Chương 139: Muốn giải thoát
Lạc Đồ Đồ
08/02/2021
Trịnh My Nương lướt nhìn tôi: “Cái gì cũng không biết, sao có thể ra ngoài giả mạo được? Cô…..còn đào mỏ sao? Người cô dựa vào là ai? Những người đàn ông có tiền trong thành phố này tôi cơ bản đều quen biết, nói xem ai mà không có mắt nhìn vậy?”
Tôi có chút ngại ngùng: “Không có chuyện đó đâu, là anh Phạm hiểu nhầm….”
“Thôi bỏ đi, chuyện của cô cũng không liên quan gì đến tôi, lát nữa cô cứ về đi, đừng quấy rầy Phạm Lương nữa, thứ tôi muốn đã có trong tay, cô không cần phải xuất hiện thêm lần nữa.” Trịnh My Nương xua tay.
Tôi gật đầu đồng ý, cáo từ ra về, trước khi đi, tôi nói với cô ấy: “Phạm Lương hình như thật lòng thích cô.”
Những thứ khác tôi cũng không nói nhiều, đứng trước mặt cô ấy chính tay xóa số điện thoại, nick wechat của Phạm Lương mới rời đi.
Phạm Lương ở ngoài đang sốt ruột chờ đợi, vừa thấy tôi đi ra, liền lao mìnhi hỏi tôi tình hình, tôi đợi anh ta vào trong nói chuyện với Trịnh My Nương rồi nhân cơ hội đó rời đi.
Tôi còn phải báo cáo cho Toàn Hà Đăng tình hình bên này, nói với anh thời gian gần đây tôi sẽ tắt điện thoại tránh tạm, có chuyện gì đợi qua thời gian này hãy nói.
Sau đó tôi gửi tin nhắn cho Cố Thanh Thiên, nói với anh tôi bên này có việc phải tắt điện thoại mấy hôm, có chuyện gì có thể liên lạc trên wechat.
Đợi một hồi, tin nhắn wechat của anh gửi mìnhi, nói đã cho người về xem, tìm hiểu tình hình bên phía bố mẹ tôi, nói rất nhanh có thể sắp xếp tốt mọi chuyện, nói tôi chuẩn bị rời khỏi Hạng Chương.
Tôi nhìn màn hình điện thoại, nước mắt cứ thế mà rơi mờ hết cả tầm nhìn mới lau lau chiếc mũi tắt máy rồi rút sim điện thoại.
Có Cố Thanh Thiên ở đây, bố sẽ không sao, chỉ cần không kích động đến Hạng Chương.
Cuối cùng! Cuối cùng cũng có thể rời xa hắn!
Tôi ngẩng đầu, cảm thấy ánh nắng dường như xuyên qua ba tầng rồi chiếu vào mặt tôi vậy, rất ấm áp.
Bao lâu rồi? Từ khi quen biết Cố Thanh Thiên, cho đến khi tôi mang thai 10 tháng rồi lại đến khi Nám Ná mất tích, phát hiện sự thật của Hạng Chương rồi đến chuyện bố bị ốm….quá nhiều, quá nhiều chuyện đè lên đầu tôi, mệt mỏi sắp gục ngã, dường như chỉ cần tiếp tục thêm một giây nữa thôi là có thể đè bẹp tôi.
Nhưng bây giờ, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy hi vọng, hi vọng để tiếp tục sống!
Những bước chân nhẹ nhàng thoái mái quay về, phát hiện Hạng Chương lại ở đó đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa.
Thấy tôi quay về, anh lập tức hét lên: “Đồng Kha Kha, mau chóng dọn dẹp nhà cửa đi, hai ngày nữa bố mẹ tôi đến.”
Bố mẹ chồng….à không, bố mẹ của Hạng Chương đến đây thì có liên quan gì đến tôi? Tôi mãi mãi không quên thái độ của bọn họ đối với tôi và Nám Nám, bọn họ không xứng để làm ông nội bà nội của Nám Nám.
Tôi chẹp chẹp môi đi về phía phòng ngủ, kết quả vừa mở cửa mọi thứ bên trong đều bị lộn xộn, chăn đệm đều bị đổi, chiếc giường nhỏ của Nám Nám cũng không thấy.
Tôi quay phắt đầu lại nhìn hắn: “Anh như vậy là có ý gì?”
“Không phải đã nói rồi sao, bố mẹ tôi đến đây, họ sẽ ngủ ở phòng này, cô và em gái tôi ở phòng bên cạnh, tôi và Hạ Khải Quyền vẫn ở chung.”
“Hai ngày nữa là đại thọ 50 tuổi của bố tôi, tôi để họ đến đây cùng chung vui, cô chú ý bản thân chút đừng gây thêm phiền phức cho tôi, biết chưa?”
Đại thọ 50 tuổi?
Đúng là có tiền có khác, sinh nhật 50 tuổi mà tổ chức như đại thọ, tôi nhớ 60 tuổi mới ra lão mà.
“Anh còn muốn tổ chức tiệc rượu sao?” Tôi buồn cười hỏi.
“Cũng không có gì là không thể, dù sao với chức vị tôi bây giờ, tổ chức cho ba ruột buổi tiệc mừng thọ, người đến nịnh bợ nhiều vô kể.” Hạng Chương đắc ý.
Nhìn thấy bộ dạng đắc ý của hắn, trong lòng tôi đột nhiên giật giật, rất muốn nhìn bộ dạng từ thiên đường rớt xuống địa ngục của hắn.
Trèo cao ngã đau, rất mong anh ta ngã xuống gãy hết cột sống đi.
Thế là tôi cố tình chấm biếm hắn: “Đừng làm mất mặt nữa, nếu anh thật sự tổ chức buổi tiệc, đến lúc đó lại sẽ chỉ có mấy người chúng ta ngồi dự, như vậy có đủ mất mặt không?”
“Cô không tin tôi?” Hạng Chương trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nhún vai: “Hạng Chương, nội tình của anh người khác không biết nhưng tôi lại không biết sao? Đều xuất thân từ gia đình công nhân bình thường, anh không có “cơ” to, người ta dựa vào cái gì mà đến nịnh hót anh? Nếu anh lấy tiểu thư Trình Gia Tiên may ra còn có người đến uống hai ly rượu, rồi sẽ nói anh dựa hơi phụ nữ để trèo cao đó.”
Tôi cố ý nói khó nghe, Hạng Chương vốn là người có lòng tự trọng rất cao, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, nghiến răng nói với tôi, nếu hắn mời bao nhiêu khách đến buổi tiệc sẽ có bấy nhiêu người đến.
“Anh cứ thử đi.” Tôi cười chế giễu.
Hắn cắn răng nhìn tôi: “Cô cứ đợi đấy, qua mấy ngày nữa tôi sẽ cho cô thấy!”
Nói xong, hắn đứng trước mặt tôi đặt 5 bàn tiệc rượu của nhà hàng Kim Hiệp tại Bắc Thành.
Tôi buồn cười nhìn hắn, hắn thật sự tức giận, yêu cầu mỗi bàn tiêu chuẩn 10 triệu.
“Anh đúng là có tiền.” Tôi ngạc nhiên, “Bây giờ anh nên cầu nguyện có thể thu hồi đủ vốn đi.”
Nói xong, tôi đi về phòng ngủ bên cạnh phòng trước đây tôi ở.
Đồ đạc của tôi và Nám Nám để bày bừa trên giường, tôi lặng lẽ thu dọn, hết sức cẩn thận gói gọn từng đồ của Nám Nám, cất trong vali.
Lại để đồ đạc có thể có cơ hội mang đi sắp xếp lại để vào một bên, chỉ cần bên Cố Thanh Thiên có tin tức, tôi có thể lập tức rời đi.
Cũng không biết, Cố Thanh Thiên lúc nào mới có thể làm xomg chuyện này?
Không muốn giúp Hạng Chương nên tôi mượn cớ cố ý ra ngoài, ở bên ngoài tôi mua sim điện thoại mới gọi điện cho Toàn Hà Đăng, khẩn cầu anh ngày mai lắp đặt một chiếc camera giấu kín trong nhà tôi.
Toàn Hà Đăng không ý kiến gì, chỉ cần đưa tiền là làm được việc, dù sao tôi cũng nợ anh rất nhiều rồi, nên cũng không ngại nợ anh thêm lần nữa.
Ngày hôm sau khi chắc chắn Hạng Chương và Hạ Khải Quyền đều không có nhà, Toàn Hà Đăng mang đồ đạc đến, hỏi tôi lắp ở đâu, tôi bảo anh lắp ở phòng của Hạ Khải Quyền.
“Chồng của em lại dẫn nhân tình về nhà vụng trộm sao?” Toàn Hà Đăng có chút kinh ngạc, “Em Đồng, như vậy mà em cũng có thể nhịn được sao? Kiếp này em là thần nhịn nhục sao?”
“Nếu em có thể tiếp tục nhịn thì còn cần anh đến lắp thứ này sao?” Tôi cười khổ trả lời.
Toàn Hà Đăng nhìn tôi: “Xem ra em vẫn chưa quá ngốc, có thể nghĩ thông là tốt. Có được bằng chứng thì làm gì cũng được, rời khỏi con người cặn bã này đi.”
Anh ta nói những lời đó đều là muốn tốt cho tôi, tôi gật đầu: “Hi vọng là vậy….cũng không biết được có thành công hay không.”
“Có gì mà không thành công.” Toàn Hà Đăng nhíu vai.
Camera lắp sắp xong rồi, Toàn Hà Đăng dạy tôi cách dùng xong rồi còn dạy tôi để đạt được thứ mình muốn có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi vào lúc cần thiết.
Tôi không hiểu cho lắm ý của anh ta, Toàn Hà Đăng lại thở một hơi dài, sau khi ra ngoài liền đem về cho tôi một thứ.
“Không mùi không vị, cho hắn uống một chút là được.” Anh ta nói không có đầu có đuôi.
Tôi ngây ra một chút, đột nhiên biết thứ trong tay mình cầm là cái gì, trong lòng có chút hoảng loạn, suýt chút nữa thì đánh rơi thứ đó.
“Như vậy liệu có được không?” Tôi có chút không dám chắc chắn.
“Phòng còn hơn tránh, bằng không em còn phải hao tốn nhiều thời gian với hắn?” Toàn Hà Đăng nhún vai.
Tôi lập tức nắm chặt lọ thuốc kích dục trong tay.
Chỉ cần có tin tức tôi có thể rời đi, tại sao phải ở đây hao tốn thời gian với hắn? Mặc dù hai người đàn ông đó khi ân ái cũng sung sức giống như đang dùng thuốc vậy, nhưng ngộ nhỡ…”
Sau khi tiễn Toàn Hà Đăng, tôi có chút căng thẳng cũng lại có chút vui mừng, trở về phòng dùng điện thoại xem tổng quan rõ ràng căn phòng Hạ Khải Quyền.
Ghi hình lại, cho mọi người xem, xem bộ mặt xấu xa của họ, tôi cắn răng suy nghĩ.
Mọi việc rất thuận lợi, hoàn toàn không phải dùng đến thuốc kích dục bởi vì người nhà của Hạng Chương sắp đến, họ sợ sau khi người nhà đến họ sẽ không còn cơ hội ở cạnh nhau, cho nên đêm đó hai người rất cuồng nhiệt.
Tôi kìm chế mà ghi lại toàn bộ cảnh ghê người này,khuôn mặt hai nhân vật chính rất rõ ràng.
Sau đó cuối cùng thì người nhà Hạng Chương cũng đến, lúc nhìn thấy bọn họ tôi rất ngạc nhiên.
Mấy ngày không gặp thôi mà thật sự phải nhìn bằng con mắt khác, bố của Hạng Chương không có gì để nói, nhưng mẹ hắn bây giờ ăn mặc thật sự là phải dùng từ ánh vàng lấp lánh để hình dung, 10 đầu ngón tay hận là không thể đeo đủ 10 chiếc nhẫn vàng trên đó.
Gia đình này phát tài rồi sao? Tôi nhíu mày nghĩ.
Lại nhìn sang cô em chồng Hạng Ân, ăn mặc trang điểm phải gọi là tinh sảo đẹp mắt, hoàn toàn không gì có thể so sánh nổi.
Bọn họ vừa đến liền ra oai, dùng chuyện của con gái mà lăng nhục tôi, sau đó hỏi tôi định khi nào thì sinh thêm đứa nữa, nhất định phải tính thời gian thật tốt.
Cách bấm thời gian chính là dựa vào thời gian sinh sản được truyền miệng lại, nghe nói dựa vào việc mang thai trong thời gian sinh hoạt vợ chồng theo trên đó sẽ có thể sinh con trai, nói tôi nhất định phải làm theo.
Sau đó bọn họ bắt đầu khen ngợi thổi phồng con trai họ, nói hắn nỗ lực nhiều, giỏi giang, bây giờ kiếm được rất nhiều tiền, mua cho họ cái nọ cái kia, rồi lại đem tôi ra để so sánh, nói tôi làm việc gì cũng không xong, công việc không có, con cũng không trông hẳn hoi, sinh cũng sinh không được.
Tôi nhịn, yên lặng không phát ra tiếng động nào cứ vậy mà nghe, dù cho trong lòng tôi đang hận đến phát điên.
Mỗi thứ trên người họ mặc, đều là dùng Nám Nám của tôi đổi lấy! Nếu họ biết Hạng Chương đã làm những gì mới có nhiều tiền như vậy, không biết đến lúc đó họ còn có thể đắc ý được nữa không?
Tôi nhẫn nhịn tìm cơ hội trở về phòng yên tĩnh một lúc, không ngờ rằng cô em chồng lại đi vào, soi xét mọi thứ từ đầu đến chân tôi, chê tôi không xứng với anh trai cô ta.
Tất cả ý ở trong lời nói đó, tôi nghe ra được điều gì đó, hoài nghi không biết có phải Trình Gia Tiên đã từng liên lạc với cô ta, nhồi nhét tư tưởng gì cho cô ta.
Có điều, truyện này đều không liên quan đến tôi, tôi sắp thoát khỏi đây rồi, sau này cái vũng lầy này, ai muốn nhảy thì nhảy.
Đột nhiên rất muốn gọi điện cho Cố Thanh Thiên, muốn biết tình hình bố mẹ bên đó thế nào rồi, muốn nói với anh, tôi sắp không đợi được mà muốn rời khỏi Bắc Thành đến Phong Thành, đi đến cái thành phố có anh đó.
Hạng Chương đến kêu tôi ra ngoài, nói là Hạ Khải Quyền về rồi, muốn giới thiệu cho em chồng làm quen.
Sau khi đi ra, nhìn thấy Hạ Khải Quyền có chút e thẹn đứng trước phòng khách, mặc chiếc áo sơ mi trắng, nhìn có vẻ rất giống như một chàng trai có học thức nho nhã, điềm đạm.
Trong căn phòng này, có lẽ chỉ có tôi mới biết rõ anh ta là người như thế nào?
Cười chế giễu, tôi lặng lẽ nhìn bọn họ nói chuyện hàn thuyên, mẹ của Hạng Chương đã từng gặp qua Hạ Khải Quyền, có ấn tượng rất tốt với hắn ta, kéo hắn lại nói chuyện, mà Hạng Ân hiếm khi không nghịch điện thoại, đã vậy lại còn tính toán để bắt chyện cùng.
Tôi cũng từng trải qua độ tuổi như cô ta, điều này biểu thị cái gì tôi biết chư,thế nhưng tôi không nói.
Nhìn bọn họ “Một nhà đoàn tụ”, nghĩ Hạ Khải Quyền như vậy cũng được coi là gặp được bố mẹ chồng rồi, tôi cảm thấy tẻ nhạt liền trở về phòng, sau khi đóng cửa lại, cầm chiếc điện thoại ra xem, phát hiện lại có tin nhắn chưa đọc.
Lẽ nào…..
Tôi có chút kích động mở tin nhắn Wechat lên, nhìn thấy hai ba tin nhắn của Cố Thanh Thiên gửi mìnhi.
Anh nói mọi chuyện đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi, Hạng Chương tuyệt đối không thể tìm thấy gia đình tôi, tôi lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi đó đến Phong Thành tìm anh, anh sẽ đưa tôi đi gặp bố mẹ.
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, hai hốc mắt đã ngân ngấn lệ.
Tôi hết sức kìm chế để không bị kích động mà khóc to một trận, gửi tin nhắn cho anh, bảo anh đợi tôi, tôi lập tức sẽ bay đến Phong Thành
“Anh chờ em.”
Lại một dòng tin nhắn gửi đến, vẻn vẹn chỉ có ba từ nhưng lần nữa khiến tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng không phải vì buồn.
Cuối cùng cũng được giải thoát rồi không phải sao?
Tôi có chút ngại ngùng: “Không có chuyện đó đâu, là anh Phạm hiểu nhầm….”
“Thôi bỏ đi, chuyện của cô cũng không liên quan gì đến tôi, lát nữa cô cứ về đi, đừng quấy rầy Phạm Lương nữa, thứ tôi muốn đã có trong tay, cô không cần phải xuất hiện thêm lần nữa.” Trịnh My Nương xua tay.
Tôi gật đầu đồng ý, cáo từ ra về, trước khi đi, tôi nói với cô ấy: “Phạm Lương hình như thật lòng thích cô.”
Những thứ khác tôi cũng không nói nhiều, đứng trước mặt cô ấy chính tay xóa số điện thoại, nick wechat của Phạm Lương mới rời đi.
Phạm Lương ở ngoài đang sốt ruột chờ đợi, vừa thấy tôi đi ra, liền lao mìnhi hỏi tôi tình hình, tôi đợi anh ta vào trong nói chuyện với Trịnh My Nương rồi nhân cơ hội đó rời đi.
Tôi còn phải báo cáo cho Toàn Hà Đăng tình hình bên này, nói với anh thời gian gần đây tôi sẽ tắt điện thoại tránh tạm, có chuyện gì đợi qua thời gian này hãy nói.
Sau đó tôi gửi tin nhắn cho Cố Thanh Thiên, nói với anh tôi bên này có việc phải tắt điện thoại mấy hôm, có chuyện gì có thể liên lạc trên wechat.
Đợi một hồi, tin nhắn wechat của anh gửi mìnhi, nói đã cho người về xem, tìm hiểu tình hình bên phía bố mẹ tôi, nói rất nhanh có thể sắp xếp tốt mọi chuyện, nói tôi chuẩn bị rời khỏi Hạng Chương.
Tôi nhìn màn hình điện thoại, nước mắt cứ thế mà rơi mờ hết cả tầm nhìn mới lau lau chiếc mũi tắt máy rồi rút sim điện thoại.
Có Cố Thanh Thiên ở đây, bố sẽ không sao, chỉ cần không kích động đến Hạng Chương.
Cuối cùng! Cuối cùng cũng có thể rời xa hắn!
Tôi ngẩng đầu, cảm thấy ánh nắng dường như xuyên qua ba tầng rồi chiếu vào mặt tôi vậy, rất ấm áp.
Bao lâu rồi? Từ khi quen biết Cố Thanh Thiên, cho đến khi tôi mang thai 10 tháng rồi lại đến khi Nám Ná mất tích, phát hiện sự thật của Hạng Chương rồi đến chuyện bố bị ốm….quá nhiều, quá nhiều chuyện đè lên đầu tôi, mệt mỏi sắp gục ngã, dường như chỉ cần tiếp tục thêm một giây nữa thôi là có thể đè bẹp tôi.
Nhưng bây giờ, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy hi vọng, hi vọng để tiếp tục sống!
Những bước chân nhẹ nhàng thoái mái quay về, phát hiện Hạng Chương lại ở đó đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa.
Thấy tôi quay về, anh lập tức hét lên: “Đồng Kha Kha, mau chóng dọn dẹp nhà cửa đi, hai ngày nữa bố mẹ tôi đến.”
Bố mẹ chồng….à không, bố mẹ của Hạng Chương đến đây thì có liên quan gì đến tôi? Tôi mãi mãi không quên thái độ của bọn họ đối với tôi và Nám Nám, bọn họ không xứng để làm ông nội bà nội của Nám Nám.
Tôi chẹp chẹp môi đi về phía phòng ngủ, kết quả vừa mở cửa mọi thứ bên trong đều bị lộn xộn, chăn đệm đều bị đổi, chiếc giường nhỏ của Nám Nám cũng không thấy.
Tôi quay phắt đầu lại nhìn hắn: “Anh như vậy là có ý gì?”
“Không phải đã nói rồi sao, bố mẹ tôi đến đây, họ sẽ ngủ ở phòng này, cô và em gái tôi ở phòng bên cạnh, tôi và Hạ Khải Quyền vẫn ở chung.”
“Hai ngày nữa là đại thọ 50 tuổi của bố tôi, tôi để họ đến đây cùng chung vui, cô chú ý bản thân chút đừng gây thêm phiền phức cho tôi, biết chưa?”
Đại thọ 50 tuổi?
Đúng là có tiền có khác, sinh nhật 50 tuổi mà tổ chức như đại thọ, tôi nhớ 60 tuổi mới ra lão mà.
“Anh còn muốn tổ chức tiệc rượu sao?” Tôi buồn cười hỏi.
“Cũng không có gì là không thể, dù sao với chức vị tôi bây giờ, tổ chức cho ba ruột buổi tiệc mừng thọ, người đến nịnh bợ nhiều vô kể.” Hạng Chương đắc ý.
Nhìn thấy bộ dạng đắc ý của hắn, trong lòng tôi đột nhiên giật giật, rất muốn nhìn bộ dạng từ thiên đường rớt xuống địa ngục của hắn.
Trèo cao ngã đau, rất mong anh ta ngã xuống gãy hết cột sống đi.
Thế là tôi cố tình chấm biếm hắn: “Đừng làm mất mặt nữa, nếu anh thật sự tổ chức buổi tiệc, đến lúc đó lại sẽ chỉ có mấy người chúng ta ngồi dự, như vậy có đủ mất mặt không?”
“Cô không tin tôi?” Hạng Chương trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nhún vai: “Hạng Chương, nội tình của anh người khác không biết nhưng tôi lại không biết sao? Đều xuất thân từ gia đình công nhân bình thường, anh không có “cơ” to, người ta dựa vào cái gì mà đến nịnh hót anh? Nếu anh lấy tiểu thư Trình Gia Tiên may ra còn có người đến uống hai ly rượu, rồi sẽ nói anh dựa hơi phụ nữ để trèo cao đó.”
Tôi cố ý nói khó nghe, Hạng Chương vốn là người có lòng tự trọng rất cao, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, nghiến răng nói với tôi, nếu hắn mời bao nhiêu khách đến buổi tiệc sẽ có bấy nhiêu người đến.
“Anh cứ thử đi.” Tôi cười chế giễu.
Hắn cắn răng nhìn tôi: “Cô cứ đợi đấy, qua mấy ngày nữa tôi sẽ cho cô thấy!”
Nói xong, hắn đứng trước mặt tôi đặt 5 bàn tiệc rượu của nhà hàng Kim Hiệp tại Bắc Thành.
Tôi buồn cười nhìn hắn, hắn thật sự tức giận, yêu cầu mỗi bàn tiêu chuẩn 10 triệu.
“Anh đúng là có tiền.” Tôi ngạc nhiên, “Bây giờ anh nên cầu nguyện có thể thu hồi đủ vốn đi.”
Nói xong, tôi đi về phòng ngủ bên cạnh phòng trước đây tôi ở.
Đồ đạc của tôi và Nám Nám để bày bừa trên giường, tôi lặng lẽ thu dọn, hết sức cẩn thận gói gọn từng đồ của Nám Nám, cất trong vali.
Lại để đồ đạc có thể có cơ hội mang đi sắp xếp lại để vào một bên, chỉ cần bên Cố Thanh Thiên có tin tức, tôi có thể lập tức rời đi.
Cũng không biết, Cố Thanh Thiên lúc nào mới có thể làm xomg chuyện này?
Không muốn giúp Hạng Chương nên tôi mượn cớ cố ý ra ngoài, ở bên ngoài tôi mua sim điện thoại mới gọi điện cho Toàn Hà Đăng, khẩn cầu anh ngày mai lắp đặt một chiếc camera giấu kín trong nhà tôi.
Toàn Hà Đăng không ý kiến gì, chỉ cần đưa tiền là làm được việc, dù sao tôi cũng nợ anh rất nhiều rồi, nên cũng không ngại nợ anh thêm lần nữa.
Ngày hôm sau khi chắc chắn Hạng Chương và Hạ Khải Quyền đều không có nhà, Toàn Hà Đăng mang đồ đạc đến, hỏi tôi lắp ở đâu, tôi bảo anh lắp ở phòng của Hạ Khải Quyền.
“Chồng của em lại dẫn nhân tình về nhà vụng trộm sao?” Toàn Hà Đăng có chút kinh ngạc, “Em Đồng, như vậy mà em cũng có thể nhịn được sao? Kiếp này em là thần nhịn nhục sao?”
“Nếu em có thể tiếp tục nhịn thì còn cần anh đến lắp thứ này sao?” Tôi cười khổ trả lời.
Toàn Hà Đăng nhìn tôi: “Xem ra em vẫn chưa quá ngốc, có thể nghĩ thông là tốt. Có được bằng chứng thì làm gì cũng được, rời khỏi con người cặn bã này đi.”
Anh ta nói những lời đó đều là muốn tốt cho tôi, tôi gật đầu: “Hi vọng là vậy….cũng không biết được có thành công hay không.”
“Có gì mà không thành công.” Toàn Hà Đăng nhíu vai.
Camera lắp sắp xong rồi, Toàn Hà Đăng dạy tôi cách dùng xong rồi còn dạy tôi để đạt được thứ mình muốn có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi vào lúc cần thiết.
Tôi không hiểu cho lắm ý của anh ta, Toàn Hà Đăng lại thở một hơi dài, sau khi ra ngoài liền đem về cho tôi một thứ.
“Không mùi không vị, cho hắn uống một chút là được.” Anh ta nói không có đầu có đuôi.
Tôi ngây ra một chút, đột nhiên biết thứ trong tay mình cầm là cái gì, trong lòng có chút hoảng loạn, suýt chút nữa thì đánh rơi thứ đó.
“Như vậy liệu có được không?” Tôi có chút không dám chắc chắn.
“Phòng còn hơn tránh, bằng không em còn phải hao tốn nhiều thời gian với hắn?” Toàn Hà Đăng nhún vai.
Tôi lập tức nắm chặt lọ thuốc kích dục trong tay.
Chỉ cần có tin tức tôi có thể rời đi, tại sao phải ở đây hao tốn thời gian với hắn? Mặc dù hai người đàn ông đó khi ân ái cũng sung sức giống như đang dùng thuốc vậy, nhưng ngộ nhỡ…”
Sau khi tiễn Toàn Hà Đăng, tôi có chút căng thẳng cũng lại có chút vui mừng, trở về phòng dùng điện thoại xem tổng quan rõ ràng căn phòng Hạ Khải Quyền.
Ghi hình lại, cho mọi người xem, xem bộ mặt xấu xa của họ, tôi cắn răng suy nghĩ.
Mọi việc rất thuận lợi, hoàn toàn không phải dùng đến thuốc kích dục bởi vì người nhà của Hạng Chương sắp đến, họ sợ sau khi người nhà đến họ sẽ không còn cơ hội ở cạnh nhau, cho nên đêm đó hai người rất cuồng nhiệt.
Tôi kìm chế mà ghi lại toàn bộ cảnh ghê người này,khuôn mặt hai nhân vật chính rất rõ ràng.
Sau đó cuối cùng thì người nhà Hạng Chương cũng đến, lúc nhìn thấy bọn họ tôi rất ngạc nhiên.
Mấy ngày không gặp thôi mà thật sự phải nhìn bằng con mắt khác, bố của Hạng Chương không có gì để nói, nhưng mẹ hắn bây giờ ăn mặc thật sự là phải dùng từ ánh vàng lấp lánh để hình dung, 10 đầu ngón tay hận là không thể đeo đủ 10 chiếc nhẫn vàng trên đó.
Gia đình này phát tài rồi sao? Tôi nhíu mày nghĩ.
Lại nhìn sang cô em chồng Hạng Ân, ăn mặc trang điểm phải gọi là tinh sảo đẹp mắt, hoàn toàn không gì có thể so sánh nổi.
Bọn họ vừa đến liền ra oai, dùng chuyện của con gái mà lăng nhục tôi, sau đó hỏi tôi định khi nào thì sinh thêm đứa nữa, nhất định phải tính thời gian thật tốt.
Cách bấm thời gian chính là dựa vào thời gian sinh sản được truyền miệng lại, nghe nói dựa vào việc mang thai trong thời gian sinh hoạt vợ chồng theo trên đó sẽ có thể sinh con trai, nói tôi nhất định phải làm theo.
Sau đó bọn họ bắt đầu khen ngợi thổi phồng con trai họ, nói hắn nỗ lực nhiều, giỏi giang, bây giờ kiếm được rất nhiều tiền, mua cho họ cái nọ cái kia, rồi lại đem tôi ra để so sánh, nói tôi làm việc gì cũng không xong, công việc không có, con cũng không trông hẳn hoi, sinh cũng sinh không được.
Tôi nhịn, yên lặng không phát ra tiếng động nào cứ vậy mà nghe, dù cho trong lòng tôi đang hận đến phát điên.
Mỗi thứ trên người họ mặc, đều là dùng Nám Nám của tôi đổi lấy! Nếu họ biết Hạng Chương đã làm những gì mới có nhiều tiền như vậy, không biết đến lúc đó họ còn có thể đắc ý được nữa không?
Tôi nhẫn nhịn tìm cơ hội trở về phòng yên tĩnh một lúc, không ngờ rằng cô em chồng lại đi vào, soi xét mọi thứ từ đầu đến chân tôi, chê tôi không xứng với anh trai cô ta.
Tất cả ý ở trong lời nói đó, tôi nghe ra được điều gì đó, hoài nghi không biết có phải Trình Gia Tiên đã từng liên lạc với cô ta, nhồi nhét tư tưởng gì cho cô ta.
Có điều, truyện này đều không liên quan đến tôi, tôi sắp thoát khỏi đây rồi, sau này cái vũng lầy này, ai muốn nhảy thì nhảy.
Đột nhiên rất muốn gọi điện cho Cố Thanh Thiên, muốn biết tình hình bố mẹ bên đó thế nào rồi, muốn nói với anh, tôi sắp không đợi được mà muốn rời khỏi Bắc Thành đến Phong Thành, đi đến cái thành phố có anh đó.
Hạng Chương đến kêu tôi ra ngoài, nói là Hạ Khải Quyền về rồi, muốn giới thiệu cho em chồng làm quen.
Sau khi đi ra, nhìn thấy Hạ Khải Quyền có chút e thẹn đứng trước phòng khách, mặc chiếc áo sơ mi trắng, nhìn có vẻ rất giống như một chàng trai có học thức nho nhã, điềm đạm.
Trong căn phòng này, có lẽ chỉ có tôi mới biết rõ anh ta là người như thế nào?
Cười chế giễu, tôi lặng lẽ nhìn bọn họ nói chuyện hàn thuyên, mẹ của Hạng Chương đã từng gặp qua Hạ Khải Quyền, có ấn tượng rất tốt với hắn ta, kéo hắn lại nói chuyện, mà Hạng Ân hiếm khi không nghịch điện thoại, đã vậy lại còn tính toán để bắt chyện cùng.
Tôi cũng từng trải qua độ tuổi như cô ta, điều này biểu thị cái gì tôi biết chư,thế nhưng tôi không nói.
Nhìn bọn họ “Một nhà đoàn tụ”, nghĩ Hạ Khải Quyền như vậy cũng được coi là gặp được bố mẹ chồng rồi, tôi cảm thấy tẻ nhạt liền trở về phòng, sau khi đóng cửa lại, cầm chiếc điện thoại ra xem, phát hiện lại có tin nhắn chưa đọc.
Lẽ nào…..
Tôi có chút kích động mở tin nhắn Wechat lên, nhìn thấy hai ba tin nhắn của Cố Thanh Thiên gửi mìnhi.
Anh nói mọi chuyện đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi, Hạng Chương tuyệt đối không thể tìm thấy gia đình tôi, tôi lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi đó đến Phong Thành tìm anh, anh sẽ đưa tôi đi gặp bố mẹ.
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, hai hốc mắt đã ngân ngấn lệ.
Tôi hết sức kìm chế để không bị kích động mà khóc to một trận, gửi tin nhắn cho anh, bảo anh đợi tôi, tôi lập tức sẽ bay đến Phong Thành
“Anh chờ em.”
Lại một dòng tin nhắn gửi đến, vẻn vẹn chỉ có ba từ nhưng lần nữa khiến tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng không phải vì buồn.
Cuối cùng cũng được giải thoát rồi không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.