Chương 14
Bạc Hà
18/03/2020
- Cố Phàm, anh đã bắt được tên đó chưa?
Bác sĩ vừa băng bó xong cho cô, cũng may vết thương trên cánh tay chỉ là vết thương ngoài da nên không có gì đáng ngại. Mà đặc biệt, người cô lo nhất chính là Cố Phàm. Lúc đó anh đã nắm chặt con dao của tên kia cứu cô. Lúc này Cố Phàm ngồi xuống cạnh giường bệnh của cô, ánh mắt anh nhìn cô vẻ ghét bỏ nhưng ngay sau đó thu hồi lại nở nụ cười tươi.
- Xin lỗi... khi tôi chạy tới đó thì hắn đã chết rồi. Có vẻ như ai đó đã ra tay trước, cảnh sát đang điều tra...
- Không sao đâu. Dù sao cũng cảm ơn anh đã cứu tôi. Mà tay anh....
Cố Phàm giơ bàn tay đã được băng bó một cách cẩn thận ra trước mặt cô.
- Không có gì, tôi là bác sĩ mà. Vết thương này đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ.
Theo lời của Cố Phàm nói thì chắc Giang Tâm sợ bị bại lộ mới sai người giết tên kia bịt đầu mối. Nếu cứ ở đây như vậy thì cô e sẽ gây phiền phức đến Cố Phàm cũng như các bệnh nhân khác mất.
Mấy ngày sau đó, Tuyết Nhàn cố gắng làm theo lời bác sĩ điều dưỡng thân thể cho tốt. Sau vụ tập kích kia thì vết thương ở bụng cô bị rách ra nên phải nằm thêm thêm mấy ngày để bác sĩ còn theo dõi. Cuối cùng, ngày xuất viện cũng đã đến. Cô thu xếp đồ đạc vào vali rồi đi làm thủ tục thanh toán. Mộc Tiểu Song có gọi cho cô vài lần thông báo rằng cô ấy đã nhờ người hỏi cho cô một căn hộ sang trọng ngay giữa trung tâm thàng phố.
Với số tiền trong thẻ thì cô sẽ mua căn hộ đó rồi sắm đồ dùng cần thiết. Nhưng phải đi kiếm việc làm để sau này còn có tiền mà sống. Giá cả ở New York cũng khá đắt, cô cũng chẳng thể dựa vào số tiền trong thẻ mãi được. Còn phải tiết kiệm để sau này còn có cái mà dùng.
Cầm thẻ mở khóa căn hộ bước vào thang máy, Tuyết Nhàn mới đưa mắt nhìn vào con số trên đó. Số căn hộ của cô là 069 ở tầng 4, mặt hướng ra thành phố. Mộc Tiểu Song biết sở thích của cô nên mới đặt căn hộ này. Độ cao vừa phải, hướng cửa thông thoáng rất tiện lợi để ngắm phong cảnh đẹp.
Vừa kéo vali đứng trước căn hộ của mình, Tuyết Nhàn lấy thẻ ra mở khóa thì phát hiện căn hộ bên cạnh có người. Cô vô thức quay đầu sang thì sững sờ. Là Cố Phàm?
- Cố Phàm?
Nghe thấy người gọi tên mình, Cố Phàm liền quay sang. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ vui mừng.
- Tuyết Nhàn? Thật trùng hợp, cô cũng sống ở đây sao?
- Tôi vừa mới chuyển đến đây.
Tuyết Nhàn không ngờ mình với Cố Phàm lại có duyên tới vậy. Thật không ngờ căn hộ của cô và anh lại sống bên cạnh nhau.
Nhưng có điều, trong suy nghĩ của Tuyết Nhàn quá đơn giản. Thật ra, khi Mộc Tiểu Song gửi chuyển phát thẻ khóa phòng đến bệnh viện cho cô thì Cố Phàm đã vô tình nhìn thấy. Anh đã sai người thu mua căn hộ ngay cạnh căn hộ của cô.
- À, Tuyết Nhàn... hiện tại cô có việc làm chưa?
Thấy Cố Phàm đột nhiên hỏi mình như vậy, Tuyết Nhàn đưa tay gãi đầu.
- Tôi... hiện tại chưa có. Vì mới chuyển tới đây... nên..
Cô cảm thấy xấu hổ khi đối diện với Cố Phàm. Anh là người cực kì hoàn hảo. So với cô thì chính là khoảng cách của 2 thế giới.
- Tôi biết có chỗ đang cần tuyển nhân viên, cô có muốn đi cùng tôi không?
- Thật sao?
- Ừ, tối mai tôi qua đón cô.
Tuyết Nhàn lại nhìn Cố Phàm bằng cặp mắt khác. Anh thật sự là người tốt. So với Cố Mặc thì cô lại thích Cố Phàm hơn.
Sau khi Tuyết Nhàn bước vào nhà, khóe miệng của Cố Phàm hơi nhếch lên. Kế hoạch bắt đầu...
Cả ngày hôm sau Tuyết Nhàn dọn dẹp sạch sẽ căn hộ rồi lại đi sắm đồ dùng cần thiết nên rất bận rộn. Cho đến khi trời tối, cô vội ăn bát cơm rồi tắm rửa thật nhanh rồi đợi Cố Phàm tới gọi đi.
Tối nay Cố Phàm mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị kết hợp với quần tây khiến trái tim của Tuyết Nhàn đập loạn lên.
Đúng là cực phẩm mĩ nam, mặc gì cũng đẹp!
Lúc đầu cô tưởng Cố Phàm dẫn cô tới một công ty nào đó. Nhưng cho tới khi anh dừng xe lại trước một quán Bar khá sang trọng thì mọi suy nghĩ của cô đều dập tắt.
Cô theo Cố Phàm đi vào quán Bar, tiếng nhạc xập xình cùng với những tiếng hò hét khiến cô choáng váng cả đầu. Nhớ lần đó cô cũng vào quán Bar uống rượu cùng đám bạn rồi khi tỉnh dậy lại phát sinh quan hệ với Cố Mặc, bất giác gương mặt của cô đỏ ửng cả lên.
Cố Phàm dẫn cô vào sâu bên trong gặp quản lí ở đấy. Anh ta có vẻ tầm tuổi trung niên, nhìn cô từ đầu tới chân đánh giá một lượt.
- Tôi dẫn cô ấy đến đây tìm việc làm. Nghe nói tiếp tân đang thiếu chỗ trống?
Nghe Cố Phàm nói vậy, quản lí niềm nở.
- Đúng rồi, cô gái này hợp với tiếp tân hơn. Công việc chỉ là ghi tên và thanh toán cho khách, lương cũng kha khá đấy.
Đợi đến khi quản lí đi gọi người hướng dẫn công việc cho cô thì cô nhẹ nhàng lay lay vạt áo của Cố Phàm.
- Sao anh lại đưa tôi tới đây? Làm ở đây chắc....
- Yên tâm đi, quản lí là bạn của tôi. Công việc của cô chỉ là thanh toán tiền cho khách thôi. Không tiếp rượu hay bán thân đâu mà sợ. Vả lại, thời gian làm việc theo ca chỉ có vài tiếng thâu đêm. Sáng cô có thể ngủ bù.
Nghe Cố Phàm giải thích cô cũng khá yên tâm. Nói chung, lần này cô tin anh. Vì anh đã cứu cô hai lần nên chẳng có lí do gì cô cho rằng anh gạt mình cả. Đợi khi Tuyết Nhàn theo sau một cô gái hướng dẫn công việc. Lúc này, Cố Phàm mới rút điện thoại ra lén chụp ảnh cô. Xong anh gửi ảnh qua tin nhắn. Mà người nhận hiện rõ: Cố Mặc.
Bác sĩ vừa băng bó xong cho cô, cũng may vết thương trên cánh tay chỉ là vết thương ngoài da nên không có gì đáng ngại. Mà đặc biệt, người cô lo nhất chính là Cố Phàm. Lúc đó anh đã nắm chặt con dao của tên kia cứu cô. Lúc này Cố Phàm ngồi xuống cạnh giường bệnh của cô, ánh mắt anh nhìn cô vẻ ghét bỏ nhưng ngay sau đó thu hồi lại nở nụ cười tươi.
- Xin lỗi... khi tôi chạy tới đó thì hắn đã chết rồi. Có vẻ như ai đó đã ra tay trước, cảnh sát đang điều tra...
- Không sao đâu. Dù sao cũng cảm ơn anh đã cứu tôi. Mà tay anh....
Cố Phàm giơ bàn tay đã được băng bó một cách cẩn thận ra trước mặt cô.
- Không có gì, tôi là bác sĩ mà. Vết thương này đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ.
Theo lời của Cố Phàm nói thì chắc Giang Tâm sợ bị bại lộ mới sai người giết tên kia bịt đầu mối. Nếu cứ ở đây như vậy thì cô e sẽ gây phiền phức đến Cố Phàm cũng như các bệnh nhân khác mất.
Mấy ngày sau đó, Tuyết Nhàn cố gắng làm theo lời bác sĩ điều dưỡng thân thể cho tốt. Sau vụ tập kích kia thì vết thương ở bụng cô bị rách ra nên phải nằm thêm thêm mấy ngày để bác sĩ còn theo dõi. Cuối cùng, ngày xuất viện cũng đã đến. Cô thu xếp đồ đạc vào vali rồi đi làm thủ tục thanh toán. Mộc Tiểu Song có gọi cho cô vài lần thông báo rằng cô ấy đã nhờ người hỏi cho cô một căn hộ sang trọng ngay giữa trung tâm thàng phố.
Với số tiền trong thẻ thì cô sẽ mua căn hộ đó rồi sắm đồ dùng cần thiết. Nhưng phải đi kiếm việc làm để sau này còn có tiền mà sống. Giá cả ở New York cũng khá đắt, cô cũng chẳng thể dựa vào số tiền trong thẻ mãi được. Còn phải tiết kiệm để sau này còn có cái mà dùng.
Cầm thẻ mở khóa căn hộ bước vào thang máy, Tuyết Nhàn mới đưa mắt nhìn vào con số trên đó. Số căn hộ của cô là 069 ở tầng 4, mặt hướng ra thành phố. Mộc Tiểu Song biết sở thích của cô nên mới đặt căn hộ này. Độ cao vừa phải, hướng cửa thông thoáng rất tiện lợi để ngắm phong cảnh đẹp.
Vừa kéo vali đứng trước căn hộ của mình, Tuyết Nhàn lấy thẻ ra mở khóa thì phát hiện căn hộ bên cạnh có người. Cô vô thức quay đầu sang thì sững sờ. Là Cố Phàm?
- Cố Phàm?
Nghe thấy người gọi tên mình, Cố Phàm liền quay sang. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ vui mừng.
- Tuyết Nhàn? Thật trùng hợp, cô cũng sống ở đây sao?
- Tôi vừa mới chuyển đến đây.
Tuyết Nhàn không ngờ mình với Cố Phàm lại có duyên tới vậy. Thật không ngờ căn hộ của cô và anh lại sống bên cạnh nhau.
Nhưng có điều, trong suy nghĩ của Tuyết Nhàn quá đơn giản. Thật ra, khi Mộc Tiểu Song gửi chuyển phát thẻ khóa phòng đến bệnh viện cho cô thì Cố Phàm đã vô tình nhìn thấy. Anh đã sai người thu mua căn hộ ngay cạnh căn hộ của cô.
- À, Tuyết Nhàn... hiện tại cô có việc làm chưa?
Thấy Cố Phàm đột nhiên hỏi mình như vậy, Tuyết Nhàn đưa tay gãi đầu.
- Tôi... hiện tại chưa có. Vì mới chuyển tới đây... nên..
Cô cảm thấy xấu hổ khi đối diện với Cố Phàm. Anh là người cực kì hoàn hảo. So với cô thì chính là khoảng cách của 2 thế giới.
- Tôi biết có chỗ đang cần tuyển nhân viên, cô có muốn đi cùng tôi không?
- Thật sao?
- Ừ, tối mai tôi qua đón cô.
Tuyết Nhàn lại nhìn Cố Phàm bằng cặp mắt khác. Anh thật sự là người tốt. So với Cố Mặc thì cô lại thích Cố Phàm hơn.
Sau khi Tuyết Nhàn bước vào nhà, khóe miệng của Cố Phàm hơi nhếch lên. Kế hoạch bắt đầu...
Cả ngày hôm sau Tuyết Nhàn dọn dẹp sạch sẽ căn hộ rồi lại đi sắm đồ dùng cần thiết nên rất bận rộn. Cho đến khi trời tối, cô vội ăn bát cơm rồi tắm rửa thật nhanh rồi đợi Cố Phàm tới gọi đi.
Tối nay Cố Phàm mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị kết hợp với quần tây khiến trái tim của Tuyết Nhàn đập loạn lên.
Đúng là cực phẩm mĩ nam, mặc gì cũng đẹp!
Lúc đầu cô tưởng Cố Phàm dẫn cô tới một công ty nào đó. Nhưng cho tới khi anh dừng xe lại trước một quán Bar khá sang trọng thì mọi suy nghĩ của cô đều dập tắt.
Cô theo Cố Phàm đi vào quán Bar, tiếng nhạc xập xình cùng với những tiếng hò hét khiến cô choáng váng cả đầu. Nhớ lần đó cô cũng vào quán Bar uống rượu cùng đám bạn rồi khi tỉnh dậy lại phát sinh quan hệ với Cố Mặc, bất giác gương mặt của cô đỏ ửng cả lên.
Cố Phàm dẫn cô vào sâu bên trong gặp quản lí ở đấy. Anh ta có vẻ tầm tuổi trung niên, nhìn cô từ đầu tới chân đánh giá một lượt.
- Tôi dẫn cô ấy đến đây tìm việc làm. Nghe nói tiếp tân đang thiếu chỗ trống?
Nghe Cố Phàm nói vậy, quản lí niềm nở.
- Đúng rồi, cô gái này hợp với tiếp tân hơn. Công việc chỉ là ghi tên và thanh toán cho khách, lương cũng kha khá đấy.
Đợi đến khi quản lí đi gọi người hướng dẫn công việc cho cô thì cô nhẹ nhàng lay lay vạt áo của Cố Phàm.
- Sao anh lại đưa tôi tới đây? Làm ở đây chắc....
- Yên tâm đi, quản lí là bạn của tôi. Công việc của cô chỉ là thanh toán tiền cho khách thôi. Không tiếp rượu hay bán thân đâu mà sợ. Vả lại, thời gian làm việc theo ca chỉ có vài tiếng thâu đêm. Sáng cô có thể ngủ bù.
Nghe Cố Phàm giải thích cô cũng khá yên tâm. Nói chung, lần này cô tin anh. Vì anh đã cứu cô hai lần nên chẳng có lí do gì cô cho rằng anh gạt mình cả. Đợi khi Tuyết Nhàn theo sau một cô gái hướng dẫn công việc. Lúc này, Cố Phàm mới rút điện thoại ra lén chụp ảnh cô. Xong anh gửi ảnh qua tin nhắn. Mà người nhận hiện rõ: Cố Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.