Chương 26
Bạc Hà
18/03/2020
- Anh nói cái gì?
Tuyết Nhàn kích động túm lấy cổ áo của Tuyết Nam. Anh ta chỉ cười cười rồi ra hiệu cho cô đi theo mình. Tuyết Nhàn lặng thing đi theo Tuyết Nam tới phòng của ba mẹ cô. Cánh cửa căn phòng được mở ra. Tuyết Nam đi vào ngồi xuống chiếc ghế, anh ta móc trong túi ra một chiếc điều khiển nhỏ rồi bật tivi màn hình lớn lên.
Đó là một đoạn video. Mà đoạn video đó xuất hiện cảnh người của Cố Gia đang dùng súng bắn chết ba của cô. Lúc đó, mẹ cô vì sốc mà bị bọn họ dùng dây thắt cổ.
- Đây là đoạn ghi hình được từ camera biệt thự. Khi anh và Tuyết Cẩn về thì đã quá muộn... cảnh sát cũng biết... nhưng họ lại kết luận rằng ba bị bệnh chết, còn mẹ thì sốc nên tự tử!
Nước mắt Tuyết Nhàn rơi lã chã, cô ngồi sụp xuống nền đá lạnh lẽo. Trên màn hình xuất hiện Cố lão gia. Ông ta đường hoàng đứng đó nhìn. Bàn tay cô nắm chặt lại. Chỉ vì Cố Mặc lằng nhằng rắc rối mà dẫn tới ba mẹ cô bị thảm sát. Chuông điện thoại của Tuyết Nhàn bỗng reo lên, cô lấy máy ra nghe thì gương mặt tối sầm lại. Cô vội vàng lau nước mắt rồi quay người chạy đi.
Tuyết Nhàn chạy ngay ra khỏi biệt thự, bắt xe tới bến cảng. Vừa nãy... Cố lão gia gọi điện cho cô... ông ta uy hiếp cô rằng phải đi ra bến cảng ngay. Nếu không ngày mai thôi, cả Tuyết Thị sẽ sụp đổ.
Chiếc xe dừng lại ở bến cảng, cô vội đưa tiền xe cho tài xế rồi chạy về phía con tàu hạng sang màu trắng cao nhất trước mặt. Mấy tên áo đen đợi sẵn ở đó, vừa thấy cô thì dẫn đường cho cô lên tàu. Vừa bước lên, tàu được khởi động khiến cô hơi chột dạ.
Mấy tên áo đen dẫn cô lên tầng 3 của toa tàu. Vừa mở cửa ra, gió biển thổi vào khiến cô hơi rùng mình. Mà Cố lão gia ngồi an tọa trên chiếc ghế êm ái, vệ sĩ xung quanh đứng thành hàng bảo vệ.
- Ngồi xuống đó đi!
Giọng nói của ông ta có phần khàn khàn. Một người hầu đi đến rót trà nóng ra cung kính mời. Cô ngồi xuống đối mặt với Cố lão gia, phải cố gắng lắm cô mới có thể trấn tĩnh, không kích động trước mặt kẻ đã hại chết ba mẹ mình.
- Tôi cũng nói luôn. Cô cũng biết Cố Mặc chính là người thừa kế của Cố Gia. Tôi không biết hiện tại 2 đứa có quan hệ gì, nhưng Cố Mặc sắp kết hôn rồi. Cô mau tránh xa nó ra càng xa càng tốt!
- Cố lão gia, tôi không biết ngài đang nói gì. Tôi và Cố Mặc không liên quan gì tới nhau nữa. Nhưng... ngài đã giết ba mẹ tôi... tại sao? Họ không liên quan gì tới việc này!
- Là tôi làm đấy!
Giọng nói vọng đến khiến cô quay người lại. Giang Tâm khoanh tay đường hoàng bước tới. Cô ta nhàn nhã đi tới đứng sau Cố lão gia. Thì ra... là cô ta! Giang Tâm!
Giang Tâm nhếch miệng. Kế hoạch của cô ta tiến hành quá thuận lợi vì sự trợ giúp của Cố lão gia. Bên cạnh giết Tuyết gia và Tuyết phu nhân thì Cố lão gia đã lấy được phần lớn lợi nhuận có trong hợp đồng. Phần còn lại là Giang Tâm đã nhờ bên ngoại của mình ra tay trợ giúp khiến cảnh sát không dám tham gia vào vụ này.
- Giang Tâm! Cô dám...
Tuyết Nhàn nắm chặt tay đứng dậy, ngay lập tức bị đám áo đen đằng sau xông tới. Cô liền quay người sút cho mấy tên đó vài cú sút khiến bọn chúng lăn ngã xuống nền tàu.
Giờ đây cô rất kích động, chỉ vì Cố Mặc mà cô ta hòng giết ba mẹ cô. Không thể tha thứ được!
- Giang Tâm, cô đi chết đi!
Tuyết Nhàn định đi tới bóp cổ cô ta thì không biết Giang Tâm rút một cây súng ra từ bao giờ. Cô ta cầm khẩu súng đợi cô tiến gần tới thì lập tức hạ chốt an toàn xuống bóp cò. Tiếng sung vang lên, viên đạn ghim sâu vào trước ngực cô. Máu từ từ chảy ra nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng cố lết cơ thể dần suy kiệt đến chỗ Giang Tâm. Lại thêm một phát đạn nữa, lần này vai trái cô bị bắn trúng... cô đau đớn nằm thoi thóp dưới nền đất. Mà Cố lão gia chỉ hừ lạnh rồi chống gậy bỏ đi.
Giang Tâm bước tới trước mặt cô, dùng chân dẫm lên tay cô mỉm cười.
- Cô giỏi võ lắm mà... sao nào? Bị súng bắn đau không? Tiếc là... võ của cô chậm hơn súng của tôi.
Vừa nói Giang Tâm cười to dùng chân đá cô lăn ra một đoạn. Sau đó cô ta vứt súng sang bên cạnh rồi quay lại dặn dò thuộc hạ.
- Ném cô ta xuống biển làm mồi cho cá đi!
Hai tên áo đen vâng lệnh lôi cô đi tới lan can tàu. Vệt máu dài cứ thế từ trên người cô chảy xuống. Đúng lúc này, một chiếc ca nô xuất hiện bên cạnh chiếc tàu lớn. Cố Mặc tức tối tháo kím ném qua một bên rồi kêu người thả leo xuống. Vừa nhận được tin ông nội hẹn gặp Tuyết Nhàn, anh đã vội vàng lao xe tới bến cảng. Nhưng chiếc tàu đã rời bến, anh đành phải lấy ca nô tự mình đuổi theo.
Vừa mới bước chân lên tàu, Cố Mặc lập tức túm lấy cổ của một tên thuộc hạ.
- Tuyết Nhàn ở đâu?
- Dạ... ở... ở tầng ba...
Cố Mặc nhanh chóng chạy lên tầng 3 của từng toa tàu. Vừa mở cánh cửa cuối, anh thấy cô bị hai tên áo đem ném xuống biển. Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy lại nhưng... không kịp... cơ thể đẫm máu của cô rơi tự do xuống biển.
- Tuyết... Nhàn...
Cố Mặc gào to định lao người nhảy xuống nhưng lại bị đám áo đen kia chạy đến giữ lại. Giang Tâm vội vàng đi tới ôm chầm lấy anh từ phía sau.
- Cố Mặc... anh đừng nhảy... giờ này... chắc cô ta chết rồi... anh đừng...
Tuyết Nhàn kích động túm lấy cổ áo của Tuyết Nam. Anh ta chỉ cười cười rồi ra hiệu cho cô đi theo mình. Tuyết Nhàn lặng thing đi theo Tuyết Nam tới phòng của ba mẹ cô. Cánh cửa căn phòng được mở ra. Tuyết Nam đi vào ngồi xuống chiếc ghế, anh ta móc trong túi ra một chiếc điều khiển nhỏ rồi bật tivi màn hình lớn lên.
Đó là một đoạn video. Mà đoạn video đó xuất hiện cảnh người của Cố Gia đang dùng súng bắn chết ba của cô. Lúc đó, mẹ cô vì sốc mà bị bọn họ dùng dây thắt cổ.
- Đây là đoạn ghi hình được từ camera biệt thự. Khi anh và Tuyết Cẩn về thì đã quá muộn... cảnh sát cũng biết... nhưng họ lại kết luận rằng ba bị bệnh chết, còn mẹ thì sốc nên tự tử!
Nước mắt Tuyết Nhàn rơi lã chã, cô ngồi sụp xuống nền đá lạnh lẽo. Trên màn hình xuất hiện Cố lão gia. Ông ta đường hoàng đứng đó nhìn. Bàn tay cô nắm chặt lại. Chỉ vì Cố Mặc lằng nhằng rắc rối mà dẫn tới ba mẹ cô bị thảm sát. Chuông điện thoại của Tuyết Nhàn bỗng reo lên, cô lấy máy ra nghe thì gương mặt tối sầm lại. Cô vội vàng lau nước mắt rồi quay người chạy đi.
Tuyết Nhàn chạy ngay ra khỏi biệt thự, bắt xe tới bến cảng. Vừa nãy... Cố lão gia gọi điện cho cô... ông ta uy hiếp cô rằng phải đi ra bến cảng ngay. Nếu không ngày mai thôi, cả Tuyết Thị sẽ sụp đổ.
Chiếc xe dừng lại ở bến cảng, cô vội đưa tiền xe cho tài xế rồi chạy về phía con tàu hạng sang màu trắng cao nhất trước mặt. Mấy tên áo đen đợi sẵn ở đó, vừa thấy cô thì dẫn đường cho cô lên tàu. Vừa bước lên, tàu được khởi động khiến cô hơi chột dạ.
Mấy tên áo đen dẫn cô lên tầng 3 của toa tàu. Vừa mở cửa ra, gió biển thổi vào khiến cô hơi rùng mình. Mà Cố lão gia ngồi an tọa trên chiếc ghế êm ái, vệ sĩ xung quanh đứng thành hàng bảo vệ.
- Ngồi xuống đó đi!
Giọng nói của ông ta có phần khàn khàn. Một người hầu đi đến rót trà nóng ra cung kính mời. Cô ngồi xuống đối mặt với Cố lão gia, phải cố gắng lắm cô mới có thể trấn tĩnh, không kích động trước mặt kẻ đã hại chết ba mẹ mình.
- Tôi cũng nói luôn. Cô cũng biết Cố Mặc chính là người thừa kế của Cố Gia. Tôi không biết hiện tại 2 đứa có quan hệ gì, nhưng Cố Mặc sắp kết hôn rồi. Cô mau tránh xa nó ra càng xa càng tốt!
- Cố lão gia, tôi không biết ngài đang nói gì. Tôi và Cố Mặc không liên quan gì tới nhau nữa. Nhưng... ngài đã giết ba mẹ tôi... tại sao? Họ không liên quan gì tới việc này!
- Là tôi làm đấy!
Giọng nói vọng đến khiến cô quay người lại. Giang Tâm khoanh tay đường hoàng bước tới. Cô ta nhàn nhã đi tới đứng sau Cố lão gia. Thì ra... là cô ta! Giang Tâm!
Giang Tâm nhếch miệng. Kế hoạch của cô ta tiến hành quá thuận lợi vì sự trợ giúp của Cố lão gia. Bên cạnh giết Tuyết gia và Tuyết phu nhân thì Cố lão gia đã lấy được phần lớn lợi nhuận có trong hợp đồng. Phần còn lại là Giang Tâm đã nhờ bên ngoại của mình ra tay trợ giúp khiến cảnh sát không dám tham gia vào vụ này.
- Giang Tâm! Cô dám...
Tuyết Nhàn nắm chặt tay đứng dậy, ngay lập tức bị đám áo đen đằng sau xông tới. Cô liền quay người sút cho mấy tên đó vài cú sút khiến bọn chúng lăn ngã xuống nền tàu.
Giờ đây cô rất kích động, chỉ vì Cố Mặc mà cô ta hòng giết ba mẹ cô. Không thể tha thứ được!
- Giang Tâm, cô đi chết đi!
Tuyết Nhàn định đi tới bóp cổ cô ta thì không biết Giang Tâm rút một cây súng ra từ bao giờ. Cô ta cầm khẩu súng đợi cô tiến gần tới thì lập tức hạ chốt an toàn xuống bóp cò. Tiếng sung vang lên, viên đạn ghim sâu vào trước ngực cô. Máu từ từ chảy ra nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng cố lết cơ thể dần suy kiệt đến chỗ Giang Tâm. Lại thêm một phát đạn nữa, lần này vai trái cô bị bắn trúng... cô đau đớn nằm thoi thóp dưới nền đất. Mà Cố lão gia chỉ hừ lạnh rồi chống gậy bỏ đi.
Giang Tâm bước tới trước mặt cô, dùng chân dẫm lên tay cô mỉm cười.
- Cô giỏi võ lắm mà... sao nào? Bị súng bắn đau không? Tiếc là... võ của cô chậm hơn súng của tôi.
Vừa nói Giang Tâm cười to dùng chân đá cô lăn ra một đoạn. Sau đó cô ta vứt súng sang bên cạnh rồi quay lại dặn dò thuộc hạ.
- Ném cô ta xuống biển làm mồi cho cá đi!
Hai tên áo đen vâng lệnh lôi cô đi tới lan can tàu. Vệt máu dài cứ thế từ trên người cô chảy xuống. Đúng lúc này, một chiếc ca nô xuất hiện bên cạnh chiếc tàu lớn. Cố Mặc tức tối tháo kím ném qua một bên rồi kêu người thả leo xuống. Vừa nhận được tin ông nội hẹn gặp Tuyết Nhàn, anh đã vội vàng lao xe tới bến cảng. Nhưng chiếc tàu đã rời bến, anh đành phải lấy ca nô tự mình đuổi theo.
Vừa mới bước chân lên tàu, Cố Mặc lập tức túm lấy cổ của một tên thuộc hạ.
- Tuyết Nhàn ở đâu?
- Dạ... ở... ở tầng ba...
Cố Mặc nhanh chóng chạy lên tầng 3 của từng toa tàu. Vừa mở cánh cửa cuối, anh thấy cô bị hai tên áo đem ném xuống biển. Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy lại nhưng... không kịp... cơ thể đẫm máu của cô rơi tự do xuống biển.
- Tuyết... Nhàn...
Cố Mặc gào to định lao người nhảy xuống nhưng lại bị đám áo đen kia chạy đến giữ lại. Giang Tâm vội vàng đi tới ôm chầm lấy anh từ phía sau.
- Cố Mặc... anh đừng nhảy... giờ này... chắc cô ta chết rồi... anh đừng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.