Chương 105: Nửa đêm kinh hồn
Lạc Đồ Đồ
08/02/2021
Đây có lẽ là nội thành Bắc Thành, hẻm nhỏ thông đến mọi ngả, tôi chạy như bay trong con hẻm nhỏ, rẽ không biết bao nhiêu cái ngã rẽ, mới dừng lại nghỉ một lát.
Như vậy, Cố Thanh Thiên sẽ không thể tìm ra tôi chứ?
Tôi vịn vào tường để đứng lên một lúc, lúc này mới theo hướng kéo dài của con hẻm nhỏ mà đi về phía trước.
Những chỗ như thế này, đèn đường rất ít, cách rất xa mới có một cái, ánh đèn mờ nhạt chỉ có thể soi sáng một đoạn đường nhỏ, những chỗ khác đều phải mò mẫm mà đi.
Tôi đi bước thấp bước cao, chưa được bao lâu, tự nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hình như ngoài tiếng bước chân của mình ra, vẫn còn có tiếng bước chân của một người nữa, chỉ là có chút trùng lặp với tiếng bước chân của tôi, vậy mà tôi từ lúc bắt đầu lại không để ý.
Là Cố Thanh Thiên sao?
Tôi do dự một lúc, bỗng nhiên dừng lại.
Tiếng bước chân ở đằng sau cũng dừng lại.
Vào lúc tôi ngập ngừng không biết mình có nên quay đầu lại hay không, người ở phía sau bất ngờ bịt chặt miệng tôi lại, kéo tôi vào nơi hẻo lánh.
“A—–” Tôi bị dọa đến nỗi thét lên một tiếng, ra sức vùng vẫy.
Người đó rất cao to, rất khỏe, chỉ một tay liền có thể ghì chặt cổ tôi, động tác vô cùng dễ dàng đã có thể dồn tôi vào chỗ hẻo lánh đó.
Một tay anh ta bịt miệng tôi, một tay khác xé quần áo của tôi, tôi vô cùng phẫn nộ mà đánh anh ta, đá anh ta, dùng hết sức lực của cơ thể, cũng không thể lay động nửa phần của anh ta.
Tôi cảm nhận được một cách rõ ràng, một cánh tay lạnh buốt chạm vào da thịt tôi, tôi hoảng sợ thét lên, tiếng thét lại bị anh ta mạnh mẽ đè chặt xuống.
Roẹt một tiếng, là thanh âm của vải bị xé ra, liền ngay sau đó miệng của tôi bị nhét đồ vào, anh ta giống như lật một tấm gỗ, mạnh mẽ lật người tôi lại, hai tay bị anh ta kẹp chặt ở dưới thân, tôi giống như là một con cá sắp chết, vùng vẫy vô ích ở dưới đất.
Không trốn được! Không trốn được!
Tôi hận không thể đập đầu vào tường mà chết, chỉ cần đừng để tôi phải chịu cái sự sỉ nhục như thế này.
“A a a!” Tôi liều mạng lắc đầu, mong cho đồ vật ở trong miệng văng ra ngoài, dùng xoang mũi phát ra lời kêu cứu cấp bách.
Thế nhưng tất cả giống như càng khiến người đàn ông đó thêm hưng phấn, anh ta cúi đầu vòng qua vòng lại ở trên người tôi, hơi thở tanh tưởi đó xộc đến khiến tôi không ngừng nôn khan.
Nhận ra được anh ta đang kéo quần của tôi, tôi cứng ngắc người một lúc, đột nhiên cảm nhận được không khí lạnh ngắt, anh ta sắp đạt được rồi, cái nhận thức này khiến đầu óc tôi trống rỗng, nhất thời lại quên mất phải vùng vẫy như thế nào.
Chân bị tách ra, người đó thở dốc đè tôi xuống.
Tôi đột nhiên hoảng sợ, dùng hết sức lực đạp hắn, cũng không biết đã đá nhầm vào chỗ nào của anh ta, anh ta lại đau đớn kêu lên một tiếng, buông tôi ra.
Tôi thực sự không dám tin, tôi tự do rồi.
Nhanh chóng bò dậy, tôi ba chân bốn cẳng chạy, một tay lấy miếng vải ở trong miệng ra, tôi cuối cùng hét to lên: “Cứu mạng—- Cứu mạng với—-”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong hẻm nhỏ vào đêm khuya, sau đó vẫn không có hi vọng, vẫn không gây ra bất kì chấn động nào.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân đuổi theo của người đó, tôi không dám dừng lại, hoảng sợ không biết chọn đường nào vừa chạy vừa kêu cứu mạng, thế nhưng cho đến khi người đó lại lần nữa nhào lên người tôi, tôi cũng không hề nhìn thấy bất kì bóng người nào……
“Cứu mạng——- Cứu mạng—–”
Tôi không để ý gì hết mà cào cấu anh ta, không cho anh ta bịt miệng của tôi.
Người đó mạnh mẽ túm tóc tôi, kéo đầu tôi xuống đất nện: “Con đàn bà thối, câm miệng!”
Tôi bị đập đến hoa mắt chóng mặt, người đó nhân cơ hội mà đè lên người tôi, len vào giữa hai chân tôi.
Thực sự chỉ có thể như vậy thôi sao? Ông trời ơi, thà ông để tôi chết đi còn hơn! Để tôi chết đi? Tại sao lại để tôi gặp phải những chuyện như thế này? Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì?
Sẽ không có ai cứu tôi, giống như sẽ không ai cứu con của tôi vậy!
Tôi thôi không vùng vẫy nữa, nằm ở đó mà điên cuồng rơi nước mắt.
“Đồng Kha Kha! Cô có ở đó không?”
Chính là lúc này, giọng nói của Cố Thanh Thiên đột nhiên vang lên, ở chỗ cách tôi không xa.
Tôi phản ứng nhanh hơn người đàn ông ở trên người tôi.
“Cố Thanh Thiên! Cứu tôi! Cứu tôi—–”
“Khốn kiếp!” người đàn ông đó vội vàng bịt miệng tôi lại, tôi bắt lấy tay anh ta dùng hết sức cắn, nếm được cả mùi vị tanh hôi của máu.
Người đàn ông đó kêu to lên, cùng với tiếng kêu đó, là tiếng thét phẫn nộ của Cố Thanh Thiên: “Ai ở đó? Mày làm cái gì vậy?”
Tôi buông tay người đàn ông đó ra, điên cuồng kêu lên: “Cố Thanh Thiên! Cố Thanh Thiên!”
“Khốn kiếp!” Tôi nghe thấy tiếng chửi lớn của Cố Thanh Thiên, sau đó một bóng người lao qua đó, trên người nhẹ bẫng, người đàn ông đánh úp tôi đã bị Cố Thanh Thiên đạp cho một cái ngã văng ra.
Tôi run lẩy bẩy bò dậy, vừa khóc vào kêu lên: “Cố Thanh Thiên…..”
Cố Thanh Thiên đang lôi đánh chửi bới cái tay của tên lưu manh kia, vứt cái tay đó ra chạy đến bên tôi: “Đồng Kha Kha, cô không sao chứ? Cô sao rồi?”
“Cố Thanh Thiên—-” Tôi lao đến ôm chặt lấy anh ta, oa oa khóc lớn.
Tôi không hề bị thế giới này ruồng bỏ, ông trời đã sai Cố Thanh Thiên đến cứu tôi, tôi được cứu rồi!
Bên tai vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Cố Thanh Thiên lại vội vàng kéo cánh tay tôi ra: “Đồng Kha Kha, cô đợi tôi, đợi tôi đi bắt cái tên khốn kiếp đó….”
“Đừng! Đừng bỏ mặc tôi ở đây!” Tôi mặc kệ tất cả ôm chặt lấy anh ta, giống như là ôm chặt lấy nhánh cây duy nhất nhô ra ở vách núi, nếu như buông tay, tôi lập tức sẽ rơi xuống vực sâu thăm thẳm, “Đừng bỏ mặc tôi ở đây, cầu xin anh, tôi sợ lắm….”
“Được, được, tôi không đi, không bỏ mặc cô ở đây.” Cố Thanh Thiên vội vàng ôm chặt lấy tôi nói.
Trong lòng anh ta thì vô cùng ấm ấp, tôi gắt gao ôm chặt lấy anh ta, khóc không ngừng, khóc không ngừng, mãi đến khi sau gáy nhói lên, tôi mất đi ý thức.
………
Lúc được Cố Thanh Thiên đánh thức, toàn thân tôi đau đớn như là xương cốt đều đã gãy hết vậy, nằm trên giường, tôi ngơ ngác nhìn anh ta một lúc, mới nhớ ra đã xảy ra chuyện ra.
Tôi dồn hết sức ngồi dậy.
“Đừng động đậy lung tung, trên người cô còn bị thương.” Cố Thanh Thiên vội vàng ấn tôi xuống nói, “Xin lỗi cô, lúc nãy tôi đã đánh cô ngất đi. Nếu không tôi không có cách nào đưa cô về đây.”
“Còn nữa, lúc cô hôn mê, tôi đã rửa sạch sẽ giúp cô, xử lý xong vết thương, cũng may, tất cả chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.” Anh ta nhỏ giọng nói.
Tôi chớp chớp mắt, nuốt xuống những giọt nước mắt mặn chát: “Cố tổng, cảm ơn anh…..”
Anh ta lắc lắc đầu, không nói gì cả, qua một lúc, mới ngập ngừng chỉ vào ngực tôi nói: “Thế nhưng, chỗ này của cô….. có chút kì lạ.”
Tôi cúi đầu xuống nhìn bản thân, mặc áo choàng tắm của khách sạn, ngực lộ ra một mảng da thịt lớn, thế nhưng không có gì không đúng cả.
Nhanh như chớp, tôi đột nhiên hiểu cái anh ta nói là gì.
“Không sao, tôi vào nhà vệ sinh xử lý một chút.” Tôi bối rối xuống giường, trốn vào nhà vệ sinh.
Căng ra rất đau, là vì chưa cho con ăn.
Tôi từ từ vắt một bên ra, nhìn sữa cứ từng giọt từng giọt rơi vào trong bồn rửa tay, nước mắt tôi cũng theo đó mà rơi xuống từng giọt từng giọt.
Vốn dĩ, đây đều là đồ ăn của con…..
Nếu như vẫn không tìm thấy con, chỉ sợ hết sữa, con bé sẽ không thể uống được sữa mẹ nữa rồi.
Nghĩ đến đây, lòng tôi đau như cắt, sau khi khóc một lúc ở trong nhà vệ sinh, mới buộc áo choàng tắm vào rồi đi ra ngoài.
Cố Thanh Thiên vẫn đứng ở chỗ đó nhìn tôi, tôi co rúm người lại đứng ở trước cửa nhà vệ sinh, ngập ngừng nói: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“12h rồi, nửa đêm…..” Cố Thanh Thiên trả lời.
Tôi run rẩy hít sâu vào một cái, cố gắng làm cho giọng điệu của bản thân trở nên bình ổn: “Cố tổng, có thể phiền anh giúp tôi tìm một bộ quần áo không? Tôi không thể như thế này trở về nhà…..”
Cố Thanh Thiên nhìn tôi một cái, chỉ vào chiếc ghế bên cửa sổ, ở đó bỗng nhiên lại đặt một bộ quần áo của phụ nữ.
Thì ra anh ta đã nghĩ đến điều đó giúp tôi rồi.
“Cảm ơn.” Tôi ngượng ngùng nói lời cảm ơn, bước qua đó lấy quần áo, đến nhà vệ sinh thay.
“Tôi đưa cô về.”
Đến đến khi tôi lần nữa bước ra, Cố Thanh Thiên mở miệng nói, lại không hề miễn cưỡng giữ tôi lại.
Tôi vô cùng cảm kích anh ta, thực sự! Tôi luôn cảm thấy anh ta là tên ác ma, thế nhưng hôm nay vào lúc này đây, tôi vui mừng vì bản thân đã quen biết anh ta.
Lặng lẽ cùng anh ta bước ra khỏi khách sạn, anh ta lái xe đưa tôi đến tận cổng của khu nhà.
Nhìn ra kính cửa xe bên ngoài tối đen như mực, tôi không tránh khỏi rùng cả mình.
Cố Thanh Thiên như là đoán được tôi đang nghĩ gì, mở miệng nói: “Tôi vẫn nên đưa cô đến tầng nhà cô thì hơn.”
“Không cần đâu!” Tôi hít sâu vào một cái rồi nói, “Tôi không sao, ở đây rất an toàn.”
Sau khi cảm ơn anh ta thêm lần nữa, tôi xuống xe, cúi thấp đầu xuống bước nhanh về căn nhà nơi tôi ở.
Khu nhà trọ vào lúc 12h đêm, yên tĩnh đến mức làm người ta nổi cả da gà, tôi ôm chặt lấy quần áo trên người, nghĩ đến sau khi trở lại không biết có bị Hạng Chương phát hiện ra tôi đã thay quần áo hay không, phải nói như thế nào đây.
Nghĩ đến Hạng Chương, tôi khẽ nhíu mày, ngoài oán giận ra, còn có một chút cảm giác kì lạ.
Lần trước, lúc muộn như này tôi mới trở về cũng có cảm giác này, sau đó chính là không thấy con đâu nữa, lần này, lại là cái gì đây? Chẳng lẽ là Hạng Chương xảy ra chuyện rồi?
Đầu óc tôi không ngừng nghĩ đến những tình huống xấu, sau khi ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tối đen như mực, bước nhanh vào hành lang.
Lúc cầm chìa khóa mở cửa, tôi làm nhẹ nhàng hết sức, gần như không phát ra bất kì âm thanh nào cứ như vậy mà mở cửa đi vào.
Tôi là sợ muộn như thế này rồi, kinh động đến Hạng Chương và Hạ Khải Quyền, vậy thì bọn họ lại sẽ nói tôi thế nọ thế kia.
Thế nhưng lúc tôi rón rén bước đến phòng ăn, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kì lạ.
Âm thanh đó phát ra từ căn phòng phía bắc.
Đó là phòng của Hạ Khải Quyền.
“A…… Em không được rồi…. Chương……” Tiếng kêu rên rỉ đó khiến cho người ta dựng đứng cả lông tơ, bất ngờ lại là thanh âm của Hạ Khải Quyền.
Tôi vô cùng rùng mình, hai chân không kiểm soát được bước về phía phòng của Hạ Khải Quyền.
“Bảo bối, đợi thêm chút, anh vẫn chưa đến mà.”
Tôi giống như bị sét đánh trúng, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Cái thanh âm này…… thanh âm này là của Hạng Chương.
Tôi đã từng nghe qua, rất nhiều đêm, anh ta ngồi trước máy tính, tôi đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn anh ta, nghe anh ta, chính là loại thanh âm này, mang theo hơi thở gấp gáp.
“Chương, anh nhanh lên chút, ngộ nhỡ người phụ nữ đó trở về thì phải làm sao?”
“Nhanh thì em có chịu được không? Anh vẫn là vì em!” Hạng Chương ồn ào thở dốc nói, “Cô ta tìm con đến phát điên rồi, tạm thời chưa thể quay lại ngay, yên tâm đi.”
“Chương, em không muốn nhìn thấy cô ta nữa, nghĩ đến cô ta mới là vợ của anh, em liền thấy khó chịu.” Hạ Khải Quyền vù vù hét lên.
Hạng Chương giọng khàn khàn: “Bảo bối, đừng ghen, anh đối với cô ta như thế nào không phải em đều nhìn thấy sao? Như vậy em còn chưa yên tâm sao? Anh sẽ chỉ đối xử tốt với em, em yên tâm đi.”
Tôi đứng trước cửa phòng Hạ Khải Quyền, vô cùng hoảng hốt nhìn qua khe cửa.
Dưới ánh đèn màu da cam, tôi thấy rõ vô cùng, có hai cơ thể đang dây dưa triền miên với nhau ở trên giường.
Là hai người đàn ông!
Là Hạng Chương và Hạ Khải Quyền!
Tôi không thể tin nổi trừng mắt lên, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tôi nhìn thấy Hạ Khải Quyền quỳ ở trên giường, Hạng Chương quỳ ở đằng sau anh ta, giữ lấy eo anh ta trước sau phối hợp, một bên mặt của anh ta, nhìn qua thấy đang nghiến răng nghiến lợi, giống như vừa tức giận mà lại vừa hưởng thụ, mà Hạ Khải Quyền một tay nắm lấy cổ tay của Hạng Chương, một tay chống lên giường, không ngừng ngửa đầu lên phát ra tiếng kêu rên rỉ.
“A a a —— Chương, anh lợi hại quá đi mất, em không thể chịu nổi rồi—–”
Bọn họ…… Bọn họ……..
Toàn thân tôi run rẩy, dùng toàn bộ sức lực, đẩy cửa ra.
Như vậy, Cố Thanh Thiên sẽ không thể tìm ra tôi chứ?
Tôi vịn vào tường để đứng lên một lúc, lúc này mới theo hướng kéo dài của con hẻm nhỏ mà đi về phía trước.
Những chỗ như thế này, đèn đường rất ít, cách rất xa mới có một cái, ánh đèn mờ nhạt chỉ có thể soi sáng một đoạn đường nhỏ, những chỗ khác đều phải mò mẫm mà đi.
Tôi đi bước thấp bước cao, chưa được bao lâu, tự nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hình như ngoài tiếng bước chân của mình ra, vẫn còn có tiếng bước chân của một người nữa, chỉ là có chút trùng lặp với tiếng bước chân của tôi, vậy mà tôi từ lúc bắt đầu lại không để ý.
Là Cố Thanh Thiên sao?
Tôi do dự một lúc, bỗng nhiên dừng lại.
Tiếng bước chân ở đằng sau cũng dừng lại.
Vào lúc tôi ngập ngừng không biết mình có nên quay đầu lại hay không, người ở phía sau bất ngờ bịt chặt miệng tôi lại, kéo tôi vào nơi hẻo lánh.
“A—–” Tôi bị dọa đến nỗi thét lên một tiếng, ra sức vùng vẫy.
Người đó rất cao to, rất khỏe, chỉ một tay liền có thể ghì chặt cổ tôi, động tác vô cùng dễ dàng đã có thể dồn tôi vào chỗ hẻo lánh đó.
Một tay anh ta bịt miệng tôi, một tay khác xé quần áo của tôi, tôi vô cùng phẫn nộ mà đánh anh ta, đá anh ta, dùng hết sức lực của cơ thể, cũng không thể lay động nửa phần của anh ta.
Tôi cảm nhận được một cách rõ ràng, một cánh tay lạnh buốt chạm vào da thịt tôi, tôi hoảng sợ thét lên, tiếng thét lại bị anh ta mạnh mẽ đè chặt xuống.
Roẹt một tiếng, là thanh âm của vải bị xé ra, liền ngay sau đó miệng của tôi bị nhét đồ vào, anh ta giống như lật một tấm gỗ, mạnh mẽ lật người tôi lại, hai tay bị anh ta kẹp chặt ở dưới thân, tôi giống như là một con cá sắp chết, vùng vẫy vô ích ở dưới đất.
Không trốn được! Không trốn được!
Tôi hận không thể đập đầu vào tường mà chết, chỉ cần đừng để tôi phải chịu cái sự sỉ nhục như thế này.
“A a a!” Tôi liều mạng lắc đầu, mong cho đồ vật ở trong miệng văng ra ngoài, dùng xoang mũi phát ra lời kêu cứu cấp bách.
Thế nhưng tất cả giống như càng khiến người đàn ông đó thêm hưng phấn, anh ta cúi đầu vòng qua vòng lại ở trên người tôi, hơi thở tanh tưởi đó xộc đến khiến tôi không ngừng nôn khan.
Nhận ra được anh ta đang kéo quần của tôi, tôi cứng ngắc người một lúc, đột nhiên cảm nhận được không khí lạnh ngắt, anh ta sắp đạt được rồi, cái nhận thức này khiến đầu óc tôi trống rỗng, nhất thời lại quên mất phải vùng vẫy như thế nào.
Chân bị tách ra, người đó thở dốc đè tôi xuống.
Tôi đột nhiên hoảng sợ, dùng hết sức lực đạp hắn, cũng không biết đã đá nhầm vào chỗ nào của anh ta, anh ta lại đau đớn kêu lên một tiếng, buông tôi ra.
Tôi thực sự không dám tin, tôi tự do rồi.
Nhanh chóng bò dậy, tôi ba chân bốn cẳng chạy, một tay lấy miếng vải ở trong miệng ra, tôi cuối cùng hét to lên: “Cứu mạng—- Cứu mạng với—-”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong hẻm nhỏ vào đêm khuya, sau đó vẫn không có hi vọng, vẫn không gây ra bất kì chấn động nào.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân đuổi theo của người đó, tôi không dám dừng lại, hoảng sợ không biết chọn đường nào vừa chạy vừa kêu cứu mạng, thế nhưng cho đến khi người đó lại lần nữa nhào lên người tôi, tôi cũng không hề nhìn thấy bất kì bóng người nào……
“Cứu mạng——- Cứu mạng—–”
Tôi không để ý gì hết mà cào cấu anh ta, không cho anh ta bịt miệng của tôi.
Người đó mạnh mẽ túm tóc tôi, kéo đầu tôi xuống đất nện: “Con đàn bà thối, câm miệng!”
Tôi bị đập đến hoa mắt chóng mặt, người đó nhân cơ hội mà đè lên người tôi, len vào giữa hai chân tôi.
Thực sự chỉ có thể như vậy thôi sao? Ông trời ơi, thà ông để tôi chết đi còn hơn! Để tôi chết đi? Tại sao lại để tôi gặp phải những chuyện như thế này? Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì?
Sẽ không có ai cứu tôi, giống như sẽ không ai cứu con của tôi vậy!
Tôi thôi không vùng vẫy nữa, nằm ở đó mà điên cuồng rơi nước mắt.
“Đồng Kha Kha! Cô có ở đó không?”
Chính là lúc này, giọng nói của Cố Thanh Thiên đột nhiên vang lên, ở chỗ cách tôi không xa.
Tôi phản ứng nhanh hơn người đàn ông ở trên người tôi.
“Cố Thanh Thiên! Cứu tôi! Cứu tôi—–”
“Khốn kiếp!” người đàn ông đó vội vàng bịt miệng tôi lại, tôi bắt lấy tay anh ta dùng hết sức cắn, nếm được cả mùi vị tanh hôi của máu.
Người đàn ông đó kêu to lên, cùng với tiếng kêu đó, là tiếng thét phẫn nộ của Cố Thanh Thiên: “Ai ở đó? Mày làm cái gì vậy?”
Tôi buông tay người đàn ông đó ra, điên cuồng kêu lên: “Cố Thanh Thiên! Cố Thanh Thiên!”
“Khốn kiếp!” Tôi nghe thấy tiếng chửi lớn của Cố Thanh Thiên, sau đó một bóng người lao qua đó, trên người nhẹ bẫng, người đàn ông đánh úp tôi đã bị Cố Thanh Thiên đạp cho một cái ngã văng ra.
Tôi run lẩy bẩy bò dậy, vừa khóc vào kêu lên: “Cố Thanh Thiên…..”
Cố Thanh Thiên đang lôi đánh chửi bới cái tay của tên lưu manh kia, vứt cái tay đó ra chạy đến bên tôi: “Đồng Kha Kha, cô không sao chứ? Cô sao rồi?”
“Cố Thanh Thiên—-” Tôi lao đến ôm chặt lấy anh ta, oa oa khóc lớn.
Tôi không hề bị thế giới này ruồng bỏ, ông trời đã sai Cố Thanh Thiên đến cứu tôi, tôi được cứu rồi!
Bên tai vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Cố Thanh Thiên lại vội vàng kéo cánh tay tôi ra: “Đồng Kha Kha, cô đợi tôi, đợi tôi đi bắt cái tên khốn kiếp đó….”
“Đừng! Đừng bỏ mặc tôi ở đây!” Tôi mặc kệ tất cả ôm chặt lấy anh ta, giống như là ôm chặt lấy nhánh cây duy nhất nhô ra ở vách núi, nếu như buông tay, tôi lập tức sẽ rơi xuống vực sâu thăm thẳm, “Đừng bỏ mặc tôi ở đây, cầu xin anh, tôi sợ lắm….”
“Được, được, tôi không đi, không bỏ mặc cô ở đây.” Cố Thanh Thiên vội vàng ôm chặt lấy tôi nói.
Trong lòng anh ta thì vô cùng ấm ấp, tôi gắt gao ôm chặt lấy anh ta, khóc không ngừng, khóc không ngừng, mãi đến khi sau gáy nhói lên, tôi mất đi ý thức.
………
Lúc được Cố Thanh Thiên đánh thức, toàn thân tôi đau đớn như là xương cốt đều đã gãy hết vậy, nằm trên giường, tôi ngơ ngác nhìn anh ta một lúc, mới nhớ ra đã xảy ra chuyện ra.
Tôi dồn hết sức ngồi dậy.
“Đừng động đậy lung tung, trên người cô còn bị thương.” Cố Thanh Thiên vội vàng ấn tôi xuống nói, “Xin lỗi cô, lúc nãy tôi đã đánh cô ngất đi. Nếu không tôi không có cách nào đưa cô về đây.”
“Còn nữa, lúc cô hôn mê, tôi đã rửa sạch sẽ giúp cô, xử lý xong vết thương, cũng may, tất cả chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.” Anh ta nhỏ giọng nói.
Tôi chớp chớp mắt, nuốt xuống những giọt nước mắt mặn chát: “Cố tổng, cảm ơn anh…..”
Anh ta lắc lắc đầu, không nói gì cả, qua một lúc, mới ngập ngừng chỉ vào ngực tôi nói: “Thế nhưng, chỗ này của cô….. có chút kì lạ.”
Tôi cúi đầu xuống nhìn bản thân, mặc áo choàng tắm của khách sạn, ngực lộ ra một mảng da thịt lớn, thế nhưng không có gì không đúng cả.
Nhanh như chớp, tôi đột nhiên hiểu cái anh ta nói là gì.
“Không sao, tôi vào nhà vệ sinh xử lý một chút.” Tôi bối rối xuống giường, trốn vào nhà vệ sinh.
Căng ra rất đau, là vì chưa cho con ăn.
Tôi từ từ vắt một bên ra, nhìn sữa cứ từng giọt từng giọt rơi vào trong bồn rửa tay, nước mắt tôi cũng theo đó mà rơi xuống từng giọt từng giọt.
Vốn dĩ, đây đều là đồ ăn của con…..
Nếu như vẫn không tìm thấy con, chỉ sợ hết sữa, con bé sẽ không thể uống được sữa mẹ nữa rồi.
Nghĩ đến đây, lòng tôi đau như cắt, sau khi khóc một lúc ở trong nhà vệ sinh, mới buộc áo choàng tắm vào rồi đi ra ngoài.
Cố Thanh Thiên vẫn đứng ở chỗ đó nhìn tôi, tôi co rúm người lại đứng ở trước cửa nhà vệ sinh, ngập ngừng nói: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“12h rồi, nửa đêm…..” Cố Thanh Thiên trả lời.
Tôi run rẩy hít sâu vào một cái, cố gắng làm cho giọng điệu của bản thân trở nên bình ổn: “Cố tổng, có thể phiền anh giúp tôi tìm một bộ quần áo không? Tôi không thể như thế này trở về nhà…..”
Cố Thanh Thiên nhìn tôi một cái, chỉ vào chiếc ghế bên cửa sổ, ở đó bỗng nhiên lại đặt một bộ quần áo của phụ nữ.
Thì ra anh ta đã nghĩ đến điều đó giúp tôi rồi.
“Cảm ơn.” Tôi ngượng ngùng nói lời cảm ơn, bước qua đó lấy quần áo, đến nhà vệ sinh thay.
“Tôi đưa cô về.”
Đến đến khi tôi lần nữa bước ra, Cố Thanh Thiên mở miệng nói, lại không hề miễn cưỡng giữ tôi lại.
Tôi vô cùng cảm kích anh ta, thực sự! Tôi luôn cảm thấy anh ta là tên ác ma, thế nhưng hôm nay vào lúc này đây, tôi vui mừng vì bản thân đã quen biết anh ta.
Lặng lẽ cùng anh ta bước ra khỏi khách sạn, anh ta lái xe đưa tôi đến tận cổng của khu nhà.
Nhìn ra kính cửa xe bên ngoài tối đen như mực, tôi không tránh khỏi rùng cả mình.
Cố Thanh Thiên như là đoán được tôi đang nghĩ gì, mở miệng nói: “Tôi vẫn nên đưa cô đến tầng nhà cô thì hơn.”
“Không cần đâu!” Tôi hít sâu vào một cái rồi nói, “Tôi không sao, ở đây rất an toàn.”
Sau khi cảm ơn anh ta thêm lần nữa, tôi xuống xe, cúi thấp đầu xuống bước nhanh về căn nhà nơi tôi ở.
Khu nhà trọ vào lúc 12h đêm, yên tĩnh đến mức làm người ta nổi cả da gà, tôi ôm chặt lấy quần áo trên người, nghĩ đến sau khi trở lại không biết có bị Hạng Chương phát hiện ra tôi đã thay quần áo hay không, phải nói như thế nào đây.
Nghĩ đến Hạng Chương, tôi khẽ nhíu mày, ngoài oán giận ra, còn có một chút cảm giác kì lạ.
Lần trước, lúc muộn như này tôi mới trở về cũng có cảm giác này, sau đó chính là không thấy con đâu nữa, lần này, lại là cái gì đây? Chẳng lẽ là Hạng Chương xảy ra chuyện rồi?
Đầu óc tôi không ngừng nghĩ đến những tình huống xấu, sau khi ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tối đen như mực, bước nhanh vào hành lang.
Lúc cầm chìa khóa mở cửa, tôi làm nhẹ nhàng hết sức, gần như không phát ra bất kì âm thanh nào cứ như vậy mà mở cửa đi vào.
Tôi là sợ muộn như thế này rồi, kinh động đến Hạng Chương và Hạ Khải Quyền, vậy thì bọn họ lại sẽ nói tôi thế nọ thế kia.
Thế nhưng lúc tôi rón rén bước đến phòng ăn, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kì lạ.
Âm thanh đó phát ra từ căn phòng phía bắc.
Đó là phòng của Hạ Khải Quyền.
“A…… Em không được rồi…. Chương……” Tiếng kêu rên rỉ đó khiến cho người ta dựng đứng cả lông tơ, bất ngờ lại là thanh âm của Hạ Khải Quyền.
Tôi vô cùng rùng mình, hai chân không kiểm soát được bước về phía phòng của Hạ Khải Quyền.
“Bảo bối, đợi thêm chút, anh vẫn chưa đến mà.”
Tôi giống như bị sét đánh trúng, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Cái thanh âm này…… thanh âm này là của Hạng Chương.
Tôi đã từng nghe qua, rất nhiều đêm, anh ta ngồi trước máy tính, tôi đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn anh ta, nghe anh ta, chính là loại thanh âm này, mang theo hơi thở gấp gáp.
“Chương, anh nhanh lên chút, ngộ nhỡ người phụ nữ đó trở về thì phải làm sao?”
“Nhanh thì em có chịu được không? Anh vẫn là vì em!” Hạng Chương ồn ào thở dốc nói, “Cô ta tìm con đến phát điên rồi, tạm thời chưa thể quay lại ngay, yên tâm đi.”
“Chương, em không muốn nhìn thấy cô ta nữa, nghĩ đến cô ta mới là vợ của anh, em liền thấy khó chịu.” Hạ Khải Quyền vù vù hét lên.
Hạng Chương giọng khàn khàn: “Bảo bối, đừng ghen, anh đối với cô ta như thế nào không phải em đều nhìn thấy sao? Như vậy em còn chưa yên tâm sao? Anh sẽ chỉ đối xử tốt với em, em yên tâm đi.”
Tôi đứng trước cửa phòng Hạ Khải Quyền, vô cùng hoảng hốt nhìn qua khe cửa.
Dưới ánh đèn màu da cam, tôi thấy rõ vô cùng, có hai cơ thể đang dây dưa triền miên với nhau ở trên giường.
Là hai người đàn ông!
Là Hạng Chương và Hạ Khải Quyền!
Tôi không thể tin nổi trừng mắt lên, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tôi nhìn thấy Hạ Khải Quyền quỳ ở trên giường, Hạng Chương quỳ ở đằng sau anh ta, giữ lấy eo anh ta trước sau phối hợp, một bên mặt của anh ta, nhìn qua thấy đang nghiến răng nghiến lợi, giống như vừa tức giận mà lại vừa hưởng thụ, mà Hạ Khải Quyền một tay nắm lấy cổ tay của Hạng Chương, một tay chống lên giường, không ngừng ngửa đầu lên phát ra tiếng kêu rên rỉ.
“A a a —— Chương, anh lợi hại quá đi mất, em không thể chịu nổi rồi—–”
Bọn họ…… Bọn họ……..
Toàn thân tôi run rẩy, dùng toàn bộ sức lực, đẩy cửa ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.