Chương 155: Là con gái
Lạc Đồ Đồ
08/02/2021
Lúc này, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào, hiện lên luồng sáng ấm áp, Cố Thanh Thiên hiếm khi ăn nói dịu dàng, mà tôi thì vùi vào khuỷu tay anh, cảm giác thật ngọt ngào.
Thật giống như chúng tôi chính là một cặp, một đôi vợ chồng bình thường trên thế gian…
Không đành lòng phá hỏng bầu không khí này, tôi nhẹ giọng nói: “Đã năm tháng, đương nhiên phải lớn rồi…”
“Năm tháng rồi.” Cố Thanh Thiên chậm rãi lặp lại.
Cảm xúc ngọt ngào mới rồi đột nhiên biến mất, tôi cứng người, nhớ lúc trước Điền Lam đã từng nói, sáu tháng đi kiểm tra, nếu như con gái thì phá luôn.
Cố Thanh Thiên lập tức phát hiện ra tôi cứng người, bèn buông tôi ra nằm sang bên cạnh, giọng nói có chút lạnh lùng: “Cô sợ cái gì.”
“Không sợ gì cả.” Tôi nhỏ giọng nói, rồi đứng dậy xuống giường, “Cố tổng có đói bụng không, em đi xem phòng bếp đã chuẩn bị gì.”
Mặc đồ ngủ ra khỏi phòng thì không hay lắm, tôi chần chờ một lát, lấy một bộ váy bà bầu định sang phòng bên cạnh thay.
“Đi đâu?” Cố Thanh Thiên cũng rời giường, đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm tôi, “Thay ở đây!”
Tôi quẫn bách đỏ cả mặt: “Cố tổng…”
Cố Thanh Thiên đi tới trước mặt tôi, mở cổ áo tôi: “Muốn tôi tự ra tay?”
Biết tính anh, tôi vội vàng đè tay anh xuống: “Không cần! Em tự thay!”
Lúc này anh mới buông tôi ra, lui về sau, định nhìn tôi thay quần áo thật.
Nếu là lúc trước, với quan hệ giữa tôi với anh, tôi sẽ thay thoải mái, nhưng bây giờ không giống, tôi mang thai hơn năm tháng rồi, bụng cũng nhô ra, rất xấu.
Tôi không thể nói không với anh, chỉ đành kiên trì từ từ cởi đồ ngủ dưới ánh mắt của anh, sau đó vội vàng muốn mặc váy bà bầu vào. Đúng lúc này Cố Thanh Thiên lại giơ tay giữ tay tôi lại.
Tôi lúng túng ngẩng đầu, thấy ánh mắt anh rơi trên bụng tôi. Chỗ tầm mắt chiếu đến vừa nóng vừa tê.
Tôi cúi đầu che cái bụng, trơ mắt nhìn màu da của mình chuyển từ trắng sang hồng…
“Cố tổng…” Tôi nuốt nước miếng một cái, khàn giọng kêu, “Em, em… hơi lạnh…”
Cố Thanh Thiên cứ như không nghe thấy lời của tôi, anh bước lên trước mặt tôi, tay đầu tiên là úp lên mu bàn tay của tôi, qua hồi lâu mới dời lên bụng, ngón tay anh lành lạnh.
Tôi run lên, chẳng biết tại sao nhịp thở có hơi nghẹn, thậm chí cảm thấy chân mình như nhũn ra.
Đúng lúc này, Cố Thanh Thiên đứng bên cạnh một tay ôm lấy tôi, tay kia nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng nhô lên của tôi.
“Còn có thể lớn được bao nhiêu nữa?” Anh hỏi.
“Còn, còn… Còn có thể lớn, giai đoạn sau con mới lớn nhanh…” Tôi vừa nói vừa dùng tay ra dấu độ lớn khi sinh Niếp Niếp.
Bàn tay trên bụng hơi ngừng lại, Cố Thanh Thiên im lặng hồi lâu mới nói: “Tôi nghe nói Niếp Niếp biết đi rồi?”
“Phải, trong một đêm đã biết đi, cứ như lúc con bé gọi mẹ ấy, đột nhiên đã lớn rồi…” Tôi thì thào đáp.
“Thật thần kỳ.” Cố Thanh Thiên lẩm bẩm.
Tôi nghĩ, nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, bé con trong bụng cũng lớn rồi, biết nghe mọi người nói chuyện, lúc vui vẻ còn đạp vài cái. Đến tháng thứ sáu, anh sẽ thường xuyên nhìn thấy nó động đậy trong bụng…”
“Nhìn thấy?” Cố Thanh Thiên nói với giọng lạ lẫm.
“Phải, cái tay nhỏ, cái mông nhỏ, lát thì ở đây, lát lại ở kia…” Tôi nhẹ giọng, ngừng một chốc lại lấy hết dũng khí nói: “Cố tổng, đừng phá con bé đi được không? Cho dù nó là con gái, nhất định cũng sẽ là một bé gái đáng yêu dễ thương như Niếp Niếp…”
“Nếu như các người không cần con gái thì em sẽ mang hai đứa đi, em sẽ chăm sóc chúng nó, không cho chúng nó xuất hiện trước mặt các người, làm phiền các người…”
Chưa nói xong tôi đã bị khí lạnh tản ra xung quanh Cố Thanh Thiên dọa sợ, đầu cũng không dám ngẩng lên, những lời còn lại cũng tự động nghẹn lại.
Bàn tay vốn đang xoa trên bụng tôi đột nhiên nâng lên nắm lấy bầu ngực mềm mại của tôi, tôi sợ hãi thở dốc, vội vàng kéo tay anh: “Đừng… đau…”
“Cô còn biết đau?” Cố Thanh Thiên cười lạnh, tay thả lỏng ra.
Tôi tức khắc hối hận, đụng chạm như vậy quá nguy hiểm.
“Bụng lớn rồi, chỗ này cũng lớn hơn nhiều…” Anh khàn giọng nói bên tai tôi.
Tôi lập tức nhũn chân, tóm lấy tay áo anh khó khăn lắm mới đứng vững, chỉ là trái tim đập điên cuồng không khống chế nổi, nhịp thở bắt đầu gấp gáp.
Thời gian mang thai vốn rất nhạy cảm, anh lại cứ dán sát tôi, hơi thở lạnh nhạt đã sớm nóng bỏng, tay còn không ngừng vuốt ve, không bao lâu tôi đã nhũn ra, tiếng rên rỉ không kìm được vang lên.
Tôi nghe nhịp thở của anh cũng trở nên nặng nề, âm thanh ấy vang lên bên tai chỉ làm tôi càng không nhịn được muốn thở dốc theo anh, loạn đến không có nhịp điệu gì cả…
Hồi lâu anh mới buông tôi ra, đưa quần áo để tôi thay sang. Tôi mờ mịt nhìn anh, tầm mắt còn mông lung, khiến tôi không nhìn được biểu cảm trên mặt anh.
“Cố tổng…” Tôi không hiểu, anh lại không hề muốn tôi.
“Làm xong chỉ thấy máu rồi vào bệnh viện, loại chuyện này tôi cũng không muốn có lần thứ ba. Đồng Kha Kha, cô làm tôi có bóng ma trong lòng rồi, cô làm sao bồi thường?” Anh nghiến răng lên tiếng, nắm tay tôi kéo sang.
Giờ tôi mới biết câu anh nói lúc ở bệnh viện là có ý gì, mắc cỡ đến không ngóc đầu lên được.
“Xem ra sau này mỗi lần làm còn phải hỏi xem cô có mang thai hay không.”Anh lại nói, đôi mắt hơi nheo lại, “Giờ cô nên hầu hạ tôi.”
Tôi vừa thẹn vừa quẫn mà “hầu hạ” anh xong, đứng đã không vững, hoàn toàn dựa vào anh đỡ lấy.
Nghe nhịp thở gấp gáp của anh phả lên cổ, tôi phải kìm nén hết sức mới có thể không mở miệng cầu anh yêu tôi.
Lúc ở cùng anh, hình như tôi rất dễ biến thành kẻ không biết thẹn…
Anh lại xoa bụng tôi lần nữa, hạ giọng bảo: “Đồng Kha Kha, em yên tâm, đứa bé này sẽ bình an sinh hạ, là con gái… càng tốt…”
Nghe anh nói bất luận nam nữ đều được sinh tôi đã mừng rỡ như điên, không để ý mà trở tay ôm lấy anh, dùng sức hôn anh một cái thật kêu.
“Cám ơn anh.”
“Em rất hay nói cảm ơn tôi.” Anh lập tức hôn lại, nhỏ giọng nói.
Tôi không trả lời, trong lòng nghĩ, tôi thật sự phải cảm ơn anh thật nhiều, tuy anh mang lại cho tôi rất nhiều phiền phức, thế nhưng bố tôi, Niếp Niếp, Nhạc Long, và cả đứa bé trong bụng nữa, mỗi một điều tôi đều phải cảm ơn anh thật nhiều.
Mặc dù trông anh có vẻ hung dữ, mặc dù anh không thừa nhận những chuyện kia là làm cho tôi, nhưng tôi tự biết cảm nhận, những lúc ấy anh thật sự rất chăm sóc tôi, tôi nợ anh quá nhiều.
Nếu như anh không chiếm đoạt con tôi, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ không chạy trốn nữa, sẽ nghe lời anh.
“Cố tổng, có thể đừng chia rẽ tôi và bé con không?” Nhân lúc tâm trạng anh tốt, tôi hỏi dò.
Cố Thanh Thiên cứng người, tôi vội vàng hôn lên khóe miệng, hầu kết của anh.
Hầu kết của anh hơi chuyển động, khàn giọng nói: “Nếu như trong bụng em là con gái, hai người sẽ không phải tách ra!”
Cảm xúc vui sướng khiến tôi bay hết lý trí, lại chủ động khơi mào. Hầu hạ anh thêm một hồi, hai cánh tay tôi như muốn gãy vậy.
Lúc ra khỏi phòng ngủ không biết đã qua bao lâu, bụng tôi đói đến mức kêu vang.
Cố Thanh Thiên tinh thần sáng láng, vẻ âm u biến mất hết, nhìn qua có vẻ tâm trạng không tệ. Dì Trương thấy chúng tôi xuống thì cười mờ ám, tôi không kìm được mà đỏ mặt.
Tôi liền tìm Niếp Niếp nói chuyện, kêu con bé gọi bố, muốn dỗ Cố Thanh Thiên vui vẻ. Chỉ cần anh vui vẻ, cuộc sống của tôi sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Niếp Niếp bé bỏng quả nhiên lấy lòng Cố Thanh Thiên, thậm chí anh còn rất vui vẻ ôm Niếp Niếp một cái.
Dì Trương nói chuyện với tôi, câu nào cũng liên quan đến Cố Thanh Thiên, nói Niếp Niếp giống Cố Thanh Thiên, vừa nhìn đã biết là hai bố con.
Nếu như chúng tôi là một gia đình bình thường, nghe câu này tôi nhất định sẽ thật sung sướng. Nhưng giờ tôi chỉ thấy thổn thức, giống nữa thì thế nào? Chúng tôi rốt cuộc cũng không thể là người một nhà bình thường.
Những lời Cố Thanh Thiên vừa hứa, tôi nhớ trong lòng nhưng không dám tin tưởng hoàn toàn. Có lẽ đợi đến khi kiểm tra giới tính thai nhi xong, nhìn biểu hiện của anh rồi mới có thể xác nhận thái độ của anh.
Dù sao thì cũng phải chuẩn bị kĩ.
Từ ngày đó, Cố Thanh Thiên liền thường xuyên qua đây, có đôi khi đến sớm thì cùng ăn bữa tối, có đôi khi nửa đêm tôi tỉnh dậy mới phát hiện anh đã nằm ngủ bên cạnh tôi.
Tình cảm giữa Niếp Niếp và anh ngày càng tốt, tôi rất kinh ngạc, anh lại có thể nhẫn nại dỗ con bé như vậy.
Trong thời gian này tôi thử đề nghị muốn ra ngoài đi dạo, mua đồ cho Niếp Niếp và bé con trong bụng. Anh không nói gì, chỉ gọi một cú điện thoại, các loại đồ đạc của trẻ con đã chất đầy phòng khách.
Anh rất cảnh giác đối với tôi, điều này làm cho tôi có hơi tức giận.
Giờ trông chừng chặt như vậy, một mình tôi đã không chạy nổi, huống chi tôi còn phải mang theo cả Niếp Niếp.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mang thai được sáu tháng rồi, Điền Lam xuất hiện trong phòng khách, muốn đưa tôi đi kiểm tra. Đoán chừng Cố Thanh Thiên đã sớm nhận được tin, tôi với bà ta vừa ra khỏi biệt thự anh đã đến.
“Mẹ, con đi cùng hai người.” Anh xuống xe, nói với vẻ vô cảm.
Tôi vốn cho là anh tới để bảo vệ cục cưng trong bụng, nhưng nhìn vẻ mặt anh hiện giờ tôi lại cảm thấy, có lẽ là anh đi vì để trông chừng tôi.
Sau khi đến bệnh viện, đầu tiên là làm một loạt kiểm tra định kỳ, sau đó bác sĩ mới nói với chúng tôi, đứa bé hình như là con gái, do bị ngăn cách nên không nhìn rõ lắm.
Sắc mặt Điền Lam lập tức thay đổi: “Con gái thì phá!”
Bác sĩ không lên tiếng, Cố Thanh Thiên đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Không phải không nhìn rõ sao? Lỡ như phá con trai thì sao? Mẹ, đến lúc đó mẹ đừng hối hận.”
“99% là con gái rồi, không cần để lại nữa.” Điền Lam vẫn khăng khăng.
Tôi đứng bên cạnh nghe mà lạnh toát tay chân, theo bản năng nhích lại bên người Cố Thanh Thiên.
Tay Cố Thanh Thiên đột nhiên nắm chặt tay tôi sau lưng, dường như đang khuyên tôi bình tĩnh chớ nóng vội. Tôi thoáng bình tĩnh lại, cúi đầu nghe anh và Điền Lam giằng co,
“Mẹ, đây là con của con, giữ lại hay không cũng là do con quyết định, mẹ không có quyền can thiệp!”
Thái độ Cố Thanh Thiên rất kiên quyết, Điền Lam cũng vậy, cuối cùng hai người bọn họ đều bộc phát tính khí. Điền Lam không quản được Cố Thanh Thiên, bèn mắng tôi đôi câu rồi tức giận bỏ đi.
Hành lang yên tĩnh lại, mọi người đã sớm tránh xa, Cố Thanh Thiên quay lại hỏi tôi: “Lần này cô yên tâm rồi chứ.”
Tôi nhìn anh, gật đầu: “Cố tổng, anh trước nay nói lời giữ lời.”
Nhưng, tôi có thể tin tưởng bốn tháng sau anh nhất định sẽ không chia rẽ tôi và bé con sao?
Nếu như đến lúc đó anh ôm con đi thì tôi đúng là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay rồi.
“Đồng Kha Kha!” Cố Thanh Thiên đột nhiên hét lên uy nghiêm.
Thật giống như chúng tôi chính là một cặp, một đôi vợ chồng bình thường trên thế gian…
Không đành lòng phá hỏng bầu không khí này, tôi nhẹ giọng nói: “Đã năm tháng, đương nhiên phải lớn rồi…”
“Năm tháng rồi.” Cố Thanh Thiên chậm rãi lặp lại.
Cảm xúc ngọt ngào mới rồi đột nhiên biến mất, tôi cứng người, nhớ lúc trước Điền Lam đã từng nói, sáu tháng đi kiểm tra, nếu như con gái thì phá luôn.
Cố Thanh Thiên lập tức phát hiện ra tôi cứng người, bèn buông tôi ra nằm sang bên cạnh, giọng nói có chút lạnh lùng: “Cô sợ cái gì.”
“Không sợ gì cả.” Tôi nhỏ giọng nói, rồi đứng dậy xuống giường, “Cố tổng có đói bụng không, em đi xem phòng bếp đã chuẩn bị gì.”
Mặc đồ ngủ ra khỏi phòng thì không hay lắm, tôi chần chờ một lát, lấy một bộ váy bà bầu định sang phòng bên cạnh thay.
“Đi đâu?” Cố Thanh Thiên cũng rời giường, đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm tôi, “Thay ở đây!”
Tôi quẫn bách đỏ cả mặt: “Cố tổng…”
Cố Thanh Thiên đi tới trước mặt tôi, mở cổ áo tôi: “Muốn tôi tự ra tay?”
Biết tính anh, tôi vội vàng đè tay anh xuống: “Không cần! Em tự thay!”
Lúc này anh mới buông tôi ra, lui về sau, định nhìn tôi thay quần áo thật.
Nếu là lúc trước, với quan hệ giữa tôi với anh, tôi sẽ thay thoải mái, nhưng bây giờ không giống, tôi mang thai hơn năm tháng rồi, bụng cũng nhô ra, rất xấu.
Tôi không thể nói không với anh, chỉ đành kiên trì từ từ cởi đồ ngủ dưới ánh mắt của anh, sau đó vội vàng muốn mặc váy bà bầu vào. Đúng lúc này Cố Thanh Thiên lại giơ tay giữ tay tôi lại.
Tôi lúng túng ngẩng đầu, thấy ánh mắt anh rơi trên bụng tôi. Chỗ tầm mắt chiếu đến vừa nóng vừa tê.
Tôi cúi đầu che cái bụng, trơ mắt nhìn màu da của mình chuyển từ trắng sang hồng…
“Cố tổng…” Tôi nuốt nước miếng một cái, khàn giọng kêu, “Em, em… hơi lạnh…”
Cố Thanh Thiên cứ như không nghe thấy lời của tôi, anh bước lên trước mặt tôi, tay đầu tiên là úp lên mu bàn tay của tôi, qua hồi lâu mới dời lên bụng, ngón tay anh lành lạnh.
Tôi run lên, chẳng biết tại sao nhịp thở có hơi nghẹn, thậm chí cảm thấy chân mình như nhũn ra.
Đúng lúc này, Cố Thanh Thiên đứng bên cạnh một tay ôm lấy tôi, tay kia nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng nhô lên của tôi.
“Còn có thể lớn được bao nhiêu nữa?” Anh hỏi.
“Còn, còn… Còn có thể lớn, giai đoạn sau con mới lớn nhanh…” Tôi vừa nói vừa dùng tay ra dấu độ lớn khi sinh Niếp Niếp.
Bàn tay trên bụng hơi ngừng lại, Cố Thanh Thiên im lặng hồi lâu mới nói: “Tôi nghe nói Niếp Niếp biết đi rồi?”
“Phải, trong một đêm đã biết đi, cứ như lúc con bé gọi mẹ ấy, đột nhiên đã lớn rồi…” Tôi thì thào đáp.
“Thật thần kỳ.” Cố Thanh Thiên lẩm bẩm.
Tôi nghĩ, nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, bé con trong bụng cũng lớn rồi, biết nghe mọi người nói chuyện, lúc vui vẻ còn đạp vài cái. Đến tháng thứ sáu, anh sẽ thường xuyên nhìn thấy nó động đậy trong bụng…”
“Nhìn thấy?” Cố Thanh Thiên nói với giọng lạ lẫm.
“Phải, cái tay nhỏ, cái mông nhỏ, lát thì ở đây, lát lại ở kia…” Tôi nhẹ giọng, ngừng một chốc lại lấy hết dũng khí nói: “Cố tổng, đừng phá con bé đi được không? Cho dù nó là con gái, nhất định cũng sẽ là một bé gái đáng yêu dễ thương như Niếp Niếp…”
“Nếu như các người không cần con gái thì em sẽ mang hai đứa đi, em sẽ chăm sóc chúng nó, không cho chúng nó xuất hiện trước mặt các người, làm phiền các người…”
Chưa nói xong tôi đã bị khí lạnh tản ra xung quanh Cố Thanh Thiên dọa sợ, đầu cũng không dám ngẩng lên, những lời còn lại cũng tự động nghẹn lại.
Bàn tay vốn đang xoa trên bụng tôi đột nhiên nâng lên nắm lấy bầu ngực mềm mại của tôi, tôi sợ hãi thở dốc, vội vàng kéo tay anh: “Đừng… đau…”
“Cô còn biết đau?” Cố Thanh Thiên cười lạnh, tay thả lỏng ra.
Tôi tức khắc hối hận, đụng chạm như vậy quá nguy hiểm.
“Bụng lớn rồi, chỗ này cũng lớn hơn nhiều…” Anh khàn giọng nói bên tai tôi.
Tôi lập tức nhũn chân, tóm lấy tay áo anh khó khăn lắm mới đứng vững, chỉ là trái tim đập điên cuồng không khống chế nổi, nhịp thở bắt đầu gấp gáp.
Thời gian mang thai vốn rất nhạy cảm, anh lại cứ dán sát tôi, hơi thở lạnh nhạt đã sớm nóng bỏng, tay còn không ngừng vuốt ve, không bao lâu tôi đã nhũn ra, tiếng rên rỉ không kìm được vang lên.
Tôi nghe nhịp thở của anh cũng trở nên nặng nề, âm thanh ấy vang lên bên tai chỉ làm tôi càng không nhịn được muốn thở dốc theo anh, loạn đến không có nhịp điệu gì cả…
Hồi lâu anh mới buông tôi ra, đưa quần áo để tôi thay sang. Tôi mờ mịt nhìn anh, tầm mắt còn mông lung, khiến tôi không nhìn được biểu cảm trên mặt anh.
“Cố tổng…” Tôi không hiểu, anh lại không hề muốn tôi.
“Làm xong chỉ thấy máu rồi vào bệnh viện, loại chuyện này tôi cũng không muốn có lần thứ ba. Đồng Kha Kha, cô làm tôi có bóng ma trong lòng rồi, cô làm sao bồi thường?” Anh nghiến răng lên tiếng, nắm tay tôi kéo sang.
Giờ tôi mới biết câu anh nói lúc ở bệnh viện là có ý gì, mắc cỡ đến không ngóc đầu lên được.
“Xem ra sau này mỗi lần làm còn phải hỏi xem cô có mang thai hay không.”Anh lại nói, đôi mắt hơi nheo lại, “Giờ cô nên hầu hạ tôi.”
Tôi vừa thẹn vừa quẫn mà “hầu hạ” anh xong, đứng đã không vững, hoàn toàn dựa vào anh đỡ lấy.
Nghe nhịp thở gấp gáp của anh phả lên cổ, tôi phải kìm nén hết sức mới có thể không mở miệng cầu anh yêu tôi.
Lúc ở cùng anh, hình như tôi rất dễ biến thành kẻ không biết thẹn…
Anh lại xoa bụng tôi lần nữa, hạ giọng bảo: “Đồng Kha Kha, em yên tâm, đứa bé này sẽ bình an sinh hạ, là con gái… càng tốt…”
Nghe anh nói bất luận nam nữ đều được sinh tôi đã mừng rỡ như điên, không để ý mà trở tay ôm lấy anh, dùng sức hôn anh một cái thật kêu.
“Cám ơn anh.”
“Em rất hay nói cảm ơn tôi.” Anh lập tức hôn lại, nhỏ giọng nói.
Tôi không trả lời, trong lòng nghĩ, tôi thật sự phải cảm ơn anh thật nhiều, tuy anh mang lại cho tôi rất nhiều phiền phức, thế nhưng bố tôi, Niếp Niếp, Nhạc Long, và cả đứa bé trong bụng nữa, mỗi một điều tôi đều phải cảm ơn anh thật nhiều.
Mặc dù trông anh có vẻ hung dữ, mặc dù anh không thừa nhận những chuyện kia là làm cho tôi, nhưng tôi tự biết cảm nhận, những lúc ấy anh thật sự rất chăm sóc tôi, tôi nợ anh quá nhiều.
Nếu như anh không chiếm đoạt con tôi, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ không chạy trốn nữa, sẽ nghe lời anh.
“Cố tổng, có thể đừng chia rẽ tôi và bé con không?” Nhân lúc tâm trạng anh tốt, tôi hỏi dò.
Cố Thanh Thiên cứng người, tôi vội vàng hôn lên khóe miệng, hầu kết của anh.
Hầu kết của anh hơi chuyển động, khàn giọng nói: “Nếu như trong bụng em là con gái, hai người sẽ không phải tách ra!”
Cảm xúc vui sướng khiến tôi bay hết lý trí, lại chủ động khơi mào. Hầu hạ anh thêm một hồi, hai cánh tay tôi như muốn gãy vậy.
Lúc ra khỏi phòng ngủ không biết đã qua bao lâu, bụng tôi đói đến mức kêu vang.
Cố Thanh Thiên tinh thần sáng láng, vẻ âm u biến mất hết, nhìn qua có vẻ tâm trạng không tệ. Dì Trương thấy chúng tôi xuống thì cười mờ ám, tôi không kìm được mà đỏ mặt.
Tôi liền tìm Niếp Niếp nói chuyện, kêu con bé gọi bố, muốn dỗ Cố Thanh Thiên vui vẻ. Chỉ cần anh vui vẻ, cuộc sống của tôi sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Niếp Niếp bé bỏng quả nhiên lấy lòng Cố Thanh Thiên, thậm chí anh còn rất vui vẻ ôm Niếp Niếp một cái.
Dì Trương nói chuyện với tôi, câu nào cũng liên quan đến Cố Thanh Thiên, nói Niếp Niếp giống Cố Thanh Thiên, vừa nhìn đã biết là hai bố con.
Nếu như chúng tôi là một gia đình bình thường, nghe câu này tôi nhất định sẽ thật sung sướng. Nhưng giờ tôi chỉ thấy thổn thức, giống nữa thì thế nào? Chúng tôi rốt cuộc cũng không thể là người một nhà bình thường.
Những lời Cố Thanh Thiên vừa hứa, tôi nhớ trong lòng nhưng không dám tin tưởng hoàn toàn. Có lẽ đợi đến khi kiểm tra giới tính thai nhi xong, nhìn biểu hiện của anh rồi mới có thể xác nhận thái độ của anh.
Dù sao thì cũng phải chuẩn bị kĩ.
Từ ngày đó, Cố Thanh Thiên liền thường xuyên qua đây, có đôi khi đến sớm thì cùng ăn bữa tối, có đôi khi nửa đêm tôi tỉnh dậy mới phát hiện anh đã nằm ngủ bên cạnh tôi.
Tình cảm giữa Niếp Niếp và anh ngày càng tốt, tôi rất kinh ngạc, anh lại có thể nhẫn nại dỗ con bé như vậy.
Trong thời gian này tôi thử đề nghị muốn ra ngoài đi dạo, mua đồ cho Niếp Niếp và bé con trong bụng. Anh không nói gì, chỉ gọi một cú điện thoại, các loại đồ đạc của trẻ con đã chất đầy phòng khách.
Anh rất cảnh giác đối với tôi, điều này làm cho tôi có hơi tức giận.
Giờ trông chừng chặt như vậy, một mình tôi đã không chạy nổi, huống chi tôi còn phải mang theo cả Niếp Niếp.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mang thai được sáu tháng rồi, Điền Lam xuất hiện trong phòng khách, muốn đưa tôi đi kiểm tra. Đoán chừng Cố Thanh Thiên đã sớm nhận được tin, tôi với bà ta vừa ra khỏi biệt thự anh đã đến.
“Mẹ, con đi cùng hai người.” Anh xuống xe, nói với vẻ vô cảm.
Tôi vốn cho là anh tới để bảo vệ cục cưng trong bụng, nhưng nhìn vẻ mặt anh hiện giờ tôi lại cảm thấy, có lẽ là anh đi vì để trông chừng tôi.
Sau khi đến bệnh viện, đầu tiên là làm một loạt kiểm tra định kỳ, sau đó bác sĩ mới nói với chúng tôi, đứa bé hình như là con gái, do bị ngăn cách nên không nhìn rõ lắm.
Sắc mặt Điền Lam lập tức thay đổi: “Con gái thì phá!”
Bác sĩ không lên tiếng, Cố Thanh Thiên đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Không phải không nhìn rõ sao? Lỡ như phá con trai thì sao? Mẹ, đến lúc đó mẹ đừng hối hận.”
“99% là con gái rồi, không cần để lại nữa.” Điền Lam vẫn khăng khăng.
Tôi đứng bên cạnh nghe mà lạnh toát tay chân, theo bản năng nhích lại bên người Cố Thanh Thiên.
Tay Cố Thanh Thiên đột nhiên nắm chặt tay tôi sau lưng, dường như đang khuyên tôi bình tĩnh chớ nóng vội. Tôi thoáng bình tĩnh lại, cúi đầu nghe anh và Điền Lam giằng co,
“Mẹ, đây là con của con, giữ lại hay không cũng là do con quyết định, mẹ không có quyền can thiệp!”
Thái độ Cố Thanh Thiên rất kiên quyết, Điền Lam cũng vậy, cuối cùng hai người bọn họ đều bộc phát tính khí. Điền Lam không quản được Cố Thanh Thiên, bèn mắng tôi đôi câu rồi tức giận bỏ đi.
Hành lang yên tĩnh lại, mọi người đã sớm tránh xa, Cố Thanh Thiên quay lại hỏi tôi: “Lần này cô yên tâm rồi chứ.”
Tôi nhìn anh, gật đầu: “Cố tổng, anh trước nay nói lời giữ lời.”
Nhưng, tôi có thể tin tưởng bốn tháng sau anh nhất định sẽ không chia rẽ tôi và bé con sao?
Nếu như đến lúc đó anh ôm con đi thì tôi đúng là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay rồi.
“Đồng Kha Kha!” Cố Thanh Thiên đột nhiên hét lên uy nghiêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.