sao? Đứa bé đó lại còn ở nhà bên cạnh?”
Tôi gật đầu, thực sự muốn khóc.
“Đồng Kha Kha, em không được khóc, em nên vui vẻ mói đúng chứ, mẹ con gặp được nhau là chuyện mừng mà.” Trịnh Mĩ Ni vội vã ngồi kế bên vỗ nhẹ bờ vai tôi.
“Em vui….” Tôi nghẹn ngào nói không ra lời, ôm trầm lấy Trịnh Mĩ Ni khóc nức nở, “Chị không biết em vui đến mức nào đâu, em vui quá đi chứ, nửa năm nay em sống không bằng chết, mong mỏi tìm được Niếp Niếp. Em tìm được nó rồi, cuối cùng em cũng tìm được nó rồi!”
Ôm Trịnh Mĩ Ni khóc nức nở một trận, đem hết tâm tư dồn nén mấy ngày nay tuôn trào theo dòng nước mắt. Khóc xong cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tự tôi cảm thấy hổ thẹn, ngại ngùng buông tay ra khỏi Trịnh Mĩ Ni: “Chị Trịnh, em xin lỗi…”
“Chuyện này không có gì phải xin lỗi cả, chị cũng phần nào hiểu được cảm xúc hiện tại của em.” Trịnh Mĩ Ni cười, “Nhưng mà em có dự định gì sau này chưa?”
Dự định?
Nói đến đây, tôi cũng lo muốn chết: “Em cũng không biết nữa, trước kia là muốn tìm được đứa bé rồi lập tức mang nó đi, nhưng bây giờ…không biết có thể giành lại được không.”
“Giành được thì giành, không giành được thì đành chịu thua, không thì làm đơn kiện đi, tóm lại sẽ có cách mà.” Trịnh Mĩ Ni mím môi.
Chị ấy nói thì dễ vậy nhưng làm thì lại khó đủ đường, tôi bèn cười khổ không nói gì.
“Đúng rồi!” Trịnh Mĩ Ni lại nói, “Ngày mai chị đi Bắc Thành một chuyến, em ở nhà một mình được chứ?”
“Dạ được ạ, em không sao đâu.” Tôi vội vã đáp.
“Vậy thì tốt, chuyện về đứa bé đợi chị về rồi chúng ta nghĩ cách tiếp nhé, tóm lại sẽ có cách mà.” Trịnh Mĩ Ni lại thở dài.
Tôi gật đầu tỏ vẻ mình đã biết rồi.
Chạng vạng tối hôm đó tôi lại ra ngoài đi dạo, cứ nghĩ rằng sẽ lại gặp được dì Trương và Niếp Niếp, không ngờ đến bóng dáng họ cũng không thấy đâu.
Sáng sớm hôm sau Trịnh Mĩ Ni đi rồi, tôi dọn dẹp rồi ra ngoài đi dạo, trong tâm trí tôi đầy ắp bóng hình của Niếp Niếp.
Dạo hai vòng quanh khu biệt thự, cuối cùng cũng bắt gặp dì Trương đưa Niếp Niếp đi dạo, tôi đứng ở góc khuất hít thở thật sâu, làm ra vẻ dường như không có việc gì vô tình đi về phía họ.
“Chào dì Trương, thật trùng hợp.”
“Cô Đổng? Thật trùng hợp, cũng đi dạo đấy à?” Dì Trương nhìn tôi cười nói.
“Dạ vâng ạ, chủ nhà của cháu hôm nay đi Bắc Thành rồi, chỉ có mình cháu ở nhà không có việc gì làm nên cháu ra ngoài đi dạo chút ạ.” Tôi tùy ý đáp lại dì ấy, “Dì lại đưa bé đi dạo ạ? Nó lại quấy rồi ạ?”
Dì Trương nghe thấy tôi hỏi liền thở dài, chỉ nói rằng đứa bé này càng ngày càng khó trông, ở trong nhà thì quấy nhiễu ầm ĩ, bà cháu đều bực dọc nên dì ấy đành đưa đứa bé ra ngoài đi dạo.
“Lúc nào dì cũng trông bé à? Thế bố mẹ nó đâu ạ?” Tôi giả vờ ra vẻ hiếu kỳ.
Dì Trương lắc đầu: “Còn chưa gặp bao giờ, không biết chuyện gì xảy ra nữa.”
Đại khái là do ông bà chủ vô sinh nên đã mua Niếp Niếp của tôi để cung phụng về già, tự tôi biết rất rõ.
“Đúng rồi, bà chủ nhà tôi đang định gửi đứa bé đi vì muốn đứa bé được tiếp nhận nền giáo dục mới nhất, tốt nhất từ khi còn bé; bé như thế này thì dạy dỗ kiểu gì chứ, cô nói xem có buồn cười không cơ chứ.”
Những lời dì Trương nói với tôi quả thực như sét đánh ngang tai.
“Muốn gửi đi? Khi nào vậy dì?”
“Chắc sắp thôi. Tôi thấy bà chủ nhà tôi không thích đứa bé này cho lắm, đứa bé này từ khi còn ẵm đã do tôi trông rồi.”
Dì Trương lải nhải một hồi, tôi căn bản nghe chẳng vào, đầu tôi ong ong cả lên, chỉ nghĩ đến duy nhất một điều rằng Niếp Niếp của tôi sắp bị đưa đi rồi!
“Cô Đổng, cô có sao không?”
Tôi không biết mình đã nói tạm biệt dì Trương như nào, thậm chí đến liếc nhìn Niếp Niếp một cái tôi cũng không nhìn liền lững thững bước về nhà.
Nếu như tôi vẫn không nghĩ ra cách nào thì sẽ lại phải rời xa Niếp Niếp lần nữa, rồi không biết đến bao giờ tôi mới có thể gặp được con bé, nghĩ đến đây tim tôi tan nát.
Nên làm thế nào đây? Nên làm thế nào đây?
Tôi đi đi đi lại ở phòng khách, trong lòng không khỏi lo lắng, đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra nổi cách gì mà chỉ nghĩ đến câu nói của Trịnh Mĩ Ni.
“Giành được thì giành, không giành được đành chịu thua, không thì làm đơn kiện đi…”
Làm đơn kiện? Kiện người như người ta ư? Trừ phi tôi bị điên!
Vậy chỉ còn cách giành và thua thôi!
Đi đi đi lại vài vòng, tôi cũng chẳng có người bàn bạc cùng, một mình lặng lẽ tự quyết định, nhất định phải giành lại được đứa bé về!
Đem tất cả các giấy chứng nhận và tiền để trong túi xách ra, tôi đã chuẩn bị chu đáo, chỉ cần lần sau gặp được Niếp Niếp, có cơ hội tôi sẽ lập tức đưa con bé đi.
Nhưng làm gì có cơ hội dễ dàng như vậy chứ, tôi mong ngóng ngày nào cũng “vô tình” gặp được dì Trương, nhưng chẳng có ngày nào tìm được cơ hội.
Nóng lòng như lửa đốt, miệng mọc lên mấy nốt nhiệt đến ăn cơm còn đau không mở được mồm. Nhưng vì đứa bé trong bụng tôi không dám uống thuốc nên đành chịu đựng như vậy, cho đến một ngày, cuối cùng thời cơ cũng đến.
Dì Trương để quên đồ bên trong biệt thự, dì ấy để đứa bé ở ngoài cửa biệt thự nhờ tôi trông giùm để vào lấy đồ rồi ra ngay.
Tôi mạnh miệng đồng ý, tôi vui sướng tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Canh chừng bóng dì Trương khuất trong ngôi biệt thự, tôi ẵm Niếp Niếp sải bước chạy.
Con bé rất ngoan, chỉ nhìn tôi cười khanh khách, có lẽ là do vừa ẵm vừa chạy nên con bé tỏ ra rất thích thú.
“Niếp Niếp, con ngoan nhé, mẹ với con sắp được ở bên nhau mãi mãi rồi.” Tôi thở hổn hển nói với con bé, cười với nó.
Ngay trước mắt là cổng khu biệt thự, tôi vui mừng, chỉ cần bước chân ra khỏi cánh cổng ấy là tôi với Niếp Niếp có thể cao chạy xa bay rồi!
Thế nhưng, vừa mới chạm chân đến cánh cổng ấy thì đột nhiên tôi bị bảo vệ kéo lại: “Cô Đổng, cô ẵm đứa trẻ của gia đình tầng 8 đi đâu vậy?”
Chân tôi bỗng khựng lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Tôi….”
“Kêu người gọi điện cho tầng 8, hỏi họ chuyện gì xảy ra?” Người đó lập tức quay đầu lại dặn dò người phía sau.
Đôi chân tôi mềm nhũn ra, không đến một giây liền phản ứng lại, ẵm đứa bé chạy thẳng ra ngoài.
Đám bảo vệ đó có lẽ không nghĩ là tôi sẽ làm như vậy nên phản ứng có phần hơi chậm, tôi chạy ra khỏi khu biệt thự một cách suôn sẻ.
Thế nhưng ngoài đường vắng tanh không một bóng người, ngay cả một chiếc taxi chạy qua cũng không có.
Tôi ẵm đứa bé chạy rất nhanh, bỏ lại phía sau lưng tiếng ồn ào náo động phảng phất như tiếng hét của dì Trương.
Bọn họ đuổi theo rồi! Tôi không ngớt lo sợ.
“Niếp Niếp, mẹ là mẹ của con. Con không được quên mẹ nghe chưa, mẹ là mẹ của con!” Tôi dốc hết sức nói to với Niếp Niếp đang được ẵm trước ngực, còn con bé có lẽ bị tôi vừa chạy vừa ẵm quá chặt nên khó chịu nhăn mặt cau mày khóc lên.
Tôi sốt ruột nhìn về phía xa xa có chiếc taxi đang đến mà lòng vui mừng khôn xiết, đây chẳng phải “trời có mắt thương người” mà các cụ hay nói sao?
Thế nhưng mừng rỡ chưa đầy nửa phút, sau lưng tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng gần, và rồi tôi bị bắt lại ngay sau đó.
Niếp Niếp lại bị người ta giật đi mất, trước ánh mắt phẫn nộ của dì Trương tôi bị bảo vệ còng tay đưa về đồn cảnh sát.
“Nó là con của tôi!” Trên đường đi tôi vừa khóc vừa nói cả trăm lần nhưng không ai thèm nghe.
“Đồng Kha Kha, cô đừng có càn quấy thêm nữa! Gọi người nhà cô đến đây đi!” Nữ sĩ quan cảnh sát trong đồn cảnh sát lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi làm sao dám để bố mẹ đến đây được chứ, thứ nhất là khoảng cách rất xa, thứ hai là sức khỏe họ không cho phép, chỉ sợ nghe đến việc tôi phải vào đồn cảnh sát là họ đã bị dọa sống chết rồi.
Dân đen như chúng tôi làm gì có ai qua lại với cảnh sát bao giờ.
Thấy tôi không nói gì, nữ sĩ quan cảnh sát mất kiên nhẫn: “Đồng Kha Kha, cô bây giờ có dính nghi đến lừa đảo buôn bán trẻ vị thành niên cô biết chưa? Có biết cô sẽ bị phạt bao nhiêu năm tù không? Còn không mau thông báo cho người nhà đến đưa đồ, mời luật sư đi ….”
Nữ sĩ quan cảnh sát nói một phen sau đó bỏ đi, bỏ lại tôi với mớ suy nghĩ hỗn độn, phòng giam lạnh như băng khiến cả người tôi run lên.
Càng suy nghĩ kĩ tôi càng run cầm cập, nữ sĩ quan cảnh sát nói không sai, nếu tôi không thể chứng minh mình vô tội, có lẽ tôi phải ngồi trong ngục giam mấy năm cũng chẳng ngờ!
“Không! Tôi vô tội. Đứa bé đó là con của tôi! Là bọn họ cướp con của tôi, là bọn họ có tội, không phải là tôi!” Tôi víu lấy thanh lan can thép hét lớn.
Trấn tĩnh lại cơn xúc động, tôi tiến về phía cô ta bắt chuyện.
Người phụ nữ đó làm nghề bảo mẫu – dì Trương, dì ấy biết tôi cũng làm nghề bảo mẫu dường như có sự đồng cảm nghề nghiệp nên trò truyện với tôi rất nhiệt tình.
Tôi vờ như vô tình kéo chủ đề về đứa bé, được biết đứa bé đó là bé gái, bàn tay tôi run lên bần bật, chỉ muốn bế đứa bé ra khỏi xe đẩy nhìn cho kỹ.
May thay tôi vẫn tỉnh táo, nhận thức được rằng nếu tôi đưa tay ra lúc này ngay lập tức sẽ bị người ta báo cảnh sát bắt đi.
Để tỏ ra mình là người vô hại, thậm chí đến cúi đầu liếc nhìn chiếc xe đẩy một cái tôi cũng chẳng dám.
“Đứa bé này ở nhà lúc nào cũng khóc, chỉ có được đi ra ngoài chơi nó mới nín, mới có thể ngủ, thật biết hành người.” Dì Trương than thở.
“Một vài trẻ nhỏ nó vậy, đợi lớn thêm chút nữa sẽ ngoan mà.” Tôi an ủi dì ấy.
Vài ngày sau đó tôi vẫn dạo quanh khu biệt thự xem xem có gặp được đứa trẻ nào khác không.
Thời gian này lại bắt gặp dì Trương mấy lần, nhẵn mặt với dì ấy rồi, trong lúc hai chúng tôi đi dạo cùng nhau, cuối cùng tôi đã ẵm được đứa bé.
Khoảnh khắc ẵm đứa bé trong lòng tôi đã có cảm giác đứa bé này chính là Niếp Niếp của tôi.
Mái tóc bé mềm mại, đôi mắt to tròn, chẳng phải chính là Niếp Niếp của tôi sao?
Lạ thay đứa bé nhìn tôi liền cười.
Trái tim tôi tan chảy tức khắc.
“Ấy? Nó rất thích cô đấy, đứa bé này thật biết làm nũng, người khác ẵm thì cứ khóc suốt thôi, không ngờ là nó lại thích cô như vậy.” Dì Trương ngạc nhiên nói.
Con của cháu chẳng lẽ không thích cháu ư? Tôi rất muốn nói như vậy.
Cố kìm nén nước mắt, tôi thơm lên hai má đứa bé, bé cười khanh khách đưa hai tay ra ôm lấy mặt tôi, khoảnh khắc ấy cuối cùng thì tôi đã không kìm nổi nước mắt.
Trong lòng bàn tay bé con có một nốt ruồi đen nho nhỏ, nó chính là Niếp Niếp của tôi!
“Cô Đổng, cô có sao không?” Dì Trương hốt hoảng khi thấy nước mắt của tôi.
Phải, tôi đã đổi họ tên rồi, tôi nói với cô ấy tôi họ Đổng, như vậy sẽ an toàn hơn.
Gạt đi nước mắt, tôi tỉ mỉ nhìn Niếp Niếp trong vòng tay, con gái của mẹ, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi!
“Cô Đổng?”. Dì Trương nhìn tôi nghi boặc, dè chừng ẵm lại đứa bé.
Hơi ấm trong vòng tay bỗng dưng biến mất, tôi kích động suýt chút nữa không kiềm chế nổi định cướp đứa bé lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt của dì Trương tôi liền cắn răng nhẫn nhịn, cười với phía dì ấy nói: “Đứa bé này dễ thương thật….”
Dì Trương đáp lại vài tiếng rồi ẵm đứa bé đi mất, có lẽ là vì cảnh giác với tôi, tôi có chút lo lắng không biết sau này còn có cơ hội gặp lại con không.
Quay trở về biệt thự của Trịnh Mĩ Ni, tôi có chút uể oải, làm cái gì cũng không tập trung. Trịnh Mĩ Ni cũng phần nào thấy được tôi không thoải mái, bèn kéo tôi ngồi lên ghế sofa hỏi về việc đã xảy ra.
Tôi rất hy vọng có người đưa ra ý tưởng giúp tôi, liền kể với chị ấy về chuyện của Niếp Niếp.
Trịnh Mĩ Ni sửng sốt: “Trên đời này lại có chuyện trùng hợp vậy sao? Đứa bé đó lại còn ở nhà bên cạnh?”
Tôi gật đầu, thực sự muốn khóc.
“Đồng Kha Kha, em không được khóc, em nên vui vẻ mói đúng chứ, mẹ con gặp được nhau là chuyện mừng mà.” Trịnh Mĩ Ni vội vã ngồi kế bên vỗ nhẹ bờ vai tôi.
“Em vui….” Tôi nghẹn ngào nói không ra lời, ôm trầm lấy Trịnh Mĩ Ni khóc nức nở, “Chị không biết em vui đến mức nào đâu, em vui quá đi chứ, nửa năm nay em sống không bằng chết, mong mỏi tìm được Niếp Niếp. Em tìm được nó rồi, cuối cùng em cũng tìm được nó rồi!”
Ôm Trịnh Mĩ Ni khóc nức nở một trận, đem hết tâm tư dồn nén mấy ngày nay tuôn trào theo dòng nước mắt. Khóc xong cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tự tôi cảm thấy hổ thẹn, ngại ngùng buông tay ra khỏi Trịnh Mĩ Ni: “Chị Trịnh, em xin lỗi…”
“Chuyện này không có gì phải xin lỗi cả, chị cũng phần nào hiểu được cảm xúc hiện tại của em.” Trịnh Mĩ Ni cười, “Nhưng mà em có dự định gì sau này chưa?”
Dự định?
Nói đến đây, tôi cũng lo muốn chết: “Em cũng không biết nữa, trước kia là muốn tìm được đứa bé rồi lập tức mang nó đi, nhưng bây giờ…không biết có thể giành lại được không.”
“Giành được thì giành, không giành được thì đành chịu thua, không thì làm đơn kiện đi, tóm lại sẽ có cách mà.” Trịnh Mĩ Ni mím môi.
Chị ấy nói thì dễ vậy nhưng làm thì lại khó đủ đường, tôi bèn cười khổ không nói gì.
“Đúng rồi!” Trịnh Mĩ Ni lại nói, “Ngày mai chị đi Bắc Thành một chuyến, em ở nhà một mình được chứ?”
“Dạ được ạ, em không sao đâu.” Tôi vội vã đáp.
“Vậy thì tốt, chuyện về đứa bé đợi chị về rồi chúng ta nghĩ cách tiếp nhé, tóm lại sẽ có cách mà.” Trịnh Mĩ Ni lại thở dài.
Tôi gật đầu tỏ vẻ mình đã biết rồi.
Chạng vạng tối hôm đó tôi lại ra ngoài đi dạo, cứ nghĩ rằng sẽ lại gặp được dì Trương và Niếp Niếp, không ngờ đến bóng dáng họ cũng không thấy đâu.
Sáng sớm hôm sau Trịnh Mĩ Ni đi rồi, tôi dọn dẹp rồi ra ngoài đi dạo, trong tâm trí tôi đầy ắp bóng hình của Niếp Niếp.
Dạo hai vòng quanh khu biệt thự, cuối cùng cũng bắt gặp dì Trương đưa Niếp Niếp đi dạo, tôi đứng ở góc khuất hít thở thật sâu, làm ra vẻ dường như không có việc gì vô tình đi về phía họ.
“Chào dì Trương, thật trùng hợp.”
“Cô Đổng? Thật trùng hợp, cũng đi dạo đấy à?” Dì Trương nhìn tôi cười nói.
“Dạ vâng ạ, chủ nhà của cháu hôm nay đi Bắc Thành rồi, chỉ có mình cháu ở nhà không có việc gì làm nên cháu ra ngoài đi dạo chút ạ.” Tôi tùy ý đáp lại dì ấy, “Dì lại đưa bé đi dạo ạ? Nó lại quấy rồi ạ?”
Dì Trương nghe thấy tôi hỏi liền thở dài, chỉ nói rằng đứa bé này càng ngày càng khó trông, ở trong nhà thì quấy nhiễu ầm ĩ, bà cháu đều bực dọc nên dì ấy đành đưa đứa bé ra ngoài đi dạo.
“Lúc nào dì cũng trông bé à? Thế bố mẹ nó đâu ạ?” Tôi giả vờ ra vẻ hiếu kỳ.
Dì Trương lắc đầu: “Còn chưa gặp bao giờ, không biết chuyện gì xảy ra nữa.”
Đại khái là do ông bà chủ vô sinh nên đã mua Niếp Niếp của tôi để cung phụng về già, tự tôi biết rất rõ.
“Đúng rồi, bà chủ nhà tôi đang định gửi đứa bé đi vì muốn đứa bé được tiếp nhận nền giáo dục mới nhất, tốt nhất từ khi còn bé; bé như thế này thì dạy dỗ kiểu gì chứ, cô nói xem có buồn cười không cơ chứ.”
Những lời dì Trương nói với tôi quả thực như sét đánh ngang tai.
“Muốn gửi đi? Khi nào vậy dì?”
“Chắc sắp thôi. Tôi thấy bà chủ nhà tôi không thích đứa bé này cho lắm, đứa bé này từ khi còn ẵm đã do tôi trông rồi.”
Dì Trương lải nhải một hồi, tôi căn bản nghe chẳng vào, đầu tôi ong ong cả lên, chỉ nghĩ đến duy nhất một điều rằng Niếp Niếp của tôi sắp bị đưa đi rồi!
“Cô Đổng, cô có sao không?”
Tôi không biết mình đã nói tạm biệt dì Trương như nào, thậm chí đến liếc nhìn Niếp Niếp một cái tôi cũng không nhìn liền lững thững bước về nhà.
Nếu như tôi vẫn không nghĩ ra cách nào thì sẽ lại phải rời xa Niếp Niếp lần nữa, rồi không biết đến bao giờ tôi mới có thể gặp được con bé, nghĩ đến đây tim tôi tan nát.
Nên làm thế nào đây? Nên làm thế nào đây?
Tôi đi đi đi lại ở phòng khách, trong lòng không khỏi lo lắng, đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra nổi cách gì mà chỉ nghĩ đến câu nói của Trịnh Mĩ Ni.
“Giành được thì giành, không giành được đành chịu thua, không thì làm đơn kiện đi…”
Làm đơn kiện? Kiện người như người ta ư? Trừ phi tôi bị điên!
Vậy chỉ còn cách giành và thua thôi!
Đi đi đi lại vài vòng, tôi cũng chẳng có người bàn bạc cùng, một mình lặng lẽ tự quyết định, nhất định phải giành lại được đứa bé về!
Đem tất cả các giấy chứng nhận và tiền để trong túi xách ra, tôi đã chuẩn bị chu đáo, chỉ cần lần sau gặp được Niếp Niếp, có cơ hội tôi sẽ lập tức đưa con bé đi.
Nhưng làm gì có cơ hội dễ dàng như vậy chứ, tôi mong ngóng ngày nào cũng “vô tình” gặp được dì Trương, nhưng chẳng có ngày nào tìm được cơ hội.
Nóng lòng như lửa đốt, miệng mọc lên mấy nốt nhiệt đến ăn cơm còn đau không mở được mồm. Nhưng vì đứa bé trong bụng tôi không dám uống thuốc nên đành chịu đựng như vậy, cho đến một ngày, cuối cùng thời cơ cũng đến.
Dì Trương để quên đồ bên trong biệt thự, dì ấy để đứa bé ở ngoài cửa biệt thự nhờ tôi trông giùm để vào lấy đồ rồi ra ngay.
Tôi mạnh miệng đồng ý, tôi vui sướng tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Canh chừng bóng dì Trương khuất trong ngôi biệt thự, tôi ẵm Niếp Niếp sải bước chạy.
Con bé rất ngoan, chỉ nhìn tôi cười khanh khách, có lẽ là do vừa ẵm vừa chạy nên con bé tỏ ra rất thích thú.
“Niếp Niếp, con ngoan nhé, mẹ với con sắp được ở bên nhau mãi mãi rồi.” Tôi thở hổn hển nói với con bé, cười với nó.
Ngay trước mắt là cổng khu biệt thự, tôi vui mừng, chỉ cần bước chân ra khỏi cánh cổng ấy là tôi với Niếp Niếp có thể cao chạy xa bay rồi!
Thế nhưng, vừa mới chạm chân đến cánh cổng ấy thì đột nhiên tôi bị bảo vệ kéo lại: “Cô Đổng, cô ẵm đứa trẻ của gia đình tầng 8 đi đâu vậy?”
Chân tôi bỗng khựng lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Tôi….”
“Kêu người gọi điện cho tầng 8, hỏi họ chuyện gì xảy ra?” Người đó lập tức quay đầu lại dặn dò người phía sau.
Đôi chân tôi mềm nhũn ra, không đến một giây liền phản ứng lại, ẵm đứa bé chạy thẳng ra ngoài.
Đám bảo vệ đó có lẽ không nghĩ là tôi sẽ làm như vậy nên phản ứng có phần hơi chậm, tôi chạy ra khỏi khu biệt thự một cách suôn sẻ.
Thế nhưng ngoài đường vắng tanh không một bóng người, ngay cả một chiếc taxi chạy qua cũng không có.
Tôi ẵm đứa bé chạy rất nhanh, bỏ lại phía sau lưng tiếng ồn ào náo động phảng phất như tiếng hét của dì Trương.
Bọn họ đuổi theo rồi! Tôi không ngớt lo sợ.
“Niếp Niếp, mẹ là mẹ của con. Con không được quên mẹ nghe chưa, mẹ là mẹ của con!” Tôi dốc hết sức nói to với Niếp Niếp đang được ẵm trước ngực, còn con bé có lẽ bị tôi vừa chạy vừa ẵm quá chặt nên khó chịu nhăn mặt cau mày khóc lên.
Tôi sốt ruột nhìn về phía xa xa có chiếc taxi đang đến mà lòng vui mừng khôn xiết, đây chẳng phải “trời có mắt thương người” mà các cụ hay nói sao?
Thế nhưng mừng rỡ chưa đầy nửa phút, sau lưng tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng gần, và rồi tôi bị bắt lại ngay sau đó.
Niếp Niếp lại bị người ta giật đi mất, trước ánh mắt phẫn nộ của dì Trương tôi bị bảo vệ còng tay đưa về đồn cảnh sát.
“Nó là con của tôi!” Trên đường đi tôi vừa khóc vừa nói cả trăm lần nhưng không ai thèm nghe.
“Đồng Kha Kha, cô đừng có càn quấy thêm nữa! Gọi người nhà cô đến đây đi!” Nữ sĩ quan cảnh sát trong đồn cảnh sát lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi làm sao dám để bố mẹ đến đây được chứ, thứ nhất là khoảng cách rất xa, thứ hai là sức khỏe họ không cho phép, chỉ sợ nghe đến việc tôi phải vào đồn cảnh sát là họ đã bị dọa sống chết rồi.
Dân đen như chúng tôi làm gì có ai qua lại với cảnh sát bao giờ.
Thấy tôi không nói gì, nữ sĩ quan cảnh sát mất kiên nhẫn: “Đồng Kha Kha, cô bây giờ có dính nghi đến lừa đảo buôn bán trẻ vị thành niên cô biết chưa? Có biết cô sẽ bị phạt bao nhiêu năm tù không? Còn không mau thông báo cho người nhà đến đưa đồ, mời luật sư đi ….”
Nữ sĩ quan cảnh sát nói một phen sau đó bỏ đi, bỏ lại tôi với mớ suy nghĩ hỗn độn, phòng giam lạnh như băng khiến cả người tôi run lên.
Càng suy nghĩ kĩ tôi càng run cầm cập, nữ sĩ quan cảnh sát nói không sai, nếu tôi không thể chứng minh mình vô tội, có lẽ tôi phải ngồi trong ngục giam mấy năm cũng chẳng ngờ!
“Không! Tôi vô tội. Đứa bé đó là con của tôi! Là bọn họ cướp con của tôi, là bọn họ có tội, không phải là tôi!” Tôi víu lấy thanh lan can thép hét lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.