Ngoại Trừ Tôi Ra, Tất Cả Đều Là Người Công Cụ
Chương 14:
Phong Đích Linh Đang
27/05/2024
Tiêu Lạc liếc nhìn cô ấy, hừ lạnh: “Cô có gì đáng để nhìn chứ?”
Tiêu Tiểu Tiêu sửng sốt, kịch bản đâu có lời thoại này?
Cô ấy vô thức nhìn về phía đạo diễn.
Lúc này, Lâm Tử Minh cũng nhíu mày hô “cắt”, sau đó quát lớn: “Tôi bảo anh thêm thoại à? Anh cầm kịch bản lậu sao?”
Tiêu Lạc hơi xấu hổ, người đại diện của anh ta vội vàng chạy tới bên cạnh Lâm Tử Minh, cười híp mắt đưa ra một kịch bản: “Đạo diễn Lâm, là thế này, trước khi Tiêu Lạc vào đoàn cũng đã suy nghĩ về kịch bản…”
Lâm Tử Minh: “Thì sao? Ngay cả kịch bản cũng không thuộc còn làm diễn viên làm gì?”
“Khụ khụ… Đạo diễn Lâm, cô đọc kịch bản này chút đi…”
Lâm Tử Minh: “Đọc làm gì? Các người là biên kịch sao? Đi tìm công ty mà đề xuất.”
Người đại diện liên tiếp bị ngắt lời, nụ cười trên mặt cũng không giữ nổi nữa: “Là thế này, sau khi Tiêu Lạc đọc kịch bản xong, cảm thấy kịch bản cần phải thay đổi vài chỗ, cô xem…”
Lâm Tử Minh lại tiếp tục ngắt lời người đại diện, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Lạc, cười một tiếng: “Muốn thêm thoại sao?”
Người đại diện cảm thấy tình huống không ổn lắm, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.
Sau đó, người đại diện thấy Lâm Tử Minh ném kịch bản trong tay xuống, đứng bật dậy, sắc mặt thay đổi, cho dù không dùng loa phóng thanh cũng có thể vang vọng nửa đoàn làm phim: “Mẹ kiếp, anh có hiểu thư ký trường quay và nhà sản xuất để làm gì không? Hiểu rõ mỗi góc quay, mỗi lời thoại đều có quy định rất nghiêm khắc không? Hiểu rõ lễ bấm máy cũng cần phải chia phân cảnh, chọn góc quay không? Hiểu rõ dự toán chi phí của đoàn làm phim không mà dám thêm lời thoại? Anh cho tôi thêm tiền sao? Anh cho thêm toàn bộ người của đoàn làm phim thời gian để hoàn thành tiến độ sao? Anh nghĩ anh là ai? Hả?”
Lâm Tử Minh mắng xong, cầm lấy loa phóng thanh, hô với Tiểu Lạc trong trường quay: “Nếu còn thêm lời thoại nữa thì cút ngay cho tôi! Ngay cả Chu…”
Lâm Tử Minh đang định nói ngay cả Chu ảnh đế cũng không dám thêm thoại trong phim của cô, chợt nhớ ra đây không phải là thế giới kiếp trước, bèn quay đầu hỏi phó đạo diễn: “Ảnh đế của thế giới này là ai?”
Phó đạo diễn vẫn đang đắm chìm trong những lời mắng mỏ vừa rồi, lúc này mới sững sờ trả lời: “Ảnh đế nổi tiếng nhất bây giờ là Trâu Viễn.”
Lâm Tử Minh lập tức quay đầu, bổ sung câu nói vừa rồi: “Ngay cả Trâu Viễn cũng không dám thêm thoại trong phim của tôi! Hoặc là diễn đúng kịch bản, hoặc là cút xéo!”
Nhất thời, trường quay lặng ngắt như tờ.
Hệ thống lặng lẽ quan sát phòng livestream, sau đó chậm rãi sửa lại mô tả: “Đại thần max cấp về tân thủ thôn đồ sát - version đạo diễn.”
Tiêu Tiểu Tiêu sửng sốt, kịch bản đâu có lời thoại này?
Cô ấy vô thức nhìn về phía đạo diễn.
Lúc này, Lâm Tử Minh cũng nhíu mày hô “cắt”, sau đó quát lớn: “Tôi bảo anh thêm thoại à? Anh cầm kịch bản lậu sao?”
Tiêu Lạc hơi xấu hổ, người đại diện của anh ta vội vàng chạy tới bên cạnh Lâm Tử Minh, cười híp mắt đưa ra một kịch bản: “Đạo diễn Lâm, là thế này, trước khi Tiêu Lạc vào đoàn cũng đã suy nghĩ về kịch bản…”
Lâm Tử Minh: “Thì sao? Ngay cả kịch bản cũng không thuộc còn làm diễn viên làm gì?”
“Khụ khụ… Đạo diễn Lâm, cô đọc kịch bản này chút đi…”
Lâm Tử Minh: “Đọc làm gì? Các người là biên kịch sao? Đi tìm công ty mà đề xuất.”
Người đại diện liên tiếp bị ngắt lời, nụ cười trên mặt cũng không giữ nổi nữa: “Là thế này, sau khi Tiêu Lạc đọc kịch bản xong, cảm thấy kịch bản cần phải thay đổi vài chỗ, cô xem…”
Lâm Tử Minh lại tiếp tục ngắt lời người đại diện, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Lạc, cười một tiếng: “Muốn thêm thoại sao?”
Người đại diện cảm thấy tình huống không ổn lắm, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.
Sau đó, người đại diện thấy Lâm Tử Minh ném kịch bản trong tay xuống, đứng bật dậy, sắc mặt thay đổi, cho dù không dùng loa phóng thanh cũng có thể vang vọng nửa đoàn làm phim: “Mẹ kiếp, anh có hiểu thư ký trường quay và nhà sản xuất để làm gì không? Hiểu rõ mỗi góc quay, mỗi lời thoại đều có quy định rất nghiêm khắc không? Hiểu rõ lễ bấm máy cũng cần phải chia phân cảnh, chọn góc quay không? Hiểu rõ dự toán chi phí của đoàn làm phim không mà dám thêm lời thoại? Anh cho tôi thêm tiền sao? Anh cho thêm toàn bộ người của đoàn làm phim thời gian để hoàn thành tiến độ sao? Anh nghĩ anh là ai? Hả?”
Lâm Tử Minh mắng xong, cầm lấy loa phóng thanh, hô với Tiểu Lạc trong trường quay: “Nếu còn thêm lời thoại nữa thì cút ngay cho tôi! Ngay cả Chu…”
Lâm Tử Minh đang định nói ngay cả Chu ảnh đế cũng không dám thêm thoại trong phim của cô, chợt nhớ ra đây không phải là thế giới kiếp trước, bèn quay đầu hỏi phó đạo diễn: “Ảnh đế của thế giới này là ai?”
Phó đạo diễn vẫn đang đắm chìm trong những lời mắng mỏ vừa rồi, lúc này mới sững sờ trả lời: “Ảnh đế nổi tiếng nhất bây giờ là Trâu Viễn.”
Lâm Tử Minh lập tức quay đầu, bổ sung câu nói vừa rồi: “Ngay cả Trâu Viễn cũng không dám thêm thoại trong phim của tôi! Hoặc là diễn đúng kịch bản, hoặc là cút xéo!”
Nhất thời, trường quay lặng ngắt như tờ.
Hệ thống lặng lẽ quan sát phòng livestream, sau đó chậm rãi sửa lại mô tả: “Đại thần max cấp về tân thủ thôn đồ sát - version đạo diễn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.