Ngoại Trừ Tôi Ra, Tất Cả Đều Là Người Công Cụ
Chương 23:
Phong Đích Linh Đang
29/05/2024
Sau khi đóng máy, đương nhiên là phải mở tiệc đóng máy.
Lâm Tử Minh quay xong phim, giống như trở lại làm một người hiền lành bình thường, hiền lành đến mức khiến cả đoàn làm phim rơi vào ảo giác, như thể trước giờ Lâm Tử Minh chưa từng mắng chửi ai bao giờ.
Cho nên, bọn họ mới dám thay nhau mời rượu Lâm Tử Minh trong tiệc đóng máy.
Cộng thêm việc nhà đầu tư cũng không tới, chủ yếu chỉ có thành viên đoàn phim ăn mừng với nhau, nhà sản xuất cũng bận việc không tới, mọi người đã ở chung với nhau hơn ba tháng, nói chuyện cũng khá thoải mái.
“Đạo diễn Lâm, vất vả rồi! Nào, để tôi kính cô một chén.”
“Đạo diễn Lâm, cô là người cực khổ nhất, tôi cũng mời cô một chén.”
“Đạo diễn Lâm, cảm ơn cô đã chỉ đạo chúng tôi trong khoảng thời gian này…”
Đây đều là trạng thái ban đầu…
Một tiếng sau, ngoài mấy diễn viên cố gắng uống ít rượu ra, những người khác đều đã hơi quá chén, lời cũng nói nhiều hơn.
Phó đạo diễn đứng lên, túm lấy tay áo của Lâm Tử Minh, nghẹn ngào nói: “Đạo diễn Lâm… Tôi nói cho cô nghe, mặc dù cô mắng chửi rất khó nghe, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một đạo diễn mới mà lợi hại như vậy… Bọn họ không hiểu, chỉ có tôi hiểu, cô được sinh ra là để làm cái nghề này!”
Phó đạo diễn ngừng lại một chút: “Nghề này rất cần năng khiếu! Một người hơn ba mươi tuổi như tôi cũng không sánh bằng cô! Cả đời tôi cũng không thể nào đuổi kịp, cô nói xem tôi có nên đổi nghề không…”
“Bình tĩnh đi.” Lâm Tử Minh là người uống nhiều nhất ở đây, vậy mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Cô chính là kẻ nát rượu, chút rượu này đối với cô mà nói thì chưa bõ dính răng.
Lúc này, nghe phó đạo diễn nói, cô cũng cảm thán: “Tiểu Triệu, anh đừng nói như vậy, nếu cứ ai kém tôi đều muốn đổi nghề, vậy thì số đạo diễn trên thế giới này chỉ có thể đếm trên một bàn tay mà thôi.”
Những người tỉnh táo đang ngồi nghe: “...”
Quả nhiên là đạo diễn Lâm! Lúc nào cũng tự tin như vậy!
Lâm Tử Minh ném phó đạo diễn đang khóc lóc như con nít sang một bên, sau đó lại gọi thêm hai món ăn.
Phó đạo diễn khóc đủ rồi, sau đó quay đầu nhìn thấy Tiêu Lạc và Tiêu Tiểu Tiêu ngồi trong đám người, bèn cầm chén rượu đến, ngồi xuống giữa hai bọn họ, khịt mũi nói: “Hai người có thể đi vào đoàn làm phim này là gặp vận may đó, có biết không?”
Tiêu Lạc: “???”
Vận may gì? Vận may bị đạo diễn chỉ tay vào mặt mắng như con sao?
Tiêu Tiểu Tiêu lộ ra nét mặt tán đồng, sau đó cũng cảm thán nói: “Quả thực là như thế…”
Tiêu Lạc: “???”
Có phải cô ấy ăn chửi đến choáng váng rồi không? Hay là cô ấy bị mắc hội chứng Stockholm?
“Cứ đợi mà xem! Đạo diễn Lâm… rất lợi hại! Cô ấy không phải chỉ giỏi mắng người thôi đâu…” Phó đạo diễn nói xong, nâng chén kính về phía hư không: “Sau này, các người muốn tiếp tục diễn phim của đạo diễn Lâm, e là… không dễ dàng như vậy. Các người thật sự rất may mắn, khi đạo diễn Lâm còn chưa nổi tiếng đã đạt được cơ hội đóng phim…”
Lâm Tử Minh quay xong phim, giống như trở lại làm một người hiền lành bình thường, hiền lành đến mức khiến cả đoàn làm phim rơi vào ảo giác, như thể trước giờ Lâm Tử Minh chưa từng mắng chửi ai bao giờ.
Cho nên, bọn họ mới dám thay nhau mời rượu Lâm Tử Minh trong tiệc đóng máy.
Cộng thêm việc nhà đầu tư cũng không tới, chủ yếu chỉ có thành viên đoàn phim ăn mừng với nhau, nhà sản xuất cũng bận việc không tới, mọi người đã ở chung với nhau hơn ba tháng, nói chuyện cũng khá thoải mái.
“Đạo diễn Lâm, vất vả rồi! Nào, để tôi kính cô một chén.”
“Đạo diễn Lâm, cô là người cực khổ nhất, tôi cũng mời cô một chén.”
“Đạo diễn Lâm, cảm ơn cô đã chỉ đạo chúng tôi trong khoảng thời gian này…”
Đây đều là trạng thái ban đầu…
Một tiếng sau, ngoài mấy diễn viên cố gắng uống ít rượu ra, những người khác đều đã hơi quá chén, lời cũng nói nhiều hơn.
Phó đạo diễn đứng lên, túm lấy tay áo của Lâm Tử Minh, nghẹn ngào nói: “Đạo diễn Lâm… Tôi nói cho cô nghe, mặc dù cô mắng chửi rất khó nghe, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một đạo diễn mới mà lợi hại như vậy… Bọn họ không hiểu, chỉ có tôi hiểu, cô được sinh ra là để làm cái nghề này!”
Phó đạo diễn ngừng lại một chút: “Nghề này rất cần năng khiếu! Một người hơn ba mươi tuổi như tôi cũng không sánh bằng cô! Cả đời tôi cũng không thể nào đuổi kịp, cô nói xem tôi có nên đổi nghề không…”
“Bình tĩnh đi.” Lâm Tử Minh là người uống nhiều nhất ở đây, vậy mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Cô chính là kẻ nát rượu, chút rượu này đối với cô mà nói thì chưa bõ dính răng.
Lúc này, nghe phó đạo diễn nói, cô cũng cảm thán: “Tiểu Triệu, anh đừng nói như vậy, nếu cứ ai kém tôi đều muốn đổi nghề, vậy thì số đạo diễn trên thế giới này chỉ có thể đếm trên một bàn tay mà thôi.”
Những người tỉnh táo đang ngồi nghe: “...”
Quả nhiên là đạo diễn Lâm! Lúc nào cũng tự tin như vậy!
Lâm Tử Minh ném phó đạo diễn đang khóc lóc như con nít sang một bên, sau đó lại gọi thêm hai món ăn.
Phó đạo diễn khóc đủ rồi, sau đó quay đầu nhìn thấy Tiêu Lạc và Tiêu Tiểu Tiêu ngồi trong đám người, bèn cầm chén rượu đến, ngồi xuống giữa hai bọn họ, khịt mũi nói: “Hai người có thể đi vào đoàn làm phim này là gặp vận may đó, có biết không?”
Tiêu Lạc: “???”
Vận may gì? Vận may bị đạo diễn chỉ tay vào mặt mắng như con sao?
Tiêu Tiểu Tiêu lộ ra nét mặt tán đồng, sau đó cũng cảm thán nói: “Quả thực là như thế…”
Tiêu Lạc: “???”
Có phải cô ấy ăn chửi đến choáng váng rồi không? Hay là cô ấy bị mắc hội chứng Stockholm?
“Cứ đợi mà xem! Đạo diễn Lâm… rất lợi hại! Cô ấy không phải chỉ giỏi mắng người thôi đâu…” Phó đạo diễn nói xong, nâng chén kính về phía hư không: “Sau này, các người muốn tiếp tục diễn phim của đạo diễn Lâm, e là… không dễ dàng như vậy. Các người thật sự rất may mắn, khi đạo diễn Lâm còn chưa nổi tiếng đã đạt được cơ hội đóng phim…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.