Chương 73: Hóa ra cố thanh thiên là vậy
Lạc Đồ Đồ
08/02/2021
“Đi ra ngoài đi.” Cố Thanh Thiên nói, có lẽ anh cũng không muốn tôi bị nhận ra.
Tôi đồng ý, xoay người đi, thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra tuy Tạ Yên Duyên tát tôi một cái, nhưng căn bản không để lại dấu trên gương mặt tôi.
Lúc đi ra, Lương Hảo Ly liếc nhìn tôi, tôi cười với cô ấy: “Không sao.”
“Làm việc đi.” Cô ấy gật đầu.
Rất nhanh, Cố Thanh Thiên và mẹ anh, còn có Tạ Yên Duyên cùng đi ra ngoài, tôi thoáng thấy vành mắt Tạ Uyển hơi đỏ.
Xét thấy những điều xấu xa mà Cố Thanh Thiên đã làm, tôi nghi là anh đã ức hiếp cô gái đó.
Đương nhiên, tôi ủng hộ, những cô gái tùy tiện như thế cần phải được giáo huấn.
Chúng tôi đứng đó nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, Triệu Văn Mãnh nhanh nhẹn chạy đến nhấn nút thang máy, một lát sau mới chạy lại nói hủy bỏ cảnh báo, Cố tổng cũng sẽ không quay lại.
Các đồng nghiệp như được sống lại, tôi vừa định ngồi xuống thì kinh ngạc phát hiện tất cả mọi người đã vây quanh tôi.
“Làm gì vậy?” Tôi lại càng hoảng sợ.
Lương Hảo Ly nói: “Đồng Kha Kha, hôm qua cô và Cố tổng đã đi đâu?”
“Đi đâu là đi đâu? Chẳng đi đâu cả.” Tôi chớp mắt nói, cố gắng làm ngơ không hiểu.
“Cô hãy thành thật nói đi, có phải Cố tổng đi tìm phụ nữ hay không? Người phụ nữ đó tìm được ở đâu?” Lương Hảo Ly truy hỏi.
Lúc này tôi thật sự mờ mịt: “Người phụ nữ nào chứ?”
“Không phải chứ? Lẽ nào cô không biết? Hôm qua Cố tổng đi coi mắt Tạ tiểu thư, có người nói lúc anh ấy đi có đưa theo một người phụ nữ cực nóng bỏng khiến Tạ tiểu thư giận điên lên.” Tiết Tâm Di nói.
Tim tôi đập thình thịch, kiên trì cười ngây ngô: “Tôi không biết người phụ nữ nào nóng bỏng quyến rũ cả.”
“Vậy hôm qua cô và Cố tổng ra ngoài làm gì?” Triệu Văn Mãnh nhíu mày nhìn tôi.
Tôi ngẩn ngơ, cười gượng hai tiếng: “Ha ha… Ha ha… Kỳ thực tôi chỉ giúp Cố tổng làm vài việc vặt, thay anh ấy lấy một vài thứ rồi đi.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Lương Hảo Ly trừng mắt nhìn tôi: “Vậy cô chưa từng gặp người phụ nữ kia, cũng chưa từng gặp Tạ Yên Duyên?”
“Không có, mọi người nói gì tôi hoàn toàn không hiểu.” Tôi cảm thấy thời khắc đó tôi cực giống một cô thỏ trắng ngây thơ vô số tội: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Thấy mẹ của Cố tổng tới, cả cô tiểu thư xinh đẹp đó cũng tới, chuyện gì thế?”
Tôi làm bộ rất tò mò, Tiết Tâm Di hảo tâm giải thích cho tôi một phen.
Cố Thanh Thiên bị bắt đi coi mắt, anh tỏ thái độ không hợp tác, tìm một cô gái xinh đẹp đưa đi cùng, còn nói đó là người phụ nữ của mình khiến đối tượng xem mặt là Tạ Yên Duyên tức điên ngay tại đó, trở về nói với người nhà việc này.
Tạ gia là ai? Đó là nhân vật có mặt mũi trên thương trường, nghe nói khuê nữ chịu ấm ức lớn như vậy, ngay lập tức gọi điện thoại mắng vốn nhà Cố Thanh Thiên một trận, cơn tức tuần hoàn, người nhà Cố Thanh Thiên lại mắng anh một trận.
Hôm nay, mẹ Cố Thanh Thiên nghe nói việc này, chạy tới mắng anh một trận, sau đó còn bắt Cố Thanh Thiên mời Tạ Yên Duyên tới đây để nói lời xin lỗi với cô ta.
Tôi đã trải qua một nửa chuyện này, một nửa kia chưa nghe nói, nhìn Tiết Tâm Di tường thuật sinh động, kỳ thực tôi rất hiếu kỳ.
“Tiết Tâm Di, sao cái gì cô cũng biết thế, cứ như tận mắt nhìn thấy vậy.”
“Chính là lúc cô trốn trong toilet, chúng tôi đều biết hết.” Cô dương dương đắc ý nói.
Tôi không khỏi bóp cổ tay: “Sớm biết thế tôi đã không trốn rồi!”
“Ây da! Chả thú vị gì hết, cứ tưởng hôm qua cô có tin tức về việc đó, kết quả không có gì cả!” Tiết Tâm Di thở dài, khoát khoát tay ngồi xuống làm việc, những người khác cũng tan tác như chim muông.
Tôi nhíu mày ngồi xuống vị trí của mình, nghĩ kỹ về lời Tiết Tâm Di nói, cứ cảm thấy logic có vấn đề.
“Không đúng, Tiết Tâm Di, tin tức của cô có vấn đề.” Tôi nhịn không được hỏi: “Nếu hôm qua nhà Cố tổng biết, vì sao hôm nay mẹ anh ấy mới tới tìm?”
“Cô không biết ư?” Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi cũng kinh ngạc nhìn cô ấy: “Tôi không biết gì?”
Cô ấy lập tức thần bí cười hì hì bu lại: “Đồng Kha Kha, cô thật đúng là ngốc, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không biết, lẽ nào cô không biết Cố tổng là con riêng của Cố gia sao?”
“Cái gì?” Tôi thật sự kinh ngạc: “Con riêng?”
“Đúng vậy, chủ tịch trước là Cố Hồng Minh, cô biết không? Lúc còn trẻ ông ngoại tình với nhị phu nhân, sinh hạ Cố tổng…”
Theo thông tin từ Tiết Tâm Di, tôi mới biết được người phụ nữ vừa đến là Điền Lam, vốn là thư ký của Cố Hồng Minh, quyến rũ chủ tịch sinh ra Cố Thanh Thiên khiến phu nhân của chủ tịch Sử Viên Thanh tức gần chết.
Bởi vì chuyện này, Sử Viên Thanh và Cố Hồng Minh làm ầm ĩ rất căng, kiên quyết không để ông nhận đứa con Cố Thanh Thiên này, đồng thời còn phong tỏa kinh tế Điền Lam và Cố Thanh Thiên, muốn đuổi tận giết tuyệt hai mẹ con họ.
Lúc đầu, Cố Thanh Thiên không vào được cửa Cố gia, ai ngờ mười năm trước, con trai nối dõi của Cố gia xảy ra tai nạn giao thông chết. Cố Hồng Minh và Sử Viên Thanh cả đời chỉ có một trai một gái, con trai chết, tinh thần hai người sa sút nghiêm trọng, nhưng tập đoàn Thiên Hoa lại không thể để con gái kế thừa, bởi nếu thế sẽ đổi thành họ khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, họ quyết định bồi dưỡng Cố Thanh Thiên lúc đó đã hai mươi tuổi, mà Điền Lam mẹ quý nhờ con thành công trở thành nhị phu nhân của Cố Hồng Minh, có điều không được phép vào cửa Cố gia, chỉ sống ở bên ngoài.
May mắn, Cố Thanh Thiên khá giống Cố Hồng Minh, muốn đầu óc có đầu óc, muốn năng lực có năng lực, vô cùng xuất sắc, bởi vì lý do sức khỏe, năm năm trước, Cố Hồng Minh đã giao tập đoàn Thiên Hoa cho Cố Thanh Thiên.
Nhưng quan hệ giữa anh và đại phu nhân Sử Viên Thanh không tốt lắm, xem mắt lần này là do Sử Viên Thanh sắp xếp, anh chống đối mới xảy ra việc này.
Nghe xong chân tướng, tôi có cảm giác một cánh cửa mở ra trước mắt, phát hiện một ảo giác của thế giới mới.
Hóa ra Cố Thanh Thiên là như vậy, chẳng trách tính tình cổ quái, nhất định từ nhỏ đã phải lớn lên với cái mác con riêng, tâm lý vặn vẹo!
Trong lòng tôi thấy lạ, không thể nói rõ đó là cảm xúc cười trên nỗi đau của người khác hay là cảm giác thương hại anh.
Đến khi tôi bình tĩnh lại, tin tức bát quái trong phòng làm việc lại đổi hướng.
Nói thật, trước đây ở phòng nghiệp vụ, nhìn từng thư ký lạnh lùng kiêu ngạo, quả thực không dám nhiều lời, kết quả không ngờ, mấy thư ký này thích tám vô cùng, Triệu Văn Mãnh hay Lưu Tùng Nguyên còn tám hơn cả bà tám.
Chủ đề tám chuyện lại chuyển sang một hướng mới.
“Nghe nói người phụ nữ đi cùng Cố tổng có vóc dáng nóng bỏng cực kỳ!” Triệu Văn Mãnh vừa nói vừa khua tay múa chân miêu tả khiến người ta phải khen ngợi.
“Phụt! Ngực to như vậy, chắc là độn nhỉ? Không biết đã nhét bao nhiêu túi nước biển!” Tiết Tâm Di đầy vẻ khinh bỉ: “Theo tôi thấy, Tạ tiểu thư vẫn xinh đẹp nhất, hiện tại nét đẹp thịnh hành là kiểu như cô ấy, tươi mát, tự nhiên, tựa như tiên nữ hạ phàm!”
Lưu Tùng Nguyên xùy xùy lên tiếng: “Đó là thẩm mỹ của các cô gái, theo như các chàng trai chúng tôi, kiểu như Tạ tiểu thư chỉ để nhìn thôi, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, nhìn như tấm áp phích.”
“Đúng, đúng, tôi cũng nghĩ thế! Cô gái đi cùng Cố tổng đẹp hơn, đã có dáng dấp lại có xúc cảm, buổi tối ôm ngủ chỉ có thoải mái trở lên.” Triệu Văn Mãnh cười hì hì nói.
Tiết Tâm Di lập tức nổi giận, vỗ bàn: “Hai tra nam các anh có thể tém bớt lại được không? Sao có thể xấu xa như thế, nơi này chính là phòng làm việc đó!”
Mắt thấy sắp cải vã, Lương Hảo Ly nhíu mày kết thúc chủ đề: “Được rồi được rồi, tất cả chớ ồn ào, phải làm việc rồi.”
Tiết Tâm Di hừ hừ làm tiếp, Triệu Văn Mãnh chưa từ bỏ ý định kích cô: “Mình không có thì đố kị người khác có, cô xem Đồng Kha Kha người ta, không có gì cả, cũng không nói gì.”
Tôi chỉ ngồi ở đó không nói tiếng nào, tôi nào có trêu ai ghẹo ai?
Tôi trừng mắt nhìn Triệu Văn Mãnh, không nói lời nào, hắn cười cười xấu hổ: “Hì hì, ý tôi không phải thế, cô không phải là không có gì cả, cô có Hạng Chương, đàn ông như vậy trên đời khó tìm, cô phải quý trọng đó.”
Nói cách khác, chính là nói chỉ có Hạng Chương bị mù mới cưới tôi thôi?
Tôi tức đến mức nghiến răng.
Tiết Tâm Di gọi tôi một tiếng: “Đồng Kha Kha, đừng để ý đến hắn, hắn chính là như vậy nên mới không tìm được vợ!”
Tôi trừng mắt nhìn Triệu Văn Mãnh, bĩu môi nói: “Người ta vẫn nói loại đàn ông đáng ghét nhất chính là ăn trong chén còn nhìn trong dĩa, mơ tưởng trong nồi.”
“Theo tôi thấy, loại đàn ông còn đáng ghét hơn loại này thực ra là cái loại rõ ràng không có gì cả, mỗi ngày chỉ biết hít không khí mà sống, còn chê chén dơ dĩa bẩn nồi thối, điển hình chính là kiểu người không ăn được nho thì chê nho xanh!”
“Phụt!” Tiết Tâm Di bật cười: “Nói rất hay!”
Triệu Văn Mãnh xấu hổ: “Đồng Kha Kha, không nhìn ra miệng cô còn lợi hại hơn cả Tiết Tâm Di.”
“Được rồi, xong chưa vậy? Định ở lại tăng ca hết à?” Lương Hảo Ly quát lên.
Tôi và Tiết Tâm Di nhìn nhau, thè lưỡi, cúi đầu vội vàng làm việc tiếp.
Giờ tan làm, Tiết Tâm Di nhiệt tình khác thường với tôi, kéo tôi cùng đi thang máy, không ngừng nói xấu Triệu Văn Mãnh, sau cùng còn hỏi tôi: “Đồng Kha Kha, cô thật sự không biết cô gái đi cùng Cố tổng ở đâu sao?”
“Không biết.” Tôi cứng đầu nói.
Dù gì thì sau khi trang điểm, đến tôi còn không nhận ra mình, người khác cũng đừng mong nhận ra, chỉ cần tôi không thừa nhận thì sẽ không ai biết.
Đi ra thang máy mới được hai bước, Tiết Tâm Di đột nhiên chỉ vào phía trước, lên tiếng: “Đồng Kha Kha, chồng cô…”
Tôi ngẩng đầu, đúng lúc thấy Hạng Chương và Kiều Kha Nguyên vai kề vai nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn nhau cười đi về phía chúng tôi.
“Ừm.” Tôi thật thà đáp, nhìn bọn họ đi đến trước mặt tôi.
“Kha Kha, em về nhà trước đi, anh mới quay lại đây, còn có chút việc phải làm, tối nay về hơi muộn.” Hạng Chương nói với tôi, Kiều Kha Nguyên chỉ lẳng lặng nhìn tôi cười.
Nụ cười của cô ta khiến tôi cảm giác rất bối rối, tôi lúng túng gật đầu, sau đó nhìn bọn họ đi vào thang máy.
“Đồng Kha Kha, không nhìn ra chồng cô cười khá là đẹp trai đó.” Tiết Tâm Di vô tư nói.
“Cũng ổn.” Tôi cười cười với cô ấy.
Sau khi chia tay, tôi chờ xe ở trạm bus, mờ mịt nhìn mặt đất trước mắt.
Đã bao lâu rồi tôi chưa thấy Hạng Chương lộ ra nụ cười như thế? Một năm? Hai năm?
Tiết Tâm Di nói không sai, tuy Hạng Chương bình thường thoạt nhìn trung thực chất phác, nhưng lúc hắn cười lên như trở thành một người khác, không đến mức đẹp trai bức người nhưng sẽ khiến người ta chú ý, lòng trở nên ấm áp.
Tôi đồng ý, xoay người đi, thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra tuy Tạ Yên Duyên tát tôi một cái, nhưng căn bản không để lại dấu trên gương mặt tôi.
Lúc đi ra, Lương Hảo Ly liếc nhìn tôi, tôi cười với cô ấy: “Không sao.”
“Làm việc đi.” Cô ấy gật đầu.
Rất nhanh, Cố Thanh Thiên và mẹ anh, còn có Tạ Yên Duyên cùng đi ra ngoài, tôi thoáng thấy vành mắt Tạ Uyển hơi đỏ.
Xét thấy những điều xấu xa mà Cố Thanh Thiên đã làm, tôi nghi là anh đã ức hiếp cô gái đó.
Đương nhiên, tôi ủng hộ, những cô gái tùy tiện như thế cần phải được giáo huấn.
Chúng tôi đứng đó nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, Triệu Văn Mãnh nhanh nhẹn chạy đến nhấn nút thang máy, một lát sau mới chạy lại nói hủy bỏ cảnh báo, Cố tổng cũng sẽ không quay lại.
Các đồng nghiệp như được sống lại, tôi vừa định ngồi xuống thì kinh ngạc phát hiện tất cả mọi người đã vây quanh tôi.
“Làm gì vậy?” Tôi lại càng hoảng sợ.
Lương Hảo Ly nói: “Đồng Kha Kha, hôm qua cô và Cố tổng đã đi đâu?”
“Đi đâu là đi đâu? Chẳng đi đâu cả.” Tôi chớp mắt nói, cố gắng làm ngơ không hiểu.
“Cô hãy thành thật nói đi, có phải Cố tổng đi tìm phụ nữ hay không? Người phụ nữ đó tìm được ở đâu?” Lương Hảo Ly truy hỏi.
Lúc này tôi thật sự mờ mịt: “Người phụ nữ nào chứ?”
“Không phải chứ? Lẽ nào cô không biết? Hôm qua Cố tổng đi coi mắt Tạ tiểu thư, có người nói lúc anh ấy đi có đưa theo một người phụ nữ cực nóng bỏng khiến Tạ tiểu thư giận điên lên.” Tiết Tâm Di nói.
Tim tôi đập thình thịch, kiên trì cười ngây ngô: “Tôi không biết người phụ nữ nào nóng bỏng quyến rũ cả.”
“Vậy hôm qua cô và Cố tổng ra ngoài làm gì?” Triệu Văn Mãnh nhíu mày nhìn tôi.
Tôi ngẩn ngơ, cười gượng hai tiếng: “Ha ha… Ha ha… Kỳ thực tôi chỉ giúp Cố tổng làm vài việc vặt, thay anh ấy lấy một vài thứ rồi đi.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Lương Hảo Ly trừng mắt nhìn tôi: “Vậy cô chưa từng gặp người phụ nữ kia, cũng chưa từng gặp Tạ Yên Duyên?”
“Không có, mọi người nói gì tôi hoàn toàn không hiểu.” Tôi cảm thấy thời khắc đó tôi cực giống một cô thỏ trắng ngây thơ vô số tội: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Thấy mẹ của Cố tổng tới, cả cô tiểu thư xinh đẹp đó cũng tới, chuyện gì thế?”
Tôi làm bộ rất tò mò, Tiết Tâm Di hảo tâm giải thích cho tôi một phen.
Cố Thanh Thiên bị bắt đi coi mắt, anh tỏ thái độ không hợp tác, tìm một cô gái xinh đẹp đưa đi cùng, còn nói đó là người phụ nữ của mình khiến đối tượng xem mặt là Tạ Yên Duyên tức điên ngay tại đó, trở về nói với người nhà việc này.
Tạ gia là ai? Đó là nhân vật có mặt mũi trên thương trường, nghe nói khuê nữ chịu ấm ức lớn như vậy, ngay lập tức gọi điện thoại mắng vốn nhà Cố Thanh Thiên một trận, cơn tức tuần hoàn, người nhà Cố Thanh Thiên lại mắng anh một trận.
Hôm nay, mẹ Cố Thanh Thiên nghe nói việc này, chạy tới mắng anh một trận, sau đó còn bắt Cố Thanh Thiên mời Tạ Yên Duyên tới đây để nói lời xin lỗi với cô ta.
Tôi đã trải qua một nửa chuyện này, một nửa kia chưa nghe nói, nhìn Tiết Tâm Di tường thuật sinh động, kỳ thực tôi rất hiếu kỳ.
“Tiết Tâm Di, sao cái gì cô cũng biết thế, cứ như tận mắt nhìn thấy vậy.”
“Chính là lúc cô trốn trong toilet, chúng tôi đều biết hết.” Cô dương dương đắc ý nói.
Tôi không khỏi bóp cổ tay: “Sớm biết thế tôi đã không trốn rồi!”
“Ây da! Chả thú vị gì hết, cứ tưởng hôm qua cô có tin tức về việc đó, kết quả không có gì cả!” Tiết Tâm Di thở dài, khoát khoát tay ngồi xuống làm việc, những người khác cũng tan tác như chim muông.
Tôi nhíu mày ngồi xuống vị trí của mình, nghĩ kỹ về lời Tiết Tâm Di nói, cứ cảm thấy logic có vấn đề.
“Không đúng, Tiết Tâm Di, tin tức của cô có vấn đề.” Tôi nhịn không được hỏi: “Nếu hôm qua nhà Cố tổng biết, vì sao hôm nay mẹ anh ấy mới tới tìm?”
“Cô không biết ư?” Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi cũng kinh ngạc nhìn cô ấy: “Tôi không biết gì?”
Cô ấy lập tức thần bí cười hì hì bu lại: “Đồng Kha Kha, cô thật đúng là ngốc, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không biết, lẽ nào cô không biết Cố tổng là con riêng của Cố gia sao?”
“Cái gì?” Tôi thật sự kinh ngạc: “Con riêng?”
“Đúng vậy, chủ tịch trước là Cố Hồng Minh, cô biết không? Lúc còn trẻ ông ngoại tình với nhị phu nhân, sinh hạ Cố tổng…”
Theo thông tin từ Tiết Tâm Di, tôi mới biết được người phụ nữ vừa đến là Điền Lam, vốn là thư ký của Cố Hồng Minh, quyến rũ chủ tịch sinh ra Cố Thanh Thiên khiến phu nhân của chủ tịch Sử Viên Thanh tức gần chết.
Bởi vì chuyện này, Sử Viên Thanh và Cố Hồng Minh làm ầm ĩ rất căng, kiên quyết không để ông nhận đứa con Cố Thanh Thiên này, đồng thời còn phong tỏa kinh tế Điền Lam và Cố Thanh Thiên, muốn đuổi tận giết tuyệt hai mẹ con họ.
Lúc đầu, Cố Thanh Thiên không vào được cửa Cố gia, ai ngờ mười năm trước, con trai nối dõi của Cố gia xảy ra tai nạn giao thông chết. Cố Hồng Minh và Sử Viên Thanh cả đời chỉ có một trai một gái, con trai chết, tinh thần hai người sa sút nghiêm trọng, nhưng tập đoàn Thiên Hoa lại không thể để con gái kế thừa, bởi nếu thế sẽ đổi thành họ khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, họ quyết định bồi dưỡng Cố Thanh Thiên lúc đó đã hai mươi tuổi, mà Điền Lam mẹ quý nhờ con thành công trở thành nhị phu nhân của Cố Hồng Minh, có điều không được phép vào cửa Cố gia, chỉ sống ở bên ngoài.
May mắn, Cố Thanh Thiên khá giống Cố Hồng Minh, muốn đầu óc có đầu óc, muốn năng lực có năng lực, vô cùng xuất sắc, bởi vì lý do sức khỏe, năm năm trước, Cố Hồng Minh đã giao tập đoàn Thiên Hoa cho Cố Thanh Thiên.
Nhưng quan hệ giữa anh và đại phu nhân Sử Viên Thanh không tốt lắm, xem mắt lần này là do Sử Viên Thanh sắp xếp, anh chống đối mới xảy ra việc này.
Nghe xong chân tướng, tôi có cảm giác một cánh cửa mở ra trước mắt, phát hiện một ảo giác của thế giới mới.
Hóa ra Cố Thanh Thiên là như vậy, chẳng trách tính tình cổ quái, nhất định từ nhỏ đã phải lớn lên với cái mác con riêng, tâm lý vặn vẹo!
Trong lòng tôi thấy lạ, không thể nói rõ đó là cảm xúc cười trên nỗi đau của người khác hay là cảm giác thương hại anh.
Đến khi tôi bình tĩnh lại, tin tức bát quái trong phòng làm việc lại đổi hướng.
Nói thật, trước đây ở phòng nghiệp vụ, nhìn từng thư ký lạnh lùng kiêu ngạo, quả thực không dám nhiều lời, kết quả không ngờ, mấy thư ký này thích tám vô cùng, Triệu Văn Mãnh hay Lưu Tùng Nguyên còn tám hơn cả bà tám.
Chủ đề tám chuyện lại chuyển sang một hướng mới.
“Nghe nói người phụ nữ đi cùng Cố tổng có vóc dáng nóng bỏng cực kỳ!” Triệu Văn Mãnh vừa nói vừa khua tay múa chân miêu tả khiến người ta phải khen ngợi.
“Phụt! Ngực to như vậy, chắc là độn nhỉ? Không biết đã nhét bao nhiêu túi nước biển!” Tiết Tâm Di đầy vẻ khinh bỉ: “Theo tôi thấy, Tạ tiểu thư vẫn xinh đẹp nhất, hiện tại nét đẹp thịnh hành là kiểu như cô ấy, tươi mát, tự nhiên, tựa như tiên nữ hạ phàm!”
Lưu Tùng Nguyên xùy xùy lên tiếng: “Đó là thẩm mỹ của các cô gái, theo như các chàng trai chúng tôi, kiểu như Tạ tiểu thư chỉ để nhìn thôi, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, nhìn như tấm áp phích.”
“Đúng, đúng, tôi cũng nghĩ thế! Cô gái đi cùng Cố tổng đẹp hơn, đã có dáng dấp lại có xúc cảm, buổi tối ôm ngủ chỉ có thoải mái trở lên.” Triệu Văn Mãnh cười hì hì nói.
Tiết Tâm Di lập tức nổi giận, vỗ bàn: “Hai tra nam các anh có thể tém bớt lại được không? Sao có thể xấu xa như thế, nơi này chính là phòng làm việc đó!”
Mắt thấy sắp cải vã, Lương Hảo Ly nhíu mày kết thúc chủ đề: “Được rồi được rồi, tất cả chớ ồn ào, phải làm việc rồi.”
Tiết Tâm Di hừ hừ làm tiếp, Triệu Văn Mãnh chưa từ bỏ ý định kích cô: “Mình không có thì đố kị người khác có, cô xem Đồng Kha Kha người ta, không có gì cả, cũng không nói gì.”
Tôi chỉ ngồi ở đó không nói tiếng nào, tôi nào có trêu ai ghẹo ai?
Tôi trừng mắt nhìn Triệu Văn Mãnh, không nói lời nào, hắn cười cười xấu hổ: “Hì hì, ý tôi không phải thế, cô không phải là không có gì cả, cô có Hạng Chương, đàn ông như vậy trên đời khó tìm, cô phải quý trọng đó.”
Nói cách khác, chính là nói chỉ có Hạng Chương bị mù mới cưới tôi thôi?
Tôi tức đến mức nghiến răng.
Tiết Tâm Di gọi tôi một tiếng: “Đồng Kha Kha, đừng để ý đến hắn, hắn chính là như vậy nên mới không tìm được vợ!”
Tôi trừng mắt nhìn Triệu Văn Mãnh, bĩu môi nói: “Người ta vẫn nói loại đàn ông đáng ghét nhất chính là ăn trong chén còn nhìn trong dĩa, mơ tưởng trong nồi.”
“Theo tôi thấy, loại đàn ông còn đáng ghét hơn loại này thực ra là cái loại rõ ràng không có gì cả, mỗi ngày chỉ biết hít không khí mà sống, còn chê chén dơ dĩa bẩn nồi thối, điển hình chính là kiểu người không ăn được nho thì chê nho xanh!”
“Phụt!” Tiết Tâm Di bật cười: “Nói rất hay!”
Triệu Văn Mãnh xấu hổ: “Đồng Kha Kha, không nhìn ra miệng cô còn lợi hại hơn cả Tiết Tâm Di.”
“Được rồi, xong chưa vậy? Định ở lại tăng ca hết à?” Lương Hảo Ly quát lên.
Tôi và Tiết Tâm Di nhìn nhau, thè lưỡi, cúi đầu vội vàng làm việc tiếp.
Giờ tan làm, Tiết Tâm Di nhiệt tình khác thường với tôi, kéo tôi cùng đi thang máy, không ngừng nói xấu Triệu Văn Mãnh, sau cùng còn hỏi tôi: “Đồng Kha Kha, cô thật sự không biết cô gái đi cùng Cố tổng ở đâu sao?”
“Không biết.” Tôi cứng đầu nói.
Dù gì thì sau khi trang điểm, đến tôi còn không nhận ra mình, người khác cũng đừng mong nhận ra, chỉ cần tôi không thừa nhận thì sẽ không ai biết.
Đi ra thang máy mới được hai bước, Tiết Tâm Di đột nhiên chỉ vào phía trước, lên tiếng: “Đồng Kha Kha, chồng cô…”
Tôi ngẩng đầu, đúng lúc thấy Hạng Chương và Kiều Kha Nguyên vai kề vai nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn nhau cười đi về phía chúng tôi.
“Ừm.” Tôi thật thà đáp, nhìn bọn họ đi đến trước mặt tôi.
“Kha Kha, em về nhà trước đi, anh mới quay lại đây, còn có chút việc phải làm, tối nay về hơi muộn.” Hạng Chương nói với tôi, Kiều Kha Nguyên chỉ lẳng lặng nhìn tôi cười.
Nụ cười của cô ta khiến tôi cảm giác rất bối rối, tôi lúng túng gật đầu, sau đó nhìn bọn họ đi vào thang máy.
“Đồng Kha Kha, không nhìn ra chồng cô cười khá là đẹp trai đó.” Tiết Tâm Di vô tư nói.
“Cũng ổn.” Tôi cười cười với cô ấy.
Sau khi chia tay, tôi chờ xe ở trạm bus, mờ mịt nhìn mặt đất trước mắt.
Đã bao lâu rồi tôi chưa thấy Hạng Chương lộ ra nụ cười như thế? Một năm? Hai năm?
Tiết Tâm Di nói không sai, tuy Hạng Chương bình thường thoạt nhìn trung thực chất phác, nhưng lúc hắn cười lên như trở thành một người khác, không đến mức đẹp trai bức người nhưng sẽ khiến người ta chú ý, lòng trở nên ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.