Chương 47
Bạc Hà
19/03/2020
Tuyết Nhàn nghe Huân Y Lan nói vậy thì kích động. Thì ra Huân Y Lan đã lên kế hoạch sẵn hết tất cả. Hắc Tư Dạ sẽ quên sao? Không! Cô không muốn như
vậy. Nhưng... nếu ngăn cảnh anh phẫu thuật thì nhất định anh sẽ chết...
- Tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng cô cho rằng Hắc Tư Dạ sau khi mất trí nhớ thì sẽ để cô bên cạnh sao? Cô quên là anh ấy rất bài xích và khó chịu khi phụ nữ tới gần à?
"BỐP" thêm một cái tát giáng xuống mặt của cô. Huân Y Lan tức giận lại càng ra tay mạnh hơn. Mà giờ đây chân tay cô bị Cẩm Bằng khống chế không cử động được. Cô phải công nhận lực tát của cô ta rất mạnh. Nó khiến khóe miệng cô rỉ máu.
- Cẩm Bằng!
Huân Y Lan ra hiệu cho Cẩm Bằng. Ngay lập tức Tuyết Nhàn cảm thấy cánh tay bên phải của cô nhói đau. Cẩm Bằng cầm ống tiêm truyền vào cơ thể của cô một chất lỏng màu trắng trong suốt. Tuyết Nhàn cảm thấy cơ thể của cô dần dần mất lực trở lên mềm nhũn.
- Mang cô ta vứt đi đâu thì đi. Em không muốn nhìn thấy cô ta nữa!
Cẩm Bằng không nói gì cất ống tiêm đi. Nhân lúc không có người, Cẩm Bằng bế bổng cô lên rời đi. Tuyết Nhàn có thể ý thức được bọn họ nói gì với nhau. Nhưng giờ đây cô lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh không động đậy được chân tay.
Khóe mắt cô bỗng chảy một giọt nước mắt.
Là cô có lỗi với Hắc Tư Dạ! Cô không muốn rời xa anh!
Khi tỉnh lại, Tuyết Nhàn thấy mình đang nằm bên cạnh một bờ biển. Xung quanh không có bóng người. Chợt tầm nhìn của cô dời xuống bên cạnh, có một chiếc ba lô. Tuyết Nhàn nghi hoặc mở khóa ba lô ra xem. Bên trong rất rộng nhưng chỉ có một tập tiền, một chiếc điện thoại và một tờ giấy. Tuyết Nhàn cầm tờ giấy lên xem.
Thì ra là lời nhắn của của Cẩm Bằng để lại cho cô. Anh ta nói theo đạo đức nghề nghiệp nên tha chết cho cô. Anh ta dặn cô cầm số tiền rời khỏi Vương Thành và đừng xuất hiện trước mặt Huân Y nữa.
Cẩm Bằng thì ra là người tốt. Vốn dĩ Huân Y Lan kêu anh ta tiêm thuốc gây nghiện vào cơ thể của cô rồi vứt cô xuống biển. Nhưng Cẩm Bằng ngoài mặt nghe lời cô ta, anh chỉ tiêm thuốc ngủ cho cô rồi để cô cùng với chiếc ba lô bên cạnh bờ biển.
Tuyết Nhàn cầm lấy chiếc điện thoại trong ba lô rồi mở nguồn. Cô sẽ gọi cho... chợt tay Tuyết Nhàn dừng lại. Cô không nhớ số của bất kì ai ngoài số của Cố Mặc. Hắc Tư Dạ lần trước lưu số riêng của anh vào máy của cô nhưng cô còn chưa kịp lấy ra xem nên không nhớ.
Hay là gọi cho Cố Mặc? Liệu cô có làm phiền anh không?
Tuy nghĩ vậy nhưng Tuyết Nhàn vẫn ấn dãy số gọi cho anh. Cô chẳng còn lựa chọn nào khác cả. Đây là bờ biển xa lạ cô không biết. Nếu không cẩn thận sẽ bị lạc đường, vả lại chẳng có bóng dáng của người nào để hỏi đường.
Đưa điện thoại lên nghe, trong lòng cô cảm thấy run run khi đầu dây bên kia vọng lên tiếng nói quen thuộc.
- Là ai?
- Cố... Cố Mặc... là em. Anh đang ở đâu vậy?
Cố Mặc kích động khi nghe thấy giọng của cô. Cuối cùng Tuyết Nhàn cũng gọi cho anh. Thật sự anh rất vui.
- Tôi đang ở sân bay, định trở về Đông Thành.
- Em... bị lạc rồi... em không nhớ số của ai cả. Anh có thể đến đón em không?
- Được rồi. Em hãy ở yên đó. Tôi sẽ đến ngay!
Cô Mặc sai thuộc hạ dò tìm vị trí cô vừa liên lạc. Anh đành hoãn lại chuyến bay xuống khung giờ sau. Tuy giờ anh có việc gấp phải trở lại Đông Thành nhưng cũng không thể để cô một mình ở đấy được.
[...]
Tuyết Nhàn đứng đó đợi gần nửa tiếng đồng hồ. Bây giờ mặt trời đã lên cao, sóng biển rì rào từng đợt rất êm tai. Quang cảnh rất đẹp, chỉ tiếc rằng có mỗi mình cô ở đây một mình.
Không biết bây giờ Hắc Tư Dạ ra sao nữa. Cô rất lo cho anh không biết anh đã phẫu thuật thành công chưa. Cô còn đang định đứng dậy đi loanh quanh dạo một vòng cho khuây khỏa tâm trạng. Bỗng đâu, có tiếng người đi đến.
Quả nhiên là Cố Mặc. Anh vừa bước xuống ô tô ngay lập tức chạy tới ôm cô vào lòng.
- Tuyết Nhàn, em có sao không? Bị thương chỗ nào không? Tại sao em lại ở đây?
Nước mắt cô ngân ngấn nước. Cố Mặc thực sự vẫn còn quan tâm tới cô. Điều này khiến cho cô ngủi lòng. Cả người cô hơi run rẩy.
- Em... và anh ấy ly hôn rồi. Thì ra anh ấy làm cho em nhiều điều như vậy mà em lại không biết anh ấy có khối u trong đầu...
Cố Mặc trầm ngâm. "Anh ấy" theo như Tuyết Nhàn nói chẳng lẽ là Hắc Tư Dạ. Hai người đã đi đăng kí kết hôn? Cố Mặc không ngờ tình cảm của cô và Hắc Tư Dạ lại phát triển nhanh tới vậy. Anh không biết sự việc gì xảy ra nhưng hiện tại, theo như lời của cô thì cô và Hắc Tư Dạ đã ly hôn. Liệu anh có còn cơ hội?
Cố Mặc vuốt ve mái tóc dài của cô. Hắc Tư Dạ chịu hy sinh nhiều cho cô như vậy thì anh cũng có thể từ bỏ tất cả vì cô. Nhưng, làm sao cô hiểu được chứ.
- Tuyết Nhàn, theo tôi về Đông Thành đi. Ở đây, không hợp với em.
- Nhưng... còn anh ấy... em còn không biết anh ấy phẫu thuật hay chưa?
Cố Mặc lúc này buông cô ra. Anh nhìn cô chăm chú.
- Tuyết Nhàn, tôi không biết chuyện gì xảy ra nhưng hiện tại em và Hắc Tư Dạ đã ly hôn rồi. Có thể.... cho tôi cơ hội không? Em biết đấy, tôi có thể vì em mà gạt bỏ tất cả mọi thứ. Vì em mà có thể phá bỏ thói quen. Chấp nhận tôi, tôi sẽ không bao giờ quay lưng với em!
Tuyết Nhàn còn đang do dự không biết trả lời ra sao. Bỗng một chiếc ô tô khác xuất hiện ngay cạnh xe của Cố Mặc. Phong Vân vội vã xuống xe chạy đến chỗ cô. Anh ta không nói không giằng lập tức kéo cô đi. Cố Mặc cau mày giữ cô lại.
Lúc này, Phong Vân bèn bất đắc dĩ lên tiếng.
- Tuyết Nhàn! Cô phải theo tôi ngay. Hắc Gia sắp không trụ nổi rồi. Ngài ấy muốn gặp mặt cô lần cuối.
- Tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng cô cho rằng Hắc Tư Dạ sau khi mất trí nhớ thì sẽ để cô bên cạnh sao? Cô quên là anh ấy rất bài xích và khó chịu khi phụ nữ tới gần à?
"BỐP" thêm một cái tát giáng xuống mặt của cô. Huân Y Lan tức giận lại càng ra tay mạnh hơn. Mà giờ đây chân tay cô bị Cẩm Bằng khống chế không cử động được. Cô phải công nhận lực tát của cô ta rất mạnh. Nó khiến khóe miệng cô rỉ máu.
- Cẩm Bằng!
Huân Y Lan ra hiệu cho Cẩm Bằng. Ngay lập tức Tuyết Nhàn cảm thấy cánh tay bên phải của cô nhói đau. Cẩm Bằng cầm ống tiêm truyền vào cơ thể của cô một chất lỏng màu trắng trong suốt. Tuyết Nhàn cảm thấy cơ thể của cô dần dần mất lực trở lên mềm nhũn.
- Mang cô ta vứt đi đâu thì đi. Em không muốn nhìn thấy cô ta nữa!
Cẩm Bằng không nói gì cất ống tiêm đi. Nhân lúc không có người, Cẩm Bằng bế bổng cô lên rời đi. Tuyết Nhàn có thể ý thức được bọn họ nói gì với nhau. Nhưng giờ đây cô lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh không động đậy được chân tay.
Khóe mắt cô bỗng chảy một giọt nước mắt.
Là cô có lỗi với Hắc Tư Dạ! Cô không muốn rời xa anh!
Khi tỉnh lại, Tuyết Nhàn thấy mình đang nằm bên cạnh một bờ biển. Xung quanh không có bóng người. Chợt tầm nhìn của cô dời xuống bên cạnh, có một chiếc ba lô. Tuyết Nhàn nghi hoặc mở khóa ba lô ra xem. Bên trong rất rộng nhưng chỉ có một tập tiền, một chiếc điện thoại và một tờ giấy. Tuyết Nhàn cầm tờ giấy lên xem.
Thì ra là lời nhắn của của Cẩm Bằng để lại cho cô. Anh ta nói theo đạo đức nghề nghiệp nên tha chết cho cô. Anh ta dặn cô cầm số tiền rời khỏi Vương Thành và đừng xuất hiện trước mặt Huân Y nữa.
Cẩm Bằng thì ra là người tốt. Vốn dĩ Huân Y Lan kêu anh ta tiêm thuốc gây nghiện vào cơ thể của cô rồi vứt cô xuống biển. Nhưng Cẩm Bằng ngoài mặt nghe lời cô ta, anh chỉ tiêm thuốc ngủ cho cô rồi để cô cùng với chiếc ba lô bên cạnh bờ biển.
Tuyết Nhàn cầm lấy chiếc điện thoại trong ba lô rồi mở nguồn. Cô sẽ gọi cho... chợt tay Tuyết Nhàn dừng lại. Cô không nhớ số của bất kì ai ngoài số của Cố Mặc. Hắc Tư Dạ lần trước lưu số riêng của anh vào máy của cô nhưng cô còn chưa kịp lấy ra xem nên không nhớ.
Hay là gọi cho Cố Mặc? Liệu cô có làm phiền anh không?
Tuy nghĩ vậy nhưng Tuyết Nhàn vẫn ấn dãy số gọi cho anh. Cô chẳng còn lựa chọn nào khác cả. Đây là bờ biển xa lạ cô không biết. Nếu không cẩn thận sẽ bị lạc đường, vả lại chẳng có bóng dáng của người nào để hỏi đường.
Đưa điện thoại lên nghe, trong lòng cô cảm thấy run run khi đầu dây bên kia vọng lên tiếng nói quen thuộc.
- Là ai?
- Cố... Cố Mặc... là em. Anh đang ở đâu vậy?
Cố Mặc kích động khi nghe thấy giọng của cô. Cuối cùng Tuyết Nhàn cũng gọi cho anh. Thật sự anh rất vui.
- Tôi đang ở sân bay, định trở về Đông Thành.
- Em... bị lạc rồi... em không nhớ số của ai cả. Anh có thể đến đón em không?
- Được rồi. Em hãy ở yên đó. Tôi sẽ đến ngay!
Cô Mặc sai thuộc hạ dò tìm vị trí cô vừa liên lạc. Anh đành hoãn lại chuyến bay xuống khung giờ sau. Tuy giờ anh có việc gấp phải trở lại Đông Thành nhưng cũng không thể để cô một mình ở đấy được.
[...]
Tuyết Nhàn đứng đó đợi gần nửa tiếng đồng hồ. Bây giờ mặt trời đã lên cao, sóng biển rì rào từng đợt rất êm tai. Quang cảnh rất đẹp, chỉ tiếc rằng có mỗi mình cô ở đây một mình.
Không biết bây giờ Hắc Tư Dạ ra sao nữa. Cô rất lo cho anh không biết anh đã phẫu thuật thành công chưa. Cô còn đang định đứng dậy đi loanh quanh dạo một vòng cho khuây khỏa tâm trạng. Bỗng đâu, có tiếng người đi đến.
Quả nhiên là Cố Mặc. Anh vừa bước xuống ô tô ngay lập tức chạy tới ôm cô vào lòng.
- Tuyết Nhàn, em có sao không? Bị thương chỗ nào không? Tại sao em lại ở đây?
Nước mắt cô ngân ngấn nước. Cố Mặc thực sự vẫn còn quan tâm tới cô. Điều này khiến cho cô ngủi lòng. Cả người cô hơi run rẩy.
- Em... và anh ấy ly hôn rồi. Thì ra anh ấy làm cho em nhiều điều như vậy mà em lại không biết anh ấy có khối u trong đầu...
Cố Mặc trầm ngâm. "Anh ấy" theo như Tuyết Nhàn nói chẳng lẽ là Hắc Tư Dạ. Hai người đã đi đăng kí kết hôn? Cố Mặc không ngờ tình cảm của cô và Hắc Tư Dạ lại phát triển nhanh tới vậy. Anh không biết sự việc gì xảy ra nhưng hiện tại, theo như lời của cô thì cô và Hắc Tư Dạ đã ly hôn. Liệu anh có còn cơ hội?
Cố Mặc vuốt ve mái tóc dài của cô. Hắc Tư Dạ chịu hy sinh nhiều cho cô như vậy thì anh cũng có thể từ bỏ tất cả vì cô. Nhưng, làm sao cô hiểu được chứ.
- Tuyết Nhàn, theo tôi về Đông Thành đi. Ở đây, không hợp với em.
- Nhưng... còn anh ấy... em còn không biết anh ấy phẫu thuật hay chưa?
Cố Mặc lúc này buông cô ra. Anh nhìn cô chăm chú.
- Tuyết Nhàn, tôi không biết chuyện gì xảy ra nhưng hiện tại em và Hắc Tư Dạ đã ly hôn rồi. Có thể.... cho tôi cơ hội không? Em biết đấy, tôi có thể vì em mà gạt bỏ tất cả mọi thứ. Vì em mà có thể phá bỏ thói quen. Chấp nhận tôi, tôi sẽ không bao giờ quay lưng với em!
Tuyết Nhàn còn đang do dự không biết trả lời ra sao. Bỗng một chiếc ô tô khác xuất hiện ngay cạnh xe của Cố Mặc. Phong Vân vội vã xuống xe chạy đến chỗ cô. Anh ta không nói không giằng lập tức kéo cô đi. Cố Mặc cau mày giữ cô lại.
Lúc này, Phong Vân bèn bất đắc dĩ lên tiếng.
- Tuyết Nhàn! Cô phải theo tôi ngay. Hắc Gia sắp không trụ nổi rồi. Ngài ấy muốn gặp mặt cô lần cuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.