Chương 118: Hết lời
Lạc Đồ Đồ
08/02/2021
Thông qua khe trên cửa nhìn thấy người đến, tôi chần chừ một lát mới mở cửa.
“Kha Kha!”
Trình Gia Tiên vội vàng len vào: “Kha Kha, sao cậu không nghe điện thoại của mình, cũng không thèm gọi lại?”
Tôi lui sang một bên rồi nhìn cô ta: “Trình Gia Tiên, tôi cảm thấy giữa chúng ta không còn gì để nói cả.”
Trình Gia Tiên lập tức biến sắc.
“Kha Kha!” Cô ta vội gọi tên tôi, giơ tay muốn nắm lấy cánh tay tôi, “Để mình giải thích, cậu nghe mình giải thích đi.”
“Có gì để mà giải thích đâu?” Tôi tránh cô ta, hờ hững nhìn cô ta.
“Không phải thế, Kha Kha, cậu nghe mình nói, mình vốn không nghĩ…” Trình Gia Tiên đỏ mặt cúi đầu nói.
Không đợi cô ta nói xong, tôi liền cười lạnh nhạt: “Không nghĩ làm sao? Không nghĩ cướp chồng tôi? Không nghĩ mọi chuyện sẽ đến nước này?”
“Trình Gia Tiên, chuyện gì cô cũng làm rồi, giờ còn muốn nói hết lời hay nữa cơ à? Đời này nào có chuyện tốt thế! Làm cũng làm rồi, còn gì để nói cơ chứ!”
Trình Gia Tiên choáng váng, buồn bã nhìn tôi: “Cậu…. Sao cậu lại nói thế…”
“Sao tôi không thể nói thế?” Tôi cười lạnh lẽo nói, “Lẽ nào tôi còn phải đội ơn cảm tạ cô đã bán đứng tôi? Cảm ơn cô muốn sinh con cho Hạng Chương? Trình Gia Tiên, tôi biết cô với Hạng Chương xem tôi như con ngốc, nhưng mà tôi không ngu thế đâu.”
“Mình không bán đứng cậu!” Trình Gia Tiên hét lên.
Nhìn khuôn mặt có vẻ ấm ức của cô ta, tôi cảm thấy ghê tởm vô cùng: “Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, cô đi đi.”
“Kha Kha!” Trình Gia Tiên vội vã nắm chặt cánh tay tôi, vội nói, “Cậu tin mình đi, mình không hề phản bội cậu, mà cho dù giữa cậu và Hạng Chương có xảy ra chuyện gì, mình cũng sẽ không có gì với anh ta được…”
“Bao nhiêu năm nay, mình luôn im lặng nhìn hai người, mình nghĩ, nếu tình cảm của hai người vẫn luôn tốt đẹp thì mình cũng sẽ buông tay, thế nhưng cả hai kết hôn chỉ được một năm liền tan vỡ, anh ấy không yêu cậu nữa rồi!”
“Kha Kha, anh ấy không yêu cậu! Lẽ nào cậu không biết hay sao? Nếu bảo nhường cho người phụ nữ khác, thôi thì cậu nhường cho mình còn hơn, mình thích anh ấy, anh ấy cũng thừa nhận có cảm tình với mình, cậu tác thành cho bọn mình không được sao?”
Lúc nói mấy lời này, đôi mắt của Trình Gia Tiên như sáng rực lên, tựa như cô thiếu nữ đắm chìm trong tình yêu.
Chưa bao giờ nhìn thấy một Trình Gia Tiên như thế, tôi đột nhiên nhận ra rằng, từ lúc quen biết Trình Gia Tiên đến giờ, cô ta đã thay không biết bao nhiêu bạn trai, thế nhưng chưa từng lộ ra vẻ mặt chỉ có của thiếu nữ đang yêu như bây giờ.
Cô ta thật sự yêu Hạng Chương!
Tôi đột nhiên không biết nên giận hay thương hại cô ta nữa, bởi lẽ người đàn ông mà cô ta yêu, rất đáng sợ, tôi dùng thời gian 10 năm mới hiểu được Hạng Chương, mà cô ta vẫn chẳng hề hay biết.
“Cô…” Tôi mệt mỏi nhìn cô ta, “Cô yêu anh ta? Bắt đầu từ lúc nào? Sao cô lại yêu anh ta?”
“Mình không biết.” Trình Gia Tiên thở dài, nhớ lại bảo, “Có lẽ là lúc vừa vào đại học? Cậu bị ốm, đêm hôm khuya khoắt mà anh ấy chẳng chần chừ chạy đến đưa cậu đi viện, cả đêm không ngủ để trông cậu…”
“Mình không biết, dù sao, anh ấy không giống với những người đàn ông khác.”
Đôi mắt Trình Gia Tiên lơ đãng, như thể đang chìm đắm trong hồi ức: “Đồng Kha Kha, cậu có biết lúc đi học, có biết bao người hâm mộ cậu không? Một người con trai như Hạng Chương thật sự rất hiếm có.”
“Nếu cậu mà hỏi kế hoạch tương lai với những tên con trai đó, thì bọn họ cũng không nói ra được, bọn họ chỉ muốn được cùng cậu đi khách sạn.”
“Nhưng Hạng Chương thì khác, anh ấy yêu thương cậu, nuông chiều cậu, mà chưa bao giờ đòi cậu dùng lần đầu tiên để chứng minh cậu yêu anh ta.”
“Mà anh ấy còn rất chung tình, ngoại trừ người phụ nữ tên Kiều Kha Nguyên kia, anh ấy cũng chưa từng để ý đến bất kì người con gái nào khác. Mình nghĩ nếu không phải hai cậu có vấn đề về tình cảm thì anh ấy cũng chẳng thèm để ý đến Kiều Kha Nguyên đâu.”
“Kha Kha…” Trình Gia Tiên giọng run run gọi tên tôi, “Mình, mình thật sự chưa từng muốn làm tổn thương cậu, chỉ là mình không kiềm chế được tình cảm của mình…”
Vừa nói, nước mắt cũng bắt đầu tràn mi, đáng thương mà nhìn tôi, như đang cầu xin sự tha thứ từ tôi.
Những lời của cô ta gợi lên hồi ức của tôi, khóe mũi cũng thấy cay cay.
Sao tôi lại không giống như lời cô ta vừa nói, mà đối với Hạng Chương chung tình không dứt.
Nếu không phải do Hạng Chương dịu dàng săn sóc như thế, thì sao tôi lại đồng ý lấy anh ta?
Thế nhưng tất thảy, bây giờ nhìn lại, thì lại là gì cơ chứ?
Đó chỉ là thủ đoạn dụ tôi mắc câu mà thôi!
“Kha Kha, trước giờ mình chưa cầu xin cậu điều gì, chúng ta quen biết nhiều năm thế rồi, mình chỉ xin cậu lần này, xin cậu nhường anh ấy cho mình, được không? Cậu muốn đền bù thế nào mình cũng chịu! Thật đấy!”
Trình Gia Tiên kéo tôi lại, khẩn thiết nói.
Tôi im lặng nhìn cô ta: “Trình Gia Tiên, cô sẽ hối hận đấy.”
“Mình sẽ không! Sẽ không đâu! Đã bao nhiêu năm rồi, mình đã sớm nghĩ kĩ rồi, dù thế nào mình cũng yêu anh ấy, yêu anh ấy là điều mà cả đời này mình không không bai giờ hối hận!”
Trình Gia Tiên vội vã nói, như thể đang thề thốt với tôi vậy: “Kha Kha, cậu tin mình đi, mình sẽ không để cậu chịu thiệt, bây giờ cậu không có việc làm, mà còn phải tìm Nám Nám đúng không? Mình cho cậu tiền! Cậu cần bao nhiêu cứ nói, mình đều cho cậu, cậu…”
“Cậu có thể…nhường Hạng Chương cho mình không…”
Nhìn dáng vẻ của Trình Gia Tiên hiện giờ, trong lòng tôi rất hỗn loạn, giận dữ và đau thương dường như đã sớm rời đi, tôi chỉ muốn nói, có tiền thật tốt, có tiền có thể muốn gì được nấy, thậm chí là lý lẽ đương nhiên như bây giờ, nói mua một con người!
“Trình Gia Tiên!” Tôi hít một hơi thật sâu. “Tôi và Hạng Chương…tôi không muốn nói nhiều, cô có nguyện vọng gì, thì đi nói với Hạng Chương, chỉ cần anh ta đề nghị ly hôn, tôi sẽ lập tức đồng ý, không nói hai lời!”
“Thật sao?” Trình Gia Tiên ngạc nhiên mà vui vẻ nhìn tôi, “Cậu không giận chứ? Cậu thật sự…thật sự đồng ý rời bỏ Hạng Chương?”
“Đúng! Tôi đồng ý! Mà còn không cần cô cho đồng nào!” Tôi mặt không biểu cảmc mà nhìn cô ta, “Chỉ cần cô thể khiến anh ta mở miệng nói ly hôn!”
“Được! Anh ấy nhất định sẽ làm!” Trình Gia Tiên vui vẻ reo lên, “Kha Kha, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu! Mình không biết phải nói gì cho phải…nhưng….dù sao thì cảm ơn cậu! Mình, mình đi nói với anh ấy!”
Trình Gia Tiên vui vẻ đến nói năng lộn xộn, nói xong liền vội chạy ra ngoài, có vẻ là vội đi tìm Hạng Chương.
Nhìn cô ta vui vẻ tung tăng, lại khiến tôi nhớ lại mình trước đây, trước ngày hẹn hò đầu tiên với Hạng Chương, có lẽ tôi cũng vui vẻ tung tăng như thế, nghĩ rằng bản thân đang chạy nhanh tiến đến tương lai hạnh phúc.
Thế nhưng…
“Trình Gia Tiên!” Tôi không nhịn được mà kêu cô ấy.
Trình Gia Tiên đứng lại, quay đầu nhìn tôi, trên khuôn mặt xinh đẹp phát ra tia sáng hạnh phúc, lúc nhìn tôi, lại có chút co rúm lại: “Kha Kha, cậu hối hận rồi ư?”
Tôi lắc đầu.
“Trình Gia Tiên, sau này cô có hối hận, cùng đừng tìm tôi khóc.” Tôi thản nhiên nói.
“Không đâu!” Trình Gia Tiên nói một cách kiên định.
Nhìn cô ta đi vào thang máy, tôi mím môi mà đóng cửa lại.
Tôi cũng đã nói hết lời với cô ta, tôi chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cô ta, thế mà cô ta lại làm những chuyện đó với tôi, tôi cũng chẳng có gì thẹn với lòng mình.
Sau đó, tôi đã trải qua hai ngày trong yên bình, Trình Gia Tiên không xuất hiện, Hạng Chương cũng không biết đang bận bịu gì, cả ngày không thấy tăm hơi đâđâu, mà Hạ Khải Quyền nhìn thấy tôi liền mặt nặng mày nhẹ, như thế tôi nợ anh ta mấy trăm vạn vậy.
Có một hôm, Hạng Chương trở về với khuôn mặt vui vẻ.
Thậm chí ngay cả lúc nhìn thấy tôi, anh ta cũng cười rất vui vẻ.
Tôi nhíu mày, đang định trốn về phòng mình, anh ta đột nhiên gọi tôi: “Đồng Kha Kha.”
Tôi vốn định vờ như không nghe thấy, nhưng anh ta lại nói tiếp: “Công việc của tôi hai hôm nữa là được khôi phục rồi, còn được tăng lương.”
Tôi đứng khựng lại, tôi không thể tin nổi mà nhìn anh ta: “Cái gì?”
Sao lại có thể thế được?
Là tôi khiến Cố Thanh Thiên đuổi việc anh ta, sao anh ta có thể đi làm lại? Cho dù trong tay anh ta có nhược điểm của giám đốc công ty thì kẻ đó cũng không thể nào phản lại lời của Cố Thanh Thiên được.
“Sao? Rất kinh ngạc?” Hạng Chương đắc ý mỉm cười, “Cố tổng đích thân ra lệnh, hai ngày nữa là tôi có thể phục chức! Có phải rất vui hay không?”
Vui?
Sao có thể vui được? Tôi hận không thể tát anh ta hai cái, tát cái nụ cười gai mắt kia của anh ta.
Xảy ra chuyện gì? Sao Cố Thanh Thiên lại quyết định như thế?
“Anh…anh làm thế nào?” Tôi không nhịn được hỏi.
Anh ta cười một cách thần bí: “Tôi nói rồi, tôi có cách mà!”
Tôi đột nhiên rùng mình, đột nhiên nhớ đến, Trình Gia Tiên kể cho Hạng Chương nghe về chuyện của tôi và Cố Thanh Thiên, chẳng lẽ anh ta lấy chuyện này đi uy hiếp Cố Thanh Thiên?
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, trong lòng ngày càng hoảng loạn.
“Anh, anh đi gặp Cố Thanh Thiên đúng không? Anh nói gì với anh ta?”
“Cô đừng quản chuyện này!” Hạng Chương nhướn mày nói, “Chỉ cẩn kết quả tốt là được rồi.”
Bộ dạng vô lại của anh ta khiến tôi tức đến run lên: “Hạng Chương! Đừng nói là anh lại đem tôi ra bán?”
“Không đâu, cô yên tâm!” Anh ta cười nói, “Chuyện trước đây của cô với Cố Thanh Thiên thì bỏ qua đi, bây giờ tôi còn đợi cô giúp tôi và Tiểu Hạ sinh con trai cơ mà, sao có thể giao cô cho anh ta?”
“Nhưng mà, nói gì thì nói, cô ngủ với anh ta lâu như thế, sao không biết đường mà lấy chút tiền chứ? Thật là vô dụng…”
Anh ta lắc đầu chậc chậc, bĩu môi: “Thôi, coi như cũng không uổng công cô ngủ với anh ta. Việc này dừng ở đây, nhưng đừng có để tôi thấy cô với anh ta lại gian díu, nghe không?”
Nói xong, lườn tôi một cái rồi đi về phòng của anh ta và Hạ Khải Quyền, còn đóng cả cửa, có lẽ là định gọi điện cho Hạ Khải Quyền.
Tôi ngỡ ngàng đứng đó một lúc, trong lòng càng bất an hơn.
Không thể như thế được! Anh ta rốt cuộc đã nói gì với Cố Thanh Thiên?
Tôi không nhịn được mà muốn mở cửa hỏi anh ta, rồi lại nghe thấy tiếng điện thoại vọng ra từ phòng ngủ.
Tôi chần chờ một lát, đi vào phòng ngủ nhìn di động, trái tim bỗng chốc đập điên cuồng, vội nghe máy rồi hỏi: “Toàn tiên sinh, có phải có tin tức gì rồirôkhông không?”
“Ừm, cô Đồng có thời gian chứ? Chúng ta gặp nhau một lát?” Toàn Hà Đăng trầm giọng nói.
“Có! Tôi có! Chúng ta gặp ở đâu?” Tôi hỏi vội.
“Cô đến phòng làm việc của tôi đi, ở số 153 đường Thượng Hải, phòng 601 tầng 9 tòa nhà A khu Mỹ Nhĩ.”
Tôi nhắc lại địa chỉ một lần, vội đến độ hận không thể bay qua.
“Toàn tiên sinh, tôi lập tức qua đó, anh đợi một lát.”
Nói tạm biệt với Toàn Hà Đăng, tôi lấy túi vội chạy ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Hạng Chương đang từ phòng đi ra.
“Đồng Kha Kha, cô lại muốn ra ngoài?” Hạng Chương gọi tôi.
“Chuyện của tôi không khiến anh lo.” Tôi cười khỉnh, đóng sầm cửa đi luôn.
Chạy liền một mạch đến cổng khu, đúng lúc có taxi đi qua, tôi vội vẫy tay, lên xe.
“Bác tài, cho cháu đến số 153 đường Thượng Hải.”
Xe chạy như bay trên đường, lòng tôi nóng như lửa đốt, tim đập vô cùng nhanh, nhanh đến độ thở cũng khó khăn.
“Kha Kha!”
Trình Gia Tiên vội vàng len vào: “Kha Kha, sao cậu không nghe điện thoại của mình, cũng không thèm gọi lại?”
Tôi lui sang một bên rồi nhìn cô ta: “Trình Gia Tiên, tôi cảm thấy giữa chúng ta không còn gì để nói cả.”
Trình Gia Tiên lập tức biến sắc.
“Kha Kha!” Cô ta vội gọi tên tôi, giơ tay muốn nắm lấy cánh tay tôi, “Để mình giải thích, cậu nghe mình giải thích đi.”
“Có gì để mà giải thích đâu?” Tôi tránh cô ta, hờ hững nhìn cô ta.
“Không phải thế, Kha Kha, cậu nghe mình nói, mình vốn không nghĩ…” Trình Gia Tiên đỏ mặt cúi đầu nói.
Không đợi cô ta nói xong, tôi liền cười lạnh nhạt: “Không nghĩ làm sao? Không nghĩ cướp chồng tôi? Không nghĩ mọi chuyện sẽ đến nước này?”
“Trình Gia Tiên, chuyện gì cô cũng làm rồi, giờ còn muốn nói hết lời hay nữa cơ à? Đời này nào có chuyện tốt thế! Làm cũng làm rồi, còn gì để nói cơ chứ!”
Trình Gia Tiên choáng váng, buồn bã nhìn tôi: “Cậu…. Sao cậu lại nói thế…”
“Sao tôi không thể nói thế?” Tôi cười lạnh lẽo nói, “Lẽ nào tôi còn phải đội ơn cảm tạ cô đã bán đứng tôi? Cảm ơn cô muốn sinh con cho Hạng Chương? Trình Gia Tiên, tôi biết cô với Hạng Chương xem tôi như con ngốc, nhưng mà tôi không ngu thế đâu.”
“Mình không bán đứng cậu!” Trình Gia Tiên hét lên.
Nhìn khuôn mặt có vẻ ấm ức của cô ta, tôi cảm thấy ghê tởm vô cùng: “Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, cô đi đi.”
“Kha Kha!” Trình Gia Tiên vội vã nắm chặt cánh tay tôi, vội nói, “Cậu tin mình đi, mình không hề phản bội cậu, mà cho dù giữa cậu và Hạng Chương có xảy ra chuyện gì, mình cũng sẽ không có gì với anh ta được…”
“Bao nhiêu năm nay, mình luôn im lặng nhìn hai người, mình nghĩ, nếu tình cảm của hai người vẫn luôn tốt đẹp thì mình cũng sẽ buông tay, thế nhưng cả hai kết hôn chỉ được một năm liền tan vỡ, anh ấy không yêu cậu nữa rồi!”
“Kha Kha, anh ấy không yêu cậu! Lẽ nào cậu không biết hay sao? Nếu bảo nhường cho người phụ nữ khác, thôi thì cậu nhường cho mình còn hơn, mình thích anh ấy, anh ấy cũng thừa nhận có cảm tình với mình, cậu tác thành cho bọn mình không được sao?”
Lúc nói mấy lời này, đôi mắt của Trình Gia Tiên như sáng rực lên, tựa như cô thiếu nữ đắm chìm trong tình yêu.
Chưa bao giờ nhìn thấy một Trình Gia Tiên như thế, tôi đột nhiên nhận ra rằng, từ lúc quen biết Trình Gia Tiên đến giờ, cô ta đã thay không biết bao nhiêu bạn trai, thế nhưng chưa từng lộ ra vẻ mặt chỉ có của thiếu nữ đang yêu như bây giờ.
Cô ta thật sự yêu Hạng Chương!
Tôi đột nhiên không biết nên giận hay thương hại cô ta nữa, bởi lẽ người đàn ông mà cô ta yêu, rất đáng sợ, tôi dùng thời gian 10 năm mới hiểu được Hạng Chương, mà cô ta vẫn chẳng hề hay biết.
“Cô…” Tôi mệt mỏi nhìn cô ta, “Cô yêu anh ta? Bắt đầu từ lúc nào? Sao cô lại yêu anh ta?”
“Mình không biết.” Trình Gia Tiên thở dài, nhớ lại bảo, “Có lẽ là lúc vừa vào đại học? Cậu bị ốm, đêm hôm khuya khoắt mà anh ấy chẳng chần chừ chạy đến đưa cậu đi viện, cả đêm không ngủ để trông cậu…”
“Mình không biết, dù sao, anh ấy không giống với những người đàn ông khác.”
Đôi mắt Trình Gia Tiên lơ đãng, như thể đang chìm đắm trong hồi ức: “Đồng Kha Kha, cậu có biết lúc đi học, có biết bao người hâm mộ cậu không? Một người con trai như Hạng Chương thật sự rất hiếm có.”
“Nếu cậu mà hỏi kế hoạch tương lai với những tên con trai đó, thì bọn họ cũng không nói ra được, bọn họ chỉ muốn được cùng cậu đi khách sạn.”
“Nhưng Hạng Chương thì khác, anh ấy yêu thương cậu, nuông chiều cậu, mà chưa bao giờ đòi cậu dùng lần đầu tiên để chứng minh cậu yêu anh ta.”
“Mà anh ấy còn rất chung tình, ngoại trừ người phụ nữ tên Kiều Kha Nguyên kia, anh ấy cũng chưa từng để ý đến bất kì người con gái nào khác. Mình nghĩ nếu không phải hai cậu có vấn đề về tình cảm thì anh ấy cũng chẳng thèm để ý đến Kiều Kha Nguyên đâu.”
“Kha Kha…” Trình Gia Tiên giọng run run gọi tên tôi, “Mình, mình thật sự chưa từng muốn làm tổn thương cậu, chỉ là mình không kiềm chế được tình cảm của mình…”
Vừa nói, nước mắt cũng bắt đầu tràn mi, đáng thương mà nhìn tôi, như đang cầu xin sự tha thứ từ tôi.
Những lời của cô ta gợi lên hồi ức của tôi, khóe mũi cũng thấy cay cay.
Sao tôi lại không giống như lời cô ta vừa nói, mà đối với Hạng Chương chung tình không dứt.
Nếu không phải do Hạng Chương dịu dàng săn sóc như thế, thì sao tôi lại đồng ý lấy anh ta?
Thế nhưng tất thảy, bây giờ nhìn lại, thì lại là gì cơ chứ?
Đó chỉ là thủ đoạn dụ tôi mắc câu mà thôi!
“Kha Kha, trước giờ mình chưa cầu xin cậu điều gì, chúng ta quen biết nhiều năm thế rồi, mình chỉ xin cậu lần này, xin cậu nhường anh ấy cho mình, được không? Cậu muốn đền bù thế nào mình cũng chịu! Thật đấy!”
Trình Gia Tiên kéo tôi lại, khẩn thiết nói.
Tôi im lặng nhìn cô ta: “Trình Gia Tiên, cô sẽ hối hận đấy.”
“Mình sẽ không! Sẽ không đâu! Đã bao nhiêu năm rồi, mình đã sớm nghĩ kĩ rồi, dù thế nào mình cũng yêu anh ấy, yêu anh ấy là điều mà cả đời này mình không không bai giờ hối hận!”
Trình Gia Tiên vội vã nói, như thể đang thề thốt với tôi vậy: “Kha Kha, cậu tin mình đi, mình sẽ không để cậu chịu thiệt, bây giờ cậu không có việc làm, mà còn phải tìm Nám Nám đúng không? Mình cho cậu tiền! Cậu cần bao nhiêu cứ nói, mình đều cho cậu, cậu…”
“Cậu có thể…nhường Hạng Chương cho mình không…”
Nhìn dáng vẻ của Trình Gia Tiên hiện giờ, trong lòng tôi rất hỗn loạn, giận dữ và đau thương dường như đã sớm rời đi, tôi chỉ muốn nói, có tiền thật tốt, có tiền có thể muốn gì được nấy, thậm chí là lý lẽ đương nhiên như bây giờ, nói mua một con người!
“Trình Gia Tiên!” Tôi hít một hơi thật sâu. “Tôi và Hạng Chương…tôi không muốn nói nhiều, cô có nguyện vọng gì, thì đi nói với Hạng Chương, chỉ cần anh ta đề nghị ly hôn, tôi sẽ lập tức đồng ý, không nói hai lời!”
“Thật sao?” Trình Gia Tiên ngạc nhiên mà vui vẻ nhìn tôi, “Cậu không giận chứ? Cậu thật sự…thật sự đồng ý rời bỏ Hạng Chương?”
“Đúng! Tôi đồng ý! Mà còn không cần cô cho đồng nào!” Tôi mặt không biểu cảmc mà nhìn cô ta, “Chỉ cần cô thể khiến anh ta mở miệng nói ly hôn!”
“Được! Anh ấy nhất định sẽ làm!” Trình Gia Tiên vui vẻ reo lên, “Kha Kha, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu! Mình không biết phải nói gì cho phải…nhưng….dù sao thì cảm ơn cậu! Mình, mình đi nói với anh ấy!”
Trình Gia Tiên vui vẻ đến nói năng lộn xộn, nói xong liền vội chạy ra ngoài, có vẻ là vội đi tìm Hạng Chương.
Nhìn cô ta vui vẻ tung tăng, lại khiến tôi nhớ lại mình trước đây, trước ngày hẹn hò đầu tiên với Hạng Chương, có lẽ tôi cũng vui vẻ tung tăng như thế, nghĩ rằng bản thân đang chạy nhanh tiến đến tương lai hạnh phúc.
Thế nhưng…
“Trình Gia Tiên!” Tôi không nhịn được mà kêu cô ấy.
Trình Gia Tiên đứng lại, quay đầu nhìn tôi, trên khuôn mặt xinh đẹp phát ra tia sáng hạnh phúc, lúc nhìn tôi, lại có chút co rúm lại: “Kha Kha, cậu hối hận rồi ư?”
Tôi lắc đầu.
“Trình Gia Tiên, sau này cô có hối hận, cùng đừng tìm tôi khóc.” Tôi thản nhiên nói.
“Không đâu!” Trình Gia Tiên nói một cách kiên định.
Nhìn cô ta đi vào thang máy, tôi mím môi mà đóng cửa lại.
Tôi cũng đã nói hết lời với cô ta, tôi chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cô ta, thế mà cô ta lại làm những chuyện đó với tôi, tôi cũng chẳng có gì thẹn với lòng mình.
Sau đó, tôi đã trải qua hai ngày trong yên bình, Trình Gia Tiên không xuất hiện, Hạng Chương cũng không biết đang bận bịu gì, cả ngày không thấy tăm hơi đâđâu, mà Hạ Khải Quyền nhìn thấy tôi liền mặt nặng mày nhẹ, như thế tôi nợ anh ta mấy trăm vạn vậy.
Có một hôm, Hạng Chương trở về với khuôn mặt vui vẻ.
Thậm chí ngay cả lúc nhìn thấy tôi, anh ta cũng cười rất vui vẻ.
Tôi nhíu mày, đang định trốn về phòng mình, anh ta đột nhiên gọi tôi: “Đồng Kha Kha.”
Tôi vốn định vờ như không nghe thấy, nhưng anh ta lại nói tiếp: “Công việc của tôi hai hôm nữa là được khôi phục rồi, còn được tăng lương.”
Tôi đứng khựng lại, tôi không thể tin nổi mà nhìn anh ta: “Cái gì?”
Sao lại có thể thế được?
Là tôi khiến Cố Thanh Thiên đuổi việc anh ta, sao anh ta có thể đi làm lại? Cho dù trong tay anh ta có nhược điểm của giám đốc công ty thì kẻ đó cũng không thể nào phản lại lời của Cố Thanh Thiên được.
“Sao? Rất kinh ngạc?” Hạng Chương đắc ý mỉm cười, “Cố tổng đích thân ra lệnh, hai ngày nữa là tôi có thể phục chức! Có phải rất vui hay không?”
Vui?
Sao có thể vui được? Tôi hận không thể tát anh ta hai cái, tát cái nụ cười gai mắt kia của anh ta.
Xảy ra chuyện gì? Sao Cố Thanh Thiên lại quyết định như thế?
“Anh…anh làm thế nào?” Tôi không nhịn được hỏi.
Anh ta cười một cách thần bí: “Tôi nói rồi, tôi có cách mà!”
Tôi đột nhiên rùng mình, đột nhiên nhớ đến, Trình Gia Tiên kể cho Hạng Chương nghe về chuyện của tôi và Cố Thanh Thiên, chẳng lẽ anh ta lấy chuyện này đi uy hiếp Cố Thanh Thiên?
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, trong lòng ngày càng hoảng loạn.
“Anh, anh đi gặp Cố Thanh Thiên đúng không? Anh nói gì với anh ta?”
“Cô đừng quản chuyện này!” Hạng Chương nhướn mày nói, “Chỉ cẩn kết quả tốt là được rồi.”
Bộ dạng vô lại của anh ta khiến tôi tức đến run lên: “Hạng Chương! Đừng nói là anh lại đem tôi ra bán?”
“Không đâu, cô yên tâm!” Anh ta cười nói, “Chuyện trước đây của cô với Cố Thanh Thiên thì bỏ qua đi, bây giờ tôi còn đợi cô giúp tôi và Tiểu Hạ sinh con trai cơ mà, sao có thể giao cô cho anh ta?”
“Nhưng mà, nói gì thì nói, cô ngủ với anh ta lâu như thế, sao không biết đường mà lấy chút tiền chứ? Thật là vô dụng…”
Anh ta lắc đầu chậc chậc, bĩu môi: “Thôi, coi như cũng không uổng công cô ngủ với anh ta. Việc này dừng ở đây, nhưng đừng có để tôi thấy cô với anh ta lại gian díu, nghe không?”
Nói xong, lườn tôi một cái rồi đi về phòng của anh ta và Hạ Khải Quyền, còn đóng cả cửa, có lẽ là định gọi điện cho Hạ Khải Quyền.
Tôi ngỡ ngàng đứng đó một lúc, trong lòng càng bất an hơn.
Không thể như thế được! Anh ta rốt cuộc đã nói gì với Cố Thanh Thiên?
Tôi không nhịn được mà muốn mở cửa hỏi anh ta, rồi lại nghe thấy tiếng điện thoại vọng ra từ phòng ngủ.
Tôi chần chờ một lát, đi vào phòng ngủ nhìn di động, trái tim bỗng chốc đập điên cuồng, vội nghe máy rồi hỏi: “Toàn tiên sinh, có phải có tin tức gì rồirôkhông không?”
“Ừm, cô Đồng có thời gian chứ? Chúng ta gặp nhau một lát?” Toàn Hà Đăng trầm giọng nói.
“Có! Tôi có! Chúng ta gặp ở đâu?” Tôi hỏi vội.
“Cô đến phòng làm việc của tôi đi, ở số 153 đường Thượng Hải, phòng 601 tầng 9 tòa nhà A khu Mỹ Nhĩ.”
Tôi nhắc lại địa chỉ một lần, vội đến độ hận không thể bay qua.
“Toàn tiên sinh, tôi lập tức qua đó, anh đợi một lát.”
Nói tạm biệt với Toàn Hà Đăng, tôi lấy túi vội chạy ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Hạng Chương đang từ phòng đi ra.
“Đồng Kha Kha, cô lại muốn ra ngoài?” Hạng Chương gọi tôi.
“Chuyện của tôi không khiến anh lo.” Tôi cười khỉnh, đóng sầm cửa đi luôn.
Chạy liền một mạch đến cổng khu, đúng lúc có taxi đi qua, tôi vội vẫy tay, lên xe.
“Bác tài, cho cháu đến số 153 đường Thượng Hải.”
Xe chạy như bay trên đường, lòng tôi nóng như lửa đốt, tim đập vô cùng nhanh, nhanh đến độ thở cũng khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.