Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính
Chương 2: Chương 1-2
Tòng ôn
27/02/2023
Tống Nam Thời dừng chân.
Lão nhân kia lập tức liền phấn chấn lên, vội vàng nói: "Giang Tịch! Cứu ta cứu ta! Tiểu nha đầu này muốn bắt ta bán lấy hai mươi linh thạch!"
Tống Nam Thời quay đầu, liền thấy một thanh niên y phục màu đen, mặt mày sắc bén ở phía sau mình, chính là đại sư huynh mấy năm rồi nàng không gặp.
Lão nhân vẫn còn đang gào, thanh niên không để ý đến lão, nhìn mặt Tống Nam Thời, ngẩn ra một lát, thử hỏi: "Đạo hữu chính là đệ tử Vô Lượng Tông?"
Tống Nam Thời: "......" Phải, ta đây còn là sư muội của ngươi nga.
Hắn rõ ràng là không nhận ra mình.
Có điều cũng là bình thường.
Bọn họ tuy cùng một tông môn, nhưng mà từ sư tôn tới sư muội, quan hệ đều không có thân mật chút nào, gọi đồng môn chỉ là một cái danh, chính là mọi người đối với nhau chỉ như người xa lạ.
Ví như Tống Nam Thời, mười bảy năm qua nàng còn chưa gặp sư phụ được tới mười bảy lần.
Mà khi nàng bái sư, đại sư huynh còn có mối thù diệt môn, trong mười bảy năm thì đã có mười năm bế quan, còn lại mấy năm không phải đang đánh nhau thì cũng chính là đang trên đường đi đánh nhau, nào có thời gian chú ý chính mình có nhiều thêm một sư muội hay là thiếu đi một sư muội.
Cho đến khi nàng hơi lớn hơn một chút, đại sư huynh đã bắt đầu đi du ngoạn.
Lần trước bọn họ gặp mặt, Tống Nam Thời mới mười ba, là một tiểu nha đầu gầy nhom chưa lớn.
Tống Nam Thời bốn năm trước cùng Tống Nam Thời hiện tại không chỉ không còn nét giống nhau, mà còn thấy như là hai người khác nhau một trời một vực.
Tống Nam Thời không có thời gian cùng hắn chơi trò "Ngươi đoán ta đoán", nói thẳng: "Ta là Tống Nam Thời."
Giang Tịch sửng sốt.
Sau một lát, hắn chần chờ nói: "Là...... Tam sư muội?"
Tống Nam Thời gật đầu: "Đại sư huynh."
Hai người sau khi gọi tên nhau, liền yên lặng nhìn nhau một lát, trầm mặc không biết nên nói gì.
Nói một câu không khoa trương, bọn họ mười bảy năm qua tổng cộng nói chuyện với nhau có khả năng còn chưa tới mười bảy câu.
Giang Tịch nhìn Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời nhìn Giang Tịch.
Lão nhân bên cạnh không hiểu được bầu không khí lúc này, vẫn còn đang khàn cả giọng gào rống " Bớ người ta có kẻ buôn người", làm hai người vốn có thể nghe thấy lão, nhưng xấu hổ làm lơ như không nghe không thấy gì.
Đến lúc này, Tống Nam Thời mới cảm thấy sâu sắc chữ trên quẻ xăm hôm nay "Không nên đi ra ngoài" là gì.
Mắt thấy Giang Tịch nhìn chằm chằm vào ngọc bội trên tay nàng, một bên lão nhân đang gào thật khiến nàng mệt tâm, Tống Nam Thời quyết định chủ động kết thúc vở hài kịch này.
Giọng nói của nàng chân thành: "Đại sư huynh, đã ăn cơm chưa?"
Giang Tịch bị hỏi ngốc một chút.
Hắn "A" một tiếng, mờ mịt nói: "Ăn? Đã ăn rồi!?"
Tống Nam Thời vừa lòng gật đầu, bắt đầu dẫn dắt: "Ta cũng ăn rồi, đang muốn chuẩn bị xuống núi."
Nàng bắt đầu câu chuyện, lão nhân lại ở một bên hô to "Cứu mạng", Giang Tịch rốt cuộc nhớ tới chính mình là muốn làm gì, cố gắng hàn huyên nói: "Sư muội xuống núi là muốn làm cái gì?"
Tống Nam Thời một bên thầm nghĩ này cách sư huynh bắt chuyện cũng thật là nhạt nhẽo, một bên nghe lão nhân lải nhải cáo trạng.
Nàng thuận tay liền tung hứng ngọc bội trong tay, lão nhân không tự chủ được toàn thân xóc nảy một vòng.
Tống Nam Thời thờ ơ mà trả lời: " Đi bán đồ."
Lão nhân: "......"
Lão liền nổi giận: "Ngươi còn không tin ta! Nàng chính là muốn đem ta bán! Nàng lòng muông dạ thú!"
Tống Nam Thời vốn dĩ không có ý muốn bán lão, lúc này liền muốn bán đi ngay lập tức.
Giang Tịch nhất thời trầm mặc. Hắn cùng người khác đấu pháp không may làm mất ngọc bội, tìm đã hai ngày nay thì thấy ở nơi này, ai biết là có người nhặt được trước.
Nếu là ngọc bội bình thường thôi cũng không có chuyện gì, nhưng là......
Nàng chính là nói muốn bán ngọc bội, lúc này lại nói ngọc bội này là của mình khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, Giang Tịch chỉ có thể gắng gượng nói: "Sư muội, ngọc bội này của ngươi ta rất thích, nếu sư muội muốn đem bán, chi bằng bán cho ta, sư muội thấy thế nào?"
Tống Nam Thời lại tung ngọc bội, cười tủm tỉm hỏi: " Thật vậy a? Sư huynh có thể ra giá bao nhiêu linh thạch?"
Giang Tịch nhớ tới lão nhân "Hai mươi linh thạch".
Hắn tính toán một lát, thử nói: "60 linh thạch?"
Tống Nam Thời không để ý lão nhân bên cạnh đang cảm thấy khó tin "Ta giá trị chỉ 60 linh thạch", nói: "Thành giao."
Nàng dứt khoát đem ngọc bội ném vào trong ngực hắn.
Giang Tịch không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, luống cuống tay chân lấy ra linh thạch đưa nàng.
Thanh toán xong, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhận linh thạch rồi, Tống Nam Thời mới nói: "Nga, thật ra ta xuống núi không phải bán ngọc bội, ngọc bội này là ta nhặt được."
Giang Tịch sửng sốt. Xác thật, vừa mới nãy nàng nói muốn bán đồ vật, lại chưa nói là muốn bán ngọc bội.
"Vậy ngươi......"
Tống Nam Thời cười tủm tỉm từ túi trữ vật lấy ra một lọ Dưỡng Nhan Đan, chân thành nói: "Ta kỳ thật là muốn đi bán Dưỡng Nhan Đan này, sư huynh hào phóng bỏ ra 60 linh thạch mua ngọc bội, nhưng ta tự thấy ngọc bội không đáng mức giá đó, vậy nên, bình đan dược này, liền đưa cho sư huynh vậy."
Lão nhân: "......"
Lão không làm được gì liền bạo phát giận dữ: "Ta còn không đáng giá 60 linh thạch?!"
Tống Nam Thời trong lúc nhất thời thần cảm thấy tinh thần thoải mái.
Lão nhân giận dữ hừ lạnh nói: " Được thôi! Đan sư, ta trái lại muốn nhìn xem nàng thì có thể luyện ra đan dược gì!"
Giang Tịch nhíu mày: "Đan sư? Nhưng ta đã thấy sư muội vẽ bùa a, muội không phải phù sư sao? Đan dược này có lẽ là muội lấy được từ nơi khác đi?"
Tống Nam Thời: "......" Dẫu biết hai ta không thân, nhưng không đến mức ta đang làm gì cũng không biết chứ.
Lão nhân thúc giục Giang Tịch hỏi một chút, Giang Tịch chỉ có thể dò hỏi: "Tam sư muội biết luyện đan?"
Tống Nam Thời khiêm tốn: " Có biết một chút."
Giang Tịch mờ mịt: " Vậy còn vẽ bùa?"
Tống Nam Thời: "Cũng có am hiểu a."
Giang Tịch trầm mặc.
Sau đó hắn dò hỏi: "Tam sư muội còn biết làm những cái gì khác nữa?"
Tống Nam Thời ngượng ngùng cười: "Luyện khí y thuật, thuật pháp, hiện tượng thiên văn, đều am hiểu một chút, cho nên......"
Hai người đồng thời ngừng thở.
Tống Nam Thời: "Cho nên ta là một quẻ sư."
Hai người: "......"
Lão nhân mờ mịt: "Thời buổi này, quẻ sư đều yêu cầu cao như vậy sao?"
Tống Nam Thời: "......"
Quẻ sư bình thường là hẳn sẽ không cần như vậy, nhưng quẻ sư nghèo thì có.
Ai bảo nàng đây theo con đường hãm hại lừa gạt kiếm tiền nhưng lại kiếm chẳng được mấy xu.
Cuộc sống không dễ dàng, chính mình phải đa tài đa nghệ.
Nàng chỉ có thể lộ ra nụ cười của một quỷ nghèo: "Không luyện được đan, được phù thì không phải là một quẻ sư tốt."
Hai người trợn mắt há hốc mồm.
Tống Nam Thời: "Không còn việc gì, sư muội liền xin cáo từ trước."
Nàng nhấc chân muốn đi, nâng chân được một nửa, đột nhiên dừng lại.
Giang Tịch trơ mắt mà nhìn nàng cẩn thận đem chân hạ xuống, ngay sau đó nhanh chóng từ bên hông lấy ra một mảnh mai rùa, thành thạo xóc quẻ.
Hai người hai mặt ngẩn người.
Một lát sau, quẻ bói ra.
Nữ hài nhìn thoáng qua, biểu tình thả lỏng, nói: "Hôm nay đi đường nên bước trước bằng chân trái."
Nàng tự tin nâng chân trái, đi ra ngoài.
Giang Tịch: "......"
Lão nhân: "......"
Lão nhân kia lập tức liền phấn chấn lên, vội vàng nói: "Giang Tịch! Cứu ta cứu ta! Tiểu nha đầu này muốn bắt ta bán lấy hai mươi linh thạch!"
Tống Nam Thời quay đầu, liền thấy một thanh niên y phục màu đen, mặt mày sắc bén ở phía sau mình, chính là đại sư huynh mấy năm rồi nàng không gặp.
Lão nhân vẫn còn đang gào, thanh niên không để ý đến lão, nhìn mặt Tống Nam Thời, ngẩn ra một lát, thử hỏi: "Đạo hữu chính là đệ tử Vô Lượng Tông?"
Tống Nam Thời: "......" Phải, ta đây còn là sư muội của ngươi nga.
Hắn rõ ràng là không nhận ra mình.
Có điều cũng là bình thường.
Bọn họ tuy cùng một tông môn, nhưng mà từ sư tôn tới sư muội, quan hệ đều không có thân mật chút nào, gọi đồng môn chỉ là một cái danh, chính là mọi người đối với nhau chỉ như người xa lạ.
Ví như Tống Nam Thời, mười bảy năm qua nàng còn chưa gặp sư phụ được tới mười bảy lần.
Mà khi nàng bái sư, đại sư huynh còn có mối thù diệt môn, trong mười bảy năm thì đã có mười năm bế quan, còn lại mấy năm không phải đang đánh nhau thì cũng chính là đang trên đường đi đánh nhau, nào có thời gian chú ý chính mình có nhiều thêm một sư muội hay là thiếu đi một sư muội.
Cho đến khi nàng hơi lớn hơn một chút, đại sư huynh đã bắt đầu đi du ngoạn.
Lần trước bọn họ gặp mặt, Tống Nam Thời mới mười ba, là một tiểu nha đầu gầy nhom chưa lớn.
Tống Nam Thời bốn năm trước cùng Tống Nam Thời hiện tại không chỉ không còn nét giống nhau, mà còn thấy như là hai người khác nhau một trời một vực.
Tống Nam Thời không có thời gian cùng hắn chơi trò "Ngươi đoán ta đoán", nói thẳng: "Ta là Tống Nam Thời."
Giang Tịch sửng sốt.
Sau một lát, hắn chần chờ nói: "Là...... Tam sư muội?"
Tống Nam Thời gật đầu: "Đại sư huynh."
Hai người sau khi gọi tên nhau, liền yên lặng nhìn nhau một lát, trầm mặc không biết nên nói gì.
Nói một câu không khoa trương, bọn họ mười bảy năm qua tổng cộng nói chuyện với nhau có khả năng còn chưa tới mười bảy câu.
Giang Tịch nhìn Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời nhìn Giang Tịch.
Lão nhân bên cạnh không hiểu được bầu không khí lúc này, vẫn còn đang khàn cả giọng gào rống " Bớ người ta có kẻ buôn người", làm hai người vốn có thể nghe thấy lão, nhưng xấu hổ làm lơ như không nghe không thấy gì.
Đến lúc này, Tống Nam Thời mới cảm thấy sâu sắc chữ trên quẻ xăm hôm nay "Không nên đi ra ngoài" là gì.
Mắt thấy Giang Tịch nhìn chằm chằm vào ngọc bội trên tay nàng, một bên lão nhân đang gào thật khiến nàng mệt tâm, Tống Nam Thời quyết định chủ động kết thúc vở hài kịch này.
Giọng nói của nàng chân thành: "Đại sư huynh, đã ăn cơm chưa?"
Giang Tịch bị hỏi ngốc một chút.
Hắn "A" một tiếng, mờ mịt nói: "Ăn? Đã ăn rồi!?"
Tống Nam Thời vừa lòng gật đầu, bắt đầu dẫn dắt: "Ta cũng ăn rồi, đang muốn chuẩn bị xuống núi."
Nàng bắt đầu câu chuyện, lão nhân lại ở một bên hô to "Cứu mạng", Giang Tịch rốt cuộc nhớ tới chính mình là muốn làm gì, cố gắng hàn huyên nói: "Sư muội xuống núi là muốn làm cái gì?"
Tống Nam Thời một bên thầm nghĩ này cách sư huynh bắt chuyện cũng thật là nhạt nhẽo, một bên nghe lão nhân lải nhải cáo trạng.
Nàng thuận tay liền tung hứng ngọc bội trong tay, lão nhân không tự chủ được toàn thân xóc nảy một vòng.
Tống Nam Thời thờ ơ mà trả lời: " Đi bán đồ."
Lão nhân: "......"
Lão liền nổi giận: "Ngươi còn không tin ta! Nàng chính là muốn đem ta bán! Nàng lòng muông dạ thú!"
Tống Nam Thời vốn dĩ không có ý muốn bán lão, lúc này liền muốn bán đi ngay lập tức.
Giang Tịch nhất thời trầm mặc. Hắn cùng người khác đấu pháp không may làm mất ngọc bội, tìm đã hai ngày nay thì thấy ở nơi này, ai biết là có người nhặt được trước.
Nếu là ngọc bội bình thường thôi cũng không có chuyện gì, nhưng là......
Nàng chính là nói muốn bán ngọc bội, lúc này lại nói ngọc bội này là của mình khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, Giang Tịch chỉ có thể gắng gượng nói: "Sư muội, ngọc bội này của ngươi ta rất thích, nếu sư muội muốn đem bán, chi bằng bán cho ta, sư muội thấy thế nào?"
Tống Nam Thời lại tung ngọc bội, cười tủm tỉm hỏi: " Thật vậy a? Sư huynh có thể ra giá bao nhiêu linh thạch?"
Giang Tịch nhớ tới lão nhân "Hai mươi linh thạch".
Hắn tính toán một lát, thử nói: "60 linh thạch?"
Tống Nam Thời không để ý lão nhân bên cạnh đang cảm thấy khó tin "Ta giá trị chỉ 60 linh thạch", nói: "Thành giao."
Nàng dứt khoát đem ngọc bội ném vào trong ngực hắn.
Giang Tịch không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, luống cuống tay chân lấy ra linh thạch đưa nàng.
Thanh toán xong, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhận linh thạch rồi, Tống Nam Thời mới nói: "Nga, thật ra ta xuống núi không phải bán ngọc bội, ngọc bội này là ta nhặt được."
Giang Tịch sửng sốt. Xác thật, vừa mới nãy nàng nói muốn bán đồ vật, lại chưa nói là muốn bán ngọc bội.
"Vậy ngươi......"
Tống Nam Thời cười tủm tỉm từ túi trữ vật lấy ra một lọ Dưỡng Nhan Đan, chân thành nói: "Ta kỳ thật là muốn đi bán Dưỡng Nhan Đan này, sư huynh hào phóng bỏ ra 60 linh thạch mua ngọc bội, nhưng ta tự thấy ngọc bội không đáng mức giá đó, vậy nên, bình đan dược này, liền đưa cho sư huynh vậy."
Lão nhân: "......"
Lão không làm được gì liền bạo phát giận dữ: "Ta còn không đáng giá 60 linh thạch?!"
Tống Nam Thời trong lúc nhất thời thần cảm thấy tinh thần thoải mái.
Lão nhân giận dữ hừ lạnh nói: " Được thôi! Đan sư, ta trái lại muốn nhìn xem nàng thì có thể luyện ra đan dược gì!"
Giang Tịch nhíu mày: "Đan sư? Nhưng ta đã thấy sư muội vẽ bùa a, muội không phải phù sư sao? Đan dược này có lẽ là muội lấy được từ nơi khác đi?"
Tống Nam Thời: "......" Dẫu biết hai ta không thân, nhưng không đến mức ta đang làm gì cũng không biết chứ.
Lão nhân thúc giục Giang Tịch hỏi một chút, Giang Tịch chỉ có thể dò hỏi: "Tam sư muội biết luyện đan?"
Tống Nam Thời khiêm tốn: " Có biết một chút."
Giang Tịch mờ mịt: " Vậy còn vẽ bùa?"
Tống Nam Thời: "Cũng có am hiểu a."
Giang Tịch trầm mặc.
Sau đó hắn dò hỏi: "Tam sư muội còn biết làm những cái gì khác nữa?"
Tống Nam Thời ngượng ngùng cười: "Luyện khí y thuật, thuật pháp, hiện tượng thiên văn, đều am hiểu một chút, cho nên......"
Hai người đồng thời ngừng thở.
Tống Nam Thời: "Cho nên ta là một quẻ sư."
Hai người: "......"
Lão nhân mờ mịt: "Thời buổi này, quẻ sư đều yêu cầu cao như vậy sao?"
Tống Nam Thời: "......"
Quẻ sư bình thường là hẳn sẽ không cần như vậy, nhưng quẻ sư nghèo thì có.
Ai bảo nàng đây theo con đường hãm hại lừa gạt kiếm tiền nhưng lại kiếm chẳng được mấy xu.
Cuộc sống không dễ dàng, chính mình phải đa tài đa nghệ.
Nàng chỉ có thể lộ ra nụ cười của một quỷ nghèo: "Không luyện được đan, được phù thì không phải là một quẻ sư tốt."
Hai người trợn mắt há hốc mồm.
Tống Nam Thời: "Không còn việc gì, sư muội liền xin cáo từ trước."
Nàng nhấc chân muốn đi, nâng chân được một nửa, đột nhiên dừng lại.
Giang Tịch trơ mắt mà nhìn nàng cẩn thận đem chân hạ xuống, ngay sau đó nhanh chóng từ bên hông lấy ra một mảnh mai rùa, thành thạo xóc quẻ.
Hai người hai mặt ngẩn người.
Một lát sau, quẻ bói ra.
Nữ hài nhìn thoáng qua, biểu tình thả lỏng, nói: "Hôm nay đi đường nên bước trước bằng chân trái."
Nàng tự tin nâng chân trái, đi ra ngoài.
Giang Tịch: "......"
Lão nhân: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.