Chương 86: Rất ngại ngùng
Lạc Đồ Đồ
08/02/2021
Một lúc sau, Hạng Chương đã đem bữa sáng vào phòng ngủ, để tôi dựa vào đầu giường ăn sáng.
Anh ấy cũng không có ngay lập tức rời đi, mà ngồi trên mép giường nhìn tôi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.
Hạng Chương cười khó xử: “Có một chuyện muốn bàn bạc với em, nhưng lại sợ em không đồng ý.”
“Có chuyện gì mà anh lại khó xử như vậy?”Tôi bỗng trở nên hồi hộp, phản ứng đầu tiên chính là liệu Kiều Kha Nguyên lại giở trò gì rồi.
“Hạ Khải Quyền đường xa đến đây…muốn ở Phùng Thị 5 ngày. anh muốn để cậu ấy ở lại nhà chúng ta.” Hạng Chương úp úp mở mở nói.
“Ở nhà chúng ta?” Tôi cau mày, “nhà chúng ta cũng làm gì có chỗ nào để ở.”
“Cũng không phải ở đây lâu, chỉ có 5 ngày mà thôi, để cậu ấy ngủ ở sopha cũng được. Ban ngày anh và cậu ấy cũng có việc phải làm, không có ở nhà, buổi tối về nhà đàm đạo chút chuyện cũ, nếu như ở khách sạn, anh phải đi cùng cậu ấy, vậy thì ai chăm sóc em đây?” Hạng Chương đáp.
Nói cứ như không có việc gì vậy, mặc dù xuất hiện thêm một người đàn ông ở trong nhà, tôi vẫn cảm thấy có chút bất tiện, nhưng nghĩ kỹ thì cũng chỉ có gặp nhau vào buổi tối, cũng không có việc gì, vì thế tôi bèn gật đầu đồng ý.
Hạng Chương vui vẻ nói cảm ơn tôi rồi ra ngoài ăn sáng, sau đó thì đi cùng với Hạ Khải Quyền.
Thế là Hạ Khải Quyền liền ở lại nhà tôi, hàng ngày đi cùng Hạng Chương, tối đến còn về muộn hơn cả anh, cũng xem như không có làm phiền đến cuộc sống của tôi.
Buổi tối, lúc tôi ngủ, hai người bọn họ còn đang nói chuyện trong phòng khách, buổi sáng tỉnh dậy thì Hạng Chương đã thức dậy nấu ăn.
Có một ngày do buổi tối tôi uống nhiều nước, ban đêm buồn tiểu nên thức giấc thì phát hiện ra Hạng Chương không có quay lại ngủ, gối và chăn của anh ấy vẫn để bên cạnh tôi.
Muộn như vậy rồi mà vẫn chưa quay lại nghỉ ngơi sao?
Tôi dụi mắt, xỏ dép đi ra ngoài.
Đèn trong phòng khách không có bật, chỉ có ánh đèn từ khe cửa nhà vệ sinh hắt ra, loáng thoáng có tiếng cười nói.
“Hạng Chương?” Tôi kêu lên.
Tiếng cười nói chợt tắt, tôi cau mày, lại kêu lên: “Hạng Chương? Anh ở trong đó sao?”
Cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, Hạng Chương để trần nửa trên, chỉ mặc một chiếc quần lót bước ra.
“anh đang làm gì thế?” Tôi cau mày hỏi.
Hạng Chương ho nhẹ một tiếng, nói: “Anh đi tiểu chứ còn làm gì nữa.”
Tôi ngó cửa nhà vệ sinh hỏi: “Ai ở trong đó?”
“Hạ Khải Quyền chứ còn ai vào đây nữa”. Hạng Chương đứng chặn ở cửa như thể sợ tôi sẽ xông vào vậy.
“Anh ấy ở bên trong thì anh vào làm gì?” Tôi có chút lờ mờ khó hiểu.
“Cậu ấy ở bên trong tắm rửa, anh lại buồn tiểu nên vào giải quyết, chẳng lẽ không được sao?”Hạng Chương vội vã trả lời.
Tôi bị anh nói có chút sững sờ: “Anh làm sao vậy? Em chỉ hỏi chút anh gấp cái gì? Người ta đang tắm ở bên trong, anh đi vào không thấy xấu hổ sao?”
Hạng Chương dựa lưng vào cửa nhà vệ sinh, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, chỉ nghe thấy thấy anh hừ mũi nói: “Đều là đàn ông với nhau thì có gì mà phải ngại.”
Câu này nói có vẻ có lý…
Hạng Chương lại mở miệng nói: “Kha Kha, em không ngủ đi chạy ra ngoài này làm gì?”
Lúc này tôi mới nhớ ra tôi ra ngoài làm gì.
“Ai da, anh ấy khi nào mới ra, em muốn đi vệ sinh.” Tôi giậm giậm chân, ôm bụng nói.
Vừa nãy vẫn ổn, bây giờ anh nhắc tới tôi mới thấy buồn tiểu không chịu được.
“Hạng Chương! Em nhịn đến nỗi đau cả bụng! Em sắp không chịu nổi rồi.”
Hạng Chương ngay lập tức hoảng sợ, quay sang gọi cửa: “Hạ Khải Quyền, cậu tắm xong chưa, vợ tôi muốn đi vệ sinh.”
Tôi ngượng chín mặt, có cần nói trực tiếp thế không? Đối với tôi người đàn ông ở bên trong chỉ là người lạ, nói ra có chút xấu hổ.
“Sắp xong rồi.” Hạ Khải Quyền gào lên.
Hạng Chương chạy lại bật đèn, rồi quay qua dìu tôi, nói: “Kha Kha, em nhịn một chút, sắp xong rồi.”
Vừa nói xong thì Hạ Khải Quyền từ trong nhà vệ sinh đi ra.
anh ta mặc một chiếc áo phông màu trắng, bên dưới để đôi chân dài, mặt đỏ gay nhìn tôi nói: “Chị dâu…”
Đây là lúc để hàn huyên tâm sự à?
Các cơ trên mặt căng đến nỗi tôi không thể cười nổi, nhanh nhanh chóng chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Khi bước ra ngoài thì Hạ Khải Quyền và Hạng Chương đã mặc xong quần áo, Hạng Chương vẫn còn đang đợi tôi: “Kha Kha, em không sao chứ? Bụng còn đau không?”
“Không sao, không sao.” Tôi xua xua tay, thấy Hạ Khải Quyền có chút ngại ngùng, liền cúi đầu, vội vội vàng vàng vào phòng ngủ.
Mẹ ơi, đêm khuya thanh vắng cũng không biết âm thanh đi vệ sinh có bị họ nghe thấy hay không, thật là ngại quá đi.
Một lúc sau, Hạng Chương cũng vào nằm ngủ.
“Hạng Chương?” Tôi gọi khẽ.
Hạng Chương đáp lại, tôi liếm liếm môi, nhịn không được bèn hỏi: “Khi nào thì Hạ Khải Quyền đi? Như thế này em cảm thấy rất ngại. “
“Ừ… ngày kia. Ngày kia phải lên tàu từ sớm, vì thế tối mai anh đưa cậu ta về khách sạn, tránh đến lúc đó lại làm phiền em nghỉ ngơi.” Hạng Chương trả lời.
“Vâng.” Tôi sợ anh ấy nghĩ tôi nhỏ nhen muốn mau chóng đuổi người nên vội giải thích, “Em không cố ý muốn đuổi cậu ta đi, thật ra con người cậu ấy cũng rất tốt.”
“Anh biết mà.” Hạng Chương quay người “Mau ngủ đi, cũng không còn sớm nữa.”
Nghe có vẻ như anh ấy cũng không để ý, vì thế tôi mới an tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Hạng Chương nói muốn dẫn Hạ Khải Quyền ra ngoài chơi 1 ngày, tôi bèn lập tức tán thành.
Dẫu sao thì ngày mai người ta cũng đi rồi, Hạng Chương là chủ nhà cũng nên đưa người ta đi chơi đây đó.
Chiều tối, họ về lấy hành lý, tôi thấy mắt Hạ Khải Quyền đỏ hoe, cố gắng chào hỏi tôi một tiếng rồi đẩy hành lý rời đi.
“Cậu ấy bị làm sao vậy?” Tôi khó hiểu hỏi.
Sắc mặt Hạng Chương cũng không tốt, trả lời: “ Có lẽ…. là tâm trạng không vui, anh cũng không biết nữa.”
Anh do dự một lúc rồi hỏi: “Kha Kha, em ở một mình có sao không? Nếu không sao thì tối anh không về nhà nữa, anh ở lại khách sạn với cậu ấy.”
Trong lòng tôi thấy hồi hộp.
Cho đến tận ngày hôm nay, tôi vẫn sợ tối đến anh ấy sẽ về muộn hoặc là không về, tôi sợ anh sẽ lấy Hạ Khải Quyền làm cái cớ để đi gặp Kiều Kha Nguyên.
“Chuyện này… Hay là các anh cứ về nhà ở đi, ở ngoài vừa tốn tiền lại không sạch sẽ.” Tôi lo lắng trả lời.
“Thôi, đã đặt phòng rồi, anh đi trước đây. Kha Kha, nếu tối em sợ thì gọi Trình Gia Tiên đến ở cùng em, anh đi đây.” Hạng Chương nói xong bèn vội vã rời đi, có lẽ là đuổi theo Hạ Khải Quyền.
Tôi không kịp nói thêm gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy rời đi.
Tôi lập tức gọi điện cho Trình Gia Tiên, kể cho cô ấy chuyện Hạng Chương tối nay không về, sau đó hỏi cô ấy liệu Hạng Chương có tìm cái cớ để đi gặp Kiều Kha Nguyên hay không.
Kết quả Trình Gia Tiên mắng tôi một trận, nếu tôi cứ thần hồn nát thần tính như vậy thì sớm muộn gì cũng ép Hạng Chương phải rời đi.
Kết thúc cuộc gọi, tôi tự cười nhạo chính mình.
Trình Gia Tiên nói đúng, tôi không thể đa nghi như vậy, đàn ông sẽ không thích.
Tuy nhiên, nói thì nói như vậy nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy bất an, ở nhà không tài nào ngủ được, đến nửa đêm, tôi thật sự không nhịn được nữa bèn gọi điện cho Hạng Chương.
Điện thoại đổ chuông mấy lần mới có người bắt máy, giọng Hạng Chương cố gắng đè thấp xuống: “Kha Kha, sao vậy?”
“Em…Em đột nhiên nhớ ra có chuyện muốn nói với Hạ Khải Quyền, cậu ta ngủ rồi à?” Tôi nhanh chóng trả lời.
“Em muốn nói gì với cậu ta?” Hạng Chương thấp giọng hỏi.
“Ây da, nếu như cậu ấy chưa ngủ thì anh để em nói chuyện với cậu ấy đi.” Tôi nũng nịu.
“Hạng Chương im lặng, tim tôi như treo lơ lửng trên không trung, chỉ sợ anh ấy nói Hạ Khải Quyền ngủ rồi, vậy thì tôi không còn cách nào để kiểm chứng xem họ có ở cùng nhau hay không.
Ngay vào lúc này, loa điện thoại truyền đến giọng nói của Hạ Khải Quyền.
“A lo, chị dâu….”
Tim tôi lúc này mới bình ổn trở lại. Hạng Chương không có gạt tôi, họ ở cùng với nhau.
“A lo…xin lỗi, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu rồi à? Tôi là muốn nói hôm nay cậu đi gấp quá, tôi vẫn chưa nói với cậu được câu nào, gặp cậu tôi rất vui.” Mục đích đã đạt được, tốc độ nói chuyện cũng nhanh.
“Vâng… Cảm ơn chị dâu…vâng…mấy ngày này em thấy rất vui.”
Hạ Khải Quyền lắp ba lắp bắp cảm ơn tôi, giọng nói lễ phép, dự là cậu ấy đang xấu hổ, dẫu sao thì mấy ngày chung sống cùng với nhau tôi có thể cảm nhận được cậu ấy là một người dễ xấu hổ, bởi vì nếu vô tình nhìn vào mắt cậu ấy, cậu ấy sẽ là người né tránh trước.
Điện thoại lại đưa cho Hạng Chương, hình như anh ấy chưa uống nước, nên giọng nói có chút khàn: “Kha Kha, còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi ngủ sớm đi.”
“Vâng, anh cũng ngủ sớm đi, uống chút nước vào…”
“Ư….”
Một âm thanh khác thường từ trong loa phát ra, tôi sững lại một lúc, loáng một cái đã quên mất mình đang muốn nói gì: “Vừa nãy là tiếng gì đấy?”
“Tiếng gì? À là tiếng mở tivi, sao vậy?” Hạng Chương trả lời.
Tôi lắc lắc đầu, không dám nói mình nghĩ âm thanh vừa rồi là tiếng rên rỉ khi đang quan hệ phát ra.
Phải, nhất định là tôi nghe lầm rồi.
“Không, không có gì, anh mau ngủ đi, cũng muộn rồi.”
“Chúc em ngủ ngon!” Hạng Chương ngay lập tức ngắt máy.
Tôi để điện thoại xuống, tắt đèn, đắp chăn đi ngủ.
Có thể vì Hạng Chương không có ở nhà nên tôi ngủ chập chờn, không sâu giấc, mơ một giấc mơ kỳ lạ, cuối cùng Cố Thanh Thiên xuất hiện, đè tôi xuống ham muốn tôi hết lần này đến lần khác…
Khi tỉnh dậy, phía dưới ướt át vô cùng, tôi tự tát cho mình một bạt tai.
Sao lại hèn hạ như vậy? Đang yên đang lành lại mơ về Cố Thanh Thiên, mơ cùng anh ta làm chuyện đó.
Cho dù trong thời kỳ mang thai, estrogen tăng cao thì cũng phải nhịn.
Trời sáng, tôi lê hai chân mềm nhũn vào nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ, tôi tự thấy tức giận với cơ thể mình, chỉ là mơ thôi mà đã khiến tôi thấy rã rời.
Vừa trở lại phòng ngủ nằm không lâu thì tôi nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức ngồi dậy.
“Hạng Chương?”
“Là anh!” Hạng Chương vừa trả lời vừa bước vào “Làm em tỉnh giấc sao?”
“Không có, em dậy lâu rồi, anh không có nhà, em ngủ không được sâu giấc.” Tôi làm nũng.
Hạng Chương cười: “Vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút đi.”
“Em muốn ngủ cùng anh.” Tôi mặt dày trả lời.
Nụ cười trên môi Hạng Chương lập tức trở nên cứng ngắc: “Kha Kha…”
Tôi “phụt” một cái cười thành tiếng: “Làm gì mà anh căng thẳng thế, em bây giờ là bà bầu đang dưỡng thai, anh muốn làm gì đó với em em cũng không có đồng ý đâu. Em là muốn anh nằm ngủ với em.”
“Ừ.” Hạng Chương có chút ngượng, tôi nói như thế anh ấy cũng tiện từ chối, chỉ có thể nằm bên cạnh tôi, vỗ về tôi nói: “Được rồi, có anh ở đây, em yên tâm ngủ đi.”
Nhìn thấy anh ấy nằm xuống, tôi mới nhắm mắt lại.
Không biết khi không nhìn thấy khứu giác nhạy cảm hơn hay là đang mang thai khứu giác nhạy cảm hơn nhưng tôi luôn cảm thấy có mùi gì luôn vờn quanh mũi, mà mùi này không phải là của Hạng Chương.
“Em đang làm gì thế?” Hạng Chương đột nhiên lên tiếng.
Anh ấy cũng không có ngay lập tức rời đi, mà ngồi trên mép giường nhìn tôi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.
Hạng Chương cười khó xử: “Có một chuyện muốn bàn bạc với em, nhưng lại sợ em không đồng ý.”
“Có chuyện gì mà anh lại khó xử như vậy?”Tôi bỗng trở nên hồi hộp, phản ứng đầu tiên chính là liệu Kiều Kha Nguyên lại giở trò gì rồi.
“Hạ Khải Quyền đường xa đến đây…muốn ở Phùng Thị 5 ngày. anh muốn để cậu ấy ở lại nhà chúng ta.” Hạng Chương úp úp mở mở nói.
“Ở nhà chúng ta?” Tôi cau mày, “nhà chúng ta cũng làm gì có chỗ nào để ở.”
“Cũng không phải ở đây lâu, chỉ có 5 ngày mà thôi, để cậu ấy ngủ ở sopha cũng được. Ban ngày anh và cậu ấy cũng có việc phải làm, không có ở nhà, buổi tối về nhà đàm đạo chút chuyện cũ, nếu như ở khách sạn, anh phải đi cùng cậu ấy, vậy thì ai chăm sóc em đây?” Hạng Chương đáp.
Nói cứ như không có việc gì vậy, mặc dù xuất hiện thêm một người đàn ông ở trong nhà, tôi vẫn cảm thấy có chút bất tiện, nhưng nghĩ kỹ thì cũng chỉ có gặp nhau vào buổi tối, cũng không có việc gì, vì thế tôi bèn gật đầu đồng ý.
Hạng Chương vui vẻ nói cảm ơn tôi rồi ra ngoài ăn sáng, sau đó thì đi cùng với Hạ Khải Quyền.
Thế là Hạ Khải Quyền liền ở lại nhà tôi, hàng ngày đi cùng Hạng Chương, tối đến còn về muộn hơn cả anh, cũng xem như không có làm phiền đến cuộc sống của tôi.
Buổi tối, lúc tôi ngủ, hai người bọn họ còn đang nói chuyện trong phòng khách, buổi sáng tỉnh dậy thì Hạng Chương đã thức dậy nấu ăn.
Có một ngày do buổi tối tôi uống nhiều nước, ban đêm buồn tiểu nên thức giấc thì phát hiện ra Hạng Chương không có quay lại ngủ, gối và chăn của anh ấy vẫn để bên cạnh tôi.
Muộn như vậy rồi mà vẫn chưa quay lại nghỉ ngơi sao?
Tôi dụi mắt, xỏ dép đi ra ngoài.
Đèn trong phòng khách không có bật, chỉ có ánh đèn từ khe cửa nhà vệ sinh hắt ra, loáng thoáng có tiếng cười nói.
“Hạng Chương?” Tôi kêu lên.
Tiếng cười nói chợt tắt, tôi cau mày, lại kêu lên: “Hạng Chương? Anh ở trong đó sao?”
Cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, Hạng Chương để trần nửa trên, chỉ mặc một chiếc quần lót bước ra.
“anh đang làm gì thế?” Tôi cau mày hỏi.
Hạng Chương ho nhẹ một tiếng, nói: “Anh đi tiểu chứ còn làm gì nữa.”
Tôi ngó cửa nhà vệ sinh hỏi: “Ai ở trong đó?”
“Hạ Khải Quyền chứ còn ai vào đây nữa”. Hạng Chương đứng chặn ở cửa như thể sợ tôi sẽ xông vào vậy.
“Anh ấy ở bên trong thì anh vào làm gì?” Tôi có chút lờ mờ khó hiểu.
“Cậu ấy ở bên trong tắm rửa, anh lại buồn tiểu nên vào giải quyết, chẳng lẽ không được sao?”Hạng Chương vội vã trả lời.
Tôi bị anh nói có chút sững sờ: “Anh làm sao vậy? Em chỉ hỏi chút anh gấp cái gì? Người ta đang tắm ở bên trong, anh đi vào không thấy xấu hổ sao?”
Hạng Chương dựa lưng vào cửa nhà vệ sinh, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, chỉ nghe thấy thấy anh hừ mũi nói: “Đều là đàn ông với nhau thì có gì mà phải ngại.”
Câu này nói có vẻ có lý…
Hạng Chương lại mở miệng nói: “Kha Kha, em không ngủ đi chạy ra ngoài này làm gì?”
Lúc này tôi mới nhớ ra tôi ra ngoài làm gì.
“Ai da, anh ấy khi nào mới ra, em muốn đi vệ sinh.” Tôi giậm giậm chân, ôm bụng nói.
Vừa nãy vẫn ổn, bây giờ anh nhắc tới tôi mới thấy buồn tiểu không chịu được.
“Hạng Chương! Em nhịn đến nỗi đau cả bụng! Em sắp không chịu nổi rồi.”
Hạng Chương ngay lập tức hoảng sợ, quay sang gọi cửa: “Hạ Khải Quyền, cậu tắm xong chưa, vợ tôi muốn đi vệ sinh.”
Tôi ngượng chín mặt, có cần nói trực tiếp thế không? Đối với tôi người đàn ông ở bên trong chỉ là người lạ, nói ra có chút xấu hổ.
“Sắp xong rồi.” Hạ Khải Quyền gào lên.
Hạng Chương chạy lại bật đèn, rồi quay qua dìu tôi, nói: “Kha Kha, em nhịn một chút, sắp xong rồi.”
Vừa nói xong thì Hạ Khải Quyền từ trong nhà vệ sinh đi ra.
anh ta mặc một chiếc áo phông màu trắng, bên dưới để đôi chân dài, mặt đỏ gay nhìn tôi nói: “Chị dâu…”
Đây là lúc để hàn huyên tâm sự à?
Các cơ trên mặt căng đến nỗi tôi không thể cười nổi, nhanh nhanh chóng chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Khi bước ra ngoài thì Hạ Khải Quyền và Hạng Chương đã mặc xong quần áo, Hạng Chương vẫn còn đang đợi tôi: “Kha Kha, em không sao chứ? Bụng còn đau không?”
“Không sao, không sao.” Tôi xua xua tay, thấy Hạ Khải Quyền có chút ngại ngùng, liền cúi đầu, vội vội vàng vàng vào phòng ngủ.
Mẹ ơi, đêm khuya thanh vắng cũng không biết âm thanh đi vệ sinh có bị họ nghe thấy hay không, thật là ngại quá đi.
Một lúc sau, Hạng Chương cũng vào nằm ngủ.
“Hạng Chương?” Tôi gọi khẽ.
Hạng Chương đáp lại, tôi liếm liếm môi, nhịn không được bèn hỏi: “Khi nào thì Hạ Khải Quyền đi? Như thế này em cảm thấy rất ngại. “
“Ừ… ngày kia. Ngày kia phải lên tàu từ sớm, vì thế tối mai anh đưa cậu ta về khách sạn, tránh đến lúc đó lại làm phiền em nghỉ ngơi.” Hạng Chương trả lời.
“Vâng.” Tôi sợ anh ấy nghĩ tôi nhỏ nhen muốn mau chóng đuổi người nên vội giải thích, “Em không cố ý muốn đuổi cậu ta đi, thật ra con người cậu ấy cũng rất tốt.”
“Anh biết mà.” Hạng Chương quay người “Mau ngủ đi, cũng không còn sớm nữa.”
Nghe có vẻ như anh ấy cũng không để ý, vì thế tôi mới an tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Hạng Chương nói muốn dẫn Hạ Khải Quyền ra ngoài chơi 1 ngày, tôi bèn lập tức tán thành.
Dẫu sao thì ngày mai người ta cũng đi rồi, Hạng Chương là chủ nhà cũng nên đưa người ta đi chơi đây đó.
Chiều tối, họ về lấy hành lý, tôi thấy mắt Hạ Khải Quyền đỏ hoe, cố gắng chào hỏi tôi một tiếng rồi đẩy hành lý rời đi.
“Cậu ấy bị làm sao vậy?” Tôi khó hiểu hỏi.
Sắc mặt Hạng Chương cũng không tốt, trả lời: “ Có lẽ…. là tâm trạng không vui, anh cũng không biết nữa.”
Anh do dự một lúc rồi hỏi: “Kha Kha, em ở một mình có sao không? Nếu không sao thì tối anh không về nhà nữa, anh ở lại khách sạn với cậu ấy.”
Trong lòng tôi thấy hồi hộp.
Cho đến tận ngày hôm nay, tôi vẫn sợ tối đến anh ấy sẽ về muộn hoặc là không về, tôi sợ anh sẽ lấy Hạ Khải Quyền làm cái cớ để đi gặp Kiều Kha Nguyên.
“Chuyện này… Hay là các anh cứ về nhà ở đi, ở ngoài vừa tốn tiền lại không sạch sẽ.” Tôi lo lắng trả lời.
“Thôi, đã đặt phòng rồi, anh đi trước đây. Kha Kha, nếu tối em sợ thì gọi Trình Gia Tiên đến ở cùng em, anh đi đây.” Hạng Chương nói xong bèn vội vã rời đi, có lẽ là đuổi theo Hạ Khải Quyền.
Tôi không kịp nói thêm gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy rời đi.
Tôi lập tức gọi điện cho Trình Gia Tiên, kể cho cô ấy chuyện Hạng Chương tối nay không về, sau đó hỏi cô ấy liệu Hạng Chương có tìm cái cớ để đi gặp Kiều Kha Nguyên hay không.
Kết quả Trình Gia Tiên mắng tôi một trận, nếu tôi cứ thần hồn nát thần tính như vậy thì sớm muộn gì cũng ép Hạng Chương phải rời đi.
Kết thúc cuộc gọi, tôi tự cười nhạo chính mình.
Trình Gia Tiên nói đúng, tôi không thể đa nghi như vậy, đàn ông sẽ không thích.
Tuy nhiên, nói thì nói như vậy nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy bất an, ở nhà không tài nào ngủ được, đến nửa đêm, tôi thật sự không nhịn được nữa bèn gọi điện cho Hạng Chương.
Điện thoại đổ chuông mấy lần mới có người bắt máy, giọng Hạng Chương cố gắng đè thấp xuống: “Kha Kha, sao vậy?”
“Em…Em đột nhiên nhớ ra có chuyện muốn nói với Hạ Khải Quyền, cậu ta ngủ rồi à?” Tôi nhanh chóng trả lời.
“Em muốn nói gì với cậu ta?” Hạng Chương thấp giọng hỏi.
“Ây da, nếu như cậu ấy chưa ngủ thì anh để em nói chuyện với cậu ấy đi.” Tôi nũng nịu.
“Hạng Chương im lặng, tim tôi như treo lơ lửng trên không trung, chỉ sợ anh ấy nói Hạ Khải Quyền ngủ rồi, vậy thì tôi không còn cách nào để kiểm chứng xem họ có ở cùng nhau hay không.
Ngay vào lúc này, loa điện thoại truyền đến giọng nói của Hạ Khải Quyền.
“A lo, chị dâu….”
Tim tôi lúc này mới bình ổn trở lại. Hạng Chương không có gạt tôi, họ ở cùng với nhau.
“A lo…xin lỗi, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu rồi à? Tôi là muốn nói hôm nay cậu đi gấp quá, tôi vẫn chưa nói với cậu được câu nào, gặp cậu tôi rất vui.” Mục đích đã đạt được, tốc độ nói chuyện cũng nhanh.
“Vâng… Cảm ơn chị dâu…vâng…mấy ngày này em thấy rất vui.”
Hạ Khải Quyền lắp ba lắp bắp cảm ơn tôi, giọng nói lễ phép, dự là cậu ấy đang xấu hổ, dẫu sao thì mấy ngày chung sống cùng với nhau tôi có thể cảm nhận được cậu ấy là một người dễ xấu hổ, bởi vì nếu vô tình nhìn vào mắt cậu ấy, cậu ấy sẽ là người né tránh trước.
Điện thoại lại đưa cho Hạng Chương, hình như anh ấy chưa uống nước, nên giọng nói có chút khàn: “Kha Kha, còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi ngủ sớm đi.”
“Vâng, anh cũng ngủ sớm đi, uống chút nước vào…”
“Ư….”
Một âm thanh khác thường từ trong loa phát ra, tôi sững lại một lúc, loáng một cái đã quên mất mình đang muốn nói gì: “Vừa nãy là tiếng gì đấy?”
“Tiếng gì? À là tiếng mở tivi, sao vậy?” Hạng Chương trả lời.
Tôi lắc lắc đầu, không dám nói mình nghĩ âm thanh vừa rồi là tiếng rên rỉ khi đang quan hệ phát ra.
Phải, nhất định là tôi nghe lầm rồi.
“Không, không có gì, anh mau ngủ đi, cũng muộn rồi.”
“Chúc em ngủ ngon!” Hạng Chương ngay lập tức ngắt máy.
Tôi để điện thoại xuống, tắt đèn, đắp chăn đi ngủ.
Có thể vì Hạng Chương không có ở nhà nên tôi ngủ chập chờn, không sâu giấc, mơ một giấc mơ kỳ lạ, cuối cùng Cố Thanh Thiên xuất hiện, đè tôi xuống ham muốn tôi hết lần này đến lần khác…
Khi tỉnh dậy, phía dưới ướt át vô cùng, tôi tự tát cho mình một bạt tai.
Sao lại hèn hạ như vậy? Đang yên đang lành lại mơ về Cố Thanh Thiên, mơ cùng anh ta làm chuyện đó.
Cho dù trong thời kỳ mang thai, estrogen tăng cao thì cũng phải nhịn.
Trời sáng, tôi lê hai chân mềm nhũn vào nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ, tôi tự thấy tức giận với cơ thể mình, chỉ là mơ thôi mà đã khiến tôi thấy rã rời.
Vừa trở lại phòng ngủ nằm không lâu thì tôi nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức ngồi dậy.
“Hạng Chương?”
“Là anh!” Hạng Chương vừa trả lời vừa bước vào “Làm em tỉnh giấc sao?”
“Không có, em dậy lâu rồi, anh không có nhà, em ngủ không được sâu giấc.” Tôi làm nũng.
Hạng Chương cười: “Vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút đi.”
“Em muốn ngủ cùng anh.” Tôi mặt dày trả lời.
Nụ cười trên môi Hạng Chương lập tức trở nên cứng ngắc: “Kha Kha…”
Tôi “phụt” một cái cười thành tiếng: “Làm gì mà anh căng thẳng thế, em bây giờ là bà bầu đang dưỡng thai, anh muốn làm gì đó với em em cũng không có đồng ý đâu. Em là muốn anh nằm ngủ với em.”
“Ừ.” Hạng Chương có chút ngượng, tôi nói như thế anh ấy cũng tiện từ chối, chỉ có thể nằm bên cạnh tôi, vỗ về tôi nói: “Được rồi, có anh ở đây, em yên tâm ngủ đi.”
Nhìn thấy anh ấy nằm xuống, tôi mới nhắm mắt lại.
Không biết khi không nhìn thấy khứu giác nhạy cảm hơn hay là đang mang thai khứu giác nhạy cảm hơn nhưng tôi luôn cảm thấy có mùi gì luôn vờn quanh mũi, mà mùi này không phải là của Hạng Chương.
“Em đang làm gì thế?” Hạng Chương đột nhiên lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.